Tổng Tài Lạnh Lùng Phu Nhân Vô Tâm
Chương 103: Mặt trời của tôi
Bốp!
Chiếc gạt tàn thủy tinh bị ném vỡ tan tành trên sàn, mảnh vỡ bay tứ tung, ngay trên mũi giày Khải Minh Kiệt vài phân. Khải Minh Quyết tức tối la mắng. "Sao mày lại mất dạy thế hả? Sao mày dám làm thế với vợ con mày? Hả?"
Dương Ánh Nguyệt bên cạnh đỡ Khải Minh Quyết, nhẹ nhàng xoa dịu cơn giận của ông. "Bình tĩnh. Anh lên phòng nghỉ ngơi, để em giải quyết."
"Em..."
"Để em."
Đợi cho đến khi tiếng sập cửa vang lên, Dương Ánh Nguyệt đanh mặt lại. "Giờ con giải thích mẹ nghe, chuyện này là sao hả?"
Khải Minh Kiệt mặt mũi bầm tím, quần áo xộc xệch, đầu tóc rối bù. Hắn nhíu mày, đưa tay chỉnh sửa, giọng không mấy vui vẻ. "Con yêu Nhất Song."
"Nghịch tử!" Dương Ánh Nguyệt tức giận đập tay xuống bàn. "Thế hơn một năm qua là trò chơi của con hả? Chơi đùa với con bé thế có vui không?"
Dù muốn bình tĩnh cũng không kiềm chế nổi, cô con dâu mà bà nhọc nhằn có được, lại bị con trai ruột phụ tình! Đã thế, trong bụng cô còn có cốt nhục của cái gia tộc này, giờ không biết cô đi đâu về đâu, bảo bà bình tĩnh thế nào được?
"Giờ con bé đang ở đâu?"
"Con không biết."
"Đến chuyện này cũng không biết? Ngu ngốc!"
Thật đúng là muốn làm bà tức chết. Tuy vậy, là người lớn, trải qua nhiều sóng gió, phong ba bão táp, bà nhanh chóng giữ được cái đầu lạnh trong những tình huống như thế này.
Dương Ánh Nguyệt đanh mặt lại. "Việc ưu tiên hàng đầu giờ là tìm kiếm con bé. Còn con, ngay lập tức cắt đứt quan hệ với Vô Nhất Song cho mẹ."
Khải Minh Kiệt nhíu mày. "Không."
"Đừng có cãi lời ta!"
Hắn quay người, "Việc của con, tự con giải quyết."
Dương Ánh Nguyệt bật dậy. "Con đi đâu?"
"Không phải việc của mẹ."
"Khải Minh Kiệt!"
"Mẹ đang giúp con. Đừng có cãi lời mẹ!"
Bước chân của hắn không dừng.
"Nếu con đến chỗ con bé đó ngay bây giờ, đừng bao giờ quay lại đây nữa!"
Khựng lại một chút, bước chân của hắn lại quả quyết bước đi.
Dương Ánh Nguyệt nghẹn lời, trợn mắt nhìn hắn mà không thể làm gì.
Chiếc Mercedes màu đen lướt nhanh trên con đường. Như muốn xả hết cơn khó chịu vào tốc độ, lKhải Minh Kiệt phóng xe như bay. Đến khi tự chủ được bản thân, chiếc xe đã dừng lại ở trước căn biệt thự của Vô Nhất Song.
Trước cổng là người phụ nữ quen thuộc, đứng ngóng chờ ai đó. Khải Minh Kiệt xuống xe, bước nhanh tới trước mặt Vô Nhất Song.
Cô mỉm cười. "Anh về rồi."
Khải Minh Kiệt ôm Vô Nhất Song vào lòng, đầu tựa vào vai cô. Vô Nhất Song giật mình, rồi dang tay ôm lấy thân thể trước mặt.
"Anh mệt hả?"
"Ừ."
"Vất vả rồi."
Trên chiếc giường rộng lớn, Khải Minh Kiệt cùng Vô Nhất Song nằm ôm chầm lấy nhau.
"Nếu anh bị đuổi khỏi nhà, em có giận không?"
"Đuổi khỏi nhà?" Vô Nhất Song ngẩng đầu lên. "Khỏi Khải gia?"
"Ừm."
Vô Nhất Song rúc đầu vào ngực hắn. Vòng tay siết chặt lại. "Chẳng sao cả. Miễn là có anh ở cạnh em, anh có vô sản em cũng nuôi được anh."
Khải Minh Kiệt lộ một nụ cười nhẹ trên môi. "Ừm."
"Để phụ nữ nuôi, cũng dễ dãi quá rồi đó?"
"Em tình nguyện mà."
"Vô sỉ."
"Cảm ơn."
Đó là một đêm dài. Dù nằm trong vòng tay ấm áp, Khải Minh Kiệt và Vô Nhất Song mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng.
Nằm trong vòng tay người mình yêu, chẳng phải quá tuyệt vời sao?
Vô Nhất Song thầm thắc mắc.
Tại sao cô không thấy hạnh phúc chút nào cả?
.....
Gót chân của giày đế cao tạo ra những tiếng cộp cộp khi đi trên mặt đất. Tiếng bánh xe của chiếc vali rộn rã theo tiếng bước chân.
"Sẵn sàng chưa?" Triệu Tuyết Nghi trang phục nghiêm trang, đôi mắt còn chút đỏ.
Từ loa phát thanh, lời nhắc nhở về chuyến bay sắp cất cánh được thông báo.
Lưu Y Tuyết tay kéo vali, "Sẵn sàng rồi."
Triệu Tuyết Nghi nắm lấy tay Lưu Y Tuyết. Đôi môi run rẩy, đôi mắt lại rưng rưng. "Sang đến đấy nhớ gọi điện cho tôi. Chăm sóc bản thân cho tốt, không được bỏ bữa trưa! Còn nữa, mặc ấm vào, mùa lạnh đừng để bị ốm..."
Lưu Y Tuyết nắm lấy tay Triệu Tuyết Nghi. Đôi môi cô cong lên nhẹ.
Không kìm được nỗi xúc động, Triệu Tuyết Nghi lao đến ôm chầm lấy Lưu Y Tuyết. Nước mắt không tự chủ được mà trào ra, "Đợi tôi sắp xếp xong công việc sẽ sang đấy cùng cậu. Tiểu Tuyết, tôi không nỡ xa cậu..."
Ôm lấy người bạn thân thiết, Lưu Y Tuyết an ủi cô. "Hiểu rồi. Tôi đợi cậu bên đó."
Trợ lí Lâm đứng bên cạnh nhắc nhở. "Y Tuyết, đến giờ rồi."
"Ừ." Ra khỏi vòng tay của Lưu Y Tuyết, Triệu Tuyết Nghi khóc không ngừng. Cô bấu lấy cánh tay Vương Mặc Thoại. "Đi, đi cẩn thận."
Trợ lí Lâm đưa vali cho cô. Anh mỉm cười. "Chúc cô may mắn."
Cô mỉm cười. "Cảm ơn."
Vương Mặc Thoại tiến đến, bám lấy bả vai Lưu Y Tuyết. "Bảo trọng."
Nụ cười nhẹ trên môi là điều cuối cùng Lưu Y Tuyết để lại trên mảnh đất này. Cùng với mọi kí ức vui vẻ, điểm đến tiếp theo sẽ là một khởi đầu mới, cho cô cũng như là sinh linh bé nhỏ trong bụng.
Tạm biệt quê hương, bạn bè thân thiết.
Tạm biệt anh...
Mặt trời của tôi.
Chiếc gạt tàn thủy tinh bị ném vỡ tan tành trên sàn, mảnh vỡ bay tứ tung, ngay trên mũi giày Khải Minh Kiệt vài phân. Khải Minh Quyết tức tối la mắng. "Sao mày lại mất dạy thế hả? Sao mày dám làm thế với vợ con mày? Hả?"
Dương Ánh Nguyệt bên cạnh đỡ Khải Minh Quyết, nhẹ nhàng xoa dịu cơn giận của ông. "Bình tĩnh. Anh lên phòng nghỉ ngơi, để em giải quyết."
"Em..."
"Để em."
Đợi cho đến khi tiếng sập cửa vang lên, Dương Ánh Nguyệt đanh mặt lại. "Giờ con giải thích mẹ nghe, chuyện này là sao hả?"
Khải Minh Kiệt mặt mũi bầm tím, quần áo xộc xệch, đầu tóc rối bù. Hắn nhíu mày, đưa tay chỉnh sửa, giọng không mấy vui vẻ. "Con yêu Nhất Song."
"Nghịch tử!" Dương Ánh Nguyệt tức giận đập tay xuống bàn. "Thế hơn một năm qua là trò chơi của con hả? Chơi đùa với con bé thế có vui không?"
Dù muốn bình tĩnh cũng không kiềm chế nổi, cô con dâu mà bà nhọc nhằn có được, lại bị con trai ruột phụ tình! Đã thế, trong bụng cô còn có cốt nhục của cái gia tộc này, giờ không biết cô đi đâu về đâu, bảo bà bình tĩnh thế nào được?
"Giờ con bé đang ở đâu?"
"Con không biết."
"Đến chuyện này cũng không biết? Ngu ngốc!"
Thật đúng là muốn làm bà tức chết. Tuy vậy, là người lớn, trải qua nhiều sóng gió, phong ba bão táp, bà nhanh chóng giữ được cái đầu lạnh trong những tình huống như thế này.
Dương Ánh Nguyệt đanh mặt lại. "Việc ưu tiên hàng đầu giờ là tìm kiếm con bé. Còn con, ngay lập tức cắt đứt quan hệ với Vô Nhất Song cho mẹ."
Khải Minh Kiệt nhíu mày. "Không."
"Đừng có cãi lời ta!"
Hắn quay người, "Việc của con, tự con giải quyết."
Dương Ánh Nguyệt bật dậy. "Con đi đâu?"
"Không phải việc của mẹ."
"Khải Minh Kiệt!"
"Mẹ đang giúp con. Đừng có cãi lời mẹ!"
Bước chân của hắn không dừng.
"Nếu con đến chỗ con bé đó ngay bây giờ, đừng bao giờ quay lại đây nữa!"
Khựng lại một chút, bước chân của hắn lại quả quyết bước đi.
Dương Ánh Nguyệt nghẹn lời, trợn mắt nhìn hắn mà không thể làm gì.
Chiếc Mercedes màu đen lướt nhanh trên con đường. Như muốn xả hết cơn khó chịu vào tốc độ, lKhải Minh Kiệt phóng xe như bay. Đến khi tự chủ được bản thân, chiếc xe đã dừng lại ở trước căn biệt thự của Vô Nhất Song.
Trước cổng là người phụ nữ quen thuộc, đứng ngóng chờ ai đó. Khải Minh Kiệt xuống xe, bước nhanh tới trước mặt Vô Nhất Song.
Cô mỉm cười. "Anh về rồi."
Khải Minh Kiệt ôm Vô Nhất Song vào lòng, đầu tựa vào vai cô. Vô Nhất Song giật mình, rồi dang tay ôm lấy thân thể trước mặt.
"Anh mệt hả?"
"Ừ."
"Vất vả rồi."
Trên chiếc giường rộng lớn, Khải Minh Kiệt cùng Vô Nhất Song nằm ôm chầm lấy nhau.
"Nếu anh bị đuổi khỏi nhà, em có giận không?"
"Đuổi khỏi nhà?" Vô Nhất Song ngẩng đầu lên. "Khỏi Khải gia?"
"Ừm."
Vô Nhất Song rúc đầu vào ngực hắn. Vòng tay siết chặt lại. "Chẳng sao cả. Miễn là có anh ở cạnh em, anh có vô sản em cũng nuôi được anh."
Khải Minh Kiệt lộ một nụ cười nhẹ trên môi. "Ừm."
"Để phụ nữ nuôi, cũng dễ dãi quá rồi đó?"
"Em tình nguyện mà."
"Vô sỉ."
"Cảm ơn."
Đó là một đêm dài. Dù nằm trong vòng tay ấm áp, Khải Minh Kiệt và Vô Nhất Song mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng.
Nằm trong vòng tay người mình yêu, chẳng phải quá tuyệt vời sao?
Vô Nhất Song thầm thắc mắc.
Tại sao cô không thấy hạnh phúc chút nào cả?
.....
Gót chân của giày đế cao tạo ra những tiếng cộp cộp khi đi trên mặt đất. Tiếng bánh xe của chiếc vali rộn rã theo tiếng bước chân.
"Sẵn sàng chưa?" Triệu Tuyết Nghi trang phục nghiêm trang, đôi mắt còn chút đỏ.
Từ loa phát thanh, lời nhắc nhở về chuyến bay sắp cất cánh được thông báo.
Lưu Y Tuyết tay kéo vali, "Sẵn sàng rồi."
Triệu Tuyết Nghi nắm lấy tay Lưu Y Tuyết. Đôi môi run rẩy, đôi mắt lại rưng rưng. "Sang đến đấy nhớ gọi điện cho tôi. Chăm sóc bản thân cho tốt, không được bỏ bữa trưa! Còn nữa, mặc ấm vào, mùa lạnh đừng để bị ốm..."
Lưu Y Tuyết nắm lấy tay Triệu Tuyết Nghi. Đôi môi cô cong lên nhẹ.
Không kìm được nỗi xúc động, Triệu Tuyết Nghi lao đến ôm chầm lấy Lưu Y Tuyết. Nước mắt không tự chủ được mà trào ra, "Đợi tôi sắp xếp xong công việc sẽ sang đấy cùng cậu. Tiểu Tuyết, tôi không nỡ xa cậu..."
Ôm lấy người bạn thân thiết, Lưu Y Tuyết an ủi cô. "Hiểu rồi. Tôi đợi cậu bên đó."
Trợ lí Lâm đứng bên cạnh nhắc nhở. "Y Tuyết, đến giờ rồi."
"Ừ." Ra khỏi vòng tay của Lưu Y Tuyết, Triệu Tuyết Nghi khóc không ngừng. Cô bấu lấy cánh tay Vương Mặc Thoại. "Đi, đi cẩn thận."
Trợ lí Lâm đưa vali cho cô. Anh mỉm cười. "Chúc cô may mắn."
Cô mỉm cười. "Cảm ơn."
Vương Mặc Thoại tiến đến, bám lấy bả vai Lưu Y Tuyết. "Bảo trọng."
Nụ cười nhẹ trên môi là điều cuối cùng Lưu Y Tuyết để lại trên mảnh đất này. Cùng với mọi kí ức vui vẻ, điểm đến tiếp theo sẽ là một khởi đầu mới, cho cô cũng như là sinh linh bé nhỏ trong bụng.
Tạm biệt quê hương, bạn bè thân thiết.
Tạm biệt anh...
Mặt trời của tôi.
Bình luận truyện