Tổng Giám Đốc, Em Mệt Rồi!
Chương 20: Chọc giận hàn thiên
Hôm sau, Hàn Thiên trở về nhà đã thấy Hạ Mộc Vân đang dọn cơm tối. Sau khi ăn xong, Hạ Mộc Vân theo Hàn Thiên lên phòng. Trong suốt bữa ăn, cả 2 không nói với nhau câu nào.
....
- "Không khỏe" Hàn Thiên mở lời hỏi khi nhìn thấy sắc mặt Hạ Mộc Vân không tốt.
Hạ Mộc Vân lắc đầu, quay lưng bước vào phòng tắm chuẩn bị nước cho Hàn Thiên.
Thái độ của Hạ Mộc Vân làm Hàn Thiên cảm thấy tức giận.
- "Em câm sao?".
Hàn Thiên mất kiên nhẫn, đứng sau lưng nhìn Hạ Mộc Vân đang pha nước tắm cho anh.
Hạ Mộc Vân vẫn im lặng, cô thực sự bị quá tải, cô căng thẳng, áp lực đến mức muốn hét lên rằng cô không phải là món hàng thế thân cho người khác, cả ngày hôm nay cô ngồi ở nhà, trong đầu không ngừng suy nghỉ về bản thân mình hiện tại, cô thấy dơ bẩn bản thân, cô muốn xin anh được cho mình giải thoát, nhưng không, cô không thể làm thế được, vì thực chất, cô đang chính là như thế mà, cô không có quyền lên tiếng, nhưng chính vì càng không được lên tiếng nói ra, nên cô mới càng phải đè nén bản thân mình đến vậy. Cô sợ rằng cô sẽ phát điên lên mất, nước mắt nóng hổi lại rơi, mặn chát, làm sao để nước mắt ngừng rơi đây, Hạ Mộc Vân bây giờ thật không thể khống chế bản thân mình nữa rồi.
Hàn Thiên mất hết kiên nhẫn, cô mấy ngày nay là có chuyện gì, anh thậm chí là chưa làm gì cô mà cô đã khóc. Cô sợ anh đến mức đó sao.
Không nghĩ thêm nữa, Hàn Thiên tức giận đưa tay kéo Hạ Mộc Vân vào phía mình, áp môi bạc xuống, ngấu nghiến hôn lấy cánh môi anh đào của cô.
Mẹ kiếp, anh đã làm gì mà cô lại khóc chứ, đã vậy thì cô cứ việc khóc đi, cô là luôn thích khóc như vậy mà. Nụ hôn của Hàn Thiên thô bạo, lấn át hết đi cả lý trí của Hạ Mộc Vân.
- "Ưm...thả ra.."
Hàn Thiên vẫn điên cuồng hôn Hạ Mộc Vân, 2 tay vân vê 2 gò đào của cô, không ngừng xoa nắn nó.
- "A....đừng.."
Hàn Thiên sau khi hôn xong, thả Hạ Mộc Vân ra, thì thầm bên tai cô:
- "Ra phòng, cởi áo quần ra, nằm lên giường, chờ tôi"
Từng câu, từng câu Hàn Thiên nói ra như một mũi tên đâm vào Hạ Mộc Vân, chân cô đã đông cứng lại, thân thể run rẩy, anh đang thực sự xem cô là 1 con điếm sao. Nước mắt đã đầy trong hốc mắt, ngước mặt lên nhìn Hàn Thiên, Hạ Mộc Vân lại bị ánh mắt như muốn giết người của Hàn Thiên làm cho khiếp sợ.
Cô vội vàng xoay người lại, nhanh chóng bước ra khỏi phòng tắm.
......
Hạ Mộc Vân đang bồn chồn, thấp thỏm lo lắng, tay chắn đứng ngồi không yên thì bỗng tiếng chuông điện thoại của cô vang lên.
Reng...reng....
- "Alo"
- "Tiểu Vân, là anh, anh Phàm đây"
Lưu Phàm cất giọng, nghe thấy tiếng của Hạ Mộc Vân, anh vui mừng có chút khẩn trương. Hôm nay, Lưu Phàm lại dùng số máy khác để gọi cho cô, cô sau khi đồng ý trở thành tình nhân của Hàn Thiên đã bị anh cắt đứt mọi liên lạc với bên ngoài, không ngờ hôm nay Lưu Phàm lại gọi được cho cô.
- "Anh Phàm...anh say rồi sao?".
Nghe thấy giọng Lưu Phàm có chút không tỉnh táo, Hạ Mộc Vân hỏi.
- "Tiểu Vân, em sống thế nào, có phải đang chịu nhiều thiệt thòi không"
- "Anh Phàm, anh đang ở đâu thế? Anh uống say như thế rồi" Hạ Mộc Vân lo lắng.
