Trang Trại Tình Yêu
Chương 5
“May...”
May hơi quay người trong tư thế đang trèo xuống từ ca bin chiếc máy kéo cô vừa lái vào sân.
Vội vã trở về nhà vài tiếng trước sau cuộc hẹn ăn trưa mà cô đã tưởng là chỉ có mình với David, May đã dành phần còn lại của buổi chiều và đầu giờ tối để làm những công việc thường nhật nhưng rất cần thiết của trang trại.
Đương nhiên, cô vẫn chờ chuyến viếng thăm này, nhưng khi nó đến, cô vẫn cảm thấy sốc lạnh sống lưng.
“May, tôi nghĩ hai chúng ta cần nói chuyện, cô có nghĩ vậy không?” April Robine khàn giọng hỏi.
May cố ý quay lưng lại người phụ nữ này, cố gắng kiềm chế những cảm xúc mà cô biết đang hiện nhanh trên gương mặt biểu cảm của mình. Vài phút trước, cô không hề nhìn thấy chiếc ô tô nào trong sân để có thể đoán ra sự có mặt của người phụ nữ này ở đây, không hề có báo trước nào về sự đối đầu này. Chỉ có một điều tích cực mà May có được là cô ở đây một mình trong trang trại và không có em gái nào ở đây để chứng kiến cả.
“May?”
Cô cứng đờ người, từ từ quay lại đối diện với người phụ nữ kia khi tiếp tục bước xuống mặt sân trải sỏi, đồng thời nhận ra chiếc xe đỏ đỗ cạnh ga ra, vì vậy mọi người đi từ ngoài vào đều không nhìn thấy.
Giống như May... Cô phẫn uất nhìn người phụ nữ nọ. “Bà biết là tôi không muốn bà đến đây.” Đó vừa là một tuyên bố vừa là một lời buộc tội.
Nữ diễn viên không thiếu kiểm soát hơn lúc ban trưa, những nếp căng thẳng hiện bên mắt, gương mặt bà nhợt nhạt dưới lớp trang điểm không chê vào đâu được, bà vẫn mặc chiếc áo len cashmere và chiếc quần đen ôm sát lúc trước.
“Thực ra”, May tiếp tục một cách châm chọc, “tôi ngạc nhiên bà vẫn còn tìm ra đường đến đây!”.
April Robine lưỡng lự khi sự châm chọc cố ý của May rõ ràng là trúng đích. “Mẹ nhớ mọi thứ ở nơi này, May.”
“Thật sao?”, cô xen ngang thô bạo. “Vậy hẳn bà nhớ đường ra chứ?” Cô quay đi, bước tới tháo chiếc moóc ra khỏi đuôi máy kéo, đôi tay run rẩy vì sốc và giận dữ.
Sao bà ta dám tới đây? Sao bà ta dám!
Không - cô sẽ không khóc. Sẽ không để người phụ nữ này hài lòng biết được chỉ riêng việc bà ta ở đây làm cô đau đớn và tức giận đến thế nào.
“Bà vẫn còn đứng đây à?”, cô nhiếc móc khi quay lại vẫn thấy người đó vẫn đứng đóng băng ở đó.
April Robine nhìn cô dò hỏi, mặt bà mất hết sắc khí. “Mẹ rất tiếc khi nghe tin về cha con năm ngoái...”
“Thật ư?” May cắt ngang nghiêm nghị, hai tay nắm chặt. “Thực vậy không?”, cô nhắc lại khinh bỉ.
Đôi mắt April lóe lên giận dữ trước sự hoài nghi của May. “Thật, mẹ thật sự tiếc”, bà cắt ngang. “Mẹ... ông ấy đã... James và mẹ có thể có những khác biệt, nhưng mẹ không bao giờ mong điều xấu cho ông ấy...”
“Ồ, xin bà”, May lẩm bẩm đầy chán ghét. “Miễn cho tôi những lời vô vị không thực lòng đó!”
“Chúng không hề không thực lòng”, bà thở dài. “Ngược lại là khác. May, lúc đó còn nhỏ, con không thể biết...”
“Không biết cái gì?” May nhìn chằm chằm người đàn bà đó. “Về nỗi đau của cha tôi khi vợ ông ấy bỏ đi ư?” Cô lắc đầu tỏ vẻ không tin. “Tôi có thể là ‘quá bé’, như bà nói, nhưng tôi không quá bé để nhận ra cha mình mất đi ý chí sống sau khi bà bỏ đi, mà ông chỉ sống vì ba đứa con mà ông phải nuôi thôi!” Mặt cô đầy xúc động, đôi mắt như lên cơn sốt, ngực nhô lên hạ xuống liên tục bên dưới chiếc áo len đen dày trong hơi thở đầy khích động.
“Chúng cũng là ba đứa con của mẹ!” April kêu lên đầy xúc động, tay bà giơ lên khẩn khoản.
May bất động, mọi cơn giận biến mất khi cái ớn lạnh một lần nữa chạy dọc sống lưng cô.
Junuary. March. May. Đúng, họ là ba đứa con của người phụ nữ này. Và bà ta đã bỏ chúng lại với cha mình, đã bước qua họ để ra đi theo một ngôi sao và giờ cũng trở thành một ngôi sao.
Và thật mỉa mai, hai tuần trước đây David Melton đã đề nghị May đóng vai Stella, với April Robine đóng vai người mẹ của Stella!
May đã rất phấn khích khi David, một đạo diễn phim có tiếng ở cả Anh và Mỹ, chọn cô từ một vở kịch câm địa phương để làm diễn viên của bộ phim anh sắp bấm máy mùa hè này, cho rằng cô hoàn toàn phù hợp với vai Stella, con gái một nữ anh hùng. Nhưng toàn bộ sự phấn khích đó đã tan biến vào giây phút David cho cô biết ai sẽ đóng vai mẹ cô.
David đã nói May hoàn hảo cho vai diễn đó.
Đương nhiên May thực sự hoàn hảo với vai diễn đó thật!
David có thể không biết hoàn hảo đến mức nào...
Vì April Robine chính là mẹ của cô!
Đã nhiều năm cô cố tình chối bỏ thực tế này, bằng một thỏa thuận ngầm với cha để nuôi dạy January và March lớn lên với niềm tin rằng mẹ họ đã mất khi họ còn rất nhỏ. Vậy mà giờ đây người đàn bà đó lại quay trở lại cuộc sống của họ một cách đầy sống động và xen ngang như thế này!
May lạnh lùng nhìn bà ta. “Mẹ chúng tôi chết rồi”, cô nói thẳng băng.
April há hốc miệng, mặt càng nhợt nhạt hơn. “January và March cũng nghĩ như vậy sao?”, bà ta nuốt nghẹn với vẻ không tin.
“Chúng tôi đều nghĩ thế”, May gay gắt xác nhận. “Chỉ mình tôi biết mẹ tôi là một người đàn bà đẹp, ích kỷ, người quan tâm tới danh tiếng và của cải hơn là người chồng và ba đứa con thơ của mình. Bà ấy đã chết với tất cả chúng tôi lúc bà ấy lựa chọn như vậy”, cô lạnh lùng bổ sung.
April khó khăn nuốt nước bọt, gương mặt xinh đẹp tái nhợt và phờ phạc đúng với tuổi 46 của mình. “Mẹ biết là James ghét mẹ, nhưng mẹ không bao giờ nghĩ...”
“Ông ấy không ghét bà”, May xen ngang, “ông ấy yêu bà. Chỉ yêu mình bà. Cho đến tận lúc chết”, cô kết luận đầy xúc động, biết rằng điều đó là sự thật, rằng cha của họ không bao giờ để ý tới một người đàn bà khác trong những năm sau khi April rời bỏ ông, rằng ông vẫn tiếp tục yêu người vợ cũ bất chấp những gì mà bà ta đã làm.
April nhắm mắt lại, hơi quay đi.
“Lúc đó mẹ không có lựa chọn”, bà ta thở ra run rẩy. “Bố con...”
“Tôi từ chối thảo luận về cha tôi!” May mạnh mẽ cắt lời, nhìn chằm chằm bà ta. “Tôi đã sống với ông ấy hơn hai mươi năm sau khi bà đi, tôi đã thấy việc bà bỏ đi đã tác động tới ông ấy thế nào - do vậy đừng nghĩ rằng bà có thể tới đây sau ngần ấy năm và nói với tôi bất kỳ điều gì về ông ấy!” Cô thở ra giận dữ.
Người đàn bà kia nuốt khan. “Chúng ta phải nói chuyện, May.”
“Tại sao vậy?”, cô thách thức. “Tôi chẳng có gì để nói với bà. Và, sau ngần ấy năm, tôi không tin là bà có điều gì để nói với tôi cả!”, cô thô bạo nói.
Khuôn mặt xinh đẹp dịu đi vẻ đầy xúc động. “Con có biết mẹ cảm thấy như thế nào khi David nói với mẹ rằng người thiếu nữ mà anh ấy chọn để đóng chung với mẹ trong bộ phim tới có tên là May Calendar không?”
May nhăn mặt khinh bỉ. “Tôi có thể tưởng tượng được!”
“Không, con không biết đâu”, April nhẹ nhàng phản đối.
“Nếu nó cũng giống như cảm giác của tôi khi biết bà là ngôi sao của bộ phim thì tôi có biết đấy!” May cứng nhắc khẳng định.
Cô đã quá sốc, quá sửng sốt khi biết tin đó, đến nỗi vội vã quay về Yorkshire ngay trên chuyến tàu tiếp theo sau khi thử vai ở London, thông báo cho các em gái của mình rằng cô đã từ chối đề nghị của David và không muốn thảo luận thêm về vấn đề này nữa. May cũng biết chắc rằng David sẽ tiếp tục khăng khăng cô phù hợp để đóng cùng April Robine trong vai con gái của bà ta.
Bà lắc đầu. “Mẹ vẫn không nghĩ thế”, bà thì thầm. “Nói cho mẹ biết về January và March đi. Chúng...”
“Chúng chẳng có liên quan gì tới bà!” May thô bạo khẳng định, lòng băn khoăn không biết khi nào thì cơn ác mộng này mới kết thúc.
April mím chặt miệng. “Jude nói với mẹ rằng chúng đã đính hôn với hai người bạn thân của anh ta...”
“Bà đã nói với Jude chúng tôi là con của bà ư?” May há hốc miệng không tin.
Người đàn bà kia nhướn mày.
“Con nghĩ sao?”
May thở ra khinh bỉ. “Tôi nghĩ là trong tất cả mọi người, Jude là người mà bà ít muốn để anh ta biết bà có ba đứa con gái tuổi ngoài 25!”
Sau hết, Jude trẻ hơn khoảng chục tuổi so với người đàn bà mà rõ là anh đang có quan hệ thân thiết này - nếu biết là bà ta đã có ba đứa con gái đã trưởng thành, không trẻ hơn anh ta bao nhiêu, thì mối quan hệ của họ sẽ bị phá hỏng, May đã nghĩ vậy!
April cau mày. “Đó không phải lý do mẹ chưa nói với anh ta. May, mẹ không hiểu con nghĩ gì về việc hôm nay mẹ đi cùng Jude, nhưng mẹ có thể đảm bảo với con...”
“Tôi không cần sự đảm bảo của bà, bà Robine... về bất kỳ thứ gì!” May cắt ngang lạnh lùng. “Và cả January và March cũng vậy.”
“Con không thể nói thay cho chúng”, người đàn bà phản đối.
“Trong trường hợp này thì có thể đấy”, May nói với sự chắc chắn. “Chúng đã lớn lên trong bao năm qua mà không có mẹ, giờ thì chúng chẳng cần một người mẹ vào lúc mà chúng sắp cưới người mình yêu!”
“Nhất là một người mẹ như mẹ đây, có phải thế không?” April hỏi thẳng.
“Đúng thế!” May kiên quyết gật đầu, những mong bà ta bỏ đi, vì sự căng thẳng mấy phút vừa qua bắt đầu tác động đến cô. Cô quay đi, không chắc mình có thể chịu đựng đến bao giờ trước khi vỡ òa trong nước mắt.
Đó là mẹ của cô, vì Chúa, người mẹ mà cô đã tôn thờ trong suốt năm năm đầu đời, người mẹ cô đã buộc phải học cách sống thiếu vắng khi bà ấy bước qua chồng và những đứa con thơ của mình để theo đuổi nghiệp diễn. Chỉ cần ngửi mùi nước hoa của bà ta sáng nay cũng đã khiến đầu óc cô quay cuồng.
“Tôi đã trả lời David về vai diễn và không nghĩ chúng ta còn gì để nói với nhau?” vẻ mặt cô đầy thách đố.
“David nói với mẹ rằng con là một diễn viên giỏi”, April nói nhanh.
Cô nhún vai. “Có vẻ anh ta nghĩ thế.”
April gật đầu, “Và con nghĩ năng khiếu diễn xuất của con từ đâu ra vậy?”.
Cặp mắt xanh của May lóe sáng sâu thẳm. “Cũng từ chỗ mà January được thừa hưởng năng khiếu hát và March là năng khiếu nghệ thuật vậy, tôi nghĩ thế!”, cô cáu kỉnh, hiểu rằng cả ba chị em đều không được thừa hưởng năng khiếu gì từ người cha ù lì, không sáng tạo của họ.
“January biết hát và March vẽ ư?” April hoài nghi lẩm bẩm.
“Đúng, nhưng tôi chắc tất cả chúng tôi đều sẵn lòng từ bỏ năng khiếu của mình để không có một người mẹ như vậy!” May tiếp tục sỉ nhục.
Trông April càng tái mét hơn. “Vậy con đang định từ bỏ cơ may trở thành ngôi sao chỉ vì mẹ cũng diễn trong phim?” Bà ta thốt lên đau đớn.
May nghiêm nghị nhìn bà ta. “Một trong hai chúng ta cũng phải đặt ưu tiên của mình một cách đúng đắn chứ!”
April lưỡng lự trước sự chế nhạo cố ý, bà hất cằm một cách thách thức khi nheo mắt nhìn May.
“Con...” Bà ngừng bặt khi họ nghe thấy tiếng ô tô đang tới gần. “Con đang chờ ai à?” April cau mày hỏi.
Jude!
Đúng là anh ta, liếc nhìn đồng hồ đeo tay May biết đã bảy rưỡi, thời điểm mà ban sáng Jude đã hẹn anh ta sẽ tới ăn tối, cùng với một chai rượu vang trắng.
Sau cuộc nói chuyện lúc ăn trưa, cô không nghĩ Jude sẽ giữ lời hẹn ăn tối, nhưng xét về mặt thời gian thì đúng là anh ta đến rồi.
Khỉ thật!
Cô sẽ nói gì về việc April Robine ở đây? Và quan trọng hơn, April Robine sẽ nói gì về sự có mặt của bà ta?
Chân Jude gần như trượt khỏi chân ga khi lái xe vào sân trang trại và nhìn thấy May và April đứng đó, rõ ràng là đang nói chuyện với nhau.
April làm cái gì ở đây nhỉ? Một trang trại đầy bùn đất rõ ràng là nơi cuối cùng mà anh nghĩ có thể tìm thấy người diễn viên xinh đẹp sang trọng này. Anh thừa nhận với sự thích thú, sự đối nghịch giữa hai người phụ nữ càng cùng cực hơn khi mà May lại mặc bộ đồ làm việc, chiếc mũ len chùm lên mái tóc.
Nhớ lại sự thô lỗ cố ý của May với người phụ nữ kia ban sáng, vẻ cương quyết rằng cô không muốn nói gì với April, anh còn kinh ngạc hơn nữa khi thấy hai người họ đứng cùng nhau tối nay...
Jude đỗ xe bên cạnh chiếc xe màu đỏ của April, ra khỏi xe và chậm rãi bước lại phía họ. “Chào các quý cô”, anh nhẹ nhàng chào họ, và nhìn họ có vẻ hơi chế nhạo.
“Jude!” April là người nhẹ nhàng lên tiếng. “Tôi không hề biết tối nay anh tới đây”, bà nói thêm vẻ trêu trọc.
Anh khẽ cúi đầu, thâm tâm buộc phải tự thừa nhận rằng mình vẫn hoàn toàn mù mịt về chuyện giữa hai người phụ nữ này. “Tôi cũng không hề biết là cô tới đây mà”, anh đáp trả.
May khịt mũi vẻ khinh bỉ. “Bà có thấy cách Jude trả lời một câu hỏi bằng một câu hỏi không?” Cô chế nhạo.
April nhìn anh cân nhắc, đầu hơi nghiêng sang một bên. “Giờ cô nhắc đến điều đó...”
“Thực ra thì lần này tôi đã trả lời một nhận xét bằng một nhận xét”, Jude tự bảo vệ ngắn gọn, với một cảm giác lạ lùng, rằng vào đúng lúc này, dù có những khác biệt hiển nhiên, hai người phụ nữ này có một mối liên hệ theo một cách nào đó.
“Cũng thế cả thôi”, May nói giễu cợt. “Kết quả cuối cùng là anh đưa ra rất ít thông tin thì vẫn vậy”, cô giải thích khi nhướn mày ra ý hỏi.
“Có lẽ vậy”, anh bỏ qua.
May nhìn April đầy dụng ý. “Hiểu tôi nói gì chứ!”, cô giễu cợt nói.
April cười niềm nở. “Tôi hiểu.”
Jude nhướn cặp lông mày đen.
“Cô cũng được mời ăn tối ư, April?”
“Không!”
“Tôi không...”
Cả hai người phụ nữ cùng nói, May dứt khoát phủ định, còn April nghe có vẻ mơ hồ hơn.
“Tôi không nghĩ là mình được mời”, April kết thúc một cách rầu rĩ.
“Tiếc thật”, Jude thì thầm sau khi liếc nhìn vẻ bướng bỉnh của May.
Sẽ thật thú vị được quan sát cuộc đối đầu giữa hai người phụ nữ hoàn toàn khác nhau như thế này - thậm chí anh có thể biết được lý do của sự ác cảm giữa họ, hoặc ít nhất là về phía May. Anh nhận ra April có vẻ như bối rối chứ không hề giận dữ.
“Tôi sẽ để hai bạn ăn tối”, April nhẹ nhàng bỏ qua, có vẻ như đang cố gắng để trở lại trạng thái cân bằng.
Nụ cười của bà tươi tắn và không nói lên điều gì, nhưng cái chính là nó không đi kèm sự ấm áp thường thấy trong đôi mắt.
Jude nhìn May vẻ châm chọc. “Tôi không chắc May có nhớ là cô ấy đã mời tôi không nữa!”, anh thốt lên, việc cô vẫn còn mặc đồ làm việc xem ra không có gì là hứa hẹn. Không còn nghi ngờ gì, sau cuộc nói chuyện của họ lúc ăn trưa, May đã nghĩ rằng anh sẽ không đến ăn tối. Điều đó cũng làm cho anh đôi chút thỏa mãn khi nghĩ rằng mình đã làm cô bất ngờ khi cuối cùng vẫn tới. Nhưng không nhiều lắm - anh vẫn còn chưa hiểu gì về sự căng thẳng giữa May và April.
“Tôi vẫn nhớ lời mời”, May khô khan trấn an. “Món gà hầm đã ở trên bếp vài tiếng rồi.”
Có thể là như thế, nhưng Jude vẫn nghi ngờ rằng May không thể nào nghĩ anh sẽ tới ăn tối với mình tối nay.
“Đủ cho cả ba chứ?”, anh thẳng thắn.
Vẻ mặt May tối sầm lại. “Tôi...”
“Tôi xin lỗi, nhưng tôi có hẹn ăn tối nay rồi”, April êm ả chen vào. “Thực ra” bà liếc xuống chiếc đồng hồ đeo ở cổ tay, “tôi phải đi rồi, nếu không tôi sẽ muộn mất.” Bà quay sang May. “Tôi hy vọng sẽ còn gặp lại cô trước khi rời đi”, bà nói.
“Bà định ở đây bao lâu?” May lạnh lùng nhìn bà.
April nhún đôi vai nhỏ. “Tôi vẫn chưa rõ...”
May ngay lập tức gật đầu. “Vậy trong trường hợp chúng ta không gặp lại nữa, chúc bà một chuyến đi an toàn.”
Nói cách khác, Jude dễ dàng phiên dịch, là bà có ở đây bao lâu nữa thì cũng đừng quay lại gặp tôi.
Tình thế này quả là kỳ lạ và Jude hoàn toàn không hiểu gì.
“Cảm ơn”, April nặng nề chấp nhận, nụ cười càng căng thẳng hơn khi quay sang Jude. “Có lẽ tôi sẽ gặp anh sau.”
Anh gật đầu ngay. “Cô có thể tin điều đó.”
April nở nụ cười buồn rầu. “Tôi tin là thế! Tôi... thực sự tôi rất vui được gặp cô, May”, cô khàn giọng nói thêm.
Một tình cảm mà May không hề có ý định lặp lại. Thực tế, trông cô lạnh lùng và không thể chạm vào như thế được tạc bằng băng vậy.
Cái gì vậy nhỉ?
Cái gì có thể là lý do khiến May tỏ thái độ phản kháng đến vậy với April nhỉ? Sự phản kháng, giờ anh đã nhận ra, dù lúc ăn trưa April đã tỏ ra bình thản, nhưng sự có mặt ở đây tối nay có nghĩa là cô ấy hoàn toàn hiểu mọi việc.
Khi Jude quan sát April bước tới chiếc ô tô của mình, gương mặt nhợt nhạt như thây ma khi cô lái xe ra khỏi trang trại, Jude thề rằng sẽ tìm bằng được câu trả lời cho những thắc mắc của mình, từ May hoặc từ April, ai cũng được.
May hơi quay người trong tư thế đang trèo xuống từ ca bin chiếc máy kéo cô vừa lái vào sân.
Vội vã trở về nhà vài tiếng trước sau cuộc hẹn ăn trưa mà cô đã tưởng là chỉ có mình với David, May đã dành phần còn lại của buổi chiều và đầu giờ tối để làm những công việc thường nhật nhưng rất cần thiết của trang trại.
Đương nhiên, cô vẫn chờ chuyến viếng thăm này, nhưng khi nó đến, cô vẫn cảm thấy sốc lạnh sống lưng.
“May, tôi nghĩ hai chúng ta cần nói chuyện, cô có nghĩ vậy không?” April Robine khàn giọng hỏi.
May cố ý quay lưng lại người phụ nữ này, cố gắng kiềm chế những cảm xúc mà cô biết đang hiện nhanh trên gương mặt biểu cảm của mình. Vài phút trước, cô không hề nhìn thấy chiếc ô tô nào trong sân để có thể đoán ra sự có mặt của người phụ nữ này ở đây, không hề có báo trước nào về sự đối đầu này. Chỉ có một điều tích cực mà May có được là cô ở đây một mình trong trang trại và không có em gái nào ở đây để chứng kiến cả.
“May?”
Cô cứng đờ người, từ từ quay lại đối diện với người phụ nữ kia khi tiếp tục bước xuống mặt sân trải sỏi, đồng thời nhận ra chiếc xe đỏ đỗ cạnh ga ra, vì vậy mọi người đi từ ngoài vào đều không nhìn thấy.
Giống như May... Cô phẫn uất nhìn người phụ nữ nọ. “Bà biết là tôi không muốn bà đến đây.” Đó vừa là một tuyên bố vừa là một lời buộc tội.
Nữ diễn viên không thiếu kiểm soát hơn lúc ban trưa, những nếp căng thẳng hiện bên mắt, gương mặt bà nhợt nhạt dưới lớp trang điểm không chê vào đâu được, bà vẫn mặc chiếc áo len cashmere và chiếc quần đen ôm sát lúc trước.
“Thực ra”, May tiếp tục một cách châm chọc, “tôi ngạc nhiên bà vẫn còn tìm ra đường đến đây!”.
April Robine lưỡng lự khi sự châm chọc cố ý của May rõ ràng là trúng đích. “Mẹ nhớ mọi thứ ở nơi này, May.”
“Thật sao?”, cô xen ngang thô bạo. “Vậy hẳn bà nhớ đường ra chứ?” Cô quay đi, bước tới tháo chiếc moóc ra khỏi đuôi máy kéo, đôi tay run rẩy vì sốc và giận dữ.
Sao bà ta dám tới đây? Sao bà ta dám!
Không - cô sẽ không khóc. Sẽ không để người phụ nữ này hài lòng biết được chỉ riêng việc bà ta ở đây làm cô đau đớn và tức giận đến thế nào.
“Bà vẫn còn đứng đây à?”, cô nhiếc móc khi quay lại vẫn thấy người đó vẫn đứng đóng băng ở đó.
April Robine nhìn cô dò hỏi, mặt bà mất hết sắc khí. “Mẹ rất tiếc khi nghe tin về cha con năm ngoái...”
“Thật ư?” May cắt ngang nghiêm nghị, hai tay nắm chặt. “Thực vậy không?”, cô nhắc lại khinh bỉ.
Đôi mắt April lóe lên giận dữ trước sự hoài nghi của May. “Thật, mẹ thật sự tiếc”, bà cắt ngang. “Mẹ... ông ấy đã... James và mẹ có thể có những khác biệt, nhưng mẹ không bao giờ mong điều xấu cho ông ấy...”
“Ồ, xin bà”, May lẩm bẩm đầy chán ghét. “Miễn cho tôi những lời vô vị không thực lòng đó!”
“Chúng không hề không thực lòng”, bà thở dài. “Ngược lại là khác. May, lúc đó còn nhỏ, con không thể biết...”
“Không biết cái gì?” May nhìn chằm chằm người đàn bà đó. “Về nỗi đau của cha tôi khi vợ ông ấy bỏ đi ư?” Cô lắc đầu tỏ vẻ không tin. “Tôi có thể là ‘quá bé’, như bà nói, nhưng tôi không quá bé để nhận ra cha mình mất đi ý chí sống sau khi bà bỏ đi, mà ông chỉ sống vì ba đứa con mà ông phải nuôi thôi!” Mặt cô đầy xúc động, đôi mắt như lên cơn sốt, ngực nhô lên hạ xuống liên tục bên dưới chiếc áo len đen dày trong hơi thở đầy khích động.
“Chúng cũng là ba đứa con của mẹ!” April kêu lên đầy xúc động, tay bà giơ lên khẩn khoản.
May bất động, mọi cơn giận biến mất khi cái ớn lạnh một lần nữa chạy dọc sống lưng cô.
Junuary. March. May. Đúng, họ là ba đứa con của người phụ nữ này. Và bà ta đã bỏ chúng lại với cha mình, đã bước qua họ để ra đi theo một ngôi sao và giờ cũng trở thành một ngôi sao.
Và thật mỉa mai, hai tuần trước đây David Melton đã đề nghị May đóng vai Stella, với April Robine đóng vai người mẹ của Stella!
May đã rất phấn khích khi David, một đạo diễn phim có tiếng ở cả Anh và Mỹ, chọn cô từ một vở kịch câm địa phương để làm diễn viên của bộ phim anh sắp bấm máy mùa hè này, cho rằng cô hoàn toàn phù hợp với vai Stella, con gái một nữ anh hùng. Nhưng toàn bộ sự phấn khích đó đã tan biến vào giây phút David cho cô biết ai sẽ đóng vai mẹ cô.
David đã nói May hoàn hảo cho vai diễn đó.
Đương nhiên May thực sự hoàn hảo với vai diễn đó thật!
David có thể không biết hoàn hảo đến mức nào...
Vì April Robine chính là mẹ của cô!
Đã nhiều năm cô cố tình chối bỏ thực tế này, bằng một thỏa thuận ngầm với cha để nuôi dạy January và March lớn lên với niềm tin rằng mẹ họ đã mất khi họ còn rất nhỏ. Vậy mà giờ đây người đàn bà đó lại quay trở lại cuộc sống của họ một cách đầy sống động và xen ngang như thế này!
May lạnh lùng nhìn bà ta. “Mẹ chúng tôi chết rồi”, cô nói thẳng băng.
April há hốc miệng, mặt càng nhợt nhạt hơn. “January và March cũng nghĩ như vậy sao?”, bà ta nuốt nghẹn với vẻ không tin.
“Chúng tôi đều nghĩ thế”, May gay gắt xác nhận. “Chỉ mình tôi biết mẹ tôi là một người đàn bà đẹp, ích kỷ, người quan tâm tới danh tiếng và của cải hơn là người chồng và ba đứa con thơ của mình. Bà ấy đã chết với tất cả chúng tôi lúc bà ấy lựa chọn như vậy”, cô lạnh lùng bổ sung.
April khó khăn nuốt nước bọt, gương mặt xinh đẹp tái nhợt và phờ phạc đúng với tuổi 46 của mình. “Mẹ biết là James ghét mẹ, nhưng mẹ không bao giờ nghĩ...”
“Ông ấy không ghét bà”, May xen ngang, “ông ấy yêu bà. Chỉ yêu mình bà. Cho đến tận lúc chết”, cô kết luận đầy xúc động, biết rằng điều đó là sự thật, rằng cha của họ không bao giờ để ý tới một người đàn bà khác trong những năm sau khi April rời bỏ ông, rằng ông vẫn tiếp tục yêu người vợ cũ bất chấp những gì mà bà ta đã làm.
April nhắm mắt lại, hơi quay đi.
“Lúc đó mẹ không có lựa chọn”, bà ta thở ra run rẩy. “Bố con...”
“Tôi từ chối thảo luận về cha tôi!” May mạnh mẽ cắt lời, nhìn chằm chằm bà ta. “Tôi đã sống với ông ấy hơn hai mươi năm sau khi bà đi, tôi đã thấy việc bà bỏ đi đã tác động tới ông ấy thế nào - do vậy đừng nghĩ rằng bà có thể tới đây sau ngần ấy năm và nói với tôi bất kỳ điều gì về ông ấy!” Cô thở ra giận dữ.
Người đàn bà kia nuốt khan. “Chúng ta phải nói chuyện, May.”
“Tại sao vậy?”, cô thách thức. “Tôi chẳng có gì để nói với bà. Và, sau ngần ấy năm, tôi không tin là bà có điều gì để nói với tôi cả!”, cô thô bạo nói.
Khuôn mặt xinh đẹp dịu đi vẻ đầy xúc động. “Con có biết mẹ cảm thấy như thế nào khi David nói với mẹ rằng người thiếu nữ mà anh ấy chọn để đóng chung với mẹ trong bộ phim tới có tên là May Calendar không?”
May nhăn mặt khinh bỉ. “Tôi có thể tưởng tượng được!”
“Không, con không biết đâu”, April nhẹ nhàng phản đối.
“Nếu nó cũng giống như cảm giác của tôi khi biết bà là ngôi sao của bộ phim thì tôi có biết đấy!” May cứng nhắc khẳng định.
Cô đã quá sốc, quá sửng sốt khi biết tin đó, đến nỗi vội vã quay về Yorkshire ngay trên chuyến tàu tiếp theo sau khi thử vai ở London, thông báo cho các em gái của mình rằng cô đã từ chối đề nghị của David và không muốn thảo luận thêm về vấn đề này nữa. May cũng biết chắc rằng David sẽ tiếp tục khăng khăng cô phù hợp để đóng cùng April Robine trong vai con gái của bà ta.
Bà lắc đầu. “Mẹ vẫn không nghĩ thế”, bà thì thầm. “Nói cho mẹ biết về January và March đi. Chúng...”
“Chúng chẳng có liên quan gì tới bà!” May thô bạo khẳng định, lòng băn khoăn không biết khi nào thì cơn ác mộng này mới kết thúc.
April mím chặt miệng. “Jude nói với mẹ rằng chúng đã đính hôn với hai người bạn thân của anh ta...”
“Bà đã nói với Jude chúng tôi là con của bà ư?” May há hốc miệng không tin.
Người đàn bà kia nhướn mày.
“Con nghĩ sao?”
May thở ra khinh bỉ. “Tôi nghĩ là trong tất cả mọi người, Jude là người mà bà ít muốn để anh ta biết bà có ba đứa con gái tuổi ngoài 25!”
Sau hết, Jude trẻ hơn khoảng chục tuổi so với người đàn bà mà rõ là anh đang có quan hệ thân thiết này - nếu biết là bà ta đã có ba đứa con gái đã trưởng thành, không trẻ hơn anh ta bao nhiêu, thì mối quan hệ của họ sẽ bị phá hỏng, May đã nghĩ vậy!
April cau mày. “Đó không phải lý do mẹ chưa nói với anh ta. May, mẹ không hiểu con nghĩ gì về việc hôm nay mẹ đi cùng Jude, nhưng mẹ có thể đảm bảo với con...”
“Tôi không cần sự đảm bảo của bà, bà Robine... về bất kỳ thứ gì!” May cắt ngang lạnh lùng. “Và cả January và March cũng vậy.”
“Con không thể nói thay cho chúng”, người đàn bà phản đối.
“Trong trường hợp này thì có thể đấy”, May nói với sự chắc chắn. “Chúng đã lớn lên trong bao năm qua mà không có mẹ, giờ thì chúng chẳng cần một người mẹ vào lúc mà chúng sắp cưới người mình yêu!”
“Nhất là một người mẹ như mẹ đây, có phải thế không?” April hỏi thẳng.
“Đúng thế!” May kiên quyết gật đầu, những mong bà ta bỏ đi, vì sự căng thẳng mấy phút vừa qua bắt đầu tác động đến cô. Cô quay đi, không chắc mình có thể chịu đựng đến bao giờ trước khi vỡ òa trong nước mắt.
Đó là mẹ của cô, vì Chúa, người mẹ mà cô đã tôn thờ trong suốt năm năm đầu đời, người mẹ cô đã buộc phải học cách sống thiếu vắng khi bà ấy bước qua chồng và những đứa con thơ của mình để theo đuổi nghiệp diễn. Chỉ cần ngửi mùi nước hoa của bà ta sáng nay cũng đã khiến đầu óc cô quay cuồng.
“Tôi đã trả lời David về vai diễn và không nghĩ chúng ta còn gì để nói với nhau?” vẻ mặt cô đầy thách đố.
“David nói với mẹ rằng con là một diễn viên giỏi”, April nói nhanh.
Cô nhún vai. “Có vẻ anh ta nghĩ thế.”
April gật đầu, “Và con nghĩ năng khiếu diễn xuất của con từ đâu ra vậy?”.
Cặp mắt xanh của May lóe sáng sâu thẳm. “Cũng từ chỗ mà January được thừa hưởng năng khiếu hát và March là năng khiếu nghệ thuật vậy, tôi nghĩ thế!”, cô cáu kỉnh, hiểu rằng cả ba chị em đều không được thừa hưởng năng khiếu gì từ người cha ù lì, không sáng tạo của họ.
“January biết hát và March vẽ ư?” April hoài nghi lẩm bẩm.
“Đúng, nhưng tôi chắc tất cả chúng tôi đều sẵn lòng từ bỏ năng khiếu của mình để không có một người mẹ như vậy!” May tiếp tục sỉ nhục.
Trông April càng tái mét hơn. “Vậy con đang định từ bỏ cơ may trở thành ngôi sao chỉ vì mẹ cũng diễn trong phim?” Bà ta thốt lên đau đớn.
May nghiêm nghị nhìn bà ta. “Một trong hai chúng ta cũng phải đặt ưu tiên của mình một cách đúng đắn chứ!”
April lưỡng lự trước sự chế nhạo cố ý, bà hất cằm một cách thách thức khi nheo mắt nhìn May.
“Con...” Bà ngừng bặt khi họ nghe thấy tiếng ô tô đang tới gần. “Con đang chờ ai à?” April cau mày hỏi.
Jude!
Đúng là anh ta, liếc nhìn đồng hồ đeo tay May biết đã bảy rưỡi, thời điểm mà ban sáng Jude đã hẹn anh ta sẽ tới ăn tối, cùng với một chai rượu vang trắng.
Sau cuộc nói chuyện lúc ăn trưa, cô không nghĩ Jude sẽ giữ lời hẹn ăn tối, nhưng xét về mặt thời gian thì đúng là anh ta đến rồi.
Khỉ thật!
Cô sẽ nói gì về việc April Robine ở đây? Và quan trọng hơn, April Robine sẽ nói gì về sự có mặt của bà ta?
Chân Jude gần như trượt khỏi chân ga khi lái xe vào sân trang trại và nhìn thấy May và April đứng đó, rõ ràng là đang nói chuyện với nhau.
April làm cái gì ở đây nhỉ? Một trang trại đầy bùn đất rõ ràng là nơi cuối cùng mà anh nghĩ có thể tìm thấy người diễn viên xinh đẹp sang trọng này. Anh thừa nhận với sự thích thú, sự đối nghịch giữa hai người phụ nữ càng cùng cực hơn khi mà May lại mặc bộ đồ làm việc, chiếc mũ len chùm lên mái tóc.
Nhớ lại sự thô lỗ cố ý của May với người phụ nữ kia ban sáng, vẻ cương quyết rằng cô không muốn nói gì với April, anh còn kinh ngạc hơn nữa khi thấy hai người họ đứng cùng nhau tối nay...
Jude đỗ xe bên cạnh chiếc xe màu đỏ của April, ra khỏi xe và chậm rãi bước lại phía họ. “Chào các quý cô”, anh nhẹ nhàng chào họ, và nhìn họ có vẻ hơi chế nhạo.
“Jude!” April là người nhẹ nhàng lên tiếng. “Tôi không hề biết tối nay anh tới đây”, bà nói thêm vẻ trêu trọc.
Anh khẽ cúi đầu, thâm tâm buộc phải tự thừa nhận rằng mình vẫn hoàn toàn mù mịt về chuyện giữa hai người phụ nữ này. “Tôi cũng không hề biết là cô tới đây mà”, anh đáp trả.
May khịt mũi vẻ khinh bỉ. “Bà có thấy cách Jude trả lời một câu hỏi bằng một câu hỏi không?” Cô chế nhạo.
April nhìn anh cân nhắc, đầu hơi nghiêng sang một bên. “Giờ cô nhắc đến điều đó...”
“Thực ra thì lần này tôi đã trả lời một nhận xét bằng một nhận xét”, Jude tự bảo vệ ngắn gọn, với một cảm giác lạ lùng, rằng vào đúng lúc này, dù có những khác biệt hiển nhiên, hai người phụ nữ này có một mối liên hệ theo một cách nào đó.
“Cũng thế cả thôi”, May nói giễu cợt. “Kết quả cuối cùng là anh đưa ra rất ít thông tin thì vẫn vậy”, cô giải thích khi nhướn mày ra ý hỏi.
“Có lẽ vậy”, anh bỏ qua.
May nhìn April đầy dụng ý. “Hiểu tôi nói gì chứ!”, cô giễu cợt nói.
April cười niềm nở. “Tôi hiểu.”
Jude nhướn cặp lông mày đen.
“Cô cũng được mời ăn tối ư, April?”
“Không!”
“Tôi không...”
Cả hai người phụ nữ cùng nói, May dứt khoát phủ định, còn April nghe có vẻ mơ hồ hơn.
“Tôi không nghĩ là mình được mời”, April kết thúc một cách rầu rĩ.
“Tiếc thật”, Jude thì thầm sau khi liếc nhìn vẻ bướng bỉnh của May.
Sẽ thật thú vị được quan sát cuộc đối đầu giữa hai người phụ nữ hoàn toàn khác nhau như thế này - thậm chí anh có thể biết được lý do của sự ác cảm giữa họ, hoặc ít nhất là về phía May. Anh nhận ra April có vẻ như bối rối chứ không hề giận dữ.
“Tôi sẽ để hai bạn ăn tối”, April nhẹ nhàng bỏ qua, có vẻ như đang cố gắng để trở lại trạng thái cân bằng.
Nụ cười của bà tươi tắn và không nói lên điều gì, nhưng cái chính là nó không đi kèm sự ấm áp thường thấy trong đôi mắt.
Jude nhìn May vẻ châm chọc. “Tôi không chắc May có nhớ là cô ấy đã mời tôi không nữa!”, anh thốt lên, việc cô vẫn còn mặc đồ làm việc xem ra không có gì là hứa hẹn. Không còn nghi ngờ gì, sau cuộc nói chuyện của họ lúc ăn trưa, May đã nghĩ rằng anh sẽ không đến ăn tối. Điều đó cũng làm cho anh đôi chút thỏa mãn khi nghĩ rằng mình đã làm cô bất ngờ khi cuối cùng vẫn tới. Nhưng không nhiều lắm - anh vẫn còn chưa hiểu gì về sự căng thẳng giữa May và April.
“Tôi vẫn nhớ lời mời”, May khô khan trấn an. “Món gà hầm đã ở trên bếp vài tiếng rồi.”
Có thể là như thế, nhưng Jude vẫn nghi ngờ rằng May không thể nào nghĩ anh sẽ tới ăn tối với mình tối nay.
“Đủ cho cả ba chứ?”, anh thẳng thắn.
Vẻ mặt May tối sầm lại. “Tôi...”
“Tôi xin lỗi, nhưng tôi có hẹn ăn tối nay rồi”, April êm ả chen vào. “Thực ra” bà liếc xuống chiếc đồng hồ đeo ở cổ tay, “tôi phải đi rồi, nếu không tôi sẽ muộn mất.” Bà quay sang May. “Tôi hy vọng sẽ còn gặp lại cô trước khi rời đi”, bà nói.
“Bà định ở đây bao lâu?” May lạnh lùng nhìn bà.
April nhún đôi vai nhỏ. “Tôi vẫn chưa rõ...”
May ngay lập tức gật đầu. “Vậy trong trường hợp chúng ta không gặp lại nữa, chúc bà một chuyến đi an toàn.”
Nói cách khác, Jude dễ dàng phiên dịch, là bà có ở đây bao lâu nữa thì cũng đừng quay lại gặp tôi.
Tình thế này quả là kỳ lạ và Jude hoàn toàn không hiểu gì.
“Cảm ơn”, April nặng nề chấp nhận, nụ cười càng căng thẳng hơn khi quay sang Jude. “Có lẽ tôi sẽ gặp anh sau.”
Anh gật đầu ngay. “Cô có thể tin điều đó.”
April nở nụ cười buồn rầu. “Tôi tin là thế! Tôi... thực sự tôi rất vui được gặp cô, May”, cô khàn giọng nói thêm.
Một tình cảm mà May không hề có ý định lặp lại. Thực tế, trông cô lạnh lùng và không thể chạm vào như thế được tạc bằng băng vậy.
Cái gì vậy nhỉ?
Cái gì có thể là lý do khiến May tỏ thái độ phản kháng đến vậy với April nhỉ? Sự phản kháng, giờ anh đã nhận ra, dù lúc ăn trưa April đã tỏ ra bình thản, nhưng sự có mặt ở đây tối nay có nghĩa là cô ấy hoàn toàn hiểu mọi việc.
Khi Jude quan sát April bước tới chiếc ô tô của mình, gương mặt nhợt nhạt như thây ma khi cô lái xe ra khỏi trang trại, Jude thề rằng sẽ tìm bằng được câu trả lời cho những thắc mắc của mình, từ May hoặc từ April, ai cũng được.
Bình luận truyện