Tổng Tài Sủng Vợ Có Chút Ngọt Ngào
Chương 26
Hơi thở khí thế của người đàn ông quét qua tất cả hệ thống giác quan của cô, tràn đầy tính chất áp bức cực nóng đè lên người.
Cố Niệm muốn chống cự lại, nhưng mà cằm bị nắm giữ chặt chẽ cố định, căn bản cử động không được.
"Buông ra.. đừng.." Cố Niệm cảm giác toàn bộ hơi thở của chính mình bị cướp đoạt, hầu như không thở được.
Giang Diệc Sâm hôn càng lúc càng sâu, mãi cho đến lúc trong miệng nếm được mùi máu tươi, mới buông cô ra, anh buông tay, sờ sờ vết máu bên môi, nhìn chằm chằm ánh mắt thâm trầm của cô, trông khôi ngô nhưng lại nguy hiểm.
Cũng may lúc này thang máy cũng đã ngừng lại, Cố Niệm vội vội vàng vàng chạy ra, thời điểm về đến nhà, dì Dong còn chưa có ngủ, nhìn thấy Cố Niệm trở về, lập tức nói: "Bà chủ người đã trở về à, nhưng người làm ta sợ hết hồn 26: Mật mã sáu số không
Hơi thở khí thế của người đàn ông quét qua tất cả hệ thống giác quan của cô, tràn đầy tính chất áp bức cực nóng đè lên người.
Cố Niệm muốn chống cự lại, nhưng mà cằm bị nắm giữ chặt chẽ cố định, căn bản cử động không được.
" Buông ra.. đừng.. "Cố Niệm cảm giác toàn bộ hơi thở của chính mình bị cướp đoạt, hầu như không thở được.
Giang Diệc Sâm hôn càng lúc càng sâu, mãi cho đến lúc trong miệng nếm được mùi máu tươi, mới buông cô ra, anh buông tay, sờ sờ vết máu bên môi, nhìn chằm chằm ánh mắt thâm trầm của cô, trông khôi ngô nhưng lại nguy hiểm.
Cũng may lúc này thang máy cũng đã ngừng lại, Cố Niệm vội vội vàng vàng chạy ra, thời điểm về đến nhà, dì Dung còn chưa có ngủ, nhìn thấy Cố Niệm trở về, lập tức nói:" Bà chủ người đã trở về à, nhưng người làm ta sợ hết hồn! ".
" Dạ, trước tiên con lên tắm rửa! "
Cho đến khi nước ấm rơi vào người, Cố Niệm mới cảm giác được thân thể đang căng cứng mới dần dần khôi phục lại, cô đưa tay lên sờ sờ cánh môi, môi có chút trầy da, dường như vẫn còn hơi thở thuộc về người đàn ông.
Nói là hôn nhưng thực ra chẳng có một chút dịu dàng, chính là mang theo cắn xé cho hả giận, nhìn ra rất rõ ràng là Giang Diệc Sâm đang tức giận, cô có vẻ như cô lại chọc giận anh.
Cố Niệm lắc đầu, uể oải chán nản.
Giống như mặc kệ cô làm cái gì người đàn ông đó đều không vui.
* * *..
Giang Diệc Sâm tắm rửa xong xuống lầu, trong tay cầm thuốc dán đưa cho dì Dung:" Chân cô ấy bị thương, dì đưa thuốc cho cô ấy, canh gừng đã nấu xong chưa? ".
" Nấu xong rồi ".
" Đem cùng lên cho cô ấy đi! "
" Được tiên sinh ".
Dì Dung cúi lưng đi qua, khóe môi giật giật, cuối cùng trầm mặc im lặng, kì thực tiên sinh thể hiện không giống như anh ghét bà xã của mình.
Giang Diệc Sâm nhìn thời gian trước mắt, đã gần bốn giờ sáng, nét mặt của anh tỏ vẻ mệt mỏi:" Bà cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút ".
Khi lên lầu, anh đi ngang qua phòng của Cố Niệm, môi anh cong lên, đây là lần thứ hai anh đánh nhau vì cô, lần đầu tiên là cách đây nhiều năm khi chàng trai nói điều gì đó xúc phạm cô, khiến anh nổi khùng lên. Giận dữ, và sau đó tìm cơ hội để dạy cho anh ta một bài học.
Chỉ là cô không biết chuyện này, lúc đó trái tim cô có lẽ vẫn là ở Lục Trạm, Giang Diệc Sâm ở cửa phòng cô ậm ừ một tiếng rồi trở về phòng.
* * *..
Sau khi Cố Niệm đi tắm và lau khô tóc, dì Dung đã nấu canh gừng và thuốc dán:" Dì ơi, anh ấy bảo dì nấu canh gừng để ngăn ngừa cảm lạnh. Ngoài ra, đây là thuốc dán vết thương. Có phải không? "
" Thôi, không sao, cám ơn dì Dung, dì đi nghỉ ngơi đi. Con uống rượu. "
" Tiên sinh nói rằng anh ấy muốn dì nhìn con uống nó. "
Cố Niệm cong môi, sau đó bưng bát canh gừng ấm lên uống một hơi cạn sạch.
Dì Dung thu dọn bát và nói:" Thôi, con hãy nghỉ ngơi sớm! ".
Cố Niệm nhận thấy rất nhiều vết thương trên cơ thể cô khi cô đang tắm, người phụ nữ chỉn chu vào buổi tối đang cố tình trả thù.
Sau khi bôi thuốc cho mình, cô mệt quá nên lăn ra ngủ.
Ngày hôm sau cô tỉnh dậy thì đã 12 giờ trưa, Cố Niệm tắm rửa sạch sẽ rồi đi xuống nhà trong bộ đồ ngủ hình gấu rộng rãi. Có lẽ là do cô uống canh gừng. Cô cảm thấy tinh thần phấn chấn nên đi xuống nhà. Thẳng đến tủ lạnh, mở ra, và thấy không có bánh mì.
Cô bĩu môi:" Dì Dung, dì có miếng bánh mì nào không? Con hơi đói. "
Giọng điệu của cô mềm mại và quyến rũ, và cô có một tính khí nhỏ vừa mới thức dậy.
" Đói bụng quá! "
Giọng nói này?
Cố Niệm quay đầu lại, mở to mắt nhìn thấy Giang Diệc Sâm đang ngồi trên sôfa đọc tạp chí," Sao anh không đi làm? "
Sau khi trằn trọc cả đêm hôm qua, đến hơn bốn giờ sáng Giang Diệc Sâm mới đi ngủ, thân thể Giang Diệc Sâm có chút mệt mỏi.
Anh bật dậy khỏi ghế sô pha:" Buổi chiều lại đi! "
Dì Dung chuẩn bị bữa trưa, trước khi ăn cơm, Giang Diệc Sâm không biết từ nơi nào lấy ra tấm thẻ ngân hàng, đưa cho Cố Niệm:" Mật khẩu là sáu số không. "
Cố Niệm nhìn chiếc thẻ ngân hàng mới toanh trước mặt, hơi khó hiểu," Ý anh là gì?"
Cố Niệm muốn chống cự lại, nhưng mà cằm bị nắm giữ chặt chẽ cố định, căn bản cử động không được.
"Buông ra.. đừng.." Cố Niệm cảm giác toàn bộ hơi thở của chính mình bị cướp đoạt, hầu như không thở được.
Giang Diệc Sâm hôn càng lúc càng sâu, mãi cho đến lúc trong miệng nếm được mùi máu tươi, mới buông cô ra, anh buông tay, sờ sờ vết máu bên môi, nhìn chằm chằm ánh mắt thâm trầm của cô, trông khôi ngô nhưng lại nguy hiểm.
Cũng may lúc này thang máy cũng đã ngừng lại, Cố Niệm vội vội vàng vàng chạy ra, thời điểm về đến nhà, dì Dong còn chưa có ngủ, nhìn thấy Cố Niệm trở về, lập tức nói: "Bà chủ người đã trở về à, nhưng người làm ta sợ hết hồn 26: Mật mã sáu số không
Hơi thở khí thế của người đàn ông quét qua tất cả hệ thống giác quan của cô, tràn đầy tính chất áp bức cực nóng đè lên người.
Cố Niệm muốn chống cự lại, nhưng mà cằm bị nắm giữ chặt chẽ cố định, căn bản cử động không được.
" Buông ra.. đừng.. "Cố Niệm cảm giác toàn bộ hơi thở của chính mình bị cướp đoạt, hầu như không thở được.
Giang Diệc Sâm hôn càng lúc càng sâu, mãi cho đến lúc trong miệng nếm được mùi máu tươi, mới buông cô ra, anh buông tay, sờ sờ vết máu bên môi, nhìn chằm chằm ánh mắt thâm trầm của cô, trông khôi ngô nhưng lại nguy hiểm.
Cũng may lúc này thang máy cũng đã ngừng lại, Cố Niệm vội vội vàng vàng chạy ra, thời điểm về đến nhà, dì Dung còn chưa có ngủ, nhìn thấy Cố Niệm trở về, lập tức nói:" Bà chủ người đã trở về à, nhưng người làm ta sợ hết hồn! ".
