Trời Sinh Một Đôi
Chương 424: Đại thắng
Thời tiết tháng chạp, lạnh run người, còn may chuồng ngựa nhỏ hẹp, đống cỏ khô thật dày, lại có cái đệm bông nửa mới không cũ đắp lên trên người nam tử, nhìn sắc mặt hắn giãn ra, trái lại còn dễ chịu hơn trước.
La Tri Nhã từng bước từng bước đi vào, lúc cách nam tử nửa trượng thì dừng lại, từ trên cao nhìn xuống nhìn nam tử.
Sau một lúc lâu, nàng chậm rãi ngồi xổm xuống.
A Tuyết đứng ở cửa, cảm thấy La Tri Nhã có chút cổ quái, tò mò nhìn, thấy nàng bỗng nhiên duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve lên mặt nam tử, sắc mặt đỏ lên, lặng lẽ dời mắt đi.
Một cánh tay rải rác vết thương khắp nơi của La Tri Nhã đầu tiên là lướt nhẹ qua mi tâm nam tử, sau đó chậm rãi dời xuống, cuối cùng dừng ở khóe môi, tiếp theo, từng chút từng chút chạm vào cánh môi nam tử, nhẹ nhàng đảo quanh.
Nam tử còn đang ngủ mê man, bởi vì phen quấy rầy này, có một chút phản ứng, theo bản năng mở miệng ra.
Có lẽ do cuộc sống ăn bữa nay lo bữa mai trôi qua đã lâu, hàm răng nam tử mặc dù ban đầu chỉnh tề, giờ phút này xem ra vàng khè, nhìn rất buồn nôn, La Tri Nhã làm như không thấy, ngón tay ở trên hàm răng ấy nhẹ nhàng xẹt qua.
A Tuyết đang là cái tuổi thiếu nữ hoài xuân, vừa mới bắt đầu ngượng ngùng không dám nhìn, sau đó rốt cuộc không nhịn được sự tò mò tận đáy lòng, lại lặng lẽ nhìn sang, đầu tiên cắn môi cổ trắng ửng đỏ, bỗng dưng trừng lớn mắt sợ hãi kêu một tiếng, ngã nhào trên đất.
La Tri Nhã xoay người lại, trong tay còn đang giơ một cái kéo nhỏ, mà trên tay kia cầm, là một đoạn thịt đầu lưỡi nhỏ màu hồng!
Nam tử đã sớm đau tỉnh, che miệng lăn lộn điên cuồng, lăn qua lăn lại, kêu rít lên nói không ra lời, máu xuôi theo kẽ ngón tay chảy ồ ồ ra bên ngoài.
Trên mặt La Tri Nhã bị bắn không ít vết máu, lốm đa lốm đốm, nhìn thấy mà phát hoảng, lộ ra một nụ cười với A Tuyết: “A Tuyết, phiền toái ngươi đi mời đại phu đến.”
A Tuyết trừng lớn mắt, giống như là đang nhìn ác ma. ‘A’ thét chói tai một tiếng, bối rối đứng dậy, nhưng trên đùi lại không có mảy may sức lực, lại lập tức ngã xuống đất, thấy La Tri Nhã từ từ đến gần, há miệng “A a a” hoàn toàn bị làm cho sợ đến mất tiếng, từng chút từng chút lấy tay chống bò ra bên ngoài.
La Tri Nhã chạy tới trước mặt A Tuyết, vươn tay kéo nàng ta đứng lên: “Mau dậy đi, biểu ca này của ta nằm mơ lên cơn thần kinh, đã cắn đầu lưỡi mình bị thương, còn phải phiền ngươi đi mời đại phu đấy.”
A Tuyết cố chống đứng lên. Vịn khung cửa hồi thần một chút, lảo đảo chạy ra ngoài.
“Cái gì, vị cô nương kia cắt bỏ đầu lưỡi của nam tử đi cùng với nàng ta?” Ôn Nhã Hàm đang kiểm tra sổ sách. Nghe vậy tay run lên, sổ sách rơi xuống đất, không kịp nhặt, theo bản năng mà nhìn về phía Chân Diệu đang ngồi bên cạnh ăn lê đông lạnh.
Lê đông lạnh này quá lạnh, Chân Diệu đang có thai không dám ăn nhiều, nhưng nàng đang là thời điểm thèm ăn bắt bẻ. Hết lần này tới lần khác chỉ muốn ăn cái này nên cắt một quả lê thành lát, lúc thực sự muốn ăn vào một hai miếng cho đỡ thèm.
Lúc này quả lê đông lạnh đã cắt thành lát, đang cắn một nửa. Vừa nghe đến cắt mất nửa đoạn đầu lưỡi, Chân Diệu chợt cảm thấy quả lê trong miệng vừa trơn vừa dính, không biết là nên ăn tiếp hay phun ra.
Bạch Thược đứng ở phía sau Chân Diệu vội bưng ống nhổ, sau đó giật mình phát hiện, Chân Diệu vẫn kiến quyết nuốt lê đông lạnh vào.
“Trước tiên mời đại phu đi.” Chân Diệu cảm thấy trong miệng đắng ngắt, cầm khăn lau khóe miệng.
“Mau đi mời đại phu!” Ôn Nhã Hàm nói.
Cắt mất non nửa đoạn đầu lưỡi, có sự kịp thời xử lý của đại phu, tính mạng nam tử vẫn giữ được, vừa mở miệng chính là tiếng a a, mất đi khả năng nói chuyện.
Chân Diệu mặt không thay đổi nhìn La Tri Nhã.
La Tri Nhã còn cầm cái kéo nhỏ kia, giơ tay cười cười: “Cái kéo này, là lúc ta khâu vá xiêm y cho người khác, dùng để cắt đầu sợi, lúc ấy ta ngày ngày mài, nghĩ tới cuối cùng có một ngày, sẽ cắt thứ bẩn thỉu kia dưới háng hắn. Nếu hắn có thể vì nửa cân thịt heo đưa biểu muội mình cho nam nhân khác, còn giữ thứ không còn dùng được kia làm gì đây? Nhưng vừa rồi, lòng ta mềm nhũn, chỉ cần đừng từ trong miệng hắn nghe được tên của ta nữa là được rồi, không nghĩ tới cái kéo này cắt lên đầu lưỡi cũng nhanh đến vậy.”
Nàng ta trân trọng lau vết máu trên cây kéo, giương mắt lên nhìn Chân Diệu, tâm tình trong mắt vô cùng phức tạp, có thấp thỏm, nhiều hơn là trong giải thoát mang theo chút không sợ: “Phu nhân, ta còn có thể ở lại không?”
Chân Diệu nhìn La Tri Nhã thật lâu, lúc này mới giật mình, nàng ta thật sự không bao giờ là Đại cô nương phủ Quốc Công kia nữa rồi.
“Tất nhiên có thể. Chẳng qua là cái kéo này quá sắc bén, cô nương đừng giữ lại nữa, để tránh bị thương người khác.”
“Phu nhân nói phải, cây kéo này không cần giữ lại nữa.”
Sau khi La Tri Nhã ở lại, cuộc sống cũng không có gì khác biệt, nàng ta rất an phận, hơn nửa thời gian đều ở trong phòng mình làm đồ thêu, điệu thấp như phảng phất không tồn tại, mà biểu ca của nàng ta, thì sau khi thương thế tốt lên thì đã bị đuổi ra ngoài.
Vừa mới bắt đầu hắn ta còn không cam tâm, quanh quẩn ở phụ cận huyện nha, thỉnh thoảng sẽ tâm tình kích động kêu a a không ngừng, sau khi bị một đám nha dịch ra sức đánh một trận, cuối cùng đã biết sợ, rất nhanh đã biến mất rồi.
Cửa ải cuối năm gần tới, mặc dù vẫn không khí trầm thấp, Chân Diệu không muốn tâm tình của mình ảnh hưởng tới con, bèn bảo Bạch Thược tìm giấy đỏ tới, cầm kéo cắt riềm giấy (giấy cắt thành hình dán cửa).
Lúc Ôn Nhã Hàm đi vào, sợ hết hồn, bước nhanh tới nói: “Biểu muội, mau dậy đi, đừng ngồi ở trên giường cắt.”
“Dạ?” Chân Diệu bị kéo, còn có chút kinh ngạc.
Ôn Nhã Hàm ấn nàng đến trên ghế trải cái đệm lông thật dày, cười nói: “Muội đang có thai, không thể ngồi ở trên giường động kéo.”
“Còn có loại thuyết pháp này?”
“Đúng đó, ta vốn cũng không biết, do mẹ chồng nói, phụ nữ có thai ngồi ở trên giường động kéo, sợ em bé bị hở hàm ếch đấy.”
Thấy mặt Chân Diệu không đổi sắc, Ôn Nhã Hàm cũng cười: “Những thuyết pháp có thể là thật, không biết còn chưa tính. Ta nhìn coi, muội cắt cái gì?”
Chân Diệu bày riềm giấy đã cắt xong ra cho nàng ta nhìn.
Một bóng hình xinh đẹp yểu điệu màu đỏ, khắp người còn vây quanh dải băng linh động, ngửa đầu làm ra tư thế bồng bềnh muốn bay, mà phương hướng bay tới, là một vầng trăng tròn.
“Đây là —— Thường Nga bôn nguyệt?” Trong mắt Ôn Nhã Hàm tràn đầy than thở, “Biểu muội, không nghĩ tới muội cắt riềm giấy đẹp như vậy. Nhưng sao mặt trăng này thiếu một miếng?”
Chân Diệu nhìn một cái, cười nói: “Biểu tỷ đừng coi đó là mặt trăng, coi là bánh Trung thu là được rồi.”
Nàng mới sẽ không nói tay khẽ run cắt rách, dứt khoát hoặc là không làm, làm thì dứt khoát tới cùng sửa thành cái bộ dáng này.
Thường Nga bôn nguyệt, thì ra là chạy về phía bánh Trung thu! Khóe miệng Ôn Nhã Hàm không nhịn được rút một cái, sau đó cười khẽ.
Chân Diệu liếc xéo nàng ta một cái, hỏi: “Có phải biểu tỷ có chuyện gì vui hay không, nói cho ta nghe một chút đi chứ.”
Trên mặt Ôn Nhã Hàm lập tức tỏa sáng: “Biểu muội đoán không sai, quả thật có tin tức cực tốt nói cho muội biết.”
“Tin tức tốt gì?” Chẳng biết tại sao. Lúc hỏi ra lời này, tim Chân Diệu đập đến gấp rút hẳn lên.
“Quân ta đại thắng, La tướng quân đã chém được thủ cấp của trưởng tử và thứ tử của Lệ Vương!”
Ánh mắt Chân Diệu sáng lên: “Thật không?”
Thắng lợi tới quá đột ngột, nàng chỉ cảm thấy là đang nằm mơ.
“Tất nhiên là thật, Trí Viễn đã nhận được tin tức từ trạm dịch, đúng rồi, bên ngoài còn có một người đang chờ, là La tướng quân phái tới.”
Chờ người nọ đi vào, Chân Diệu có chút bất ngờ: “Trì phó tướng?”
Trì phó tướng hành lễ gặp mặt, ánh mắt không nhịn được lướt ra sau một chút.
“Sao Trì phó tướng tới đây?”
Trì phó tướng vội thu lại ánh mắt. Cung kính trả lời: “Quân ta đại thắng, La tướng quân sợ ngài lo lắng, bèn phái tiểu tướng tới đây báo tin. Nếu Huyện chủ có gì muốn biết, cứ hỏi tại hạ.”
Hắn mới sẽ không nói cho Huyện chủ Giai Minh, lần phái đi này không rơi tới trên đầu của hắn, đám tiểu tử khốn khiếp kia người người tranh đoạt, toàn đều muốn tới gặp Huyện chủ, cuối cùng làm La tướng quân tức đen mặt. Hắn lặng lẽ thẳng thắn cõi lòng nên mới nhặt được tiện nghi.
“Trì phó tướng, tướng quân chàng có bị thương không?”
Trì phó tướng sửng sốt. Sau đó vội lắc đầu: “Tướng quân anh dũng bất phàm, làm sao bị thương đây. Có điều chiến tranh mới vừa kết thúc, có rất nhiều việc phải xử lý, còn phải để phòng Lệ vương điên cuồng trả thù. Lúc này mới không thể đích thân tới đây.”
Thấy vẻ mặt Chân Diệu buông lỏng, Trì phó tướng lặng lẽ thở phào một cái.
“Bạch Thược, dâng trà cho Trì phó tướng, đúng rồi, ta còn nhớ trên bếp lò còn thịt cao đang nóng, bưng cho Trì phó tướng mấy cái.”
Ánh mắt Trì phó tướng đuổi theo bóng lưng Bạch Thược, không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.
Khó trách đám tiểu tử kia đều tranh nhau tới, muốn ăn đồ ngon tìm Huyện chủ, không hề sai! Thịt cao này mặc dù chỉ là nghe tiếng, nhưng nghe cũng rất mỹ vị, còn là Bạch Thược cô nương bưng tới đây cho hắn, thật sự là quá hạnh phúc rồi.
Tâm tình Chân Diệu có chút vi diệu.
Trì phó tướng nuốt nước miếng với đại nha hoàn thiếp thân của nàng, nàng lập tức đánh hắn ra ngoài, hay đợi sau?
Ừm, vấn đề này, lát nữa nàng hỏi Bạch Thược một chút là được.
“Trì phó tướng mời dùng.”
“À, à, cám ơn.” Trì phó tướng cười đến mắt cũng sắp không còn rồi.
Vẻ mặt bình tĩnh của Bạch Thược xuất hiện một vết nứt, xị mặt trở lại phía sau Chân Diệu đứng.
Chờ Trì phó tướng ăn ngốn nghiến xong thịt cao ngon trơn mềm, Chân Diệu mở miệng hỏi: “Trì phó tướng có thể nói tỉ mỉ một chút cho ta tình hình hai quân giao chiến hay không, lúc trước chúng ta không phải vẫn bị quân Tĩnh Bắc bao vây sao?”
Thịt cao rơi vào trong bụng, Trì phó tướng chưa ăn đủ, tiếc nuối liếm liếm miệng nói: “Đây còn may mà có sự thần cơ diệu toán của La tướng quân! Quân Tĩnh Bắc bao vây thành Hắc Mộc hơn nửa tháng, La tướng quân nhân lúc đối phương lâu ngày buông lỏng, dẫn mấy trăm dũng sĩ lặng lẽ ra khỏi thành, giống như trời giáng xuất hiện ở phía sau quân địch, giết trưởng tử của Lệ vương là chủ tướng mang binh lần này, lại diệt thứ tử của Lệ vương, giết hàng loạt một đám tướng lãnh cao tầng hầu như không còn, lại thừa dịp lúc quân địch đại loạn phóng hỏa, tử thương vô số, sau đó Tiêu tướng quân nhận được tin tức suất lĩnh đại quân ra khỏi thành, thừa dịp hỗn loạn giết quân địch được bảy tám phần. Lúc này, đám binh sĩ áo bông không giữ được ấm chỉ đành phải cả ngày chen chúc trong phòng kia cũng không cần rầu rồi, áo bông của quân Tĩnh Bắc rất dày, mặc dù dính máu hơi bẩn hơi rách, giặt một chút sửa chữa một chút, cũng tốt hơn áo bông hoa lau nhiều!”
“Mấy trăm người đã giết được chủ tướng quân địch?” Chân Diệu chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Trì phó tướng cười một tiếng: “Vẫn là La tướng quân lợi hại, không biết làm sao tìm được một con đường núi vắng vẻ đi vòng qua phía sau quân địch, hơn nữa có một trăm dũng sĩ đã trang bị hỏa khí. Hỏa khí là cái gì huyện chủ có thể không biết, đây là cái từ hải ngoại truyền tới, cũng không biết La tướng quân chuẩn bị từ lúc nào. Hiện tại đám dân chúng kia, đều truyền La gia quân như thiên binh thiên tướng nữa cơ.”
Trận thắng lợi này, đã thay đổi hoàn toàn tình thế, Lệ vương đích thân xuất binh, giằng co mấy tháng, cuối cùng binh bại, thối lui đến phía bắc Bắc lĩnh.
Mà lúc này, truyền đến tin tức Chiêu Phong Đế bệnh nặng, triệu gấp La Thiên Trình.
La Tri Nhã từng bước từng bước đi vào, lúc cách nam tử nửa trượng thì dừng lại, từ trên cao nhìn xuống nhìn nam tử.
Sau một lúc lâu, nàng chậm rãi ngồi xổm xuống.
A Tuyết đứng ở cửa, cảm thấy La Tri Nhã có chút cổ quái, tò mò nhìn, thấy nàng bỗng nhiên duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve lên mặt nam tử, sắc mặt đỏ lên, lặng lẽ dời mắt đi.
Một cánh tay rải rác vết thương khắp nơi của La Tri Nhã đầu tiên là lướt nhẹ qua mi tâm nam tử, sau đó chậm rãi dời xuống, cuối cùng dừng ở khóe môi, tiếp theo, từng chút từng chút chạm vào cánh môi nam tử, nhẹ nhàng đảo quanh.
Nam tử còn đang ngủ mê man, bởi vì phen quấy rầy này, có một chút phản ứng, theo bản năng mở miệng ra.
Có lẽ do cuộc sống ăn bữa nay lo bữa mai trôi qua đã lâu, hàm răng nam tử mặc dù ban đầu chỉnh tề, giờ phút này xem ra vàng khè, nhìn rất buồn nôn, La Tri Nhã làm như không thấy, ngón tay ở trên hàm răng ấy nhẹ nhàng xẹt qua.
A Tuyết đang là cái tuổi thiếu nữ hoài xuân, vừa mới bắt đầu ngượng ngùng không dám nhìn, sau đó rốt cuộc không nhịn được sự tò mò tận đáy lòng, lại lặng lẽ nhìn sang, đầu tiên cắn môi cổ trắng ửng đỏ, bỗng dưng trừng lớn mắt sợ hãi kêu một tiếng, ngã nhào trên đất.
La Tri Nhã xoay người lại, trong tay còn đang giơ một cái kéo nhỏ, mà trên tay kia cầm, là một đoạn thịt đầu lưỡi nhỏ màu hồng!
Nam tử đã sớm đau tỉnh, che miệng lăn lộn điên cuồng, lăn qua lăn lại, kêu rít lên nói không ra lời, máu xuôi theo kẽ ngón tay chảy ồ ồ ra bên ngoài.
Trên mặt La Tri Nhã bị bắn không ít vết máu, lốm đa lốm đốm, nhìn thấy mà phát hoảng, lộ ra một nụ cười với A Tuyết: “A Tuyết, phiền toái ngươi đi mời đại phu đến.”
A Tuyết trừng lớn mắt, giống như là đang nhìn ác ma. ‘A’ thét chói tai một tiếng, bối rối đứng dậy, nhưng trên đùi lại không có mảy may sức lực, lại lập tức ngã xuống đất, thấy La Tri Nhã từ từ đến gần, há miệng “A a a” hoàn toàn bị làm cho sợ đến mất tiếng, từng chút từng chút lấy tay chống bò ra bên ngoài.
La Tri Nhã chạy tới trước mặt A Tuyết, vươn tay kéo nàng ta đứng lên: “Mau dậy đi, biểu ca này của ta nằm mơ lên cơn thần kinh, đã cắn đầu lưỡi mình bị thương, còn phải phiền ngươi đi mời đại phu đấy.”
A Tuyết cố chống đứng lên. Vịn khung cửa hồi thần một chút, lảo đảo chạy ra ngoài.
“Cái gì, vị cô nương kia cắt bỏ đầu lưỡi của nam tử đi cùng với nàng ta?” Ôn Nhã Hàm đang kiểm tra sổ sách. Nghe vậy tay run lên, sổ sách rơi xuống đất, không kịp nhặt, theo bản năng mà nhìn về phía Chân Diệu đang ngồi bên cạnh ăn lê đông lạnh.
Lê đông lạnh này quá lạnh, Chân Diệu đang có thai không dám ăn nhiều, nhưng nàng đang là thời điểm thèm ăn bắt bẻ. Hết lần này tới lần khác chỉ muốn ăn cái này nên cắt một quả lê thành lát, lúc thực sự muốn ăn vào một hai miếng cho đỡ thèm.
Lúc này quả lê đông lạnh đã cắt thành lát, đang cắn một nửa. Vừa nghe đến cắt mất nửa đoạn đầu lưỡi, Chân Diệu chợt cảm thấy quả lê trong miệng vừa trơn vừa dính, không biết là nên ăn tiếp hay phun ra.
Bạch Thược đứng ở phía sau Chân Diệu vội bưng ống nhổ, sau đó giật mình phát hiện, Chân Diệu vẫn kiến quyết nuốt lê đông lạnh vào.
“Trước tiên mời đại phu đi.” Chân Diệu cảm thấy trong miệng đắng ngắt, cầm khăn lau khóe miệng.
“Mau đi mời đại phu!” Ôn Nhã Hàm nói.
Cắt mất non nửa đoạn đầu lưỡi, có sự kịp thời xử lý của đại phu, tính mạng nam tử vẫn giữ được, vừa mở miệng chính là tiếng a a, mất đi khả năng nói chuyện.
Chân Diệu mặt không thay đổi nhìn La Tri Nhã.
La Tri Nhã còn cầm cái kéo nhỏ kia, giơ tay cười cười: “Cái kéo này, là lúc ta khâu vá xiêm y cho người khác, dùng để cắt đầu sợi, lúc ấy ta ngày ngày mài, nghĩ tới cuối cùng có một ngày, sẽ cắt thứ bẩn thỉu kia dưới háng hắn. Nếu hắn có thể vì nửa cân thịt heo đưa biểu muội mình cho nam nhân khác, còn giữ thứ không còn dùng được kia làm gì đây? Nhưng vừa rồi, lòng ta mềm nhũn, chỉ cần đừng từ trong miệng hắn nghe được tên của ta nữa là được rồi, không nghĩ tới cái kéo này cắt lên đầu lưỡi cũng nhanh đến vậy.”
Nàng ta trân trọng lau vết máu trên cây kéo, giương mắt lên nhìn Chân Diệu, tâm tình trong mắt vô cùng phức tạp, có thấp thỏm, nhiều hơn là trong giải thoát mang theo chút không sợ: “Phu nhân, ta còn có thể ở lại không?”
Chân Diệu nhìn La Tri Nhã thật lâu, lúc này mới giật mình, nàng ta thật sự không bao giờ là Đại cô nương phủ Quốc Công kia nữa rồi.
“Tất nhiên có thể. Chẳng qua là cái kéo này quá sắc bén, cô nương đừng giữ lại nữa, để tránh bị thương người khác.”
“Phu nhân nói phải, cây kéo này không cần giữ lại nữa.”
Sau khi La Tri Nhã ở lại, cuộc sống cũng không có gì khác biệt, nàng ta rất an phận, hơn nửa thời gian đều ở trong phòng mình làm đồ thêu, điệu thấp như phảng phất không tồn tại, mà biểu ca của nàng ta, thì sau khi thương thế tốt lên thì đã bị đuổi ra ngoài.
Vừa mới bắt đầu hắn ta còn không cam tâm, quanh quẩn ở phụ cận huyện nha, thỉnh thoảng sẽ tâm tình kích động kêu a a không ngừng, sau khi bị một đám nha dịch ra sức đánh một trận, cuối cùng đã biết sợ, rất nhanh đã biến mất rồi.
Cửa ải cuối năm gần tới, mặc dù vẫn không khí trầm thấp, Chân Diệu không muốn tâm tình của mình ảnh hưởng tới con, bèn bảo Bạch Thược tìm giấy đỏ tới, cầm kéo cắt riềm giấy (giấy cắt thành hình dán cửa).
Lúc Ôn Nhã Hàm đi vào, sợ hết hồn, bước nhanh tới nói: “Biểu muội, mau dậy đi, đừng ngồi ở trên giường cắt.”
“Dạ?” Chân Diệu bị kéo, còn có chút kinh ngạc.
Ôn Nhã Hàm ấn nàng đến trên ghế trải cái đệm lông thật dày, cười nói: “Muội đang có thai, không thể ngồi ở trên giường động kéo.”
“Còn có loại thuyết pháp này?”
“Đúng đó, ta vốn cũng không biết, do mẹ chồng nói, phụ nữ có thai ngồi ở trên giường động kéo, sợ em bé bị hở hàm ếch đấy.”
Thấy mặt Chân Diệu không đổi sắc, Ôn Nhã Hàm cũng cười: “Những thuyết pháp có thể là thật, không biết còn chưa tính. Ta nhìn coi, muội cắt cái gì?”
Chân Diệu bày riềm giấy đã cắt xong ra cho nàng ta nhìn.
Một bóng hình xinh đẹp yểu điệu màu đỏ, khắp người còn vây quanh dải băng linh động, ngửa đầu làm ra tư thế bồng bềnh muốn bay, mà phương hướng bay tới, là một vầng trăng tròn.
“Đây là —— Thường Nga bôn nguyệt?” Trong mắt Ôn Nhã Hàm tràn đầy than thở, “Biểu muội, không nghĩ tới muội cắt riềm giấy đẹp như vậy. Nhưng sao mặt trăng này thiếu một miếng?”
Chân Diệu nhìn một cái, cười nói: “Biểu tỷ đừng coi đó là mặt trăng, coi là bánh Trung thu là được rồi.”
Nàng mới sẽ không nói tay khẽ run cắt rách, dứt khoát hoặc là không làm, làm thì dứt khoát tới cùng sửa thành cái bộ dáng này.
Thường Nga bôn nguyệt, thì ra là chạy về phía bánh Trung thu! Khóe miệng Ôn Nhã Hàm không nhịn được rút một cái, sau đó cười khẽ.
Chân Diệu liếc xéo nàng ta một cái, hỏi: “Có phải biểu tỷ có chuyện gì vui hay không, nói cho ta nghe một chút đi chứ.”
Trên mặt Ôn Nhã Hàm lập tức tỏa sáng: “Biểu muội đoán không sai, quả thật có tin tức cực tốt nói cho muội biết.”
“Tin tức tốt gì?” Chẳng biết tại sao. Lúc hỏi ra lời này, tim Chân Diệu đập đến gấp rút hẳn lên.
“Quân ta đại thắng, La tướng quân đã chém được thủ cấp của trưởng tử và thứ tử của Lệ Vương!”
Ánh mắt Chân Diệu sáng lên: “Thật không?”
Thắng lợi tới quá đột ngột, nàng chỉ cảm thấy là đang nằm mơ.
“Tất nhiên là thật, Trí Viễn đã nhận được tin tức từ trạm dịch, đúng rồi, bên ngoài còn có một người đang chờ, là La tướng quân phái tới.”
Chờ người nọ đi vào, Chân Diệu có chút bất ngờ: “Trì phó tướng?”
Trì phó tướng hành lễ gặp mặt, ánh mắt không nhịn được lướt ra sau một chút.
“Sao Trì phó tướng tới đây?”
Trì phó tướng vội thu lại ánh mắt. Cung kính trả lời: “Quân ta đại thắng, La tướng quân sợ ngài lo lắng, bèn phái tiểu tướng tới đây báo tin. Nếu Huyện chủ có gì muốn biết, cứ hỏi tại hạ.”
Hắn mới sẽ không nói cho Huyện chủ Giai Minh, lần phái đi này không rơi tới trên đầu của hắn, đám tiểu tử khốn khiếp kia người người tranh đoạt, toàn đều muốn tới gặp Huyện chủ, cuối cùng làm La tướng quân tức đen mặt. Hắn lặng lẽ thẳng thắn cõi lòng nên mới nhặt được tiện nghi.
“Trì phó tướng, tướng quân chàng có bị thương không?”
Trì phó tướng sửng sốt. Sau đó vội lắc đầu: “Tướng quân anh dũng bất phàm, làm sao bị thương đây. Có điều chiến tranh mới vừa kết thúc, có rất nhiều việc phải xử lý, còn phải để phòng Lệ vương điên cuồng trả thù. Lúc này mới không thể đích thân tới đây.”
Thấy vẻ mặt Chân Diệu buông lỏng, Trì phó tướng lặng lẽ thở phào một cái.
“Bạch Thược, dâng trà cho Trì phó tướng, đúng rồi, ta còn nhớ trên bếp lò còn thịt cao đang nóng, bưng cho Trì phó tướng mấy cái.”
Ánh mắt Trì phó tướng đuổi theo bóng lưng Bạch Thược, không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.
Khó trách đám tiểu tử kia đều tranh nhau tới, muốn ăn đồ ngon tìm Huyện chủ, không hề sai! Thịt cao này mặc dù chỉ là nghe tiếng, nhưng nghe cũng rất mỹ vị, còn là Bạch Thược cô nương bưng tới đây cho hắn, thật sự là quá hạnh phúc rồi.
Tâm tình Chân Diệu có chút vi diệu.
Trì phó tướng nuốt nước miếng với đại nha hoàn thiếp thân của nàng, nàng lập tức đánh hắn ra ngoài, hay đợi sau?
Ừm, vấn đề này, lát nữa nàng hỏi Bạch Thược một chút là được.
“Trì phó tướng mời dùng.”
“À, à, cám ơn.” Trì phó tướng cười đến mắt cũng sắp không còn rồi.
Vẻ mặt bình tĩnh của Bạch Thược xuất hiện một vết nứt, xị mặt trở lại phía sau Chân Diệu đứng.
Chờ Trì phó tướng ăn ngốn nghiến xong thịt cao ngon trơn mềm, Chân Diệu mở miệng hỏi: “Trì phó tướng có thể nói tỉ mỉ một chút cho ta tình hình hai quân giao chiến hay không, lúc trước chúng ta không phải vẫn bị quân Tĩnh Bắc bao vây sao?”
Thịt cao rơi vào trong bụng, Trì phó tướng chưa ăn đủ, tiếc nuối liếm liếm miệng nói: “Đây còn may mà có sự thần cơ diệu toán của La tướng quân! Quân Tĩnh Bắc bao vây thành Hắc Mộc hơn nửa tháng, La tướng quân nhân lúc đối phương lâu ngày buông lỏng, dẫn mấy trăm dũng sĩ lặng lẽ ra khỏi thành, giống như trời giáng xuất hiện ở phía sau quân địch, giết trưởng tử của Lệ vương là chủ tướng mang binh lần này, lại diệt thứ tử của Lệ vương, giết hàng loạt một đám tướng lãnh cao tầng hầu như không còn, lại thừa dịp lúc quân địch đại loạn phóng hỏa, tử thương vô số, sau đó Tiêu tướng quân nhận được tin tức suất lĩnh đại quân ra khỏi thành, thừa dịp hỗn loạn giết quân địch được bảy tám phần. Lúc này, đám binh sĩ áo bông không giữ được ấm chỉ đành phải cả ngày chen chúc trong phòng kia cũng không cần rầu rồi, áo bông của quân Tĩnh Bắc rất dày, mặc dù dính máu hơi bẩn hơi rách, giặt một chút sửa chữa một chút, cũng tốt hơn áo bông hoa lau nhiều!”
“Mấy trăm người đã giết được chủ tướng quân địch?” Chân Diệu chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Trì phó tướng cười một tiếng: “Vẫn là La tướng quân lợi hại, không biết làm sao tìm được một con đường núi vắng vẻ đi vòng qua phía sau quân địch, hơn nữa có một trăm dũng sĩ đã trang bị hỏa khí. Hỏa khí là cái gì huyện chủ có thể không biết, đây là cái từ hải ngoại truyền tới, cũng không biết La tướng quân chuẩn bị từ lúc nào. Hiện tại đám dân chúng kia, đều truyền La gia quân như thiên binh thiên tướng nữa cơ.”
Trận thắng lợi này, đã thay đổi hoàn toàn tình thế, Lệ vương đích thân xuất binh, giằng co mấy tháng, cuối cùng binh bại, thối lui đến phía bắc Bắc lĩnh.
Mà lúc này, truyền đến tin tức Chiêu Phong Đế bệnh nặng, triệu gấp La Thiên Trình.
Bình luận truyện