Trọng Khải Mạt Thế

Quyển 4 - Chương 111: Tranh đấu bắt đầu



Nói chuyện chính là một người thanh niên tướng mạo tuấn tú lưng đeo một khẩu súng bắn tỉa QBU-10, trên người toát ra khí tức âm lãnh như độc xà, hắn đạp lớp tuyết đọng đi tới tùy ý liếc nhìn mấy người Lâm Siêu, ánh mắt hơi chút dừng lại trên người Hắc Nguyệt và Phạm Hương Ngữ dường như có chút kinh ngạc về dung mạo của hai cô gái.

Sắc mặt thanh niên cường tráng trầm xuống, âm thanh lạnh lùng nói: "Hắc Xà, tốt nhất là ngươi nói chuyện khách khí một chút, ta muốn để cho ai gia nhập còn không cần sự phê chuẩn của ngươi. "

" Thực sự không cần, ai bảo ngươi là thủ lĩnh lúc đầu của băng nhóm đây. "Tên thanh niên tuấn tú được gọi là 'Hắc Xà' vẻ mặt tùy ý lắc mình khiến một vài sợi tóc vắt ngang qua trán, tạo ra một tư thế mà hắn cho là đẹp trai rồi nở nụ cười, dang rộng tay nói: "Ta là vì suy nghĩ cho đoàn đội, phải biết rằng nếu như có một cái tay mơ tham gia rất có thể sẽ khiến một tiểu đội săn giết ưu tú bị diệt toàn đội, đây cũng không phải là trò đùa! "

Thanh niên cường tráng âm trầm nói: "Bọn hắn không phải kẻ yếu, điểm này thủ lĩnh hiểu rõ hơn ngươi, nếu như ngươi không phục thì hãy cùng ta đi gặp cô ấy."

" Vậy thì đi thôi. "Hắc Xà nhún vai, nói: " Đúng lúc ta có việc báo cáo với thủ lĩnh, vừa vặn tiện đường. "

Thanh niên cường tráng hừ lạnh một tiếng, quay đầu lại nói với Lâm Siêu "Hắn là loại người miệng chó không thể mọc ra ngà voi , ngươi đừng trách, chúng ta đi thôi. "

Lâm Siêu không có để trong lòng, đi theo phía sau hắn hướng về phía bên trong căn cứ.

Phạm Hương Ngữ cùng đám người Vưu Tiềm theo sát phía sau, lần đầu tiến vào một cái căn cứ hoàn toàn xa lạ hơn nữa mỗi người trong căn cứ này đều là tiến hóa giả, điều này làm cho trong lòng bọn họ cảm thấy hoặc nhiều hoặc ít khẩn trương, nhưng bọn hắn không hề sợ hãi, dường như chỉ cần nhìn thấy bóng lưng Lâm Siêu là sẽ có loại cảm giác an toàn khó mà diễn tả.

Trên đường đi, Lâm Siêu biết được biệt danh của người thanh niên cường tráng là Đại Thiết Ngưu, còn về tên hắn thì theo như Đại Thiết Ngưu nói cái đó ngày trước được dùng như thay thế tiền mặt, không có chút tác dụng nào, trái lại còn khiến cho người ta cảm thấy tổn thương thêm nên đã bị hắn quên từ sớm.

Thời đại mới, dùng tên mới.

Vĩnh biệt quá khứ, quên đi đau xót về cái chết thảm của cha mẹ, quên đi thời kì tươi đẹp trước kia, một mình cô độc ngoan cường sống sót!

Cũng giống như Đại Thiết Ngưu, những người khác trong cái trụ sở này đều thích dùng biệt danh để xưng hô, đầu tiên là dễ nhớ, thứ hai là thông qua biệt danh có thể biết đại khái năng lực sở trường của đối phương, thuận lợi hơn trong lúc phối hợp lúc tác chiến.

Nói đến tên, Lâm Siêu có chút phiêu hốt hồi tưởng lại.

Trong thời đại hắn sinh tồn, họ tên đã bị người ta quên lãng từ sớm, chỉ có đám người thượng lưu trong căn cứ cỡ lớn mới còn duy trì truyền thống dùng họ đặt tên như trước, còn như loại người sinh ra ở nơi hoang dã đều tự mình tùy tiện đặt các loại tên như rễ cỏ, than đen, đa số đều khá khó nghe.

Có một loại tên gọi dễ gây ra tai họa, không nên dùng tương tự như là ' Thượng đế ', ' Tổ Tông' , bằng không qua ngày hôm sau cũng sẽ bị người đánh chết.

Ngay từ đầu Lâm Siêu đặt tên cho mình là ' Tảng Đá ', hắn ước ao mình giống như hòn đá ương ngạnh, cho dù bị ném trong khe nước thối chịu đói vài ngày vẫn có thể sống sót!

Sau này hắn ngẫu nhiên gặp phải một ông lão, ông nội của ông lão là người sống sót từ thời đại cũ, ông lão vẫn duy trì một ít truyền thống từ thời đại trước, ông đã lấy họ ' Lâm ' của mình đặt cho Lâm Siêu, hơn nữa còn đặt cho hắn cái tên chỉ có một chữ ' Siêu ' ngụ ý rất đơn giản là hy vọng hắn có thể vượt qua tất cả khó khăn hiện tại!

Chỉ có vượt qua mới có thể còn sống!

"Đã đến." Đại Thiết Ngưu ngừng lại, thanh âm của hắn cắt đứt Lâm Siêu suy nghĩ, Lâm Siêu ngẩng đầu lên nhìn thấy phía trước là một tòa cao ốc cao ngất, bên ngoài có một đám binh sĩ đi tới đi lui tuần tra, trên lưng đeo chiến đao đỏ như máu đang cảnh giới nghiêm ngặt.

Dưới sự dẫn dắt của Đại Thiết Ngưu, đoàn người đi vào trong cao ốc không chút trở ngại, sau đó đi tới trước thang máy, đi thang máy lên lầu.

Vưu Tiềm kinh ngạc nói: "Ở đây lại có dư thừa điện lực cung cấp cho thang máy? "

Đại Thiết Ngưu nhìn hắn khẽ cười nói: "Chúng ta có rất nhiều máy phát điện bằng dầu ma-dút cung cấp điện cho nơi ở của thủ lĩnh trong tòa cao ốc này nên điện dùng cho thang máy chỉ là chuyện nhỏ, hơn nữa thang máy này chỉ có thành viên cao cấp mới được sử dụng."

Vưu Tiềm chậc chậc cảm thán, không có nói cái gì nữa.

Đi thang máy, đám người rất nhanh đến được tầng cao nhất tầng cao nhất, bố cục văn phòng ở chỗ này đã được trang trí lại từ đầu, trên tường treo số lượng lớn màn hình giám sát và điều khiển, một ít tiến hóa giả hệ cảm giác ngồi ở trước màn hình giám sát và điều khiển xem xét các dấu hiệu khả nghi, tùy thời báo cáo.

Mấy người đi qua hành lang đến cửa một văn phòng nằm ở tận cùng bên trong.

Thùng thùng!

Đại Thiết Ngưu gõ cửa.

" Vào đi."

Vừa đẩy cửa phòng ra, Đại Thiết Ngưu vội vã cười nói: "Băng tỷ, tỷ đoán xem đệ mang ai đến."

Gian phòng này vô cùng rộng rãi thế nhưng trang trí cực kỳ đơn giản nên có vẻ rất lạnh lẽo và trống vắng, trên một cái ghế xô- pha lớn ở giữa phòng có một cô gái trẻ tuổi đang lười biếng ngồi. Cô gái mặc trang phục công sở màu đen, đeo mắt kính, trong tay đang cầm một quyển tạp chí thời trang khiến người khác nhìn vào cảm thấy nàng vô cùng tài trí, dường như khung cảnh hoang vắng tận thế ngoài cửa sổ hoàn toàn ngăn cách với nàng. Trong phòng này vẫn còn giữ nguyên vẻ riêng biệt của văn phòng cao cấp hiện đại, cũng không có quá nhiều sửa đổi, ngay cả một chút súng ống cũng không thấy, không biết đã dấu vào trong góc tối nào đó rồi.

Khi nghe được giọng nói Đại Thiết Ngưu, Triệu Băng Băng ngẩng đầu lên, thuận tay đẩy mắt kính ra, chuẩn bị nói chút gì đó bỗng nhiên dừng lại một chút, khóe miệng nàng khẽ nhếch lên rồi nhẹ nhàng ngồi dậy từ trên ghế salon khiến đôi chân ngọc tròn trĩnh bao bọc bởi tất chân màu da dưới lớp váy công sở đen lọt vào bên trong một đôi giày cao gót. Nàng đứng dậy đi tới cửa ra vào, nói khẽ: "Tôi biết tôi nhất định sẽ gặp lại anh, hoan nghênh!

