Trò Chơi Sắc Dục
Chương 2: Mưa (H+)
Mặc kệ Phong Thiên Lam không ngừng giãy giụa, Phong Chính đặt hai tay cô lên đỉnh đầu, điên cuồng cởi ra chiếc áo sơ mi công sở của cô:" Ha, tôi thật sự là điên rồi... Không phải chị muốn tìm đàn ông sao? Tôi cũng là đàn ông đây, hơn nữa còn là một mặt hàng rất tốt."
Ánh sáng mờ ảo từ chiếc đèn nến châu âu hiện ra một thân thể trắng nõn mềm mại, tương phản với cơ thể trắng nhưng rắn chắc của Phong Chính.
"Không... Không được nhìn..." Phong Thiên Lam lắc đầu, bị đôi môi của anh phủ lên. Ngay khi cô mở miệng từ chối, anh nhanh chóng càn quấy trong khoang miệng cô, mút lấy chiếc lưỡi nhỏ nhắn đang trốn tránh của cô.
Bỗng chốc, một mùi máu tươi tràn ngập khoang miệng. Tách ra nụ hôn đang nóng bỏng kia, bạc môi Phong Chính đang thấm ra máu, khóe môi Phong Thiên Lam cũng tràn ra máu tươi:" Chị giỏi lắm, Phong Thiên Lam, cắn tôi sao?"
Đưa tay lau đi vết máu trên môi mình, Phong Chính lại vẽ ra một nụ cười tuyệt mỹ, nhưng nụ cười này lại khiến Phong Thiên Lam lạnh lẽo tận tâm can. Cô biết... khi anh cười càng đẹp chính là lúc anh cực kỳ tức giận.
Phong Chính trong mắt tràn đầy dục vọng, xé rách chiếc váy đen ôm sát của cô cùng với mảnh vải tam giác màu đen. Phong Thiên Lam kinh hoảng vùng vẫy, không ngừng đe dọa anh, hy vọng anh mau chóng ngừng lại:" Phong Chính, nếu cậu dám làm như vậy tôi nhất định sẽ hận cậu, sẽ ngược chết cậu." ( Q: Nghe lời chị đi, anh sẽ bị ngược chết thật đấy...)
Cô cố gắng khép chặt chân lại nhưng bắp đùi non mịn vẫn bị anh mạnh mẽ mở ra, hiện ra vùng cấm địa bí hiểm. Trong lúc cô vẫn còn đang hoảng sợ khôn cùng thì phân thân của Phong Chính cũng mạnh bạo tiến vào.
"A...đau...đau quá..." Cơn đau đớn ập đến khiến Phong Thiên Lam càng kháng cự mạnh hơn.
Không được, quá lớn, đây là lần đầu của cô, cô vẫn chưa chuẩn bị được...
Nhìn vết máu đang thấm ra ga giường, lại nhìn cô đang ngẩng mặt ngăn cản nước mắt chảy xuống, Phong Chính lại là một mảnh đau lòng. Nhưng lại nghĩ đến cô một thân hoàn bích lại chạy đến nơi như vậy liền hoàn toàn tức giận mà điên cuồng ra vào.
Trong bóng đêm, hằn lên hai thân thể đang dán chặt vào nhau, từng âm thanh da thịt va chạm trở nên vô cùng ái muội.
"Lam Lam...Lam Lam..." Phong Chính gặm lấy vành tai của cô, thổi nhẹ vào từng đợt khí nóng.
Phong Thiên Lam tay cào vào gối đầu, cô hiện tại không còn đủ tỉnh táo để trả lời Phong Chính nữa. Cô sợ chỉ cần bản thân mở miệng liền sẽ trở thành tiếng rên rỉ.
"Ân...a..." Đau đớn đã hoàn toàn biến mất, bị khoái cảm thay thế lấp đầy. Phong Thiên Lam không nhịn được mà rên rỉ thành tiếng, nhưng nhanh chóng bị cô chèn ép lại.
"Ngoan, tôi muốn nghe tiếng của chị..." Phong Chính trầm thấp nói, bên dưới lại càng va chạm mạnh hơn.
"Ân...a....dừng...dừng lại..." Phong Thiên Lam phát ra từng âm thanh như tiếng mèo kêu liên tục cào vào lòng anh, khiến anh càng ra sức trừu đưa.
Cuối cùng, khi Phong Chính phóng thích cũng là lúc hai hàng nước mắt của cô bất giác chảy xuống, đôi mắt cô mờ đục vô hồn nhìn về phía cửa sổ, một tia chớp vừa lóe lên...
Mưa vẫn rơi, tại sao cô và anh lại trở thành thế này?
Ánh sáng mờ ảo từ chiếc đèn nến châu âu hiện ra một thân thể trắng nõn mềm mại, tương phản với cơ thể trắng nhưng rắn chắc của Phong Chính.
"Không... Không được nhìn..." Phong Thiên Lam lắc đầu, bị đôi môi của anh phủ lên. Ngay khi cô mở miệng từ chối, anh nhanh chóng càn quấy trong khoang miệng cô, mút lấy chiếc lưỡi nhỏ nhắn đang trốn tránh của cô.
Bỗng chốc, một mùi máu tươi tràn ngập khoang miệng. Tách ra nụ hôn đang nóng bỏng kia, bạc môi Phong Chính đang thấm ra máu, khóe môi Phong Thiên Lam cũng tràn ra máu tươi:" Chị giỏi lắm, Phong Thiên Lam, cắn tôi sao?"
Đưa tay lau đi vết máu trên môi mình, Phong Chính lại vẽ ra một nụ cười tuyệt mỹ, nhưng nụ cười này lại khiến Phong Thiên Lam lạnh lẽo tận tâm can. Cô biết... khi anh cười càng đẹp chính là lúc anh cực kỳ tức giận.
Phong Chính trong mắt tràn đầy dục vọng, xé rách chiếc váy đen ôm sát của cô cùng với mảnh vải tam giác màu đen. Phong Thiên Lam kinh hoảng vùng vẫy, không ngừng đe dọa anh, hy vọng anh mau chóng ngừng lại:" Phong Chính, nếu cậu dám làm như vậy tôi nhất định sẽ hận cậu, sẽ ngược chết cậu." ( Q: Nghe lời chị đi, anh sẽ bị ngược chết thật đấy...)
Cô cố gắng khép chặt chân lại nhưng bắp đùi non mịn vẫn bị anh mạnh mẽ mở ra, hiện ra vùng cấm địa bí hiểm. Trong lúc cô vẫn còn đang hoảng sợ khôn cùng thì phân thân của Phong Chính cũng mạnh bạo tiến vào.
"A...đau...đau quá..." Cơn đau đớn ập đến khiến Phong Thiên Lam càng kháng cự mạnh hơn.
Không được, quá lớn, đây là lần đầu của cô, cô vẫn chưa chuẩn bị được...
Nhìn vết máu đang thấm ra ga giường, lại nhìn cô đang ngẩng mặt ngăn cản nước mắt chảy xuống, Phong Chính lại là một mảnh đau lòng. Nhưng lại nghĩ đến cô một thân hoàn bích lại chạy đến nơi như vậy liền hoàn toàn tức giận mà điên cuồng ra vào.
Trong bóng đêm, hằn lên hai thân thể đang dán chặt vào nhau, từng âm thanh da thịt va chạm trở nên vô cùng ái muội.
"Lam Lam...Lam Lam..." Phong Chính gặm lấy vành tai của cô, thổi nhẹ vào từng đợt khí nóng.
Phong Thiên Lam tay cào vào gối đầu, cô hiện tại không còn đủ tỉnh táo để trả lời Phong Chính nữa. Cô sợ chỉ cần bản thân mở miệng liền sẽ trở thành tiếng rên rỉ.
"Ân...a..." Đau đớn đã hoàn toàn biến mất, bị khoái cảm thay thế lấp đầy. Phong Thiên Lam không nhịn được mà rên rỉ thành tiếng, nhưng nhanh chóng bị cô chèn ép lại.
"Ngoan, tôi muốn nghe tiếng của chị..." Phong Chính trầm thấp nói, bên dưới lại càng va chạm mạnh hơn.
"Ân...a....dừng...dừng lại..." Phong Thiên Lam phát ra từng âm thanh như tiếng mèo kêu liên tục cào vào lòng anh, khiến anh càng ra sức trừu đưa.
Cuối cùng, khi Phong Chính phóng thích cũng là lúc hai hàng nước mắt của cô bất giác chảy xuống, đôi mắt cô mờ đục vô hồn nhìn về phía cửa sổ, một tia chớp vừa lóe lên...
Mưa vẫn rơi, tại sao cô và anh lại trở thành thế này?
Bình luận truyện