Chương 424
Chương 424
Nghĩ tới đây, Hoắc Anh Tuấn dường như bị cảm giác tuyệt vọng nhấn chìm, anh ngồi xổm xuống, tay vịn lên lưng của con trai, giọng khàn khàn nói: “Minh, Khánh, bố biết hiện giờ nói những lời này có thể rất kì cục… Thế nhưng, hai đứa có thể gọi bố một tiếng không… Bố ấy?” Hai cậu nhóc thầm kinh ngạc, tới rồi! Ngày này đến vẫn phải đến!
Nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của bọn chúng nghẹn đến đỏ bừng, cũng không nói ra lời, thế nhưng cũng không cách nào mở miệng từ chối được.
Hoắc Anh Tuấn cười tự giễu: “Không sao, bố biết trong lòng các con rất mâu thuẫn và lo lắng, cũng không cần gấp trong lúc này, chỉ cần, chỉ cần là…” Chỉ cần cái gì? Đột nhiên Hoắc Anh Tuấn không nói được nữa.
Ba bố con ngơ ngác nhìn nhau, biểu cảm trên mặt mỗi người cũng đều khó coi.
Trong lòng bố lớn nghĩ răng, chính mình thật sự không xứng, không hề tận tâm với trách nhiệm làm bố, còn muốn hưởng thụ đãi ngộ như bố của bọn chúng… Thật là trơ tráo.
Hai cậu nhóc lại nghĩ: “Bố” chẳng qua chỉ là một xưng hô, sao lại không thể gọi ra miệng được nhỉ? Dù sao bọn chúng cũng đã sắp rời khỏi đây, coi như là lừa chú ấy thì có sao?
Đang lúc yên lặng, quản lý kinh doanh lại quay vài vòng bên cạnh ba người, trông thấy bầu không khí ngưng trệ, còn tưởng rằng hai cậu nhóc vì không thấy bố đoán được chiều cao nên giận lẫy, tự cho mình là thông minh giải vây giúp anh: ” Ây da, hai cậu nhà dáng dấp thật đẹp quá đi, liếc mắt nhìn cũng biết sau này lớn lên chắc chăn không phải người bình thường rồi!
Tổng giám đốc Hoắc rất bận rộn, trong chốc lát không nhớ nổi chiều cao của hai cậu cũng không phải chuyện gì quá to tát cả ha ha…
Ở nơi đây của chúng tôi có rất nhiều phụ huynh, luôn cảm thấy con họ vẫn là đứa bé mới chui ra khỏi bụng mẹ cao có mấy chục phân kìa! Trẻ con lớn nhanh lắm!”
Lời nói này nghiễm nhiên lại bắn trúng một mũi tên vào trong trái tim yếu ớt của Hoắc Anh Tuấn, anh vốn chưa từng được thấy hình dáng lúc mới sinh dài có mấy chục phân lúc bọn nhỏ mới sinh được chưa!
Trời đông giá rét, cái kiểu nói chuyện đâm chọc vào nỗi đau thầm kín của người khác như quản lý kinh doanh, cũng nên hạ chức rồi!
Hoắc Anh Tuấn không có hứng thú, mang hết quần áo mà mình chọn được đi thanh toán, không chỉ có ba bộ của con, thậm chí còn mua cho Đường Hoa Nguyệt vài cái váy.
Anh nhìn quản lý kinh doanh cửa hàng kia lại thấy dạ dày đau đau, không kêu đối phương đến tiễn nữa, tự mình vác mười mấy cái túi giấy, mới vừa đi hai bước liền hối hận, anh không có tay dắt con trai được chưa!
Thế nhưng một người đàn ông thực thụ quyết không đi đường cũ (ngoại trừ việc theo đuổi Đường Hoa Nguyệt), Hoắc Anh Tuấn vẫn cắn răng đi thẳng vào trong thang máy.
Cũng may năng lực tự lo liệu của bé lớn và bé hai đã na ná người trưởng thành, đồng thời trải qua chuyện lúng túng như ban nãy, lúc này cũng không muốn tay trong tay với Hoäc Anh Tuấn diễn một màn bố con hoà thuận như vậy nữa.
Một đường im lặng đi đến bãi đỗ xe ngầm, Hoắc Anh Tuấn ra sức mở cốp xe, để mấy thứ đồ vào bên trong, anh thở phào nhẹ nhõm vỗ vỗ tay, chợt nghe thấy tiếng xe ô tô phi như tên bắn trên bãi đất trống sau lưng.
Trung tâm thương mại này là toà thương mại cao giá nhất Hà Nội, ngay cả phí đỗ xe cũng đắt chắt lưỡi, sơ sơ ba tâng bên trong bãi đậu xe dưới đất bình thường cũng trống hơn phân nửa.
Huống chỉ hôm nay là ngày làm việc, người đến mua sắm ít, người đi làm ở đây hầu như không ai có thể nộp phí gửi xe với giá trên trời được, cho nên bãi đỗ xe lúc này vô cùng trống trải.
Người có năng lực chỉ tiêu giống như vậy, trừ khi có việc gì quá gấp, thì sẽ không làm ra tiếng động khiến người khác sợ hãi như vậy ở đây, Hoắc Anh Tuấn và hai cậu nhóc đều vô cùng nhạc nhiên, theo bản năng nhìn về phía tiếng động phát ra phía sau.
Bình luận truyện