Tổng Tài Nguy Hiểm: Nha Đầu, Bắt Được Em Rồi
Chương 23: Bị khiển trách
Nhìn chiếc xe được lái rời đi, nam sinh đen thui hướng ánh nhìn về phia Lục Diễn Trạch: “Tiểu Trạch, có thể mời cậu tới Hội vẽ tranh của tôi đúng là tôi thấy mình rất có thể diện.”
Lục Diễn Trạch khẽ cười: “Tôi tự nhiên lấy cái danh phó Hội trưởng, lại còn chiếm không một tầng lầu của các cậu, tôi kiếm lớn rồi.”
Nam sinh đen thui và caujata nhìn nhau cười rồi cả hai năm tay thành nắm đấm đấm vào tay nhau vẻ rất vui.
Trước khi học trung học, cậu đều học ở trong nước, tình bạn tốt này được bắt đầu từ thời thơ ấu.
Nhìn chiếc xe được lái đi xa rồi, một lúc sau cậu mới thu ánh nhìn về, quay đầu nhìn chàng nam sinh da đen: “Hồn Tiêu, chúng ta đi đánh bóng đi.”
******
Chiếc xe chạy trên đường.
Thẩm Tinh Không hạ cửa kính của xe xuống một chút, gió thổi vào mái tóc cô, cô liếc nhìn người đàn ông lạnh lùng ngồi ở phía trước, cô bĩu môi nói: “A Tiến, canh có thể đừng có cả ngày từ sáng tới tối mặc cả người đen xì xì thế không? mùa hè rồi, anh không nóng à.”
A Tiến chỉ nghe, mím môi, không nói gì.
Thẩm Tinh Không khó lắm mới có hôm tâm trạng tốt, cô nhướn cổ về phía trước tới sát vái A Tiến: “Qua mấy ngày nữa là đi rồi, Thẩm Chi Diệu thực sực để cho tôi đi cắm trại? Tôi thực sự không dám tin.”
A Tiến không thích cô cọi trống không mỗi tên Thẩm Chi Diệu như vậy, anh nheo mày lại: “Việc tiên sinh đã đồng ý, tuyệt đối sẽ không nuốt lời.”
Thẩm Tinh Không hức một tiếng, người đàn ông này bảo vệ Thẩm Chi Diệu như thế, lẽ nào là gay? Liệu đã xảy ra chuyện tình cảm gì vượt qua mức tình bạn, tình anh em với Thẩm Chi Diệu không?
Thẩm Tinh Không tự nghĩ tự cười thầm, cô dựa đầu mình vào ghế của anh, nhớ tới chuyện hôm nay nhìn thấy chàng thanh niên đó, không biết tại sao lại luôn có một cảm giác bất an. A Tiến quay đầu lại nhìn cô, nhắc nhở với vẻ mặt nghiêm túc: “Tiểu thư, thắt dây an toàn vào, ngồi cẩn thận lên.”
Thẩm Tinh Không hậm hực ngồi thẳng lên, một tay đặt lên trán,c ô nhìn ra bầu trời phía ngoài.
Vừa về tới Thẩm gia, Thẩm Tinh Không liền nhìn thấy một chiếc xe màu đỏ tươi đỗ trước cửa nhà.
Cô biết đó là xe của Lạc Đơn Thụy, người phụ nữ đó là người bạn gái khá cố định của Thẩm Chi Diệu, không biết là bản tính ngạo mạn hay là làm sao mà Thẩm Tinh Không luôn cảm thấy người phụ nữ đó nhìn bản thân mình với ánh mắt không mấy thiện cảm.
Thẩm Tinh Không đi phía trước A Tiến, vừa vào tới phòng, liền nhìn thấy đứng trước cửa sổ là một nam một nữ, hai tay của Lạc Đơn Thụy ôm chặt lấy eo của Thẩm Chi Diệu, cô ta đang kiễng chân lên ghé sát vào tai Thẩm Chi Diệu cười.
Cái bộ dạng như thể con gà mẹ vừa mới để trứng.
A Tiến đứng lại, khẽ cúi đầu xuống chào hỏi Lạc Đơn Thụy: “Lạc tiểu thư.”
Lạc Đơn Thụy gật đầu, nhìn khuôn mặt không chút biểu cảm của Thẩm Tinh Không, cô ta cười ha ha: “Đúng là càng ngày càng có dáng vẻ của đại tiểu thư rồi.”
