Tổng Tài Nguy Hiểm: Nha Đầu, Bắt Được Em Rồi
Chương 22: Giật mình từ cái nhìn đầu tiên
Cậu ta tuy tuổi còn trẻ nhưng hầu như đều giảnh được những giải thưởng lớn có tính ảnh hưởng quốc tế, có rất nhiều trường học chuyên nghiệp nổi tiếng đã trịnh trọng mời cậu ta đi diễn tuyết nhưng cậu ta đều từ chối hết, ai cũng không ngờ rằng, lần này cậu ta lại cùng trở về nước với người mẹ đang sống ở đây, lại còn chuyển tới ngôi trường mà mẹ cậu từng học.
Thế này là quá có lợi cho Triển Đức, từ trên xuống dưới đều cảm thấy tò mò và ngưỡng mộ.
Phòng vẽ rất yên lặng, chỉ có tiếng ngòi bút chì sột soạt trên mặt giấy.
Hiệu trưởng thấy cậu ta không nói gì, cũng chỉ có thể đứng ở bên cạnh.
Chẳng bao lâu sau, Lục Diễn Trạch liền đặt cây bút vào chiếc hộp cạnh mình, đứng lên: “Giúp em gọi cô gái đó tới đây.”
Hiệu trưởng và trợ lý cùng nhau tiến lên phía trước nhìn bức tranh đó, là một bức phác chân dung.
Cô gái trong bức vẽ có mái tóc đuôi ngựa, đôi mắt to tròn sáng rạng ngời, chiếc cằm nhọn thông minh nhanh nhẹn, nụ cười dịu dàng để lộ ra hàm răng đều chằn chặn và trắng.
Những nét vẽ rất đơng ianr, nhưng lại phác thảo được thần thái và sức quyến rũ hết sức sinh động.
Nhìn cậu ra thẳng lưng đi ra khỏi phòng vẽ, trợ lý nheo mày lại nhìn hiệu trưởng: “Đây...đây là Thẩm Tinh Không sao?”
Hiệu trưởng đương nhiên biết đây là thiên kim tiểu thư Thẩm Tinh Không, Thẩm Chi Diệu hàng năm đều quyên góp cho nhà trưởng số tiền tương đối lớn, điều kiện duy nhất đó là yêu cầu Thẩm Tinh Không không phải chịu bất cứ thiệt thòi nào cho tới khi học xong cấp ba.
Lau mồ hôi trên trán, hiệu trưởng nhìn trợ lý: “Học vẽ cũng là chuyện tốt đối với con gái mà? Hay là, đi hỏi Thẩm tiểu thư xem có đồng ý không?”
Phong cảnh của trường Triển Đức vô cùng đẹp.
Những con đường với hàng cây thẳng tắp, ánh sáng mặt trời chiếu qua những tán lá rơi xuống nền lấp lánh ánh vàng.
Chàng thanh niên mặc chiếc áo trắng dựa lưng mình vào thân cây mập mạp, thần sắc có vẻ thờ ơ nhìn chiếc xe chạy từ tốn trên đường.
“Đó là xe của đại tiểu thư Thẩm gia.” Một chàng trai đen thui đập tay vào vai Lục Diễn Trạch, đưa cho anh một chai nước: “Tuy cái trường Triển Đức này học sinh đều là con nhà giàu có nhưng Thẩm Tinh Không thì được xếp vào hàng cao nhất, cậu biết về tập đoàn quốc tế Tín Dương chứ? ở trong nước có tới nửa số siêu thị đều là của nhà cô ta đấy.”
Lục Diễn Trạch rủ đôi lông mi xuống, mở lon nước ra, ngửa cổ lên uống ừng ực.
Trong sự yên ắng, chiếc xe đỗ lại trước tòa nhà ngữ âm, cánh cửa được mở ra, một người đàn ông mặc vest với khuôn mặt nghiêm khắc bước xuống, dù là đeo một cặp kính đen nhưng người khác vẫn cảm nhận được sự lạnh lùng và nghiêm khắc của người đó, những người đi qua đều phải nhường đường hết.
