Trạm Trung Chuyển Tử Vong

Chương 41: Bệnh viện kinh hồn – 10



Tiếng bước chân càng lúc càng gần, tim bốn người cũng sắp nhảy lên đến cổ họng.

Tiếng bước chân đột nhiên dừng lại, sau đó một tiếng cười khẽ truyền đến.

“Ai?”

Một giọng nam vang lên.

Nghe thấy tiếng, lông mày đang nhăn chặt của Nhâm Lê dãn ra.

“Anh họ…”

Người kia xuất hiện ở chỗ rẽ, nhìn thấy bốn người Nhâm Lê, nheo mắt lại:

“Nhâm Lê? Sao em lại ở chỗ này?”

Người tới đúng là Y An.

Nhâm Lê thấy Y An đặt câu hỏi, vội vàng giải thích, sau đó thật cẩn thận nhìn Y An.

Y An trầm tư, sau đó nói:

“Lúc ấy anh đang ở phòng bệnh, sau đó cảm thấy có linh lực dao động ở ngoài cửa liền đi ra, sau khi đi ra thì vẫn loanh quanh ở chỗ này.”

Bốn người hiểu rõ, Phùng Cổ Tuẫn mở miệng hỏi:

“Y thiếu có phát hiện ra điều gì không?”

Y An đẩy kính mắt:

“Cậu chính là Phùng Cổ Tuẫn? Không phát hiện ra gì cả, tôi ngay cả tầng lầu này còn chưa đi ra hết.”

Trước đó Phùng Cổ Tuẫn đã tính ra được là ‘trọng đồng’ xuất thế, cho nên nhìn thấy đôi mắt của Y An cũng không hề ngạc nhiên, nhưng Hạ Tử Triệt lại tò mò nhìn lâu thêm một chút.

“Hiện tại phải làm gì?”

Nghiêm Dương hỏi.

“Hành lang này đã bị thay đổi, chúng ta chỉ có thể vừa đi vừa tìm cách thôi.”

Y An thản nhiên nói.

“Anh họ, anh dùng ‘trọng đồng’ sao?”

Y An lắc đầu.

“Bị mất tác dụng.”

“A?”

Nhâm Lê khó hiểu.

Vẻ mặt Y An rất không kiên nhẫn.

“A cái gì mà a, mất tác dụng chính là mất dụng thôi.”

Dứt lời, liền không thèm để ý đến Nhâm Lê nữa.

Nhâm Lê tự biết mất mặt, sờ sờ mũi không nhắc lại nữa.

“Đi thôi.”

Nghiêm Dương nhìn con đường duy nhất trước mắt, nói.

Phùng Cổ Tuẫn gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý, tiếp đó thấp giọng giải thích cho Hạ Tử Triệt về trọng đồng của Y An.

Năm người đi theo hướng Y An lúc nãy đi đến, rẽ qua chỗ ngoặt kia, rốt cuộc vẫn là một con đường thẳng tắp.

Y An nhíu mày.

“Không giống nhau, vừa rồi không có cầu thang.”

Chính xác, chỗ rẽ cuối đường so với lúc Y An nhìn thấy lúc nãy có sự khác biệt, xuất hiện một cái cầu thang có thể đi lên đi xuống.

Nghiêm Dương thầm giật mình trong lòng, lúc mới đi ra anh cũng cảm nhận được cảm giác quen thuộc kỳ lạ, hiện tại rốt cuộc đã biết vì sao.

Bệnh viện hiện tại nơi bọn họ đang đứng, thế nhưng lại giống bệnh viện trong giấc mơ của anh một cách kỳ dị.

Một giây nhìn thấy cầu thang kia, Nghiêm Dương trên cơ bản có thể khẳng định được đây chính là bệnh viện đã xuất hiện trong giấc mơ của mình!

“Hì hì…”

Ngay lúc năm người chuẩn bị đi về phía cầu thang, lại có một tiếng cười khẽ truyền đến.

Tiếng cười kia vừa đáng yêu vừa quyến rũ, nghe vào thấy vô cùng quỷ dị.

“Không giống tiếng cười vừa nãy.”

Nghiêm Dương nhíu mày, tiếng cười vừa nãy tuy rằng cũng rất quỷ dị nhưng tràn ngập tình cảm, giống như một người phụ nữ không bận tâm đến chuyện gì cả mà bật cười khẽ, hoàn toàn khác với tiếng cười hiện tại.