" Dạ, trước tiên con lên tắm rửa! "
Cho đến khi nước ấm rơi vào người, Cố Niệm mới cảm giác được thân thể đang căng cứng mới dần dần khôi phục lại, cô đưa tay lên sờ sờ cánh môi, môi có chút trầy da, dường như vẫn còn hơi thở thuộc về người đàn ông.
Nói là hôn nhưng thực ra chẳng có một chút dịu dàng, chính là mang theo cắn xé cho hả giận, nhìn ra rất rõ ràng là Giang Diệc Sâm đang tức giận, cô có vẻ như cô lại chọc giận anh.
Cố Niệm lắc đầu, uể oải chán nản.
Giống như mặc kệ cô làm cái gì người đàn ông đó đều không vui.
* * *..
Giang Diệc Sâm tắm rửa xong xuống lầu, trong tay cầm thuốc dán đưa cho dì Dung:" Chân cô ấy bị thương, dì đưa thuốc cho cô ấy, canh gừng đã nấu xong chưa? ".
" Nấu xong rồi ".
" Đem cùng lên cho cô ấy đi! "
" Được tiên sinh ".
Dì Dung cúi lưng đi qua, khóe môi giật giật, cuối cùng trầm mặc im lặng, kì thực tiên sinh thể hiện không giống như anh ghét bà xã của mình.
Giang Diệc Sâm nhìn thời gian trước mắt, đã gần bốn giờ sáng, nét mặt của anh tỏ vẻ mệt mỏi:" Bà cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút ".
Khi lên lầu, anh đi ngang qua phòng của Cố Niệm, môi anh cong lên, đây là lần thứ hai anh đánh nhau vì cô, lần đầu tiên là cách đây nhiều năm khi chàng trai nói điều gì đó xúc phạm cô, khiến anh nổi khùng lên. Giận dữ, và sau đó tìm cơ hội để dạy cho anh ta một bài học.
Chỉ là cô không biết chuyện này, lúc đó trái tim cô có lẽ vẫn là ở Lục Trạm, Giang Diệc Sâm ở cửa phòng cô ậm ừ một tiếng rồi trở về phòng.
* * *..
Sau khi Cố Niệm đi tắm và lau khô tóc, dì Dung đã nấu canh gừng và thuốc dán:" Dì ơi, anh ấy bảo dì nấu canh gừng để ngăn ngừa cảm lạnh. Ngoài ra, đây là thuốc dán vết thương. Có phải không? "
" Thôi, không sao, cám ơn dì Dung, dì đi nghỉ ngơi đi. Con uống rượu. "
" Tiên sinh nói rằng anh ấy muốn dì nhìn con uống nó. "
Cố Niệm cong môi, sau đó bưng bát canh gừng ấm lên uống một hơi cạn sạch.
Dì Dung thu dọn bát và nói:" Thôi, con hãy nghỉ ngơi sớm! ".
Cố Niệm nhận thấy rất nhiều vết thương trên cơ thể cô khi cô đang tắm, người phụ nữ chỉn chu vào buổi tối đang cố tình trả thù.
Sau khi bôi thuốc cho mình, cô mệt quá nên lăn ra ngủ.
Ngày hôm sau cô tỉnh dậy thì đã 12 giờ trưa, Cố Niệm tắm rửa sạch sẽ rồi đi xuống nhà trong bộ đồ ngủ hình gấu rộng rãi. Có lẽ là do cô uống canh gừng. Cô cảm thấy tinh thần phấn chấn nên đi xuống nhà. Thẳng đến tủ lạnh, mở ra, và thấy không có bánh mì.
Cô bĩu môi:" Dì Dung, dì có miếng bánh mì nào không? Con hơi đói. "
Giọng điệu của cô mềm mại và quyến rũ, và cô có một tính khí nhỏ vừa mới thức dậy.
" Đói bụng quá! "
Giọng nói này?
Cố Niệm quay đầu lại, mở to mắt nhìn thấy Giang Diệc Sâm đang ngồi trên sôfa đọc tạp chí," Sao anh không đi làm? "
Sau khi trằn trọc cả đêm hôm qua, đến hơn bốn giờ sáng Giang Diệc Sâm mới đi ngủ, thân thể Giang Diệc Sâm có chút mệt mỏi.
Anh bật dậy khỏi ghế sô pha:" Buổi chiều lại đi! "
Dì Dung chuẩn bị bữa trưa, trước khi ăn cơm, Giang Diệc Sâm không biết từ nơi nào lấy ra tấm thẻ ngân hàng, đưa cho Cố Niệm:" Mật khẩu là sáu số không. "
Cố Niệm nhìn chiếc thẻ ngân hàng mới toanh trước mặt, hơi khó hiểu," Ý anh là gì?"
Bình luận truyện