Trêu Đùa Khốn Thú
Chương 56: Các loại phiền não của hạnh phúc
"Thì ra Đường tiểu thư là Đường tiểu thư như vậy." Đầy trong miệng Dụ Viên đều là kem, "Hành Cuốn Cuốn đáng yêu như vậy tại sao phải ăn nó? Em tình nguyện cạp đất!"
Ở phương xa nhất thời Hành Cuốn cảm giác được ấm áp của thế giới.
Bên ngoài quán người đến người đi, cả hai ngồi cạnh cửa sổ ở lầu hai, mặc cho bên ngoài bay đến những âm thanh ồn ã.
"Tại sao cô luôn gọi tôi là Đường tiểu thư?" Đường Tâm Duyệt nghiêm túc nói, "Gọi tên không tốt sao?"
Dụ Viên sờ sờ đầu mình: "A, vậy à, nhưng em cứ cảm thấy gọi thẳng tên là không tôn trọng với Đường tiểu thư a!" . truyện ngôn tình
Đường Tâm Duyệt liền bỏ qua, Dụ Viên vui là tốt rồi.
Ly kem nhiều màu như hóa thành một giấc mơ sặc sỡ, Dụ Viên nâng cằm nói: "Em thật muốn mở một cửa hàng đồ ngọt!"
Suy nghĩ này không mưu mà hợp với Đường tiểu thư: "Mở a!"
"Nếu như mở cửa hàng đồ ngọt, em sẽ từ chức giáo viên, lại có hơi luyến tiếc tụi nhỏ a!" Giáo viên và bà chủ cửa hàng đồ ngọt ở trong mắt Dụ Viên đều là những công việc không tệ, nhưng hiển nhiên, mở một cửa hàng sẽ tự do hơn nhiều, dù không có đảm bảo tương lai như giáo viên, nhưng lợi nhuận ở phía trước lại không phải ít.
"Mở một cửa hàng đồ ngọt, làm thật nhiều bánh ngọt và bánh quy ngon, pha cafe ngon miệng, mở một vài bài nhạc nhàn nhã, rảnh rang là có thể chơi với Hành Cuốn, cuộc sống đó thật đẹp!" Trong mắt nàng mang theo những bong bóng ước mơ đầy máu sắc, như một thiếu nữ.
Ánh mắt Đường Tâm Duyệt nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như chẳng bao lâu nữa kế hoạch đó sẽ được thực hiện, hình ảnh mỹ hảo trong câu chuyện chính là hai cô gái trẻ xinh đẹp cùng ở bên nhau.
"Thích thành phố ven biển chứ?" Nàng hỏi.
Dụ Viên gật đầu: "Thích nha! Em thích thành phố ven biển nhất đó!"
Mục tiêu của Đường Tâm Duyệt đột nhiên trở nên rõ ràng.
Dụ Viên một mình sống ở đây, sau khi tốt nghiệp đại học liền thi lấy chứng chỉ tư cách giáo viên, rồi cứ như vậy, cho đến giờ cũng chưa từng nói nhà mình ở đâu, cũng không có nói người nhà ở đâu.
Đường Tâm Duyệt cũng không hỏi, một cô gái mãi mãi vui vẻ như thế, thật tốt.
Ngày hôm sau lúc Dụ Viên đến trường, cô Hồ tiếp tục hưởng thụ đồ ngọt mỗi ngày của nàng. Các giáo viên khác đều hâm mộ, vừa tán thưởng tay nghề của Dụ Viên, vừa cảm khái quan hệ của Dụ Viên và cô Hồ.
"Cô Hồ, tôi đi mở một cửa hàng đồ ngọt thì thế nào, có thể kiếm tiền không?" Dụ Viên hỏi cô Hồ.
Cô Hồ vừa ăn một miếng bánh bông lan đường cháy bơ mặn, vừa trả lời: "Luận tay nghề và buôn bán nhất định có thể kiếm tiền, luận doanh tiêu nhất định không kiếm được tiền."
