Tra Công Biến Trung Khuyển
Chương 57: Tâm lý chẩn đoán
Những ý niệm này trông có vẻ rất nhiều nhưng xoay chuyển trong đầu chỉ trong một giây ngăn ngủi, sau đó Diệp Thư Văn có chủ ý.
“Bốp!” – Diệp Thư Văn đặt mạnh bát lên bàn, trừng mắt nhìn người đối diện, lạnh lùng nói: “Được cái giải quán quán là đắc ý vênh váo rồi sao? Đầu hết hạn sử dụng rồi hả? Mấy lời như thế đừng để tôi nghe thêm một lần nào nữa!”
Văn Hạo bị rống thấp thỏm lo âu, viền mắt đỏ lên, môi giật giật, muốn nói cái gì đó.
Diệp Thư Văn trừng mắt: “Ăn cơm! Còn muốn tôi nhắc lại?”
“…” – Văn Hạo cắn chặt môi dưới, cúi đầu đem mặt vùi vào trong bát, ngoan ngoãn ăn xong bữa cơm.
Diệp Thư Văn tạm thời thở phào nhẹ nhõm, vào lúc này hắn nhất định phải cảm ơn nhân cách khuyết thiếu của Văn Hạo. Diệp Thư Văn không thể giải thích cụ thể đó là gì, càng không thể phân tích được nguyên nhân, nhưng hắn biết, dưới vẻ ôn nhã như ngọc của Văn Hạo thực chất chính là một con thỏ đế nhát gan.
Diệp Thư Văn thấy đau lòng, biết rõ Văn Hạo vì từng trải qua rất nhiều thống khổ nên sẽ không truy hỏi khi thấy mình tức giận, nhưng hắn lại đê hèn lợi dụng nhược điểm đấy của đối phương, chỉ vì tư dục trong lòng mình —— muốn duy trì quan hệ ban đầu với Văn Hạo, muốn nhìn Văn Hạo đứng trên bục đài thế vận hội Olympic nhận giải, muốn nhìn đứa nhỏ trở nên mạnh mẽ từ trong ra ngoài.
Một bữa tối hỏng bét.
Đồ ăn chưa ăn hết nửa, cả hai đều không đói bụng. Sau khi ăn xong, Văn Hạo kiên cường chống đỡ tinh thần xu dọn bàn rửa bát.
Xu dọn xong, Văn Hạo đi tới cửa, nói: “Huấn luyện viên, em về đây.”
Diệp Thư Văn ngồi ở trên ghế sô pha, nhìn cậu, hồi lâu sau lắc đầu: “Em không thể đi, tôi có chuyện muốn bàn với em.”
Lòng Văn Hạo chìm xuống.
Thấp thỏm ngồi đối diện với Diệp Thư Văn, hai tay Văn Hạo nắm chặt, chân cuộn tròn, một bộ dạng gượng ép.
Diệp Thư Văn nhìn Văn Hạo như vậy thì cảm thấy có lẽ người này sẽ lại trốn vào trong vỏ, điều này làm hắn nhụt chí, nhức đầu chịu không nổi mà nắn nắn sống mũi.
“Em…”
“Dạ!”
Diệp Thư Văn hít sâu một hơi: “Từng chịu tổn thương trong tình cảm đúng không?”
“?” – Văn Hạo không ngờ Diệp Thư Văn sẽ hỏi cái này, cậu nghĩ một khi mình ngồi xuống chính là một trận dạy bảo, mắng mình làm việc không đúng đắn, sau đó sẽ là một câu: tôi rất thất vọng về em. Đối mặt với câu nói sắc bén như vậy, Văn Hạo cảm thấy mình đã chuẩn bị sẵn tinh thần để nghênh đón tất cả những thứ này.
Diệp Thư Văn còn nói: “Tôi có một người bạn, học chuyên ngành tâm lý học, em cũng biết cậu ta, cậu ta cũng tới hôn lễ của Du Minh Kiệt, tên Lưu Dương.”
Ngón tay Văn Hạo vô thức gãi gãi trên mu bàn tay mình, cậu có bản năng bài xích với tâm lý học, thứ này giống như hắn là kẻ bị thần kinh vậy.
Hiển nhiên Diệp Thư Văn hiểu rõ tâm tính của Văn Hạo lúc bây giờ: “Ở Mỹ, đa phần người ta đều có số điện thoại của bác sĩ tâm lý, bọn họ đối mặt không ít trắc trở trong cuộc sống, hình thành áp lực, bọn họ cho rằng đối mặt với xã hội họ sẽ có ảnh hưởng rất lớn, cho nên rất thích trò chuyện với bác sĩ tâm lý. Tôi cũng có bác sĩ tâm lý, Lưu Dương là bạn tôi, cái này cũng tiện, tôi sẽ tìm bác sĩ tâm lý của mình, nói cho cậu ta biết giấc mộng của tôi, nghi hoặc của tôi về cuộc sống, cái nhìn tình cảm của tôi, mỗi lần tới giống như vào một nhà wc, ào ào nói xong, lúc đi ra thì cả người đều thông.”
“…”
“Em hiểu ý tôi chứ?” – Diệp Thư Văn hướng người về phía trước, ánh mắt sáng quắc nhìn Văn Hạo: “Đi gặp bác sĩ tâm lý không có nghĩa là em có bệnh, mà là em cần tâm sự, vết thương kết vảy nhưng không rửa sạch máu mủ thì mãi không lành được, em sống quá nặng nề, dưới tư tưởng ôm hết tất cả vào trong lòng như vậy, em sẽ không vui vẻ. Dù em cảm thấy mình mở lòng như đó chỉ là cảm thấy thôi, em sẽ không hiểu được vui vẻ chân chính là gì, giống như, như là…”
“Cầm giải quán quân, vui vẻ không khép được mồm, bây giờ đều rất vui.” – Văn Hạo nói.
Diệp Thư Văn gật đầu, đáy mắt hiện lên ý cười: “Vậy em nghĩ thông suốt chứ? Vẫn luôn vui vẻ như vậy?”
Văn Hạo suy nghĩ một lúc, gật đầu.
“Vậy thì đồng ý với tôi, cùng nói chuyện với Lưu Dương. Tôi cảm thấy chuyện này nói với người quen thì khá lúng túng, hay là em cảm thấy phải nói với tôi mới tốt hơn?” – Khi Diệp Thư Văn mở miệng thì giọng điệu thả nhẹ hơn rất nhiều. Diệp Thư Văn nhìn ra Văn Hạo cũng muốn tâm sự, có một số việc chỉ cần mình nguyện ý thì sẽ trở nên đơn giản hơn rất nhiều.
“Huấn luyện viên, thầy có bạn gái chưa?”
Diệp Thư Văn kinh ngạc, không ngờ Văn Hạo nói hỏi ngược lại hắn vấn đề này, nhưng hắn nghiêm túc trả lời cậu: “Có rồi, trước đó không lâu chúng tôi đã chính thức ở chung.”
Văn Hạo gật đầu, rũ mắt, nói: “Lúc nào cũng có thể, em sẽ tâm sự một chút.”
“Ừ.” – Diệp Thư Văn thở phào nhẹ nhõm, đứa nhỏ này thật khiến người ta đau lòng, quá nghe lời, lời hắn nói đều sẽ nghiêm túc cân nhắc đi chấp hành, Diệp Thư Văn thật sự không muốn phụ sự tin cậy này.
Rời khỏi ký túc của Diệp Thư Văn, Văn Hạo nghĩ rằng mình sẽ khổ sở không chịu nổi, nhưng không biết vì sao, tuy trong lòng ngột ngạt khó chịu nhưng không đến mức như mình tưởng tượng.
Chẳng lẽ trong lòng đã nhận định không thể, đồng thời ám chỉ mình sẽ có một kết thúc tàn khốc nên sau khi bị Diệp giáo luyện “tứ lạng bạt thiên” đối ứng thì trái lại, cảm thấy rất thoải mái?
Tứ lạng bạt thiên cân: (Bốn lạng đánh bạt được cả ngàn cân) ý nói không cần nhiều sức mà vẫn có thể giải quyết được mọi phiền phức.
Thật ra trong lòng Văn hạo rất rõ ràng, hôm nay Diệp Thư Văn đã hoàn toàn cự tuyệt mình, nhưng đồng thời cậu cũng cảm nhận được chữ ‘yêu’ của Diệp Thư Văn đối với mình, không phải mối quan hệ giữa người yêu mà là giữa thầy giáo và học sinh, kiểu như dốc lòng dạy dỗ từng bước đủ khiến mình an tâm.
Cho nên nói, bây giờ trong lòng mình chẳng lẽ là an tâm?
Văn Hạo không hiểu.
Trở về ký túc, xoắn xuýt một hồi rất nhanh đến chín giờ, Viên Tranh rời phòng cùng Du Nhạc, trong phòng chỉ còn một mình Văn Hạo.
Một mình yên tĩnh, trong đầu Văn Hạo bắt đầu suy nghĩ, nghĩ tới tất cả mọi chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, sau đó tránh không khỏi mà nghĩ đến Cung Trình, sau đó lửa giận đã tắt lại bắt đầu bùng cháy, cực kỳ chán ghét Văn Hạo nhúng tay vào cuộc sống của mình như vậy.
Có cách gì để thay đổi tình hình hiện tại không?
Một tuần sau, Văn Hạo gặp mặt Lưu Dương.
Lưu Dương là đội viên cùng khóa với Diệp Thư Văn, cũng từng là vận động viên bơi lội, Văn Hạo từng gặp qua đối phương ở lễ cưới Du huấn luyện viên, vẫn tính là có ấn tượng. Dung mạo Lưu Dương rất đẹp, đặc biệt là rất giỏi ăn nói, quan hệ rất tốt với Diệp Thư Văn. Văn Hạo còn nhớ khi đó ngồi bên trái Diệp Thư Văn là Ngụy Vấn, bên phải là Lưu Dương, cười rất vui vẻ, khác hoàn toàn vẻ thành thục trước mặt mình, thậm chí còn làm mặt quỷ ở trước mặt những người này.
Khi đó, Văn Hạo rất ước ao bọn họ.
Trước đó Lưu Dương gọi điện hỏi Văn Hạo muốn hẹn nhau ở đâu, Văn Hạo không nghĩ nhiều mà lựa chọn ký túc xá của mình.
Khi Lưu Dương tới, Viên Tranh được Diệp Thư Văn săn sóc gọi đi, trong phòng chỉ còn hai người bọn họ.
Hai người xa lạ đến mức không có gì để nói.
Lưu Dương mặc quần áo rộng rãi nhạt màu, nụ cười rất dịu dàng khiến người ta nghĩ tới gió xuân. Hắn kêu Văn Hạo ngồi trên giường, sau đó đặt gối đầu lên trên đùi cậu, Lúc này mới kê một chiếc ghế dựa đặt ở giường đối diện, ngồi lên.
Bốn mắt đối nhau, Lưu Dương khẽ nở nụ cười, đưa cho Văn Hạo một chiếc Ipad, nói: “Nghe Diệp Tử nói em thích chơi game Anh Hùng, vừa hay anh cũng thích, em cảm thấy không thoải mái thì chúng ta chơi một ván nhé.”
“Vâng.” – Văn Hạo rất phối hợp, mở game, đăng nhập tài khoản. Đây là một game đối chiến, lúc đăng nhập xong thì không có chuyện gì làm, chỉ cần vào một gian phòng đánh một trận là được.
Vận khí hôm nay rất tốt, chưa tới tám phút, Văn Hạo đã đánh thắng trận.
Sau đó Văn Hạo ngẩng đầu lên nhìn về phía Lưu Dương.
Lưu Dương ngồi ở chỗ cũ, cười cười hỏi Văn Hạo: “Muốn đánh thêm trận nữa chứ?”
Văn Hạo suy nghĩ một chút, lắc đầu, đặt Ipad ở một bên: “Bắt đầu thôi, anh hi vọng em bắt đầu nói từ đâu?”
“Em cảm thấy đâu là hồi ức đau nhất, không muốn nhớ lại, chỉ cần em thấy chuyện này có thể nói ra thì anh sẽ nghiêm túc nghe.” – Lưu Dương gật đầu với Văn Hạo một cái, cười cười.
Du Minh Kiệt ở trong phòng Diệp Thư Văn, Viên Tranh không biết đi nơi nào, cả hai tên đàn ông ngồi trên ghế sô pha xem ti vi, thỉnh thoảng trò chuyện một câu.
Du Minh Kiệt nói: “Sao đột nhiên gọi Lưu Dương qua đây? Văn Hạo có vấn đề gì sao?”
Diệp Thư Văn nói: “Tâm sự trong lòng quá nặng nên dọn dẹp một chút.”
“Trị liệu tâm lý thật sự có ích như vậy?”
“Tôi thì tin, cậu tin hay không thì tùy.”
“Văn Hạo đứa nhỏ này tôi cảm thấy hơi bất thường, cảm giác như mỳ muốn nặn kiểu gì đều được. Nhưng mấu chốt chính là chúng ta là ở chốn nào? Đây là trung tâm vận động viên, thanh xuân nhiệt huyết, kiên cường tiến thủ, đâu đâu cũng có phấn chấn, cậu ta xuất hiện ở đây, quá quái dị!”
“Cậu cũng nhìn ra?”
“Ừ.”
“Trước đó sao không nghĩ tới cách giải quyết?”
“Ấy ấy, trách tôi sao? Tôi mới nhận cậu ta từ trong tay huấn luyện viên, khi đó cậu ta đã như vậy rồi, tôi còn tưởng đó là bản tính, hơn nữa khi đó trọng tâm cậu ta đặt là học hành trên lớp, huấn luyện không trò chuyện, kết thúc huấn luyện là đến trường học, tôi biết làm sao được? Nếu không phải do cậu đề xuất thì tôi cũng không phát hiện ra.”
“Thôi đi, còn ai không biết lòng cậu đều đặt hết trên người đứa cháu kia! Được rồi! Tôi biết cậu muốn nói gì, khỏi cần nói nhiều, tôi biết, biết rồi! Không phải tôi trách cậu, không phải ai cũng có mắt sáng có thể nhìn thấu bản chất qua vẻ bề ngoài!”
“…”
“Nói chung, gọi Lưu Dương qua đây xem chút, cậu ấy vẫn chuyên nghiệp hơn là chúng ta.”
…
“Sau đó cậu ta đánh em, khi đó em vẫn ngỡ ngàng, nhất là khi cậu ta rời đi, em đã nghĩ chắc lúc ấy em thật khó coi. Biết rõ cậu ta lăng nhăng, vẫn nóng nảy như trước, cho dù đối với em cũng chỉ là vui đùa mà thôi. Nhưng trong chớp mắt đó, em có loại cảm giác như trời đất sụp đổ. Cậu ấy rời đi, đóng cửa, thế giới của em hoàn toàn bị hủy diệt theo đó.”
Lưu Dương nhìn chàng trai trước mặt, trong lòng run rẩy, không hiểu đứa nhỏ này đối mặt nhiều bi thống như vậy đã đi qua như thế nào. Diệp Thư Văn nói Văn Hạo yếu đuối, Lưu Dương lại không thấy vậy, trái tim của đứa nhỏ này có lẽ không đủ kiên cường nhưng đầy đủ dai, nó không ngừng ôm lấy những vết thương kia, giấu ở nơi sâu xa nhất, sau đó để tự mình tiếp tục đối mắt với cuộc đời, ít nhất lại sống tiếp cho thật tốt.
Văn Hạo nói: “Bởi vì chuyện này, em bị kỷ luật rất nặng, bị hủy thi đấu, thậm chí không thể tham gia Olympic. Em biết họ thương hại em nhưng nói thật lòng, em cảm thấy vẫn còn tốt lắm, bởi vì sau một đống chuyện khiến em thống khổ, thì chuyện bị kỷ luật chỉ là một trong những số đó thôi.”
“Về sau thì sao? Em vượt qua như thế nào?”
“Sống tiếp thôi.” – Văn Hạo nói: “Em không còn tiền tiết kiệm, chưa tốt nghiệp đại học, nếu bị trục xuất khỏi đội quốc gia thì đời em coi như xong. Có lẽ chỉ có thể đến công trường phụ vữa, em không muốn sống những ngày tháng đó, em nhất định phải tự tìm đường sống cho mình. Cho nên em đặt trọng tâm cuộc sống ở việc học,. Sinh viên tốt nghiệp Bắc Đại, danh hiệu này cũng đủ để em tìm được công việc tốt.”
“Không sai.” – Lưu Dương gật đầu: “Tôi cũng lùi về sau Olympic 04, lúc đó cùng nhau còn có Diệp Thư Văn và Ngụy Vấn, lúc đó tình trạng của chúng tôi đều rất tốt, thậm chí Ngụy Vấn còn kiến nghị chúng tôi tiếp tục phát triển ở Mỹ, thế nhưng tôi từ chối. Biết không, lúc đó suy nghĩ của anh cũng giống em, anh bơi đến trình độ đó là đủ rồi, anh nên cân nhắc đến cuộc sống về sau, một bằng tốt nghiệp đại học có tiếng là lựa chọn rất tốt. Đáng tiếc anh không có tấm bằng vang như em, anh chỉ là sinh viên tốt nghiệp Bắc thể.” – Nói tới phần sau, Lưu Dương nhún vai một cái, giọng điệu và biểu tình vô cùng dí dỏm.
Văn Hạo cười theo. Thật ra có rất nhiều đều cảm thấy hắn từ bỏ bơi lội là điều đáng tiếc, nhưng nếu không làm ra đường trên mảng bơi lội thì sao? Còn không bằng tìm một đường khác cho mình còn tốt hơn sao?
Hai người ‘thông minh’ nhìn nhau nở nụ cười, Lưu Dương hỏi: “Sau đó thì sao? Cả hai còn liên lạc không?”
Văn Hạo thu lại nụ cười, thở dài: “Bây giờ cậu ta muốn quay lại với em.”
Đuôi lông mày Lưu Dương nhướng lên: “Vậy em thì sao? Ý em là gì?”
“Đương nhiên là không muốn.”
“Tại sao?”
“Xảy ra mấy chuyện kia, nếu em đã đi ra thì sao phải quay về? Trước không nói ‘giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời’, chỉ cần nói tới chuyện tình cảm, nếu yêu hay không yêu, người bình thường cũng sẽ không lựa chọn yêu trở lại mà đúng không?”
“Cậu ta không buông tha đúng không? Em rất phiền?”
“Đúng thế.”
“Có nghĩ ra cách nào chưa?”
“Không để ý tới cậu ta, thậm chí còn đánh nhau một lần, nhưng cậu ta vẫn thường xuyên xuất hiện.”
“Em thấy cậu ta thật sự muốn quay lại với em không? Nghĩ tới khi quay lại với nhau, cả hai sẽ hoàn toàn khác nhau, cậu ta sẽ đối xử em tốt hơn, cả hai sẽ yêu nhau hơn, nghĩ tới chưa?”
“…” – Văn Hạo im lặng một lúc, gật đầu: “Nghĩ tới. Nhưng không thể, em không tin cậu ta, hơn nữa gia đình cậu ta không cho phép, nói chung em không thể quay lại với cậu ta.”
Lưu Dương vừa nghe vừa gật đầu, viết nhanh cái gì đó lên vở, mãi đến khi viết nốt dòng cuối, hắn ngẩng đầu nói: “Cũng gần đến bữa cơm rồi, hôm nay đến đây trước, mấy ngày sau chúng ta trò chuyện tiếp.”
“Còn nữa?” – Văn Hạo kinh ngạc.
“Sao vậy? Không muốn gặp anh sao?” – Lưu Dương lộ ra biểu tình khổ sở.
Văn Hạo lắc đầu: “Em nghĩ nói chuyện một lần là được rồi… em không kinh nghiệm phương diện này, xin lỗi, em không biết.”
Lưu Dương nở nụ cười: “Không chỉ có lần sau mà còn lần sau sau nữa, sau này chỉ cần em muốn tâm sự cũng có thể tìm anh.”
Cơm tối là Diệp Thư Văn mời khách ăn cơm tàu, vì không xác định được thời gian họ trở về nên họ không ăn ở trong phòng.
Trong lúc ăn cơm, không ai hỏi cụ thể Văn Hạo nói gì, Lưu Dương càng không nói, mọi người đều nói chủ yếu là về Olympic năm nay. Ký túc xá vận động biên và trung tâm huấn luyện là nơi dễ thấy nhất, lịch thời gian đã treo đến ngược còn sót lại 190 ngày, cũng chính là thời gian nửa năm, con số đỏ chói từng ngày bị xé bớt, toàn bộ tổng cục thể dục thể thao trên dưới đều lâm vào khẩn trương.
Ăn xong cơm, Văn Hạo lén đi thanh toán, kêu huấn luyện viên và tiền bối chờ mình. Không tự chủ trả tiền cũng quá không hiểu chuyện rồi.
Diệp Thư Văn ăn xong muốn đi tính tiền, bị nhân viên phục vụ báo đã tính tiền, lại nói Văn Hạo vài câu. Văn Hạo cười, vẻ mặt tự nhiên, điều này làm Diệp Thư Văn lo lắng cả buổi cũng thở phào nhẹ nhõm.
Xong bữa, mọi người rời đi, Diệp Thư Văn tranh thủ hỏi Lưu Dương tình huống thế nào, Lưu Dương nói: “Tôi có đạo đức nghề nghiệp, cậu đừng hỏi.”
Diệp Thư Văn trừng mắt: “Không cần cậu phải nói cụ thể là chuyện gì, chỉ cần nói cho tôi biết tình huống của Văn Hạo là tốt hay là xấu thôi.”
Lưu Dương nhíu mày: “Không tốt lắm. Nói chuyện một lần còn thiếu rất nhiều, cần trò chuyện thêm vài lần nữa.”
Diệp Thư Văn nắm lấy tay Lưu Dương vỗ vỗ: “Người anh em, nhờ hết vào cậu.”
Lưu Dương hừ một tiếng: “Tiền phí lấy từ chỗ cậu!”
“Còn muốn tiền á!!” – Diệp Thư Văn kêu rên!
Sau khi chia tay với mọi người ở cổng chính, Văn Hạo trực tiếp đi vào phòng, Viên Tranh đang nằm nhoài trên bàn viết gì đó, thấy Văn Hạo trở về thì quay đầu lại liếc mắt nhìn, hỏi một câu: “Không sao chứ?”
“Là sao?” – Văn Hạo không rõ.
“Nhạc Nhạc nói với tôi Lưu Dương là bác sĩ tâm lý, hai người hẹn gặp một mình, Nhạc Nhạc có chút bận tâm.”
Văn Hạo nở nụ cười: “Đừng lo, tôi gặp nó sẽ nói cho nó biết.”
Viên Tranh suy nghĩ một chút, hơi nghiêng người: “Có chuyện gì, nếu anh nguyện ý, có thể tâm sự với tôi.”
Nụ cười Văn Hạo càng đậm, biết dùng với tính cách ít nói của Viên Tranh mà nói mấy lời này quả thật là đang quan tâm đến mình, bèn gật đầu một cái: “Đừng lo mà, không phải chuyện lớn gì, chỉ là trò chuyện thôi.”
Viên Tranh gật đầu, xoay người, tiếp tục vùi đầu viết.
Văn Hạo cầm Ipad, thuần thục điểm vào màn hình, trong đầu đột nhiên hiện lên một màn buổi chiều. Một buổi chiều, Văn Hạo thật sự nói rất nhiều, cẩn thận suy nghĩ lại cậu không biết cụ thể mình nói cái gì, nhưng xác định mình thật sự không quan tâm đã nói ra những thứ vốn đã gieo kín vào trong lòng.
Vì sao chứ.
Là vì là người xa lạ sao?
Hay là vì huấn luyện viên đề cử?
Hay là, vì muốn thay đổi bản thân?
Nói chung, Cung Trình đã trở về, áp lực đối phương cho cậu càng lớn, nhưng vì đại hội thể thao Olympic sắp tới, cậu cũng muốn đột phá chính mình nắm lấy huy chương, cho nên mới nỗ lực phối hợp sao?
Nhưng… như vậy thì thay đổi được gì chứ? Cung Trình mới là khởi đầu, bên kia không buông tha, nỗi thống khổ của mình chỉ có thể kéo dài tồn tại.
Tối hôm đó, Lưu Dương trở về sắp xếp lại bút ký, khi nhìn mấy dòng chữ, mi tâm của hắn nhíu chặt.
Chim cánh cụt trên màn hình máy tính bắt đầu nhảy lên, bên kia gửi qua một lời mời trò chuyện, Lưu Dương nhấn đồng ý. Mặt người yêu xuất hiện trên màn hình, bối cảnh là bầu trời sáng ngời xanh lam.
“Honey, sao vậy? Trông em có vẻ buồn.” – Diêu Diệp hỏi hắn.
Lưu Dương nói: “Hôm nay em gặp một vận động viên, nói chuyện lúc chiều, lần đầu tiên em gặp phải chuyện khó phán đoán như vậy. Em cho rằng cậu ta có lòng muốn thay đổi mình, cậu ấy rất phối hợp, cũng nói một phần vấn đề. Nhưng đồng thời, em phát hiện ra trong tiềm thức của cậu ta lại bị thứ gì đó nắm chặt, giống như cậu ta rất giãy dụa.”
Diêu Diệp nhướng mày.
Lưu Dương cân nhắc một chút, không quá chắc chắn nói: “Hoặc là nên nói, giống như đứa nhỏ gia đình bình thường sống trong hoàng tộc cổ đại vậy, hoàng tộc vĩnh viễn cao cao tại thượng, đứa nhỏ gia đình bình thường đều bị đem đi làm người hầu, bọn họ hình thành thói quen sống, thậm chí còn không phát giác ra mình đang bị đối phương thống trị.”
Diêu Diệp ngẩn người, đỡ trán: “Phức tạp vậy, kết luận thì sao?”
Lưu Dương nói: “Bị thống trị, bị ấn dấu nô lệ, bây giờ muốn giãy dụa đi ra nhưng cậu ta không thể ra sức, thậm chí có thể nói, cậu ta còn có một loại tình cảm phức tạp còn sâu sắc hơn cả hận.”
“Yêu… sao?”
“Em không biết.” – Lưu Dương lắc đầu, cảm thấy chàng trai này sống ở hiện đại, thậm chí còn có thể trở thành quán quân bơi lội thế giới quả đúng là kỳ tích. Một người mâu thuẫn đến cỡ nào, đáng thương lại đáng yêu, kiên cường lại yếu đuối, quả thật khiến người ta cảm thấy tồn tại của cậu ta chính là một kỳ tích. Mà người một tay đắp nặn lên cậu ta, không ý thức được thì thôi, một khi ý thức được loại này là do mình làm ra, tình cảm yêu mãnh liệt như được xem là ‘thần’ thì sao cam lòng buông tay? Hoặc là, đã ý thức được rồi? Thế nên mới dùng mọi thủ đoạn để quay lại với nhau.
Về sau, Văn Hạo gặp Lưu Dương vài lần, sau đó thậm chí Lưu Dương còn có một phòng tâm lý ở phí tây ký túc vận động viên, làm cố vấn tâm lý cho nhóm động viên miễn phí.
Lưu Dương, Diệp Thư Văn, còn có rất nhiều rất nhiều đội viên đã rời đội quốc gia đều về nơi họ trưởng thành trong năm nay, yên lặng làm người tình nguyện, tản ra ánh hào quang và nhiệt huyết của mình.
Trời đông giá rét qua đi, mùa xuân lại tới, nhiệt độ dần dần lên cao.
Hôm nay Lưu Dương gọi Văn Hạo tới phòng khám của hắn ngồi một lát, Văn Hạo kết thúc một ngày huấn luyện, sau bữa cơm chiều nghe lời đi qua.
Phòng chẩn trị tâm lý trước sau vẫn yên tĩnh như một, Lưu Dương ngồi sau bàn viết cái gì đó, trong phòng thoang thoản một mùi thơm, Lưu Dương nói đây là mùi hương khiến người ta thả lỏng.
Lưu Dương thấy Văn Hạo tiến vào thì đặt bút xuống đứng lên, cả hai giống như bạn bè lâu năm ngồi ở trên ghế sô pha.
Văn Hạo hỏi: “Hôm nay muốn nói chuyện gì vậy?”
Mấy hôm nay, Văn Hạo gặp Lưu Dương không ít năm lần, mỗi lần đều là trò chuyện, quá khứ là một phần, còn có mong đợi của cậu về tương lai, cái nhìn về thế vận hội này, đương nhiên còn có một số vấn đề có độ công kích một chút, đôi khi cũng có vấn đề sẽ sắc bén khiến Văn Hạo suy tư rất lâu mới có thể đưa ra trả lời. Thế nhưng Văn Hạo không ghét gặp mặt với Lưu Dương, đặc biệt khi khi Văn Hạo xác nhận mình nói ra bí mật sẽ thả lỏng được tinh thần thì biết rằng trị liệu này có hiệu quả.
Lưu Dương cần một quyển vở trong tay, cười với cậu: “Hôm nay muốn nói với em, đây là kết thúc đợt trị liệu số một, anh muốn nói ra một vài vấn đề anh đã phát hiện cho em biết, em có thể chọn cách tin tưởng, cũng có thể nghi ngờ anh, em nên hiểu rõ, quá trình trị liệu tâm lý chính là vấn đề mà chúng ta không ngừng đối mặt, sau đó giải quyết vấn đề, cho nên chỉ có thể kiên trì xé từng lớp từng lớp, cuối cùng phát hiện ra căn nguyên.”
“Bốp!” – Diệp Thư Văn đặt mạnh bát lên bàn, trừng mắt nhìn người đối diện, lạnh lùng nói: “Được cái giải quán quán là đắc ý vênh váo rồi sao? Đầu hết hạn sử dụng rồi hả? Mấy lời như thế đừng để tôi nghe thêm một lần nào nữa!”
Văn Hạo bị rống thấp thỏm lo âu, viền mắt đỏ lên, môi giật giật, muốn nói cái gì đó.
Diệp Thư Văn trừng mắt: “Ăn cơm! Còn muốn tôi nhắc lại?”
“…” – Văn Hạo cắn chặt môi dưới, cúi đầu đem mặt vùi vào trong bát, ngoan ngoãn ăn xong bữa cơm.
Diệp Thư Văn tạm thời thở phào nhẹ nhõm, vào lúc này hắn nhất định phải cảm ơn nhân cách khuyết thiếu của Văn Hạo. Diệp Thư Văn không thể giải thích cụ thể đó là gì, càng không thể phân tích được nguyên nhân, nhưng hắn biết, dưới vẻ ôn nhã như ngọc của Văn Hạo thực chất chính là một con thỏ đế nhát gan.
Diệp Thư Văn thấy đau lòng, biết rõ Văn Hạo vì từng trải qua rất nhiều thống khổ nên sẽ không truy hỏi khi thấy mình tức giận, nhưng hắn lại đê hèn lợi dụng nhược điểm đấy của đối phương, chỉ vì tư dục trong lòng mình —— muốn duy trì quan hệ ban đầu với Văn Hạo, muốn nhìn Văn Hạo đứng trên bục đài thế vận hội Olympic nhận giải, muốn nhìn đứa nhỏ trở nên mạnh mẽ từ trong ra ngoài.
Một bữa tối hỏng bét.
Đồ ăn chưa ăn hết nửa, cả hai đều không đói bụng. Sau khi ăn xong, Văn Hạo kiên cường chống đỡ tinh thần xu dọn bàn rửa bát.
Xu dọn xong, Văn Hạo đi tới cửa, nói: “Huấn luyện viên, em về đây.”
Diệp Thư Văn ngồi ở trên ghế sô pha, nhìn cậu, hồi lâu sau lắc đầu: “Em không thể đi, tôi có chuyện muốn bàn với em.”
Lòng Văn Hạo chìm xuống.
Thấp thỏm ngồi đối diện với Diệp Thư Văn, hai tay Văn Hạo nắm chặt, chân cuộn tròn, một bộ dạng gượng ép.
Diệp Thư Văn nhìn Văn Hạo như vậy thì cảm thấy có lẽ người này sẽ lại trốn vào trong vỏ, điều này làm hắn nhụt chí, nhức đầu chịu không nổi mà nắn nắn sống mũi.
“Em…”
“Dạ!”
Diệp Thư Văn hít sâu một hơi: “Từng chịu tổn thương trong tình cảm đúng không?”
“?” – Văn Hạo không ngờ Diệp Thư Văn sẽ hỏi cái này, cậu nghĩ một khi mình ngồi xuống chính là một trận dạy bảo, mắng mình làm việc không đúng đắn, sau đó sẽ là một câu: tôi rất thất vọng về em. Đối mặt với câu nói sắc bén như vậy, Văn Hạo cảm thấy mình đã chuẩn bị sẵn tinh thần để nghênh đón tất cả những thứ này.
Diệp Thư Văn còn nói: “Tôi có một người bạn, học chuyên ngành tâm lý học, em cũng biết cậu ta, cậu ta cũng tới hôn lễ của Du Minh Kiệt, tên Lưu Dương.”
Ngón tay Văn Hạo vô thức gãi gãi trên mu bàn tay mình, cậu có bản năng bài xích với tâm lý học, thứ này giống như hắn là kẻ bị thần kinh vậy.
Hiển nhiên Diệp Thư Văn hiểu rõ tâm tính của Văn Hạo lúc bây giờ: “Ở Mỹ, đa phần người ta đều có số điện thoại của bác sĩ tâm lý, bọn họ đối mặt không ít trắc trở trong cuộc sống, hình thành áp lực, bọn họ cho rằng đối mặt với xã hội họ sẽ có ảnh hưởng rất lớn, cho nên rất thích trò chuyện với bác sĩ tâm lý. Tôi cũng có bác sĩ tâm lý, Lưu Dương là bạn tôi, cái này cũng tiện, tôi sẽ tìm bác sĩ tâm lý của mình, nói cho cậu ta biết giấc mộng của tôi, nghi hoặc của tôi về cuộc sống, cái nhìn tình cảm của tôi, mỗi lần tới giống như vào một nhà wc, ào ào nói xong, lúc đi ra thì cả người đều thông.”
“…”
“Em hiểu ý tôi chứ?” – Diệp Thư Văn hướng người về phía trước, ánh mắt sáng quắc nhìn Văn Hạo: “Đi gặp bác sĩ tâm lý không có nghĩa là em có bệnh, mà là em cần tâm sự, vết thương kết vảy nhưng không rửa sạch máu mủ thì mãi không lành được, em sống quá nặng nề, dưới tư tưởng ôm hết tất cả vào trong lòng như vậy, em sẽ không vui vẻ. Dù em cảm thấy mình mở lòng như đó chỉ là cảm thấy thôi, em sẽ không hiểu được vui vẻ chân chính là gì, giống như, như là…”
“Cầm giải quán quân, vui vẻ không khép được mồm, bây giờ đều rất vui.” – Văn Hạo nói.
Diệp Thư Văn gật đầu, đáy mắt hiện lên ý cười: “Vậy em nghĩ thông suốt chứ? Vẫn luôn vui vẻ như vậy?”
Văn Hạo suy nghĩ một lúc, gật đầu.
“Vậy thì đồng ý với tôi, cùng nói chuyện với Lưu Dương. Tôi cảm thấy chuyện này nói với người quen thì khá lúng túng, hay là em cảm thấy phải nói với tôi mới tốt hơn?” – Khi Diệp Thư Văn mở miệng thì giọng điệu thả nhẹ hơn rất nhiều. Diệp Thư Văn nhìn ra Văn Hạo cũng muốn tâm sự, có một số việc chỉ cần mình nguyện ý thì sẽ trở nên đơn giản hơn rất nhiều.
“Huấn luyện viên, thầy có bạn gái chưa?”
Diệp Thư Văn kinh ngạc, không ngờ Văn Hạo nói hỏi ngược lại hắn vấn đề này, nhưng hắn nghiêm túc trả lời cậu: “Có rồi, trước đó không lâu chúng tôi đã chính thức ở chung.”
Văn Hạo gật đầu, rũ mắt, nói: “Lúc nào cũng có thể, em sẽ tâm sự một chút.”
“Ừ.” – Diệp Thư Văn thở phào nhẹ nhõm, đứa nhỏ này thật khiến người ta đau lòng, quá nghe lời, lời hắn nói đều sẽ nghiêm túc cân nhắc đi chấp hành, Diệp Thư Văn thật sự không muốn phụ sự tin cậy này.
Rời khỏi ký túc của Diệp Thư Văn, Văn Hạo nghĩ rằng mình sẽ khổ sở không chịu nổi, nhưng không biết vì sao, tuy trong lòng ngột ngạt khó chịu nhưng không đến mức như mình tưởng tượng.
Chẳng lẽ trong lòng đã nhận định không thể, đồng thời ám chỉ mình sẽ có một kết thúc tàn khốc nên sau khi bị Diệp giáo luyện “tứ lạng bạt thiên” đối ứng thì trái lại, cảm thấy rất thoải mái?
Tứ lạng bạt thiên cân: (Bốn lạng đánh bạt được cả ngàn cân) ý nói không cần nhiều sức mà vẫn có thể giải quyết được mọi phiền phức.
Thật ra trong lòng Văn hạo rất rõ ràng, hôm nay Diệp Thư Văn đã hoàn toàn cự tuyệt mình, nhưng đồng thời cậu cũng cảm nhận được chữ ‘yêu’ của Diệp Thư Văn đối với mình, không phải mối quan hệ giữa người yêu mà là giữa thầy giáo và học sinh, kiểu như dốc lòng dạy dỗ từng bước đủ khiến mình an tâm.
Cho nên nói, bây giờ trong lòng mình chẳng lẽ là an tâm?
Văn Hạo không hiểu.
Trở về ký túc, xoắn xuýt một hồi rất nhanh đến chín giờ, Viên Tranh rời phòng cùng Du Nhạc, trong phòng chỉ còn một mình Văn Hạo.
Một mình yên tĩnh, trong đầu Văn Hạo bắt đầu suy nghĩ, nghĩ tới tất cả mọi chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, sau đó tránh không khỏi mà nghĩ đến Cung Trình, sau đó lửa giận đã tắt lại bắt đầu bùng cháy, cực kỳ chán ghét Văn Hạo nhúng tay vào cuộc sống của mình như vậy.
Có cách gì để thay đổi tình hình hiện tại không?
Một tuần sau, Văn Hạo gặp mặt Lưu Dương.
Lưu Dương là đội viên cùng khóa với Diệp Thư Văn, cũng từng là vận động viên bơi lội, Văn Hạo từng gặp qua đối phương ở lễ cưới Du huấn luyện viên, vẫn tính là có ấn tượng. Dung mạo Lưu Dương rất đẹp, đặc biệt là rất giỏi ăn nói, quan hệ rất tốt với Diệp Thư Văn. Văn Hạo còn nhớ khi đó ngồi bên trái Diệp Thư Văn là Ngụy Vấn, bên phải là Lưu Dương, cười rất vui vẻ, khác hoàn toàn vẻ thành thục trước mặt mình, thậm chí còn làm mặt quỷ ở trước mặt những người này.
Khi đó, Văn Hạo rất ước ao bọn họ.
Trước đó Lưu Dương gọi điện hỏi Văn Hạo muốn hẹn nhau ở đâu, Văn Hạo không nghĩ nhiều mà lựa chọn ký túc xá của mình.
Khi Lưu Dương tới, Viên Tranh được Diệp Thư Văn săn sóc gọi đi, trong phòng chỉ còn hai người bọn họ.
Hai người xa lạ đến mức không có gì để nói.
Lưu Dương mặc quần áo rộng rãi nhạt màu, nụ cười rất dịu dàng khiến người ta nghĩ tới gió xuân. Hắn kêu Văn Hạo ngồi trên giường, sau đó đặt gối đầu lên trên đùi cậu, Lúc này mới kê một chiếc ghế dựa đặt ở giường đối diện, ngồi lên.
Bốn mắt đối nhau, Lưu Dương khẽ nở nụ cười, đưa cho Văn Hạo một chiếc Ipad, nói: “Nghe Diệp Tử nói em thích chơi game Anh Hùng, vừa hay anh cũng thích, em cảm thấy không thoải mái thì chúng ta chơi một ván nhé.”
“Vâng.” – Văn Hạo rất phối hợp, mở game, đăng nhập tài khoản. Đây là một game đối chiến, lúc đăng nhập xong thì không có chuyện gì làm, chỉ cần vào một gian phòng đánh một trận là được.
Vận khí hôm nay rất tốt, chưa tới tám phút, Văn Hạo đã đánh thắng trận.
Sau đó Văn Hạo ngẩng đầu lên nhìn về phía Lưu Dương.
Lưu Dương ngồi ở chỗ cũ, cười cười hỏi Văn Hạo: “Muốn đánh thêm trận nữa chứ?”
Văn Hạo suy nghĩ một chút, lắc đầu, đặt Ipad ở một bên: “Bắt đầu thôi, anh hi vọng em bắt đầu nói từ đâu?”
“Em cảm thấy đâu là hồi ức đau nhất, không muốn nhớ lại, chỉ cần em thấy chuyện này có thể nói ra thì anh sẽ nghiêm túc nghe.” – Lưu Dương gật đầu với Văn Hạo một cái, cười cười.
Du Minh Kiệt ở trong phòng Diệp Thư Văn, Viên Tranh không biết đi nơi nào, cả hai tên đàn ông ngồi trên ghế sô pha xem ti vi, thỉnh thoảng trò chuyện một câu.
Du Minh Kiệt nói: “Sao đột nhiên gọi Lưu Dương qua đây? Văn Hạo có vấn đề gì sao?”
Diệp Thư Văn nói: “Tâm sự trong lòng quá nặng nên dọn dẹp một chút.”
“Trị liệu tâm lý thật sự có ích như vậy?”
“Tôi thì tin, cậu tin hay không thì tùy.”
“Văn Hạo đứa nhỏ này tôi cảm thấy hơi bất thường, cảm giác như mỳ muốn nặn kiểu gì đều được. Nhưng mấu chốt chính là chúng ta là ở chốn nào? Đây là trung tâm vận động viên, thanh xuân nhiệt huyết, kiên cường tiến thủ, đâu đâu cũng có phấn chấn, cậu ta xuất hiện ở đây, quá quái dị!”
“Cậu cũng nhìn ra?”
“Ừ.”
“Trước đó sao không nghĩ tới cách giải quyết?”
“Ấy ấy, trách tôi sao? Tôi mới nhận cậu ta từ trong tay huấn luyện viên, khi đó cậu ta đã như vậy rồi, tôi còn tưởng đó là bản tính, hơn nữa khi đó trọng tâm cậu ta đặt là học hành trên lớp, huấn luyện không trò chuyện, kết thúc huấn luyện là đến trường học, tôi biết làm sao được? Nếu không phải do cậu đề xuất thì tôi cũng không phát hiện ra.”
“Thôi đi, còn ai không biết lòng cậu đều đặt hết trên người đứa cháu kia! Được rồi! Tôi biết cậu muốn nói gì, khỏi cần nói nhiều, tôi biết, biết rồi! Không phải tôi trách cậu, không phải ai cũng có mắt sáng có thể nhìn thấu bản chất qua vẻ bề ngoài!”
“…”
“Nói chung, gọi Lưu Dương qua đây xem chút, cậu ấy vẫn chuyên nghiệp hơn là chúng ta.”
…
“Sau đó cậu ta đánh em, khi đó em vẫn ngỡ ngàng, nhất là khi cậu ta rời đi, em đã nghĩ chắc lúc ấy em thật khó coi. Biết rõ cậu ta lăng nhăng, vẫn nóng nảy như trước, cho dù đối với em cũng chỉ là vui đùa mà thôi. Nhưng trong chớp mắt đó, em có loại cảm giác như trời đất sụp đổ. Cậu ấy rời đi, đóng cửa, thế giới của em hoàn toàn bị hủy diệt theo đó.”
Lưu Dương nhìn chàng trai trước mặt, trong lòng run rẩy, không hiểu đứa nhỏ này đối mặt nhiều bi thống như vậy đã đi qua như thế nào. Diệp Thư Văn nói Văn Hạo yếu đuối, Lưu Dương lại không thấy vậy, trái tim của đứa nhỏ này có lẽ không đủ kiên cường nhưng đầy đủ dai, nó không ngừng ôm lấy những vết thương kia, giấu ở nơi sâu xa nhất, sau đó để tự mình tiếp tục đối mắt với cuộc đời, ít nhất lại sống tiếp cho thật tốt.
Văn Hạo nói: “Bởi vì chuyện này, em bị kỷ luật rất nặng, bị hủy thi đấu, thậm chí không thể tham gia Olympic. Em biết họ thương hại em nhưng nói thật lòng, em cảm thấy vẫn còn tốt lắm, bởi vì sau một đống chuyện khiến em thống khổ, thì chuyện bị kỷ luật chỉ là một trong những số đó thôi.”
“Về sau thì sao? Em vượt qua như thế nào?”
“Sống tiếp thôi.” – Văn Hạo nói: “Em không còn tiền tiết kiệm, chưa tốt nghiệp đại học, nếu bị trục xuất khỏi đội quốc gia thì đời em coi như xong. Có lẽ chỉ có thể đến công trường phụ vữa, em không muốn sống những ngày tháng đó, em nhất định phải tự tìm đường sống cho mình. Cho nên em đặt trọng tâm cuộc sống ở việc học,. Sinh viên tốt nghiệp Bắc Đại, danh hiệu này cũng đủ để em tìm được công việc tốt.”
“Không sai.” – Lưu Dương gật đầu: “Tôi cũng lùi về sau Olympic 04, lúc đó cùng nhau còn có Diệp Thư Văn và Ngụy Vấn, lúc đó tình trạng của chúng tôi đều rất tốt, thậm chí Ngụy Vấn còn kiến nghị chúng tôi tiếp tục phát triển ở Mỹ, thế nhưng tôi từ chối. Biết không, lúc đó suy nghĩ của anh cũng giống em, anh bơi đến trình độ đó là đủ rồi, anh nên cân nhắc đến cuộc sống về sau, một bằng tốt nghiệp đại học có tiếng là lựa chọn rất tốt. Đáng tiếc anh không có tấm bằng vang như em, anh chỉ là sinh viên tốt nghiệp Bắc thể.” – Nói tới phần sau, Lưu Dương nhún vai một cái, giọng điệu và biểu tình vô cùng dí dỏm.
Văn Hạo cười theo. Thật ra có rất nhiều đều cảm thấy hắn từ bỏ bơi lội là điều đáng tiếc, nhưng nếu không làm ra đường trên mảng bơi lội thì sao? Còn không bằng tìm một đường khác cho mình còn tốt hơn sao?
Hai người ‘thông minh’ nhìn nhau nở nụ cười, Lưu Dương hỏi: “Sau đó thì sao? Cả hai còn liên lạc không?”
Văn Hạo thu lại nụ cười, thở dài: “Bây giờ cậu ta muốn quay lại với em.”
Đuôi lông mày Lưu Dương nhướng lên: “Vậy em thì sao? Ý em là gì?”
“Đương nhiên là không muốn.”
“Tại sao?”
“Xảy ra mấy chuyện kia, nếu em đã đi ra thì sao phải quay về? Trước không nói ‘giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời’, chỉ cần nói tới chuyện tình cảm, nếu yêu hay không yêu, người bình thường cũng sẽ không lựa chọn yêu trở lại mà đúng không?”
“Cậu ta không buông tha đúng không? Em rất phiền?”
“Đúng thế.”
“Có nghĩ ra cách nào chưa?”
“Không để ý tới cậu ta, thậm chí còn đánh nhau một lần, nhưng cậu ta vẫn thường xuyên xuất hiện.”
“Em thấy cậu ta thật sự muốn quay lại với em không? Nghĩ tới khi quay lại với nhau, cả hai sẽ hoàn toàn khác nhau, cậu ta sẽ đối xử em tốt hơn, cả hai sẽ yêu nhau hơn, nghĩ tới chưa?”
“…” – Văn Hạo im lặng một lúc, gật đầu: “Nghĩ tới. Nhưng không thể, em không tin cậu ta, hơn nữa gia đình cậu ta không cho phép, nói chung em không thể quay lại với cậu ta.”
Lưu Dương vừa nghe vừa gật đầu, viết nhanh cái gì đó lên vở, mãi đến khi viết nốt dòng cuối, hắn ngẩng đầu nói: “Cũng gần đến bữa cơm rồi, hôm nay đến đây trước, mấy ngày sau chúng ta trò chuyện tiếp.”
“Còn nữa?” – Văn Hạo kinh ngạc.
“Sao vậy? Không muốn gặp anh sao?” – Lưu Dương lộ ra biểu tình khổ sở.
Văn Hạo lắc đầu: “Em nghĩ nói chuyện một lần là được rồi… em không kinh nghiệm phương diện này, xin lỗi, em không biết.”
Lưu Dương nở nụ cười: “Không chỉ có lần sau mà còn lần sau sau nữa, sau này chỉ cần em muốn tâm sự cũng có thể tìm anh.”
Cơm tối là Diệp Thư Văn mời khách ăn cơm tàu, vì không xác định được thời gian họ trở về nên họ không ăn ở trong phòng.
Trong lúc ăn cơm, không ai hỏi cụ thể Văn Hạo nói gì, Lưu Dương càng không nói, mọi người đều nói chủ yếu là về Olympic năm nay. Ký túc xá vận động biên và trung tâm huấn luyện là nơi dễ thấy nhất, lịch thời gian đã treo đến ngược còn sót lại 190 ngày, cũng chính là thời gian nửa năm, con số đỏ chói từng ngày bị xé bớt, toàn bộ tổng cục thể dục thể thao trên dưới đều lâm vào khẩn trương.
Ăn xong cơm, Văn Hạo lén đi thanh toán, kêu huấn luyện viên và tiền bối chờ mình. Không tự chủ trả tiền cũng quá không hiểu chuyện rồi.
Diệp Thư Văn ăn xong muốn đi tính tiền, bị nhân viên phục vụ báo đã tính tiền, lại nói Văn Hạo vài câu. Văn Hạo cười, vẻ mặt tự nhiên, điều này làm Diệp Thư Văn lo lắng cả buổi cũng thở phào nhẹ nhõm.
Xong bữa, mọi người rời đi, Diệp Thư Văn tranh thủ hỏi Lưu Dương tình huống thế nào, Lưu Dương nói: “Tôi có đạo đức nghề nghiệp, cậu đừng hỏi.”
Diệp Thư Văn trừng mắt: “Không cần cậu phải nói cụ thể là chuyện gì, chỉ cần nói cho tôi biết tình huống của Văn Hạo là tốt hay là xấu thôi.”
Lưu Dương nhíu mày: “Không tốt lắm. Nói chuyện một lần còn thiếu rất nhiều, cần trò chuyện thêm vài lần nữa.”
Diệp Thư Văn nắm lấy tay Lưu Dương vỗ vỗ: “Người anh em, nhờ hết vào cậu.”
Lưu Dương hừ một tiếng: “Tiền phí lấy từ chỗ cậu!”
“Còn muốn tiền á!!” – Diệp Thư Văn kêu rên!
Sau khi chia tay với mọi người ở cổng chính, Văn Hạo trực tiếp đi vào phòng, Viên Tranh đang nằm nhoài trên bàn viết gì đó, thấy Văn Hạo trở về thì quay đầu lại liếc mắt nhìn, hỏi một câu: “Không sao chứ?”
“Là sao?” – Văn Hạo không rõ.
“Nhạc Nhạc nói với tôi Lưu Dương là bác sĩ tâm lý, hai người hẹn gặp một mình, Nhạc Nhạc có chút bận tâm.”
Văn Hạo nở nụ cười: “Đừng lo, tôi gặp nó sẽ nói cho nó biết.”
Viên Tranh suy nghĩ một chút, hơi nghiêng người: “Có chuyện gì, nếu anh nguyện ý, có thể tâm sự với tôi.”
Nụ cười Văn Hạo càng đậm, biết dùng với tính cách ít nói của Viên Tranh mà nói mấy lời này quả thật là đang quan tâm đến mình, bèn gật đầu một cái: “Đừng lo mà, không phải chuyện lớn gì, chỉ là trò chuyện thôi.”
Viên Tranh gật đầu, xoay người, tiếp tục vùi đầu viết.
Văn Hạo cầm Ipad, thuần thục điểm vào màn hình, trong đầu đột nhiên hiện lên một màn buổi chiều. Một buổi chiều, Văn Hạo thật sự nói rất nhiều, cẩn thận suy nghĩ lại cậu không biết cụ thể mình nói cái gì, nhưng xác định mình thật sự không quan tâm đã nói ra những thứ vốn đã gieo kín vào trong lòng.
Vì sao chứ.
Là vì là người xa lạ sao?
Hay là vì huấn luyện viên đề cử?
Hay là, vì muốn thay đổi bản thân?
Nói chung, Cung Trình đã trở về, áp lực đối phương cho cậu càng lớn, nhưng vì đại hội thể thao Olympic sắp tới, cậu cũng muốn đột phá chính mình nắm lấy huy chương, cho nên mới nỗ lực phối hợp sao?
Nhưng… như vậy thì thay đổi được gì chứ? Cung Trình mới là khởi đầu, bên kia không buông tha, nỗi thống khổ của mình chỉ có thể kéo dài tồn tại.
Tối hôm đó, Lưu Dương trở về sắp xếp lại bút ký, khi nhìn mấy dòng chữ, mi tâm của hắn nhíu chặt.
Chim cánh cụt trên màn hình máy tính bắt đầu nhảy lên, bên kia gửi qua một lời mời trò chuyện, Lưu Dương nhấn đồng ý. Mặt người yêu xuất hiện trên màn hình, bối cảnh là bầu trời sáng ngời xanh lam.
“Honey, sao vậy? Trông em có vẻ buồn.” – Diêu Diệp hỏi hắn.
Lưu Dương nói: “Hôm nay em gặp một vận động viên, nói chuyện lúc chiều, lần đầu tiên em gặp phải chuyện khó phán đoán như vậy. Em cho rằng cậu ta có lòng muốn thay đổi mình, cậu ấy rất phối hợp, cũng nói một phần vấn đề. Nhưng đồng thời, em phát hiện ra trong tiềm thức của cậu ta lại bị thứ gì đó nắm chặt, giống như cậu ta rất giãy dụa.”
Diêu Diệp nhướng mày.
Lưu Dương cân nhắc một chút, không quá chắc chắn nói: “Hoặc là nên nói, giống như đứa nhỏ gia đình bình thường sống trong hoàng tộc cổ đại vậy, hoàng tộc vĩnh viễn cao cao tại thượng, đứa nhỏ gia đình bình thường đều bị đem đi làm người hầu, bọn họ hình thành thói quen sống, thậm chí còn không phát giác ra mình đang bị đối phương thống trị.”
Diêu Diệp ngẩn người, đỡ trán: “Phức tạp vậy, kết luận thì sao?”
Lưu Dương nói: “Bị thống trị, bị ấn dấu nô lệ, bây giờ muốn giãy dụa đi ra nhưng cậu ta không thể ra sức, thậm chí có thể nói, cậu ta còn có một loại tình cảm phức tạp còn sâu sắc hơn cả hận.”
“Yêu… sao?”
“Em không biết.” – Lưu Dương lắc đầu, cảm thấy chàng trai này sống ở hiện đại, thậm chí còn có thể trở thành quán quân bơi lội thế giới quả đúng là kỳ tích. Một người mâu thuẫn đến cỡ nào, đáng thương lại đáng yêu, kiên cường lại yếu đuối, quả thật khiến người ta cảm thấy tồn tại của cậu ta chính là một kỳ tích. Mà người một tay đắp nặn lên cậu ta, không ý thức được thì thôi, một khi ý thức được loại này là do mình làm ra, tình cảm yêu mãnh liệt như được xem là ‘thần’ thì sao cam lòng buông tay? Hoặc là, đã ý thức được rồi? Thế nên mới dùng mọi thủ đoạn để quay lại với nhau.
Về sau, Văn Hạo gặp Lưu Dương vài lần, sau đó thậm chí Lưu Dương còn có một phòng tâm lý ở phí tây ký túc vận động viên, làm cố vấn tâm lý cho nhóm động viên miễn phí.
Lưu Dương, Diệp Thư Văn, còn có rất nhiều rất nhiều đội viên đã rời đội quốc gia đều về nơi họ trưởng thành trong năm nay, yên lặng làm người tình nguyện, tản ra ánh hào quang và nhiệt huyết của mình.
Trời đông giá rét qua đi, mùa xuân lại tới, nhiệt độ dần dần lên cao.
Hôm nay Lưu Dương gọi Văn Hạo tới phòng khám của hắn ngồi một lát, Văn Hạo kết thúc một ngày huấn luyện, sau bữa cơm chiều nghe lời đi qua.
Phòng chẩn trị tâm lý trước sau vẫn yên tĩnh như một, Lưu Dương ngồi sau bàn viết cái gì đó, trong phòng thoang thoản một mùi thơm, Lưu Dương nói đây là mùi hương khiến người ta thả lỏng.
Lưu Dương thấy Văn Hạo tiến vào thì đặt bút xuống đứng lên, cả hai giống như bạn bè lâu năm ngồi ở trên ghế sô pha.
Văn Hạo hỏi: “Hôm nay muốn nói chuyện gì vậy?”
Mấy hôm nay, Văn Hạo gặp Lưu Dương không ít năm lần, mỗi lần đều là trò chuyện, quá khứ là một phần, còn có mong đợi của cậu về tương lai, cái nhìn về thế vận hội này, đương nhiên còn có một số vấn đề có độ công kích một chút, đôi khi cũng có vấn đề sẽ sắc bén khiến Văn Hạo suy tư rất lâu mới có thể đưa ra trả lời. Thế nhưng Văn Hạo không ghét gặp mặt với Lưu Dương, đặc biệt khi khi Văn Hạo xác nhận mình nói ra bí mật sẽ thả lỏng được tinh thần thì biết rằng trị liệu này có hiệu quả.
Lưu Dương cần một quyển vở trong tay, cười với cậu: “Hôm nay muốn nói với em, đây là kết thúc đợt trị liệu số một, anh muốn nói ra một vài vấn đề anh đã phát hiện cho em biết, em có thể chọn cách tin tưởng, cũng có thể nghi ngờ anh, em nên hiểu rõ, quá trình trị liệu tâm lý chính là vấn đề mà chúng ta không ngừng đối mặt, sau đó giải quyết vấn đề, cho nên chỉ có thể kiên trì xé từng lớp từng lớp, cuối cùng phát hiện ra căn nguyên.”
Bình luận truyện