“Làm có học sinh cấp ba nào mà vệ sĩ đi theo từng bước như thế, cũng chỉ có Thẩm gia bọn họ. Ai cũng đều biết nhà bọn họ có tiền, ai cũng đều muốn động vào Thẩm Tinh Không, Trì Hạo đã dũng cảm làm điều đó.” Chàng trai đen thui nhìn Lục Diễn Trạch thần sắc rất thờ ơ: “Đáng tiếc, nghe nói là cánh tay bị tàn phế rồi, khi đó cậu ta còn nói muốn cùng cậu học cùng một thầy đấy, suýt nữa thì trở thành người anh em của cậu, thật là đáng tiếc.”
Ngón tay Lục Diễn Trạch hơi dùng lực, bóp lon nước lại, cậu ta khẽ mỉm cười: “Nữ sinh của Triển Đức quá là điên rồ.”
“Đúng thế, nghe nói có người vì muốn gặp cậu mà trèo thang rồi bị mắc kẹt ở trên không ấy, đúng là người nổi tiếng có khác.”
Lục Diễn Trạch cũng chỉ cười, nhìn vào bóng dáng đang đi ra từ tòa nhà ngữ âm – chiếc áo thủy thủ màu trắng, chiếc váy trắng kẻ xanh thẫm và đỏ, là loại đồng phục nhà trường rất thường thấy, nhưng mặc lên người cô gái đó lại vô cùng rực rỡ và tươi mới. Cậu đã có chút giật mình khi vừa nhìn thấy cô ở bên dưới của Hội vẽ tranh. Nữ sinh ở tuổi này đang là thời kì thanh xuân đẹp nhất, nhưng ở trên người cô, cậu lờ mờ có thể nhìn thấy một cái gì đó không nên xuất hiện ở trên người một thiên kim tiểu thư mới phải – đó là sự sầu muộn.
Ở phía dưới tòa nhà, A Tiến dùng tay che đầu cho Thẩm Tinh Không để cô bước vào xe, sau đó anh liền đóng cửa xe lại, nhìn quanh tứ phía một lượt rồi mới bước lên phía trước ngồi bên cạnh ghế lái.
Thế này là quá có lợi cho Triển Đức, từ trên xuống dưới đều cảm thấy tò mò và ngưỡng mộ.
Phòng vẽ rất yên lặng, chỉ có tiếng ngòi bút chì sột soạt trên mặt giấy.
Hiệu trưởng thấy cậu ta không nói gì, cũng chỉ có thể đứng ở bên cạnh.
Chẳng bao lâu sau, Lục Diễn Trạch liền đặt cây bút vào chiếc hộp cạnh mình, đứng lên: “Giúp em gọi cô gái đó tới đây.”
Hiệu trưởng và trợ lý cùng nhau tiến lên phía trước nhìn bức tranh đó, là một bức phác chân dung.
Cô gái trong bức vẽ có mái tóc đuôi ngựa, đôi mắt to tròn sáng rạng ngời, chiếc cằm nhọn thông minh nhanh nhẹn, nụ cười dịu dàng để lộ ra hàm răng đều chằn chặn và trắng.
Những nét vẽ rất đơng ianr, nhưng lại phác thảo được thần thái và sức quyến rũ hết sức sinh động.
Nhìn cậu ra thẳng lưng đi ra khỏi phòng vẽ, trợ lý nheo mày lại nhìn hiệu trưởng: “Đây...đây là Thẩm Tinh Không sao?”
Hiệu trưởng đương nhiên biết đây là thiên kim tiểu thư Thẩm Tinh Không, Thẩm Chi Diệu hàng năm đều quyên góp cho nhà trưởng số tiền tương đối lớn, điều kiện duy nhất đó là yêu cầu Thẩm Tinh Không không phải chịu bất cứ thiệt thòi nào cho tới khi học xong cấp ba.
