Chương 410
Chương 410
Hoắc Anh Tuấn mở to mắt nhìn Đường Hoa Nguyệt im lặng đi về phía mình, hơi thở anh trong phút chốc ngừng lại.
Cô… vậy mà cô không hề tức giận! Cô thật sự muốn nằm chung với mình ư… Cô đã nâng chân lên rồi!
“AI” Một tiếng hét lên, Đường Hoa Nguyệt nâng chân lên, cố gắng dùng hết toàn bộ sức lực, đá văng cái tên mặt dày đang ở trên giường của cô kia.
Hoắc Tuấn Anh chưa kịp phản ứng, thì toàn thân mình đều hất ra xa, nằm trên nền đất lạnh lẽo. Thế nhưng trong lòng anh lại vô thức nghĩ đến cảm giác trắng mịn của đôi chân ẩn ở dưới lớp áo choàng tắm kia khi Đường Hoa Nguyệt nhấc chân lên.
Thế nhưng, ngay sau đó, vết thương trên chân trái của anh bỗng chốc đau đớn dữ dội, trên trán của Hoắc Anh Tuấn toát ra từng giọt mồ hôi lạnh.
“Cút, ra, ngoài! Nếu như anh không muốn chết thì đừng có nhiều lần thách thức giới hạn của em!” Đường Hoa Nguyệt không thèm để ý Hoắc Anh Tuấn đã xảy ra chuyện gì, mà toàn thân cô đề phòng, tức giận chống tay lên giường.
Hoắc Anh Tuấn im lặng một hồi lâu, trong căn phòng ngủ yên tĩnh, truyền đến hơi thở hổn hển của người đàn ông đang nằm ở dưới nền đất kia.
Đường Hoa Nguyệt hoài nghi, vốn dĩ định mở miệng hỏi anh có chuyện gì không, thì liền nhìn thấy Hoắc Anh Tuấn từ từ ở dưới đất đứng dậy.
Khoé mắt anh ửng hồng, ôm lấy chân trái của mình, làm ra bộ dạng như thể anh là nạn nhân: “… Anh biết rồi. Hoa Nguyệt, em lại quá tàn nhãn rồi, dùng lực thật mạnh đá vào chân anh thế, trái tim anh cũng bị em làm tan vỡ mất rồi!” Tóc gáy Đường Hoa Nguyệt dựng đứng cả lên, cô nhanh chóng đưa cánh tay lên, Hoắc Anh Tuấn nhìn thấy cảnh này, anh liền co rụt đầu lại, tập tà tập tễnh chạy ra ngoài.
Cô khoá trái cửa phòng ngủ, sau đó mệt mỏi thiếp đi ở trên giường, thế nhưng lại thoang thoảng có một mùi vừa xa lạ, vừa quen thuộc quanh quẩn ở bên người cô – đó là mùi thuộc về Hoắc Anh Tuấn.
Thật là khó chịu! Đường Hoa Nguyệt tức giận đập lên giường, rốt cuộc có cho người ta ngủ không đây.
Vào đêm khuya, Hoắc Anh Tuấn mặc bộ đồ ngủ phong phanh, ngồi ở ngoài ban công của phòng ngủ dành cho khách, trên tay cầm một điếu thuốc đang cháy âm Ỉ…
Vẻ mặt của anh lúc này không còn là bộ dạng giả vờ ngu ngơ và yếu đuối trước mặt Đường Hoa Nguyệt nữa, mà là vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt thâm trầm nhìn những vì sao sáng lấp lánh trên bầu trời đêm.
Vào lúc này, La Cơ Thiên Vị gửi một tin nhắn đến, nói rằng anh ta đã cử thuộc hạ của mình đi tìm, cuối cùng cũng tìm được những động thái mới nhất của Đường Uyển Dư.
Giấc mơ của Hoắc Anh Tuấn là cùng với Đường Hoa Nguyệt bình yên sống qua ngày, với những đứa con đáng yêu đầy ngộ nghĩnh của bọn họ, cùng nhau trải qua cuộc sống giản dị, tràn đầy hạnh phúc và tiếng cười. Thế nhưng giấc mơ ấy lại dần dần trở thành tan tành mây khói.
Anh thở một hơi thật dài, nhíu mày nói: “Đêm nay cậu hãy theo dõi thật kĩ cho tôi, đừng có rút dây động rừng, sáng sớm ngày mai… tôi sẽ đưa người qua đó.” Hoắc Anh Tuấn anh biết, bất luận như thế nào, màn trò chơi này anh cũng không muốn tiếp tục diễn nữa, bây giờ anh chỉ là cảm thấy vô cùng hổ thẹn và áy náy với sự ấm áp và lương thiện của Đường Hoa Nguyệt mà thôi, thế nhưng chuyện của Đường Uyển Dư, lại quan trọng hơn gấp mấy trăm lần.
Anh không dám chậm trễ.
Thế nhưng, bước trên con đường ranh giới sinh tử, Hoắc Anh Tuấn anh đã học được thế nào là hạnh phúc, anh nghĩ, đã tìm được em gái rồi, như thế cũng được xem là chuyện tốt, những công sức của Đường Hoa Nguyệt đã ở bên cạnh anh, như vậy cũng đủ cho anh bù đắp những tổn thương, khiến cho Đường Hoa Nguyệt sẽ tha thứ cho anh việc giả vờ mất trí nhớ.
Chuyện này… có thể không?
Bình luận truyện