Cũng không phải khinh thường Dụ Viên, mà là Dụ Viên không hiểu thương trường. Dù nói rượu thơm không sợ ngõ sâu, nhưng mà dưới tình huống mỗi phố đều có cửa hàng đồ ngọt, làm sao làm cho càng nhiều người biết nơi này có cửa hàng đồ ngọt siêu cấp ngon? Chỉ dựa vào lên men danh tiếng, giai đoạn đầu sẽ lỗ vốn đến chết.
Dụ Viên cũng không lo lắng điểm này, dù sao nàng là người có Đường tiểu thư a!
Có Đường tiểu thư thì không cần sợ vào không được thị trường làm không được tiếp thị, nhìn trình độ Đường Tâm Duyệt dùng một quyển truyện tranh liền trực tiếp mở cửa thị trường truyện tranh thu nạp fan, làm cố vấn cho cửa hàng đồ ngọt nhất định sẽ không làm cửa hàng lỗ vốn.
Nghĩ đến đây Dụ Viên liền nâng cằm gương mặt mang theo nụ cười ngọt ngào, lẩm bẩm: "A, cô nói cô gái ấm áp tâm linh thủ xảo có thể yêu như tôi và ngự tỷ da trắng mặt đẹp chân dài, ai được hoan nghênh hơn a?"
Giáo viên ở bàn làm việc bên cạnh ngẩng đầu nhìn thoáng qua Dụ Viên, nói: "Thật hâm mộ cô, lúc nào cũng có các loại phiền não của hạnh phúc và các loại so sánh không ăn nhập gì."
Dụ Viên nghĩ, cũng đúng, so sánh mình và Đường tiểu thư, làm gì có sức cạnh tranh nào? Hơn nữa quan hệ của cả hai cũng không phải cạnh tranh, người ta rõ ràng là tiểu tình lữ!
Các cô gái đều được nội bộ tiêu thụ, cho nên người ngoài ngay cả chút điểm tâm thừa cũng chẳng được ăn.
"Bỏ qua đi, cô thật sự đi mở cửa hàng đồ ngọt sao?" Cô Hồ kinh ngạc hỏi.
Dụ Viên gãi gãi đầu: "Tôi... đang nghĩ như vậy, dù sao cũng cần kiếm thật nhiều tiền, cô biết đó, mỗi tháng tôi đều là ánh trăng*, vốn không có gửi ngân hàng."
*Ý chỉ người mới đầu tháng đã hết tiền
"Không phải trước đây cô không lo lắng vấn đề tiền bạc sao? Không phải nói vui vẻ là quan trọng nhất sao?" Cô Hồ hỏi.
Dụ Viên ngại ngùng cười cười, đúng vậy, trước đây lẻ loi độc lai độc vãng, một người ăn no cả nhà không đói bụng, nhưng hiện tại là hai người a, nhìn tư thế của Đường tiểu thư, nếu như thật sự sống cùng nhau, thì đó chính là người nhà, đâu thể nào làm cho tiêu chuẩn cuộc sống gia đình giảm xuống một vạn điểm đúng không!
"Tôi đây không phải là trưởng thành sao, trưởng thành rồi đó!" Dụ Viên lè lưỡi, đây thật sự là phiền não của hạnh phúc.
Chỉ là, các giáo viên chung phòng làm việc chỉ coi Dụ Viên đang nói đùa mà thôi, dù sao phúc lợi của giáo viên cũng không tệ, tiểu cô nương cầm cái bát sắt* này vốn không cần sầu lo nửa đời sau, từ chức đi mở cửa hàng đồ ngọt, đó mới thật sự là ấm đầu. Hơn nữa tính cách của Dụ Viên đặc biệt gọi các tiểu bằng hữu yêu thích, có thể dễ dàng đạt được đánh giá giáo viên ưu tú, cái còn lại cũng chỉ là vấn đề tuổi nghề.
*Ám chỉ có công ăn việc làm ổn định
Mà Đường Tâm Duyệt đang vẽ tác phẩm mới, phương pháp giữ nhiệt độ tốt nhất chính là không ngừng ra tác phẩm mới.
Phong Tả Tả cũng cảm thấy nàng quá liều mạng, quỷ mới biết làm thế nào mà Đường Tâm Duyệt ban ngày ở công ty buổi tối len lén vẽ lại có thể giữ được tốc độ cập nhật.
Đợi đến đêm khuya, Đường Tâm Duyệt còn đăng một bài weibo.
Mặt trời lặn 114 độ kinh đông: Trong nước có thành phố ven biển nào phong cảnh hợp lòng người cuộc sống chậm rãi, giá cả phòng ở và cửa hàng phải chăng? Xin đề cử.
Bên dưới có không ít bình luận, thành phố duyên hải đúng là không ít, đề cử cũng có đủ loại.
Nói chung mọi người cảm thấy, bạch phú mỹ Mặt trời lặn phỏng chừng muốn đến thành phố ven biển mua biệt thự nghỉ mát chờ lúc rảnh rỗi tới chơi?
Chỉ có Dụ Viên là hiểu đúng, đó là bởi vì ngày hôm qua nàng nói với Đường Tâm Duyệt, nàng thích thành phố ven biển.
Thì ra, Đường tiểu thư đang dự tính cho tương lai a, nhất thời Dụ Viên đỏ cả mặt.
Nếu có thể ở ven biển thổi gió, làm chút đồ ngọt, pha một tách cafe, nhìn Đường tiểu thư vẽ, Hành Cuốn ngồi chồm hổm một bên, cuộc sống đó đúng là mãn nguyện không có gì so được.
Dụ Viên liền hồi phục một câu dưới bài weibo của Đường Tâm Duyệt: Nếu có thể ở cạnh biển tay trong tay cùng tiểu tỷ tỷ mình yêu chạy dưới nắng nhiều, đó đúng là hồi ức một đời a!
Vì vậy Đường Tâm Duyệt liền biết, thì ra Dụ Viên thích chơi như thế.
Phòng bếp tư nhân của Dụ Viên-chan: Mặt trời lặn muốn đến ven biển cùng tiểu trù nương hả?
Mặt trời lặn 114 độ kinh đông: Cô ấy nói cô ấy thích thành phố ven biển.
Phòng bếp tư nhân của Dụ Viên-chan: A! Tôi thật hâm mộ tiểu trù nương!
Dụ Viên đang cười trộm a, tính cách của Đường tiểu thư tương phản ghê gớm thật, nếu như mặt đối mặt hỏi câu này, nhất định cô ấy sẽ hất đầu đi hừ lạnh một tiếng, sau đó phủ nhận: "Cái gì? Chỉ là tôi muốn đến ven biển chơi thôi!"
Đường tiểu thư ngạo kiều chuẩn sách giáo khoa và Mặt trời lặn ôn nhu là cùng một người, chính là chứng minh thật ra nội tâm của Đường tiểu thư đặc biệt mềm mại, không phải cao lãnh như vẻ ngoài.
Mà Đường Tâm Duyệt có phiền não của nàng, hiện tại có phải Dụ Viên đang tự hâm mộ bản thân a? Aiz, nếu như mình thật sự chuẩn bị hết thảy sau đó mang Dụ Viên đến, mình nên thừa nhận thế nào đây? Hừ, còn lâu, chỉ là tôi cũng thích ven biển thôi?
Nếu như tinh phân* là một loại bệnh, vậy nàng đã bệnh đến nguy kịch.
*Tinh thần + phân liệt, không phải ám chỉ bệnh tâm thần phân liệt
Hành Cuốn ở một bên ngẩng đầu nhìn Đường Tâm Duyệt: Có gì đâu, chị có thể mượn cớ nói là vì bổn bảo bảo thích ra biển chơi, dù sao nghịch nước là một chuyện khiến chó hưng phấn cỡ nào a!
Đường Tâm Duyệt yên lặng xoa đầu Hành Cuốn, chó ngoan, ngày cõng hành lý đi xa sắp đến rồi.
Đối với hành động gần đây của Đường Tâm Duyệt, Đường Thiên Lộc vẫn có chút để ý. Ông cứ cảm thấy Đường Tâm Duyệt muốn làm cái gì.
Hỏi Đường Tâm Thừa, Đường Tâm Thừa nói bản thân cũng không biết, không phải em gái rất bình thường sao?
Không, đó là trực giác của người cha, dù Đường Tâm Duyệt đã trở về tập đoàn Đường thị, nhưng đã không can sự mọi chuyện rất lâu rồi. Trái lại lần này suốt ngày chơi bời lêu lổng, hoàn toàn không phải nữ cường nhân giỏi giang trong truyền thuyết.
Về chuyện cưới hỏi, Đường Thiên Lộc vẫn vô ý nhắc đến như trước, trong tư tưởng của ông, không có gì quan trọng hơn lợi ích tập đoàn.
Đến quan niệm này của cha, hai anh em cũng không thay đổi được, mà còn chỉ biết tiếp tục dựa vào ông.
Đường Tâm Thừa có chút hâm mộ sự dứt khoát của Đường Tâm Duyệt, thậm chí còn có thể bỏ nhà đi trốn.
Thời gian trà chiều của Đường Tâm Duyệt thường trải qua cùng Phong Tả Tả. Vẫn là trà phòng cũ, người không thích uống trà như Phong Tả Tả cũng bị Đường Tâm Duyệt dẫn dắt bắt đầu uống trà rồi.
"Thành phố ven biển a? Giá phòng thông thường cũng không thấp." Phong Tả Tả vừa uống trà vừa nói, "Tôi thấy gần đây chị rất thuận lợi."
"Cũng tạm." Đường Tâm Duyệt đáp, "Được ngày nào hay ngày ấy, Dụ Viên cũng có ý muốn mở cửa hàng đồ ngọt, ít nhất đi tới đâu cũng không lo chết đói không phải sao?"
"Nếu như chị đi, tôi mất một người bạn." Phong Tả Tả buông tay, thở dài, "Nhưng mà nói thì, nhìn bạn thân có thể toại nguyện cũng là một chuyện vui vẻ a! Chị đi rồi, nồi nhà chị đều do Đường Tâm Thừa cõng, có khả năng anh ấy sẽ biến thành đại hiệp cõng nồi của nhà chị."
Đường Tâm Duyệt nhún vai: "A, nói trắng ra là đau lòng cho anh tôi."
Phong Tả Tả cười đến bỉ ổi: "Người ta thích chị trước rồi mới thích anh chị nha!"
"Nhưng mà tôi không thích cô." Đường Tâm Duyệt ôm cánh tay lạnh lạnh trả lời.
"Không được, chị phải thích tôi!" Phong Tả Tả nói.
"Không thích cô!" Đường Tâm Duyệt nghĩa chính bất dung từ.
Phong Tả Tả cầm lấy điện thoại nhào tới hôn Đường Tâm Duyệt, hôn không được, nhưng cố tình chụp một tấm ảnh. Đường Tâm Duyệt không còn lời nào để nói, CMN cô hôn một đứa cong rốt cuộc là muốn làm gì!
Phong Tả Tả: Cưỡng hôn @Mặt trời lặn 114 độ kinh đông, có ghen không?
Tấm ảnh không chụp hết cả mặt Đường Tâm Duyệt, chỉ chụp được một bên mặt, ngay cả mắt cũng không có lộ ra.
Đường Tâm Duyệt ghét bỏ phủi phủi áo, may mà không hôn được, nếu không là bị chiếm tiện nghi rồi.
Bên dưới bình luận đều là người mắt sắc, thấy cái dây chuyền trên cổ Mặt trời lặn liền nhận ra đó là món hàng số lượng có hạng mùa xuân năm nay của một thương hiệu nào đó, trực tiếp kêu đúng là bạch phú mỹ.
Đương nhiên mắt sắc còn có Dụ Viên.
Nữ thần Tả Tả vậy mà lại cưỡng hôn Đường tiểu thư!
Đòe mòe Đường tiểu thư bị Tả Tả cưỡng hôn!
Đường tiểu thư là của mình a của mình a! Phong Tả Tả đây là vô đạo đức!
Khó chịu, muốn khóc, muốn đánh Phong Tả Tả!
===
Nổi bão rồi nổi bão rồi!
Chụp được 1999, mình thấy bạn thứ 1999 vừa tạo acc follow mình ngay và luôn! Mình đã ảo tưởng bạn là fan chân ái của mình rồi! Đừng cản mình!
Ở phương xa nhất thời Hành Cuốn cảm giác được ấm áp của thế giới.
Bên ngoài quán người đến người đi, cả hai ngồi cạnh cửa sổ ở lầu hai, mặc cho bên ngoài bay đến những âm thanh ồn ã.
"Tại sao cô luôn gọi tôi là Đường tiểu thư?" Đường Tâm Duyệt nghiêm túc nói, "Gọi tên không tốt sao?"
Dụ Viên sờ sờ đầu mình: "A, vậy à, nhưng em cứ cảm thấy gọi thẳng tên là không tôn trọng với Đường tiểu thư a!" . truyện ngôn tình
Đường Tâm Duyệt liền bỏ qua, Dụ Viên vui là tốt rồi.
Ly kem nhiều màu như hóa thành một giấc mơ sặc sỡ, Dụ Viên nâng cằm nói: "Em thật muốn mở một cửa hàng đồ ngọt!"
Suy nghĩ này không mưu mà hợp với Đường tiểu thư: "Mở a!"
"Nếu như mở cửa hàng đồ ngọt, em sẽ từ chức giáo viên, lại có hơi luyến tiếc tụi nhỏ a!" Giáo viên và bà chủ cửa hàng đồ ngọt ở trong mắt Dụ Viên đều là những công việc không tệ, nhưng hiển nhiên, mở một cửa hàng sẽ tự do hơn nhiều, dù không có đảm bảo tương lai như giáo viên, nhưng lợi nhuận ở phía trước lại không phải ít.
"Mở một cửa hàng đồ ngọt, làm thật nhiều bánh ngọt và bánh quy ngon, pha cafe ngon miệng, mở một vài bài nhạc nhàn nhã, rảnh rang là có thể chơi với Hành Cuốn, cuộc sống đó thật đẹp!" Trong mắt nàng mang theo những bong bóng ước mơ đầy máu sắc, như một thiếu nữ.
Ánh mắt Đường Tâm Duyệt nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như chẳng bao lâu nữa kế hoạch đó sẽ được thực hiện, hình ảnh mỹ hảo trong câu chuyện chính là hai cô gái trẻ xinh đẹp cùng ở bên nhau.
"Thích thành phố ven biển chứ?" Nàng hỏi.
Dụ Viên gật đầu: "Thích nha! Em thích thành phố ven biển nhất đó!"
Mục tiêu của Đường Tâm Duyệt đột nhiên trở nên rõ ràng.
Dụ Viên một mình sống ở đây, sau khi tốt nghiệp đại học liền thi lấy chứng chỉ tư cách giáo viên, rồi cứ như vậy, cho đến giờ cũng chưa từng nói nhà mình ở đâu, cũng không có nói người nhà ở đâu.
Đường Tâm Duyệt cũng không hỏi, một cô gái mãi mãi vui vẻ như thế, thật tốt.
Ngày hôm sau lúc Dụ Viên đến trường, cô Hồ tiếp tục hưởng thụ đồ ngọt mỗi ngày của nàng. Các giáo viên khác đều hâm mộ, vừa tán thưởng tay nghề của Dụ Viên, vừa cảm khái quan hệ của Dụ Viên và cô Hồ.
"Cô Hồ, tôi đi mở một cửa hàng đồ ngọt thì thế nào, có thể kiếm tiền không?" Dụ Viên hỏi cô Hồ.
Cô Hồ vừa ăn một miếng bánh bông lan đường cháy bơ mặn, vừa trả lời: "Luận tay nghề và buôn bán nhất định có thể kiếm tiền, luận doanh tiêu nhất định không kiếm được tiền."
Cũng không phải khinh thường Dụ Viên, mà là Dụ Viên không hiểu thương trường. Dù nói rượu thơm không sợ ngõ sâu, nhưng mà dưới tình huống mỗi phố đều có cửa hàng đồ ngọt, làm sao làm cho càng nhiều người biết nơi này có cửa hàng đồ ngọt siêu cấp ngon? Chỉ dựa vào lên men danh tiếng, giai đoạn đầu sẽ lỗ vốn đến chết.
Dụ Viên cũng không lo lắng điểm này, dù sao nàng là người có Đường tiểu thư a!
Có Đường tiểu thư thì không cần sợ vào không được thị trường làm không được tiếp thị, nhìn trình độ Đường Tâm Duyệt dùng một quyển truyện tranh liền trực tiếp mở cửa thị trường truyện tranh thu nạp fan, làm cố vấn cho cửa hàng đồ ngọt nhất định sẽ không làm cửa hàng lỗ vốn.
Nghĩ đến đây Dụ Viên liền nâng cằm gương mặt mang theo nụ cười ngọt ngào, lẩm bẩm: "A, cô nói cô gái ấm áp tâm linh thủ xảo có thể yêu như tôi và ngự tỷ da trắng mặt đẹp chân dài, ai được hoan nghênh hơn a?"
Giáo viên ở bàn làm việc bên cạnh ngẩng đầu nhìn thoáng qua Dụ Viên, nói: "Thật hâm mộ cô, lúc nào cũng có các loại phiền não của hạnh phúc và các loại so sánh không ăn nhập gì."
Dụ Viên nghĩ, cũng đúng, so sánh mình và Đường tiểu thư, làm gì có sức cạnh tranh nào? Hơn nữa quan hệ của cả hai cũng không phải cạnh tranh, người ta rõ ràng là tiểu tình lữ!
Các cô gái đều được nội bộ tiêu thụ, cho nên người ngoài ngay cả chút điểm tâm thừa cũng chẳng được ăn.
"Bỏ qua đi, cô thật sự đi mở cửa hàng đồ ngọt sao?" Cô Hồ kinh ngạc hỏi.
Dụ Viên gãi gãi đầu: "Tôi... đang nghĩ như vậy, dù sao cũng cần kiếm thật nhiều tiền, cô biết đó, mỗi tháng tôi đều là ánh trăng*, vốn không có gửi ngân hàng."
*Ý chỉ người mới đầu tháng đã hết tiền
"Không phải trước đây cô không lo lắng vấn đề tiền bạc sao? Không phải nói vui vẻ là quan trọng nhất sao?" Cô Hồ hỏi.
Dụ Viên ngại ngùng cười cười, đúng vậy, trước đây lẻ loi độc lai độc vãng, một người ăn no cả nhà không đói bụng, nhưng hiện tại là hai người a, nhìn tư thế của Đường tiểu thư, nếu như thật sự sống cùng nhau, thì đó chính là người nhà, đâu thể nào làm cho tiêu chuẩn cuộc sống gia đình giảm xuống một vạn điểm đúng không!
"Tôi đây không phải là trưởng thành sao, trưởng thành rồi đó!" Dụ Viên lè lưỡi, đây thật sự là phiền não của hạnh phúc.
Chỉ là, các giáo viên chung phòng làm việc chỉ coi Dụ Viên đang nói đùa mà thôi, dù sao phúc lợi của giáo viên cũng không tệ, tiểu cô nương cầm cái bát sắt* này vốn không cần sầu lo nửa đời sau, từ chức đi mở cửa hàng đồ ngọt, đó mới thật sự là ấm đầu. Hơn nữa tính cách của Dụ Viên đặc biệt gọi các tiểu bằng hữu yêu thích, có thể dễ dàng đạt được đánh giá giáo viên ưu tú, cái còn lại cũng chỉ là vấn đề tuổi nghề.
*Ám chỉ có công ăn việc làm ổn định
Mà Đường Tâm Duyệt đang vẽ tác phẩm mới, phương pháp giữ nhiệt độ tốt nhất chính là không ngừng ra tác phẩm mới.
Phong Tả Tả cũng cảm thấy nàng quá liều mạng, quỷ mới biết làm thế nào mà Đường Tâm Duyệt ban ngày ở công ty buổi tối len lén vẽ lại có thể giữ được tốc độ cập nhật.
Đợi đến đêm khuya, Đường Tâm Duyệt còn đăng một bài weibo.
Mặt trời lặn 114 độ kinh đông: Trong nước có thành phố ven biển nào phong cảnh hợp lòng người cuộc sống chậm rãi, giá cả phòng ở và cửa hàng phải chăng? Xin đề cử.
Bên dưới có không ít bình luận, thành phố duyên hải đúng là không ít, đề cử cũng có đủ loại.
Nói chung mọi người cảm thấy, bạch phú mỹ Mặt trời lặn phỏng chừng muốn đến thành phố ven biển mua biệt thự nghỉ mát chờ lúc rảnh rỗi tới chơi?
Chỉ có Dụ Viên là hiểu đúng, đó là bởi vì ngày hôm qua nàng nói với Đường Tâm Duyệt, nàng thích thành phố ven biển.
Thì ra, Đường tiểu thư đang dự tính cho tương lai a, nhất thời Dụ Viên đỏ cả mặt.
Nếu có thể ở ven biển thổi gió, làm chút đồ ngọt, pha một tách cafe, nhìn Đường tiểu thư vẽ, Hành Cuốn ngồi chồm hổm một bên, cuộc sống đó đúng là mãn nguyện không có gì so được.
Dụ Viên liền hồi phục một câu dưới bài weibo của Đường Tâm Duyệt: Nếu có thể ở cạnh biển tay trong tay cùng tiểu tỷ tỷ mình yêu chạy dưới nắng nhiều, đó đúng là hồi ức một đời a!
Vì vậy Đường Tâm Duyệt liền biết, thì ra Dụ Viên thích chơi như thế.
Phòng bếp tư nhân của Dụ Viên-chan: Mặt trời lặn muốn đến ven biển cùng tiểu trù nương hả?
Mặt trời lặn 114 độ kinh đông: Cô ấy nói cô ấy thích thành phố ven biển.
Phòng bếp tư nhân của Dụ Viên-chan: A! Tôi thật hâm mộ tiểu trù nương!
Dụ Viên đang cười trộm a, tính cách của Đường tiểu thư tương phản ghê gớm thật, nếu như mặt đối mặt hỏi câu này, nhất định cô ấy sẽ hất đầu đi hừ lạnh một tiếng, sau đó phủ nhận: "Cái gì? Chỉ là tôi muốn đến ven biển chơi thôi!"
Đường tiểu thư ngạo kiều chuẩn sách giáo khoa và Mặt trời lặn ôn nhu là cùng một người, chính là chứng minh thật ra nội tâm của Đường tiểu thư đặc biệt mềm mại, không phải cao lãnh như vẻ ngoài.
Mà Đường Tâm Duyệt có phiền não của nàng, hiện tại có phải Dụ Viên đang tự hâm mộ bản thân a? Aiz, nếu như mình thật sự chuẩn bị hết thảy sau đó mang Dụ Viên đến, mình nên thừa nhận thế nào đây? Hừ, còn lâu, chỉ là tôi cũng thích ven biển thôi?
Nếu như tinh phân* là một loại bệnh, vậy nàng đã bệnh đến nguy kịch.
*Tinh thần + phân liệt, không phải ám chỉ bệnh tâm thần phân liệt
Hành Cuốn ở một bên ngẩng đầu nhìn Đường Tâm Duyệt: Có gì đâu, chị có thể mượn cớ nói là vì bổn bảo bảo thích ra biển chơi, dù sao nghịch nước là một chuyện khiến chó hưng phấn cỡ nào a!
Đường Tâm Duyệt yên lặng xoa đầu Hành Cuốn, chó ngoan, ngày cõng hành lý đi xa sắp đến rồi.
Đối với hành động gần đây của Đường Tâm Duyệt, Đường Thiên Lộc vẫn có chút để ý. Ông cứ cảm thấy Đường Tâm Duyệt muốn làm cái gì.
Hỏi Đường Tâm Thừa, Đường Tâm Thừa nói bản thân cũng không biết, không phải em gái rất bình thường sao?
Không, đó là trực giác của người cha, dù Đường Tâm Duyệt đã trở về tập đoàn Đường thị, nhưng đã không can sự mọi chuyện rất lâu rồi. Trái lại lần này suốt ngày chơi bời lêu lổng, hoàn toàn không phải nữ cường nhân giỏi giang trong truyền thuyết.
Về chuyện cưới hỏi, Đường Thiên Lộc vẫn vô ý nhắc đến như trước, trong tư tưởng của ông, không có gì quan trọng hơn lợi ích tập đoàn.
Đến quan niệm này của cha, hai anh em cũng không thay đổi được, mà còn chỉ biết tiếp tục dựa vào ông.
Đường Tâm Thừa có chút hâm mộ sự dứt khoát của Đường Tâm Duyệt, thậm chí còn có thể bỏ nhà đi trốn.
Thời gian trà chiều của Đường Tâm Duyệt thường trải qua cùng Phong Tả Tả. Vẫn là trà phòng cũ, người không thích uống trà như Phong Tả Tả cũng bị Đường Tâm Duyệt dẫn dắt bắt đầu uống trà rồi.
"Thành phố ven biển a? Giá phòng thông thường cũng không thấp." Phong Tả Tả vừa uống trà vừa nói, "Tôi thấy gần đây chị rất thuận lợi."
"Cũng tạm." Đường Tâm Duyệt đáp, "Được ngày nào hay ngày ấy, Dụ Viên cũng có ý muốn mở cửa hàng đồ ngọt, ít nhất đi tới đâu cũng không lo chết đói không phải sao?"
"Nếu như chị đi, tôi mất một người bạn." Phong Tả Tả buông tay, thở dài, "Nhưng mà nói thì, nhìn bạn thân có thể toại nguyện cũng là một chuyện vui vẻ a! Chị đi rồi, nồi nhà chị đều do Đường Tâm Thừa cõng, có khả năng anh ấy sẽ biến thành đại hiệp cõng nồi của nhà chị."
Đường Tâm Duyệt nhún vai: "A, nói trắng ra là đau lòng cho anh tôi."
Phong Tả Tả cười đến bỉ ổi: "Người ta thích chị trước rồi mới thích anh chị nha!"
"Nhưng mà tôi không thích cô." Đường Tâm Duyệt ôm cánh tay lạnh lạnh trả lời.
"Không được, chị phải thích tôi!" Phong Tả Tả nói.
"Không thích cô!" Đường Tâm Duyệt nghĩa chính bất dung từ.
Phong Tả Tả cầm lấy điện thoại nhào tới hôn Đường Tâm Duyệt, hôn không được, nhưng cố tình chụp một tấm ảnh. Đường Tâm Duyệt không còn lời nào để nói, CMN cô hôn một đứa cong rốt cuộc là muốn làm gì!
Phong Tả Tả: Cưỡng hôn @Mặt trời lặn 114 độ kinh đông, có ghen không?
Tấm ảnh không chụp hết cả mặt Đường Tâm Duyệt, chỉ chụp được một bên mặt, ngay cả mắt cũng không có lộ ra.
Đường Tâm Duyệt ghét bỏ phủi phủi áo, may mà không hôn được, nếu không là bị chiếm tiện nghi rồi.
Bên dưới bình luận đều là người mắt sắc, thấy cái dây chuyền trên cổ Mặt trời lặn liền nhận ra đó là món hàng số lượng có hạng mùa xuân năm nay của một thương hiệu nào đó, trực tiếp kêu đúng là bạch phú mỹ.
Đương nhiên mắt sắc còn có Dụ Viên.
Nữ thần Tả Tả vậy mà lại cưỡng hôn Đường tiểu thư!
Đòe mòe Đường tiểu thư bị Tả Tả cưỡng hôn!
Đường tiểu thư là của mình a của mình a! Phong Tả Tả đây là vô đạo đức!
Khó chịu, muốn khóc, muốn đánh Phong Tả Tả!
===
Nổi bão rồi nổi bão rồi!
Chụp được 1999, mình thấy bạn thứ 1999 vừa tạo acc follow mình ngay và luôn! Mình đã ảo tưởng bạn là fan chân ái của mình rồi! Đừng cản mình!
Bình luận truyện