- "Tiểu Vân, anh biết hết rồi, em bây giờ đang sống cùng tên tổng giám đốc Hàn thị đúng không?"
Lưu Phàm gần như hét lên.
- "Anh Phàm, làm sao anh biết? Anh Phàm, mẹ em đã biết chưa?..."
Hạ Mộc Vân khẩn trương, cô không nghĩ là vì sao Lưu Phàm lại biết chuyện cô sống cùng Hàn Thiên, cô hiện tại đang rất lo cho mẹ, lỡ như mẹ cô biết được sẽ sao đây.
- "Vậy là đúng rồi"
Lưu Phàm cười đắng
- "Anh Phàm, mẹ em....."
Hạ Mộc Vân vẫn khẩn trương hỏi Lưu Phàm.
- "Em yên tâm, chưa ai biết cả, chỉ một mình anh biết thôi. Tiểu Vân, anh yêu em, em trốn khỏi tên đó đi, về sống cùng anh, anh sẽ chăm sóc em và mẹ em. Được không, Tiểu Vân, em cưới anh đi"
Lưu Phàm gần như muốn hét lên, anh nói với Hạ Mộc Vân những lời thật lòng nhất của mình.
Hạ Mộc Vân nước mắt lại rơi, cô phải làm sao đây, bỏ trốn sao, không thể nào cô dám nghĩ tới chuyện đó, huống hồ là cưới một người khác, Hàn Thiên chắc chắn sẽ không tha cho cô. Hơn nữa, anh Phàm là người tốt, anh sẽ gặp một người khác xứng đáng với anh, cô bây giờ..... đã là người của Hàn Thiên rồi.
- "Anh Phàm....em....em"
Hạ Mộc Vân không biết phải trả lời Lưu Phàm như thế nào.
Cô đâu biết rằng, một màn vừa rồi đã thu hết vào tầm mắt Hàn Thiên ở phía sau.
Cô ta dám suy nghỉ đến chuyện bỏ trốn khỏi anh sao, cô ta khóc sao, cô ta từng hứa rằng cắt đứt liên lạc với tên khốn đó, vậy mà bây giờ vẫn liên lạc với nhau sao. Hạ Mộc Vân, cô giỏi lắm, thật đúng là tôi đã xem thường cô, tôi chỉ vừa mới tin tưởng cô một chút, cô liền ngay lập tức có ý định phản bội tôi.
....
Được lắm Hạ Mộc Vân, tôi xem gan cô lớn đến mức nào...
....
- "Không khỏe" Hàn Thiên mở lời hỏi khi nhìn thấy sắc mặt Hạ Mộc Vân không tốt.
Hạ Mộc Vân lắc đầu, quay lưng bước vào phòng tắm chuẩn bị nước cho Hàn Thiên.
Thái độ của Hạ Mộc Vân làm Hàn Thiên cảm thấy tức giận.
- "Em câm sao?".
Hàn Thiên mất kiên nhẫn, đứng sau lưng nhìn Hạ Mộc Vân đang pha nước tắm cho anh.
Hạ Mộc Vân vẫn im lặng, cô thực sự bị quá tải, cô căng thẳng, áp lực đến mức muốn hét lên rằng cô không phải là món hàng thế thân cho người khác, cả ngày hôm nay cô ngồi ở nhà, trong đầu không ngừng suy nghỉ về bản thân mình hiện tại, cô thấy dơ bẩn bản thân, cô muốn xin anh được cho mình giải thoát, nhưng không, cô không thể làm thế được, vì thực chất, cô đang chính là như thế mà, cô không có quyền lên tiếng, nhưng chính vì càng không được lên tiếng nói ra, nên cô mới càng phải đè nén bản thân mình đến vậy. Cô sợ rằng cô sẽ phát điên lên mất, nước mắt nóng hổi lại rơi, mặn chát, làm sao để nước mắt ngừng rơi đây, Hạ Mộc Vân bây giờ thật không thể khống chế bản thân mình nữa rồi.
Hàn Thiên mất hết kiên nhẫn, cô mấy ngày nay là có chuyện gì, anh thậm chí là chưa làm gì cô mà cô đã khóc. Cô sợ anh đến mức đó sao.
Không nghĩ thêm nữa, Hàn Thiên tức giận đưa tay kéo Hạ Mộc Vân vào phía mình, áp môi bạc xuống, ngấu nghiến hôn lấy cánh môi anh đào của cô.
Mẹ kiếp, anh đã làm gì mà cô lại khóc chứ, đã vậy thì cô cứ việc khóc đi, cô là luôn thích khóc như vậy mà. Nụ hôn của Hàn Thiên thô bạo, lấn át hết đi cả lý trí của Hạ Mộc Vân.
- "Ưm...thả ra.."
Hàn Thiên vẫn điên cuồng hôn Hạ Mộc Vân, 2 tay vân vê 2 gò đào của cô, không ngừng xoa nắn nó.
- "A....đừng.."
Hàn Thiên sau khi hôn xong, thả Hạ Mộc Vân ra, thì thầm bên tai cô:
- "Ra phòng, cởi áo quần ra, nằm lên giường, chờ tôi"
Từng câu, từng câu Hàn Thiên nói ra như một mũi tên đâm vào Hạ Mộc Vân, chân cô đã đông cứng lại, thân thể run rẩy, anh đang thực sự xem cô là 1 con điếm sao. Nước mắt đã đầy trong hốc mắt, ngước mặt lên nhìn Hàn Thiên, Hạ Mộc Vân lại bị ánh mắt như muốn giết người của Hàn Thiên làm cho khiếp sợ.
Cô vội vàng xoay người lại, nhanh chóng bước ra khỏi phòng tắm.
......
Hạ Mộc Vân đang bồn chồn, thấp thỏm lo lắng, tay chắn đứng ngồi không yên thì bỗng tiếng chuông điện thoại của cô vang lên.
Reng...reng....
- "Alo"
- "Tiểu Vân, là anh, anh Phàm đây"
Lưu Phàm cất giọng, nghe thấy tiếng của Hạ Mộc Vân, anh vui mừng có chút khẩn trương. Hôm nay, Lưu Phàm lại dùng số máy khác để gọi cho cô, cô sau khi đồng ý trở thành tình nhân của Hàn Thiên đã bị anh cắt đứt mọi liên lạc với bên ngoài, không ngờ hôm nay Lưu Phàm lại gọi được cho cô.
- "Anh Phàm...anh say rồi sao?".
Nghe thấy giọng Lưu Phàm có chút không tỉnh táo, Hạ Mộc Vân hỏi.
- "Tiểu Vân, em sống thế nào, có phải đang chịu nhiều thiệt thòi không"
- "Anh Phàm, anh đang ở đâu thế? Anh uống say như thế rồi" Hạ Mộc Vân lo lắng.
- "Tiểu Vân, anh biết hết rồi, em bây giờ đang sống cùng tên tổng giám đốc Hàn thị đúng không?"
Lưu Phàm gần như hét lên.
- "Anh Phàm, làm sao anh biết? Anh Phàm, mẹ em đã biết chưa?..."
Hạ Mộc Vân khẩn trương, cô không nghĩ là vì sao Lưu Phàm lại biết chuyện cô sống cùng Hàn Thiên, cô hiện tại đang rất lo cho mẹ, lỡ như mẹ cô biết được sẽ sao đây.
- "Vậy là đúng rồi"
Lưu Phàm cười đắng
- "Anh Phàm, mẹ em....."
Hạ Mộc Vân vẫn khẩn trương hỏi Lưu Phàm.
- "Em yên tâm, chưa ai biết cả, chỉ một mình anh biết thôi. Tiểu Vân, anh yêu em, em trốn khỏi tên đó đi, về sống cùng anh, anh sẽ chăm sóc em và mẹ em. Được không, Tiểu Vân, em cưới anh đi"
Lưu Phàm gần như muốn hét lên, anh nói với Hạ Mộc Vân những lời thật lòng nhất của mình.
Hạ Mộc Vân nước mắt lại rơi, cô phải làm sao đây, bỏ trốn sao, không thể nào cô dám nghĩ tới chuyện đó, huống hồ là cưới một người khác, Hàn Thiên chắc chắn sẽ không tha cho cô. Hơn nữa, anh Phàm là người tốt, anh sẽ gặp một người khác xứng đáng với anh, cô bây giờ..... đã là người của Hàn Thiên rồi.
- "Anh Phàm....em....em"
Hạ Mộc Vân không biết phải trả lời Lưu Phàm như thế nào.
Cô đâu biết rằng, một màn vừa rồi đã thu hết vào tầm mắt Hàn Thiên ở phía sau.
Cô ta dám suy nghỉ đến chuyện bỏ trốn khỏi anh sao, cô ta khóc sao, cô ta từng hứa rằng cắt đứt liên lạc với tên khốn đó, vậy mà bây giờ vẫn liên lạc với nhau sao. Hạ Mộc Vân, cô giỏi lắm, thật đúng là tôi đã xem thường cô, tôi chỉ vừa mới tin tưởng cô một chút, cô liền ngay lập tức có ý định phản bội tôi.
....
Được lắm Hạ Mộc Vân, tôi xem gan cô lớn đến mức nào...
Bình luận truyện