Trăng Tỏ Tuyết Tan
Chương 33
“Ê…lão già, lần này ông tới tìm ta hình như không đúng lúc rồi…”
Inuyasha nằm phơi mình trên một nhánh cây thưa lá của thần mộc, tận hưởng ánh nắng rọi xuống qua kẽ lá.
Lúc cậu tỉnh dậy sau cơn say mèm với cái đầu nhức như búa bổ cũng là lúc trời quang mây tạnh, cậu nhận ra mình đang nằm trên đống cỏ khô không đến nỗi quá khó coi. Sesshoumaru dường như đã hồi phục như thường, dặn dò cậu vài câu liền nghênh ngang rời đi, có điều nghe ý hắn thì chắc không bao lâu sau sẽ về.
Sesshoumaru quyết định để lại dấu vết của hắn quanh làng, yêu lực hùng hậu của hắn sẽ khiến đám yêu quái chung quanh e ngại, bảo vệ sự bình yên cho ngôi làng nhỏ này giữa khói lửa chiến tranh.
Việc chí tình chí nghĩa thế này nghe không giống việc Sesshoumaru sẽ làm, nhưng nghĩ kỹ thì cũng thấy chẳng có gì kỳ quái. Vốn hắn vẫn luôn là đại yêu quái mang theo uy thế cát cứ một phương như vậy. Sesshoumaru còn là đại yêu quái với huyết thống thuần khiết, suy nghĩ cùng tầm nhìn của hắn đã đạt đến ngưỡng mà Inuyasha không với tới được. Thân là bán yêu, điều cậu có thể làm là liều mạng bảo vệ bản thân, bảo vệ người bên cạnh.
Nghe nói Khuyển Đại tướng lúc sinh thời là đại yêu quái thống lĩnh Tây Quốc, về sau Sesshoumaru cũng sẽ trở thành sự tồn tại mạnh mẽ đến nỗi không ai sánh bằng như vậy sao?
Toutousai lấy búa gõ đầu cậu một cái, không cho Inuyasha càng lúc càng nghĩ miên man.
Inuyasha vuốt cái trán u lên một cục, nổi khùng mà nhảy phóc từ trên cây xuống, nắm đấm siết lại kêu răng rắc, từng đốt ngón tay đều đang kêu gào muốn đấm Toutousai thành đầu heo.
“Được rồi được rồi, bớt giận đi bớt giận đi,” lão già thức thời vội giơ tay đầu hàng, “Ta chỉ là muốn đến thăm Thiết Toái Nha của ngươi một chút, ta cứ có cảm giác hình như nó hơi thay đổi…”
“Muộn rồi, hôm nay là đêm trăng non.” Inuyasha khô khan đáp lại, cầm thanh kiếm rỉ cùn trong tay múa may vài cái, “Thiết Toái Nha sẽ không biến hóa được. Hơn nữa ta còn chưa thấy nó có thay đổi gì, sao ông thấy được vậy?”
Toutousai trợn tròn đôi mắt to cộ, ánh mắt sâu xa lại đầy vẻ tiếc hận rèn sắt không thành thép. Lão lắc đầu thở dài, “Vì ngươi ngu quá chứ sao.”
Ngay khi Inuyasha lại dấy lên xúc động muốn đấm lão thì Toutousai đúng lúc nói lảng sang chuyện khác, “Ngươi không làm được cũng chả sao, Sesshoumaru đâu? Hiện tại Sesshoumaru cũng có thể sử dụng Thiết Toái Nha mà?”
Inuyasha trở mình nằm xoay qua một bên, thờ ơ đáp, “Hắn đi rồi.”
“…À.” Toutousai có vẻ cực kỳ thất vọng.
Lão bọ chét Myoga nhảy phong phóc lại đây, lão nhào lên lưng Inuyasha, thỏa mãn hút cả mồm máu thật to. Ngay lập tức bị bán yêu vặn mình túm lấy nắm trong tay, “Lão già này, muốn gì đây hả?”
“Chúc mừng thiếu gia Inuyasha,” Myoga bị bóp bẹp dí, nghèn nghẹt cất tiếng, “Cậu hoàn toàn trưởng thành rồi, thực lực hẳn là cũng cao hơn nhiều, về sau không phải nương nhờ thiếu gia Sesshoumaru nữa.”
Inuyasha hừ một tiếng tỏ vẻ cậu đã biết, thoạt nhìn lại không nhẹ nhõm gì mấy, cả người ủ rũ không vui.
“Ngươi vẫn chưa nói cho Sesshoumaru phải không.” Toutousai sờ sờ cằm, hỏi.
“…Hắn làm gì để ý mấy chuyện này.”
“Ồ? Thế à?” Lão ngó cậu đăm đăm, cứ như đã sớm nhìn thấu nội tâm Inuyasha vậy, “Hắn vẫn luôn để ý chuyện của ngươi, không phải ngươi biết rõ nhất sao?”
“…Hừ.” Inuyasha thở dài đánh thượt đáp lại, thậm chí bắt đầu đuổi người. “Đi nhanh đi, đừng làm phiền ta nữa. Hôm nay ta phải tìm chỗ trốn đi, mấy ông đừng ở đây làm phí thời gian của ta.”
Nắng chiều ánh quýt biến mất sau lưng núi, bóng đêm tối đen như màn nhung buông rủ, Sesshoumaru chợt nhớ ra gì đó mà ngẩng đầu lên, quả nhiên không thấy ánh trăng trên bầu trời.
Hắn nắm chặt vỏ Thiên Sinh Nha, cảm nhận những cảm xúc bất an mà thanh kiếm không ngừng truyền đạt cho hắn, đây đương nhiên không phải cảm xúc của hắn, mà là của Inuyasha. Dường như bắt đầu từ lúc Inuyasha tựa vào lòng hắn, đắm mình trong yêu lực của hắn để dưỡng thương, Thiết Thoái Nha và Thiên Sinh Nha lại được hắn mang bên người, mối liên hệ kỳ lạ giữa hai thanh kiếm bất giác càng thêm khắng khít.
Hắn không rõ mối liên hệ này xuất phát từ đâu, có lẽ do hai thanh kiếm từng là một thể nên chúng nó mới lại đạt được sự ăn ý thống nhất đến thế; cũng có khi là vì Inuyasha, trong thân thể cậu có phân nửa là yêu lực lẫn yêu huyết của anh trai, sức mạnh đồng nguyên khiến bọn họ dễ dàng cảm ứng lẫn nhau như cảm nhận chính bản thân mình vậy.
Ví như lúc này, Sesshoumaru biết rõ Inuyasha đang giấu mình vào xó xỉnh tối tăm nào đó, bất an chờ đợi thời khắc mình yếu ớt nhất trôi qua từng phút từng giây.
Sesshoumaru về tới làng, hắn không chút do dự hướng về nơi Inuyasha đang ẩn náu.
Đêm trăng non yêu lực mất hết khiến giác quan của bán yêu trì trệ vô cùng, lúc cậu thấy được Sesshoumaru đang đến gần, hắn đã đứng cách cây đại thụ cậu đang nương náu không xa.
Inuyasha giật mình thò đầu ra từ tán lá ken dày, trên mái tóc đen nhánh còn vướng một mảnh lá héo khô, cậu thực sự không tin nổi từ khoảng cách xa xôi như vậy mà Sesshoumaru có thể đoán chuẩn xác vị trí của cậu chỉ bằng khứu giác. Có điều cậu lại lờ mờ nhận ra: dường như mình biết Sesshoumaru nhất định sẽ đến. Đêm nay Thiết Toái Nha không thể biến hình, nhưng khi cậu chạm vào nó, phảng phất vẫn có hơi thở và cảm xúc của anh trai truyền lại.
Hay đây là sự thay đổi mà Toutousai đã nói?
Inuyasha không hiểu được, cậu nép mình trên cây, thấy Sesshoumaru tới mà như gặp phải đại địch.
“Thu nắm đấm của ngươi lại, Inuyasha,” Sesshoumaru ý vị sâu xa mà nói với đứa em quen thói cậy mạnh này, “Ta cũng không phải lần đầu thấy ngươi như vậy.”
Inuyasha rụt đầu về, giọng cậu vọng ra nghe làu bàu buồn bực sau tán lá, “Hừ…Thế ngươi tới đây làm gì? Cười nhạo bộ dạng hiện giờ của ta?”
Sesshoumaru thở dài, “Ta biết ngươi trưởng thành, Inuyasha.”
Hắn cố hết sức dịu giọng mà nói, “Về sau cũng không cần yêu lực của ta nữa.”
“Rồi sao,” tiếng cậu vọng ra từ sau tán lá nghe khô khốc, Sesshoumaru thậm chí còn mơ hồ cảm giác được có sự sượng trân kèn kẹt trong cổ họng cậu kia, “Không lẽ ngươi đến từ biệt…Ê, Sesshoumaru, chúng ta chưa từng thân nhau dữ vậy, ta không có hứng nghe ngươi tạm biệt ta.”
“Xuống khỏi cái cây đó đi.” Sesshoumaru ra lệnh.
“Mắc gì ta phải nghe ngươi.”
“Xuống đây.”
“Không.”
Bán yêu co gối cuộn mình nép chặt vào thân cây, hai tay ôm cứng lấy Thiết Thoái Nha, một tư thế quen thuộc đầy tính tự vệ. Từ thuở ấu thơ, dù là bị bắt nạt hay bị chọc giận, cậu đều thích trốn trên cây, để tán lá ken dày che giấu sự khốn khổ và yếu đuối của cậu, cũng khiến cậu cảm thấy an toàn.
Dẫu cho những người đợi chờ cậu dưới tàng cây đã dần đi xa mãi. Inuyasha hít sâu một hơi ôm mình thật chặt, hạ quyết tâm không thèm nhìn đại yêu quái dưới gốc cây kia nữa. Vào đêm trăng non, cậu chỉ thấy an toàn nhất khi một mình lánh trên ngọn cây cao.
“Xuống đây,” Sesshoumaru bỗng nhiên hạ giọng, dịu dàng đến nỗi nghe như dỗ dành một đứa trẻ, Inuyasha còn chưa từng nghe hắn nói chuyện với cậu bằng giọng điệu như thế bao giờ, “Nghe lời.”
Vì giọng điệu êm dịu của hắn mà cậu trợn tròn mắt, lại một lần nữa thò đầu ra. Cậu không kìm được mà đưa tay dụi mắt, vì không tin nổi vào những gì mình vừa thấy: Sesshoumaru đứng dưới gốc cây dang tay vươn về phía cậu, rõ ràng là muốn đón lấy Inuyasha.
Inuyasha cắn răng, cố dằn xuống cảm giác chua xót chợt cuộn trào. Cậu nhớ mẫu thân dưới tàng cây dang tay về phía cậu, để đứa bé bị bắt nạt như cún con nhào vào vòng tay; cậu nhớ Kagome cùng những người bạn dưới tàng cây gọi tên cậu, nấu xong món mì ăn liền mà cậu thích ăn nhất; những hồi ức hạnh phúc tươi đẹp tràn về khiến mắt cậu cay cay; cảm xúc mênh mông mãnh liệt dễ dàng phá đi vỏ bọc cứng rắn của cậu, cả trái tim như chìm trong biển lệ mặn chát.
Inuyasha trợn tròn mắt, nước mắt chảy xuôi theo hai má, biểu cảm thậm chí có hơi buồn cười. Cảm giác nghèn nghẹt không thở được làm đôi tay cậu run rẩy, gần như không bám vào thân cây xù xì nổi nữa.
Trong khoảnh khắc cậu mất thăng bằng, bên tai vang lên tiếng cành cây nứt gãy. Inuyasha chỉ nhắm mắt lại, thản nhiên đón lấy cảm giác hẫng người rơi xuống từ trên cao.
Nhưng cậu không rơi xuống đất mà là một vòm ngực êm ái. Inuyasha lúc này mới kịp phản ứng, cậu ngẩng đầu lên từ lớp lông tơ trắng mịn, kìm lại tiếng nức nở chực vuột khỏi họng, cậu túm chặt tay áo ra sức lau qua đôi mắt mình.
“Đừng lau nữa,” Sesshoumaru dịu dàng ve vuốt tấm lưng run rẩy của Inuyasha, “Ta biết mà.”
Cậu rầu rĩ cất tiếng giữa từng tiếng nấc nghẹn ngào, “Ngươi…tên khốn này…ngươi thì biết cái gì…”
“Biết ngươi muốn ta ở bên ngươi.”
Hắn nâng mặt em trai lên nhìn cậu chăm chú, dịu dàng lau đi những giọt nước mắt tuôn rơi, khẽ khàng thủ thỉ, “Ta sẽ bảo vệ ngươi.”
“Ngươi…ngươi đừng vội đắc ý,” Inuyasha nức nở, “Ta không gọi ngươi là anh đâu.”
“Ngươi dỗi đấy à?”
“Ta…Ta chỉ không muốn bị ngươi coi là em trai thôi.”
Sesshoumaru nhìn sâu vào đôi mắt ướt nhòa của Inuyasha, đôi mắt vàng kim dù đầy vẻ ngượng ngập buồn tủi, nhưng ẩn sâu trong đó là tình ý thiết tha chân thành.
“Hiếm khi ăn ý vậy,” hắn bỗng nhiên vui vẻ, xoa xoa vành tai loài người mềm mại của Inuyasha, lùa tay vào mái tóc đen mượt như nhung lụa, “Ta cũng không muốn bị ngươi xem như anh trai.”
Hai người nhìn sâu vào mắt nhau, cứ như bị một sức mạnh không cách nào kháng cự mà xích lại gần hơn, chóp mũi khẽ cọ vào nhau, tiếp đó là cảm giác của đôi môi ướt mềm. Đại yêu quái lướt qua nanh cậu trước, bán yêu lập tức học theo thăm dò xung quanh, lại ngốc đến nỗi xước cả đầu lưỡi mà hít ngược một hơi. Hơi thở âm ấm ươn ướt tựa tấm thảm nhung vây lấy hai trái tim cùng chung nhịp đập rộn ràng.
Ở nơi mà hai người không nhìn thấy, hình như có một vì sao lấp lánh vút qua màn đêm, bay về nơi đất lành.
Kết thúc.
Inuyasha ngồi giữa cánh đồng mà bện từng vòng hoa hồi lâu, chuyên chú đến nỗi có con bướm đậu lại trên cái tai nhạy cảm cậu cũng không phát hiện.
“Không ngờ ngươi còn có ngón nghề này.”
Sesshoumaru lãnh đạm nhìn đứa em ôm đầy hoa tươi sặc sỡ đủ màu bện thành vòng, so với khen ngợi, giọng hắn nghe càng giống như đang trào phúng, thậm chí còn có một chút ghen tuông.
Inuyasha cũng không vừa, cậu đáp lại bằng vẻ mặt khinh bỉ, mồm miệng lải nhải, “Dù sao ngươi cũng vô tình vô nghĩa nhiều năm, nhất định sẽ không hiểu được con gái thích nhất mấy vòng hoa này đó.”
Cậu mò mò lựa lựa trong đống hoa tươi, cuối cùng lấy ra một vòng bện từ hoa nhỏ màu cam rồi nhét vào tay Sesshoumaru, “Nè, đây là cho cô nhóc kia. Đi thôi, ta nghĩ nhỏ nhất định là càng thích ngươi hơn ta đó.”
Khác với kiểu từ biệt thẳng thừng của đại yêu quái như Sesshoumaru, lúc Inuyasha quyết tâm rời làng ra ngoài du hành, phương thức từ biệt của cậu trông có thi vị hơn hẳn.
Cậu vì mỗi người bạn đang ngủ yên tại nơi đây mà bện từng vòng hoa, cách làm đương nhiên là Kagome dạy cậu, ngay cả Rin cũng được cậu bện cho một cái, mượn tay Sesshoumaru đưa cho bà.
Vòng hoa tươi thắm choàng trên mộ bia lạnh lẽo, Inuyasha đi vòng qua chúng, cẩn thận lau đi lớp bụi bám trên mộ.
“Tạm biệt nha.” Inuyasha thủ thỉ, thầm nói lời từ biệt với từng người trong lòng, dường như chỉ cần nhắm mắt lại là nhớ đến dáng vẻ bọn họ tươi cười phất tay, nói với cậu rằng hẹn gặp lại.
Những gì Sesshoumaru muốn nói với Rin thì ngắn gọn hơn nhiều, chỉ trong chốc lát hắn đã đứng sau lưng cậu, trằm mặc dõi theo bán yêu đi qua đi lại giữa hàng mộ của những người bạn kia hồi lâu, cuối cùng mới nhẹ nhàng bước về bên hắn.
“Chúng ta đi thôi.” Inuyasha thì thầm với Sesshoumaru, hắn không nói gì mà chỉ hơi nheo mắt, làm như không thấy nụ cười giảo hoạt bên khóe môi Inuyasha khi cậu tính lén bỏ Jaken lại phía sau.
Từ đằng xa, lão tiểu yêu ôm Gậy đầu người vừa kêu khóc om sòm vừa chạy ù tới.
“…Đại nhân Sesshoumaru, chờ tôi nữa!”
Inuyasha nằm phơi mình trên một nhánh cây thưa lá của thần mộc, tận hưởng ánh nắng rọi xuống qua kẽ lá.
Lúc cậu tỉnh dậy sau cơn say mèm với cái đầu nhức như búa bổ cũng là lúc trời quang mây tạnh, cậu nhận ra mình đang nằm trên đống cỏ khô không đến nỗi quá khó coi. Sesshoumaru dường như đã hồi phục như thường, dặn dò cậu vài câu liền nghênh ngang rời đi, có điều nghe ý hắn thì chắc không bao lâu sau sẽ về.
Sesshoumaru quyết định để lại dấu vết của hắn quanh làng, yêu lực hùng hậu của hắn sẽ khiến đám yêu quái chung quanh e ngại, bảo vệ sự bình yên cho ngôi làng nhỏ này giữa khói lửa chiến tranh.
Việc chí tình chí nghĩa thế này nghe không giống việc Sesshoumaru sẽ làm, nhưng nghĩ kỹ thì cũng thấy chẳng có gì kỳ quái. Vốn hắn vẫn luôn là đại yêu quái mang theo uy thế cát cứ một phương như vậy. Sesshoumaru còn là đại yêu quái với huyết thống thuần khiết, suy nghĩ cùng tầm nhìn của hắn đã đạt đến ngưỡng mà Inuyasha không với tới được. Thân là bán yêu, điều cậu có thể làm là liều mạng bảo vệ bản thân, bảo vệ người bên cạnh.
Nghe nói Khuyển Đại tướng lúc sinh thời là đại yêu quái thống lĩnh Tây Quốc, về sau Sesshoumaru cũng sẽ trở thành sự tồn tại mạnh mẽ đến nỗi không ai sánh bằng như vậy sao?
Toutousai lấy búa gõ đầu cậu một cái, không cho Inuyasha càng lúc càng nghĩ miên man.
Inuyasha vuốt cái trán u lên một cục, nổi khùng mà nhảy phóc từ trên cây xuống, nắm đấm siết lại kêu răng rắc, từng đốt ngón tay đều đang kêu gào muốn đấm Toutousai thành đầu heo.
“Được rồi được rồi, bớt giận đi bớt giận đi,” lão già thức thời vội giơ tay đầu hàng, “Ta chỉ là muốn đến thăm Thiết Toái Nha của ngươi một chút, ta cứ có cảm giác hình như nó hơi thay đổi…”
“Muộn rồi, hôm nay là đêm trăng non.” Inuyasha khô khan đáp lại, cầm thanh kiếm rỉ cùn trong tay múa may vài cái, “Thiết Toái Nha sẽ không biến hóa được. Hơn nữa ta còn chưa thấy nó có thay đổi gì, sao ông thấy được vậy?”
Toutousai trợn tròn đôi mắt to cộ, ánh mắt sâu xa lại đầy vẻ tiếc hận rèn sắt không thành thép. Lão lắc đầu thở dài, “Vì ngươi ngu quá chứ sao.”
Ngay khi Inuyasha lại dấy lên xúc động muốn đấm lão thì Toutousai đúng lúc nói lảng sang chuyện khác, “Ngươi không làm được cũng chả sao, Sesshoumaru đâu? Hiện tại Sesshoumaru cũng có thể sử dụng Thiết Toái Nha mà?”
Inuyasha trở mình nằm xoay qua một bên, thờ ơ đáp, “Hắn đi rồi.”
“…À.” Toutousai có vẻ cực kỳ thất vọng.
Lão bọ chét Myoga nhảy phong phóc lại đây, lão nhào lên lưng Inuyasha, thỏa mãn hút cả mồm máu thật to. Ngay lập tức bị bán yêu vặn mình túm lấy nắm trong tay, “Lão già này, muốn gì đây hả?”
“Chúc mừng thiếu gia Inuyasha,” Myoga bị bóp bẹp dí, nghèn nghẹt cất tiếng, “Cậu hoàn toàn trưởng thành rồi, thực lực hẳn là cũng cao hơn nhiều, về sau không phải nương nhờ thiếu gia Sesshoumaru nữa.”
Inuyasha hừ một tiếng tỏ vẻ cậu đã biết, thoạt nhìn lại không nhẹ nhõm gì mấy, cả người ủ rũ không vui.
“Ngươi vẫn chưa nói cho Sesshoumaru phải không.” Toutousai sờ sờ cằm, hỏi.
“…Hắn làm gì để ý mấy chuyện này.”
“Ồ? Thế à?” Lão ngó cậu đăm đăm, cứ như đã sớm nhìn thấu nội tâm Inuyasha vậy, “Hắn vẫn luôn để ý chuyện của ngươi, không phải ngươi biết rõ nhất sao?”
“…Hừ.” Inuyasha thở dài đánh thượt đáp lại, thậm chí bắt đầu đuổi người. “Đi nhanh đi, đừng làm phiền ta nữa. Hôm nay ta phải tìm chỗ trốn đi, mấy ông đừng ở đây làm phí thời gian của ta.”
Nắng chiều ánh quýt biến mất sau lưng núi, bóng đêm tối đen như màn nhung buông rủ, Sesshoumaru chợt nhớ ra gì đó mà ngẩng đầu lên, quả nhiên không thấy ánh trăng trên bầu trời.
Hắn nắm chặt vỏ Thiên Sinh Nha, cảm nhận những cảm xúc bất an mà thanh kiếm không ngừng truyền đạt cho hắn, đây đương nhiên không phải cảm xúc của hắn, mà là của Inuyasha. Dường như bắt đầu từ lúc Inuyasha tựa vào lòng hắn, đắm mình trong yêu lực của hắn để dưỡng thương, Thiết Thoái Nha và Thiên Sinh Nha lại được hắn mang bên người, mối liên hệ kỳ lạ giữa hai thanh kiếm bất giác càng thêm khắng khít.
Hắn không rõ mối liên hệ này xuất phát từ đâu, có lẽ do hai thanh kiếm từng là một thể nên chúng nó mới lại đạt được sự ăn ý thống nhất đến thế; cũng có khi là vì Inuyasha, trong thân thể cậu có phân nửa là yêu lực lẫn yêu huyết của anh trai, sức mạnh đồng nguyên khiến bọn họ dễ dàng cảm ứng lẫn nhau như cảm nhận chính bản thân mình vậy.
Ví như lúc này, Sesshoumaru biết rõ Inuyasha đang giấu mình vào xó xỉnh tối tăm nào đó, bất an chờ đợi thời khắc mình yếu ớt nhất trôi qua từng phút từng giây.
Sesshoumaru về tới làng, hắn không chút do dự hướng về nơi Inuyasha đang ẩn náu.
Đêm trăng non yêu lực mất hết khiến giác quan của bán yêu trì trệ vô cùng, lúc cậu thấy được Sesshoumaru đang đến gần, hắn đã đứng cách cây đại thụ cậu đang nương náu không xa.
Inuyasha giật mình thò đầu ra từ tán lá ken dày, trên mái tóc đen nhánh còn vướng một mảnh lá héo khô, cậu thực sự không tin nổi từ khoảng cách xa xôi như vậy mà Sesshoumaru có thể đoán chuẩn xác vị trí của cậu chỉ bằng khứu giác. Có điều cậu lại lờ mờ nhận ra: dường như mình biết Sesshoumaru nhất định sẽ đến. Đêm nay Thiết Toái Nha không thể biến hình, nhưng khi cậu chạm vào nó, phảng phất vẫn có hơi thở và cảm xúc của anh trai truyền lại.
Hay đây là sự thay đổi mà Toutousai đã nói?
Inuyasha không hiểu được, cậu nép mình trên cây, thấy Sesshoumaru tới mà như gặp phải đại địch.
“Thu nắm đấm của ngươi lại, Inuyasha,” Sesshoumaru ý vị sâu xa mà nói với đứa em quen thói cậy mạnh này, “Ta cũng không phải lần đầu thấy ngươi như vậy.”
Inuyasha rụt đầu về, giọng cậu vọng ra nghe làu bàu buồn bực sau tán lá, “Hừ…Thế ngươi tới đây làm gì? Cười nhạo bộ dạng hiện giờ của ta?”
Sesshoumaru thở dài, “Ta biết ngươi trưởng thành, Inuyasha.”
Hắn cố hết sức dịu giọng mà nói, “Về sau cũng không cần yêu lực của ta nữa.”
“Rồi sao,” tiếng cậu vọng ra từ sau tán lá nghe khô khốc, Sesshoumaru thậm chí còn mơ hồ cảm giác được có sự sượng trân kèn kẹt trong cổ họng cậu kia, “Không lẽ ngươi đến từ biệt…Ê, Sesshoumaru, chúng ta chưa từng thân nhau dữ vậy, ta không có hứng nghe ngươi tạm biệt ta.”
“Xuống khỏi cái cây đó đi.” Sesshoumaru ra lệnh.
“Mắc gì ta phải nghe ngươi.”
“Xuống đây.”
“Không.”
Bán yêu co gối cuộn mình nép chặt vào thân cây, hai tay ôm cứng lấy Thiết Thoái Nha, một tư thế quen thuộc đầy tính tự vệ. Từ thuở ấu thơ, dù là bị bắt nạt hay bị chọc giận, cậu đều thích trốn trên cây, để tán lá ken dày che giấu sự khốn khổ và yếu đuối của cậu, cũng khiến cậu cảm thấy an toàn.
Dẫu cho những người đợi chờ cậu dưới tàng cây đã dần đi xa mãi. Inuyasha hít sâu một hơi ôm mình thật chặt, hạ quyết tâm không thèm nhìn đại yêu quái dưới gốc cây kia nữa. Vào đêm trăng non, cậu chỉ thấy an toàn nhất khi một mình lánh trên ngọn cây cao.
“Xuống đây,” Sesshoumaru bỗng nhiên hạ giọng, dịu dàng đến nỗi nghe như dỗ dành một đứa trẻ, Inuyasha còn chưa từng nghe hắn nói chuyện với cậu bằng giọng điệu như thế bao giờ, “Nghe lời.”
Vì giọng điệu êm dịu của hắn mà cậu trợn tròn mắt, lại một lần nữa thò đầu ra. Cậu không kìm được mà đưa tay dụi mắt, vì không tin nổi vào những gì mình vừa thấy: Sesshoumaru đứng dưới gốc cây dang tay vươn về phía cậu, rõ ràng là muốn đón lấy Inuyasha.
Inuyasha cắn răng, cố dằn xuống cảm giác chua xót chợt cuộn trào. Cậu nhớ mẫu thân dưới tàng cây dang tay về phía cậu, để đứa bé bị bắt nạt như cún con nhào vào vòng tay; cậu nhớ Kagome cùng những người bạn dưới tàng cây gọi tên cậu, nấu xong món mì ăn liền mà cậu thích ăn nhất; những hồi ức hạnh phúc tươi đẹp tràn về khiến mắt cậu cay cay; cảm xúc mênh mông mãnh liệt dễ dàng phá đi vỏ bọc cứng rắn của cậu, cả trái tim như chìm trong biển lệ mặn chát.
Inuyasha trợn tròn mắt, nước mắt chảy xuôi theo hai má, biểu cảm thậm chí có hơi buồn cười. Cảm giác nghèn nghẹt không thở được làm đôi tay cậu run rẩy, gần như không bám vào thân cây xù xì nổi nữa.
Trong khoảnh khắc cậu mất thăng bằng, bên tai vang lên tiếng cành cây nứt gãy. Inuyasha chỉ nhắm mắt lại, thản nhiên đón lấy cảm giác hẫng người rơi xuống từ trên cao.
Nhưng cậu không rơi xuống đất mà là một vòm ngực êm ái. Inuyasha lúc này mới kịp phản ứng, cậu ngẩng đầu lên từ lớp lông tơ trắng mịn, kìm lại tiếng nức nở chực vuột khỏi họng, cậu túm chặt tay áo ra sức lau qua đôi mắt mình.
“Đừng lau nữa,” Sesshoumaru dịu dàng ve vuốt tấm lưng run rẩy của Inuyasha, “Ta biết mà.”
Cậu rầu rĩ cất tiếng giữa từng tiếng nấc nghẹn ngào, “Ngươi…tên khốn này…ngươi thì biết cái gì…”
“Biết ngươi muốn ta ở bên ngươi.”
Hắn nâng mặt em trai lên nhìn cậu chăm chú, dịu dàng lau đi những giọt nước mắt tuôn rơi, khẽ khàng thủ thỉ, “Ta sẽ bảo vệ ngươi.”
“Ngươi…ngươi đừng vội đắc ý,” Inuyasha nức nở, “Ta không gọi ngươi là anh đâu.”
“Ngươi dỗi đấy à?”
“Ta…Ta chỉ không muốn bị ngươi coi là em trai thôi.”
Sesshoumaru nhìn sâu vào đôi mắt ướt nhòa của Inuyasha, đôi mắt vàng kim dù đầy vẻ ngượng ngập buồn tủi, nhưng ẩn sâu trong đó là tình ý thiết tha chân thành.
“Hiếm khi ăn ý vậy,” hắn bỗng nhiên vui vẻ, xoa xoa vành tai loài người mềm mại của Inuyasha, lùa tay vào mái tóc đen mượt như nhung lụa, “Ta cũng không muốn bị ngươi xem như anh trai.”
Hai người nhìn sâu vào mắt nhau, cứ như bị một sức mạnh không cách nào kháng cự mà xích lại gần hơn, chóp mũi khẽ cọ vào nhau, tiếp đó là cảm giác của đôi môi ướt mềm. Đại yêu quái lướt qua nanh cậu trước, bán yêu lập tức học theo thăm dò xung quanh, lại ngốc đến nỗi xước cả đầu lưỡi mà hít ngược một hơi. Hơi thở âm ấm ươn ướt tựa tấm thảm nhung vây lấy hai trái tim cùng chung nhịp đập rộn ràng.
Ở nơi mà hai người không nhìn thấy, hình như có một vì sao lấp lánh vút qua màn đêm, bay về nơi đất lành.
Kết thúc.
Inuyasha ngồi giữa cánh đồng mà bện từng vòng hoa hồi lâu, chuyên chú đến nỗi có con bướm đậu lại trên cái tai nhạy cảm cậu cũng không phát hiện.
“Không ngờ ngươi còn có ngón nghề này.”
Sesshoumaru lãnh đạm nhìn đứa em ôm đầy hoa tươi sặc sỡ đủ màu bện thành vòng, so với khen ngợi, giọng hắn nghe càng giống như đang trào phúng, thậm chí còn có một chút ghen tuông.
Inuyasha cũng không vừa, cậu đáp lại bằng vẻ mặt khinh bỉ, mồm miệng lải nhải, “Dù sao ngươi cũng vô tình vô nghĩa nhiều năm, nhất định sẽ không hiểu được con gái thích nhất mấy vòng hoa này đó.”
Cậu mò mò lựa lựa trong đống hoa tươi, cuối cùng lấy ra một vòng bện từ hoa nhỏ màu cam rồi nhét vào tay Sesshoumaru, “Nè, đây là cho cô nhóc kia. Đi thôi, ta nghĩ nhỏ nhất định là càng thích ngươi hơn ta đó.”
Khác với kiểu từ biệt thẳng thừng của đại yêu quái như Sesshoumaru, lúc Inuyasha quyết tâm rời làng ra ngoài du hành, phương thức từ biệt của cậu trông có thi vị hơn hẳn.
Cậu vì mỗi người bạn đang ngủ yên tại nơi đây mà bện từng vòng hoa, cách làm đương nhiên là Kagome dạy cậu, ngay cả Rin cũng được cậu bện cho một cái, mượn tay Sesshoumaru đưa cho bà.
Vòng hoa tươi thắm choàng trên mộ bia lạnh lẽo, Inuyasha đi vòng qua chúng, cẩn thận lau đi lớp bụi bám trên mộ.
“Tạm biệt nha.” Inuyasha thủ thỉ, thầm nói lời từ biệt với từng người trong lòng, dường như chỉ cần nhắm mắt lại là nhớ đến dáng vẻ bọn họ tươi cười phất tay, nói với cậu rằng hẹn gặp lại.
Những gì Sesshoumaru muốn nói với Rin thì ngắn gọn hơn nhiều, chỉ trong chốc lát hắn đã đứng sau lưng cậu, trằm mặc dõi theo bán yêu đi qua đi lại giữa hàng mộ của những người bạn kia hồi lâu, cuối cùng mới nhẹ nhàng bước về bên hắn.
“Chúng ta đi thôi.” Inuyasha thì thầm với Sesshoumaru, hắn không nói gì mà chỉ hơi nheo mắt, làm như không thấy nụ cười giảo hoạt bên khóe môi Inuyasha khi cậu tính lén bỏ Jaken lại phía sau.
Từ đằng xa, lão tiểu yêu ôm Gậy đầu người vừa kêu khóc om sòm vừa chạy ù tới.
“…Đại nhân Sesshoumaru, chờ tôi nữa!”
Bình luận truyện