Trà Cam
Chương 28
Sinh nhật Khương Xá cũng là lúc mùa xuân đến.
“Sinh nhật?”
Khương Xá chống cằm, mặt đầy thắc mắc.
Hắn quả nhiên không nhớ, Lâm Gia nhịn xuống kích động muốn hôn hắn. Người này, sinh nhật cậu thì nhớ như in, còn sinh nhật mình thì chẳng màng đến.
“Ừ, Khương Xá, hôm nay là sinh nhật cậu”. Cậu lặp lại câu nói vừa rồi một lần nữa, Khương Xá ngây ra chốc lát. Lát sau hiểu ra, cuối cùng Khương Xá cũng có phản ứng, khóe môi cong lên, trong mắt tựa hồ như nở một nụ cười.
“Cảm ơn cậu, Lâm Gia, tớ thực sự rất vui.”
Mắt Lâm Gia rủ xuống, trong lòng thầm nói một câu: “Vẫn chưa đủ đâu.”
Khương Xá của cậu ôn nhu hiền lành, chẳng những không trách cậu yếu đuối, hơn nữa chẳng qua chỉ là một sợi dây chuyền đã có thể làm cậu vui vẻ. Cậu chán ghét bản thân mình xảo quyệt, vốn nên dụ Khương Xá chửi mình một trận hả hê để hắn xả hết buồn bực trong lòng. Kết quả cậu vì sinh nhật Khương Xá mà bỏ qua tất thảy những thứ này.
Cho dù cậu và Khương Xá cùng nhau đến cửa hàng ăn một bữa xịn nhất trong mấy năm gần đây, nhưng dù sao cũng là sinh nhật Khương Xá, vốn dĩ nên tốt hơn mới phải.
Lâm Gia, mày sẽ gặp báo ứng.
Cậu ở chỗ Khương Xá không nhìn thấy ngây người nghĩ.
Lúc này cậu còn chưa biết quả báo sẽ tới nhanh đến vậy. Đêm nay, cậu rốt cuộc lại cùng với Khương Xá bước vào mộng xuân. Cho dù trong mơ vẫn nắm tay đối phương chỉ là không biết nửa đêm, Khương Xá mở mắt nhìn cậu thật lâu muốn nói gì đó nhưng cảm thấy mình giống như đã bỏ lỡ cơ hội, trong lòng buồn bực, không biết trời đã sáng từ lúc nào.
Chuyện ở công trường lúc nào cũng náo loạn như vậy, tiền công đã phát rồi nhưng mà ông chủ cảm thấy những người này làm ông mất thể diện quá mức; trong cơn tức giận đã quyết định sa thải tất cả những người làm mình không vừa mắt. Ông ta không bất mãn gì với Lâm Gia, chẳng qua thấy Lâm Gia không đủ tuổi. Cuối cùng, cậu vẫn thất nghiệp như thường!
Cuộc sống trong nháy mắt tựa hồ lại một lần nữa rơi vào cảnh túng quẫn.
May mà bọn họ đã có kinh nghiệm rồi, vì thế cũng không quá hốt hoảng. Chẳng qua bây giờ bọn họ rất tự giác chia nhau ra làm việc, dẫu sao thì tỷ lệ thu nhận đồng thời hai người chưa đủ tuổi vị thành niên thật sự là rất nhỏ. Khương Xá rất nhanh đã tìm được công việc mới, là ở trường học chú Tín Điền dạy, không xa công trường kia là bao. Người kia không có bất kì thành kiến nào về tuổi tác của Khương Xá, thậm chí đã quen với điều này rồi. Ban đầu Khương Xá còn cảm thấy kì lạ, cho đến khi hắn thấy công nhân làm việc tại công trường mới hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Đám công nhân ở công trường đều trạc tuổi Khương Xá, không lớn hơn là bao.
Khương Xá là người mới đến, cảm nhận được rất nhiều ánh mắt không mấy thiện cảm đang chằm chằm nhìn về phía mình; trực giác mách bảo hắn đây không phải ảo giác. Đến khi người quản sự rời đi, đám thanh niên này mới từ trong góc chầm chậm đi ra.
Có người trực tiếp đưa tay khoác vai hắn, không biết chút phép tắc nào gõ đầu hắn nói: “Mới tới à?”
Khương Xá không quá vui vẻ với kiểu hành xử này, né tránh: “Có chuyện gì sao?”
Vừa dứt lời, đám người này cười ầm lên.
“Lại còn khách sáo đến thế.”
“Này, tao nói cho mày biết nhé.” Tên cầm đầu nhìn hắn một lượt đầy ác ý, “Tao mới là lão đại của chúng mày, mấy thằng cha quản sự kia không có nghĩa lí gì hết, nếu mày muốn tiếp tục ở đây thì phải nghe tao.”
Khương Xá nhíu mày lại.
Dừng một chút, bên cạnh có người nói: “Bọn tao không nói đùa, phải bắt đầu hành động ngay lập tức. Để tao nói thẳng cho mày biết nhé! Có một con đường nhỏ cạnh ngôi trường này, bọn học sinh hay đi lối ấy, bọn tao cũng không bắt mày phải làm gì nhiều, chỉ cần lấy chút tiền của chúng nó là được. Vài hôm thôi mà, nhìn mày thích hợp hơn bọn tao, bọn tao chẳng cần số tiền kia đâu. Thế nào, thấy bọn tao hào phóng chứ?
Nói xong lại ác ý cười ầm lên.
Lời nói này đồng nghĩa với việc nhập hội với bọn chúng, Khương Xá phản ứng ngay lập tức. Đám người này cùng nhau hợp thành một bang phái nhỏ, người mới nếu muốn gia nhập phải làm những điều bọn chúng nói.
Nhưng hắn cảm thấy bọn họ có cái gì đó sai sai, vì vậy lắc đầu một cái: “Cảm ơn, không cần đâu.”
Hắn hôm nay chưa cần làm việc ngay, rời khỏi công trường bắt tay vào tìm việc ở những chỗ khác. Trên thực tế, hắn luôn cảm thấy nơi này hắn sẽ không thể tiếp tục trong thời gian dài, kết quả cơ hồ tìm quanh chỗ này cũng không tìm được việc có thể làm. Những cửa hàng thực phẩm kia hầu hết đã đủ nhân viên rồi, căn bản không cần một người đến sau như hắn.
Về nhà hỏi thăm tình hình, Lâm Gia cũng không tìm được việc làm, hai người ngồi bên bàn cơm ngây ngẩn hồi lâu. Lâm Gia hồi phục tinh thần, hỏi: “Bên cậu thế nào rồi?”
Khương Xá mở miệng, rồi sau đó lắc đầu một cái nhìn cậu cười: “Tớ tìm được rồi, cách nhà chúng ta không xa lắm.”
Lâm Gia nhìn cậu, muốn nói gì đó lại thôi: “Thật sự không có chuyện gì sao?”
“Ừ”. Hắn trừng mắt nhìn, “Đừng lo lắng, cậu tìm được muộn hơn cũng không sao cả.”
Lâm Gia luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng lại không nói ra được.
Ngày hôm sau, Khương Xá đi làm.
Cùng là công trường, công việc cũng đều là chuyển dỡ gạch trên tường. Thể lực của Khương Xá không tệ, tay chân cũng nhanh nhẹn, hoàn thành công việc được giao một cách nhanh chóng. Ngay khi hắn định đi làm thêm kiếm chút tiền nữa, sau lưng đột nhiên có người đẩy một cái.
Hắn lúc đó đang bê một chồng gạch, không cẩn thận bị đập vào chân. Khương Xá nhịn đau quay đầu nhìn một cái, thấy một người cười cợt nhả nói với hắn: “Tiền không phải dễ kiếm như vậy đâu!”
Mặt Khương Xá không thay đổi, không để ý tên kia.
Sau lại liên tục có người tới gây khó dễ, Khương Xá cũng không muốn so đo quá nhiều với bọn chúng, nhịn được bao nhiêu thì nhịn. Cho tới buổi trưa, có người tới phát cơm hộp, Khương Xá đợi từ đầu tới cuối cũng không nhận được phần cơm của mình.
Mà ở một góc của công trường, phần cơm kia bị đổ xuống đất một cách không thương tiếc, đây là ức hiếp người quá đáng mà.
Khương Xá siết chặt thành hình quả đấm, thanh âm phát ra cực kì bình tĩnh.
“Các người muốn như nào đây?”
“Như nào là như nào?” Có người bật cười thành tiếng “Cứ theo quy tắc mà làm, đạo lí đơn giản như vậy mà mày cũng không hiểu à? Tiền đâu có dễ kiếm như thế, để mày tùy ý cầm được. Như vậy không được nha, nhắc tới mới nhớ, phí bảo hộ mày còn chưa đóng đó, có biết không hả? Phí bảo hộ sao? Nhưng mà mày bây giờ, ngay cả tư cách đóng phí bảo hộ cũng không có nữa rồi.”
“Phí bảo hộ?”
Khương Xá nhìn bọn chúng, không nhẹ không nặng lặp lại một lần, con ngươi đen nhánh bình tĩnh, không một gợn sóng.
Hắn biết, bây giờ mình chỉ có hai lựa chọn.
Hoặc là đi, hoặc là làm theo những gì bọn chúng nói.
“Mày nói sao cơ?” Thanh âm của hắn không quá lớn, để cho người khác cơ hồ không nghe thấy phải đến gần cẩn thận lắng nghe. Nhưng mà trong chớp mắt, một cơn gió mạnh ập đến, người này chỉ cảm thấy bụng bị đấm một cú đau điếng. Ngay sau đó, trong nháy mắt xung quanh xáo động; hắn đau đến nỗi thiếu chút nữa ngất đi, hoảng hốt mờ mịt ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt Khương Xá lạnh lùng sắc bén, mặt không thay đổi xoay cổ tay nói câu gì đó.
Qua một hồi, hắn mới phản ứng được.
Khương Xá nói: “Tao không thích đóng.”
Khương Xá cũng không có ác ý gì cả, lấy thiện đền thiện, lấy ác chế ác. Khi còn nhỏ, dì quản lý muốn đánh hắn, hắn không có năng lực phản kháng cam tâm chịu đánh một trận cũng được. Sau này trưởng thành rồi, đến người canh phòng còn phải đuổi theo hắn. Hắn ra tay vừa hiểm vừa đau, cú đấm kia nói lên rõ nhất, rất nhiều người có thể trạng tốt hơn hắn nhưng cũng không chịu nổi một quyền của hắn. Nhưng đa phần là hắn không thích đánh nhau.
Thật ra nếu có đánh nha thì dì quản lí cũng nhanh chóng tới can ngăn, cho dù vậy đôi bên vẫn đều bị thương.
Khương Xá vừa linh hoạt vừa hiểm ác khi xuống tay, ai đến gần hắn cũng sẽ bị thương nhẹ. Mà đối phương nhìn gương mặt mặt trắng mày thanh của hắn lại càng cảm thấy kinh hãi, người này giống như nào không hề bị tổn hao chút sức lực nào.
Chỉ có bản thân hắn biết, trên người mình khả năng khắp nơi đều là bầm tím, hắn cố ý tránh biểu lộ qua nét mặt, sợ về nhà có người phát hiện ra.
Lúc rời công trường, Khương Xá thở dài một cái, hắn dự tính sẽ không trở lại nữa.
Rời khỏi nơi này rồi, có thể đi nơi nào đây?
Ánh nắng chói chang khiến Khương Xá hơi nhíu mày, trong con ngươi bao phủ bởi một tầng mờ mịt nhàn nhạt.
Lâm Gia về nhà trước hắn, từ lúc phát hiện Khương Xá không có thiên phú trong việc bếp núc vẫn tự tay đảm nhận. Khương Xá đứng ở của lẳng lặng nhìn một hồi, Lâm Gia nhận ra liền quay đầu lại, nở nụ cười ôn nhu về phía hắn: “A Xá, cậu về rồi à?”
Khương Xá không được tự nhiên cho lắm nhéo tai mình một cái lấy ráy.
Lâm Gia nhìn ra điều này, động tác dừng lại, tim dần dần trầm xuống.
Cho tới bây giờ, cậu cũng phát hiện Khương Xá và mình không còn thân thiết như trước kia nữa. Chuyện kia từ đầu đến cuối như có một bức tường vô hình ngăn cách bọn họ với nhau.
Ngay lúc Lâm Gia nghĩ vậy, Khương Xá đột nhiên hỏi cậu: “Lâm Gia, cậu cảm thấy tớ làm công việc khác được không?”
Lâm Gia sửng sốt một chút, “Tìm việc mới chắc sẽ không thuận lợi lắm đâu…” Dừng một chút, cậu đang muốn nói nếu là Khương Xá thì nhất định có thể rồi. Nhưng lời còn chưa nói ra đã bị chặn lại.
“Ừ, cậu nói cũng phải.” Khương Xá rầu rĩ làu bàu, “Chẳng lẽ cứ phải ở lại đây sao?”
“Bên cậu có chuyện gì sao?” Lâm Gia kéo hắn, chân mày Khương Xá ngay lập tức nhíu lại. Lâm Gia chạm phải chỗ đau của hắn rồi.
“Hả? Chẳng có chuyện gì cả.”
Một câu nói gặt phăng tất cả những lời hỏi han.
Nửa đêm, Khương Xá rời giường đi đến bên cửa sổ, nhìn màn đêm đen mặt đờ đẫn không cảm xúc.
Lâm Gia cũng thức giấc rồi, đứng trong bóng tối lặng lẽ quan sát hắn.
Cậu biết mình và Khương Xá có vấn đề, đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện như vậy; cậu không có cách nào thích ứng ngay được, chỉ có thể toàn tâm toàn ý dán mắt lên người Khương Xá.
Nhưng mà cậu còn chưa hiểu rõ, mấy ngày sau chú Tín Điền đã gõ cửa nhà họ, chau mày nhìn Lâm Gia.
“Cháu cùng ta đi đến sở cảnh sát một chuyến, Khương Xá ăn trộm bị người ta bắt rồi.”
Lâm Gia hoàn toàn hoảng hốt.
A: Xin lỗi mọi người, dạo gần đây chúng mình đều bận nên chưa thể edit ngay những chương còn lại được. Chúng mình dù chậm nhưng sẽ không drop nên mọi người cứ yên tâm nhé, cảm ơn lời động viên và bình luận của các bạn. Chúng mình sẽ cố gắng hoàn thành trong thời gian sớm nhất có thể, chúc các bạn một ngày nghỉ lễ vui vẻ!
“Sinh nhật?”
Khương Xá chống cằm, mặt đầy thắc mắc.
Hắn quả nhiên không nhớ, Lâm Gia nhịn xuống kích động muốn hôn hắn. Người này, sinh nhật cậu thì nhớ như in, còn sinh nhật mình thì chẳng màng đến.
“Ừ, Khương Xá, hôm nay là sinh nhật cậu”. Cậu lặp lại câu nói vừa rồi một lần nữa, Khương Xá ngây ra chốc lát. Lát sau hiểu ra, cuối cùng Khương Xá cũng có phản ứng, khóe môi cong lên, trong mắt tựa hồ như nở một nụ cười.
“Cảm ơn cậu, Lâm Gia, tớ thực sự rất vui.”
Mắt Lâm Gia rủ xuống, trong lòng thầm nói một câu: “Vẫn chưa đủ đâu.”
Khương Xá của cậu ôn nhu hiền lành, chẳng những không trách cậu yếu đuối, hơn nữa chẳng qua chỉ là một sợi dây chuyền đã có thể làm cậu vui vẻ. Cậu chán ghét bản thân mình xảo quyệt, vốn nên dụ Khương Xá chửi mình một trận hả hê để hắn xả hết buồn bực trong lòng. Kết quả cậu vì sinh nhật Khương Xá mà bỏ qua tất thảy những thứ này.
Cho dù cậu và Khương Xá cùng nhau đến cửa hàng ăn một bữa xịn nhất trong mấy năm gần đây, nhưng dù sao cũng là sinh nhật Khương Xá, vốn dĩ nên tốt hơn mới phải.
Lâm Gia, mày sẽ gặp báo ứng.
Cậu ở chỗ Khương Xá không nhìn thấy ngây người nghĩ.
Lúc này cậu còn chưa biết quả báo sẽ tới nhanh đến vậy. Đêm nay, cậu rốt cuộc lại cùng với Khương Xá bước vào mộng xuân. Cho dù trong mơ vẫn nắm tay đối phương chỉ là không biết nửa đêm, Khương Xá mở mắt nhìn cậu thật lâu muốn nói gì đó nhưng cảm thấy mình giống như đã bỏ lỡ cơ hội, trong lòng buồn bực, không biết trời đã sáng từ lúc nào.
Chuyện ở công trường lúc nào cũng náo loạn như vậy, tiền công đã phát rồi nhưng mà ông chủ cảm thấy những người này làm ông mất thể diện quá mức; trong cơn tức giận đã quyết định sa thải tất cả những người làm mình không vừa mắt. Ông ta không bất mãn gì với Lâm Gia, chẳng qua thấy Lâm Gia không đủ tuổi. Cuối cùng, cậu vẫn thất nghiệp như thường!
Cuộc sống trong nháy mắt tựa hồ lại một lần nữa rơi vào cảnh túng quẫn.
May mà bọn họ đã có kinh nghiệm rồi, vì thế cũng không quá hốt hoảng. Chẳng qua bây giờ bọn họ rất tự giác chia nhau ra làm việc, dẫu sao thì tỷ lệ thu nhận đồng thời hai người chưa đủ tuổi vị thành niên thật sự là rất nhỏ. Khương Xá rất nhanh đã tìm được công việc mới, là ở trường học chú Tín Điền dạy, không xa công trường kia là bao. Người kia không có bất kì thành kiến nào về tuổi tác của Khương Xá, thậm chí đã quen với điều này rồi. Ban đầu Khương Xá còn cảm thấy kì lạ, cho đến khi hắn thấy công nhân làm việc tại công trường mới hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Đám công nhân ở công trường đều trạc tuổi Khương Xá, không lớn hơn là bao.
Khương Xá là người mới đến, cảm nhận được rất nhiều ánh mắt không mấy thiện cảm đang chằm chằm nhìn về phía mình; trực giác mách bảo hắn đây không phải ảo giác. Đến khi người quản sự rời đi, đám thanh niên này mới từ trong góc chầm chậm đi ra.
Có người trực tiếp đưa tay khoác vai hắn, không biết chút phép tắc nào gõ đầu hắn nói: “Mới tới à?”
Khương Xá không quá vui vẻ với kiểu hành xử này, né tránh: “Có chuyện gì sao?”
Vừa dứt lời, đám người này cười ầm lên.
“Lại còn khách sáo đến thế.”
“Này, tao nói cho mày biết nhé.” Tên cầm đầu nhìn hắn một lượt đầy ác ý, “Tao mới là lão đại của chúng mày, mấy thằng cha quản sự kia không có nghĩa lí gì hết, nếu mày muốn tiếp tục ở đây thì phải nghe tao.”
Khương Xá nhíu mày lại.
Dừng một chút, bên cạnh có người nói: “Bọn tao không nói đùa, phải bắt đầu hành động ngay lập tức. Để tao nói thẳng cho mày biết nhé! Có một con đường nhỏ cạnh ngôi trường này, bọn học sinh hay đi lối ấy, bọn tao cũng không bắt mày phải làm gì nhiều, chỉ cần lấy chút tiền của chúng nó là được. Vài hôm thôi mà, nhìn mày thích hợp hơn bọn tao, bọn tao chẳng cần số tiền kia đâu. Thế nào, thấy bọn tao hào phóng chứ?
Nói xong lại ác ý cười ầm lên.
Lời nói này đồng nghĩa với việc nhập hội với bọn chúng, Khương Xá phản ứng ngay lập tức. Đám người này cùng nhau hợp thành một bang phái nhỏ, người mới nếu muốn gia nhập phải làm những điều bọn chúng nói.
Nhưng hắn cảm thấy bọn họ có cái gì đó sai sai, vì vậy lắc đầu một cái: “Cảm ơn, không cần đâu.”
Hắn hôm nay chưa cần làm việc ngay, rời khỏi công trường bắt tay vào tìm việc ở những chỗ khác. Trên thực tế, hắn luôn cảm thấy nơi này hắn sẽ không thể tiếp tục trong thời gian dài, kết quả cơ hồ tìm quanh chỗ này cũng không tìm được việc có thể làm. Những cửa hàng thực phẩm kia hầu hết đã đủ nhân viên rồi, căn bản không cần một người đến sau như hắn.
Về nhà hỏi thăm tình hình, Lâm Gia cũng không tìm được việc làm, hai người ngồi bên bàn cơm ngây ngẩn hồi lâu. Lâm Gia hồi phục tinh thần, hỏi: “Bên cậu thế nào rồi?”
Khương Xá mở miệng, rồi sau đó lắc đầu một cái nhìn cậu cười: “Tớ tìm được rồi, cách nhà chúng ta không xa lắm.”
Lâm Gia nhìn cậu, muốn nói gì đó lại thôi: “Thật sự không có chuyện gì sao?”
“Ừ”. Hắn trừng mắt nhìn, “Đừng lo lắng, cậu tìm được muộn hơn cũng không sao cả.”
Lâm Gia luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng lại không nói ra được.
Ngày hôm sau, Khương Xá đi làm.
Cùng là công trường, công việc cũng đều là chuyển dỡ gạch trên tường. Thể lực của Khương Xá không tệ, tay chân cũng nhanh nhẹn, hoàn thành công việc được giao một cách nhanh chóng. Ngay khi hắn định đi làm thêm kiếm chút tiền nữa, sau lưng đột nhiên có người đẩy một cái.
Hắn lúc đó đang bê một chồng gạch, không cẩn thận bị đập vào chân. Khương Xá nhịn đau quay đầu nhìn một cái, thấy một người cười cợt nhả nói với hắn: “Tiền không phải dễ kiếm như vậy đâu!”
Mặt Khương Xá không thay đổi, không để ý tên kia.
Sau lại liên tục có người tới gây khó dễ, Khương Xá cũng không muốn so đo quá nhiều với bọn chúng, nhịn được bao nhiêu thì nhịn. Cho tới buổi trưa, có người tới phát cơm hộp, Khương Xá đợi từ đầu tới cuối cũng không nhận được phần cơm của mình.
Mà ở một góc của công trường, phần cơm kia bị đổ xuống đất một cách không thương tiếc, đây là ức hiếp người quá đáng mà.
Khương Xá siết chặt thành hình quả đấm, thanh âm phát ra cực kì bình tĩnh.
“Các người muốn như nào đây?”
“Như nào là như nào?” Có người bật cười thành tiếng “Cứ theo quy tắc mà làm, đạo lí đơn giản như vậy mà mày cũng không hiểu à? Tiền đâu có dễ kiếm như thế, để mày tùy ý cầm được. Như vậy không được nha, nhắc tới mới nhớ, phí bảo hộ mày còn chưa đóng đó, có biết không hả? Phí bảo hộ sao? Nhưng mà mày bây giờ, ngay cả tư cách đóng phí bảo hộ cũng không có nữa rồi.”
“Phí bảo hộ?”
Khương Xá nhìn bọn chúng, không nhẹ không nặng lặp lại một lần, con ngươi đen nhánh bình tĩnh, không một gợn sóng.
Hắn biết, bây giờ mình chỉ có hai lựa chọn.
Hoặc là đi, hoặc là làm theo những gì bọn chúng nói.
“Mày nói sao cơ?” Thanh âm của hắn không quá lớn, để cho người khác cơ hồ không nghe thấy phải đến gần cẩn thận lắng nghe. Nhưng mà trong chớp mắt, một cơn gió mạnh ập đến, người này chỉ cảm thấy bụng bị đấm một cú đau điếng. Ngay sau đó, trong nháy mắt xung quanh xáo động; hắn đau đến nỗi thiếu chút nữa ngất đi, hoảng hốt mờ mịt ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt Khương Xá lạnh lùng sắc bén, mặt không thay đổi xoay cổ tay nói câu gì đó.
Qua một hồi, hắn mới phản ứng được.
Khương Xá nói: “Tao không thích đóng.”
Khương Xá cũng không có ác ý gì cả, lấy thiện đền thiện, lấy ác chế ác. Khi còn nhỏ, dì quản lý muốn đánh hắn, hắn không có năng lực phản kháng cam tâm chịu đánh một trận cũng được. Sau này trưởng thành rồi, đến người canh phòng còn phải đuổi theo hắn. Hắn ra tay vừa hiểm vừa đau, cú đấm kia nói lên rõ nhất, rất nhiều người có thể trạng tốt hơn hắn nhưng cũng không chịu nổi một quyền của hắn. Nhưng đa phần là hắn không thích đánh nhau.
Thật ra nếu có đánh nha thì dì quản lí cũng nhanh chóng tới can ngăn, cho dù vậy đôi bên vẫn đều bị thương.
Khương Xá vừa linh hoạt vừa hiểm ác khi xuống tay, ai đến gần hắn cũng sẽ bị thương nhẹ. Mà đối phương nhìn gương mặt mặt trắng mày thanh của hắn lại càng cảm thấy kinh hãi, người này giống như nào không hề bị tổn hao chút sức lực nào.
Chỉ có bản thân hắn biết, trên người mình khả năng khắp nơi đều là bầm tím, hắn cố ý tránh biểu lộ qua nét mặt, sợ về nhà có người phát hiện ra.
Lúc rời công trường, Khương Xá thở dài một cái, hắn dự tính sẽ không trở lại nữa.
Rời khỏi nơi này rồi, có thể đi nơi nào đây?
Ánh nắng chói chang khiến Khương Xá hơi nhíu mày, trong con ngươi bao phủ bởi một tầng mờ mịt nhàn nhạt.
Lâm Gia về nhà trước hắn, từ lúc phát hiện Khương Xá không có thiên phú trong việc bếp núc vẫn tự tay đảm nhận. Khương Xá đứng ở của lẳng lặng nhìn một hồi, Lâm Gia nhận ra liền quay đầu lại, nở nụ cười ôn nhu về phía hắn: “A Xá, cậu về rồi à?”
Khương Xá không được tự nhiên cho lắm nhéo tai mình một cái lấy ráy.
Lâm Gia nhìn ra điều này, động tác dừng lại, tim dần dần trầm xuống.
Cho tới bây giờ, cậu cũng phát hiện Khương Xá và mình không còn thân thiết như trước kia nữa. Chuyện kia từ đầu đến cuối như có một bức tường vô hình ngăn cách bọn họ với nhau.
Ngay lúc Lâm Gia nghĩ vậy, Khương Xá đột nhiên hỏi cậu: “Lâm Gia, cậu cảm thấy tớ làm công việc khác được không?”
Lâm Gia sửng sốt một chút, “Tìm việc mới chắc sẽ không thuận lợi lắm đâu…” Dừng một chút, cậu đang muốn nói nếu là Khương Xá thì nhất định có thể rồi. Nhưng lời còn chưa nói ra đã bị chặn lại.
“Ừ, cậu nói cũng phải.” Khương Xá rầu rĩ làu bàu, “Chẳng lẽ cứ phải ở lại đây sao?”
“Bên cậu có chuyện gì sao?” Lâm Gia kéo hắn, chân mày Khương Xá ngay lập tức nhíu lại. Lâm Gia chạm phải chỗ đau của hắn rồi.
“Hả? Chẳng có chuyện gì cả.”
Một câu nói gặt phăng tất cả những lời hỏi han.
Nửa đêm, Khương Xá rời giường đi đến bên cửa sổ, nhìn màn đêm đen mặt đờ đẫn không cảm xúc.
Lâm Gia cũng thức giấc rồi, đứng trong bóng tối lặng lẽ quan sát hắn.
Cậu biết mình và Khương Xá có vấn đề, đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện như vậy; cậu không có cách nào thích ứng ngay được, chỉ có thể toàn tâm toàn ý dán mắt lên người Khương Xá.
Nhưng mà cậu còn chưa hiểu rõ, mấy ngày sau chú Tín Điền đã gõ cửa nhà họ, chau mày nhìn Lâm Gia.
“Cháu cùng ta đi đến sở cảnh sát một chuyến, Khương Xá ăn trộm bị người ta bắt rồi.”
Lâm Gia hoàn toàn hoảng hốt.
A: Xin lỗi mọi người, dạo gần đây chúng mình đều bận nên chưa thể edit ngay những chương còn lại được. Chúng mình dù chậm nhưng sẽ không drop nên mọi người cứ yên tâm nhé, cảm ơn lời động viên và bình luận của các bạn. Chúng mình sẽ cố gắng hoàn thành trong thời gian sớm nhất có thể, chúc các bạn một ngày nghỉ lễ vui vẻ!
Bình luận truyện