Trăm Năm Hòa Hợp, Ước Định Một Lời
Chương 12
Trong khu phố này có những căn nhà đã được xây dựng vào những năm tám mươi, mặt tường ít nhiều cũng đã bong lớp, để lộ một mảng xi măng loang lổ, dần dần bị rêu xanh phủ đầy, dường như đã lâu không được trám lại.
Nơi này là nhà của Tưởng Chính Hàn.
Hạ Lâm Hi im lặng một lát, ngồi xuống bóp thử bánh xe, sau đó khen ngợi: “Tay nghề cậu tốt lắm!”
Cô nói: “Mẹ nói với mình, làm người nhất định phải có một tài nghệ gì đấy, cậu có rồi này.”
Lời còn chưa dứt, chiếc rèm thông với gian sau đã bị vén lên, mẹ của Tưởng Chính Hàn bước ra.
Bà mang một chiếc áo sơ mi màu xám, buộc chiếc tạp dề quanh eo, mái tóc được kẹp gọn lên, cách ăn mặc giản dị nhưng sạch sẽ. Khi nhìn thấy Tưởng Chính Hàn và Hạ Lâm Hi, bà không thấy bất ngờ cũng chẳng hề sợ hãi.
Ngược lại tim của Hạ Lâm Hi đập nhanh hơn, co giãn đến bất an.
Mẹ của Tưởng Chính Hàn lau tay vào chiếc tạp dề, cười hỏi: “Con là bạn học của A Chính sao?”
Hạ Lâm Hi vội vàng trả lời: “Phải ạ.”
Cô nở một nụ cường ngượng ngùng, sau đó liền chào hỏi: “Con chào dì ạ.”
Mẹ của Tưởng Chính Hàn thấy cô vừa xinh đẹp vừa lễ phép, liền nói chuyện vô cùng nhiệt tình: “Cũng đã bảy giờ rưỡi rồi, nhà của con ở đâu? Nếu không thì con ở lại ăn cơm tối cùng nhà dì nhé!”
“Con…” Hạ Lâm Hi im lặng một lúc, đáp: “Ba mẹ vẫn đợi con ở nhà ạ, con cảm ơn bác.”
Cô nhận ra bà Tưởng đã nấu nướng xong xuôi, chỉ chờ con mình về ăn cơm, vậy nên liền bổ sung thêm một câu: “Trời cũng không còn sớm nữa, con xin phép về nhé.”
“Trời tối rồi.” Mẹ của Tưởng Chính Hàn nói. “A Chính, con tiễn bạn một đoạn nhé!”
Hạ Lâm Hi đáp: “Không cần đâu ạ, thật sự là không sao đâu dì à, con có thể về một mình mà.”
“Như vậy sao được, con chỉ là một cô gái thôi.” Mẹ của Tưởng Chính Hàn tháo tạp dề xuống, tiếp tục khuyên bảo. “Để A Chính đưa con về nhà nhé, đường ở đây không dễ đi đâu.”
Hạ Lâm Hi ngẩng đầu, nhìn Tưởng Chính Hàn nói: “Cậu vào ăn cơm đi, mình biết đường về mà.”
Tưởng Chính Hàn đã bật chân chống xe lên, dắt ra ngoài cửa đợi cô.
Màn đêm dần dần chiếm lấy bầu trời, giống như một vũng mực chẳng tài nào lau đi, đèn đường trong khu phố nhỏ đã cháy hết, không thể chiếu sáng hết con đường quanh co khúc khủy, đã vậy trên những ngã tư, còn có vài chỗ dốc cao gập ghềnh, xe đạp không thể đi nhanh, chỉ có thể từ từ dắt xuống.
Cũng giống như lúc đến đây vậy, Tưởng Chính Hàn dắt xe đạp, Hạ Lâm Hi bước theo sau.
“Cậu ở đây bao lâu rồi?” Hạ Lâm Hi hỏi.
Lời vừa nói ra, cô cảm thấy dường như mình đang chạm đến chuyện không thể nói, ngay lập tức lẩm bẩm kể: “Năm mình vào tiểu học, nhà mình ở vùng ngoại ô, về sau mới bán nhà, chuyển đến nơi khác.”
“Mình cũng chuyển nhà.” Tưởng Chính Hàn đáp. “Lúc mình còn nhỏ, không tìm được chiếc ghế nào đủ cao để ngồi.”
Giọng cậu trầm bổng, nghe rất êm tai.
Hạ Lâm Hi rất muốn hỏi cậu cần đến chiếc ghế cao bao nhiêu, bởi lẽ bây giờ cậu cũng đã hơn một mét tám rồi.
Hạ Lâm Hi tiếp tục nói: “Trước đây mình có nuôi một chú chó, về sau chuyển đến một tiểu khu, không có sân vườn, chẳng thể nuôi tiếp được nữa, đành phải tặng một người khác.”
Tưởng Chính Hàn hỏi: “Chú chó ấy là giống nào?”
“Một chú chó săn bình thường thôi.” Hạ Lâm Hi nói. “Khi nó đứng bằng hai chân rất là cao, đuôi lúc nào cũng vểnh lên và đôi tai thì giống như một con sói nhưng lại rất thân thiện với con người.:
Tưởng Chính Hàn tiếp lời: “Sau này có cơ hội, cậu có thể nuôi lại mà.”
“Nuôi một đôi ấy, vậy với sinh được một chú chó nhỏ.” Hạ Lâm Hi nói.
Cô vừa đi vừa hỏi: “Còn nhà cũ của cậu ở đâu? Có gần vùng ngoại ô không?”
Câu chuyện này giống như một con đường vòng, thật ra Hạ Lâm Hi muốn hỏi, nơi cậu từng ở có gần với nhà cô hay chăng?
Nếu như gần nhau, vậy bọn họ lại có thêm một chuyện để kể rồi.
Kết quả Tưởng Chính Hàn lại đáp. “Không phải ở ngoại ô, chỉ là một khu phố cũ.”
Hạ Lâm Hi gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Tưởng Chính Hàn lại nắm lấy quyền chủ động. “Lần đầu tiên mình chuyển nhà, cách vách là một ngư trường, tối nào cũng có một trận ẩu đả.”
Hạ Lâm Hi nói tiếp: “Vậy cậu lại chuyển tiếp?”
“Đến nơi này đấy.” Tưởng Chính Hàn đáp.
Bên đường rất mực ồn ào, là một cặp vợ chồng mới cưới đang cãi nhau, bên cạnh là một vài món ăn mua tại cửa hàng tiện lợi. Còn có cả hai thanh niên tì cạnh cửa hút thuốc, bấp chất có một biển cấm “Hút thuốc có hại cho sức khỏe” dán trên số nhà.
Từng cuộn khói nhả ra, lan tỏa trong không gian.
Tưởng Chính Hàn dừng chân lại, đợi Hạ Lâm Hi theo kịp, cậu đi song song với cô, những ngôi nhà trệt dần khuất lại sau lưng, tầm nhìn càng lúc càng thoáng đãng, cuối cùng cũng thấy được ánh sáng của quãng trường.
Bọn họ về lại nơi ngã ba.
“Đoạn đường này mình vô cùng quen thuộc.” Hạ Lâm Hi nói. “Cậu không cần tiễn nữa đâu, mai gặp lại nhé!”
Tưởng Chính Hàn rất ăn ý, cậu cũng đáp lời. “Ừ, mai gặp lại nhé!”
“Đúng rồi, cảm ơn cậu đã sửa xe giúp mình.” Hạ Lâm Hi nói.
Tưởng Chính Hàn bật cười, trả lời. “Không cần khách sáo, tiện tay thôi mà.”
Hạ Lâm Hi còn hẹn gặp lại cậu, cô nghĩ điều này cũng như một lời tạm biệt.
Cô nghĩ thầm, giờ đã trễ thế này, nhất định cô phải về sớm một chút, ít nhất cũng phải về nhà trước cha mình.
Men theo đường đi, cô đạp xe thật nhanh, mái tóc bị gió thổi tung, có làn gió bay qua tai cô, lạnh hơn so với ban ngày rất nhiều.
Gần tám giờ, Hạ Lâm Hi đến trước cổng tiểu khu của mình, cô lấy thẻ đưa cho bảo an, cách đó không xa cô thấy bóng dáng con người, nhưng khi nhìn kĩ lại chỉ là cột đèn sáng rực mà thôi.
Cô suy nghĩ một chốc, nhưng lại chẳng để tâm nữa.
Cho đến lúc Hạ Lâm Hi vào nhà, cô nhận ra cha mình đã về rồi.
Toàn bộ đèn đóm trong nhà đều đã bật, sáng trưng như ban ngày, dì Bành đang cúi đầu lau nhà, cô không nói lời nào, chỉ quệt đi lớp mồ hôi đọng trên trán.
“Con đi đâu vậy?” Cha của Hạ Lâm Hi cầm điện thoại, ngồi trên ghế sô pha hỏi. “Gọi điện không nghe máy, lên trường cũng không thấy người, muộn thêm chút nữa thôi, ba đã định đi báo công an rồi.”
Hạ Lâm Hi vừa thay giày, vừa đáp. “Xe của con bị hư, con đến tiệm sửa lại.”
“Nếu vậy sao con không nói với ba mẹ một tiếng?”
“Điện thoại hết pin ạ.” Hạ Lâm Hi nói. “Sau này con không dùng Apple nữa đâu, chẳng làm sao mà thay pin được.”
Cha cô đứng lên, đồng tình với cô. “Được rồi, sau này con dùng lại Nokia đi, điện thoại này cũng không cần bảo dưỡng gì nhiều, khác với Apple của con, té một lần là lại thay màn hình một lần.”
Hạ Lâm Hi lại hỏi. “Hôm nay họp phụ huynh có gì quan trọng không ba?”
“Không có gì quan trọng cả.” Cha cô trả lời. “Nói đi nói lại cũng chỉ những lời đại loại như khuyến khích phụ huynh giữ cho không khí gia đình vui vẻ, đừng tăng thêm gánh nặng cho học sinh… Còn có ba tuần sau, bọn con có một kì thi liên trường, nói các con phải chuẩn bị thật tốt, đừng quá lo lắng.”
Đề tài nhanh chóng chuyển đến chuyện họp phụ huynh, Hạ Lâm Hi nói đôi ba câu với cha cô rồi xách cặp vào phòng.
Một lát sau, dì Bành đẩy cửa phòng cô ra, mang theo một khay cơm, hỏi: “Tối nay con đã ăn gì chưa?”
Trên khay có một bát canh, một chén cơm và ba món ăn khác, bữa tối này trọn vẹn cả phẩm sắc và hương vị, hơn nữa vẫn còn rất ấm.
Hạ Lâm Hi tựa lưng vào cửa phòng, trên bàn tay vẫn cầm cây bút bi, cô nhận lấy khay cơm kia, lễ phép nói lời cảm ơn, sau lại nghe dì Bành nói: “Đừng khách sáo, con gái của dì cũng học cấp ba, cũng lớn bằng con rồi.”
Bà mỉm cười với Hạ Lâm Hi, khuyên tai đung đưa hơi lấp lánh. “Học hành không được tốt lắm, chỉ học tại một trường cấp ba bình thường thôi, sang năm cũng định thi vào trường đại học, nhưng thời gian lại trôi qua quá nhanh, ngày nào dì cũng nhắc nhở con bé, con bé lại than dì quá nhiễu sự.”
Cha của Hạ Lâm Hi cùng lúc đi ngang qua, chen vào một câu: “Chuyện này chúng ta nhắc cũng không được, chỉ có thể mong đợi con mình tự giác thôi.”
Hạ Lâm Hi vội vàng bưng khay cơm vào trong, đóng cửa lại, tiếp tục làm bài.
Một tuần sau sẽ có kì thi liên trường, các giáo viên cũng không quan trọng lắm, thầy chủ nhiệm chỉ khái quát vài ba câu, kiểu như mọi người không cần lo lắng, cứ làm bài như mọi khi, lượng bài tập giao về không thêm cũng chẳng bớt.
Nhưng đợt liên khảo này có ba trường tham gia, đều là ba trường trọng điểm của Giang Minh, thực lực mỗi trường sàn sàn như nhau, tỉ lệ học sinh cũng chia đều ba ngã.
Bảng thứ hạng lần kiểm tra này có điểm của học sinh cả ba trường, thứ tự đan xen lẫn nhau được tổng hợp lại. Khi đó người đứng nhất kì thi không chỉ đứng đầu toàn trường mà là đứng đầu cả ba trường.
Cõ lẽ bởi vì cuộc thi thúc giục, Hạ Lâm Hi lại học đến khuya.
Bảy giờ sáng hôm sau, ánh mặt trời lại sáng lạn như vậy, cảnh vật vẫn tươi tốt như thế, và cái nóng thì chẳng bao giờ thuyên giảm.
Hạ Lâm Hi bước vào phòng học, dường như cảm thấy có gì đó là lạ.
Vẫn còn sớm nên tiết học vẫn chưa bắt đầu, nhưng người thì đã đến đầy đủ, lẽ ra phòng học phải rất ồn ào chứ không yên tĩnh như thế này.
Cố Hiểu Mạn ngồi bên cạnh cô, cả gương mặt đều đỏ ửng, ngồi yên một chỗ không nói câu nào.
Hạ Lâm Hi bước đến, không biết chuyện gì đã xảy ra, cô nhìn xung quanh cũng không thấy bóng dáng thầy chủ nhiệm đâu.
“Sao thế?” Cô hỏi.
Không ai đáp lời.
Hôm nay Tưởng Chính Hàn và Trương Hoài Võ đến phiên trực nhật, một người quét hành lang, người kia lau cửa sổ, căn bản cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.
Cho đến lúc Hạ Lâm Hi ngồi vào bàn, Cố Hiểu Mạn mới nói: “Mình tỏ tình rồi!”
Mình tỏ tình rồi!
Những lời thầm kín được nói hoàn toàn trái với ý muốn của Hạ Lâm Hi.
Cô mở cặp, lấy sách tiếng Anh ra, bài hôm nay toàn những câu hỏi trọng điểm, sáng nay cô cần phải học cho hết.
Quạt trần xoay trên đầu hai cô gái, không ngừng phả ra luồng gió mát rượi, Cố Hiểu Mạn ngồi ở nơi này nhưng hai má vẫn đỏ bừng, tất nhiên, không phải vì cô ấy nóng.
Cố Hiểu Mạn đặt tay lên bàn, siết thật chặt, lòng cô rạo rực như muốn nổ tung, đã vậy phải giả vờ như không có chuyện gì. “Lúc nãy Trần Diệc Xuyên đến thu vở bài tập, mình vẫn còn buồn ngủ, cứ nghĩ là đang mơ, nói những lời không nên nói mất rồi.”
Hạ Lâm Hi nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Trần Diệc Xuyên, vị nam chính trong câu chuyện này.
Nam chính đang nói chuyện với mọi người, vui vẻ cầm sách vở cười đùa, so với người vô cùng nhộn nhạo là Cố Hiểu Mạn thì thoải mái hơn nhiều.
Hoặc cũng có thể… Cậu ta chẳng hề bận tâm.
Sách vật lý có ghi, hai lực cùng tác dụng vào một vật đồng thời tác dụng lẫn nhau, nhưng có chút tiếc nuối ở chỗ, lý thuyết suông này lại không áp dụng được vào chuyện tình cảm.
Nơi này là nhà của Tưởng Chính Hàn.
Hạ Lâm Hi im lặng một lát, ngồi xuống bóp thử bánh xe, sau đó khen ngợi: “Tay nghề cậu tốt lắm!”
Cô nói: “Mẹ nói với mình, làm người nhất định phải có một tài nghệ gì đấy, cậu có rồi này.”
Lời còn chưa dứt, chiếc rèm thông với gian sau đã bị vén lên, mẹ của Tưởng Chính Hàn bước ra.
Bà mang một chiếc áo sơ mi màu xám, buộc chiếc tạp dề quanh eo, mái tóc được kẹp gọn lên, cách ăn mặc giản dị nhưng sạch sẽ. Khi nhìn thấy Tưởng Chính Hàn và Hạ Lâm Hi, bà không thấy bất ngờ cũng chẳng hề sợ hãi.
Ngược lại tim của Hạ Lâm Hi đập nhanh hơn, co giãn đến bất an.
Mẹ của Tưởng Chính Hàn lau tay vào chiếc tạp dề, cười hỏi: “Con là bạn học của A Chính sao?”
Hạ Lâm Hi vội vàng trả lời: “Phải ạ.”
Cô nở một nụ cường ngượng ngùng, sau đó liền chào hỏi: “Con chào dì ạ.”
Mẹ của Tưởng Chính Hàn thấy cô vừa xinh đẹp vừa lễ phép, liền nói chuyện vô cùng nhiệt tình: “Cũng đã bảy giờ rưỡi rồi, nhà của con ở đâu? Nếu không thì con ở lại ăn cơm tối cùng nhà dì nhé!”
“Con…” Hạ Lâm Hi im lặng một lúc, đáp: “Ba mẹ vẫn đợi con ở nhà ạ, con cảm ơn bác.”
Cô nhận ra bà Tưởng đã nấu nướng xong xuôi, chỉ chờ con mình về ăn cơm, vậy nên liền bổ sung thêm một câu: “Trời cũng không còn sớm nữa, con xin phép về nhé.”
“Trời tối rồi.” Mẹ của Tưởng Chính Hàn nói. “A Chính, con tiễn bạn một đoạn nhé!”
Hạ Lâm Hi đáp: “Không cần đâu ạ, thật sự là không sao đâu dì à, con có thể về một mình mà.”
“Như vậy sao được, con chỉ là một cô gái thôi.” Mẹ của Tưởng Chính Hàn tháo tạp dề xuống, tiếp tục khuyên bảo. “Để A Chính đưa con về nhà nhé, đường ở đây không dễ đi đâu.”
Hạ Lâm Hi ngẩng đầu, nhìn Tưởng Chính Hàn nói: “Cậu vào ăn cơm đi, mình biết đường về mà.”
Tưởng Chính Hàn đã bật chân chống xe lên, dắt ra ngoài cửa đợi cô.
Màn đêm dần dần chiếm lấy bầu trời, giống như một vũng mực chẳng tài nào lau đi, đèn đường trong khu phố nhỏ đã cháy hết, không thể chiếu sáng hết con đường quanh co khúc khủy, đã vậy trên những ngã tư, còn có vài chỗ dốc cao gập ghềnh, xe đạp không thể đi nhanh, chỉ có thể từ từ dắt xuống.
Cũng giống như lúc đến đây vậy, Tưởng Chính Hàn dắt xe đạp, Hạ Lâm Hi bước theo sau.
“Cậu ở đây bao lâu rồi?” Hạ Lâm Hi hỏi.
Lời vừa nói ra, cô cảm thấy dường như mình đang chạm đến chuyện không thể nói, ngay lập tức lẩm bẩm kể: “Năm mình vào tiểu học, nhà mình ở vùng ngoại ô, về sau mới bán nhà, chuyển đến nơi khác.”
“Mình cũng chuyển nhà.” Tưởng Chính Hàn đáp. “Lúc mình còn nhỏ, không tìm được chiếc ghế nào đủ cao để ngồi.”
Giọng cậu trầm bổng, nghe rất êm tai.
Hạ Lâm Hi rất muốn hỏi cậu cần đến chiếc ghế cao bao nhiêu, bởi lẽ bây giờ cậu cũng đã hơn một mét tám rồi.
Hạ Lâm Hi tiếp tục nói: “Trước đây mình có nuôi một chú chó, về sau chuyển đến một tiểu khu, không có sân vườn, chẳng thể nuôi tiếp được nữa, đành phải tặng một người khác.”
Tưởng Chính Hàn hỏi: “Chú chó ấy là giống nào?”
“Một chú chó săn bình thường thôi.” Hạ Lâm Hi nói. “Khi nó đứng bằng hai chân rất là cao, đuôi lúc nào cũng vểnh lên và đôi tai thì giống như một con sói nhưng lại rất thân thiện với con người.:
Tưởng Chính Hàn tiếp lời: “Sau này có cơ hội, cậu có thể nuôi lại mà.”
“Nuôi một đôi ấy, vậy với sinh được một chú chó nhỏ.” Hạ Lâm Hi nói.
Cô vừa đi vừa hỏi: “Còn nhà cũ của cậu ở đâu? Có gần vùng ngoại ô không?”
Câu chuyện này giống như một con đường vòng, thật ra Hạ Lâm Hi muốn hỏi, nơi cậu từng ở có gần với nhà cô hay chăng?
Nếu như gần nhau, vậy bọn họ lại có thêm một chuyện để kể rồi.
Kết quả Tưởng Chính Hàn lại đáp. “Không phải ở ngoại ô, chỉ là một khu phố cũ.”
Hạ Lâm Hi gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Tưởng Chính Hàn lại nắm lấy quyền chủ động. “Lần đầu tiên mình chuyển nhà, cách vách là một ngư trường, tối nào cũng có một trận ẩu đả.”
Hạ Lâm Hi nói tiếp: “Vậy cậu lại chuyển tiếp?”
“Đến nơi này đấy.” Tưởng Chính Hàn đáp.
Bên đường rất mực ồn ào, là một cặp vợ chồng mới cưới đang cãi nhau, bên cạnh là một vài món ăn mua tại cửa hàng tiện lợi. Còn có cả hai thanh niên tì cạnh cửa hút thuốc, bấp chất có một biển cấm “Hút thuốc có hại cho sức khỏe” dán trên số nhà.
Từng cuộn khói nhả ra, lan tỏa trong không gian.
Tưởng Chính Hàn dừng chân lại, đợi Hạ Lâm Hi theo kịp, cậu đi song song với cô, những ngôi nhà trệt dần khuất lại sau lưng, tầm nhìn càng lúc càng thoáng đãng, cuối cùng cũng thấy được ánh sáng của quãng trường.
Bọn họ về lại nơi ngã ba.
“Đoạn đường này mình vô cùng quen thuộc.” Hạ Lâm Hi nói. “Cậu không cần tiễn nữa đâu, mai gặp lại nhé!”
Tưởng Chính Hàn rất ăn ý, cậu cũng đáp lời. “Ừ, mai gặp lại nhé!”
“Đúng rồi, cảm ơn cậu đã sửa xe giúp mình.” Hạ Lâm Hi nói.
Tưởng Chính Hàn bật cười, trả lời. “Không cần khách sáo, tiện tay thôi mà.”
Hạ Lâm Hi còn hẹn gặp lại cậu, cô nghĩ điều này cũng như một lời tạm biệt.
Cô nghĩ thầm, giờ đã trễ thế này, nhất định cô phải về sớm một chút, ít nhất cũng phải về nhà trước cha mình.
Men theo đường đi, cô đạp xe thật nhanh, mái tóc bị gió thổi tung, có làn gió bay qua tai cô, lạnh hơn so với ban ngày rất nhiều.
Gần tám giờ, Hạ Lâm Hi đến trước cổng tiểu khu của mình, cô lấy thẻ đưa cho bảo an, cách đó không xa cô thấy bóng dáng con người, nhưng khi nhìn kĩ lại chỉ là cột đèn sáng rực mà thôi.
Cô suy nghĩ một chốc, nhưng lại chẳng để tâm nữa.
Cho đến lúc Hạ Lâm Hi vào nhà, cô nhận ra cha mình đã về rồi.
Toàn bộ đèn đóm trong nhà đều đã bật, sáng trưng như ban ngày, dì Bành đang cúi đầu lau nhà, cô không nói lời nào, chỉ quệt đi lớp mồ hôi đọng trên trán.
“Con đi đâu vậy?” Cha của Hạ Lâm Hi cầm điện thoại, ngồi trên ghế sô pha hỏi. “Gọi điện không nghe máy, lên trường cũng không thấy người, muộn thêm chút nữa thôi, ba đã định đi báo công an rồi.”
Hạ Lâm Hi vừa thay giày, vừa đáp. “Xe của con bị hư, con đến tiệm sửa lại.”
“Nếu vậy sao con không nói với ba mẹ một tiếng?”
“Điện thoại hết pin ạ.” Hạ Lâm Hi nói. “Sau này con không dùng Apple nữa đâu, chẳng làm sao mà thay pin được.”
Cha cô đứng lên, đồng tình với cô. “Được rồi, sau này con dùng lại Nokia đi, điện thoại này cũng không cần bảo dưỡng gì nhiều, khác với Apple của con, té một lần là lại thay màn hình một lần.”
Hạ Lâm Hi lại hỏi. “Hôm nay họp phụ huynh có gì quan trọng không ba?”
“Không có gì quan trọng cả.” Cha cô trả lời. “Nói đi nói lại cũng chỉ những lời đại loại như khuyến khích phụ huynh giữ cho không khí gia đình vui vẻ, đừng tăng thêm gánh nặng cho học sinh… Còn có ba tuần sau, bọn con có một kì thi liên trường, nói các con phải chuẩn bị thật tốt, đừng quá lo lắng.”
Đề tài nhanh chóng chuyển đến chuyện họp phụ huynh, Hạ Lâm Hi nói đôi ba câu với cha cô rồi xách cặp vào phòng.
Một lát sau, dì Bành đẩy cửa phòng cô ra, mang theo một khay cơm, hỏi: “Tối nay con đã ăn gì chưa?”
Trên khay có một bát canh, một chén cơm và ba món ăn khác, bữa tối này trọn vẹn cả phẩm sắc và hương vị, hơn nữa vẫn còn rất ấm.
Hạ Lâm Hi tựa lưng vào cửa phòng, trên bàn tay vẫn cầm cây bút bi, cô nhận lấy khay cơm kia, lễ phép nói lời cảm ơn, sau lại nghe dì Bành nói: “Đừng khách sáo, con gái của dì cũng học cấp ba, cũng lớn bằng con rồi.”
Bà mỉm cười với Hạ Lâm Hi, khuyên tai đung đưa hơi lấp lánh. “Học hành không được tốt lắm, chỉ học tại một trường cấp ba bình thường thôi, sang năm cũng định thi vào trường đại học, nhưng thời gian lại trôi qua quá nhanh, ngày nào dì cũng nhắc nhở con bé, con bé lại than dì quá nhiễu sự.”
Cha của Hạ Lâm Hi cùng lúc đi ngang qua, chen vào một câu: “Chuyện này chúng ta nhắc cũng không được, chỉ có thể mong đợi con mình tự giác thôi.”
Hạ Lâm Hi vội vàng bưng khay cơm vào trong, đóng cửa lại, tiếp tục làm bài.
Một tuần sau sẽ có kì thi liên trường, các giáo viên cũng không quan trọng lắm, thầy chủ nhiệm chỉ khái quát vài ba câu, kiểu như mọi người không cần lo lắng, cứ làm bài như mọi khi, lượng bài tập giao về không thêm cũng chẳng bớt.
Nhưng đợt liên khảo này có ba trường tham gia, đều là ba trường trọng điểm của Giang Minh, thực lực mỗi trường sàn sàn như nhau, tỉ lệ học sinh cũng chia đều ba ngã.
Bảng thứ hạng lần kiểm tra này có điểm của học sinh cả ba trường, thứ tự đan xen lẫn nhau được tổng hợp lại. Khi đó người đứng nhất kì thi không chỉ đứng đầu toàn trường mà là đứng đầu cả ba trường.
Cõ lẽ bởi vì cuộc thi thúc giục, Hạ Lâm Hi lại học đến khuya.
Bảy giờ sáng hôm sau, ánh mặt trời lại sáng lạn như vậy, cảnh vật vẫn tươi tốt như thế, và cái nóng thì chẳng bao giờ thuyên giảm.
Hạ Lâm Hi bước vào phòng học, dường như cảm thấy có gì đó là lạ.
Vẫn còn sớm nên tiết học vẫn chưa bắt đầu, nhưng người thì đã đến đầy đủ, lẽ ra phòng học phải rất ồn ào chứ không yên tĩnh như thế này.
Cố Hiểu Mạn ngồi bên cạnh cô, cả gương mặt đều đỏ ửng, ngồi yên một chỗ không nói câu nào.
Hạ Lâm Hi bước đến, không biết chuyện gì đã xảy ra, cô nhìn xung quanh cũng không thấy bóng dáng thầy chủ nhiệm đâu.
“Sao thế?” Cô hỏi.
Không ai đáp lời.
Hôm nay Tưởng Chính Hàn và Trương Hoài Võ đến phiên trực nhật, một người quét hành lang, người kia lau cửa sổ, căn bản cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.
Cho đến lúc Hạ Lâm Hi ngồi vào bàn, Cố Hiểu Mạn mới nói: “Mình tỏ tình rồi!”
Mình tỏ tình rồi!
Những lời thầm kín được nói hoàn toàn trái với ý muốn của Hạ Lâm Hi.
Cô mở cặp, lấy sách tiếng Anh ra, bài hôm nay toàn những câu hỏi trọng điểm, sáng nay cô cần phải học cho hết.
Quạt trần xoay trên đầu hai cô gái, không ngừng phả ra luồng gió mát rượi, Cố Hiểu Mạn ngồi ở nơi này nhưng hai má vẫn đỏ bừng, tất nhiên, không phải vì cô ấy nóng.
Cố Hiểu Mạn đặt tay lên bàn, siết thật chặt, lòng cô rạo rực như muốn nổ tung, đã vậy phải giả vờ như không có chuyện gì. “Lúc nãy Trần Diệc Xuyên đến thu vở bài tập, mình vẫn còn buồn ngủ, cứ nghĩ là đang mơ, nói những lời không nên nói mất rồi.”
Hạ Lâm Hi nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Trần Diệc Xuyên, vị nam chính trong câu chuyện này.
Nam chính đang nói chuyện với mọi người, vui vẻ cầm sách vở cười đùa, so với người vô cùng nhộn nhạo là Cố Hiểu Mạn thì thoải mái hơn nhiều.
Hoặc cũng có thể… Cậu ta chẳng hề bận tâm.
Sách vật lý có ghi, hai lực cùng tác dụng vào một vật đồng thời tác dụng lẫn nhau, nhưng có chút tiếc nuối ở chỗ, lý thuyết suông này lại không áp dụng được vào chuyện tình cảm.
Bình luận truyện