Chương 152
Dù sao, sau chuyện giữa An Cường và Hạ Vỹ,
tôi đã không còn cơ hội làm việc ở Phó Thiên nữa rồi.
“Khụ…” Lúc đang nghĩ lung tung, tôi ăn một
miếng cá lúc nào không biết rồi lỡ nuốt cả xương
cá xuống.
Xương cá mắc trong cổ họng làm tôi không
nói được cũng không ho khan được.
Dì Triệu thấy thế vội vàng lấy nước cho tôi:
“Phải làm sao bây giờ? Sao lại bị mắc xương cá
rồi?”
Tôi thử nuốt xuống mấy lần, không những
không nuốt được mà cổ họng còn bị xương cá
đâm vào, đau đến mức chảy nước mắt.
La Linh thấy vậy, nhanh chóng cầm điện thoại
lên gọi cấp cứu.
“Sao vậy?” Phó Thắng Nam sải bước đi vào,
thấy mọi người loạn cả tay chân, anh nhíu mày lại
hỏi.
Dì Triệu đỡ tôi rồi nhìn anh nói: ‘Cô chủ bị mắc
xương cá rồi.”
Anh bước đến mấy bước, nhìn tôi nói: ‘Mở
miệng ra”
Tôi há miệng, đầu ngón tay anh nâng cằm tôi
lên, nhìn kỹ rồi buông tay ra, nói với La Linh: “Gọi
bác sĩ qua đây một chuyến.”
La Linh vội vàng gật đầu rồi chạy nhanh ra
ngoài.
Phó Thắng Nam nhìn tôi, ho khẽ một tiếng rồi
nói: “Ăn nhanh như vậy làm gì? Sợ tôi về giành ăn
với em hả?”
Tôi mím môi, tủi thân nhìn anh, giọng nói hơi
khàn khàn: “Cổ họng đau!”
Anh sờ sờ chóp mũi, có phần bất đắc dĩ: “Biết
đau là tốt rồi, như thế thì lần sau mới nhớ được”
Thấy anh không chỉ không thương tôi mà còn
quở mắng tôi như vậy, tôi bỗng cảm thấy tủi thân,
mắt đỏ lên: “Em không cố ý mà”
Dì Triệu thở dài, không nhịn được nói với Phó
Thắng Nam: “Cậu chủ, cậu đừng nói với cô ấy
nữa, cô ấy đang đau đó.”
Phó Thắng Nam nhíu mày không nói gì.
Không bao lâu sau bác sĩ Lý đến, lấy xương
cá trong họng tôi ra, cười nói: “May mà chưa nuốt
vào sâu, cái xương cá lớn thế này mà làm xước cổ
họng thì phiền toái lắm.”
Tôi vẫn còn sợ hãi, nhìn canh cá trước mặt,
bỗng dưng không cảm thấy thèm ăn nữa.
Tôi âm thầm đẩy canh cá sang một bên, Phó
Thắng Nam thấy hành động âm thầm của tôi chỉ
bất đắc dĩ cười cười.
Sau khi tiễn bác sĩ Lý đi, anh đi đến bên cạnh
tôi, múc một chén canh cá rồi đặt trước mặt tôi,
nói: “Uống chút canh cá đi”
“Em không đói.
Nói xong, tôi đi lên tâng, mở cửa vào phòng
sách.
Lúc Phó Thắng Nam lên đây đã là nửa giờ
sau, anh bưng bánh ngọt, nhìn thấy tôi đang ngồi
trên ghế mây đọc sách, anh đi tới bên cạnh tôi,
đưa bánh ngọt lên chạm vào môi tôi, nói: “Giận rồi
hả?”
Tôi mím môi, tránh miếng bánh ngọt anh
mang lên, im lặng không thèm để ý đến anh.
Anh bỗng dưng tốt tính, đặt bánh ngọt lên
bàn, bế tôi đang ngồi trên ghế mây lên rồi ngồi
xuống ghế sô pha, để tôi ngồi lên đùi anh, anh mở
ngăn kéo, lấy một tập tài liệu ra đưa cho tôi: “Mở
ra đọc đi.”
Tôi bĩu môi, kiêu ngạo nói: “Không muốn đọc.”
Anh cảm thấy buồn cười: “Em trẻ con thế này
từ bao giờ vậy?”
Tôi trợn mắt với anh, cầm lấy túi tài liệu mở ra
đọc, không khỏi sửng sốt nhìn anh: “Mấy thứ này là?”
“Cho em hết đó.” Anh cười nhạt, nói: “Những
tấm thẻ ngân hàng này chứa tất cả mọi khoản thu
nhập trong bao năm qua của Phó Thiên của tôi,
đây chính là tất cả tài sản mà tôi có.”
Tôi sửng sốt, nhìn tập tài liệu một lần lại thêm
một lần, rồi lại xem tiếp, là giấy tờ bất động sản
nhà đất và một số cửa hàng.
Tôi hỏi: “Tại sao trên tất cả các giấy tờ đều là
tên của em vậy?” Hình như tôi chưa từng mua
mấy thứ này.
Anh gật đầu: “Đây là giấy tờ bất động sản ở
nhiều nơi của tôi, còn có một bộ phận ở nước
ngoài, mấy ngày trước tôi đã bảo Trần Văn Nghĩa
sang tên cho em rồi”
“Wì sao?” Sao tự dưng lại đưa mấy thứ này
cho tôi?
“Nuôi gia đình sống qua ngày” Anh nói với
ánh mắt chứa đầy nụ cười.
Tôi mím môi, trả hết mấy thứ đó cho anh, nói:
“Em tự có tiền, ông nội để lại cho em không ít, hơn
nữa mấy năm nay em làm ở Phó Thiên cũng tiết
kiệm được ít nhiều, bình thường em cũng chẳng
biết phải tiêu gì, em không cần đâu.”
Ăn mặc ngủ nghỉ mọi nhu cầu cuộc sống bình
thường đã có anh lo hết, tôi không có thói quen đi
dạo phố, cũng không thích mua sắm, vì vậy bình
thường cũng chẳng có dịp tiêu tiền.
Thấy tôi trả tập tài liệu lại cho anh, anh nhíu
mày: “Không muốn tiêu tiền của tôi sao? Hay là
không sẵn lòng tiêu tiên của tôi?”
Tôi không còn gì để nói, hai vấn đề này có gì
khác nhau hả?
Tôi nhìn anh: “Cũng không phải, bình thường
em không cần dùng tới tiền, không phải bây giờ
anh đang có dự định mở rộng thị trường sao? Anh
dùng số tiền này để làm việc đó đi, để ở chỗ em
cũng chẳng có tác dụng gì:
Anh nhíu mày, có phần không vui, vừa định
mở miệng thì chuông điện thoại di động của anh
vang lên.
Tôi ngồi dậy khỏi đùi anh, nghe anh nhận điện
thoại, là Trịnh Tuấn Anh gọi điện thoại tới.
Sau đó, Phó Thắng Nam vội vàng ra khỏi nhà,
chắc là có việc gì đó rất quan trọng.
La Linh và dì Triệu không cho tôi ra ngoài, tôi
nhàn rỗi buồn chán cũng chỉ có thể làm chút bánh
ngọt với bọn họ.
Lúc chuông cửa vang lên, dì Triệu đang lấy
bánh ngọt vừa nướng xong từ trong lò nướng ra,
†ay La Linh cũng dính bột mì.
Chỉ có tôi không bận nên đành đi ra mở cửa,
nhìn thấy người tới là Cố Diệc Hàn, tôi khẽ giật
mình.
Sao anh ta lại chủ động đến đây?
“Chào anh Cố Diệc Hàn” Tôi cười lịch sự với
anh ta.
Anh ta nhíu mày: “Không định mời anh vào
nhà ngồi sao?”
“Đương nhiên là không phải vậy. Mời anh vào”
Tôi mời anh ta vào phòng khách.
Dì Triệu và La Linh cũng không quen biết anh
ta nên chỉ chào hỏi theo phép lịch sự.
Trong phòng khách, hai người ngồi đối diện
nhau.
Tôi hơi thắc mắc: “Anh Diệc Hàn, anh qua đây
có chuyện gì sao?”
Anh ta không nói gì mà chỉ đưa túi đang cầm
trong tay cho tôi: “Đêm qua điện thoại em bị rơi
xuống hồ nước hỏng rồi, anh đã lấy sim ra rồi mua
cho em một cái mới, anh đã lắp sim vào rồi.”
Tôi sửng sốt, chợt nhớ tới đêm qua anh ta đi
theo sau tôi là vì điện thoại của tôi.
Kết quả là tôi…
Nghĩ tới đây, mặt tôi đỏ lên, nói: “Rất xin lỗi về
chuyện tối hôm qua, tôi cho rằng anh… xin lỗi!”
Anh ta nhíu mày: “Cho rằng sao?”
Dừng một chút, anh ta nhếch môi: “Muốn sàm
sỡ em sao?”
Tôi vội vàng lắc đầu: “Không phải không phải”
Người đàn ông có khuôn mặt đẹp trai như anh ta,
sao lại có ý sàm sỡ một người phụ nữ có thai như
mình chứ.
Tôi cho rằng vì chuyện của Phó Bảo Hân nên
anh ta có địch ý với tôi và Phó Thắng Nam nên…
Dì Triệu đã làm bánh ngọt xong, bà nhìn tôi
nói: “Cô chủ, lát nữa cô cùng tôi đến công ty một
chuyến, đưa chút đồ qua cho cậu chủ, nếu cậu
chủ biết cô tự mình làm bánh ngọt này thì nhất
định sẽ rất vui”
Tôi cười cười, không nói nhiều, bánh ngọt này
đâu phải do tôi làm, tôi chỉ xen vào góp vui một
chút mà thôi.
Nhưng bà cũng vì hi vọng tình cảm giữa tôi và
Phó Thắng Nam khá hơn một chút nên mới nói
như vậy.
Tôi cũng không nói thêm gì nhiều.
Cố Diệc Hàn nhìn dì Triệu, nói: “Tôi có thể lấy
chút mang về không?”
Tôi sửng sốt, há hốc mồm.
Hình như anh ta đâu phải kiểu người thích ăn
bánh ngọt đâu, tôi từng đến nhà họ Cố hai lần,
đầu bếp ở nhà họ Cố đều là nhân tài kiệt xuất, tôi
chưa từng thấy anh ta ăn bánh ngọt, tại sao…
Dì Triệu gật đầu đồng ý, sau đó đi gói bánh lại.
Tôi sửng sốt nhìn Cố Diệc Hàn nói: “Anh cũng
thích ăn bánh ngọt sao?”
Anh ta nhíu mày: “Thỉnh thoảng ăn một chút,
cũng không có hại cho sức khỏe lắm”
Tôi…
Hình như cũng đúng!
Đọc Full tại truyen.one
Bình luận truyện