Chương 87: Chuẩn bị rời đi
Dương Sóc gặp Cố Diễm trong thư phòng.
Trải qua mấy ngày, chuyện trước đây cùng Cố Diễm, mặc dù không hoàn toàn nhớ hết, nhưng mà đứt quãng, hắn cũng nhớ lại được vài thứ. Chủ yếu, vẫn có một chút cảm giác.
Bởi vì vậy, nhìn người trước mắt này, đáy lòng hắn cảm thấy có chút phức tạp.
“Sao anh lại tới đây…” Cố Diễm nhìn chằm chằm Dương Sóc, thu lại tất cả tâm tư.
Dương Sóc khẽ cười cười, “Không thể tới sao?”
Cố Diễm lắc đầu, “Làm sao sẽ… Dương Sóc, anh…” Muốn nói cái gì, nhưng mà, cái gì cũng đều không nói ra miệng, cuối cùng, trên mặt Cố Diễm mang theo một tầng cười khổ.
Dương Sóc khẽ dời tầm mắt, “Cậu còn cần bao lâu để xử lý mọi chuyện?”
Cố Diễm trầm mặc, sau đó cho ra hai chữ đáp án, “Nhanh thôi.”
Lại sau đó, Dương Sóc cũng trầm mặc theo.
Thật lâu, vẫn là Cố Diễm mở miệng trước, “Tình huống bọn người Chu Châu thế nào?”
“Tình huống Chu Châu không tốt, Phi Tuyết vẫn luôn nghĩ biện pháp.” Chẳng qua, cũng không có biện pháp gì có thể hy vọng.
Cố Diễm hít vào một hơi thật sâu, “Em biết, Dương Sóc, còn anh?”
Hai chữ cuối cùng, Cố Diễm hỏi nhẹ vô cùng.
Nghe vậy, Dương Sóc cười ha ha, “Tôi? Tôi cũng không tệ lắm…” Nói xong, cũng không biết nên nói gì nữa, vì vậy thở sâu hít vào một hơi, thản nhiên nói: “Vậy cậu làm việc đi, tôi đi trước.”
Dứt lời, Dương Sóc xoay người, sau một khắc, hắn bị ôm lấy. Đương nhiên, là Cố Diễm…
Dương Sóc dừng một chút, cái ôm của Cố Diễm có chút lạnh, Dương Sóc kìm lòng không được đưa tay nắm lấy hai tay đối phương.
“Cố Diễm…” Khi lên tiếng mới phát hiện giọng nói đã khàn khàn.
Cố Diễm càng ôm chặt Dương Sóc thêm hai phần, “Dương Sóc… nhanh nhớ lại chút đi.”
Dương Sóc rũ xuống mí mắt khẽ gật đầu, nhẹ nhàng ứng tiếng, “Ừ.”
Có thứ gì đó, trong nháy mắt mềm mại giữa hai người…
Sau khi rời khỏi đại trạch Cố gia Dương Sóc cũng không phải đợi bao lâu, Cố Diễm nói “nhanh” là thật sự nhanh. Chạng vạng tối ba ngày sau, Cố Diễm xuất hiện trước mặt Dương Sóc.
“Ngày mai chúng ta sẽ xuất phát đi Bắc Kinh.”
Dương Sóc thật sâu liếc nhìn đối phương, “Ừ… chọn được người chưa?”
“Anh, em, Chu Châu, Liễu Phi Tuyết.” Cố Diễm thản nhiên nói.
Dương Sóc hơi dừng một chút, nghĩ đến người đàn ông kia, vì vậy thuận miệng nói ra.
Cố Diễm lắc đầu, “Em đã xử lý tốt rồi.” Một câu liền bỏ qua.
Dương Sóc hơi bất đắc dĩ, nhưng trừ cái đó ra đáy lòng còn có chút cảm giác thở phào nhẹ nhõm. Người đàn ông kia, hắn cũng không muốn đối phương thời thời khắc khắc xuất hiện bên cạnh hắn cùng Cố Diễm…
Sau khi quyết định, Dương Sóc đi tìm Trương Quân, không có gì ngoài ý muốn nhận lấy tiếng hét thảm của đối phương, sau đó liều mạng muốn đi theo bên cạnh, nhưng Dương Sóc cự tuyệt vô cùng kiên định. Cuối cùng, Trương Quân chỉ có thể cực kỳ bất đắc dĩ, sau đó “một hàng nước mắt một dòng nước mũi” vẫy tay từ biệt với Dương Sóc.
“Dương Sóc, cậu nhất định phải bình an trở về, chúng tôi đều ở chỗ này chờ cậu đó.”
“Ừ.” Dương Sóc có chút cảm động.
Trương Quân liều mạng ôm lấy Dương Sóc, thời gian lâu đến nỗi thẳng đến mặt Cố Diễm cùng Liễu Phi Dương đều có chút đen mới vô cùng chậm vô cùng chậm thả ra, được gọi là lưu luyến không rời.
Dáng dấp này thật sự là khiến người vốn có chút thương cảm ly biệt toàn bộ đều biến mất không thấy.
Trương Quân này, thật đúng là một tên ngốc chính cống! Để người ta vô cùng không nói nỗi…
Bình luận truyện