Thẩm Tinh Không biết cô ta đang mỉa mai về cái sự bất lịch sự của bản thân mình, cũng chẳng cần quan tâm tới cô ta, dù sao thì cô ta cũng không phải là thím Hai.
Đang định lên tầng, Thẩm Chi Diệu đứng bên cạnh gằn giọng xuống gọi cô lại: “Ai dạy cháu không chút lịch sự như thế hả?”
Thẩm Tinh Không đỏ mặt lên, mím chặt môi, cô quay đầu nhìn Thẩm Chi Diệu sắc mặt sầm xuống. Từ nhỏ cô đã sợ anh mỗi khi lớn tiếng với mình, bây giờ cũng vậy, cô vừa mới nhìn vào ánh mắt anh liền bị ánh mắt đó doa cho sợ chết khiếp mà lại cúi đầu xuống, cô cắn môi lại, giọng nói lí nhí: “Lạc tiểu thư.”
Lạc Đơn Thụy lại cười đắc chí, bàn tay mềm mại của cô ta đặt lên ngực của Thẩm Chi Diệu: “A Diệu à, anh dạy bảo cháu gái của anh ngoan ngoãn thật đấy.”
Thẩm Chi Diệu nheo mày lại, thần sắc trong ánh mắt đó đột nhiên thay đổi, anh dùng lực nắm lấy tay cô ta, giọng nói gằn xuống cảnh cáo bên tai cô ta: “Đừng có mà hỗn láo trước mặt anh....”
Lạc Đơn Thụy cắn chặt môi dưới, nụ cười trên môi vẫn được duy trì. Thẩm Tinh Không và A Tiến đứng ở cửa cầu thang, nhìn hai người ôm ấp nhau thân mật mà cảm thấy đầu căng ra. Thẩm Tinh Không bị khiển trách ở trước mặt Lạc Đơn Thụy, cô cảm thấy mất mặt, liền lập tức chạy lên tầng.
Vào tới phòng, cô bỏ cặp xách ra vứt mạnh xuống giường, đang định cầm lấy một con gấu bông để trút giận thì liền nhìn thấy trên đầu giường mình đặt một chiếc túi hành lý rất to.
Thẩm Tinh Không kéo chiếc túi hành lý ra, trong đó có một chiếc đĩa lớn nhìn rất kì lạ, cô nhìn một lúc thì A Tiến đẩy cửa đi vào, anh nhìn khuôn mặt tò mò của cô liền nói: “Đây là loại ra-đa chuyên dụng trong quân đội.”
Lục Diễn Trạch khẽ cười: “Tôi tự nhiên lấy cái danh phó Hội trưởng, lại còn chiếm không một tầng lầu của các cậu, tôi kiếm lớn rồi.”
Nam sinh đen thui và caujata nhìn nhau cười rồi cả hai năm tay thành nắm đấm đấm vào tay nhau vẻ rất vui.
Trước khi học trung học, cậu đều học ở trong nước, tình bạn tốt này được bắt đầu từ thời thơ ấu.
Nhìn chiếc xe được lái đi xa rồi, một lúc sau cậu mới thu ánh nhìn về, quay đầu nhìn chàng nam sinh da đen: “Hồn Tiêu, chúng ta đi đánh bóng đi.”
******
Chiếc xe chạy trên đường.
Thẩm Tinh Không hạ cửa kính của xe xuống một chút, gió thổi vào mái tóc cô, cô liếc nhìn người đàn ông lạnh lùng ngồi ở phía trước, cô bĩu môi nói: “A Tiến, canh có thể đừng có cả ngày từ sáng tới tối mặc cả người đen xì xì thế không? mùa hè rồi, anh không nóng à.”
A Tiến chỉ nghe, mím môi, không nói gì.
Thẩm Tinh Không khó lắm mới có hôm tâm trạng tốt, cô nhướn cổ về phía trước tới sát vái A Tiến: “Qua mấy ngày nữa là đi rồi, Thẩm Chi Diệu thực sực để cho tôi đi cắm trại? Tôi thực sự không dám tin.”
A Tiến không thích cô cọi trống không mỗi tên Thẩm Chi Diệu như vậy, anh nheo mày lại: “Việc tiên sinh đã đồng ý, tuyệt đối sẽ không nuốt lời.”
Thẩm Tinh Không hức một tiếng, người đàn ông này bảo vệ Thẩm Chi Diệu như thế, lẽ nào là gay? Liệu đã xảy ra chuyện tình cảm gì vượt qua mức tình bạn, tình anh em với Thẩm Chi Diệu không?
Thẩm Tinh Không tự nghĩ tự cười thầm, cô dựa đầu mình vào ghế của anh, nhớ tới chuyện hôm nay nhìn thấy chàng thanh niên đó, không biết tại sao lại luôn có một cảm giác bất an. A Tiến quay đầu lại nhìn cô, nhắc nhở với vẻ mặt nghiêm túc: “Tiểu thư, thắt dây an toàn vào, ngồi cẩn thận lên.”
Thẩm Tinh Không hậm hực ngồi thẳng lên, một tay đặt lên trán,c ô nhìn ra bầu trời phía ngoài.
Vừa về tới Thẩm gia, Thẩm Tinh Không liền nhìn thấy một chiếc xe màu đỏ tươi đỗ trước cửa nhà.
Cô biết đó là xe của Lạc Đơn Thụy, người phụ nữ đó là người bạn gái khá cố định của Thẩm Chi Diệu, không biết là bản tính ngạo mạn hay là làm sao mà Thẩm Tinh Không luôn cảm thấy người phụ nữ đó nhìn bản thân mình với ánh mắt không mấy thiện cảm.
Thẩm Tinh Không đi phía trước A Tiến, vừa vào tới phòng, liền nhìn thấy đứng trước cửa sổ là một nam một nữ, hai tay của Lạc Đơn Thụy ôm chặt lấy eo của Thẩm Chi Diệu, cô ta đang kiễng chân lên ghé sát vào tai Thẩm Chi Diệu cười.
Cái bộ dạng như thể con gà mẹ vừa mới để trứng.
A Tiến đứng lại, khẽ cúi đầu xuống chào hỏi Lạc Đơn Thụy: “Lạc tiểu thư.”
Lạc Đơn Thụy gật đầu, nhìn khuôn mặt không chút biểu cảm của Thẩm Tinh Không, cô ta cười ha ha: “Đúng là càng ngày càng có dáng vẻ của đại tiểu thư rồi.”
Thẩm Tinh Không biết cô ta đang mỉa mai về cái sự bất lịch sự của bản thân mình, cũng chẳng cần quan tâm tới cô ta, dù sao thì cô ta cũng không phải là thím Hai.
Đang định lên tầng, Thẩm Chi Diệu đứng bên cạnh gằn giọng xuống gọi cô lại: “Ai dạy cháu không chút lịch sự như thế hả?”
Thẩm Tinh Không đỏ mặt lên, mím chặt môi, cô quay đầu nhìn Thẩm Chi Diệu sắc mặt sầm xuống. Từ nhỏ cô đã sợ anh mỗi khi lớn tiếng với mình, bây giờ cũng vậy, cô vừa mới nhìn vào ánh mắt anh liền bị ánh mắt đó doa cho sợ chết khiếp mà lại cúi đầu xuống, cô cắn môi lại, giọng nói lí nhí: “Lạc tiểu thư.”
Lạc Đơn Thụy lại cười đắc chí, bàn tay mềm mại của cô ta đặt lên ngực của Thẩm Chi Diệu: “A Diệu à, anh dạy bảo cháu gái của anh ngoan ngoãn thật đấy.”
Thẩm Chi Diệu nheo mày lại, thần sắc trong ánh mắt đó đột nhiên thay đổi, anh dùng lực nắm lấy tay cô ta, giọng nói gằn xuống cảnh cáo bên tai cô ta: “Đừng có mà hỗn láo trước mặt anh....”
Lạc Đơn Thụy cắn chặt môi dưới, nụ cười trên môi vẫn được duy trì. Thẩm Tinh Không và A Tiến đứng ở cửa cầu thang, nhìn hai người ôm ấp nhau thân mật mà cảm thấy đầu căng ra. Thẩm Tinh Không bị khiển trách ở trước mặt Lạc Đơn Thụy, cô cảm thấy mất mặt, liền lập tức chạy lên tầng.
Vào tới phòng, cô bỏ cặp xách ra vứt mạnh xuống giường, đang định cầm lấy một con gấu bông để trút giận thì liền nhìn thấy trên đầu giường mình đặt một chiếc túi hành lý rất to.
Thẩm Tinh Không kéo chiếc túi hành lý ra, trong đó có một chiếc đĩa lớn nhìn rất kì lạ, cô nhìn một lúc thì A Tiến đẩy cửa đi vào, anh nhìn khuôn mặt tò mò của cô liền nói: “Đây là loại ra-đa chuyên dụng trong quân đội.”
Bình luận truyện