Trò Chơi Sắc Dục
Chương 3: Lẩn tránh
Phong Chính hôn nhẹ vào khóe mắt cô, ôm chầm cô vào lòng, nhỏ giọng an ủi:" Chị..."
"Tránh ra, cậu cút ra ngoài cho tôi..." Phong Thiên Lam xô anh ra, cả người vì tức giận mà trở nên run rẩy.
Cậu- người em trai mà cô nuôi dạy từ khi còn quấn tả lại làm vậy với cô...
Cô nên làm gì với cậu đây? Hận? Cô không làm được. Giết cậu ta rồi tự tử? Không được, còn mẹ cô...
Quăng hết mọi thứ xung quanh vào người Phong Chính, cuối cùng là đến dao gọt trái cây. Cô cầm lấy dao kề vào cổ mình, đe dọa anh:" Ra ngoài, nếu không tôi sẽ tự vẫn..."
"Chị, bình tĩnh, tôi lập tức ra ngoài..." Phong Chính cúi người nhặt lấy quần áo, nhanh chóng bước ra khỏi cửa phòng.
Anh chỉ là tức giận tại sao cô lại đối xử với anh như vậy? Là vì anh ta hay là vì lý do gì mà cô lại phải đến quán bar tìm đàn ông thát loạn...
Phong Thiên Lam cuộn người vào trong chăn, sự đau đớn về thể xác và cả tinh thần bắt đầu len lỏi. Bỗng chốc, tiếng chuông điện thoại bất giác vang lên.
Là anh ấy!!! ( Q: Là thằng ấy)
Cô đưa tay vào nút đỏ trên màn hình điện thoại di động, nhưng bất giác lại chạm vào nút xanh.
"Alo..." Cô lí nhí trả lời. Cả người run rẩy từng đợt.
"Alo, Thiên Lam sao? Anh đây, anh muốn xin lỗi em về chuyện hôm qua nhé! Em tin anh đi, anh cùng cô ta..."
Giọng nói từ đầu dây bên kia liên tục truyền đến. Bàn tay cô siết chặt lấy ra giường, phát ra một tiếng nấc nghẹn ngào.
"Em làm sao vậy? Thiên Lam, em khóc sao?..." Giọng nói kia trở nên lo lắng, dồn dập hỏi...
"Dĩnh...." Bàn tay cầm điện thoại của cô trở nên vô lực, điện thoại rơi xuống nền đất vỡ vụn. ( Q: Uổng kinh khủng)
Cô đã không còn mặt mũi nào để nhìn anh ấy nữa. Chỉ vì 1 bức ảnh mà cô đã nghi ngờ anh ấy, còn bỏ đi tìm đàn ông... Đáng đời lắm... ( Q: Chị biết rồi sao?)
_________________________
Ánh sáng len lỏi qua khe cửa kính cổ xưa, Phong Chính mặc vào bộ vest đen chỉnh tề, chậm rãi bước xuống lầu. Khi đi qua cửa phòng của Phong Thiên Lam thì cước bộ bất giác chậm lại. Cũng không phải là anh cố tình muốn đi ngang qua đâu, nhưng mà phòng của họ là đối diện lẫn nhau.
"Chị...." Vừa từ trên lầu bước xuống, ánh mắt Phong Chính liền rơi vào một hình dáng mảnh khảnh xinh đẹp đang ngồi ở bàn ăn bên dưới lầu.
Là anh nhìn lầm sao? Hay do đêm qua mất ngủ nên liền sinh ra ảo giác?
Như để phủ nhận suy nghĩ của Phong Chính, Phong Thiên Lam ảm đạm lên tiếng:" Có đồ ăn rồi, xuống ăn..."
Phong Chính tiến về phía chiếc bàn mà ngồi xuống. Thân hình cao lớn ngồi đối diện với thân hình nhỏ bé đang vùi đầu ăn cơm.
"Chị, tôi có chuyện muốn..." Phong Chính nhìn cô thật sâu, muốn từ trên mặt cô tìm ra nửa điểm khác thường.
Nếu cô muốn giết anh, anh sẽ đưa mạng cho cô. Nếu cô muốn anh chịu trách nhiệm, anh sẽ đồng ý bằng mọi cách. Chỉ là, cô thế nhưng lại...
"Trong lúc ăn cơm đừng nói chuyện..." Phong Thiên Lam bình thường nói, nhân lúc Phong Chính không chú ý liền đè lại đôi tay đang run rẩy của mình.
Cô muốn lẩn tránh...
"Tránh ra, cậu cút ra ngoài cho tôi..." Phong Thiên Lam xô anh ra, cả người vì tức giận mà trở nên run rẩy.
Cậu- người em trai mà cô nuôi dạy từ khi còn quấn tả lại làm vậy với cô...
Cô nên làm gì với cậu đây? Hận? Cô không làm được. Giết cậu ta rồi tự tử? Không được, còn mẹ cô...
Quăng hết mọi thứ xung quanh vào người Phong Chính, cuối cùng là đến dao gọt trái cây. Cô cầm lấy dao kề vào cổ mình, đe dọa anh:" Ra ngoài, nếu không tôi sẽ tự vẫn..."
"Chị, bình tĩnh, tôi lập tức ra ngoài..." Phong Chính cúi người nhặt lấy quần áo, nhanh chóng bước ra khỏi cửa phòng.
Anh chỉ là tức giận tại sao cô lại đối xử với anh như vậy? Là vì anh ta hay là vì lý do gì mà cô lại phải đến quán bar tìm đàn ông thát loạn...
Phong Thiên Lam cuộn người vào trong chăn, sự đau đớn về thể xác và cả tinh thần bắt đầu len lỏi. Bỗng chốc, tiếng chuông điện thoại bất giác vang lên.
Là anh ấy!!! ( Q: Là thằng ấy)
Cô đưa tay vào nút đỏ trên màn hình điện thoại di động, nhưng bất giác lại chạm vào nút xanh.
"Alo..." Cô lí nhí trả lời. Cả người run rẩy từng đợt.
"Alo, Thiên Lam sao? Anh đây, anh muốn xin lỗi em về chuyện hôm qua nhé! Em tin anh đi, anh cùng cô ta..."
Giọng nói từ đầu dây bên kia liên tục truyền đến. Bàn tay cô siết chặt lấy ra giường, phát ra một tiếng nấc nghẹn ngào.
"Em làm sao vậy? Thiên Lam, em khóc sao?..." Giọng nói kia trở nên lo lắng, dồn dập hỏi...
"Dĩnh...." Bàn tay cầm điện thoại của cô trở nên vô lực, điện thoại rơi xuống nền đất vỡ vụn. ( Q: Uổng kinh khủng)
Cô đã không còn mặt mũi nào để nhìn anh ấy nữa. Chỉ vì 1 bức ảnh mà cô đã nghi ngờ anh ấy, còn bỏ đi tìm đàn ông... Đáng đời lắm... ( Q: Chị biết rồi sao?)
_________________________
Ánh sáng len lỏi qua khe cửa kính cổ xưa, Phong Chính mặc vào bộ vest đen chỉnh tề, chậm rãi bước xuống lầu. Khi đi qua cửa phòng của Phong Thiên Lam thì cước bộ bất giác chậm lại. Cũng không phải là anh cố tình muốn đi ngang qua đâu, nhưng mà phòng của họ là đối diện lẫn nhau.
"Chị...." Vừa từ trên lầu bước xuống, ánh mắt Phong Chính liền rơi vào một hình dáng mảnh khảnh xinh đẹp đang ngồi ở bàn ăn bên dưới lầu.
Là anh nhìn lầm sao? Hay do đêm qua mất ngủ nên liền sinh ra ảo giác?
Như để phủ nhận suy nghĩ của Phong Chính, Phong Thiên Lam ảm đạm lên tiếng:" Có đồ ăn rồi, xuống ăn..."
Phong Chính tiến về phía chiếc bàn mà ngồi xuống. Thân hình cao lớn ngồi đối diện với thân hình nhỏ bé đang vùi đầu ăn cơm.
"Chị, tôi có chuyện muốn..." Phong Chính nhìn cô thật sâu, muốn từ trên mặt cô tìm ra nửa điểm khác thường.
Nếu cô muốn giết anh, anh sẽ đưa mạng cho cô. Nếu cô muốn anh chịu trách nhiệm, anh sẽ đồng ý bằng mọi cách. Chỉ là, cô thế nhưng lại...
"Trong lúc ăn cơm đừng nói chuyện..." Phong Thiên Lam bình thường nói, nhân lúc Phong Chính không chú ý liền đè lại đôi tay đang run rẩy của mình.
Cô muốn lẩn tránh...
Bình luận truyện