Lau mồ hôi trên trán, hiệu trưởng nhìn trợ lý: “Học vẽ cũng là chuyện tốt đối với con gái mà? Hay là, đi hỏi Thẩm tiểu thư xem có đồng ý không?”
Phong cảnh của trường Triển Đức vô cùng đẹp.
Những con đường với hàng cây thẳng tắp, ánh sáng mặt trời chiếu qua những tán lá rơi xuống nền lấp lánh ánh vàng.
Chàng thanh niên mặc chiếc áo trắng dựa lưng mình vào thân cây mập mạp, thần sắc có vẻ thờ ơ nhìn chiếc xe chạy từ tốn trên đường.
“Đó là xe của đại tiểu thư Thẩm gia.” Một chàng trai đen thui đập tay vào vai Lục Diễn Trạch, đưa cho anh một chai nước: “Tuy cái trường Triển Đức này học sinh đều là con nhà giàu có nhưng Thẩm Tinh Không thì được xếp vào hàng cao nhất, cậu biết về tập đoàn quốc tế Tín Dương chứ? ở trong nước có tới nửa số siêu thị đều là của nhà cô ta đấy.”
Lục Diễn Trạch rủ đôi lông mi xuống, mở lon nước ra, ngửa cổ lên uống ừng ực.
Trong sự yên ắng, chiếc xe đỗ lại trước tòa nhà ngữ âm, cánh cửa được mở ra, một người đàn ông mặc vest với khuôn mặt nghiêm khắc bước xuống, dù là đeo một cặp kính đen nhưng người khác vẫn cảm nhận được sự lạnh lùng và nghiêm khắc của người đó, những người đi qua đều phải nhường đường hết.
“Làm có học sinh cấp ba nào mà vệ sĩ đi theo từng bước như thế, cũng chỉ có Thẩm gia bọn họ. Ai cũng đều biết nhà bọn họ có tiền, ai cũng đều muốn động vào Thẩm Tinh Không, Trì Hạo đã dũng cảm làm điều đó.” Chàng trai đen thui nhìn Lục Diễn Trạch thần sắc rất thờ ơ: “Đáng tiếc, nghe nói là cánh tay bị tàn phế rồi, khi đó cậu ta còn nói muốn cùng cậu học cùng một thầy đấy, suýt nữa thì trở thành người anh em của cậu, thật là đáng tiếc.”
Ngón tay Lục Diễn Trạch hơi dùng lực, bóp lon nước lại, cậu ta khẽ mỉm cười: “Nữ sinh của Triển Đức quá là điên rồ.”
“Đúng thế, nghe nói có người vì muốn gặp cậu mà trèo thang rồi bị mắc kẹt ở trên không ấy, đúng là người nổi tiếng có khác.”
Lục Diễn Trạch cũng chỉ cười, nhìn vào bóng dáng đang đi ra từ tòa nhà ngữ âm – chiếc áo thủy thủ màu trắng, chiếc váy trắng kẻ xanh thẫm và đỏ, là loại đồng phục nhà trường rất thường thấy, nhưng mặc lên người cô gái đó lại vô cùng rực rỡ và tươi mới. Cậu đã có chút giật mình khi vừa nhìn thấy cô ở bên dưới của Hội vẽ tranh. Nữ sinh ở tuổi này đang là thời kì thanh xuân đẹp nhất, nhưng ở trên người cô, cậu lờ mờ có thể nhìn thấy một cái gì đó không nên xuất hiện ở trên người một thiên kim tiểu thư mới phải – đó là sự sầu muộn.
Ở phía dưới tòa nhà, A Tiến dùng tay che đầu cho Thẩm Tinh Không để cô bước vào xe, sau đó anh liền đóng cửa xe lại, nhìn quanh tứ phía một lượt rồi mới bước lên phía trước ngồi bên cạnh ghế lái.
Bình luận truyện