Trầm Luân Cưỡng Đoạt Tiểu Bảo Bối
Chương 6
Cảm giác thứ vừa đi vào trong cô không ngừng lớn lên, chạm vào từng ngóc ngách trong hoa huy*t nhỏ hẹp, ngày càng khiến cô tê dại.
- Thẩm...Thẩm Hoằng Thần, lớn...quá lớn...tôi rất đau! Huhu...Mau rút ra.
Nơi tiếp xúc tư mật tự bao giờ đã trào ra những sợi tơ máu đỏ tươi, Thẩm Hoẵng Thần lướt qua, ánh mắt phủ một lớp mờ đục khi dục vọng chịu vô vàn sự kích thích.
Hắn tuyệt nhiên không di chuyển ra vào, giữ nguyên tư thế như vậy mà tiếp tục đùa bỡn trên cơ thể cô. Tiểu nhũ hoa hồng hào lúc này đã căng cứng, lại còn hơi sưng lên, hắn đương nhiên rất ngon miệng thưởng thức.
Một lát cơn đau liền giảm, Hứa Ninh cố gắng thư giãn tâm trí, thả lỏng cơ thể, dần dần cảm thấy có chút gì đó là lạ, dần dần thích nghi với sự tiếp xúc thô bạo này.
Cơ thể Hứa Ninh không còn ngoan ngoãn nằm im mà bắt đầu dịch chuyển, cô cũng không biết nữa, trong đầu ham muốn một thứ gì đó rất ủy khuất, rất khó lý giải.
Cô mơ hồ nghĩ rằng, hình như cơn đau lúc đầu chỉ là ảo giác. Cảm giác thật sự của việc này, quả thật không tệ như thế.
Hứa Ninh không ngừng vặn vẹo cơ thể tạo nên những đường cong hoàn mĩ, đôi môi chu lại rất nũng nịu, giống như một đứa trẻ mong muốn có được món đồ chơi mình yêu thích.
Mọi cử chỉ của cô lúc này trong mắt Thẩm Hoằng Thần đều rất dễ thương, nhưng không vì sự mê hoặc ấy mà quên dạy dỗ tiểu yêu tinh này.
Thẩm Hoằng Thần một nhát thúc mạnh vào tận cùng liền dứt khoát rút ra. Hứa Ninh chỉ kịp kêu lên một tiếng, khoái cảm tồn tại trong nháy mắt, cô chưa kịp tận hưởng đã vội biến mất. Một cảm giác trống trải rất lớn xâm nhập trong trí não cô, Hứa Ninh không kìm được, khóc nức nở.
- Thẩm Hoằng Thần...Ai cho phép anh bắt nạt tôi...huhu...
- Ninh Ninh, ngoan nào, chỉ cần nói muốn gì, tôi đều cho em.
Hứa Ninh chính bởi lẽ không thể diễn tả mong muốn lúc này nên càng khóc lớn hơn.
Khiến cô phải đến mức này, Thẩm Hoằng Thần đích thị là muốn xả cơn giận, khi thấy cô ôm ấp gã đàn ông khác trong quán bar, khi cô trước mặt gã đó mà gọi hắn là cầm thú.
Phải đợi cô tỉnh táo, phải để cô ghi nhớ khoảnh khắc này...
- Ninh Ninh, nói, người trước mặt em là ai?
Hứa Ninh lắc đầu lia lịa, cô chính là đang khước từ cái suy nghĩ người đang làm chuyện này với cô lại là Thẩm Hoằng Thần.
Hứa Ninh cắn chặt môi, chịu đựng cảm giác thiếu thốn như một cực hình.
Nhưng Thẩm Hoằng Thần kiên quyết không cho cô đường lui, hắn đem cự long to lớn, nóng bỏng đặt bên ngoài tiểu huyệt ướt đẫm, không ngừng ma sát.
- Thẩm Hoằng Thần... - Hứa Ninh đã đến lúc tuyệt vọng, chịu khuất phục trước hắn, dù lúc này hắn có bất cứ yêu cầu nào, cô đều làm theo vô điều kiện. Hứa Ninh khổ sở vô cùng không ngừng lặp lại tên hắn.
- Tôi là ai?
- Anh trai...
- Không đúng!
- Hôn phu...
- Ngoan lắm! Tôi sẽ tặng em một món quà...- Thẩm Hoằng Thần vuốt ve mái tóc rối ướt sũng, cùng lúc hai tay nắm chặt lấy eo cô, thúc mạnh, toàn bộ kích thước to lớn vừa vặn tiểu hoa huy*t, chạm đến thành vách sâu nhất trong Hứa Ninh.
Môi anh đào cắn chặt, ngại ngùng phát ra âm thanh dâm mị. Hứa Ninh đạt đến tận cùng thỏa mãn.
Thẩm Hoằng Thần ban đầu bị cô ép chặt cảm giác cũng chẳng dễ chịu chút nào.
Hơi thở nam tính ngày càng trở nên nặng nề, nhưng nét mặt thỏa mãn của cô không thể nào cho phép hắn dừng lại.
Tốc độ mỗi giây lại tăng lên, thân hình nhỏ nhắn của Hứa Ninh không ngừng run rẩy theo nhịp thúc của Thẩm Hoằng Thần.
- Bảo bối, phải khiến tôi phát điên mới chịu, mau thả lỏng...
- Ưm... Không...quá mạnh...quá sâu...đừng...dừng lại...
Cơ thể giống như bị gậy th*t xé toạc làm hai mảnh, song lại không đau đớn, nồng nhiệt đón nhận những đợt khoái cảm trùng điệp. Thẩm Hoằng Thần ôn nhu tìm điểm nhạy cảm bên trong cô mà sủng nịnh, vuốt ve.
Hứa Ninh mồ hôi nhễ nhại, khắp cơ thể đã phiếm hồng giống như một miếng pudding dâu thơm ngon trong tay một người có khẩu vị rất độc đáo là Thẩm Hoằng Thần.
Cơ thể cô run bần bật trước những tiếp xúc dồn dập, khoái cảm kịch liệt lấn chiếm trong tâm trí cô. Dưới hông Thẩm Hoằng Thần ra vào rất mãnh liệt, giống như muốn mang hết sinh lực ra thao chết cô, Hứa Ninh rên rỉ ủy mị, cảm giác nóng bỏng theo hắn mà đi vào trong cô.
Hai cơ thể phối hợp nhịp nhàng, tiết tấu trầm bổng, ánh mắt Thẩm Hoằng Thần đã trút bỏ nét thâm trầm thường ngày, bị dục vọng cuồng nộ áp đảo mà trở nên man dại. Hắn ra vào điên cuồng, đưa Hứa Ninh đạt đến cao trào, cơ thể run lên bần bật.
Hơi thở ấm áp phủ lên cánh môi mỏng của Hứa Ninh, nhẹ nhàng xâm chiếm, Thẩm Hoằng Thần kết thúc một trận kích tình mãnh liệt bằng nụ hôn dịu dàng mơn man trên cánh anh đào ngon ngọt.
Cắn lên vành tai xinh xắn của Hứa Ninh, giọng nói lại trở về nét lạnh lùng, bá đạo:
- Nếu còn dám mơ tưởng đến người đàn ông khác, tên cầm thú như tôi sẽ tặng em một tiểu bảo bối.
- Thẩm...Thẩm Hoằng Thần, lớn...quá lớn...tôi rất đau! Huhu...Mau rút ra.
Nơi tiếp xúc tư mật tự bao giờ đã trào ra những sợi tơ máu đỏ tươi, Thẩm Hoẵng Thần lướt qua, ánh mắt phủ một lớp mờ đục khi dục vọng chịu vô vàn sự kích thích.
Hắn tuyệt nhiên không di chuyển ra vào, giữ nguyên tư thế như vậy mà tiếp tục đùa bỡn trên cơ thể cô. Tiểu nhũ hoa hồng hào lúc này đã căng cứng, lại còn hơi sưng lên, hắn đương nhiên rất ngon miệng thưởng thức.
Một lát cơn đau liền giảm, Hứa Ninh cố gắng thư giãn tâm trí, thả lỏng cơ thể, dần dần cảm thấy có chút gì đó là lạ, dần dần thích nghi với sự tiếp xúc thô bạo này.
Cơ thể Hứa Ninh không còn ngoan ngoãn nằm im mà bắt đầu dịch chuyển, cô cũng không biết nữa, trong đầu ham muốn một thứ gì đó rất ủy khuất, rất khó lý giải.
Cô mơ hồ nghĩ rằng, hình như cơn đau lúc đầu chỉ là ảo giác. Cảm giác thật sự của việc này, quả thật không tệ như thế.
Hứa Ninh không ngừng vặn vẹo cơ thể tạo nên những đường cong hoàn mĩ, đôi môi chu lại rất nũng nịu, giống như một đứa trẻ mong muốn có được món đồ chơi mình yêu thích.
Mọi cử chỉ của cô lúc này trong mắt Thẩm Hoằng Thần đều rất dễ thương, nhưng không vì sự mê hoặc ấy mà quên dạy dỗ tiểu yêu tinh này.
Thẩm Hoằng Thần một nhát thúc mạnh vào tận cùng liền dứt khoát rút ra. Hứa Ninh chỉ kịp kêu lên một tiếng, khoái cảm tồn tại trong nháy mắt, cô chưa kịp tận hưởng đã vội biến mất. Một cảm giác trống trải rất lớn xâm nhập trong trí não cô, Hứa Ninh không kìm được, khóc nức nở.
- Thẩm Hoằng Thần...Ai cho phép anh bắt nạt tôi...huhu...
- Ninh Ninh, ngoan nào, chỉ cần nói muốn gì, tôi đều cho em.
Hứa Ninh chính bởi lẽ không thể diễn tả mong muốn lúc này nên càng khóc lớn hơn.
Khiến cô phải đến mức này, Thẩm Hoằng Thần đích thị là muốn xả cơn giận, khi thấy cô ôm ấp gã đàn ông khác trong quán bar, khi cô trước mặt gã đó mà gọi hắn là cầm thú.
Phải đợi cô tỉnh táo, phải để cô ghi nhớ khoảnh khắc này...
- Ninh Ninh, nói, người trước mặt em là ai?
Hứa Ninh lắc đầu lia lịa, cô chính là đang khước từ cái suy nghĩ người đang làm chuyện này với cô lại là Thẩm Hoằng Thần.
Hứa Ninh cắn chặt môi, chịu đựng cảm giác thiếu thốn như một cực hình.
Nhưng Thẩm Hoằng Thần kiên quyết không cho cô đường lui, hắn đem cự long to lớn, nóng bỏng đặt bên ngoài tiểu huyệt ướt đẫm, không ngừng ma sát.
- Thẩm Hoằng Thần... - Hứa Ninh đã đến lúc tuyệt vọng, chịu khuất phục trước hắn, dù lúc này hắn có bất cứ yêu cầu nào, cô đều làm theo vô điều kiện. Hứa Ninh khổ sở vô cùng không ngừng lặp lại tên hắn.
- Tôi là ai?
- Anh trai...
- Không đúng!
- Hôn phu...
- Ngoan lắm! Tôi sẽ tặng em một món quà...- Thẩm Hoằng Thần vuốt ve mái tóc rối ướt sũng, cùng lúc hai tay nắm chặt lấy eo cô, thúc mạnh, toàn bộ kích thước to lớn vừa vặn tiểu hoa huy*t, chạm đến thành vách sâu nhất trong Hứa Ninh.
Môi anh đào cắn chặt, ngại ngùng phát ra âm thanh dâm mị. Hứa Ninh đạt đến tận cùng thỏa mãn.
Thẩm Hoằng Thần ban đầu bị cô ép chặt cảm giác cũng chẳng dễ chịu chút nào.
Hơi thở nam tính ngày càng trở nên nặng nề, nhưng nét mặt thỏa mãn của cô không thể nào cho phép hắn dừng lại.
Tốc độ mỗi giây lại tăng lên, thân hình nhỏ nhắn của Hứa Ninh không ngừng run rẩy theo nhịp thúc của Thẩm Hoằng Thần.
- Bảo bối, phải khiến tôi phát điên mới chịu, mau thả lỏng...
- Ưm... Không...quá mạnh...quá sâu...đừng...dừng lại...
Cơ thể giống như bị gậy th*t xé toạc làm hai mảnh, song lại không đau đớn, nồng nhiệt đón nhận những đợt khoái cảm trùng điệp. Thẩm Hoằng Thần ôn nhu tìm điểm nhạy cảm bên trong cô mà sủng nịnh, vuốt ve.
Hứa Ninh mồ hôi nhễ nhại, khắp cơ thể đã phiếm hồng giống như một miếng pudding dâu thơm ngon trong tay một người có khẩu vị rất độc đáo là Thẩm Hoằng Thần.
Cơ thể cô run bần bật trước những tiếp xúc dồn dập, khoái cảm kịch liệt lấn chiếm trong tâm trí cô. Dưới hông Thẩm Hoằng Thần ra vào rất mãnh liệt, giống như muốn mang hết sinh lực ra thao chết cô, Hứa Ninh rên rỉ ủy mị, cảm giác nóng bỏng theo hắn mà đi vào trong cô.
Hai cơ thể phối hợp nhịp nhàng, tiết tấu trầm bổng, ánh mắt Thẩm Hoằng Thần đã trút bỏ nét thâm trầm thường ngày, bị dục vọng cuồng nộ áp đảo mà trở nên man dại. Hắn ra vào điên cuồng, đưa Hứa Ninh đạt đến cao trào, cơ thể run lên bần bật.
Hơi thở ấm áp phủ lên cánh môi mỏng của Hứa Ninh, nhẹ nhàng xâm chiếm, Thẩm Hoằng Thần kết thúc một trận kích tình mãnh liệt bằng nụ hôn dịu dàng mơn man trên cánh anh đào ngon ngọt.
Cắn lên vành tai xinh xắn của Hứa Ninh, giọng nói lại trở về nét lạnh lùng, bá đạo:
- Nếu còn dám mơ tưởng đến người đàn ông khác, tên cầm thú như tôi sẽ tặng em một tiểu bảo bối.
Bình luận truyện