Triều Thấp
Chương 16
Sở Kiều lén lút liếc mắt nhìn Lục Minh Hà nhiều lần, nhưng Lục Minh Hà bình thường rỗi hơi thích làm kẹo cao su dính người hôm nay lại đặc biệt toạ hoài bất loạn, ngồi yên trên giường của mình, cong một chân, viết viết vẽ vẽ, nửa ánh mắt cũng không để ý đến cậu.
Kể từ cái hôm cậu bỏ hắn chạy về trước, hắn cứ như vậy.
Trong lòng Sở Kiều biết không ổn, lấy dũng khí, ánh mắt bối rối: “Cái kia… Lục Minh Hà…”
“…”
“Em vẽ poster xong rồi.”
“Ồ.”
“Anh có muốn xem qua một chút không?”
“Ừ hử.”
“… Xem chứ?”
“Gọi dễ nghe một chút rồi nói tiếp.”
Sở Kiều liều chết không theo.
“Rồi rồi, đưa anh xem một chút.”
Lục Minh Hà để tập phác thảo của mình xuống, nhận lấy laptop Sở Kiều đưa tới, nhìn kỹ xem. Sở Kiều cởi giày, đứng trên mép giường mình, vịn vào bên giường của Lục Minh Hà mà giương mắt mong chờ.
Poster sử dụng phong cách màu nước mà Sở Kiều thuần thục, nhìn thoáng qua rất ấm áp, dùng sắc thái vàng của ánh đèn để tô vẽ cho căn phòng, tượng trưng cho giáo sư và chủ nghĩa lý tưởng của bà trong “Trò chơi thanh xuân cấm kỵ”, cửa phòng bị mở, bốn sinh viên không xuất hiện, nhưng bóng dáng của bọn họ kéo thật dài trên sàn nhà, hơi lan ra giống như tranh thuỷ mặc, hiện thực âm trầm đột nhiên bao phủ thiên đường của chủ nghĩa lý tưởng.
Đơn giản nhưng lại hàm ý thâm sâu, sắc thái ấm áp bên ngoài nhưng thật ra bóng tối đã giáng lâm từ lâu.
Lục Minh Hà không khỏi nhếch khoé miệng, cúi đầu, cổ cong thành một đường đẹp đẽ, nhẹ nhàng hôn một cái lên trên khuôn mặt của Sở Kiều.
Sở Kiều vui mừng khôn nguôi, không kiềm chế được mà nở nụ cười, bình thường cậu rất ít khi cười, tuy rằng khuôn mặt thanh tú dễ nhìn, thế nhưng không khỏi có chút phiền muộn, sau khi cười hiện ra một cái lúm đồng tiền trên gò má, vừa vặn ở chỗ Lục Minh Hà hôn lên.
Cậu rất cao hứng, như chim sẻ nhảy nhót tung tăng: “Để em nhìn xem anh vẽ cái gì mà vẽ suốt một đêm.”
Sở Kiều nhân tiện cầm lấy tập phác thảo của Lục Minh Hà, nhìn thoáng qua, ngay lập tức đỏ mặt. Lục Minh Hà quả nhiên không làm chuyện tốt, bên ngoài lạnh lùng, bên trong muộn tao, tỉ mỉ vẽ lại chuyện bọn họ làm trong phòng tập buổi tối ngày hôm đó. Trên giấy phác hoạ, nét mặt của Sở Kiều mê say mà hỗn loạn, mười ngón tay của hai người quấn quýt chống trên mặt gương, nửa người dưới dây dưa càng làm cho người ta mặt đỏ tim đập.
Sở Kiều đặt tập phác thảo xuống, muốn cầm lại laptop của mình, nhưng bị Lục Minh Hà một phát bắt được cổ tay, hắn cúi người hôn cậu, miệng lưỡi dây dưa, như miêu tả hình dáng đôi môi. Hai người bởi vì “chiến tranh lạnh” nên mấy ngày không có thân mật, Sở Kiều không khỏi kiễng chân duỗi cổ, hôn ra tiếng chậc chậc.
