Trọng Khải Mạt Thế

Quyển 4 - Chương 128: Dẫn đạo giả



"Chớ có nói ghở!" Lâm Siêu khẽ quát một tiếng.

Cái miệng quái dị thấy sấm sét không có giáng xuống, mới ý thức được, chuyện xảy ra vừa rồi chỉ là tình cờ mà thôi, nó thở phảo nhẹ nhõm, vội vàng nói: "Ngươi xem đi, những điều ta vừa nói đều là sự thật, tuyệt đối không dám lừa dối ngươi!"

Lâm Siêu cười lạnh, nói: "Bất kể ngươi nói thật hay giả, ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng điều ngươi nói?"

"Vậy ngươi muốn như thế nào thì mới tin tưởng ta?" Cái miệng quái dị không nhịn được nói.

"Như thế nào ta cũng không tin."

"Ngươi!"

Lâm Siêu không có trả lời, giơ trường thương lên, chuẩn bị đâm xuống.

"Dừng, dừng lại một chút." Cái miệng quái dị bị dọa cho hoảng sợ, vội vàng kêu to, nó khổ sở nói: "Ta thật là phục ngươi, với chính mình không ngờ ngươi cũng làm ra hành động quyết liệt như thế, dù gì thì bây giờ ta cũng đang sống ký sinh trên cánh tay ngươi, việc này…Con mẹ nó chứ! Cái thân thể này có phải là của ngươi không? Này người trẻ tuổi, ngươi cũng không có cảm giác lo lắng cho thân thể mình sao?"

Lâm Siêu lạnh lùng, nói: "Bớt lảm nhảm!"

"Ài, không nghĩ tới, cuối cùng ta vẫn không tránh được số mệnh phải trở thành 'Dẫn đạo giả'. Sớm biết như thế này, lúc đó ta đàng hoàng chờ đợi ở tầng thứ bảy, cũng không cần hao phí bao nhiêu tinh lực như thế, lại xếp đặt một cuốn sách da dê, trộm tinh đổi nguyệt, đem Bao cổ tay Pha-ra-ông từ tầng hai chuyển sang tầng bẩy, tất cả chuyện này đều trở thành công toi rồi. Âm thanh chán chường, uể oải từ cái miệng quái dị phát ra.

Lâm Siêu khẽ nhíu mày, nói: "Ngươi muốn nói cái gì?"

Cái miệng quái dị oán thán nói: "Ta nói thật, ta bị một đám quái quỷ nào đó, giao cho một sứ mạng, trở thành một 'Dẫn đạo giả', chính là người dẫn dắt chỉ đường cho người may mắn sống sót ở nền văn minh tiếp theo, vì điều đó nên ta mới bị phong ấn ở tầng thứ bảy, chỉ cần khi cánh cống tầng thứ bảy được mở ra, có thể đem ta phóng thich."

Nhưng mà, ta đường đường là Đại thần Anubis, làm sao có thể trở thành một 'Dẫn đạo giả' ngu ngốc như vậy được. Sở dĩ trước đây ta lâm vào trạng thái ngủ say, là do một ít tay chân của ta, đem bản thể của ta di dời đến tầng thứ hai. Dù sao, người có thể tiến vào tầng thứ bảy của Kim tự tháp, không ai là không nắm giữ được sức mạnh khủng khiếp, nếu như ta được phóng thích, ta nhất định sẽ trở thành người hầu của kẻ đó, bắt buộc trở thành 'Dẫn đạo giả'. Nhưng nếu là ở tầng thứ hai mà nói thì sức mạnh của kẻ đó không phải là điều khiến ta bận tâm. Mặc ta nhào nặn…"

Lâm Siêu ngay lập tức hiểu được, cái thứ lợi hại như vậy, lại bí đám người Lý Kiệt tìm được, hóa ra là bên trong có nhiều uẩn khúc như vậy.

"Làm thế nào để chứng mình ngươi chính là 'Dẫn đạo giả', còn nữa làm thế nào để chứng minh câu chuyện ngươi vừa kể không phải là do ngươi hư cấu ra!"

"Ngươi thật sự khó chơi, bất quá, một khi đã đến bước này thì ta tự nhiên có cách chứng mình điều ta nói là sự thật." Cái miệng quái dị than thở, nói: "Ta và ngươi sẽ tiến hành cộng hưởng ý thức Bản nguyên, dù ta có suy nghĩ bất cứ vấn đề gì thì ngươi ngay lập tức sẽ biết được, cái này chính là nỗi khổ của 'Dẫn đạo giả'"

"Cộng hưởng ý thức với ngươi?" Lâm Siêu khẽ nhíu mày, nói: "Vậy thì nếu ta suy nghĩ gì thì ngươi cũng sẽ biết được sao?"
"Đương nhiên là không, chỉ mình ta đơn phương cộng hưởng mà thôi, hãy xem một chút ký ức thuộc về kẻ vừa mới bị ta chiếm dụng thân thể. 'Dẫn đạo giả' dường như là cùng một loại với những gã đàn ông nhu nhược ở thể giới các ngươi, chính là loại người chỉ biết đứng nhìn người đàn bà mình thương yêu ngả vào lòng kẻ khác, mà còn ngu ngốc mỉm cười chúc phúc nữa. Cho nên vì thế ta mới tìm cách kháng cự, ta là Đại thần Anubis, tuyệt đối là một người bá đạo mạnh mẽ giống như những kẻ giữ chức vị tổng giám đốc ở thể giới của các ngươi. Ta làm sao lại đồng ý trở thành một kẻ yếu đuối, nhu nhược, không có trứng dái."

Khóe miệng Lâm Siêu hơi có chút run rẩy, chuyện này có nghĩa lý gì với hắn.

"Được rồi. Trở lại chuyện chính, ta hiện tại sẽ mở ra cộng hưởng." Cái miệng quái dị tựa hồ ý thức mình đã lạc đề, lo lắng Lâm Siêu tức giận mà một thương chọc cho mình một cái, vội vàng trở về chủ đề chính.

Ông~

Lâm Siêu chỉ cảm thấy trong đầu mình dường như có những luồng ý thức đang tìm cách xâm nhập, đúng lúc hắn chuẩn bị kháng cự lại thì trong đầu hắn bỗng nhiên xuất hiện một lượng lớn tin tức.

Những tin tức này phần lớn là những thông tin lộn xộn vụn vặt của cánh tay đứt, chỉ có một số ít thông tin liên quan đến 'Dẫn đạo giả'. Mỗi một 'Dẫn đạo giả' đều là những kẻ mang trong mình trọng tội, sau khi bị phong ấn, sẽ tỉnh lại ở nền văn minh tiếp theo, phò tá giúp đỡ cho chủ nhân của mình sống sót, như thế mới rửa sạch được những tội lỗi của mình.

"Thế nào, ta cũng không có lừa dối ngươi nhé." Âm thanh của cái miệng quái dị đột nhiên xuất hiện trong đầu Lâm Siêu.
Lâm Siêu hiểu rõ, đây chỉ là ý nghĩ phát sinh trong đầu của nó, căn bản không cần cái miệng quái dị phải nói, chính mình có thể nghe thấy được.

"Ừm, tạm thời có thể lưu ngươi lại." Lâm Siêu khẽ gật đầu nói.

Cái miệng quái dị kinh ngạc nói: "Ngươi còn chưa tin?"

"Khó nói". Vẻ mặt Lâm Siêu lạnh lùng, nói:"Tất cả những điều này đều là dùng để che dấu, ngươi gọi cái này là cộng hưởng, ai mà biết được ngươi có thật sự hoàn toàn cộng hưởng hay chưa, nói không chừng, những điều ngươi muốn cho ta nghe thì ta mới nghe được, còn lại ngươi sẽ che dấu ý đồ thực sự của mình."

"Ngươi…Được rồi, đúng là thật sự không còn cách nào."

Lâm Siêu hạ Cổ thương xuống, nói: "Lực lượng cánh tay phải của ta tăng lên nhiều lần như vậy, phải chăng là do tác dụng của tế bào Thần tính?"

"Không sai!" Cái miệng quái dị nhếch mép cười, nói: "Cánh tay phải của ngươi từ bây giờ có thể nói đã trở thành nơi ta sống, dĩ nhiên là sẽ phải tìm cách mà cải tạo lại, ngươi không cần phải cảm ơn ta, chỉ cần sau này phục vụ ta thật chu đáo, yêu cầu của ta rất là thấp, mỗi ngày cung cấp cho ta mấy thùng máu là được."

"Những bộ phận khác, có hay không có thể cải tạo?" Lâm Siêu cắt ngang lời nó nói, hỏi.

"Dĩ nhiên là không được, tế bào Thần tính của ta đã cố định trong cánh tay phải của ngươi, nếu như có thể tùy ý di chuyển thì đã sớm xâm lấn chiếm lĩnh bộ não của ngươi rồi."

Lâm Siêu khẽ gật đầu, nói: "Ngươi muốn máu làm gì, để duy trì tế bào Thần tính sao?"

"Đúng rồi, máu tươi chính là thức ăn của ta, cũng giống như cơm của các ngươi vậy."

"À, vậy thì về sau ngươi chuẩn bị nhịn đói đi."

"Ách…Ngươi nói thế là có ý gì, ta dù gì cũng là 'Dẫn đạo giả' của ngươi, vì lẽ gì ngươi lại để ta chết đói?"

Lâm Siêu lạnh nhạt nói: "Ta không cần ngươi dẫn dắt, hơn nữa dường như ngươi chẳng có tác dụng gì."

"Được rồi, vừa nãy ta còn quên chưa nói, ta cón có thể lợi dụng những tinh túy có trong máu tươi, tiến hành cải thiện thể chất của ngươi, bất quá hiệu quả cũng không rõ ràng. Thứ ta am hiểu nhất chính là cải biến DNA có trong máu tươi, làm cho chúng hợp nhất với lượng máu bên trong cơ thể của ngươi, tiến hành bổ sung năng lượng cho ngươi, nếu như ngươi lâm vào khổ chiến, chỉ cần ngươi có thể không ngừng cung cấp máu tươi cho ta, ta cũng có thể không ngừng cung cấp năng lượng cho ngươi chiến đấu!"

Đôi mắt Lâm Siêu híp lại, nói: "Ngươi quả nhiên vẫn còn dấu diếm."

"Khục…khục…Cái này, mỗi người đều có bí mật, ngươi là người văn minh nên hiểu là nếu xâm phạm bí mật của người khác là chuyện không có đạo đức, đúng không? Nhưng mà ta có thể đảm bảo, ta tuyệt đối sẽ trở thành 'Dẫn đạo giả' của ngươi, tuyệt đối không bao giờ gây tổn thương cho ngươi!"

Ánh mắt Lâm Siêu lập lòe, trầm mặc không nói.

"Vậy được rồi, ta sẽ nói cho ngươi một điều bí mật, kỳ thật trong một số trường hợp ta có thể đem tế bào Thần tính cho ngươi tạm thời sử dụng, nhưng mà hạn chế chỉ trên cánh tay phải này mà thôi. Hơn nữa, muốn làm được như thế, ngươi phải cung cấp bổ sung máu tươi cho ta, nếu không tế bào Thần tính của ta sẽ cắn trả máu tươi bên trong cánh tay phải của ngươi."
Lâm Siêu tiếp tục im lặng.

"Hết rồi, tất cả những bí mật ta đều đã nói xong, tùy ngươi, ngươi muốn giết thì giết."

Lâm Siêu thu hồi Cổ thương, đi đến bên cạnh thi thể Kiếm Xỉ Hổ, đưa cánh tay phải đặt lên trên đỉnh đầu của nó, nói: "Lượng máu tươi chứa trong cơ thể Kiếm Xỉ Hổ, có thể cải tạo cánh tay ta được bao nhiêu phần?"
"Điều này…Rất yếu ớt, dù sao thể chất của con quái vật này quá kém, đẳng cấp tế bào trên cánh tay của ngươi cao hơn nó rất nhiều, cơ bản không có tác dụng gì."

"A" Lâm Siêu buông cánh tay xuống.

Cái miệng quái dị: "…."

Mấy người Hắc Nguyệt và Lâm Thi Vũ, thấy cuộc nói chuyện của Lâm Siêu và cái miệng quái dị trên cánh tay phải đã chấm dứt, liền xúm lại gần, tò mò quan sát đánh giá nó.

"Nó chính là cánh tay đứt trong di tích?"

"Đúng là âm hồn bất tán."

"Những điều nó nói đều là sự thật sao?"

Đầu ngón tay Lâm Thi Vũ bỗng nhiên lập lòe xuất hiện một tia Lôi điện, đôi mắt hung dữ nhìn cái miệng quái dị, nói: "Hừ, ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám đả thương Tiểu Siêu, ta nhất định sẽ đem ngươi đốt cháy thành tro!"

"Hừ!" Cái mồm quái dị đối với những người khác, ngay lập tức khôi phục vẻ ngạo mạn của Đại thần Anubis, nói: " Chỉ dựa vào một chút lực lượng như thế mà cũng dám đe dọa ta sao, ở thời kỳ đại thịnh của ta, chỉ dùng một ngón tay ta có thể giết chết ngươi."

Vưu Tiềm cười nói: "Anubis, dường như ta đã nghe qua cái tên này, trong thần thoại Ai cập cổ đại có một con chó Thần, không nghĩ tới lại có sinh vật như thế tồn tại, ta còn tưởng chuyện đó chỉ là hư cấu."

"Tiểu tử, ngươi bảo ai là chó thần, có tin ta ngay lập tức sẽ cắn chết ngươi!" Cái miệng quái dị gào lên giận dữ.

Vưu Tiềm giễu cợt nói: "Ôi, đến cắn ta sao, ta rất sợ đấy, ngươi vừa nói cái gì mà thời đại toàn thịnh? Có mà thời kỳ toàn thây thì có, chẳng phải là ngươi đã bị người ta phân thây rồi đó sao, còn ở đó mà kiêu ngạo."

"Ngươi!" Cái miệng quái dị thiếu chút nữa vì tức giận mà cắn phải đầu lưỡi.

Lâm Siêu phất tay, ngăn cho bọn họ không tiếp tục làm ồn, nói với cái miệng quái dị:" Cái miệng của ngươi có hay không có thể mọc ở chỗ khác, xuất hiện ở trên mu bàn tay của ta có chút bất tiện."

"Đương nhiên là có thể, tế bào trong cánh tay phải của ngươi, ta đã tiến hành cải tạo, bất cứ chỗ nào cùng có thể biến thành miệng của ta, thậm chí ta có biến hóa ra đôi mắt, hoặc một cánh tay nhỏ. Có điều bây giờ ta cảm thấy hơi mệt, ta muốn đi ngủ, ngươi nhớ mỗi ngày đều phải bổ sung máu cho ta, nếu không tế bào Thần tính sẽ bị khô kiệt, nếu như ta chết, cánh tay phải của ngươi sẽ bị phế bỏ."

Nói xong, cái miệng quái dị khép lại, từ từ chìm xuống da thịt, mu bàn tay phải lúc này đã khôi phục lại vẻ nguyên dạng ban đầu.

Lâm Siêu thử hoạt động cánh tay phải, cũng không cảm thấy có gì khó chịu, hắn mở Không gian Thứ nguyên, đem thi thể Kiếm Xỉ Hổ ném vào, sau đó đến lượt Phạm Hương Ngữ, Hoàng Kim Khuyển và Tiểu thảo quái dị lần lượt tiến vào.

Làm xong những điều này, Lâm Siêu mang ba người Hắc Nguyệt tiếp tục cuộc hành trình.

Trên đường phố rộng rãi, là một mảng hỗn loạn bừa bộn, giống như vừa bị một cơn lốc đi ngang qua phá hủy. Vị trí Kiếm Xỉ Hổ ngã xuống xuất hiện một cái hố to sâu hoắm, nếu có người chẳng may thấy được nhất định sẽ bị dọa cho hoảng sợ, sau đó nhanh chóng tìm đường khác mà đi.

Đám người Lâm Siêu cùng hướng về phía Vực sâu tiến đến, khoảng cách rất xa phía bên ngoài thành phố.

Cũng không lâu lắm, đám người Lâm Siêu đụng độ một đám Hủ thi số lượng lên tới một nghìn con, thể chất của chúng thấp nhất là cấp 10, trong đó có vài chục con Hủ thi, mức độ cơ thể bị phân hủy thối rữa rất ít, hơn nữa máu thịt bên ngoài cùng với người bình thưởng không khác lắm, chẳng qua là màu da của nó vô cùng tái nhợt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện