Tranh Bá Thiên Hạ
Chương 724-1: Ánh mắt ((1))
Phương Giải nhìn thủ lĩnh thích khách dường như có thể chết đi bất kỳ lúc nào này, trong mắt không có một sự thương hại nào. Hắn ra tay nặng nhẹ thế nào hắn tự biết, biết rằng biểu hiện của người này có ba phần là giả vờ. Bởi vậy có thể thấy được đây là một kẻ thông minh. Biết dung cách nào ở thời điểm thích hợp để bảo vệ tính mạng.
Y giả vờ đau đớn để khiến cho Phương Giải cảm thấy y sắp chết.
Nhưng chính vì thế, Phương Giải thấy được một điều rằng, người này là một kẻ sợ chết.
Ai cũng sợ chết, chỉ có điều có người có thể giữ vững bản thân trước tử vong, có người thì thay đổi bản thân vì cầu sống sót. Cho nên, thế giới này luôn có rất nhiều liệt sĩ được kính trọng và ngưỡng mộ, cũng có rất nhiều phản đồ bị người người phỉ nhổ. Nhưng trước sự uy hiếp tới tính mạng, mấy ai có thể bảo đảm được rằng mình sẽ khẳng khái chịu chết giống như những liệt sĩ kia?
Cho nên Phương Giải nói, lôi y ra ngoài giết.
- Đợi…đợi một chút.
Thủ lĩnh thích khách hiển nhiên không ngờ Phương Giải không có ý định hỏi y cái gì cả, tất cả các đối sách trong đầu vừa nãy đều bị mất tác dụng. Người Đông Sở có lối suy nghĩ khác với người Tùy. Do buôn bán phát đạt, nên đầu óc của người Đông Sở khá linh hoạt, bọn họ vẫn luôn khá khinh thường tính cách cố chấp và cực đoan của người Tùy.
Cho nên, lúc đối diện với tử vọng, rất ít người Đông Sở có thể cố chấp và cực đoan như người Tùy.
Trong mắt của người Đông Sở, bất kỳ vật gì đều có giá trị, bất kỳ là vật gì.
Đây là tư duy quán tính của một đế quốc buôn bán thường xuyên đặt lợi ích lên hàng đầu. Từng người Đông Sở đều định giá bất kỳ vật nào. Lúc giá trả giá và thu hoạch đạt tới một tỉ lệ nhất định, thì bọn họ mới làm. Mà lúc này đây, thủ lĩnh thích khách biết rõ ràng rằng, mình phải trả giá một thứ gì đó thì mới thu hoạch được. Cũng biết nó phải có giá trị thì mới bảo vệ được mạng sống của y.
- Ngươi không thể giết ta, ta còn có giá trị rất lớn…
Lúc y bị mang ra ngoài, dùng hết khí lực hô với Phương Giải.
Phương Giải khoát tay, hai Kiêu Kỵ Giáo lập tức dừng lại.
- Bọn ta là người của Sở quốc…
Thủ lĩnh thích khách giãy dụa ngồi xuống, dựa vào khung cửa, nói:
- Sáu kẻ mà các ngươi đã bắt, đều là pháp sư tới từ công quốc Rose từ bên kia đại dương. Bọn họ nói rằng bọn họ giúp bọn ta làm việc. Những người này từng có địa vị cực cao ở công quốc Rose, nhưng về sau bọn họ đã không sống nổi ở công quốc Rose nữa rồi…Cho nên bọn họ tính toán đi ra ngoài để thu lợi ích.
Y nói qua lai lịch của mấy pháp sư, sau đó nói với Phương Giải:
- Sỡ dĩ bọn ta tới đây, là vì Hoàng Đế Nam Yến Mộ Dung Sỉ thỉnh cầu. Mộ Dung Sỉ biết Đại tướng quân nhất định sẽ động binh với Nam Yến, y cảm thấy thực lực của Nam Yến chưa chắc chống lại được Đại tướng quân, cho nên xin sự giúp đỡ từ Sở quốc bọn ta.
Phương Giải gật đầu:
- Hoàng Đế Đông Sở đáp ứng lời thỉnh cầu của Mộ Dung Sỉ, chắc không chỉ phái các ngươi tới chứ?
Thủ lĩnh thích khách gật đầu:
- Nhiệm vụ của bọn ta chỉ là liên kết với sáu pháp sư công quốc Rose ám sát ngài. Nếu bọn ta thất bại, thì vẫn còn thủ đoạn khác. Công quốc Rose phái một đội mấy trăm người tới thành Đại Lý của Nam Yến. Nghe nói bọn họ mang theo vũ khí có uy lực cực lớn.
- Vũ khí gì?
Phương Giải hỏi, tuy rằng hắn đã đoán được đáp án.
- Không biết…
Thủ lĩnh thích khách lắc đầu:
- Thực sự không biết. Dọc theo con đường này những người công quốc Rose vẫn nghiêm khắc bảo vệ những thứ kia, không cho người của bọn ta tới gần. Ta chỉ nghe nói đó là vũ khí có uy lực cực lớn, chứ không biết đó là vật gì.
- Vài trăm người?
Phương Giải tựa hồ có chút không hiểu với con số này. Hắn có thể đoán được người Rose mang tới vũ khí uy lực cực lớn chính là hỏa khí, nhưng số lượng vài trăm người vẫn quá ít. Với trình độ khoa học kỹ thuật của thời này mà nói, cho dù người của công quốc Rose vượt qua Đại Tùy bên nay rất nhiều, nhưng cũng chưa tới mức làm ra thứ gì đó quá khủng bố. Nếu chỉ là pháo, thì mấy trăm người cũng chỉ có thể điều khiển được mấy chục khẩu pháo mà thôi.
Uy lực của pháo thời này còn chưa biến thái tới tiêu diệt ở phạm vi rộng. Mấy chục ổ pháo quả thực có thể xoay chuyển chiến cuộc, nhưng nhiều nhất là tự bảo vệ bản thân. Trông cậy vào tấn công? Đối mặt với khinh kỵ binh của Hắc Kỳ Quân, uy lực của pháo sẽ giảm đi rất nhiều. Cho nên, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, những khẩu pháo nào chỉ là đặt trên thành Đại Lý để phòng ngự.
Số lượng quá ít, không thể chia ra đặt lên mấy tòa thành khác, cho nên chỉ có thể đặt được ở một thành Đại Lý.
Chẳng lẽ không phải là pháo?
- Lần này công quốc Rose phái tổng cộng bao nhiêu người tới Đông Sở?
- Chưa tới một nghìn người.
Thủ lĩnh thích khách đáp:
- Vì giữ bí mật, người của công quốc Rose đi theo thương thuyền của Sở quốc tới. Chỉ có điều trên đường đi thì gặp phải một thuyền khác cũng của công quốc Rose. Vì phòng ngừa bí mật, đợi thuyền từ công quốc Rose này tới Đông Sở, bọn ta đã kiếm cớ tiêu diệt những thương nhân Rose kia.
Phương Giải khẽ nhíu mày, lập tức nghĩ tới tin tức mà Trần Hiếu Nho tìm hiểu được.
Thuyền của Hàng Thông Thiên Hạ tới Đông Sở thì thấy được thương thuyền của nước Rose. Nhất định là vì phòng ngừa để lộ bí mật, người Đông Sở đã dụ dỗ đám thương nhân Rose tới bến tàu rồi giết người bịt miệng.
Cho nên, trong nháy mắt Phương Giải đã cảm thấy sự việc không đơn giản như thủ lĩnh thích khách này nói. Nếu chỉ là vì trợ giúp Nam Yến Mộ Dung Sỉ chống lại mình, Đông Sở có cần phải cấu kết với người của công quốc Rose không? Vì giữ bí mật, người của công quốc Rose thậm chí không tiếc diệt trừ quốc dân của mình. Bí mật này rốt cuộc là cái gì, quan trọng tới cỡ nào?
Một cảm giác cực kỳ bất an xuất hiện trong lòng Phương Giải.
…
…
Phương Giải dùng dao găm thật cẩn thận tách mấy viên đá khảm trên cây gậy của đám pháp sư xuống, không dùng tay sờ. Hắn biết mấy thứ này có lực lượng siêu phàm, có thể thay đổi môi trường tự nhiên. Cái gọi là pháp sư, chẳng qua là dựa vào năng lực của thiên tạch đề lừa gạt người khác mà thôi.
Phương Giải cảm thấy mấy viên đá này về sau có thể dùng tới, cho nên không vứt đi. Mà thực ra Phương Giải cũng khá hứng thú với nghề nghiệp pháp sư này.
- Mấy thứ này có lợi gì?
Tán Kim Hầu chạy tới nhìn mấy viên đá có màu sắc rực rỡ, nếu không phải nó phát ra ánh sáng yếu ớt, thì ông ta cũng chỉ tưởng rằng nó chỉ là mấy viên đá bình thường.
- Nó là mấy viên thiên thạch có thể thay đổi lực trường, không có nhiều tác dụng cho lắm. Nó có thể tạo ra một vài hiện tượng trái với tự nhiên, giống như là ảo thuật.
Phương Giải cười cười, bảo người mang mấy hộp sắt tới rồi chia ra bỏ mấy viên thiên thạch vào rồi cất đi.
Tựa hồ Tán Kim Hầu không có hứng thú với mấy thứ như vậy, ông ta cười nói:
- Người nước ngoài luôn làm ra mấy thứ ly kỳ cổ quái…Mà lực trường là cái gì?
Ông ta hứng thú hỏi.
- Không có gì, chỉ là một từ mà ta tự nghĩ ra mà thôi. Không có từ nào thích hợp để hình dung năng lực của những viên đá này, cho nên ta đặt bừa cái tên.
Y giả vờ đau đớn để khiến cho Phương Giải cảm thấy y sắp chết.
Nhưng chính vì thế, Phương Giải thấy được một điều rằng, người này là một kẻ sợ chết.
Ai cũng sợ chết, chỉ có điều có người có thể giữ vững bản thân trước tử vong, có người thì thay đổi bản thân vì cầu sống sót. Cho nên, thế giới này luôn có rất nhiều liệt sĩ được kính trọng và ngưỡng mộ, cũng có rất nhiều phản đồ bị người người phỉ nhổ. Nhưng trước sự uy hiếp tới tính mạng, mấy ai có thể bảo đảm được rằng mình sẽ khẳng khái chịu chết giống như những liệt sĩ kia?
Cho nên Phương Giải nói, lôi y ra ngoài giết.
- Đợi…đợi một chút.
Thủ lĩnh thích khách hiển nhiên không ngờ Phương Giải không có ý định hỏi y cái gì cả, tất cả các đối sách trong đầu vừa nãy đều bị mất tác dụng. Người Đông Sở có lối suy nghĩ khác với người Tùy. Do buôn bán phát đạt, nên đầu óc của người Đông Sở khá linh hoạt, bọn họ vẫn luôn khá khinh thường tính cách cố chấp và cực đoan của người Tùy.
Cho nên, lúc đối diện với tử vọng, rất ít người Đông Sở có thể cố chấp và cực đoan như người Tùy.
Trong mắt của người Đông Sở, bất kỳ vật gì đều có giá trị, bất kỳ là vật gì.
Đây là tư duy quán tính của một đế quốc buôn bán thường xuyên đặt lợi ích lên hàng đầu. Từng người Đông Sở đều định giá bất kỳ vật nào. Lúc giá trả giá và thu hoạch đạt tới một tỉ lệ nhất định, thì bọn họ mới làm. Mà lúc này đây, thủ lĩnh thích khách biết rõ ràng rằng, mình phải trả giá một thứ gì đó thì mới thu hoạch được. Cũng biết nó phải có giá trị thì mới bảo vệ được mạng sống của y.
- Ngươi không thể giết ta, ta còn có giá trị rất lớn…
Lúc y bị mang ra ngoài, dùng hết khí lực hô với Phương Giải.
Phương Giải khoát tay, hai Kiêu Kỵ Giáo lập tức dừng lại.
- Bọn ta là người của Sở quốc…
Thủ lĩnh thích khách giãy dụa ngồi xuống, dựa vào khung cửa, nói:
- Sáu kẻ mà các ngươi đã bắt, đều là pháp sư tới từ công quốc Rose từ bên kia đại dương. Bọn họ nói rằng bọn họ giúp bọn ta làm việc. Những người này từng có địa vị cực cao ở công quốc Rose, nhưng về sau bọn họ đã không sống nổi ở công quốc Rose nữa rồi…Cho nên bọn họ tính toán đi ra ngoài để thu lợi ích.
Y nói qua lai lịch của mấy pháp sư, sau đó nói với Phương Giải:
- Sỡ dĩ bọn ta tới đây, là vì Hoàng Đế Nam Yến Mộ Dung Sỉ thỉnh cầu. Mộ Dung Sỉ biết Đại tướng quân nhất định sẽ động binh với Nam Yến, y cảm thấy thực lực của Nam Yến chưa chắc chống lại được Đại tướng quân, cho nên xin sự giúp đỡ từ Sở quốc bọn ta.
Phương Giải gật đầu:
- Hoàng Đế Đông Sở đáp ứng lời thỉnh cầu của Mộ Dung Sỉ, chắc không chỉ phái các ngươi tới chứ?
Thủ lĩnh thích khách gật đầu:
- Nhiệm vụ của bọn ta chỉ là liên kết với sáu pháp sư công quốc Rose ám sát ngài. Nếu bọn ta thất bại, thì vẫn còn thủ đoạn khác. Công quốc Rose phái một đội mấy trăm người tới thành Đại Lý của Nam Yến. Nghe nói bọn họ mang theo vũ khí có uy lực cực lớn.
- Vũ khí gì?
Phương Giải hỏi, tuy rằng hắn đã đoán được đáp án.
- Không biết…
Thủ lĩnh thích khách lắc đầu:
- Thực sự không biết. Dọc theo con đường này những người công quốc Rose vẫn nghiêm khắc bảo vệ những thứ kia, không cho người của bọn ta tới gần. Ta chỉ nghe nói đó là vũ khí có uy lực cực lớn, chứ không biết đó là vật gì.
- Vài trăm người?
Phương Giải tựa hồ có chút không hiểu với con số này. Hắn có thể đoán được người Rose mang tới vũ khí uy lực cực lớn chính là hỏa khí, nhưng số lượng vài trăm người vẫn quá ít. Với trình độ khoa học kỹ thuật của thời này mà nói, cho dù người của công quốc Rose vượt qua Đại Tùy bên nay rất nhiều, nhưng cũng chưa tới mức làm ra thứ gì đó quá khủng bố. Nếu chỉ là pháo, thì mấy trăm người cũng chỉ có thể điều khiển được mấy chục khẩu pháo mà thôi.
Uy lực của pháo thời này còn chưa biến thái tới tiêu diệt ở phạm vi rộng. Mấy chục ổ pháo quả thực có thể xoay chuyển chiến cuộc, nhưng nhiều nhất là tự bảo vệ bản thân. Trông cậy vào tấn công? Đối mặt với khinh kỵ binh của Hắc Kỳ Quân, uy lực của pháo sẽ giảm đi rất nhiều. Cho nên, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, những khẩu pháo nào chỉ là đặt trên thành Đại Lý để phòng ngự.
Số lượng quá ít, không thể chia ra đặt lên mấy tòa thành khác, cho nên chỉ có thể đặt được ở một thành Đại Lý.
Chẳng lẽ không phải là pháo?
- Lần này công quốc Rose phái tổng cộng bao nhiêu người tới Đông Sở?
- Chưa tới một nghìn người.
Thủ lĩnh thích khách đáp:
- Vì giữ bí mật, người của công quốc Rose đi theo thương thuyền của Sở quốc tới. Chỉ có điều trên đường đi thì gặp phải một thuyền khác cũng của công quốc Rose. Vì phòng ngừa bí mật, đợi thuyền từ công quốc Rose này tới Đông Sở, bọn ta đã kiếm cớ tiêu diệt những thương nhân Rose kia.
Phương Giải khẽ nhíu mày, lập tức nghĩ tới tin tức mà Trần Hiếu Nho tìm hiểu được.
Thuyền của Hàng Thông Thiên Hạ tới Đông Sở thì thấy được thương thuyền của nước Rose. Nhất định là vì phòng ngừa để lộ bí mật, người Đông Sở đã dụ dỗ đám thương nhân Rose tới bến tàu rồi giết người bịt miệng.
Cho nên, trong nháy mắt Phương Giải đã cảm thấy sự việc không đơn giản như thủ lĩnh thích khách này nói. Nếu chỉ là vì trợ giúp Nam Yến Mộ Dung Sỉ chống lại mình, Đông Sở có cần phải cấu kết với người của công quốc Rose không? Vì giữ bí mật, người của công quốc Rose thậm chí không tiếc diệt trừ quốc dân của mình. Bí mật này rốt cuộc là cái gì, quan trọng tới cỡ nào?
Một cảm giác cực kỳ bất an xuất hiện trong lòng Phương Giải.
…
…
Phương Giải dùng dao găm thật cẩn thận tách mấy viên đá khảm trên cây gậy của đám pháp sư xuống, không dùng tay sờ. Hắn biết mấy thứ này có lực lượng siêu phàm, có thể thay đổi môi trường tự nhiên. Cái gọi là pháp sư, chẳng qua là dựa vào năng lực của thiên tạch đề lừa gạt người khác mà thôi.
Phương Giải cảm thấy mấy viên đá này về sau có thể dùng tới, cho nên không vứt đi. Mà thực ra Phương Giải cũng khá hứng thú với nghề nghiệp pháp sư này.
- Mấy thứ này có lợi gì?
Tán Kim Hầu chạy tới nhìn mấy viên đá có màu sắc rực rỡ, nếu không phải nó phát ra ánh sáng yếu ớt, thì ông ta cũng chỉ tưởng rằng nó chỉ là mấy viên đá bình thường.
- Nó là mấy viên thiên thạch có thể thay đổi lực trường, không có nhiều tác dụng cho lắm. Nó có thể tạo ra một vài hiện tượng trái với tự nhiên, giống như là ảo thuật.
Phương Giải cười cười, bảo người mang mấy hộp sắt tới rồi chia ra bỏ mấy viên thiên thạch vào rồi cất đi.
Tựa hồ Tán Kim Hầu không có hứng thú với mấy thứ như vậy, ông ta cười nói:
- Người nước ngoài luôn làm ra mấy thứ ly kỳ cổ quái…Mà lực trường là cái gì?
Ông ta hứng thú hỏi.
- Không có gì, chỉ là một từ mà ta tự nghĩ ra mà thôi. Không có từ nào thích hợp để hình dung năng lực của những viên đá này, cho nên ta đặt bừa cái tên.
Bình luận truyện