Trong lúc đang say sưa, một bạn cùng phòng trở về mở cửa.
Hai người chỉ kịp nhanh chóng tách nhau ra, giả vờ đang nghiên cứu cái gì đó trong laptop của Sở Kiều, cậu chột dạ đến tim đập thình thịch.
Dưới sự khổ tâm vất vả của Lục Minh Hà, một bạn cùng phòng cuối cùng cũng quen được bạn gái, trở lại những tháng ngày vui vẻ không về ký túc xá, người còn lại thì lại kết thúc chuyến đi phượt, rốt cuộc trở về, mỗi ngày ngủ bù trong phòng. Hai người không thể làm gì khác hơn là làm bộ tường an vô sự, nho nhã lễ độ.
Đến ban đêm, bạn cùng phòng mệt mỏi không ra hình người đã đi ngủ sớm, rèm cửa sổ được kéo thật kín, giơ tay trong phòng cũng không thấy được năm ngón. Sở Kiều còn đang lăn qua lăn lại không ngủ được, cả buổi tối mơ mơ màng màng, nghe thấy có tiếng người sột soạt xuống giường, mò đến trên giường cậu, khiến Sở Kiều sợ tới mức giật mình.
Bạn cùng phòng đã ngủ khò khò, trừ Lục Minh Hà lưu manh kia còn ai vô đây. Sở Kiều vội vàng đưa tay đẩy hắn, Lục Minh Hà trong bóng tối cũng biết nghe lời lui ra, nhưng không xuống giường, chỉ lùi tới cuối giường, xốc chăn của Sở Kiều lên chui vào. Sở Kiều mơ hồ đoán được hắn muốn làm gì, muốn nhấc chân đạp một cái, nhưng bị Lục Minh Hà đè xuống, lại không dám gây ra động tĩnh quá lớn, đánh thức bạn cùng phòng.
“Ưm ——”
Lục Minh Hà thò tay xoa nắn hạ thân của Sở Kiều, cậu sợ tới mức thiếu chút nữa rên thành tiếng, nhanh chóng đè nén, thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi. Thủ pháp của Lục Minh Hà nửa nhẹ không nặng, tựa như gãi không đúng chỗ ngứa, xoa cứng Sở Kiều, cậu vừa muốn lại không dám muốn, phân tâm nghe ngóng động tĩnh của bạn cùng phòng.
Một lát sau, Lục Minh Hà dứt khoát kéo quần của Sở Kiều xuống, móc dương vật ra, Sở Kiều cảm giác hạ thân của mình bị nuốt vào một nơi nóng ẩm, cậu liều chết che miệng mình, một tay khác luồn vào trong chăn đẩy đầu của Lục Minh Hà, chạm vào mái tóc xoăn của hắn, làm thế nào cũng không đẩy được.
Lục Minh Hà còn đang thản nhiên phun ra nuốt vào, khoang miệng buộc chặt, đầu lưỡi không ngừng đào lộng mã nhãn của Sở Kiều.
Ở trong bóng tối, bạn cùng phòng trở mình, nói mớ vài cậu, Sở Kiều sợ đến nhanh chóng muốn khóc lên, nhưng nửa người dưới lại đặc biệt có tinh thần. Lục Minh Hà một bên giúp Sở Kiều mút liếm, một bên dùng tay nhào nặn mông thịt của cậu, nâng cái mông của cậu đụng vào hạ thân cứng ngắc của chính mình, móc ra tính khí từ trong quần ngủ, cọ tới cọ lui trên bắp chân ướt nhẹp của Sở Kiều.
Lục Minh Hà đột nhiên mút sâu đến tận cổ họng, Sở Kiều thoải mái đến nỗi ưỡn người, đem hạ thân của mình hướng lên trên, thời điểm cậu muốn phát tiết, Lục Minh Hà thối lui, chui đầu ra khỏi chăn, không quan tâm mồ hôi trên mặt mà cọ khuôn mặt của Sở Kiều, hạ thân cũng đỉnh loạn xạ dương vật của cậu.
Gốc dương vật của Sở Kiều bị Lục Minh Hà bóp chặt, ngón tay cái ngăn chặn lỗ nhỏ, muốn bắn nhưng không bắn được, cậu khó chịu rên rỉ bên tai Lục Minh Hà mấy lần, bàn tay bám lấy tấm lưng trần trụi của hắn, vuốt ve từ trên xuống dưới.
Lục Minh Hà hôn Sở Kiều hai lần, nhỏ giọng nói: “Gọi anh, gọi anh rồi sẽ để em bắn.”
“Lục… Lục Minh Hà…”
“Gọi dễ nghe ấy.”
“Gọi… Ưm… gọi cái gì…”
“Gọi anh trai.”
Sở Kiều xấu hổ, mở miệng không nổi, nhưng mà dưới thân là tên đã lên cung, vừa thoải mái vừa khó chịu, chỉ có thể dây dưa đến gần bên tai của Lục Minh Hà, môi dán vành tai hắn, nửa ngày mới mở miệng.
“A…Ừm… Anh trai…”
Lục Minh Hà dứt khoát nắm lấy tính khí của cả hai, hết sức vuốt ve, ngoài miệng cũng không buông tha: “Ngoan, gọi lại một lần nữa.”
Sở Kiều không chịu gọi lại, miệng cắn bả vai của Lục Minh Hà, hai chân thoải mái đến nỗi giẫm một cái trên giường, dịch tuyến tiền liệt tiết ra trên tay được chùi vào hành thân, tiếng nước bị bịt trong chăn.
Hai người thống khoái mà bắn lên bụng của Sở Kiều.
Lục Minh Hà nằm nhoài trên người Sở Kiều thở mạnh, niết đầu vú của Sở Kiều, trong giọng nói mang theo thoả mãn cùng lười biếng: “Có thích hay không?”
Sở Kiều chôn mặt trong hõm cổ của Lục Minh Hà, thanh âm rầu rĩ: “Thích.”
“Thích cái gì?”
“…”
“Rốt cuộc em thích cái gì?”
“… Anh.”
Kể từ cái hôm cậu bỏ hắn chạy về trước, hắn cứ như vậy.
Trong lòng Sở Kiều biết không ổn, lấy dũng khí, ánh mắt bối rối: “Cái kia… Lục Minh Hà…”
“…”
“Em vẽ poster xong rồi.”
“Ồ.”
“Anh có muốn xem qua một chút không?”
“Ừ hử.”
“… Xem chứ?”
“Gọi dễ nghe một chút rồi nói tiếp.”
Sở Kiều liều chết không theo.
“Rồi rồi, đưa anh xem một chút.”
Lục Minh Hà để tập phác thảo của mình xuống, nhận lấy laptop Sở Kiều đưa tới, nhìn kỹ xem. Sở Kiều cởi giày, đứng trên mép giường mình, vịn vào bên giường của Lục Minh Hà mà giương mắt mong chờ.
Poster sử dụng phong cách màu nước mà Sở Kiều thuần thục, nhìn thoáng qua rất ấm áp, dùng sắc thái vàng của ánh đèn để tô vẽ cho căn phòng, tượng trưng cho giáo sư và chủ nghĩa lý tưởng của bà trong “Trò chơi thanh xuân cấm kỵ”, cửa phòng bị mở, bốn sinh viên không xuất hiện, nhưng bóng dáng của bọn họ kéo thật dài trên sàn nhà, hơi lan ra giống như tranh thuỷ mặc, hiện thực âm trầm đột nhiên bao phủ thiên đường của chủ nghĩa lý tưởng.
Đơn giản nhưng lại hàm ý thâm sâu, sắc thái ấm áp bên ngoài nhưng thật ra bóng tối đã giáng lâm từ lâu.
Lục Minh Hà không khỏi nhếch khoé miệng, cúi đầu, cổ cong thành một đường đẹp đẽ, nhẹ nhàng hôn một cái lên trên khuôn mặt của Sở Kiều.
Sở Kiều vui mừng khôn nguôi, không kiềm chế được mà nở nụ cười, bình thường cậu rất ít khi cười, tuy rằng khuôn mặt thanh tú dễ nhìn, thế nhưng không khỏi có chút phiền muộn, sau khi cười hiện ra một cái lúm đồng tiền trên gò má, vừa vặn ở chỗ Lục Minh Hà hôn lên.
Cậu rất cao hứng, như chim sẻ nhảy nhót tung tăng: “Để em nhìn xem anh vẽ cái gì mà vẽ suốt một đêm.”
Sở Kiều nhân tiện cầm lấy tập phác thảo của Lục Minh Hà, nhìn thoáng qua, ngay lập tức đỏ mặt. Lục Minh Hà quả nhiên không làm chuyện tốt, bên ngoài lạnh lùng, bên trong muộn tao, tỉ mỉ vẽ lại chuyện bọn họ làm trong phòng tập buổi tối ngày hôm đó. Trên giấy phác hoạ, nét mặt của Sở Kiều mê say mà hỗn loạn, mười ngón tay của hai người quấn quýt chống trên mặt gương, nửa người dưới dây dưa càng làm cho người ta mặt đỏ tim đập.
Sở Kiều đặt tập phác thảo xuống, muốn cầm lại laptop của mình, nhưng bị Lục Minh Hà một phát bắt được cổ tay, hắn cúi người hôn cậu, miệng lưỡi dây dưa, như miêu tả hình dáng đôi môi. Hai người bởi vì “chiến tranh lạnh” nên mấy ngày không có thân mật, Sở Kiều không khỏi kiễng chân duỗi cổ, hôn ra tiếng chậc chậc.
Trong lúc đang say sưa, một bạn cùng phòng trở về mở cửa.
Hai người chỉ kịp nhanh chóng tách nhau ra, giả vờ đang nghiên cứu cái gì đó trong laptop của Sở Kiều, cậu chột dạ đến tim đập thình thịch.
Dưới sự khổ tâm vất vả của Lục Minh Hà, một bạn cùng phòng cuối cùng cũng quen được bạn gái, trở lại những tháng ngày vui vẻ không về ký túc xá, người còn lại thì lại kết thúc chuyến đi phượt, rốt cuộc trở về, mỗi ngày ngủ bù trong phòng. Hai người không thể làm gì khác hơn là làm bộ tường an vô sự, nho nhã lễ độ.
Đến ban đêm, bạn cùng phòng mệt mỏi không ra hình người đã đi ngủ sớm, rèm cửa sổ được kéo thật kín, giơ tay trong phòng cũng không thấy được năm ngón. Sở Kiều còn đang lăn qua lăn lại không ngủ được, cả buổi tối mơ mơ màng màng, nghe thấy có tiếng người sột soạt xuống giường, mò đến trên giường cậu, khiến Sở Kiều sợ tới mức giật mình.
Bạn cùng phòng đã ngủ khò khò, trừ Lục Minh Hà lưu manh kia còn ai vô đây. Sở Kiều vội vàng đưa tay đẩy hắn, Lục Minh Hà trong bóng tối cũng biết nghe lời lui ra, nhưng không xuống giường, chỉ lùi tới cuối giường, xốc chăn của Sở Kiều lên chui vào. Sở Kiều mơ hồ đoán được hắn muốn làm gì, muốn nhấc chân đạp một cái, nhưng bị Lục Minh Hà đè xuống, lại không dám gây ra động tĩnh quá lớn, đánh thức bạn cùng phòng.
“Ưm ——”
Lục Minh Hà thò tay xoa nắn hạ thân của Sở Kiều, cậu sợ tới mức thiếu chút nữa rên thành tiếng, nhanh chóng đè nén, thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi. Thủ pháp của Lục Minh Hà nửa nhẹ không nặng, tựa như gãi không đúng chỗ ngứa, xoa cứng Sở Kiều, cậu vừa muốn lại không dám muốn, phân tâm nghe ngóng động tĩnh của bạn cùng phòng.
Một lát sau, Lục Minh Hà dứt khoát kéo quần của Sở Kiều xuống, móc dương vật ra, Sở Kiều cảm giác hạ thân của mình bị nuốt vào một nơi nóng ẩm, cậu liều chết che miệng mình, một tay khác luồn vào trong chăn đẩy đầu của Lục Minh Hà, chạm vào mái tóc xoăn của hắn, làm thế nào cũng không đẩy được.
Lục Minh Hà còn đang thản nhiên phun ra nuốt vào, khoang miệng buộc chặt, đầu lưỡi không ngừng đào lộng mã nhãn của Sở Kiều.
Ở trong bóng tối, bạn cùng phòng trở mình, nói mớ vài cậu, Sở Kiều sợ đến nhanh chóng muốn khóc lên, nhưng nửa người dưới lại đặc biệt có tinh thần. Lục Minh Hà một bên giúp Sở Kiều mút liếm, một bên dùng tay nhào nặn mông thịt của cậu, nâng cái mông của cậu đụng vào hạ thân cứng ngắc của chính mình, móc ra tính khí từ trong quần ngủ, cọ tới cọ lui trên bắp chân ướt nhẹp của Sở Kiều.
Lục Minh Hà đột nhiên mút sâu đến tận cổ họng, Sở Kiều thoải mái đến nỗi ưỡn người, đem hạ thân của mình hướng lên trên, thời điểm cậu muốn phát tiết, Lục Minh Hà thối lui, chui đầu ra khỏi chăn, không quan tâm mồ hôi trên mặt mà cọ khuôn mặt của Sở Kiều, hạ thân cũng đỉnh loạn xạ dương vật của cậu.
Gốc dương vật của Sở Kiều bị Lục Minh Hà bóp chặt, ngón tay cái ngăn chặn lỗ nhỏ, muốn bắn nhưng không bắn được, cậu khó chịu rên rỉ bên tai Lục Minh Hà mấy lần, bàn tay bám lấy tấm lưng trần trụi của hắn, vuốt ve từ trên xuống dưới.
Lục Minh Hà hôn Sở Kiều hai lần, nhỏ giọng nói: “Gọi anh, gọi anh rồi sẽ để em bắn.”
“Lục… Lục Minh Hà…”
“Gọi dễ nghe ấy.”
“Gọi… Ưm… gọi cái gì…”
“Gọi anh trai.”
Sở Kiều xấu hổ, mở miệng không nổi, nhưng mà dưới thân là tên đã lên cung, vừa thoải mái vừa khó chịu, chỉ có thể dây dưa đến gần bên tai của Lục Minh Hà, môi dán vành tai hắn, nửa ngày mới mở miệng.
“A…Ừm… Anh trai…”
Lục Minh Hà dứt khoát nắm lấy tính khí của cả hai, hết sức vuốt ve, ngoài miệng cũng không buông tha: “Ngoan, gọi lại một lần nữa.”
Sở Kiều không chịu gọi lại, miệng cắn bả vai của Lục Minh Hà, hai chân thoải mái đến nỗi giẫm một cái trên giường, dịch tuyến tiền liệt tiết ra trên tay được chùi vào hành thân, tiếng nước bị bịt trong chăn.
Hai người thống khoái mà bắn lên bụng của Sở Kiều.
Lục Minh Hà nằm nhoài trên người Sở Kiều thở mạnh, niết đầu vú của Sở Kiều, trong giọng nói mang theo thoả mãn cùng lười biếng: “Có thích hay không?”
Sở Kiều chôn mặt trong hõm cổ của Lục Minh Hà, thanh âm rầu rĩ: “Thích.”
“Thích cái gì?”
“…”
“Rốt cuộc em thích cái gì?”
“… Anh.”
Bình luận truyện