Triều Thấp
Chương 17
“Trò chơi thanh xuân cấm kỵ” được công diễn vào tối thứ sáu. Poster do Sở Kiều vẽ đã được in ra, dán tại nhiều bảng thông báo ở chỗ dễ khiến người khác chú ý, bao giờ cũng thu hút người qua đường dừng chân lại để xem một chút.
Mỗi khi Sở Kiều đi ngang qua, hai mắt lúc nào cũng vụng trộm liếc nhìn, rồi lại cúi đầu vội vàng bỏ đi. Lục Minh Hà mỗi lần đều phải giữ chặt lấy cậu, nhìn tới nhìn lui tấm poster trước mặt, làm cho Sở Kiều càng trở nên xấu hổ.
Ngày biểu diễn, bốn vách tường của phòng tập luyện ngăn nắp đã treo lên vải đen, bố trí thành một nhà hát “Hộp đen” nhỏ, thảm và hàng ghế ngăn cách khán đài và sân khấu.
Hai người đến hơi muộn, vở kịch sắp bắt đầu, mọi thứ trở nên khá tối sau khi tắt đèn, có thể mơ hồ nhìn thấy bên trong đã ngồi đầy, khu vực không đặt ghế đều đã đứng đầy người, bọn họ không thể làm gì khác hơn là đứng ở phía sau cùng.
Dáng người Sở Kiều không cao bằng Lục Minh Hà, phải kiễng chân mới có thể hoàn toàn nhìn thấy, Lục Minh Hà không biết kiếm đâu ra một cái ghế đẩu từ một góc nào đó, để cho cậu đứng ở trên. Tuy rằng cảm thấy có chút mất mặt, thế nhưng vì xem vở kịch, Sở Kiều vẫn mặt dày đứng lên, sau khi đứng còn cao hơn một chút so với Lục Minh Hà, tầm mắt hoàn toàn không bị cản trở.
Rap hát nhỏ khá tối, ghế đẩu lại nhỏ, Sở Kiều đứng lảo đảo, Lục Minh Hà dứt khoát lấy tay ôm eo của cậu, để cậu dựa vào người mình. Sở Kiều nhìn trái nhìn phải, phát hiện mọi người đang chăm chú chờ đợi buổi biểu diễn bắt đầu, sẽ không để ý, cậu hơi gương khoé miệng như mèo ăn vụng.
Không bao lâu sau, đèn “tách” một tiếng bật lên, “trò chơi” hoang đường tàn khốc kéo lên màn che. Theo nội dung vở kịch, khán giả từ cười vang thoải mái biến thành trầm mặc.
“Các người, chỉ là một đám rối gỗ! Mỗi một lời nói đều bị dây tơ điều khiển, do người khác thao túng!”
Câu này mang theo xúc động phẫn nộ và sự điên cuồng, tựa như một mũi tên bắn về phía khán giả. Trong lòng Sở Kiều không khỏi thấy căng thẳng, theo bản năng nắm lấy tay của Lục Minh Hà đang nằm ngang bên hông cậu.
Gần đến hồi kết, trên sân khấu chỉ còn lại Phó Thi Ngữ đóng vai nữ sinh, cô kinh hãi gọi giáo sư của mình, thế nhưng giáo sư đã treo cổ bản thân giữa sự sụp đổ của chủ nghĩa lý tưởng. Xã hội và cuộc giống như chưa từng thay đổi từ thời đại kia đến hiện tại, lý tưởng nhất định phải cùng hiện thực hoà hợp, quá mức thoả hiệp nhất định sẽ trở thành con rối bị điều khiển bằng dây, thế giới đều là xấu xa như vậy, khiến người ta khó xử.
Vở kịch sắp kết thúc, đèn sắp tắt, Sở Kiều quay đầu nhìn Lục Minh Hà, hắn vừa vặn cũng nhìn cậu, bốn mắt hai người đối diện nhau.
Ánh đèn vàng ấm rọi vào trên mặt Lục Minh Hà, khiến một nửa khuôn mặt của hắn trở nên rõ ràng, một nửa mông lung, đường nét góc cạnh đặc biệt nhu hoà, trong đôi mắt như phảng phất ánh sao.
Đèn tắt trong nháy mắt, Sở Kiều cúi đầu, hơi nghiêng mặt, nhẹ nhàng hôn Lục Minh Hà.
Thế giới tuy rằng xấu xa, nhưng cùng người yêu, làm chuyện hạnh phúc, cũng rất tốt đẹp.
Không đợi đèn sáng lên một lần nữa, Lục Minh Hà ngay lập tức nắm tay Sở Kiều đi ra ngoài, hai người vội vàng đi tới một hành lang đen kịt.
Lục Minh Hà kéo Sở Kiều vào một nhà vệ sinh ít có người vào, trực tiếp đẩy cậu vào một gian cuối cùng, đóng cửa khoá chốt, còn không đợi Sở Kiều kháng nghị, hắn đã đem cậu đặt lên ván cửa mà hôn.
Khác với nụ hôn nhàn nhạt vừa rồi, Lục Minh Hà hiển nhiên kích động, một tay giữ sau gáy của Sở Kiều, không cho cậu lui về phía sau, vội vàng mút bờ môi của cậu, một tay kia đặt trên mông của Sở Kiều, ấn đối phương về phía mình, hạ thân không ngừng chạm vào dưới người của cậu, dường nhưng muốn xoa nắn Sở Kiều vào trong thân thể của mình.
Sở Kiều đón lấy tập kích như bão táp, bị hôn đến không thở nổi, miệng không kịp khép, nước bọt chảy xuống dọc theo khoé miệng.
Hôn hơn nửa ngày, Lục Minh Hà chuyển mục tiêu, một bên cởi quần của Sở Kiều, một bên hất áo của cậu lên, dùng đầu lưỡi đi trêu chọc đầu vú. Sở Kiều tựa vào trên ván cửa wc, há miệng thở dốc, còn chưa kịp lau nước bọt chảy ra, đã cảm thấy đầu vú bị đầu lưỡi trơn ướt liếm láp tiên tục, nửa người dưới nổi lên khoái cảm.
Quần của Sở Kiều bị cởi ra hoàn toàn, treo lên cái móc trong toalet, hai đùi trần trụi, dương vật ngẩng đầu thẳng tắp, chân nhũn đến nỗi đứng không vững. Lục Minh Hà moi ra một hộp vaseline nhỏ từ trong túi quần, quệt một khối, cong một chân của Sở Kiều lên, ngón tay mò mẫm ở phía sau.
Sở Kiều cảm giác hậu huyệt của mình mát lạnh, ngón tay của Lục Minh Hà chui vào, đào khoét trái phải. Cậu bị giằng co giữa khoái cảm và xấu hổ, vừa có cảm giác giao hợp hoang đường tại nơi công cộng, vừa không tự chủ được muốn rên rỉ, đè nén trong cổ họng, trầm thấp đến mê người.
“A ừm… Anh… Có lầm không… A… Bên người còn mang bôi trơn…”
Lục Minh Hà đưa ngón tay thứ hai, thứ ba đi vào, tốc độ đưa đẩy thay đổi nhanh chóng, đằng sau truyền đến tiếng nước khiến người ta đỏ mặt, đặc biệt vang lên trong nhà vệ sinh trống trãi.
“Em rất ướt, âm thanh thật lớn, sẽ bị nghe thấy đấy.”
Sở Kiều nhắm chặt đôi mắt, lung tung lắc đầu, nhưng vẫn nhịn không được nhẹ giọng rên rỉ.
Lục Minh Hà đứt khoát đem cái chân còn lại của Sở Kiều cong lên, ôm lấy cậu. Sở Kiều phát hiện mình đột nhiên bị ôm lên, hai chân gắt gao quấn lấy thắt lưng của Lục Minh Hà, hai tay vòng qua cổ hắn, vừa vặn đưa hậu huyệt ướt át đã được mở rộng của mình đến trên dương vật của Lục Minh Hà.
Lục Minh Hà đã cứng từ lâu đến nỗi chảy nước, quy đầu nộ trướng đến gần miệng huyệt của Sở Kiều, mang theo nhiệt khí ẩm ướt. Hai tay hắn tách khe mông của cậu, đưa dương vật tiến vào từng chút.
Bởi vì nhiều ngày không có làm, Sở Kiều cảm thấy hơi căng đau, thế nhưng cả người cậu treo trên người Lục Minh Hà, điểm tựa ngoại trừ ván cửa ở đằng sau cũng chỉ có vật đang chui vào từng tấc ở phía dưới. Môi cậu cọ trên mặt của Lục Minh Hà, hôn như một con mèo nhỏ liếm người, bàn tay bấu loạn xạ trên tấm lưng rộng của hắn.
Cho đến khi hoàn toàn đi vào, hai người đều phát sinh ra tiếng thở dài thoả mãn.
Ngay lúc đó, điện thoại di động của Sở Kiều vang lên. Lục Minh Hà có ý đồ xấu xa mỉm cười, đưa tay lấy điện thoại của Sở Kiều, nhận cuộc gọi, rồi đặt bên tai cậu, để cậu tự mình cầm.
“… Alo! Tiểu Kiều?”
Sau khi Phó Thi Ngữ gọi ba bốn tiếng ở đầu dây bên kia, Sở Kiều mới hồi phục tinh thần, cậu đang muốn trả lời. Lục Minh Hà ôm cậu đè trên cánh cửa, hạ thân dần dần trừu động, chậm rãi từ từ, không chút hoang mang, mài khiến người thấy ngứa.
“Tôi… tôi đây…”
Sở Kiều liếc Lục Minh Hà một chút, nhưng bởi vì khoé mắt đỏ lên, một điểm uy hiếp cũng không có. Lục Minh Hà tiến đến một bên lỗ tai kia của Sở Kiều, nhẹ nhàng hôn vành tai của cậu như lông chim, trái lại, hạ thân lại mạnh mẽ thúc vào bên trong.
“Cậu cùng Lục sư huynh sao lại về rồi, một lúc nữa mọi người sẽ đi ca để ăn mừng, đến chứ?”
Sở Kiều căn bản không biết đầu bên kia điện thoại đang nói cái gì, tư thế đặc biệt khiến cửa toalet vang lên kẽo kẹt, trọng lượng toàn thân của Sở Kiều dồn xuống, khiến dương vật của Lục Minh Hà đi vào sâu chưa từng có, cậu chỉ sợ người bên kia điện thoại nghe được tiếng thở dốc gấp gáp của mình, hậu huyệt khẩn trương co rút lại, vật của Lục Minh Hà chôn sâu bên trong thoải mái đến nỗi trướng lớn hơn một vòng, hắn đột nhiên đưa đẩy hai phát, tầng tầng lớp lớp sát qua tuyến tiền liệt.
“Ha… Đừng cắn chặt như vậy, nói cho cô ấy biết, một lát nữa chúng ta sẽ đến.”
Hai mắt của Sở Kiều thất thần, thở hổn hển lặp lại: “Chúng tôi…Ừ… Một lát nữa sẽ đến.”
Không chờ đầu bên kia trả lời, Sở Kiều liền cúp máy, điện thoại di động trực tiếp rớt xuống đất. Hai tay của Lục Minh Hà nắm lấy đầu gối của cậu, khiến cậu giang rộng hai chân, thúc vào tựa như đóng cọc, đụng phải ván cửa khiến nó từng chút vang lên theo tiết tấu.
Hai người liều mạng triền miên, nhà vệ sinh có ai vào hay không cũng không biết, cuối cùng cũng đều sảng khoái bắn ra.
Mồ hôi đầy mặt Sở Kiều, Lục Minh Hà lấy khăn giấy từ trong túi quần giúp cậu lau chùi sạch sẽ, hai người lại nhân khuôn nhân dạng chạy tới tiệc mừng của câu lạc bộ.
Sở Kiều đi một đường mệt đến không đứng nổi, vừa đến phòng karaoke liền vùi người trên một góc ghế sô pha, nửa bước cũng không muốn nhúc nhích, ai kéo cũng không muốn đứng lên. Lục Minh Hà trước sau như một được hoan nghênh, bị mọi người ầm ĩ muốn hắn hát một bài.
Sở Kiều nhìn Lục Minh Hà nghiêm túc chọn nhạc, chỉ cảm thấy cuộc sống rất ma huyễn. Mấy tháng trước, cậu còn trải qua một cuộc sống sinh hoạt bình thản như nước, cảm giác chính mình không có gì khác ngoài hai bàn tay trắng, mà bây giờ, mọi người đều khen poster cậu vẽ rất đẹp, cùng tất cả vui vẻ ăn mừng, có một người yêu vừa thâm tình vừa lưu manh, bọn họ vừa mới làm tình trong nhà vệ sinh công cộng.
Lục Minh Hà chọn xong, cầm micro, ngồi trên ghế chân cao, có vẻ như rất nghiêm túc, tất cả đều hưng phấn hò hét quái dị.
Khúc nhạc dạo rất yên tĩnh.
“Chỉ có giữa màn đêm thăm thẳm
Anh và em mới có thể
Rộng mở tâm hồn
Giải phóng tâm tình
Đem nụ hôn dịu dàng
Trong màn đêm khuya vắng
Hoá thành tiếng ca
Quấn lấy cánh cửa vào trái tim em”
Một bài hát của Trương Quốc Vinh.
*Đây là bài Dạ bán thánh ca
Thanh âm của Lục Minh Hà trầm thấp, hát lên rất êm tai, mang theo ý tứ đặc biệt triền miên lưu luyến. Hắn vừa hát, vừa nhìn Sở Kiều, ánh mắt có vẻ chăm chú mà thâm tình.
Trái tim Sở Kiều chậm rãi nhảy lên, ánh mắt nhìn hắn, một chút cũng không nỡ di dời.
“Anh cầu trăng sao làm chứng nhân
Dùng hết một đời
Nguyện ý chờ đợi
Để đến một ngày
Tâm nguyện hoàn thành
Cùng em đến thiên trường địa cửu”
Hết.
Mỗi khi Sở Kiều đi ngang qua, hai mắt lúc nào cũng vụng trộm liếc nhìn, rồi lại cúi đầu vội vàng bỏ đi. Lục Minh Hà mỗi lần đều phải giữ chặt lấy cậu, nhìn tới nhìn lui tấm poster trước mặt, làm cho Sở Kiều càng trở nên xấu hổ.
Ngày biểu diễn, bốn vách tường của phòng tập luyện ngăn nắp đã treo lên vải đen, bố trí thành một nhà hát “Hộp đen” nhỏ, thảm và hàng ghế ngăn cách khán đài và sân khấu.
Hai người đến hơi muộn, vở kịch sắp bắt đầu, mọi thứ trở nên khá tối sau khi tắt đèn, có thể mơ hồ nhìn thấy bên trong đã ngồi đầy, khu vực không đặt ghế đều đã đứng đầy người, bọn họ không thể làm gì khác hơn là đứng ở phía sau cùng.
Dáng người Sở Kiều không cao bằng Lục Minh Hà, phải kiễng chân mới có thể hoàn toàn nhìn thấy, Lục Minh Hà không biết kiếm đâu ra một cái ghế đẩu từ một góc nào đó, để cho cậu đứng ở trên. Tuy rằng cảm thấy có chút mất mặt, thế nhưng vì xem vở kịch, Sở Kiều vẫn mặt dày đứng lên, sau khi đứng còn cao hơn một chút so với Lục Minh Hà, tầm mắt hoàn toàn không bị cản trở.
Rap hát nhỏ khá tối, ghế đẩu lại nhỏ, Sở Kiều đứng lảo đảo, Lục Minh Hà dứt khoát lấy tay ôm eo của cậu, để cậu dựa vào người mình. Sở Kiều nhìn trái nhìn phải, phát hiện mọi người đang chăm chú chờ đợi buổi biểu diễn bắt đầu, sẽ không để ý, cậu hơi gương khoé miệng như mèo ăn vụng.
Không bao lâu sau, đèn “tách” một tiếng bật lên, “trò chơi” hoang đường tàn khốc kéo lên màn che. Theo nội dung vở kịch, khán giả từ cười vang thoải mái biến thành trầm mặc.
“Các người, chỉ là một đám rối gỗ! Mỗi một lời nói đều bị dây tơ điều khiển, do người khác thao túng!”
Câu này mang theo xúc động phẫn nộ và sự điên cuồng, tựa như một mũi tên bắn về phía khán giả. Trong lòng Sở Kiều không khỏi thấy căng thẳng, theo bản năng nắm lấy tay của Lục Minh Hà đang nằm ngang bên hông cậu.
Gần đến hồi kết, trên sân khấu chỉ còn lại Phó Thi Ngữ đóng vai nữ sinh, cô kinh hãi gọi giáo sư của mình, thế nhưng giáo sư đã treo cổ bản thân giữa sự sụp đổ của chủ nghĩa lý tưởng. Xã hội và cuộc giống như chưa từng thay đổi từ thời đại kia đến hiện tại, lý tưởng nhất định phải cùng hiện thực hoà hợp, quá mức thoả hiệp nhất định sẽ trở thành con rối bị điều khiển bằng dây, thế giới đều là xấu xa như vậy, khiến người ta khó xử.
Vở kịch sắp kết thúc, đèn sắp tắt, Sở Kiều quay đầu nhìn Lục Minh Hà, hắn vừa vặn cũng nhìn cậu, bốn mắt hai người đối diện nhau.
Ánh đèn vàng ấm rọi vào trên mặt Lục Minh Hà, khiến một nửa khuôn mặt của hắn trở nên rõ ràng, một nửa mông lung, đường nét góc cạnh đặc biệt nhu hoà, trong đôi mắt như phảng phất ánh sao.
Đèn tắt trong nháy mắt, Sở Kiều cúi đầu, hơi nghiêng mặt, nhẹ nhàng hôn Lục Minh Hà.
Thế giới tuy rằng xấu xa, nhưng cùng người yêu, làm chuyện hạnh phúc, cũng rất tốt đẹp.
Không đợi đèn sáng lên một lần nữa, Lục Minh Hà ngay lập tức nắm tay Sở Kiều đi ra ngoài, hai người vội vàng đi tới một hành lang đen kịt.
Lục Minh Hà kéo Sở Kiều vào một nhà vệ sinh ít có người vào, trực tiếp đẩy cậu vào một gian cuối cùng, đóng cửa khoá chốt, còn không đợi Sở Kiều kháng nghị, hắn đã đem cậu đặt lên ván cửa mà hôn.
Khác với nụ hôn nhàn nhạt vừa rồi, Lục Minh Hà hiển nhiên kích động, một tay giữ sau gáy của Sở Kiều, không cho cậu lui về phía sau, vội vàng mút bờ môi của cậu, một tay kia đặt trên mông của Sở Kiều, ấn đối phương về phía mình, hạ thân không ngừng chạm vào dưới người của cậu, dường nhưng muốn xoa nắn Sở Kiều vào trong thân thể của mình.
Sở Kiều đón lấy tập kích như bão táp, bị hôn đến không thở nổi, miệng không kịp khép, nước bọt chảy xuống dọc theo khoé miệng.
Hôn hơn nửa ngày, Lục Minh Hà chuyển mục tiêu, một bên cởi quần của Sở Kiều, một bên hất áo của cậu lên, dùng đầu lưỡi đi trêu chọc đầu vú. Sở Kiều tựa vào trên ván cửa wc, há miệng thở dốc, còn chưa kịp lau nước bọt chảy ra, đã cảm thấy đầu vú bị đầu lưỡi trơn ướt liếm láp tiên tục, nửa người dưới nổi lên khoái cảm.
Quần của Sở Kiều bị cởi ra hoàn toàn, treo lên cái móc trong toalet, hai đùi trần trụi, dương vật ngẩng đầu thẳng tắp, chân nhũn đến nỗi đứng không vững. Lục Minh Hà moi ra một hộp vaseline nhỏ từ trong túi quần, quệt một khối, cong một chân của Sở Kiều lên, ngón tay mò mẫm ở phía sau.
Sở Kiều cảm giác hậu huyệt của mình mát lạnh, ngón tay của Lục Minh Hà chui vào, đào khoét trái phải. Cậu bị giằng co giữa khoái cảm và xấu hổ, vừa có cảm giác giao hợp hoang đường tại nơi công cộng, vừa không tự chủ được muốn rên rỉ, đè nén trong cổ họng, trầm thấp đến mê người.
“A ừm… Anh… Có lầm không… A… Bên người còn mang bôi trơn…”
Lục Minh Hà đưa ngón tay thứ hai, thứ ba đi vào, tốc độ đưa đẩy thay đổi nhanh chóng, đằng sau truyền đến tiếng nước khiến người ta đỏ mặt, đặc biệt vang lên trong nhà vệ sinh trống trãi.
“Em rất ướt, âm thanh thật lớn, sẽ bị nghe thấy đấy.”
Sở Kiều nhắm chặt đôi mắt, lung tung lắc đầu, nhưng vẫn nhịn không được nhẹ giọng rên rỉ.
Lục Minh Hà đứt khoát đem cái chân còn lại của Sở Kiều cong lên, ôm lấy cậu. Sở Kiều phát hiện mình đột nhiên bị ôm lên, hai chân gắt gao quấn lấy thắt lưng của Lục Minh Hà, hai tay vòng qua cổ hắn, vừa vặn đưa hậu huyệt ướt át đã được mở rộng của mình đến trên dương vật của Lục Minh Hà.
Lục Minh Hà đã cứng từ lâu đến nỗi chảy nước, quy đầu nộ trướng đến gần miệng huyệt của Sở Kiều, mang theo nhiệt khí ẩm ướt. Hai tay hắn tách khe mông của cậu, đưa dương vật tiến vào từng chút.
Bởi vì nhiều ngày không có làm, Sở Kiều cảm thấy hơi căng đau, thế nhưng cả người cậu treo trên người Lục Minh Hà, điểm tựa ngoại trừ ván cửa ở đằng sau cũng chỉ có vật đang chui vào từng tấc ở phía dưới. Môi cậu cọ trên mặt của Lục Minh Hà, hôn như một con mèo nhỏ liếm người, bàn tay bấu loạn xạ trên tấm lưng rộng của hắn.
Cho đến khi hoàn toàn đi vào, hai người đều phát sinh ra tiếng thở dài thoả mãn.
Ngay lúc đó, điện thoại di động của Sở Kiều vang lên. Lục Minh Hà có ý đồ xấu xa mỉm cười, đưa tay lấy điện thoại của Sở Kiều, nhận cuộc gọi, rồi đặt bên tai cậu, để cậu tự mình cầm.
“… Alo! Tiểu Kiều?”
Sau khi Phó Thi Ngữ gọi ba bốn tiếng ở đầu dây bên kia, Sở Kiều mới hồi phục tinh thần, cậu đang muốn trả lời. Lục Minh Hà ôm cậu đè trên cánh cửa, hạ thân dần dần trừu động, chậm rãi từ từ, không chút hoang mang, mài khiến người thấy ngứa.
“Tôi… tôi đây…”
Sở Kiều liếc Lục Minh Hà một chút, nhưng bởi vì khoé mắt đỏ lên, một điểm uy hiếp cũng không có. Lục Minh Hà tiến đến một bên lỗ tai kia của Sở Kiều, nhẹ nhàng hôn vành tai của cậu như lông chim, trái lại, hạ thân lại mạnh mẽ thúc vào bên trong.
“Cậu cùng Lục sư huynh sao lại về rồi, một lúc nữa mọi người sẽ đi ca để ăn mừng, đến chứ?”
Sở Kiều căn bản không biết đầu bên kia điện thoại đang nói cái gì, tư thế đặc biệt khiến cửa toalet vang lên kẽo kẹt, trọng lượng toàn thân của Sở Kiều dồn xuống, khiến dương vật của Lục Minh Hà đi vào sâu chưa từng có, cậu chỉ sợ người bên kia điện thoại nghe được tiếng thở dốc gấp gáp của mình, hậu huyệt khẩn trương co rút lại, vật của Lục Minh Hà chôn sâu bên trong thoải mái đến nỗi trướng lớn hơn một vòng, hắn đột nhiên đưa đẩy hai phát, tầng tầng lớp lớp sát qua tuyến tiền liệt.
“Ha… Đừng cắn chặt như vậy, nói cho cô ấy biết, một lát nữa chúng ta sẽ đến.”
Hai mắt của Sở Kiều thất thần, thở hổn hển lặp lại: “Chúng tôi…Ừ… Một lát nữa sẽ đến.”
Không chờ đầu bên kia trả lời, Sở Kiều liền cúp máy, điện thoại di động trực tiếp rớt xuống đất. Hai tay của Lục Minh Hà nắm lấy đầu gối của cậu, khiến cậu giang rộng hai chân, thúc vào tựa như đóng cọc, đụng phải ván cửa khiến nó từng chút vang lên theo tiết tấu.
Hai người liều mạng triền miên, nhà vệ sinh có ai vào hay không cũng không biết, cuối cùng cũng đều sảng khoái bắn ra.
Mồ hôi đầy mặt Sở Kiều, Lục Minh Hà lấy khăn giấy từ trong túi quần giúp cậu lau chùi sạch sẽ, hai người lại nhân khuôn nhân dạng chạy tới tiệc mừng của câu lạc bộ.
Sở Kiều đi một đường mệt đến không đứng nổi, vừa đến phòng karaoke liền vùi người trên một góc ghế sô pha, nửa bước cũng không muốn nhúc nhích, ai kéo cũng không muốn đứng lên. Lục Minh Hà trước sau như một được hoan nghênh, bị mọi người ầm ĩ muốn hắn hát một bài.
Sở Kiều nhìn Lục Minh Hà nghiêm túc chọn nhạc, chỉ cảm thấy cuộc sống rất ma huyễn. Mấy tháng trước, cậu còn trải qua một cuộc sống sinh hoạt bình thản như nước, cảm giác chính mình không có gì khác ngoài hai bàn tay trắng, mà bây giờ, mọi người đều khen poster cậu vẽ rất đẹp, cùng tất cả vui vẻ ăn mừng, có một người yêu vừa thâm tình vừa lưu manh, bọn họ vừa mới làm tình trong nhà vệ sinh công cộng.
Lục Minh Hà chọn xong, cầm micro, ngồi trên ghế chân cao, có vẻ như rất nghiêm túc, tất cả đều hưng phấn hò hét quái dị.
Khúc nhạc dạo rất yên tĩnh.
“Chỉ có giữa màn đêm thăm thẳm
Anh và em mới có thể
Rộng mở tâm hồn
Giải phóng tâm tình
Đem nụ hôn dịu dàng
Trong màn đêm khuya vắng
Hoá thành tiếng ca
Quấn lấy cánh cửa vào trái tim em”
Một bài hát của Trương Quốc Vinh.
*Đây là bài Dạ bán thánh ca
Thanh âm của Lục Minh Hà trầm thấp, hát lên rất êm tai, mang theo ý tứ đặc biệt triền miên lưu luyến. Hắn vừa hát, vừa nhìn Sở Kiều, ánh mắt có vẻ chăm chú mà thâm tình.
Trái tim Sở Kiều chậm rãi nhảy lên, ánh mắt nhìn hắn, một chút cũng không nỡ di dời.
“Anh cầu trăng sao làm chứng nhân
Dùng hết một đời
Nguyện ý chờ đợi
Để đến một ngày
Tâm nguyện hoàn thành
Cùng em đến thiên trường địa cửu”
Hết.
Bình luận truyện