Trân Bảo Vợ Yêu
Chương 14: Thú vị!
Nhìn thấy hai người đi ra ngoài, Vạn Phú Quý và Lục lão gia trao đổi ánh mắt, giống như nói thật có hi vọng.
Lục Hoài Ninh đối với Bảo Châu chỉ có thể nói là có chút hảo cảm, cùng cô tiến vào trong sân, thì đã hối hận.
Quá đường đột rồi, chính mình đối với cô không có bất kỳ tâm tư khác, tùy tiện mời cô như vậy, vốn chỉ vì muốn tránh đi hai cái mê trê ở bên trong. Nhưng ở trong mắt những người lớn, dường như không giống với lúc trước, tựa hồ biến thành hắn vừa ý Vạn Bảo Châu. Cha từ trước đến nay rất thương hắn, vạn nhất cha cho rằng hắn coi trọng Vạn Bảo Châu mà tự chủ trương đem Vạn Bảo Châu gả cho hắn, vậy cũng không phải là việc xấu gì. Nghĩ như vậy Lục Hoài Ninh không đi, tìm cái ghế ngồi xuống, đối với Bảo Châu nói: “Tôi muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một hồi , có thể sao?”
“Có thể ah!”
“Bảo Châu tiểu thư bình thường có yêu thích gì?”
“Bắt gà rừng, đào trứng chim.” Bảo Châu trước kia ở trong thôn thích nhất làm hai việc này, hơn nữa làm không biết mệt. Vì bắt gà rừng, cô có thể ở trong rừng cây theo buổi từ sáng sớm cho tới chạng vạng tối, chỉ cần gà rừng đi ngang qua, sẽ rơi xuống hố cô đào sẵn.
“Vì cái gì?”
“Thú vị!” Bảo Châu cho hắn một ánh mắt ngươi rất đần.
“Vậy ngoại trừ những thứ đó ra cô còn có yêu thích gì khác?” Cô nói những thứ kia, tại thế giới của hắn ở không cách nào tưởng tượng ra được, hắn yêu thích đọc sách xem báo, ngẫu nhiên sẽ khảy đàn Piano.
Bảo Châu lắc đầu, hỏi hắn: “Anh thích leo cây không?”
Lục Hoài Ninh lắc đầu: “Không biết.”
“Vậy anh sẽ leo tường không?” Bảo Châu lần nữa nhíu mày, leo cây cũng không biết, đần quá! Leo tường chuyện đơn giản như vậy chắc hẳn là biết đi!
“Cũng sẽ không, người giống như tôi, là không thể tùy tiện leo tường leo cây.” Con cái thượng lưu ai sẽ đi làm những chuyện lỗ mãng như vậy, sẽ chọc cho người ta cười.
“A.” Bảo Châu có chút đồng tình nhìn hắn, cuộc sống của hắn có lẽ là rất buồn tẻ? Leo cây không được, người nọ sinh ra còn có cái gì vui thú?
Đang nói, đột nhiên một trận mưa trút xuống, Lục Hoài Ninh chỉ cây đại thụ cách đó không xa đối với cô nói: “Chúng ta tới đó trú mưa đi a!”
“YAA.A.A..! Y phục của tôi còn không có lấy vào.” Bảo Châu nói xong cũng không để ý chính mình đang mặc sườn xám tao nhã, vài bước chạy đến trước cây đại thụ hai tay ôm lấy thân cây mà bắt đầu leo lên.
Lục Hoài Ninh vừa định nói nguy hiểm, chỉ thấy cô đã bò cao tới năm sáu mét, sau đó rất nhanh từ một cành cây khá lớn hướng gian phòng ở sân thượng bò đi, cành lá rậm rạp thân cây vừa vặn kéo dài đến ban công, động tác leo cây của Bảo Châu cực nhanh, tựa hồ là thói quen, thuần thục không thể chê được.
Chờ hắn từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, chỉ thấy Bảo Châu đã bò lên tới sân thượng lấy quần áo của mình, rồi từ trong phòng cầm một cây dù đi ra hướng về phía hắn ném xuống: “Giúp tôi cầm.”
Lục Hoài Ninh: “…”
Bảo Châu nói xong cũng từ đường cũ bò trở xuống, chỉ chốc lát thì chạm đất, cô xuống nhẹ nhàng, Lục Hoài Ninh lại nhìn kinh hãi. Không chỉ là cặp đùi đẹp thỉnh thoảng lộ một ít ra bên ngoài, có tình nghi đồi phong bại tục. Còn có động tác kia, cùng bản chất dã tính bên trong, làm hắn không khỏi nhíu mày. Nhưng hắn chính là có giáo dưỡng từ nhỏ nên vẫn đưa dù tới: “Cho cô.”
“Cảm ơn.” Bảo Châu ngọt ngào cười cười, đem dù bung ra, lưu lại một nửa vị trí, mời hắn cùng che chung cây dù.
Lục Hoài Ninh thấy sườn xám của cô, đã nhiễm lên không ít bùn đất, có chút vô cùng thê thảm. Bởi vì là mùa hè, hắn cũng không có mang áo khoác, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn cô một thân chật vật cùng chính mình đi vào phòng khách.
Vạn lão gia thấy bọn họ trở về, vốn định cười nói, phải ăn cơm lại đây ngồi đi!
Kết quả trông thấy Bảo Châu trên người một thân bùn đất, lập tức cứng lại: “Bảo Châu, đã xảy ra chuyện gì?”
Lục Hoài Ninh đối với Bảo Châu chỉ có thể nói là có chút hảo cảm, cùng cô tiến vào trong sân, thì đã hối hận.
Quá đường đột rồi, chính mình đối với cô không có bất kỳ tâm tư khác, tùy tiện mời cô như vậy, vốn chỉ vì muốn tránh đi hai cái mê trê ở bên trong. Nhưng ở trong mắt những người lớn, dường như không giống với lúc trước, tựa hồ biến thành hắn vừa ý Vạn Bảo Châu. Cha từ trước đến nay rất thương hắn, vạn nhất cha cho rằng hắn coi trọng Vạn Bảo Châu mà tự chủ trương đem Vạn Bảo Châu gả cho hắn, vậy cũng không phải là việc xấu gì. Nghĩ như vậy Lục Hoài Ninh không đi, tìm cái ghế ngồi xuống, đối với Bảo Châu nói: “Tôi muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một hồi , có thể sao?”
“Có thể ah!”
“Bảo Châu tiểu thư bình thường có yêu thích gì?”
“Bắt gà rừng, đào trứng chim.” Bảo Châu trước kia ở trong thôn thích nhất làm hai việc này, hơn nữa làm không biết mệt. Vì bắt gà rừng, cô có thể ở trong rừng cây theo buổi từ sáng sớm cho tới chạng vạng tối, chỉ cần gà rừng đi ngang qua, sẽ rơi xuống hố cô đào sẵn.
“Vì cái gì?”
“Thú vị!” Bảo Châu cho hắn một ánh mắt ngươi rất đần.
“Vậy ngoại trừ những thứ đó ra cô còn có yêu thích gì khác?” Cô nói những thứ kia, tại thế giới của hắn ở không cách nào tưởng tượng ra được, hắn yêu thích đọc sách xem báo, ngẫu nhiên sẽ khảy đàn Piano.
Bảo Châu lắc đầu, hỏi hắn: “Anh thích leo cây không?”
Lục Hoài Ninh lắc đầu: “Không biết.”
“Vậy anh sẽ leo tường không?” Bảo Châu lần nữa nhíu mày, leo cây cũng không biết, đần quá! Leo tường chuyện đơn giản như vậy chắc hẳn là biết đi!
“Cũng sẽ không, người giống như tôi, là không thể tùy tiện leo tường leo cây.” Con cái thượng lưu ai sẽ đi làm những chuyện lỗ mãng như vậy, sẽ chọc cho người ta cười.
“A.” Bảo Châu có chút đồng tình nhìn hắn, cuộc sống của hắn có lẽ là rất buồn tẻ? Leo cây không được, người nọ sinh ra còn có cái gì vui thú?
Đang nói, đột nhiên một trận mưa trút xuống, Lục Hoài Ninh chỉ cây đại thụ cách đó không xa đối với cô nói: “Chúng ta tới đó trú mưa đi a!”
“YAA.A.A..! Y phục của tôi còn không có lấy vào.” Bảo Châu nói xong cũng không để ý chính mình đang mặc sườn xám tao nhã, vài bước chạy đến trước cây đại thụ hai tay ôm lấy thân cây mà bắt đầu leo lên.
Lục Hoài Ninh vừa định nói nguy hiểm, chỉ thấy cô đã bò cao tới năm sáu mét, sau đó rất nhanh từ một cành cây khá lớn hướng gian phòng ở sân thượng bò đi, cành lá rậm rạp thân cây vừa vặn kéo dài đến ban công, động tác leo cây của Bảo Châu cực nhanh, tựa hồ là thói quen, thuần thục không thể chê được.
Chờ hắn từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, chỉ thấy Bảo Châu đã bò lên tới sân thượng lấy quần áo của mình, rồi từ trong phòng cầm một cây dù đi ra hướng về phía hắn ném xuống: “Giúp tôi cầm.”
Lục Hoài Ninh: “…”
Bảo Châu nói xong cũng từ đường cũ bò trở xuống, chỉ chốc lát thì chạm đất, cô xuống nhẹ nhàng, Lục Hoài Ninh lại nhìn kinh hãi. Không chỉ là cặp đùi đẹp thỉnh thoảng lộ một ít ra bên ngoài, có tình nghi đồi phong bại tục. Còn có động tác kia, cùng bản chất dã tính bên trong, làm hắn không khỏi nhíu mày. Nhưng hắn chính là có giáo dưỡng từ nhỏ nên vẫn đưa dù tới: “Cho cô.”
“Cảm ơn.” Bảo Châu ngọt ngào cười cười, đem dù bung ra, lưu lại một nửa vị trí, mời hắn cùng che chung cây dù.
Lục Hoài Ninh thấy sườn xám của cô, đã nhiễm lên không ít bùn đất, có chút vô cùng thê thảm. Bởi vì là mùa hè, hắn cũng không có mang áo khoác, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn cô một thân chật vật cùng chính mình đi vào phòng khách.
Vạn lão gia thấy bọn họ trở về, vốn định cười nói, phải ăn cơm lại đây ngồi đi!
Kết quả trông thấy Bảo Châu trên người một thân bùn đất, lập tức cứng lại: “Bảo Châu, đã xảy ra chuyện gì?”
Bình luận truyện