Trảm Nam Sắc
Quyển 3 - Chương 27: Tấn công bằng tình cảm
Dịch: CP88
Cố Tân Tân há hốc miệng nhìn anh, cằm như muốn rơi mất, nhân viên thu ngân cười nghiêng ngả, đưa tay về phía Cố Tân Tân. "Đưa tôi đi."
Cố Tân Tân như là đứa nhỏ lén giấu đồ bỗng nhiên bị phát hiện, dè dặt đưa ra thứ đang cầm trên tay.
Tính tiền xong xuôi, Cố Tân Tân lập tức cầm nó lên rồi đi ra ngoài.
Đầu cô cũng không quay lại lấy một lần, cũng không nói một tiếng với người đàn ông, cứ như vậy đi thẳng. Cận Ngụ Đình liếc cô một cái, trả tiền rồi cầm theo túi lớn túi bé đi ra ngoài.
Cố Tân Tân từ trong nhà vệ sinh đi ra, đã thấy Cận Ngụ Đình đứng chờ sẵn, vừa liếc mắt liền biết là cố ý đứng đây chờ cô.
Cô hẳn cũng không cần phải hỏi vì sao anh biết cô ở đây rồi nhỉ?
Cố Tân Tân ho nhẹ hai cái rồi tiến lên, "Đi thôi."
Cận Ngụ Đình xách đồ đi theo sau, "Quần không bị dính chứ?"
Ở nơi thanh thiên bạch nhật thế này mà anh có thể bàn luận đến cái chủ đề đó? Cố Tân Tân vội lắc đầu, cô đã sớm tính được trong hai ngày này sẽ đến nên khi ở công ty đã lót một miếng dán hàng ngày.
Trở lại tòa nhà Tây, Cận Ngụ Đình xách đồ đi vào nhà bếp, Cố Tân Tân vừa đổ cá và tôm ra, người đàn ông đã tiến lên đè cổ tay cô lại. "Không phải em đến tháng sao? Không được động vào nước."
"Không sao, có nước nóng mà." Cô cũng không quen được nuông chiều như thế.
"Khổng Thành! Khổng Thành -------" Cận Ngụ Đình hướng mặt ra phòng khách gọi to, Khổng Thành vừa mới mở TV ra, còn chưa kịp xem cái gì đã phải vội vàng đi vào. "Cửu gia, ngài có dặn dò gì sao?"
"Cậu qua đây rửa mấy thứ này đi, cẩn thận một chút."
What?
Anh ta không có nghe lầm chứ?
Anh ta phải rửa rau?! Xưa nay anh ta cũng chưa từng làm công việc này mà.
Cố Tân Tân liếc Cận Ngụ Đình một cái rồi cầm thịt cá đã mổ sẵn ra, lại mở vòi nước. Nước ấm xả xuống, không có chút lạnh nào cả. "Anh để Khổng Thành làm thì có khác gì cho anh ta phá luôn bữa tối hôm nay chứ. Không đến mức đó, em cũng không thấy lạnh."
Cố Tân Tân trong mắt Khổng Thành lập tức vụt biến thành người tốt, anh ta thật sự không tưởng tượng ra được bộ dạng bản thân chạy tới chạy lui trong cái nhà bếp này sẽ như thế nào, chính anh ta còn cảm thấy thật sự nhìn không nổi.
"Không phải em đang trong mấy ngày nhạy cảm sao? Tôi sợ em không thoải mái."
"Không sao, em tự biết cơ thể mình thế nào."
Khổng Thành đứng sau lưng hai người trợn tròng mắt, lại kỳ quái nhìn Cận Ngụ Đình. Anh không nỡ Cố Tân Tân, vậy theo lý thuyết anh mới là người phải tự mình động thủ chứ? Sao lại sai sang anh ta?
Cận Ngụ Đình thấy Cố Tân Tân không có ý nhường chỗ, đành phải cầm mấy thứ đồ bên cạnh ra rồi làm cùng cô.
Động tác của Cố Tân Tân cực kỳ lưu loát, vo gạo rồi đổ vào nồi. "Lát nữa em không ở lại đây ăn đâu."
"Vì sao?"
"Tối qua không về, nhất định là Văn Văn sẽ rất lo lắng."
Động tác trên tay Cận Ngụ Đình hơi dừng lại, "Cô bé đã lớn rồi."
"Anh đi ra ngoài chờ đi, đừng đứng đây thêm phiền nữa."
Nhìn động tác rửa đồ của anh một cái thôi đã khiến Cố Tân Tân không dám nhìn lần hai, trên đất lênh láng đều là nước, thà rằng để cô tự làm cho rồi.
Cận Ngụ Đình lần này phá lệ đặc biệt nghe lời, xoay người nhanh chóng đi ra ngoài.
Cố Tân Tân làm xong mấy món, lúc này mới đổ nước dùng ra bát. Bên ngoài đột nhiên vang lên giọng nói quen thuộc, cô không nhịn được đi ra ngoài xem, lập tức nhìn thấy Tu Thiện Văn khoác ba lô đi vào.
Cố Tân Tân vội vàng tiến lên hai bước. "Văn Văn, sao em lại đến đây?"
"Là tôi nói tài xế đưa cô bé đến đây đó, cùng nhau ăn cơm tối luôn."
Cố Tân Tân cực kỳ hết nói nổi với anh. "Văn Văn thời gian này có rất nhiều bài tập, mỗi ngày đều phải thức đến tận khuya, bây giờ lại bắt con bé đi qua đi lại như vậy mất thêm bao nhiêu thời gian anh có biết không hả?"
Nửa giờ phí phạm này cô bé có thể làm được không ít bài tập rồi.
"Chị dâu, không sao." Tu Thiện Văn đứng giữa nhẹ giọng hòa giải, "Hôm nay em cũng không có nhiều bài tập lắm."
"Có bài nào con bé không biết làm tôi cũng có thể dạy mà."
Cố Tân Tân tháo ba lô trên vài Tu Thiện Văn ra. "Em cũng thật là, còn mang theo ba lô vào làm gì?"
"Phòng sau đó hai người còn muốn trò chuyện thì em cũng có thể ngồi một mình bên cạnh đọc sách."
Cố Tân Tân lườm Cận Ngụ Đình. "Anh dạy cho con bé? Anh đừng có nghĩ chương trình học bây giờ dễ như ngày trước, có cả những bài đến em còn không nghĩ ra."
"Em không nghĩ ra không có nghĩa là tôi cũng không."
Cố Tân Tân nghĩ thầm, bỏ đi, anh cũng đã tốt nghiệp trung học bao nhiêu năm rồi, trong thương trường lại thuận lợi thoải mái như vậy thì sao có thể mò đến mấy bài toán của học sinh bây giờ chứ.
Cơm tối kết thúc, Cố Tân Tân dọn bàn, chờ đến khi cô từ trong nhà bếp đi ra, đã thấy Cận Ngụ Đình đang hướng dẫn Tu Thiện Văn làm toán rồi.
Trên giấy nháp chi chít đều là chữ và số liệu, Cố Tân Tân đứng bên cạnh nhìn. Cận Ngụ Đình giảng cực kỳ tỉ mỉ, mỗi bước đều sẽ hỏi Tu Thiện Văn còn chưa rõ chỗ nào hay không.
Cố Tân Tân quay lại nhà bếp, cô đối với căn nhà này không thể quen thuộc hơn được nữa, cầm một chiếc cốc thủy tinh rồi rót cho Tu Thiện Văn một cốc nước lọc. Cận Ngụ Đình buổi tối thường bị khó ngủ, vậy thì cũng không thể uống trà, đều uống nước lọc là được rồi.
Cô đi ra ngoài, nhẹ nhàng đặt hai cốc nước lên bàn, tránh quấy rầy bọn họ.
Cố Tân Tân kéo ghế ngồi xuống đối diện, trong giây phút ảo giác như đang có một cuộn phim chầm chậm chạy qua, trước mắt cũng dần trở nên mông lung.
Mãi đến khi tiếng cười của Tu Thiện Văn rơi vào trong tai Cố Tân Tân thì cô mới định thần lại.
"Quá trâu bò, em nghĩ nửa ngày cũng không sao nghĩ ra."
"Vậy nên công thức không phải cứ cứng nhắc vận dụng vào là được, còn phải tùy vào từng trường hợp mà linh hoạt nó đi." Cận Ngụ Đình nói xong, cầm cốc lên uống một hớp.
Khóe miệng Cố Tân Tân khẽ giãn ra, lại đợi thêm mộc lát nữa, mắt thấy thời gian đã không còn sớm, ngày mai Tu Thiện Văn còn phải đi học.
"Chúng ta về thôi."
Dĩ nhiên là Cận Ngụ Đình cực kỳ không muốn, nhưng cũng không còn cách nào khác, hôm nay khẳng định không giữ cô lại được rồi.
Anh đưa Cố Tân Tân và Tu Thiện Văn ra đến ngoài, Cố Tân Tân không khỏi dừng chân lại nhìn anh. "Anh mau vào trong đi."
"Tôi đưa em về."
"Không cần, đưa qua đưa lại quá mất công," Cố Tân Tân tiến lên, đẩy mạnh Cận Ngụ Đình vào phòng. "Em cũng muốn về sớm nghỉ ngơi nữa."
"Về đến nơi thì gọi điện cho tôi."
"Biết rồi." Cố Tân Tân đồng ý, dẫn theo Tu Thiện Văn đi về phía trước.
Trong lòng vẫn không thể yên tâm, cô quay đầu lại nhìn, thấy Cận Ngụ Đình đứng trước cánh cửa chưa đóng lại, tầm mắt khóa chặt trên người cô.
Trong lòng Cố Tân Tân có trăm mối lo, đến tận khi lên xe vẫn thấy Cận Ngụ Đình đứng đó, Tu Thiện Văn thấy được, kéo tay cô. "Chị dâu, em tự về được rồi."
"Nói vớ vẩn gì thế?" Cố Tân Tân nói xong, đẩy Tu Thiện Văn vào trong.
"Chị dâu, đừng tự tạo cho mình nhiều gánh nặng như vậy, thật đấy. Em đã nói rồi, chuyện của chị và anh hai em cũng đã biết được đôi chút, vậy nên chị không cần phải kiêng kỵ nhiều như vậy......"
"Văn Văn, chuyện của người lớn em đừng can thiệp vào."
Tu Thiện Văn nghe vậy, bất đắc dĩ ngừng lại.
Mấy ngày nay Cận Hàn Thanh đều tìm đến nhà Thương Lục, nhưng cô ấy đến cả cổng cũng không mở, mặc kệ anh ta gõ thế nào cũng vô dụng.
Mà riêng với Thương Lục, Cận Hàn Thanh cũng coi như có đủ kiên trì, cô ấy không ra thì anh ta tiếp tục chờ bên ngoài, anh ta cũng không tin cô ấy còn có thể vĩnh viễn không ra khỏi cửa.
Một chiếc xe giao hàng dừng lại trước cổng, Cận Hàn Thanh nhìn thấy, liền nhanh chóng xuống xe rồi đi qua, đúng lúc cổng mở, Thương Lục từ bên trong đi ra.
Cận Hàn Thanh vội vàng đi lên, Thương Lục thấy vậy thì xoay người muốn đi vào, nhưng người giao hàng đã gọi giật lại. "Bưu kiện của cô."
Thương Lục bất đắc dĩ dừng chân, nhân viên chuyển phát nhanh bỏ đồ xuống, Cận Hàn Thanh nhân cơ hội đó lách qua cánh cổng đi vào nhà.
Thương Lục không muốn ra ngoài, nhưng mấy ngày ngay Cận Ngụ Đình cũng không tiện cho người mang đồ qua, cô ấy đành phải tự lực cánh sinh, lướt mạng nửa ngày mới chọn được những đồ muốn mua. Vốn cho như vậy có thể tránh được Cận Hàn Thanh, nhưng làm thế nào cũng không ngờ được anh ta vẫn còn ở bên ngoài, đúng thật là bám dai như đỉa đói.
Nhân viên giao hàng giúp bê mấy chiếc thùng giấy đó vào trong, Cận Hàn Thanh đứng bên cạnh nhìn một chút rồi nói. "Sao mua một lúc nhiều như vậy? Bỏ vào tủ lạnh lâu ngày sẽ không còn tươi ngon nữa."
Thương Lục đã hoàn toàn coi anh ta thành không khí, dùng dao dọc giấy mở từng chiếc thùng, rồi lại lấy đồ bên trong ra, chia thành từng loại rồi xếp vào tủ lạnh.
Cận Hàn Thanh cũng không cảm thấy vô vị, dù sao anh ta đã vào được đây rồi, Thương Lục đuổi anh ta không nổi.
Sắp xếp xong xuôi, Thương Lục rót một chén trà hoa rồi đi thẳng ra sân.
Cận Hàn Thanh thấy vậy, không nói tiếng nào đi sát phía sau. Thương Lục ngồi xuống chiếc bàn đá, anh ta liền ngồi xuống đối diện. Thương Lục cầm dụng cụ khắc, một tay kia cầm bản vẽ nghiên cứu. Cận Hàn Thanh nỗ lực tìm kiếm cảm giác tồn tại, "Tôi thấy trong nhà em trống trơn chẳng có gì cả, còn nữa, chất mấy thứ này ở đây ngộ nhỡ trời mưa thì phải làm thế nào? Hay là lắp tấm chắn bằng kính đi, trang trí thêm một chút nữa sẽ có không khí hơn, còn nữa, em cũng cần một chiếc tủ, mấy thứ đồ khắc xong có thể bỏ vào."
Thương Lục mắt điếc tai ngơ, tiếp tục động tác trong tay.
Cận Hàn Thanh ngồi đó cực kỳ vô vị, nhưng có thể làm gì đây. Sau mấy ngày suy nghĩ anh ta đã ngộ ra được một cái đạo lý, chuyện lúc trước qua thì cũng đã qua rồi, anh ta có giải thích nữa cũng vô dụng, so với mỗi lần đều không ngừng giải thích rồi bị phủ định thì chi bằng tìm cách cứu vãn lại phần tình cảm này trước.
"Một thân một mình như vậy thật sự không tốt, đến cả người giúp việc cũng không có. Hay là tôi cho tiểu Vu qua đây nhé?"
Mi mắt Thương Lục không nhấc lấy một cái. Trước mặt cô ấy có ai không? Không, không có, chỉ có không khí thôi.
Cận Hàn Thanh sờ mũi, nhưng anh ta cũng không phải kiểu người dễ dàng rút lui. "Khát quá, có nước không?"
Thương Lục đặt toàn bộ sự chú ý vào chiếc dao khắc, không có ý muốn lãng phí thời gian với anh ta. Cô ấy không có nhiều sức lực như vậy, nếu anh ta không muốn đi thì cô ấy cũng không có cách nào ép buộc.
Cận Hàn Thanh đứng lên, tự đi vào nhà tìm cốc, không tìm được lá trà nên cũng chỉ có thể rót một cốc nước lọc.
Anh ta bê cốc nước quay lại sân, Thương Lục không nói lời nào khiến anh ta cứ bơ vơ một mình phát chán. Cứ như vậy đến tận trưa, Cận Hàn Thanh càng lúc càng không thể ngồi yên, "Trưa rồi, phải đi ăn cơm đi chứ?"
Điện thoại Thương Lục vang lên tiếng chuông thông báo, cô ấy liếc một cái, trả lời mấy tin nhắn đó.
Cận Hàn Thanh thò đầu qua, Thương Lục cũng không tránh, dù sao cô ấy cũng không có bí mật gì cần phải giấu cả.
Tiếp tục bận rộn đến tận 12 giờ, Cận Hàn Thanh đói đến mức da bụng dán vào xương Thương Lục mới cầm điện thoại đứng lên đi vào nhà. Anh ta vội vàng đứng dậy theo, trong phút chốc cảm nhận được hai chân tê dại, lại thêm bị lạnh muốn run rẩy.
Anh ta đi theo Thương Lục vào nhà, thấy cô ấy đi vào bếp, Cận Hàn Thanh đứng lại trước cửa nhìn.
Thương Lục lấy ra mấy thứ đồ ngày hôm nay vừa mới mua ra, trong đó có một túi bánh trôi vừng.
Cận Hàn Thanh nhanh chóng lên tiếng, "Tôi đói muốn chết rồi, cho tôi ăn với."
Thương Lục đưa lưng về phía anh ta, đổ nước vào nồi. Thật ra Cận Hàn Thanh không thích ăn mấy thứ này, nhưng ở đâu thì phải theo đó, anh ta cũng không thể kén chọn.
Không lâu sau Thương Lục bê bát đi ra ngoài, Cận Hàn Thanh nhìn cô ấy ngồi ngay ngắn trước bàn ăn, bèn quay về nhà bếp nhìn, trong nồi trống không.
Cận Hàn Thanh lại đến trước bàn ăn, ngó mắt nhìn vào bát cô, cũng chỉ có sáu cái bánh trôi.
Bánh trôi nhỏ như vậy, ăn loáng cái là hết, Thương Lục lại có thể ăn ít như vậy sao?
Cận Hàn Thanh sớm quên mất cái bụng trống rỗng, cầm bát của Thương Lục lên rồi nói. "Mỗi ngày em đều ăn như vậy cho qua bữa sao?"
Thương Lục trừng anh không nói, Cận Hàn Thanh lập tức trả bát về chỗ cũ, hạ giọng. "Chúng ta ra ngoài ăn cơm có được không?"
Thương Lục vẫn không để ý đến anh ta, nhanh chóng ăn xong rồi đứng dậy đi vào bếp, rửa sạch bát và nồi, sau đó không nghỉ ngơi lấy một giây lập tức ra sân.
Cận Hàn Thanh đau lòng không thôi, nhưng cũng là không có cách nào. Thương Lục hoàn toàn từ chối cho anh ta đi vào thế giới của cô ấy rồi.
Mấy ngày nay Cố Tân Tân vẫn đến tòa nhà Tây, nhưng không thể mỗi ngày đều đến được, dù sao Tu Thiện Văn bên kia cũng cần cô chăm sóc.
Chiều tối, Cận Ngụ Đình đến đón cô tan ca. Cố Tân Tân thật ra muốn nói anh đừng tới đây, nhưng lại sợ anh mẫn cảm nghĩ ngợi vẩn vơ nên đành nuốt vào trong bụng.
Cô ngồi vào xe, Cận Ngụ Đình lập tức nắm lấy tay cô. "Tối nay ra ngoài ăn hay là?"
"Ở nhà luôn đi."
"Được."
Tài xế cho xe chạy đi, Cố Tân Tân còn đang nghĩ xem đêm nay phải làm món gì, "Đúng rồi, sao dì giúp việc vẫn chưa quay lại thế?"
"Đúng nhỉ," Khổng Thành tiếp lời, "Có lẽ trong nhà xảy ra chuyện gì đó nghiêm trọng lắm chăng."
Đài radio trong xe đang phát ra tin tức, Cố Tân Tân dừng lại, nghe được mấy từ trung tâm thương mại Cửu Quang.
"Trung tâm thương mại Cửu Quang chờ mong đã lâu chính thức khai trương, ưu đãi khuyến mãi cực kỳ lớn, toàn bộ ăn uống mua sắm giảm 5%......."
Khổng Thành nghe được, vội vàng tắt đi, sắc mặt Cố Tân Tân cũng tái mét, trong nháy mắt bầu không khí trong xe đông cứng lại.
Tài xế còn chưa nhận ra bất thường, hào hứng bình luận. "Đúng là trung tâm thương mại Cửu Quang có khác, khai trương cũng phải rầm rộ như vậy!"
Cố Tân Tân há hốc miệng nhìn anh, cằm như muốn rơi mất, nhân viên thu ngân cười nghiêng ngả, đưa tay về phía Cố Tân Tân. "Đưa tôi đi."
Cố Tân Tân như là đứa nhỏ lén giấu đồ bỗng nhiên bị phát hiện, dè dặt đưa ra thứ đang cầm trên tay.
Tính tiền xong xuôi, Cố Tân Tân lập tức cầm nó lên rồi đi ra ngoài.
Đầu cô cũng không quay lại lấy một lần, cũng không nói một tiếng với người đàn ông, cứ như vậy đi thẳng. Cận Ngụ Đình liếc cô một cái, trả tiền rồi cầm theo túi lớn túi bé đi ra ngoài.
Cố Tân Tân từ trong nhà vệ sinh đi ra, đã thấy Cận Ngụ Đình đứng chờ sẵn, vừa liếc mắt liền biết là cố ý đứng đây chờ cô.
Cô hẳn cũng không cần phải hỏi vì sao anh biết cô ở đây rồi nhỉ?
Cố Tân Tân ho nhẹ hai cái rồi tiến lên, "Đi thôi."
Cận Ngụ Đình xách đồ đi theo sau, "Quần không bị dính chứ?"
Ở nơi thanh thiên bạch nhật thế này mà anh có thể bàn luận đến cái chủ đề đó? Cố Tân Tân vội lắc đầu, cô đã sớm tính được trong hai ngày này sẽ đến nên khi ở công ty đã lót một miếng dán hàng ngày.
Trở lại tòa nhà Tây, Cận Ngụ Đình xách đồ đi vào nhà bếp, Cố Tân Tân vừa đổ cá và tôm ra, người đàn ông đã tiến lên đè cổ tay cô lại. "Không phải em đến tháng sao? Không được động vào nước."
"Không sao, có nước nóng mà." Cô cũng không quen được nuông chiều như thế.
"Khổng Thành! Khổng Thành -------" Cận Ngụ Đình hướng mặt ra phòng khách gọi to, Khổng Thành vừa mới mở TV ra, còn chưa kịp xem cái gì đã phải vội vàng đi vào. "Cửu gia, ngài có dặn dò gì sao?"
"Cậu qua đây rửa mấy thứ này đi, cẩn thận một chút."
What?
Anh ta không có nghe lầm chứ?
Anh ta phải rửa rau?! Xưa nay anh ta cũng chưa từng làm công việc này mà.
Cố Tân Tân liếc Cận Ngụ Đình một cái rồi cầm thịt cá đã mổ sẵn ra, lại mở vòi nước. Nước ấm xả xuống, không có chút lạnh nào cả. "Anh để Khổng Thành làm thì có khác gì cho anh ta phá luôn bữa tối hôm nay chứ. Không đến mức đó, em cũng không thấy lạnh."
Cố Tân Tân trong mắt Khổng Thành lập tức vụt biến thành người tốt, anh ta thật sự không tưởng tượng ra được bộ dạng bản thân chạy tới chạy lui trong cái nhà bếp này sẽ như thế nào, chính anh ta còn cảm thấy thật sự nhìn không nổi.
"Không phải em đang trong mấy ngày nhạy cảm sao? Tôi sợ em không thoải mái."
"Không sao, em tự biết cơ thể mình thế nào."
Khổng Thành đứng sau lưng hai người trợn tròng mắt, lại kỳ quái nhìn Cận Ngụ Đình. Anh không nỡ Cố Tân Tân, vậy theo lý thuyết anh mới là người phải tự mình động thủ chứ? Sao lại sai sang anh ta?
Cận Ngụ Đình thấy Cố Tân Tân không có ý nhường chỗ, đành phải cầm mấy thứ đồ bên cạnh ra rồi làm cùng cô.
Động tác của Cố Tân Tân cực kỳ lưu loát, vo gạo rồi đổ vào nồi. "Lát nữa em không ở lại đây ăn đâu."
"Vì sao?"
"Tối qua không về, nhất định là Văn Văn sẽ rất lo lắng."
Động tác trên tay Cận Ngụ Đình hơi dừng lại, "Cô bé đã lớn rồi."
"Anh đi ra ngoài chờ đi, đừng đứng đây thêm phiền nữa."
Nhìn động tác rửa đồ của anh một cái thôi đã khiến Cố Tân Tân không dám nhìn lần hai, trên đất lênh láng đều là nước, thà rằng để cô tự làm cho rồi.
Cận Ngụ Đình lần này phá lệ đặc biệt nghe lời, xoay người nhanh chóng đi ra ngoài.
Cố Tân Tân làm xong mấy món, lúc này mới đổ nước dùng ra bát. Bên ngoài đột nhiên vang lên giọng nói quen thuộc, cô không nhịn được đi ra ngoài xem, lập tức nhìn thấy Tu Thiện Văn khoác ba lô đi vào.
Cố Tân Tân vội vàng tiến lên hai bước. "Văn Văn, sao em lại đến đây?"
"Là tôi nói tài xế đưa cô bé đến đây đó, cùng nhau ăn cơm tối luôn."
Cố Tân Tân cực kỳ hết nói nổi với anh. "Văn Văn thời gian này có rất nhiều bài tập, mỗi ngày đều phải thức đến tận khuya, bây giờ lại bắt con bé đi qua đi lại như vậy mất thêm bao nhiêu thời gian anh có biết không hả?"
Nửa giờ phí phạm này cô bé có thể làm được không ít bài tập rồi.
"Chị dâu, không sao." Tu Thiện Văn đứng giữa nhẹ giọng hòa giải, "Hôm nay em cũng không có nhiều bài tập lắm."
"Có bài nào con bé không biết làm tôi cũng có thể dạy mà."
Cố Tân Tân tháo ba lô trên vài Tu Thiện Văn ra. "Em cũng thật là, còn mang theo ba lô vào làm gì?"
"Phòng sau đó hai người còn muốn trò chuyện thì em cũng có thể ngồi một mình bên cạnh đọc sách."
Cố Tân Tân lườm Cận Ngụ Đình. "Anh dạy cho con bé? Anh đừng có nghĩ chương trình học bây giờ dễ như ngày trước, có cả những bài đến em còn không nghĩ ra."
"Em không nghĩ ra không có nghĩa là tôi cũng không."
Cố Tân Tân nghĩ thầm, bỏ đi, anh cũng đã tốt nghiệp trung học bao nhiêu năm rồi, trong thương trường lại thuận lợi thoải mái như vậy thì sao có thể mò đến mấy bài toán của học sinh bây giờ chứ.
Cơm tối kết thúc, Cố Tân Tân dọn bàn, chờ đến khi cô từ trong nhà bếp đi ra, đã thấy Cận Ngụ Đình đang hướng dẫn Tu Thiện Văn làm toán rồi.
Trên giấy nháp chi chít đều là chữ và số liệu, Cố Tân Tân đứng bên cạnh nhìn. Cận Ngụ Đình giảng cực kỳ tỉ mỉ, mỗi bước đều sẽ hỏi Tu Thiện Văn còn chưa rõ chỗ nào hay không.
Cố Tân Tân quay lại nhà bếp, cô đối với căn nhà này không thể quen thuộc hơn được nữa, cầm một chiếc cốc thủy tinh rồi rót cho Tu Thiện Văn một cốc nước lọc. Cận Ngụ Đình buổi tối thường bị khó ngủ, vậy thì cũng không thể uống trà, đều uống nước lọc là được rồi.
Cô đi ra ngoài, nhẹ nhàng đặt hai cốc nước lên bàn, tránh quấy rầy bọn họ.
Cố Tân Tân kéo ghế ngồi xuống đối diện, trong giây phút ảo giác như đang có một cuộn phim chầm chậm chạy qua, trước mắt cũng dần trở nên mông lung.
Mãi đến khi tiếng cười của Tu Thiện Văn rơi vào trong tai Cố Tân Tân thì cô mới định thần lại.
"Quá trâu bò, em nghĩ nửa ngày cũng không sao nghĩ ra."
"Vậy nên công thức không phải cứ cứng nhắc vận dụng vào là được, còn phải tùy vào từng trường hợp mà linh hoạt nó đi." Cận Ngụ Đình nói xong, cầm cốc lên uống một hớp.
Khóe miệng Cố Tân Tân khẽ giãn ra, lại đợi thêm mộc lát nữa, mắt thấy thời gian đã không còn sớm, ngày mai Tu Thiện Văn còn phải đi học.
"Chúng ta về thôi."
Dĩ nhiên là Cận Ngụ Đình cực kỳ không muốn, nhưng cũng không còn cách nào khác, hôm nay khẳng định không giữ cô lại được rồi.
Anh đưa Cố Tân Tân và Tu Thiện Văn ra đến ngoài, Cố Tân Tân không khỏi dừng chân lại nhìn anh. "Anh mau vào trong đi."
"Tôi đưa em về."
"Không cần, đưa qua đưa lại quá mất công," Cố Tân Tân tiến lên, đẩy mạnh Cận Ngụ Đình vào phòng. "Em cũng muốn về sớm nghỉ ngơi nữa."
"Về đến nơi thì gọi điện cho tôi."
"Biết rồi." Cố Tân Tân đồng ý, dẫn theo Tu Thiện Văn đi về phía trước.
Trong lòng vẫn không thể yên tâm, cô quay đầu lại nhìn, thấy Cận Ngụ Đình đứng trước cánh cửa chưa đóng lại, tầm mắt khóa chặt trên người cô.
Trong lòng Cố Tân Tân có trăm mối lo, đến tận khi lên xe vẫn thấy Cận Ngụ Đình đứng đó, Tu Thiện Văn thấy được, kéo tay cô. "Chị dâu, em tự về được rồi."
"Nói vớ vẩn gì thế?" Cố Tân Tân nói xong, đẩy Tu Thiện Văn vào trong.
"Chị dâu, đừng tự tạo cho mình nhiều gánh nặng như vậy, thật đấy. Em đã nói rồi, chuyện của chị và anh hai em cũng đã biết được đôi chút, vậy nên chị không cần phải kiêng kỵ nhiều như vậy......"
"Văn Văn, chuyện của người lớn em đừng can thiệp vào."
Tu Thiện Văn nghe vậy, bất đắc dĩ ngừng lại.
Mấy ngày nay Cận Hàn Thanh đều tìm đến nhà Thương Lục, nhưng cô ấy đến cả cổng cũng không mở, mặc kệ anh ta gõ thế nào cũng vô dụng.
Mà riêng với Thương Lục, Cận Hàn Thanh cũng coi như có đủ kiên trì, cô ấy không ra thì anh ta tiếp tục chờ bên ngoài, anh ta cũng không tin cô ấy còn có thể vĩnh viễn không ra khỏi cửa.
Một chiếc xe giao hàng dừng lại trước cổng, Cận Hàn Thanh nhìn thấy, liền nhanh chóng xuống xe rồi đi qua, đúng lúc cổng mở, Thương Lục từ bên trong đi ra.
Cận Hàn Thanh vội vàng đi lên, Thương Lục thấy vậy thì xoay người muốn đi vào, nhưng người giao hàng đã gọi giật lại. "Bưu kiện của cô."
Thương Lục bất đắc dĩ dừng chân, nhân viên chuyển phát nhanh bỏ đồ xuống, Cận Hàn Thanh nhân cơ hội đó lách qua cánh cổng đi vào nhà.
Thương Lục không muốn ra ngoài, nhưng mấy ngày ngay Cận Ngụ Đình cũng không tiện cho người mang đồ qua, cô ấy đành phải tự lực cánh sinh, lướt mạng nửa ngày mới chọn được những đồ muốn mua. Vốn cho như vậy có thể tránh được Cận Hàn Thanh, nhưng làm thế nào cũng không ngờ được anh ta vẫn còn ở bên ngoài, đúng thật là bám dai như đỉa đói.
Nhân viên giao hàng giúp bê mấy chiếc thùng giấy đó vào trong, Cận Hàn Thanh đứng bên cạnh nhìn một chút rồi nói. "Sao mua một lúc nhiều như vậy? Bỏ vào tủ lạnh lâu ngày sẽ không còn tươi ngon nữa."
Thương Lục đã hoàn toàn coi anh ta thành không khí, dùng dao dọc giấy mở từng chiếc thùng, rồi lại lấy đồ bên trong ra, chia thành từng loại rồi xếp vào tủ lạnh.
Cận Hàn Thanh cũng không cảm thấy vô vị, dù sao anh ta đã vào được đây rồi, Thương Lục đuổi anh ta không nổi.
Sắp xếp xong xuôi, Thương Lục rót một chén trà hoa rồi đi thẳng ra sân.
Cận Hàn Thanh thấy vậy, không nói tiếng nào đi sát phía sau. Thương Lục ngồi xuống chiếc bàn đá, anh ta liền ngồi xuống đối diện. Thương Lục cầm dụng cụ khắc, một tay kia cầm bản vẽ nghiên cứu. Cận Hàn Thanh nỗ lực tìm kiếm cảm giác tồn tại, "Tôi thấy trong nhà em trống trơn chẳng có gì cả, còn nữa, chất mấy thứ này ở đây ngộ nhỡ trời mưa thì phải làm thế nào? Hay là lắp tấm chắn bằng kính đi, trang trí thêm một chút nữa sẽ có không khí hơn, còn nữa, em cũng cần một chiếc tủ, mấy thứ đồ khắc xong có thể bỏ vào."
Thương Lục mắt điếc tai ngơ, tiếp tục động tác trong tay.
Cận Hàn Thanh ngồi đó cực kỳ vô vị, nhưng có thể làm gì đây. Sau mấy ngày suy nghĩ anh ta đã ngộ ra được một cái đạo lý, chuyện lúc trước qua thì cũng đã qua rồi, anh ta có giải thích nữa cũng vô dụng, so với mỗi lần đều không ngừng giải thích rồi bị phủ định thì chi bằng tìm cách cứu vãn lại phần tình cảm này trước.
"Một thân một mình như vậy thật sự không tốt, đến cả người giúp việc cũng không có. Hay là tôi cho tiểu Vu qua đây nhé?"
Mi mắt Thương Lục không nhấc lấy một cái. Trước mặt cô ấy có ai không? Không, không có, chỉ có không khí thôi.
Cận Hàn Thanh sờ mũi, nhưng anh ta cũng không phải kiểu người dễ dàng rút lui. "Khát quá, có nước không?"
Thương Lục đặt toàn bộ sự chú ý vào chiếc dao khắc, không có ý muốn lãng phí thời gian với anh ta. Cô ấy không có nhiều sức lực như vậy, nếu anh ta không muốn đi thì cô ấy cũng không có cách nào ép buộc.
Cận Hàn Thanh đứng lên, tự đi vào nhà tìm cốc, không tìm được lá trà nên cũng chỉ có thể rót một cốc nước lọc.
Anh ta bê cốc nước quay lại sân, Thương Lục không nói lời nào khiến anh ta cứ bơ vơ một mình phát chán. Cứ như vậy đến tận trưa, Cận Hàn Thanh càng lúc càng không thể ngồi yên, "Trưa rồi, phải đi ăn cơm đi chứ?"
Điện thoại Thương Lục vang lên tiếng chuông thông báo, cô ấy liếc một cái, trả lời mấy tin nhắn đó.
Cận Hàn Thanh thò đầu qua, Thương Lục cũng không tránh, dù sao cô ấy cũng không có bí mật gì cần phải giấu cả.
Tiếp tục bận rộn đến tận 12 giờ, Cận Hàn Thanh đói đến mức da bụng dán vào xương Thương Lục mới cầm điện thoại đứng lên đi vào nhà. Anh ta vội vàng đứng dậy theo, trong phút chốc cảm nhận được hai chân tê dại, lại thêm bị lạnh muốn run rẩy.
Anh ta đi theo Thương Lục vào nhà, thấy cô ấy đi vào bếp, Cận Hàn Thanh đứng lại trước cửa nhìn.
Thương Lục lấy ra mấy thứ đồ ngày hôm nay vừa mới mua ra, trong đó có một túi bánh trôi vừng.
Cận Hàn Thanh nhanh chóng lên tiếng, "Tôi đói muốn chết rồi, cho tôi ăn với."
Thương Lục đưa lưng về phía anh ta, đổ nước vào nồi. Thật ra Cận Hàn Thanh không thích ăn mấy thứ này, nhưng ở đâu thì phải theo đó, anh ta cũng không thể kén chọn.
Không lâu sau Thương Lục bê bát đi ra ngoài, Cận Hàn Thanh nhìn cô ấy ngồi ngay ngắn trước bàn ăn, bèn quay về nhà bếp nhìn, trong nồi trống không.
Cận Hàn Thanh lại đến trước bàn ăn, ngó mắt nhìn vào bát cô, cũng chỉ có sáu cái bánh trôi.
Bánh trôi nhỏ như vậy, ăn loáng cái là hết, Thương Lục lại có thể ăn ít như vậy sao?
Cận Hàn Thanh sớm quên mất cái bụng trống rỗng, cầm bát của Thương Lục lên rồi nói. "Mỗi ngày em đều ăn như vậy cho qua bữa sao?"
Thương Lục trừng anh không nói, Cận Hàn Thanh lập tức trả bát về chỗ cũ, hạ giọng. "Chúng ta ra ngoài ăn cơm có được không?"
Thương Lục vẫn không để ý đến anh ta, nhanh chóng ăn xong rồi đứng dậy đi vào bếp, rửa sạch bát và nồi, sau đó không nghỉ ngơi lấy một giây lập tức ra sân.
Cận Hàn Thanh đau lòng không thôi, nhưng cũng là không có cách nào. Thương Lục hoàn toàn từ chối cho anh ta đi vào thế giới của cô ấy rồi.
Mấy ngày nay Cố Tân Tân vẫn đến tòa nhà Tây, nhưng không thể mỗi ngày đều đến được, dù sao Tu Thiện Văn bên kia cũng cần cô chăm sóc.
Chiều tối, Cận Ngụ Đình đến đón cô tan ca. Cố Tân Tân thật ra muốn nói anh đừng tới đây, nhưng lại sợ anh mẫn cảm nghĩ ngợi vẩn vơ nên đành nuốt vào trong bụng.
Cô ngồi vào xe, Cận Ngụ Đình lập tức nắm lấy tay cô. "Tối nay ra ngoài ăn hay là?"
"Ở nhà luôn đi."
"Được."
Tài xế cho xe chạy đi, Cố Tân Tân còn đang nghĩ xem đêm nay phải làm món gì, "Đúng rồi, sao dì giúp việc vẫn chưa quay lại thế?"
"Đúng nhỉ," Khổng Thành tiếp lời, "Có lẽ trong nhà xảy ra chuyện gì đó nghiêm trọng lắm chăng."
Đài radio trong xe đang phát ra tin tức, Cố Tân Tân dừng lại, nghe được mấy từ trung tâm thương mại Cửu Quang.
"Trung tâm thương mại Cửu Quang chờ mong đã lâu chính thức khai trương, ưu đãi khuyến mãi cực kỳ lớn, toàn bộ ăn uống mua sắm giảm 5%......."
Khổng Thành nghe được, vội vàng tắt đi, sắc mặt Cố Tân Tân cũng tái mét, trong nháy mắt bầu không khí trong xe đông cứng lại.
Tài xế còn chưa nhận ra bất thường, hào hứng bình luận. "Đúng là trung tâm thương mại Cửu Quang có khác, khai trương cũng phải rầm rộ như vậy!"
Bình luận truyện