“Không giống nhau chỗ nào”

Trong mắt Phùng Cổ Tuẫn lướt qua một tia nghi hoặc.

“Tiếng cười ấy? Cậu không nghe thấy sao?”

Nghiêm Dương kinh ngạc nói.

Phùng Cổ Tuẫn lắc đầu.

“Không có, A Triệt anh có nghe được không?”

Hạ Tử Triệt hơi do dự nói:

“Anh không nghe được gì cả…”

Nghiêm Dương cảm giác cổ họng mình có chút khô khốc, anh nuốt một ngụm nước bọt, nhìn về phía Nhâm Lê.

Cũng may mặc dù sắc mặt của Nhâm Lê rất cổ quái, nhưng vẫn gật đầu, nhưng lại lập tức lắc đầu.

“Em có nghe thấy tiếng… Tiếng đầu tiên với tiếng thứ hai quả thật là khác nhau, so với tiếng thứ hai anh nghe được lại không phải là tiếng cười…”

“Tiếng khóc.”

Không hiểu vì sao, tính cách của Y An càng ngày càng giống tính cách của Chung Ly Tu, hiện tại anh ta càng lúc càng trầm mặc.

Nghiêm Dương chỉ cảm thấy sau lưng mình lạnh toát, không biết phải nói cái gì mới được.

Năm người dừng chân, không biết là nên tiếp tục đi tới hay là nên lùi về phía sau, lại càng không biết được thanh âm quỷ dị kia đến từ nơi nào rồi lại biến đi đâu.

Người đầu tiên phát hiện ra Hạ Tử Triệt không ổn là Phùng Cổ Tuẫn.

Tay hai người vẫn nắm chặt, Phùng Cổ Tuẫn cảm giác được Hạ Tử Triệt hơi run rẩy, không nhịn được nhìn về phía người yêu của mình.

Ai ngờ vừa nhìn, liền thấy sắc mặt Hạ Tử Triệt trắng bệch, mồ hôi lạnh ứa ra, cắn chặt môi dưới, trong mắt anh cũng tràn đầy hoảng sợ.

“A Triệt, A Triệt, anh làm sao vậy?”

Lúc trước Hạ Tử Triệt đã bày ra trận quẻ ở bốn phía vây quanh Hạ Tử Triệt, vận dụng ngũ hành bát quái hình thành nên một lớp chắn từ trường chất lượng cao trong phạm vi nhỏ, nếu có ‘thứ gì đó’ đến gần sẽ phát ra cảnh cáo và phản kích ngay, nhưng Phùng Cổ Tuẫn không hề cảm thấy lớp từ trường vây xung quanh Hạ Tử Triệt có gì thay đổi, nhìn bộ dáng anh như vậy, không khỏi sợ hãi luống cuống.

“Mọi người…không nhìn thấy sao?”

Ngữ khí của Hạ Tử Triệt giống như sắp bật khóc đến nơi.

“Nhìn thấy cái gì?”

Phùng Cổ Tuẫn vội vàng hỏi.

“Rất nhiều, rất nhiều trẻ con… Không! Không phải trẻ con, đúng, là…”

Hạ Tử Triệt nói năng lộn xộn.

“Có phải là có rất nhiều trẻ con không? Có vài đứa còn chưa thành hình hoặc vẫn còn cuống rốn?”

Đôi mắt Y An càng thâm trầm, đôi đồng tử kia càng trở nên đen láy đáng sợ.

Hạ Tử Triệt giống như bị kinh hãi rất lớn, không nhắc lại nữa, chỉ liên tục gật đầu.

Phùng Cổ Tuẫn đau lòng ôm Hạ Tử Triệt, nhẹ nhàng vuốt lưng anh, vừa dịu dàng an ủi.

Nghiêm Dương và Nhâm Lê liếc nhìn nhau, bọn họ đều không nhìn thấy đứa trẻ nào.

Y An nhắm mắt lại, khi mở ra đồng tử mắt đã khôi phục màu sắc bình thường.

“Anh Thi Đạo (đường thi hài của trẻ sơ sinh), không ngờ rằng cậu ta có thể nhìn thấy.”

Nhâm Lê hít thật sâu một ngụm khí lạnh, phải biết rằng Anh Thi Đạo nếu không phải là người của Phật môn sẽ không thể nhìn thấy được.

Theo truyền thuyết Anh Thi Đạo ở bên ngoài Hoàng Tuyền, bên trong phàm trần, nó nối tiếp dương thế và Âm phủ, ở tận cùng của nó chính là Hoàng Tuyền.

Cho nên nói, đi vào Anh Thi Đạo chẳng khác nào đi xuống Hoàng Tuyền.

Nhâm Lê từng một lần trong lúc vui đùa kể cho Nghiêm Dương nghe qua chuyện xưa về Anh Thi Đạo, Nghiêm Dương cũng có thể coi như hiểu biết được đôi chút về con đường này:

“Anh Thi Đạo sao lại hiện ra ở đây…? Vị trí không gian hiện tại của chúng ta không phải chỉ là do thời gian bị đảo ngược sao?”

Ánh mắt Phùng Cổ Tuẫn phức tạp nhìn con đường kia.

“Tội nghiệt quá sâu hoặc là cố ý làm, Anh Thi Đạo bị giam cầm trong không gian này.”

“Chúng ta cần phải đi qua sao?”

Nhâm Lê do dự, dù sao đi ở trên Anh Thi Đạo không cẩn thận một cái sẽ đi nhầm vào Âm phủ.

“Đi, Hạ Tử Triệt dẫn đầu.”

Y An không biết nghĩ đến điều gì, khóe miệng hiện lên một nét trào phúng.

Phùng Cổ Tuẫn nhíu mày, rõ ràng là rất lo lắng cho Hạ Tử Triệt.

“Bằng không để tôi đi đầu cho…”

“Cậu đi đầu thì có ích gì? Cậu có thể nhìn được sao?”

Y An cười lạnh, dường như đang châm chọc sự vô dụng của Phùng Cổ Tuẫn.

Phùng Cổ Tuẫn tức đến đỏ mắt.

“Anh không có mắt nhìn sao? Anh ấy không thoải mái anh không biết à? Quả nhiên không phải thứ của mình sẽ không thể sử dụng thành thạo được đâu.”

Sắc mặt Y An lạnh lùng, nheo mắt lại.

“Cậu nhắc lại lần nữa.”

Lúc này Hạ Tử Triệt đã khôi phục một chút, nghe thấy lời nói của Phùng Cổ Tuẫn, liền vội vã giảng hòa.

“Không sao đâu Tiểu Tuẫn, anh có thể mà.”

Nhâm Lê ở một bên vốn đang ôm tâm tình xem náo nhiệt, hiện tại thấy hai người thực sự gây gổ rồi, liền nhanh chóng chạy lại khuyên can.

“Anh họ anh đừng để bụng mà, tính cách của Phùng Cổ Tuẫn vốn là như vậy, cũng không có ác ý gì đâu. Phùng Cổ Tuẫn cậu cũng đừng không nói tiếng người như vậy, tôi biết cậu xót xa, nhưng anh Tử Triệt đúng là người duy nhất trong đám chúng ta có thể nhìn thấy Anh Thi Đạo mà.”

Phùng Cổ Tuẫn cũng biết rằng Y An và Nhâm Lê nói xong sai, nhưng vẫn như trước không muốn, cuối cùng đành phải để Hạ Tử Triệt tự mình khuyên tên nhóc không được tự nhiên kia. Cuối cùng để cho Phùng Cổ Tuẫn ngậm miệng lại, những thứ tốt ở trên người Nhâm Lê bị Phùng Cổ Tuẫn cướp đoạt đi không ít đưa cho Hạ Tử Triệt, biến thành Nghiêm Dương dở khóc dở cười nhìn hai tên nhóc cướp qua cướp lại mấy món đồ.

“A Triệt em nói anh biết này, đợi lát nữa anh đi lên con đường kia, vài thứ đó tuy rằng không thuộc về Âm phủ, nhưng cũng không hoàn toàn thuộc về dương thế, không chạm vào là sẽ không có gì nguy hiểm, anh nhất định phải tránh mấy thứ kia ra.”

Phùng Cổ Tuẫn có vẻ rất lo lắng.

“Duyên Phật của cậu rất sâu, không sao đâu.”

Y An đột nhiên nói với Hạ Tử Triệt.

Hạ Tử Triệt đã tự mình vượt qua được một hồi hung hiểm kia, không còn quá sợ đám ‘trẻ con’ này, nghe được lời của Y An, liền đáp lại anh ta bằng một nụ cười thật tươi.

“Cảm ơn nhiều.”

Sau đó hít sâu một hơi, đi lên dẫn đầu đoàn người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện