Trợ Lý Kiến Trúc Sư
Chương 136: Vẽ rồng điểm mắt[1]
Tuy nhiên, nhờ sự mở đầu tốt của Đào Phỉ, Bên A rõ ràng bị hù dọa.
Cộng thêm hiệu quả của bản vẽ tổng thể xuất hiện đầu tiên mang đến chấn động thị giác mãnh liệt, loại ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo này có tác động đến sự hợp tác và giao tiếp tiếp theo.
Miễn là bài phát biểu của Đào Phỉ và trình độ thiết kế tổng thể của họ vẫn duy trì ở mức ổn định, không có sai lầm trí mạng nào, ngẫu nhiên có thể thêm vài điểm bất ngờ nhỏ, dự án này gần như chắc chắn nằm trong tay họ.
Tuy nhiên, thiết kế của Đào Phỉ cũng có một nhược điểm chết người mà thị trường đại chúng không thể chấp nhận được, mặc dù thiếu sót này thường là đặc điểm cá tính có thể biểu lộ nhất trong thời sinh viên - đó là quá tiên phong, quá buông thả.
Ví dụ như tòa nhà thương mại cao tầng thuôn dài hình elip giống chồng bánh nếp trước đó bị Cố Tiêu bảo thủ phê bình hết nước hết cái.
Phương án hoạch định khách sạn du lịch này, Cố Tiêu cố tình để Đào Phỉ tự mình nắm lấy chừng mực, vì vậy anh không can thiệp nhiều, thậm chí hôm nay là lần đầu tiên Cố Tiêu nhìn thấy thành quả cuối cùng của họ.
Quả nhiên, khi toàn bộ bản vẽ quy hoạch chi tiết từng chút được hiển thị, hai người trong phái bảo thủ của Bên A đã tỏ vẻ lo lắng.
Bởi vì bên trong bản vẽ, từ mạng lưới đường đi đến hình dáng kiến trúc, không hề có đường thẳng!
Khu vực nền tảng nằm trong môi trường tự nhiên của rừng mưa nhiệt đới. Lưng tựa dãy núi, đối diện vùng nông thôn. Toàn bộ địa hình thể hiện hình dạng bậc thang, hệ thực vật mọc thành cụm, bản chất mặt đất vô cùng hữu cơ.
Để phù hợp với môi trường, tất cả mạng lưới đường đi do Đào Phỉ vẽ đều là hình cong hữu cơ, bao quát các tòa nhà khác nhau được vẽ trên bản vẽ, cũng là hình tròn to to nhỏ nhỏ, được sắp xếp một cách có trật tự và rải rác, tinh tế đan xen vào nhau, giống như tự nhiên phát triển từ bên trong vùng đất này.
Thiết kế như vậy chắc chắn là mới lạ và phá vỡ truyền thống. Nếu nó có thể được xây dựng, nó có khả năng trở thành một biểu tượng du lịch địa phương của Vân Nam, thu hút rất nhiều người giàu có đến nghỉ mát thăm quan.
Tuy nhiên, vấn đề lại xuất hiện. Nếu không có đường thẳng trên bản vẽ, điều đó có nghĩa là mọi đường nét đều cần phải được định vị trên công trường trong quá trình xây dựng, cũng đồng nghĩa với việc chi phí và thời gian xây dựng rất lớn.
Bình thường loại phương án thiết kế thoạt nhìn khó khăn trong xây dựng này, rất có thể lưu lạc trở thành bia đỡ đạn!
Trương Tư Nghị cẩn thận giúp Đào Phỉ quan sát biểu cảm của mọi người. Ngoại trừ một người đại diện Bên A, cậu thấy Cố Tiêu và tổng giám đốc đều mím môi, vẻ mặt nghiêm nghị, đoán chừng cả hai người họ hiện tại chỉ muốn đánh nát đầu Đào Phỉ! Mẹ nó nếu trước đó họ ở trong công ty thật sự thảo luận vài lượt rồi, đâu còn đến lượt tên quái dị này thể hiện cách làm? Toàn bộ phương án khả năng đã sớm bị thay đổi hoàn toàn!
Không thể phủ nhận rằng bước đi này của Đào Phỉ thật sự rất nguy hiểm, Trương Tư Nghị toát mồ hôi lạnh thay cậu ta, hi vọng cậu ta thuyết trình xong càng sớm càng tốt - Đúng vậy, tất nhiên đây không phải là lựa chọn duy nhất, họ vẫn chưa biểu diễn hết thực lực!
Vì nhóm khách hàng mục tiêu của Bên A đều là người giàu có, đương nhiên đầu tư sẽ không nương tay, nhưng không ai biết được nhóm nhà đầu tư, nhà phát triển và xây dựng du lịch này tập trung vào danh tiếng hay lợi nhuận nhiều hơn.
Mà loạt bản vẽ chi tiết này chỉ là một cú ném đá dò đường của Đào Phỉ.
Nếu là cái trước, phương án tự nhiên là càng chói lóa càng đặc biệt và độc nhất thì càng tốt. Nếu là cái sau, vậy có lẽ phải dẹp đi, gian thương có lẽ chỉ muốn tốn ít tiền nhất để đổi lấy lợi ích lớn nhất.
Tiếp theo, Đào Phỉ chiếu ra bản vẽ quy hoạch mà giải thích quá trình hình thành một lần.
Hóa ra, tất cả đường cong không phải Đào Phỉ tùy tiện vẽ, mà nghiêm ngặt tuân theo logic toán học. Cảm hứng của cậu ta bắt nguồn từ cành cây, đường vân nhánh của gân lá, cho thấy ngay cả một chiếc lá cực kỳ bình thường trong tự nhiên cũng có thể tìm được vẻ đẹp của logic và hình học.
Ngay từ đầu, tất cả đường nét trên bản vẽ này cũng không phải đường cong, mà là các đường thẳng nghiêm ngặt và cứng nhắc, các tòa nhà cũng là các hình vuông bảo thủ. Sau đó, Đào Phỉ đã thêm một thuật toán dựa trên bản gốc và phát triển thành một mô hình hữu cơ tự nhiên.
Những thay đổi trước và sau phản ánh nhận dạng chủ quan của Đào Phỉ về “trở lại tự nhiên”.
Tất nhiên, đây chỉ là ý tưởng của cậu ta với tư cách là một nhà thiết kế. Cuối cùng, chọn kiểu bảo thủ hay kiểu trở lại tự nhiên đều do Bên A định đoạt.
Trong toàn bộ quá trình giải thích, Đào Phỉ đã áp dụng phương pháp nghịch diễn, trước tiên làm cho mắt mọi người sáng lên, sau đó nảy sinh ngờ vực, rồi mới giải thích nghi vấn, đồng thời cho đối phương quyền lựa chọn. Ngoài ra, tất cả các tòa nhà riêng lẻ đều không đưa ra thiết kế chi tiết, tất cả đều là các hình ảnh mục đích.
- Nói cách khác, toàn bộ đều là “Bánh nướng”!
Khi Đào Phỉ mở ra hình ảnh mục đích, Trương Tư Nghị ở phía dưới cố gắng nhìn phản ứng của Bên A, a, người này thích hình ảnh mục đích thứ nhất, người kia thích hình ảnh mục đích thứ hai...
Nhóm người Bên A thảo luận về hình ảnh mục đích rất sôi nổi, lúc này nhìn về phía tổng giám đốc và Cố Tiêu, vẻ mặt hai người đã hòa hoãn, thậm chí cùng thảo luận với Bên A, đưa ra một chút phương hướng định vị cuối cùng.
Cạm bẫy không nằm ở việc chọn cái nào, mà là chọn hay không chọn.
Bởi vì bất kể Bên A chọn như thế nào, đều biểu thị họ muốn giao phó dự án này cho Không Biên Giới.
Trước khi họ kịp phản ứng tại sao Không Biên Giới không thiết kế tòa nhà thực thể, Trương Tư Nghị mang theo bốn phương án thiết kế tháp quan sát lên sân khấu.
Trước lúc bắt đầu bài thuyết trình, Cố Tiêu theo thông lệ giới thiệu danh tính của Trương Tư Nghị cho Bên A. Mặc dù anh thêm rất nhiều từ ngữ hoa mỹ, nhưng so sánh với Đào Phỉ, lý lịch của Trương Tư Nghị vẫn thấp hơn rất nhiều.
Trương Tư Nghị một lần nữa để ý đến trình độ của bản thân, nếu bây giờ cậu cũng là thạc sĩ, khi giới thiệu cậu có lẽ Cố Tiêu càng thêm tự hào một chút?
Lúc này, tổng giám đốc bộ phận xây dựng và kế hoạch của Bên A đột nhiên mỉm cười và nói với tổng giám đốc: “Tổng giám đốc Lưu, giá trị nhan sắc của các nhà thiết kế ở công ty anh đều rất cao.” Tổng giám đốc này của Bên A là một người phụ nữ, khoảng bốn mươi tuổi, vừa nhìn có vẻ khá già dặn.
Tổng giám đốc Lưu nhấp một ngụm trà, nói đùa, “Đều do Tiểu Cố kéo đến. Trước kia ở Viện X, tôi dẫn cậu ấy đến báo cáo ở công ty bên A, chỉ cần người ngồi đối diện là nữ, đôi mắt sẽ dán vào người cậu ấy. Sau khi nói xong cậu ấy cười với đối phương một cái, dự án kia nắm vững thắng lợi. Không phải sao, có lẽ cậu ấy nếm được vị ngọt của “Mỹ nhân kế”, hai năm gần đây tuyển dụng một người, hai người đều là mấy cậu nhỏ đẹp trai.”
Đám đông sau khi nghe xong cười “ha ha”, bầu không khí đột nhiên thư thái rất nhiều.
Trương Tư Nghị hơi ngượng ngùng gãi đầu, hít sâu một hơi, bắt đầu trình bày tháp quan sát chính mình thiết kế với Bên A.
Đối với tiêu chí dự án, khi làm phương án cậu rất có lòng tin, vừa rồi tổng giám đốc mang đến một làn sóng không khí mới, cộng thêm rất nhiều đồng nghiệp của Không Biên Giới ở đây, Trương Tư Nghị dường như có cảm giác thân ở sân nhà, không chút sợ hãi.
Trước tiên, cậu giảng giải khái quát về “Nhà tre kiểu Thái” và “Lông công” trong bốn phương án, từ tạo hình, hàm nghĩa đến chọn vật liệu, hiển thị cục bộ hay tất cả các khía cạnh đều chu đáo và tỉ mỉ.
Trong quá trình làm thiết kế, Đào Phỉ cũng giúp cậu trau chuốt không ít, thảo luận và thương lượng điều chỉnh tạo hình với cậu, đồng thời chọn ra chất liệu thích hợp nhất.
Nhưng sau đó, Trương Tư Nghị vẫn không ngừng suy nghĩ. Mãi đến hai ngày trước, cậu mới mơ hồ phản ứng. Loại cột mốc kiến trúc như tháp quan sát, ý nghĩa biểu tượng văn hóa của nó lớn hơn tính thực dụng của chính bản thân nó.
Mà trong kiến trúc của dân tộc Thái, ngoài các ngôi nhà dân cư, những ngôi chùa và tháp Phật đặc biệt có thành tựu tối cao. Hầu như mọi ngôi làng của dân tộc Thái đều có ít nhất một ngôi đền Phật giáo, còn được gọi là chùa chính. Kiểu dáng tháp Phật càng muôn hình muôn vẻ, có tháp Phật hình chuông, tháp Phật dạng ngôi đình, bảo tháp Vajra[2] kiểu Thái... Những tòa nhà Phật giáo này có vẻ ngoài tráng lệ, hình dạng và màu sắc tuyệt đẹp, vật trang trí lại càng phức tạp và đa dạng.
Khi Trương Tư Nghị đến thăm làng La Hô, cậu cũng nhìn thấy ngôi chùa Phật giáo địa phương. Trong quá trình xem xét nhiều ảnh chụp, cậu đột nhiên thông suốt, tranh thủ thời gian thức đêm tìm rất nhiều tài liệu kiến trúc tôn giáo của dân tộc Thái, làm bổ sung một phương án mang theo ý nghĩa văn hóa Phật giáo, nhấn mạnh vào chi tiết, đó là phương án cuối cùng - “Đèn Bồ Đề”.
Ở các phương án trước đó, Bên A lắng nghe rất cẩn thận, không ngừng gật đầu và bày tỏ sự tán thành, có lẽ đầu óc nghĩ, chỉ một tòa tháp quan sát, nhà thiết kế Không Biên Giới cũng làm rất tỉ mỉ, đừng nói đến những tòa kiến trúc khác, trong lòng mọi người đều khá hài lòng và nhẹ nhõm.
Khi Trương Tư Nghị nói về phương án cuối cùng - “Ngọn đèn bồ đề”, cậu còn đặc biệt chọn một bản nhạc Phật giáo thanh tĩnh cho phương án này, được phát trong bài giảng. Trong chớp mắt, không khí của toàn bộ phòng hội nghị bỗng thay đổi.
Chiếc đèn bồ đề màu vàng ấm áp giống như vẽ rồng điểm mắt, thắp sáng toàn bộ dự án.
Không chỉ bốn người Bên A, mà ngay cả những đồng nghiệp của Không Biên Giới đang có mặt, bao gồm Cố Tiêu, Đồng công và tổng giám đốc, tất cả đều dồn dập nhìn vào người không bộc lộ tài năng trong gần một năm ở công ty - trợ lý kiến trúc sư Trương Tư Nghị.
[1] Vẽ rồng điểm mắt, nét cọ chấm vào mắt, là thành ngữ ví von khi viết văn hoặc lúc nói chuyện, ở chỗ mấu chốt tăng thêm câu nói sâu sắc, làm nội dung càng thêm sống động như thật.
[2] Kim cương chử hay chùy kim cương (tiếng Phạn: vajra) là một trong những biểu tượng quan trọng của Phật giáo và Ấn Độ giáo. Đặc biệt, nó là biểu tượng của Kim cương thừa. Đây là một pháp khí có tính chất cứng rắn của kim cương, có thể cắt mọi vật thể khác mà không vật thể nào cắt được nó, đồng thời, nó có thêm sức mạnh vô địch của sấm sét. Do vậy, nó là biểu tượng cho tinh thần kiên định và uy lực tâm linh.
Cộng thêm hiệu quả của bản vẽ tổng thể xuất hiện đầu tiên mang đến chấn động thị giác mãnh liệt, loại ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo này có tác động đến sự hợp tác và giao tiếp tiếp theo.
Miễn là bài phát biểu của Đào Phỉ và trình độ thiết kế tổng thể của họ vẫn duy trì ở mức ổn định, không có sai lầm trí mạng nào, ngẫu nhiên có thể thêm vài điểm bất ngờ nhỏ, dự án này gần như chắc chắn nằm trong tay họ.
Tuy nhiên, thiết kế của Đào Phỉ cũng có một nhược điểm chết người mà thị trường đại chúng không thể chấp nhận được, mặc dù thiếu sót này thường là đặc điểm cá tính có thể biểu lộ nhất trong thời sinh viên - đó là quá tiên phong, quá buông thả.
Ví dụ như tòa nhà thương mại cao tầng thuôn dài hình elip giống chồng bánh nếp trước đó bị Cố Tiêu bảo thủ phê bình hết nước hết cái.
Phương án hoạch định khách sạn du lịch này, Cố Tiêu cố tình để Đào Phỉ tự mình nắm lấy chừng mực, vì vậy anh không can thiệp nhiều, thậm chí hôm nay là lần đầu tiên Cố Tiêu nhìn thấy thành quả cuối cùng của họ.
Quả nhiên, khi toàn bộ bản vẽ quy hoạch chi tiết từng chút được hiển thị, hai người trong phái bảo thủ của Bên A đã tỏ vẻ lo lắng.
Bởi vì bên trong bản vẽ, từ mạng lưới đường đi đến hình dáng kiến trúc, không hề có đường thẳng!
Khu vực nền tảng nằm trong môi trường tự nhiên của rừng mưa nhiệt đới. Lưng tựa dãy núi, đối diện vùng nông thôn. Toàn bộ địa hình thể hiện hình dạng bậc thang, hệ thực vật mọc thành cụm, bản chất mặt đất vô cùng hữu cơ.
Để phù hợp với môi trường, tất cả mạng lưới đường đi do Đào Phỉ vẽ đều là hình cong hữu cơ, bao quát các tòa nhà khác nhau được vẽ trên bản vẽ, cũng là hình tròn to to nhỏ nhỏ, được sắp xếp một cách có trật tự và rải rác, tinh tế đan xen vào nhau, giống như tự nhiên phát triển từ bên trong vùng đất này.
Thiết kế như vậy chắc chắn là mới lạ và phá vỡ truyền thống. Nếu nó có thể được xây dựng, nó có khả năng trở thành một biểu tượng du lịch địa phương của Vân Nam, thu hút rất nhiều người giàu có đến nghỉ mát thăm quan.
Tuy nhiên, vấn đề lại xuất hiện. Nếu không có đường thẳng trên bản vẽ, điều đó có nghĩa là mọi đường nét đều cần phải được định vị trên công trường trong quá trình xây dựng, cũng đồng nghĩa với việc chi phí và thời gian xây dựng rất lớn.
Bình thường loại phương án thiết kế thoạt nhìn khó khăn trong xây dựng này, rất có thể lưu lạc trở thành bia đỡ đạn!
Trương Tư Nghị cẩn thận giúp Đào Phỉ quan sát biểu cảm của mọi người. Ngoại trừ một người đại diện Bên A, cậu thấy Cố Tiêu và tổng giám đốc đều mím môi, vẻ mặt nghiêm nghị, đoán chừng cả hai người họ hiện tại chỉ muốn đánh nát đầu Đào Phỉ! Mẹ nó nếu trước đó họ ở trong công ty thật sự thảo luận vài lượt rồi, đâu còn đến lượt tên quái dị này thể hiện cách làm? Toàn bộ phương án khả năng đã sớm bị thay đổi hoàn toàn!
Không thể phủ nhận rằng bước đi này của Đào Phỉ thật sự rất nguy hiểm, Trương Tư Nghị toát mồ hôi lạnh thay cậu ta, hi vọng cậu ta thuyết trình xong càng sớm càng tốt - Đúng vậy, tất nhiên đây không phải là lựa chọn duy nhất, họ vẫn chưa biểu diễn hết thực lực!
Vì nhóm khách hàng mục tiêu của Bên A đều là người giàu có, đương nhiên đầu tư sẽ không nương tay, nhưng không ai biết được nhóm nhà đầu tư, nhà phát triển và xây dựng du lịch này tập trung vào danh tiếng hay lợi nhuận nhiều hơn.
Mà loạt bản vẽ chi tiết này chỉ là một cú ném đá dò đường của Đào Phỉ.
Nếu là cái trước, phương án tự nhiên là càng chói lóa càng đặc biệt và độc nhất thì càng tốt. Nếu là cái sau, vậy có lẽ phải dẹp đi, gian thương có lẽ chỉ muốn tốn ít tiền nhất để đổi lấy lợi ích lớn nhất.
Tiếp theo, Đào Phỉ chiếu ra bản vẽ quy hoạch mà giải thích quá trình hình thành một lần.
Hóa ra, tất cả đường cong không phải Đào Phỉ tùy tiện vẽ, mà nghiêm ngặt tuân theo logic toán học. Cảm hứng của cậu ta bắt nguồn từ cành cây, đường vân nhánh của gân lá, cho thấy ngay cả một chiếc lá cực kỳ bình thường trong tự nhiên cũng có thể tìm được vẻ đẹp của logic và hình học.
Ngay từ đầu, tất cả đường nét trên bản vẽ này cũng không phải đường cong, mà là các đường thẳng nghiêm ngặt và cứng nhắc, các tòa nhà cũng là các hình vuông bảo thủ. Sau đó, Đào Phỉ đã thêm một thuật toán dựa trên bản gốc và phát triển thành một mô hình hữu cơ tự nhiên.
Những thay đổi trước và sau phản ánh nhận dạng chủ quan của Đào Phỉ về “trở lại tự nhiên”.
Tất nhiên, đây chỉ là ý tưởng của cậu ta với tư cách là một nhà thiết kế. Cuối cùng, chọn kiểu bảo thủ hay kiểu trở lại tự nhiên đều do Bên A định đoạt.
Trong toàn bộ quá trình giải thích, Đào Phỉ đã áp dụng phương pháp nghịch diễn, trước tiên làm cho mắt mọi người sáng lên, sau đó nảy sinh ngờ vực, rồi mới giải thích nghi vấn, đồng thời cho đối phương quyền lựa chọn. Ngoài ra, tất cả các tòa nhà riêng lẻ đều không đưa ra thiết kế chi tiết, tất cả đều là các hình ảnh mục đích.
- Nói cách khác, toàn bộ đều là “Bánh nướng”!
Khi Đào Phỉ mở ra hình ảnh mục đích, Trương Tư Nghị ở phía dưới cố gắng nhìn phản ứng của Bên A, a, người này thích hình ảnh mục đích thứ nhất, người kia thích hình ảnh mục đích thứ hai...
Nhóm người Bên A thảo luận về hình ảnh mục đích rất sôi nổi, lúc này nhìn về phía tổng giám đốc và Cố Tiêu, vẻ mặt hai người đã hòa hoãn, thậm chí cùng thảo luận với Bên A, đưa ra một chút phương hướng định vị cuối cùng.
Cạm bẫy không nằm ở việc chọn cái nào, mà là chọn hay không chọn.
Bởi vì bất kể Bên A chọn như thế nào, đều biểu thị họ muốn giao phó dự án này cho Không Biên Giới.
Trước khi họ kịp phản ứng tại sao Không Biên Giới không thiết kế tòa nhà thực thể, Trương Tư Nghị mang theo bốn phương án thiết kế tháp quan sát lên sân khấu.
Trước lúc bắt đầu bài thuyết trình, Cố Tiêu theo thông lệ giới thiệu danh tính của Trương Tư Nghị cho Bên A. Mặc dù anh thêm rất nhiều từ ngữ hoa mỹ, nhưng so sánh với Đào Phỉ, lý lịch của Trương Tư Nghị vẫn thấp hơn rất nhiều.
Trương Tư Nghị một lần nữa để ý đến trình độ của bản thân, nếu bây giờ cậu cũng là thạc sĩ, khi giới thiệu cậu có lẽ Cố Tiêu càng thêm tự hào một chút?
Lúc này, tổng giám đốc bộ phận xây dựng và kế hoạch của Bên A đột nhiên mỉm cười và nói với tổng giám đốc: “Tổng giám đốc Lưu, giá trị nhan sắc của các nhà thiết kế ở công ty anh đều rất cao.” Tổng giám đốc này của Bên A là một người phụ nữ, khoảng bốn mươi tuổi, vừa nhìn có vẻ khá già dặn.
Tổng giám đốc Lưu nhấp một ngụm trà, nói đùa, “Đều do Tiểu Cố kéo đến. Trước kia ở Viện X, tôi dẫn cậu ấy đến báo cáo ở công ty bên A, chỉ cần người ngồi đối diện là nữ, đôi mắt sẽ dán vào người cậu ấy. Sau khi nói xong cậu ấy cười với đối phương một cái, dự án kia nắm vững thắng lợi. Không phải sao, có lẽ cậu ấy nếm được vị ngọt của “Mỹ nhân kế”, hai năm gần đây tuyển dụng một người, hai người đều là mấy cậu nhỏ đẹp trai.”
Đám đông sau khi nghe xong cười “ha ha”, bầu không khí đột nhiên thư thái rất nhiều.
Trương Tư Nghị hơi ngượng ngùng gãi đầu, hít sâu một hơi, bắt đầu trình bày tháp quan sát chính mình thiết kế với Bên A.
Đối với tiêu chí dự án, khi làm phương án cậu rất có lòng tin, vừa rồi tổng giám đốc mang đến một làn sóng không khí mới, cộng thêm rất nhiều đồng nghiệp của Không Biên Giới ở đây, Trương Tư Nghị dường như có cảm giác thân ở sân nhà, không chút sợ hãi.
Trước tiên, cậu giảng giải khái quát về “Nhà tre kiểu Thái” và “Lông công” trong bốn phương án, từ tạo hình, hàm nghĩa đến chọn vật liệu, hiển thị cục bộ hay tất cả các khía cạnh đều chu đáo và tỉ mỉ.
Trong quá trình làm thiết kế, Đào Phỉ cũng giúp cậu trau chuốt không ít, thảo luận và thương lượng điều chỉnh tạo hình với cậu, đồng thời chọn ra chất liệu thích hợp nhất.
Nhưng sau đó, Trương Tư Nghị vẫn không ngừng suy nghĩ. Mãi đến hai ngày trước, cậu mới mơ hồ phản ứng. Loại cột mốc kiến trúc như tháp quan sát, ý nghĩa biểu tượng văn hóa của nó lớn hơn tính thực dụng của chính bản thân nó.
Mà trong kiến trúc của dân tộc Thái, ngoài các ngôi nhà dân cư, những ngôi chùa và tháp Phật đặc biệt có thành tựu tối cao. Hầu như mọi ngôi làng của dân tộc Thái đều có ít nhất một ngôi đền Phật giáo, còn được gọi là chùa chính. Kiểu dáng tháp Phật càng muôn hình muôn vẻ, có tháp Phật hình chuông, tháp Phật dạng ngôi đình, bảo tháp Vajra[2] kiểu Thái... Những tòa nhà Phật giáo này có vẻ ngoài tráng lệ, hình dạng và màu sắc tuyệt đẹp, vật trang trí lại càng phức tạp và đa dạng.
Khi Trương Tư Nghị đến thăm làng La Hô, cậu cũng nhìn thấy ngôi chùa Phật giáo địa phương. Trong quá trình xem xét nhiều ảnh chụp, cậu đột nhiên thông suốt, tranh thủ thời gian thức đêm tìm rất nhiều tài liệu kiến trúc tôn giáo của dân tộc Thái, làm bổ sung một phương án mang theo ý nghĩa văn hóa Phật giáo, nhấn mạnh vào chi tiết, đó là phương án cuối cùng - “Đèn Bồ Đề”.
Ở các phương án trước đó, Bên A lắng nghe rất cẩn thận, không ngừng gật đầu và bày tỏ sự tán thành, có lẽ đầu óc nghĩ, chỉ một tòa tháp quan sát, nhà thiết kế Không Biên Giới cũng làm rất tỉ mỉ, đừng nói đến những tòa kiến trúc khác, trong lòng mọi người đều khá hài lòng và nhẹ nhõm.
Khi Trương Tư Nghị nói về phương án cuối cùng - “Ngọn đèn bồ đề”, cậu còn đặc biệt chọn một bản nhạc Phật giáo thanh tĩnh cho phương án này, được phát trong bài giảng. Trong chớp mắt, không khí của toàn bộ phòng hội nghị bỗng thay đổi.
Chiếc đèn bồ đề màu vàng ấm áp giống như vẽ rồng điểm mắt, thắp sáng toàn bộ dự án.
Không chỉ bốn người Bên A, mà ngay cả những đồng nghiệp của Không Biên Giới đang có mặt, bao gồm Cố Tiêu, Đồng công và tổng giám đốc, tất cả đều dồn dập nhìn vào người không bộc lộ tài năng trong gần một năm ở công ty - trợ lý kiến trúc sư Trương Tư Nghị.
[1] Vẽ rồng điểm mắt, nét cọ chấm vào mắt, là thành ngữ ví von khi viết văn hoặc lúc nói chuyện, ở chỗ mấu chốt tăng thêm câu nói sâu sắc, làm nội dung càng thêm sống động như thật.
[2] Kim cương chử hay chùy kim cương (tiếng Phạn: vajra) là một trong những biểu tượng quan trọng của Phật giáo và Ấn Độ giáo. Đặc biệt, nó là biểu tượng của Kim cương thừa. Đây là một pháp khí có tính chất cứng rắn của kim cương, có thể cắt mọi vật thể khác mà không vật thể nào cắt được nó, đồng thời, nó có thêm sức mạnh vô địch của sấm sét. Do vậy, nó là biểu tượng cho tinh thần kiên định và uy lực tâm linh.
Bình luận truyện