Tổng Tài Lạnh Lùng Phu Nhân Vô Tâm
Chương 104: Bị ghét
Vừa ngọt, vừa đắng.
Vừa hạnh phúc, vừa tổn thương.
Tin tức chủ tịch tập đoàn Khải thị ly hôn với vợ - chủ tịch tập đoàn Phương thị nhanh chóng được lan ra.
Toàn thể nhân viên hai tập đoàn không cần nói cũng biết rất bất ngờ.
Tin sốc hơn là khi vừa ly hôn với vợ, chủ tịch tập đoàn Khải thị và chủ tịch tập đoàn Vô thị cũng như thiên kim tiểu thư nhà họ Vô - Vô Nhất Song đã tuyên bố là một cặp.
Phóng viên, nhà báo đổ dồn vào đây, những trang báo liên tục cập nhật thông tin. Trước đây gây bão là Khải Minh Kiệt kết hôn, giờ đây một lần nữa đôi vợ chồng trẻ lại là chủ đề bàn tán sôi nổi.
Nhân viên của cả hai tập đoàn rất hiểu chuyện, không xen vào chuyện của người ta. Tuy vậy, tập đoàn Khải thị cũng có một buổi sáng náo loạn.
Cả tập đoàn đều kính trọng thiếu phu nhân của họ. Không chỉ rất tốt bụng, hay giúp đỡ mọi người, cô cũng không phân biệt cấp bậc xã hội, còn khuyên nhủ Boss sửa đổi tính nết.
Khỏi cần nói, địa vị của thiếu phu nhân không kém với Boss của họ là bao. Biết trước rằng sẽ có thể xảy ra tình hình như hiện tại, nhưng không ít người vẫn khó tin vào sự thật.
Sau ngày hôm đó, Khải Minh Kiệt phát mệt với thái độ đối xử thất thường của nhân viên đối với mình. Ngày hôm qua còn bình thường chào hỏi thì hôm nay đã làm cho qua loa, chẳng còn quan tâm đến hậu quả.
Càng ngày hắn càng muốn thay hết nhân viên toàn tập đoàn, nhưng có một giọng nói trong kí ức cứ níu hắn lại làm hắn không thể ra tay.
Triệu Tuyết Nghi lướt qua những bài báo mà tức giận, "Họ thì biết gì chứ? Tuy em ghét anh ta thật, nhưng mà suy diễn lung tung quá rồi đấy? Còn liên lụy đến Tiểu Tuyết nữa."
"Truyền thông là vậy mà. Họ không quan tâm đến sự thật. Đủ để công kích người xem là được rồi." Vương Mặc Thoại ném tập tài liệu xuống mặt bàn, xoa xoa hai bên thái dương.
"Nhưng mà em tức ghê gớm."
"Kệ đi, đừng đọc nữa. Tiểu Tuyết gọi em chưa?"
Triệu Tuyết Nghi kiểm tra điện thoại. "Anh còn nôn nóng hơn cả em. Chắc phải đến trưa chiều cô ấy mới tới nơi."
Vương Mặc Thoại thở dài. "Tự dưng đến một đất nước xa lạ, có thích ứng được không đây?"
Triệu Tuyết Nghi tươi cười. "Sẽ không sao đâu! Cô ấy là Lưu Y Tuyết cơ mà!"
Vương Mặc Thoại mỉm cười bất lực.
"Phải rồi. Cô ấy là Lưu Y Tuyết cơ mà."
Sau khi bị bố mẹ từ mặt, còn liên tục gây khó dễ trên thương trường, Khải Minh Kiệt thấy cuộc sống mệt mỏi chưa từng thấy. Đối mặt với sức ép của công việc, gia đình, và cả tình yêu. Cuối cùng hắn cũng trải nghiệm được cảm giác của một người đàn ông trụ cột bình thường rồi.
Về đến nhà là chỉ muốn nằm ngủ trên sofa, mặc kệ sự đời. Tuy là mối quan hệ người yêu, nhưng Cảnh Thư vẫn không phải là nơi mà Vô Nhất Song ở. Thi thoảng hai người gặp mặt ân ái, đều là người lớn cả, ai cũng có công việc bận bịu của riêng mình.
Bữa trưa được Vô Nhất Song giải quyết qua loa tại một tiệm bánh ngọt. Sở thích là vậy đấy, từ bé tới lên thích ăn đồ ngọt, lớn lên dù là bữa phụ hay chính thì cũng chỉ thèm mỗi bánh ngọt mà thôi.
Đang thưởng thức chiếc bánh ngọt và quang cảnh bên ngoài cửa kính, sự hiện diện của Lâm Mặc thu hút sự chú ý của Vô Nhất Song.
Anh ta làm gì ở đây? Chiếc hộp nhỏ trên tay anh, bánh ngọt ư?
Bộ dạng gấp rút quay trở lại xe của anh khiến Vô Nhất Song bật cười. Lật đà lật đật, trong vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu.
Đi qua một bà lão ăn xin bên vệ đường, Lâm Mặc dừng chân lại. Anh khựng lại một chút, rồi cúi người xuống đặt hộp bánh xuống trước mặt bà lão. Sau khi nói một vài lời gì đó, anh nhìn bà lão ăn vài miếng rồi cúi xuống xem đồng hồ, cuống cuồng chào tạm biệt và lên xe phóng đi.
Vô Nhất Song theo dõi từ đầu đến cuối hành động của Lâm Mặc, trong lòng không khỏi ngạc nhiên.
.....
Chiều tối, trợ lí Lâm từ công ty trở về nhà, mặt ỉu xìu như muốn khóc. Trưa nay là giờ mà chiếc bánh đặc biệt với số lượng có hạn của tháng ra lò. Là một người có niềm đam mê lớn với đồ ngọt, anh đã đặc biệt hoàn thành công việc sớm, vì quãng đường từ công ty tới tiệm bánh xa ơi là xa.
Ấy vậy mà khi thấy bà lão ăn xin bên đường, không nỡ để bà chịu đói. Dỗ bà ăn được mấy miếng thì sắp muộn giờ làm, liền không kịp mua thêm chiếc bánh thứ hai.
Đang buồn rầu thì về đến trước cổng, thấy Vô Nhất Song chờ trước cửa nhà, anh nhíu mày rồi xuống khỏi xe.
"Vô tiểu thư có việc gì sao?"
"Này. Cho anh." Vô Nhất Song giơ hộp bánh với chiếc bánh đặc biệt của tháng bên trong, cười cười. "Dáng vẻ tốt bụng của anh cuốn hút lắm đấy."
Trợ lí Lâm hơi ngây người ra. Trưa nay cô thấy anh gần tiệm bánh sao? Còn biết anh để lỡ chiếc bánh đặc biệt này nữa?
"Vô tiểu thư, cảm ơn lòng tốt của cô. Chiếc bánh cô cứ giữ lấy đi, tôi không nhận đâu. Sau này nếu có việc gì, phiền cô gặp tôi tại công ty. Muộn rồi, cô về cẩn thận."
Trợ lí Lâm vào nhà, trước khi đóng cửa, "Tạm biệt."
Vô Nhất Song đứng ngây ra đấy.
Phản ứng vừa rồi của anh, là bị ghét rồi ư?
Cảm giác đúng là thật tồi tệ mà.
Nhưng sao trái tim lại nhói lên một nhịp?
Vừa hạnh phúc, vừa tổn thương.
Tin tức chủ tịch tập đoàn Khải thị ly hôn với vợ - chủ tịch tập đoàn Phương thị nhanh chóng được lan ra.
Toàn thể nhân viên hai tập đoàn không cần nói cũng biết rất bất ngờ.
Tin sốc hơn là khi vừa ly hôn với vợ, chủ tịch tập đoàn Khải thị và chủ tịch tập đoàn Vô thị cũng như thiên kim tiểu thư nhà họ Vô - Vô Nhất Song đã tuyên bố là một cặp.
Phóng viên, nhà báo đổ dồn vào đây, những trang báo liên tục cập nhật thông tin. Trước đây gây bão là Khải Minh Kiệt kết hôn, giờ đây một lần nữa đôi vợ chồng trẻ lại là chủ đề bàn tán sôi nổi.
Nhân viên của cả hai tập đoàn rất hiểu chuyện, không xen vào chuyện của người ta. Tuy vậy, tập đoàn Khải thị cũng có một buổi sáng náo loạn.
Cả tập đoàn đều kính trọng thiếu phu nhân của họ. Không chỉ rất tốt bụng, hay giúp đỡ mọi người, cô cũng không phân biệt cấp bậc xã hội, còn khuyên nhủ Boss sửa đổi tính nết.
Khỏi cần nói, địa vị của thiếu phu nhân không kém với Boss của họ là bao. Biết trước rằng sẽ có thể xảy ra tình hình như hiện tại, nhưng không ít người vẫn khó tin vào sự thật.
Sau ngày hôm đó, Khải Minh Kiệt phát mệt với thái độ đối xử thất thường của nhân viên đối với mình. Ngày hôm qua còn bình thường chào hỏi thì hôm nay đã làm cho qua loa, chẳng còn quan tâm đến hậu quả.
Càng ngày hắn càng muốn thay hết nhân viên toàn tập đoàn, nhưng có một giọng nói trong kí ức cứ níu hắn lại làm hắn không thể ra tay.
Triệu Tuyết Nghi lướt qua những bài báo mà tức giận, "Họ thì biết gì chứ? Tuy em ghét anh ta thật, nhưng mà suy diễn lung tung quá rồi đấy? Còn liên lụy đến Tiểu Tuyết nữa."
"Truyền thông là vậy mà. Họ không quan tâm đến sự thật. Đủ để công kích người xem là được rồi." Vương Mặc Thoại ném tập tài liệu xuống mặt bàn, xoa xoa hai bên thái dương.
"Nhưng mà em tức ghê gớm."
"Kệ đi, đừng đọc nữa. Tiểu Tuyết gọi em chưa?"
Triệu Tuyết Nghi kiểm tra điện thoại. "Anh còn nôn nóng hơn cả em. Chắc phải đến trưa chiều cô ấy mới tới nơi."
Vương Mặc Thoại thở dài. "Tự dưng đến một đất nước xa lạ, có thích ứng được không đây?"
Triệu Tuyết Nghi tươi cười. "Sẽ không sao đâu! Cô ấy là Lưu Y Tuyết cơ mà!"
Vương Mặc Thoại mỉm cười bất lực.
"Phải rồi. Cô ấy là Lưu Y Tuyết cơ mà."
Sau khi bị bố mẹ từ mặt, còn liên tục gây khó dễ trên thương trường, Khải Minh Kiệt thấy cuộc sống mệt mỏi chưa từng thấy. Đối mặt với sức ép của công việc, gia đình, và cả tình yêu. Cuối cùng hắn cũng trải nghiệm được cảm giác của một người đàn ông trụ cột bình thường rồi.
Về đến nhà là chỉ muốn nằm ngủ trên sofa, mặc kệ sự đời. Tuy là mối quan hệ người yêu, nhưng Cảnh Thư vẫn không phải là nơi mà Vô Nhất Song ở. Thi thoảng hai người gặp mặt ân ái, đều là người lớn cả, ai cũng có công việc bận bịu của riêng mình.
Bữa trưa được Vô Nhất Song giải quyết qua loa tại một tiệm bánh ngọt. Sở thích là vậy đấy, từ bé tới lên thích ăn đồ ngọt, lớn lên dù là bữa phụ hay chính thì cũng chỉ thèm mỗi bánh ngọt mà thôi.
Đang thưởng thức chiếc bánh ngọt và quang cảnh bên ngoài cửa kính, sự hiện diện của Lâm Mặc thu hút sự chú ý của Vô Nhất Song.
Anh ta làm gì ở đây? Chiếc hộp nhỏ trên tay anh, bánh ngọt ư?
Bộ dạng gấp rút quay trở lại xe của anh khiến Vô Nhất Song bật cười. Lật đà lật đật, trong vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu.
Đi qua một bà lão ăn xin bên vệ đường, Lâm Mặc dừng chân lại. Anh khựng lại một chút, rồi cúi người xuống đặt hộp bánh xuống trước mặt bà lão. Sau khi nói một vài lời gì đó, anh nhìn bà lão ăn vài miếng rồi cúi xuống xem đồng hồ, cuống cuồng chào tạm biệt và lên xe phóng đi.
Vô Nhất Song theo dõi từ đầu đến cuối hành động của Lâm Mặc, trong lòng không khỏi ngạc nhiên.
.....
Chiều tối, trợ lí Lâm từ công ty trở về nhà, mặt ỉu xìu như muốn khóc. Trưa nay là giờ mà chiếc bánh đặc biệt với số lượng có hạn của tháng ra lò. Là một người có niềm đam mê lớn với đồ ngọt, anh đã đặc biệt hoàn thành công việc sớm, vì quãng đường từ công ty tới tiệm bánh xa ơi là xa.
Ấy vậy mà khi thấy bà lão ăn xin bên đường, không nỡ để bà chịu đói. Dỗ bà ăn được mấy miếng thì sắp muộn giờ làm, liền không kịp mua thêm chiếc bánh thứ hai.
Đang buồn rầu thì về đến trước cổng, thấy Vô Nhất Song chờ trước cửa nhà, anh nhíu mày rồi xuống khỏi xe.
"Vô tiểu thư có việc gì sao?"
"Này. Cho anh." Vô Nhất Song giơ hộp bánh với chiếc bánh đặc biệt của tháng bên trong, cười cười. "Dáng vẻ tốt bụng của anh cuốn hút lắm đấy."
Trợ lí Lâm hơi ngây người ra. Trưa nay cô thấy anh gần tiệm bánh sao? Còn biết anh để lỡ chiếc bánh đặc biệt này nữa?
"Vô tiểu thư, cảm ơn lòng tốt của cô. Chiếc bánh cô cứ giữ lấy đi, tôi không nhận đâu. Sau này nếu có việc gì, phiền cô gặp tôi tại công ty. Muộn rồi, cô về cẩn thận."
Trợ lí Lâm vào nhà, trước khi đóng cửa, "Tạm biệt."
Vô Nhất Song đứng ngây ra đấy.
Phản ứng vừa rồi của anh, là bị ghét rồi ư?
Cảm giác đúng là thật tồi tệ mà.
Nhưng sao trái tim lại nhói lên một nhịp?
Bình luận truyện