Trân Bảo Vợ Yêu
Chương 15: Gả cho người tham ăn
Bảo Châu đang muốn nói chuyện, Lục Hoài Ninh sợ cô sẽ bị mắng, cô tuy rằng dã man tùy hứng, thực sự còn nhỏ. Nên nói giúp: “Bên ngoài đổ mưa, Bảo Châu không cẩn thận cọ đính bùn đất trên cây.”
Vạn lão gia nghe xong, đối với Lục Hoài Ninh cũng hài lòng, trên người Bảo Châu đều là bùn đất, mà Lục Hoài Ninh lại một thân sạch sẽ, thật xứng với chức hộ hoa sứ giả ah! Lần đầu tiên gặp mặt đã như vậy, về sau càng đáng giá.
Thời điểm an bài chỗ ngồi, không có cố ý đem Lục Hoài Ninh ngồi gần Bảo Châu. Kết quả vừa mới ngồi xuống, Bảo Châu bên trái là Lục Hoài Ninh, bên phải là Lục Côn Sơn.
Bữa cơm này, mọi người đều là nhã nhặn ăn, nhà giàu ăn cơm chú ý không để phát ra âm thanh, ăn không nói tắm không nói. Bảo Châu bị giáo dục qua vài bữa cơm, Vạn Phú Quý sủng cô, nói thời điểm có khách nhân, con phải nhai từ từ nuốt chậm chậm, còn lúc không có khách nhân, tùy ý con muốn ăn như thế nào.
Bảo Châu nhã nhặn thống khổ ăn cơm Tây. Kết quả đã có một người khác, rất có đảm lược (gan dạ sáng suốt) ăn từng ngụm lớn ngụm lớn cơm Tây. Bảo Châu ngẫng đầu, phát hiện âm thanh là từ bên cạnh cô truyền đến đấy, nhiều người như vậy nhìn xem hắn ăn, người nọ rõ ràng không chút sợ hãi trước ánh mắt của nhiều người, vẫn tiếp tục nhai phát ra âm thanh, thập phần khí phách.
Tiếp xúc với ánh mắt sùng bái của Bảo Châu, Lục Côn Sơn cảm thấy có chút không hiểu. Hắn hôm nay cố ý ăn phát ra tiếng, nghĩ thầm để cho tôi ở rể không có cửa đâu, muốn tôi lấy người này làm vợ càng không có cửa. Vợ của tôi phải do tôi tự tuyển chọn. Không cho tự chính mình tuyển, tôi không thể dọa con gái người ta không dám chọn tôi hay sao?
Cho nên cố ý trong một hoàn cảnh thanh lịch như thế này, từng ngụm từng ngụm ăn cái gì. Nghĩ thầm các người không thích cái gì, tôi liền làm cái đó.
Bảo Châu thích tướng ăn bá khí của hắn, thấy phần trong đĩa của hắn đã nhanh chóng ăn xong, quan tâm hỏi: “No bụng chứa? Muốn hay không cho anh thêm một ít?”
Sau đó chuyện lại vượt quá dự liệu của hắn, khi hắn va chạm với ánh mắt thuần khiết, cho thấy quan tâm kia là không thể nghi ngờ, tựa hồ trong lúc vô tình va chạm vào nơi hẻo lánh mềm mại nhất trong lòng của hắn. Trong ánh mắt của cô không có xem thường, cũng không có kiêu ngạo, chỉ đơn giản là chân thành quan tâm. Hắn là con vợ kế của Lục gia, vô luận hắn làm cái gì đều sẽ có người chỉ trỏ, bởi vì hắn đã có một anh trưởng ưu tú như vậy. Thế nhưng mà cô bé này, ánh mắt nhìn hắn, lại không có bất kỳ tạp chất, dường như cũng không biết một chút xíu gì về “Anh hùng sự tích” của hắn.
“Không cần.” Lục Côn Sơn kìm lòng không được đáp.
“A.” Bảo Châu đối với hắn ngọt ngào cười cười, sau đó tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Sau khi ăn xong, Vạn Phú Quý kéo Bảo Châu vào trong một góc hỏi cô: “Tiểu tử đi dạo với con lúc nãy con có thích hắn không? Có nghĩ muốn gả cho hắn?”
Bảo Châu lắc đầu, lập gia đình hình như có ý tứ là phải cả đời sinh hoạt chung một chỗ a! Thế nhưng mà cùng người kia? Leo cây cũng không, leo tường cũng không, ngẫm lại Bảo Châu lại muốn người ngủ gà ngủ gật.
Vạn Phú Quý không nghĩ tới ánh mắt con gái cao như thế, ngay cả Lục Hoài Ninh cũng thấy chướng mắt. Vậy tên tiểu tử Lục Côn Sơn kia, không cần hỏi a! Bất quá việc hôn nhân này với Lục gia, hắn không có thèm, Vạn gia cũng không phải đèn đã cạn dầu. Hắn thở dài một hơi, khó được thành khẩn mà nói: “Không có sao, cha sẽ tìm cho con người tốt hơn.”
“Tại sao? Con muốn gả cho người tham ăn kia.”
Vạn lão gia nghe xong, đối với Lục Hoài Ninh cũng hài lòng, trên người Bảo Châu đều là bùn đất, mà Lục Hoài Ninh lại một thân sạch sẽ, thật xứng với chức hộ hoa sứ giả ah! Lần đầu tiên gặp mặt đã như vậy, về sau càng đáng giá.
Thời điểm an bài chỗ ngồi, không có cố ý đem Lục Hoài Ninh ngồi gần Bảo Châu. Kết quả vừa mới ngồi xuống, Bảo Châu bên trái là Lục Hoài Ninh, bên phải là Lục Côn Sơn.
Bữa cơm này, mọi người đều là nhã nhặn ăn, nhà giàu ăn cơm chú ý không để phát ra âm thanh, ăn không nói tắm không nói. Bảo Châu bị giáo dục qua vài bữa cơm, Vạn Phú Quý sủng cô, nói thời điểm có khách nhân, con phải nhai từ từ nuốt chậm chậm, còn lúc không có khách nhân, tùy ý con muốn ăn như thế nào.
Bảo Châu nhã nhặn thống khổ ăn cơm Tây. Kết quả đã có một người khác, rất có đảm lược (gan dạ sáng suốt) ăn từng ngụm lớn ngụm lớn cơm Tây. Bảo Châu ngẫng đầu, phát hiện âm thanh là từ bên cạnh cô truyền đến đấy, nhiều người như vậy nhìn xem hắn ăn, người nọ rõ ràng không chút sợ hãi trước ánh mắt của nhiều người, vẫn tiếp tục nhai phát ra âm thanh, thập phần khí phách.
Tiếp xúc với ánh mắt sùng bái của Bảo Châu, Lục Côn Sơn cảm thấy có chút không hiểu. Hắn hôm nay cố ý ăn phát ra tiếng, nghĩ thầm để cho tôi ở rể không có cửa đâu, muốn tôi lấy người này làm vợ càng không có cửa. Vợ của tôi phải do tôi tự tuyển chọn. Không cho tự chính mình tuyển, tôi không thể dọa con gái người ta không dám chọn tôi hay sao?
Cho nên cố ý trong một hoàn cảnh thanh lịch như thế này, từng ngụm từng ngụm ăn cái gì. Nghĩ thầm các người không thích cái gì, tôi liền làm cái đó.
Bảo Châu thích tướng ăn bá khí của hắn, thấy phần trong đĩa của hắn đã nhanh chóng ăn xong, quan tâm hỏi: “No bụng chứa? Muốn hay không cho anh thêm một ít?”
Sau đó chuyện lại vượt quá dự liệu của hắn, khi hắn va chạm với ánh mắt thuần khiết, cho thấy quan tâm kia là không thể nghi ngờ, tựa hồ trong lúc vô tình va chạm vào nơi hẻo lánh mềm mại nhất trong lòng của hắn. Trong ánh mắt của cô không có xem thường, cũng không có kiêu ngạo, chỉ đơn giản là chân thành quan tâm. Hắn là con vợ kế của Lục gia, vô luận hắn làm cái gì đều sẽ có người chỉ trỏ, bởi vì hắn đã có một anh trưởng ưu tú như vậy. Thế nhưng mà cô bé này, ánh mắt nhìn hắn, lại không có bất kỳ tạp chất, dường như cũng không biết một chút xíu gì về “Anh hùng sự tích” của hắn.
“Không cần.” Lục Côn Sơn kìm lòng không được đáp.
“A.” Bảo Châu đối với hắn ngọt ngào cười cười, sau đó tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Sau khi ăn xong, Vạn Phú Quý kéo Bảo Châu vào trong một góc hỏi cô: “Tiểu tử đi dạo với con lúc nãy con có thích hắn không? Có nghĩ muốn gả cho hắn?”
Bảo Châu lắc đầu, lập gia đình hình như có ý tứ là phải cả đời sinh hoạt chung một chỗ a! Thế nhưng mà cùng người kia? Leo cây cũng không, leo tường cũng không, ngẫm lại Bảo Châu lại muốn người ngủ gà ngủ gật.
Vạn Phú Quý không nghĩ tới ánh mắt con gái cao như thế, ngay cả Lục Hoài Ninh cũng thấy chướng mắt. Vậy tên tiểu tử Lục Côn Sơn kia, không cần hỏi a! Bất quá việc hôn nhân này với Lục gia, hắn không có thèm, Vạn gia cũng không phải đèn đã cạn dầu. Hắn thở dài một hơi, khó được thành khẩn mà nói: “Không có sao, cha sẽ tìm cho con người tốt hơn.”
“Tại sao? Con muốn gả cho người tham ăn kia.”
Bình luận truyện