Hắc Xà nhìn có chút ngơ ngẩn, từ khi hắn biết người thủ lĩnh này đến nay chưa bao giờ thấy nàng cười, hắn quả thực hoài nghi mình hoa mắt, hoá ra người phụ nữ giống như máy móc này cũng biết cười?

Lâm Siêu từ sau lưng Đại Thiết Ngưu tiến lên một bước, ngắn gọn nói: "Đã lâu không gặp."

Đại Thiết Ngưu có chút uể oải: "Băng tỷ, làm sao tỷ biết là hắn, cũng không để cho đệ ra vẻ bí hiểm chút sao!"

" Đệ quên năng lực của tỷ là gì rồi hả?" Triệu Băng Băng lạnh nhạt nói một câu, ngay sau đó lại nhìn Lâm Siêu một lần nữa, ánh mắt phía sau cặp kính hơi lóe lên, mỉm cười nói: "Quả nhiên như tôi dự đoán, tôi có thể gặp lại anh một lần nữa, thật sự rất vui, lần này chúng ta có thể trở thành bạn bè chứ?"

" Thuận theo tự nhiên thôi." Lâm Siêu biết nàng hẳn là cảm nhận ra thể chất của mình.

Trong lòng Hắc Xà chấn động, vô thức nói: "Thủ lĩnh, cô, cô muốn làm bạn bè với hắn?" Hắn cảm thấy có lẽ hôm nay bị trúng tà rồi, làm sao lại cứ xuất hiện ảo giác và nghe nhầm, trong căn cứ này mỗi người đều biết tính cách Triệu Băng Băng tuyệt đối là một cỗ máy móc lạnh như băng, chưa từng có người nào dám cười đùa cợt nhả với nàng chớ nói chi là làm bạn bè, mọi người đối với người phụ nữ xinh đẹp này đều có suy nghĩ là kính trọng nhưng không thể gần gũi.

Thế nhưng bây giờ người phụ nữ như máy móc lạnh băng này lại chủ động muốn làm bạn với người khác?

" Ngươi có kiến nghị gì sao? "Triệu Băng Băng nhìn về phía Hắc Xà, nụ cười trên khuôn mặt tự nhiên biến mất như là phù dung sớm nở tối tàn.

Tim Hắc Xà không nhịn được mà đập nhanh hơn dưới cái nhìn chăm chú của nàng, miễn cưỡng nói: "Không, không có gì, chẳng qua là ta cảm thấy bọn họ..."

" Cảm thấy cái gì? "Tia sáng màu lam lóe lên trong mắt Triệu Băng Băng, giờ khắc này nàng nhìn thẳng vào hắn, dường như nàng biến thành Nữ Vương nắm giữ sinh tử, tràn ngập cảm giác áp bách.

Lời nói trong cổ họng Hắc Xà mạnh mẽ bị ép trở về, sắc mặt hắn khó coi, bản năng thân thể muốn rút lui về phía sau nhưng được hắn cố gắng nhẫn nhịn, hắn cúi đầu nói: "Không có gì, ta xin cáo lui trước." Hắn biết rõ nếu như mấy người kia được thủ lĩnh nhìn trúng thì mình nói cái gì nữa cũng chỉ là phí công.

" Ừm." Triệu Băng Băng dùng giọng mũi lạnh nhạt đáp lại một tiếng.

Đợi sau khi Hắc Xà rời đi, Triệu Băng Băng một lần nữa ngồi xuống trên ghế sa lon, ánh mắt đảo qua đám người Hắc Nguyệt sau lưng Lâm Siêu, nói khẽ: "Lại đây ngồi đi, những người này đều là bạn của anh sao?"

Lâm Siêu đi tới tự nhiên ngồi xuống trên ghế sa lon, khẽ gật đầu thừa nhận.

" Tôi có thể cảm nhận được Hắc Xà có chút thái độ thù địch với anh, tin rằng anh cũng có thể cảm giác được." Triệu Băng Băng ngồi dựa nghiêng trên ghế sa lon, giọng nói không có lãnh đạm như trước. Nếu như nói lúc trước thanh âm lạnh lùng giống như máy móc thì giờ phút này tựa như một người bình thường, có thể nghe ra một ít cảm xúc con người.

Lâm Siêu không nói gì, chẳng qua là nhìn nàng, chờ đợi nàng nói tiếp.

" Lại nói thì nguyên do cũng vì tôi." Triệu Băng Băng hơi cúi đầu, nhìn không rõ biểu cảm," Người sau lưng Hắc Xà đối nghịch với tôi cho nên thủ hạ của hắn khắp nơi đều chĩa mũi nhọn vào người của tôi, chỉ là sẽ không dám quá phận nhưng dù sao vẫn làm một ít việc mờ ám. Trong lúc nhất thời tôi vẫn chưa có cách nào giải quyết hắn , liên quan quá nhiều, hơn nữa người này rất mạnh...Thế nhưng nếu như bọn hắn trêu chọc đến trên đầu anh thì tôi sẽ nghiêm trị, không tiếc bất cứ giá nào! "

Đại Thiết Ngưu nghe được mà trong nội tâm kinh sợ muốn mở miệng nói một chút nhưng cuối cùng vẫn còn nhịn xuống được. Thật sự hắn không nghĩ ra Băng tỷ làm sao mà coi trọng Lâm Siêu như vậy, tuy rằng hắn thừa nhận Lâm Siêu quả thực rất mạnh. Thời điểm khi đó ở vườn bách thú cũng đã vượt qua bọn hắn, nhưng sau khi bọn hắn đi tới nơi vực sâu này thì thể chất tăng lên rất nhanh, hắn tin tưởng cho dù Lâm Siêu mạnh hơn đi nữa cũng chênh lệch không lớn với bọn họ, vì một người như vậy đáng giá sao?

Chỉ có điều hắn biết nếu như Băng tỷ làm như vậy thì khẳng định nàng có lý do, hơn nữa cho dù hắn nói cái gì đi nữa cũng không có tác dụng gì, cô gái này có tính cách bướng bỉnh giống như trâu, nói một không hai, chưa từng có ai có thể thay đổi quyết định của nàng.

Lâm Siêu nhìn Triệu Băng Băng, hắn cảm thấy rất rõ ràng ẩn ý khi cô bé này nói ra những lời này, hắn cũng không muốn bị cuốn vào bên trong vòng xoáy tranh đấu, hắn có quá nhiều chuyện muốn làm, không rảnh mà lãng phí ở nơi đây nên lập tức nói tránh đi: "Lúc trước cô không phải là muốn đi căn cứ thủ đô sao, tại sao lại ở nơi này?"

Triệu Băng Băng nhìn hắn thật sâu, nói: "Cái này nói ra rất dài dòng, chúng ta đến căn cứ thủ đô từ rất sớm nhưng trong này rất hỗn loạn, từng cái phe phái tranh đoạt vị trí Tổng tư lệnh, chúng ta gia nhập vào một phe tư lệnh quá yếu, trong tranh đấu bị thua nên không thể không mang đám người rời khỏi thủ đô đi nơi khác xây dựng căn cứ, mà tuyên chỉ để hắn xây dựng căn cứ chính là quê nhà của hắn, cũng chính là một tỉnh gần khu vực bị tai họa vi rút nghiêm trọng này."

" Trong một lần đi săn, ta mang theo một ít binh sĩ trong lúc vô tình đi tới khu vực bị tai nạn nghiêm trọng này." Nàng hơi dừng lại một chút chăm chú nhìn Lâm Siêu nói: "Ở chỗ này, ta tìm được một tòa di tích văn minh cổ, bên trong có rất nhiều; đồ vật khoa học kỹ thuật thần kỳ, vì vậy ta xây dựng căn cứ khác ngay ở chỗ này, hơn nữa đem một ít người sống sót bên trong khu vực này tập hợp, phát triển cho tới quy mô bây giờ."

Trong lòng Lâm Siêu khẽ động.

Dường như Triệu Băng Băng nhìn ra ý nghĩ của hắn, nói khẽ: "Ngày mai sẽ là thời gian mở ra di tích, số người mỗi lần tiến vào có hạn, tôi muốn chủ trì đại cục căn cứ nên không thể tiến vào, tôi hy vọng anh có thể thay mặt tôi tiến vào di tích, đến lúc đó Hắc Xà là thủ hạ của người kia cũng sẽ tiến vào nên có thể có chút nguy hiểm, thế nhưng tôi sẽ an bài người bảo vệ cho anh, hy vọng anh có thể giúp tôi."

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện