Trạm Trung Chuyển Tử Vong

Chương 39: Bệnh viện kinh hồn – 8



Nhâm Lê kinh sợ trong lòng, thầm nghĩ không ổn, đứa bé quỷ kia e rằng đã phát hiện ra cậu.

Đôi mắt của đứa bé quỷ kia rất to, không có con ngươi, chỉ có lòng trắng, người nhìn thấy liền cảm thấy toàn thân khó chịu.

Nhâm Lê một tay bấm niệm thần chú, một tay lấy bùa, chuẩn bị đứa bé quỷ kia có bất kỳ động tác nào liền lao ra, ai ngờ đứa bé quỷ kia chỉ bay lên không trung, nghiêng đầu nhìn Nhâm Lê.

Tuân thủ quy tắc địch không động ta cũng không động, Nhâm Lê tập trung toàn bộ lực chú ý quan sát đứa bé quỷ, không hề xông lên trước.

Đứa bé quỷ nhìn Nhâm Lê, đột nhiên bật khóc.

Đó không phải là tiếng khóc bình thường, bên trong có trộn lẫn rất nhiều loại tình cảm, nhất thời khiến cho suy nghĩ của Nhâm Lê bị kiềm hãm.

Khi Nhâm Lê lấy lại tinh thần, đứa bé quỷ kia đã bay đến trước mặt cậu, toàn thân dài chưa đến một thước.

Nhất thời, một luồn khí lạnh đập thẳng vào mặt, Nhâm Lê theo thói quen lấy một lá bùa ra chắn ở trước mặt.

Trong bóng đêm, lá bùa phát ra ánh sáng vàng kim mỏng manh, không đến hai ba giây liền tắt mất.

Nhâm Lê mở to hai mắt nhìn, trước mắt mình rốt cuộc là cái thứ gì vậy? Lá bùa trừ quỷ vẽ bằng chu sa lại không thể dùng được!

Bên này lá bùa trừ quỷ của Nhâm Lê không có chút tác dụng nào với đứa bé quỷ, đứa bé quỷ ở bên kia bị động tác của Nhâm Lê quấy nhiễu, nâng cuống rốn lên bay về phía Nhâm Lê.

Nhâm Lê liên tục kêu khổ trong lòng, còn chưa kịp phản ứng thì đứa bé quỷ đã vọt đến trước mặt mình, cái miệng kéo dài đến bên tai mở ra.

Ai ngờ, đứa bé quỷ kia ngay một giây trước khi mở miệng liền ngừng lại, khí lạnh quanh người cũng thu lại không ít.

Nhâm Lê kinh ngạc, con quỷ này rốt cuộc là có ý gì? Nhưng xem ra nó không phải muốn gây tổn thương cho mình…

Đứa bé quỷ lại phát ra tiếng khóc kỳ la, lần này Nhâm Lê nghe thấy rất rõ ràng, tiếng khóc kia rõ ràng là truyền tới từ bụng của đứa bé quỷ!

Ý nghĩ này dần dần hình thành trong đầu Nhâm Lê, Nhâm Lê hơi cựa quậy, chậm rãi vươn một bàn tay ra.

Đứa bé quỷ nhìn bàn tay kia, không có phản ứng.

Nhâm Lê thấy đứa bé quỷ không hề động tay, cố lấy dũng khí đưa tay lên trên đầu đứa bé quỷ, mắt thấy bàn tay kia sắp chạm đến mình, đứa bé quỷ liền nghiêng đầu, tránh đi.

Tiếng khóc của đứa bé quỷ nhỏ dần, giống như tiếng một người đang nức nở nhẹ nhàng.

Nhâm Lê đột nhiên có chút đau lòng, bởi vì tiếng khóc của đứa bé quỷ kia có chút tủi thân, có chút nén giận, còn có chút làm nũng.

Nhâm Lê thở dài, tay vẫn khớp chặt làm động tác niệm chú thả lỏng rồi rời ra. Cậu không nghe ra hận ở trong tiếng khóc của đứa bé quỷ, ‘đứa bé’ này theo một góc độ nào đó vẫn còn giữ được sự hồn nhiên.

“Mày muốn…làm gì chứ?”

Nhâm Lê nhẹ giọng hỏi.

Đứa bé quỷ bay ra xa, nhìn nhìn Nhâm Lê, lại nhìn sang Phùng Cổ Tuẫn đang nằm trên giường bệnh.

Nhâm Lê cau mày nhìn đứa bé quỷ, thật sự không đoán ra được là nó muốn làm gì,

Ngay khi Nhâm Lê nghĩ đứa bé quỷ này vô hại, nó liền há to miệng phóng về hướng Phùng Cổ Tuẫn, cuống rốn ở bụng từ máu trắng bệch chuyển thành màu đen, chảy ra chất lỏng màu đen.

Thân thể Nhâm Lê phản ứng trước cả suy nghĩ, cậu khớp tay niệm chú đánh lên người đứa bé quỷ.

Ánh sáng màu vàng chạm vào đứa bé quỷ, đứa bé quỷ phát ra một tiếng kêu chói tai thê lương, biến mất trước mặt Nhâm Lê.

Nhâm Lê ngơ ngác đứng ở trong phòng bệnh, nếu cậu không có nghe nhầm nhầm thì, nó hẳn là kêu một tiếng ‘Anh’…

Cùng lúc đó, Nghiêm Dương ngồi ở văn phòng đột nhiên cảm thấy tim đập dồn dập, trước mắt tối sầm, hôn mê.

Khi Hạ Tử Triệt tỉnh lại thì quanh mắt Nhâm Lê đã có vòng đen, đang vùi đầu vào máy tính, nghe được tiếng động, liền ngẩng đầu lên mê mang nhìn lướt qua Hạ Tử Triệt.

Hạ Tử Triệt nhìn thấy dáng vẻ trẻ con của Nhâm Lê, không khỏi cười ra tiếng.

“Bây giờ là mấy giờ rồi…”

Nhâm Lê nhìn xuống đồng hồ.

“Vẫn chưa đến tám giờ, tôi đi mua bữa sáng trước…”

Nói xong, tắt máy tính lảo đảo rời đi.

Hạ Tử Triệt cảm thấy có chút kinh ngạc, nhưng Phùng Cổ Tuẫn vẫn đang mê man khiến cho anh không còn lòng dạ nào bận tâm đến điều gì khác.

Vội vàng đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, Hạ Tử Triệt lại ngồi ở bên giường bệnh.

Một tay anh khẽ chạm vào bên tay không truyền nước biển của Phùng Cổ Tuẫn, nhẹ giọng nói:

“Tiểu Tuẫn, sao em vẫn còn chưa tỉnh…”

Người nằm trên giường bệnh không trả lời anh.

Hạ Tử Triệt cảm thấy khóe mắt mình cay cay, cười khổ, lại tiếp tục nói chuyện với người đang nằm ở trên giường.

“Tiểu Tuẫn, mau tỉnh lại đi…”

Có lẽ là trời cao nghe được lời khẩn cầu của anh, mi mắt Phùng Cổ Tuẫn giật nhẹ.

Hạ Tử Triệt chăm chú nhìn Phùng Cổ Tuẫn, kiềm chế tâm tình kích động của bản thân.

“Tiểu Tuẫn, Tiểu Tuẫn?”

Phùng Cổ Tuẫn từ từ mở mắt ra, Hạ Tử Triệt cảm thấy lâu giống như qua một thế kỷ vậy, cho đến khi bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc.

“A Triệt… Cháo hải sản của em…”

.

Phùng Cổ Tuẫn tựa ở trên giường, hưởng thụ sự phục vụ của Hạ Tử Triệt.

Hạ Tử Triệt thổi nguội thìa cháo hải sản rồi đưa đến trước mặt Phùng Cổ Tuẫn, Phùng Cổ Tuẫn há miệng nuốt xuống, sau đó liếc mắt nhìn Nhâm Lê.

Nhâm Lê tức giận xì mặt ra, rầu rĩ không vui.

Nghiêm Dương đau đầu nhìn Nhâm Lê và Phùng Cổ Tuẫn, nghĩ thầm hai người này sao lại giống trẻ con như thế chứ…

Đột nhiên, Nhâm Lê dường như nhớ ra cái gì đó cười gian hai tiếng, sau đó bắt đầu cầm điện thoại ra đùa nghịch trong tay.

Nghiêm Dương tò mò, đưa mắt nhìn sang, sau đó bật cười ‘Ha ha’.

Tấm ảnh trên màn hình di động kia, rõ ràng là ảnh cái ‘đầu bóng lưỡng’ của Phùng Cổ Tuẫn.

Bên này, Phùng Cổ Tuẫn ăn xong cháo hải sản Hạ Tử Triệt tự tay làm rồi, chép chép miệng, sau đó nhìn Nhâm Lê tức giận nói:

“Cười cười cười, đợi lát nữa xem cậu còn cười nổi không.”

Nhâm Lê cười tủm tỉm cất di động đi.

“Ai, ảnh cái đầu bóng lưỡng của người nào đó nhìn quả thực là hay lắm…”

Sắc mặt Phùng Cổ Tuẫn thoáng cái thay đổi.

“Nhâm Lê cậu!”

“Tôi? Tôi làm sao?”

Nhâm Lê tựa vào lòng Nghiêm Dương, cười gian xảo.

Phùng Cổ Tuẫn tức giận phồng mũi trừng mắt, nhưng lại không có cách nào đấu lại Nhâm Lê.

Hạ Tử Triệt thu dọn bát đũa xong, cười nói:

“Được rồi, đừng trêu chọc Tiểu Tuẫn nữa.”

Nhâm Lê bộ dáng ngoan ngoãn gật đầu, lại cọ cọ trong lòng Nghiêm Dương.

Phùng Cổ Tuẫn nhìn bộ dáng ngọt ngào của hai người, cười lạnh nói:

“Xem hai người còn được thoải mái bao nhiêu ngày nữa.”

Lời này nói ra không chỉ có Nhâm Lê thu lại nụ cười, Nghiêm Dương cũng nheo mắt lại liếc mắt nhìn Phùng Cổ Tuẫn một cái.

“Tiểu Tuẫn!”

Hạ Tử Triệt thấp giọng quát.

“Vốn chính là như thế, bọn họ thực sự là phiền phức, bằng không anh cho rằng em vì sao lại ngất xỉu chứ.”

Vẻ mặt Phùng Cổ Tuẫn rất ấm ức.

Nhâm Lê nghe xong lời này, sắc mặt liền trở nên nghiêm túc.

“Rốt cuộc thì cậu nhìn thấy cái gì?”

Phùng Cổ Tuẫn đưa mắt nhìn Nghiêm Dương, cũng nói với Nhâm Lê:

“Có điều này muốn hỏi cậu, bạn trai của cậu rốt cuộc có xuất thân thế nào? Quẻ kia hiện ra không phải chỉ có chút kỳ lạ.”

Nghiêm Dương trấn an Nhâm Lê đang muốn nổi cơn.

“Hiện ra điều gì kỳ lạ?”

Phùng Cổ Tuẫn cười lạnh.

“Tôi vốn là tính nhân duyên, nhưng quẻ kia căn bản không hề dính gì đến nhân duyên cả.”

Tuy rằng vẫn luôn tự nói với mình rằng Nghiêm Dương không có vấn đề gì, nhưng nhiều chuyện rành rành hiện ra trước mắt như vậy, Nhâm Lê cũng không biết phải đáp lại như thế nào. Nhưng Nghiêm Dương nghe xong lời này, không có chút nào là không thoải mái, coi như mình có ‘vấn đề’ thật, Tiểu Lê có thể không cần mình nữa sao?

“Trên quẻ là cái gì?”

Hạ Tử Triệt lên tiếng đánh vỡ sự im lặng.

Phùng Cổ Tuẫn nhắm mắt, khiến cho người ta cảm thấy một loại cảm giác yếu ớt.

“Song tử oán hận cả nhân gian, một mệnh minh dương một mệnh âm, Quỷ Chủ nhảy lên đoạt minh dương, âm tử ôm hận oán trời đất.”

Nghe xong quẻ này mấy người đều trầm mặc, Nghiêm Dương là vì không hiểu quẻ này có ý gì, nhưng có thể nghe ra là quẻ này không được tốt lắm. Hạ Tử Triệt mấy năm nay đi theo Phùng Cổ Tuẫn quen tai quen mắt, tự nhiên có thể nghe hiểu một chút. Mà Nhâm Lê, lại có thể nghe hiểu toàn bộ.

“Vốn là hỏi nhân duyên…”

Nhâm Lê cúi đầu, lẩm bẩm.

“Lại nhìn ra số mệnh.”

Phùng Cổ Tuẫn thản nhiên tiếp lời Nhâm Lê.

“Giải thích thế nào?”

Nhâm Lê thấp giọng hỏi Phùng Cổ Tuẫn.

“Trước tiên phải tìm hiểu hoàn cảnh của anh ta.”

Phùng Cổ Tuẫn nhìn về phía Nghiêm Dương.

“Hoàn cảnh của tôi?”

Nghiêm Dương nghi hoặc hỏi lại.

“Đúng.”

Nhâm Lê gật gật đầu.

“A Dương, anh có em trai hay anh trai gì đó không?”

Nghiêm Dương lắc đầu.

“Không có, nhà anh chỉ có một đứa con là anh thôi.”

“Anh chắc chắn?”

Phùng Cổ Tuẫn ngây người nhìn Nghiêm Dương.

“Chắc chắn.”

Nghiêm Dương mỉm cười tự giễu.

“Cha tôi tham gia quân đội, ngày thường đều bận rộn nhiều việc, sau khi mẹ tôi sinh tôi xong thì qua đời, cho nên tôi không có khả năng có anh chị em nào khác.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện