Trọng Khải Mạt Thế
Quyển 4 - Chương 99: Đọc tâm thuật
Phạm Hương Ngữ nghe thấy Tưởng Nguyệt nói, trong mặt lộ vẻ đồng tình, mấy người này dường như chưa hiểu rõ tình hình hiện tại của mình, người đứng trước mặt bọn họ không phải là dạng thiện nam tín nữ gì mà là ác ma giết người không chớp mắt. Thế mà còn dám đứng trước mặt hắn tiến hành kiểm tra, cái này không phải muốn chết, mà là tự sát!
Kiểm tra?
Ánh mắt Lâm Siêu đột nhiên trở nên lạnh lẽo, hắn cảm thấy mình không nên lãng phí quá nhiều thời gian ở đây, ngay khi hắn chuẩn bị tiến hành bắt giữ Tưởng Nguyệt để tra hỏi thì đột nhiên, một âm thanh rụt rè yếu ớt từ phía sau lưng Tưởng Nguyệt truyền tới: " Không, không cần tiến hành kiểm tra đâu. Tưởng tỷ, em tin bọn họ không phải là gián điệp."
Tưởng Nguyệt hơi run run, quay đầu lại nhìn người vừa nói chuyện, đây là một thiếu nữ mưới sáu, mười bảy tuổi trên mặt có một chút tàn nhan.
"Hạ Điềm, em tin tưởng bọn họ?"
Tưởng Nguyệt khẽ cau mày nói, nếu như người khác nói nàng sẽ không tin tưởng nhưng nếu là Hạ Điềm thì lại khác. Thiếu nữ này có một trực giác vô cùng đáng sợ, dường như đọc được suy nghĩ trong đầu người khác. Thường có thể dựa vào trực giác của nàng mà phát hiện ra những khu vực có quái vật hay Hủ thi xuất hiện, mà trực giác của nàng chưa có lần nào sai lầm.
Hạ Điềm yếu ớt quan sát Lâm Siêu một chút, rồi nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào đầu.
Lâm Siêu khẽ cau mày, hắn có một loại cảm giác dường như cô bé này vừa lúc này tựa hồ nắm bắt được điều gì đó, giống như có thể đọc được suy nghĩ của mình vậy.
Chẳng lẽ, năng lực của nàng là Đọc tâm thuật? Hoặc là một loại năng lực tương tự như thế?
Đọc tâm thuật là một năng lực thuộc hệ tinh thần, loại năng lực này vô cùng đáng sợ, nếu như trong lúc chiến đấu, có thể nắm giữ được tất cả những suy nghĩ của kẻ địch, góc độ di chuyển hay chiêu thức tấn công, từ đó ra đối sách thích hợp mà từ từ nghiền nát bất cử kẻ thù nào.
Lời nói của Hạ Điểm ở trong đội ngũ này tương đối đáng tin, những người khác sau khi nghe nàng nói thì ánh mắt nhìn bọn Lâm Siêu đã trở nên hòa hoãn mấy phần.
"Tưởng tỷ, tôi cảm thấy bọn họ không giống như những gián điệp nằm vùng, không có ai khi tìm cách nằm vùng lại mang theo một đứa bé bảy tám tuổi cả?"
Một thanh niên có mái tóc màu vàng, dáng dấp như một kẻ lưu manh nói.
Người đàn ông trung niên lúc trước mở miệng nghi vấn Lâm Siêu cau mày nói:
"Điều này rất khó nói, vạn nhất đứa trẻ này chỉ là do hắn đem theo để ngụy trang, vậy thì thật đáng sợ."
"Lão Giang, ông không tin tưởng bọn họ, nhưng lẽ nào ông không tin lời Hạ Điềm nói sao?"
Một người trẻ tuổi khác phản bác, ánh mắt hắn nhìn Hắc Nguyệt cùng Phạm Hương Ngữ, mang theo một tia hừng hực, nếu như có mỹ nữ như vậy gia nhập vào đội ngũ này, thì dọc đường đi dường như mọi thứ sẽ trở nên thú vị không ít, hắn hi vọng các nàng không bị lão Giang ép cho phải bỏ chạy.
Người đàn ông trung niên gọi là lão Giang liếc mắt khinh thường nhìn hắn nói: " Cậu quá trẻ tuổi, căn bản là không hiểu thế giới này có bao nhiêu hắc ám, cẩn thận một chút biết chưa, không phải vậy đến mình chết như thế nào cậu cũng không biết được."
"Tôi…$%*@#...Lão nói ai sẽ chết, lão trù ẻo ai đó, mau nói rõ ràng cho tôi biết!"
Người trẻ tuổi tóc vàng này tựa hồ tính tình rất ghê gớm, ngay lập tức xù lông nhe năng múa vuốt với lão Giang.
Tưởng Nguyệt sầm mặt lại, nàng biết mối quan hệ của mọi người trong đội ngũ này chưa bao giờ hài hòa, hơn nữa mỗi ngày trôi qua bên trong tận thế vô cùng ngột ngạt, tính tình mọi người sẽ trở nên vô cùng cáu kỉnh, thường thường một lời không hợp nhau sẽ nảy sinh xung đột. Lúc này nhân lúc lời lẽ của hai người chưa có gay gắt quyết liệt, nàng hạ thấp giọng mắng: "Tất cả câm miệng, có biết nhiệm vụ của chúng ta đến đây làm gì không, lẽ nào muốn gây sự chú ý cho những thứ đó khiến cho toàn quân bị diệt sao?"
Lâm Siêu có thể thấy, cô gái tên Tưởng Nguyệt này có thể chất cao nhất gấp mười lăm lần, cùng cấp bậc với Lâm Thi Vũ. Thật sự khó tưởng tượng nàng dùng cách nào để nâng cao thể chất đến mức này. Lúc này, khi nàng mắng hai người đàn ông đang cãi nhau khiến cho họ ngay lập tức ngậm miệng lại và quay đầu sang chỗ khác.
Tưởng Nguyệt quay đầu nhìn Lâm Siêu nói: "Tôi tin tưởng mấy người, xin lỗi vì chuyện vừa rồi, mấy người đồng ý gia nhập với chúng tôi sao, căn cứ của chúng tôi ngay gần đây, ở đó có rất nhiều Tiến Hóa Giả, cùng với các loại thiết bị, rất an toàn hơn nữa còn có những đồ vật thật sự rất thần kỳ mà các người không tưởng tượng nổi."
"Đồ vật thần kỳ!"
Mắt Lâm Siêu sáng lên, điều này ám chỉ là vật phẩm bên trong di tích, xem ra người ở bên trong Khu tập trung quả nhiên đã phát hiện ra di tích!
"Được!" Lâm Siêu gật đầu nói.
Tưởng Nguyệt khẽ mỉm cười nói: "Hiện tại, trước tiên các người lui ra sau, chúng tôi hiện đang thi hành một nhiệm vụ quan trọng, xung quanh đây có một đám Hủ thi, chờ sau khi chúng tôi giải quyết xong chúng nó, chúng ta sẽ di chuyển đến căn cứ."
"Đám Hủ thi!"
Lâm Siêu cau mày nói:"Các người làm sao biết?"
Tưởng Nguyệt đã coi đám người Lâm Siêu là người của mình, quyết định không giấu diếm điều gì cười nói : " Chúng tôi có tiến hành thám thính nên biết được, chờ sau khi trở lại căn cứ, tôi sẽ nói lại tường tận!"
Mắt Lâm Siêu sáng lên, căn cứ này không giống với căn cứ lúc trước khi hắn gặp Phạm Hương Ngữ, chỉ là một đám người may mắn sống sót không có tổ chức, sớm muộn gì cũng sẽ bị lũ Hủ thi xóa sổ hết. Mà căn cứ này, dường như được xây dựng có tổ chức giống như thời đại trước, tuy rằng lực lượng vũ trang của họ không mạnh, nhưng về cơ bản tổ chức vẫn giữ được sự trật tự và phân công rõ ràng.
Lúc này tiểu đội của Tưởng Nguyệt đã vượt qua mấy người Lâm Siêu, lần lượt lấy ra vũ khi sau lưng, dường như đã có sự bàn bạc tính toán từ trước, đội ngũ cẩn thận từng bước đi vào bên trong toàn nhà lớn.
Nhìn hành động của bọn họ, ba người Hắc Nguyệt, Phạm Hương Ngữ cùng Lâm Thi Vũ mắt mở to kinh ngạc, lẽ nào lời bọn Tưởng Nguyệt nói lại chính là đám Hủ thi trong tòa nhà này.
Rất nhanh đám người Tưởng Nguyệt đã tiến vào trong tòa nhà lớn, nhưng cảnh tượng đập vào mắt làm bọn họ giật nảy mình, chỉ thấy bên trong khắp nơi cháy đen, từng cỗ thi thể cháy xém vẫn đang bốc khói, còn có những Hủ thi đầu hoặc thân trực tiếp chém làm hai khúc!
"Làm sao có khả năng này!"
Đám người Tưởng Nguyệt có cảm giác như mình đang nằm mơ.
Rất nhanh Tưởng Nguyệt dường như nghĩ đến điều gì đó, đi tới thi thể của con Hủ thi ở trước mặt, móc dao găm, bắt đầu mổ bụng nó, sau đó đeo găng tay bằng cao su rồi thọc vào bên trong ngực nó tìm kiếm, sau một chốc vẫn không tìm thấy gì.
Sắc mặt nàng hơi biến đổi, vội vã chạy đến xác con Hủ thi thứ hai, tiếp tục tìm kiếm, thế nhưng kết quả nàng vẫn không tìm thấy gì.
"Không tìm thấy nguồn năng lượng tiến hóa?"
Tưởng Nguyệt đứng dậy, sắc mặt có phần phức tạp, nói: "Bị người khác nhanh chân tới trước, chẳng lẽ là người ở Khu tập trung khác lén lút tới địa bàn của chúng ta?"
Lão Giang quay đầu nhìn mấy người Lâm Siêu đứng bên ngoài tòa nhà, sắc mặt âm trầm nói: "Có thể hay không do mấy người bọn hắn giết?"
Tưởng Nguyệt run run trong mắt lộ ra vẻ nghi ngờ.
Người trẻ tuổi lúc trước từng tranh cãi với Lão Giang cười lạnh một tiếng, nói :" Thật là chuyện buồn cười, bọn họ có mấy người? Thêm vào bé gái kia, tổng cộng mới có bốn người? Ông cảm thấy mấy người bọn họ có khả năng giết chết nhiều Hủ thi đến như vậy?"
Lão Giang trên mặt lộ vẻ phẫn nộ nói:" Tại sao không thể? Nếu như là Đổng thủ lĩnh, lấy một Đổng thủ lĩnh có thể giết chết những con Hủ thi này!"
" Ông nói chỉ có Đổng thủ lĩnh mới làm được những chuyện như vậy, ông nghĩ thực lực bọn họ có thể sánh ngang với Đổng thủ lĩnh hay sao, ông lẽ nào không nhìn thấy trang phục trên người bọn họ quá sạch sẽ? Một vết bẩn cũng không có, kể cả là Đổng thủ lĩnh ra tay cũng không thể giết chết được nhiều Hủ thi như vậy mà trên người không dính một tí vết máu nào? Ông có thể tìm thấy vết máu trên trang phục bọn họ không?" Người đàn ông trẻ tuổi châm chọc đùa cợt nói.
Lão Giang tức giận đén nỗi ngón tay run lẩy bẩy, oán giận nhìn hắn.
Tưởng Nguyệt cau mày nói: "Được rồi, tôi tin tưởng Hạ Điềm, cô ấy nói bọn họ không phải là gián điệp nằm vùng, liền chắc chắn là không phải. Nguồn năng lượng tiến hóa bên trong cơ thể của những con Hủ thi này có thể đã bị người khác lấy mất, chúng ta mau trở về báo cáo với thủ lĩnh, tránh gây ra sai lầm không đáng có!"
Nói rồi nàng đi ra khỏi tòa nhà.
Phạm Hương Ngữ nhìn bọn họ quay lại, giọng nhỏ bé thì thầm nói: "Không nghĩ tới bọn họ nói nơi tụ tập Hủ thi lại chính là lũ tiểu lâu la này, hừ, nếu nhưng không phải chúng ta đến trước, chỉ bằng mấy người bọn hắn, vừa đi đến cửa đã bị điện giật chết hết rồi."
Ánh mắt Lâm Siêu lạnh lẽo, những người này biết đến bí mật của nguồn năng lượng tiến hóa, có thể thấy được ở sâu bên trong vùng đất này, có di tích xuất hiện, hơn nữa còn bị người khám phá ra. Chỉ không biết tòa di tích này là di tích Maya hay là những di tích khác.
Tưởng Nguyệt đi tới trước mặt mấy người Lâm Siêu, mắt nàng nhìn Lâm Siêu thật lâu rồi nói: "Đi thôi, quay về căn cứ của chúng ta."
Kiểm tra?
Ánh mắt Lâm Siêu đột nhiên trở nên lạnh lẽo, hắn cảm thấy mình không nên lãng phí quá nhiều thời gian ở đây, ngay khi hắn chuẩn bị tiến hành bắt giữ Tưởng Nguyệt để tra hỏi thì đột nhiên, một âm thanh rụt rè yếu ớt từ phía sau lưng Tưởng Nguyệt truyền tới: " Không, không cần tiến hành kiểm tra đâu. Tưởng tỷ, em tin bọn họ không phải là gián điệp."
Tưởng Nguyệt hơi run run, quay đầu lại nhìn người vừa nói chuyện, đây là một thiếu nữ mưới sáu, mười bảy tuổi trên mặt có một chút tàn nhan.
"Hạ Điềm, em tin tưởng bọn họ?"
Tưởng Nguyệt khẽ cau mày nói, nếu như người khác nói nàng sẽ không tin tưởng nhưng nếu là Hạ Điềm thì lại khác. Thiếu nữ này có một trực giác vô cùng đáng sợ, dường như đọc được suy nghĩ trong đầu người khác. Thường có thể dựa vào trực giác của nàng mà phát hiện ra những khu vực có quái vật hay Hủ thi xuất hiện, mà trực giác của nàng chưa có lần nào sai lầm.
Hạ Điềm yếu ớt quan sát Lâm Siêu một chút, rồi nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào đầu.
Lâm Siêu khẽ cau mày, hắn có một loại cảm giác dường như cô bé này vừa lúc này tựa hồ nắm bắt được điều gì đó, giống như có thể đọc được suy nghĩ của mình vậy.
Chẳng lẽ, năng lực của nàng là Đọc tâm thuật? Hoặc là một loại năng lực tương tự như thế?
Đọc tâm thuật là một năng lực thuộc hệ tinh thần, loại năng lực này vô cùng đáng sợ, nếu như trong lúc chiến đấu, có thể nắm giữ được tất cả những suy nghĩ của kẻ địch, góc độ di chuyển hay chiêu thức tấn công, từ đó ra đối sách thích hợp mà từ từ nghiền nát bất cử kẻ thù nào.
Lời nói của Hạ Điểm ở trong đội ngũ này tương đối đáng tin, những người khác sau khi nghe nàng nói thì ánh mắt nhìn bọn Lâm Siêu đã trở nên hòa hoãn mấy phần.
"Tưởng tỷ, tôi cảm thấy bọn họ không giống như những gián điệp nằm vùng, không có ai khi tìm cách nằm vùng lại mang theo một đứa bé bảy tám tuổi cả?"
Một thanh niên có mái tóc màu vàng, dáng dấp như một kẻ lưu manh nói.
Người đàn ông trung niên lúc trước mở miệng nghi vấn Lâm Siêu cau mày nói:
"Điều này rất khó nói, vạn nhất đứa trẻ này chỉ là do hắn đem theo để ngụy trang, vậy thì thật đáng sợ."
"Lão Giang, ông không tin tưởng bọn họ, nhưng lẽ nào ông không tin lời Hạ Điềm nói sao?"
Một người trẻ tuổi khác phản bác, ánh mắt hắn nhìn Hắc Nguyệt cùng Phạm Hương Ngữ, mang theo một tia hừng hực, nếu như có mỹ nữ như vậy gia nhập vào đội ngũ này, thì dọc đường đi dường như mọi thứ sẽ trở nên thú vị không ít, hắn hi vọng các nàng không bị lão Giang ép cho phải bỏ chạy.
Người đàn ông trung niên gọi là lão Giang liếc mắt khinh thường nhìn hắn nói: " Cậu quá trẻ tuổi, căn bản là không hiểu thế giới này có bao nhiêu hắc ám, cẩn thận một chút biết chưa, không phải vậy đến mình chết như thế nào cậu cũng không biết được."
"Tôi…$%*@#...Lão nói ai sẽ chết, lão trù ẻo ai đó, mau nói rõ ràng cho tôi biết!"
Người trẻ tuổi tóc vàng này tựa hồ tính tình rất ghê gớm, ngay lập tức xù lông nhe năng múa vuốt với lão Giang.
Tưởng Nguyệt sầm mặt lại, nàng biết mối quan hệ của mọi người trong đội ngũ này chưa bao giờ hài hòa, hơn nữa mỗi ngày trôi qua bên trong tận thế vô cùng ngột ngạt, tính tình mọi người sẽ trở nên vô cùng cáu kỉnh, thường thường một lời không hợp nhau sẽ nảy sinh xung đột. Lúc này nhân lúc lời lẽ của hai người chưa có gay gắt quyết liệt, nàng hạ thấp giọng mắng: "Tất cả câm miệng, có biết nhiệm vụ của chúng ta đến đây làm gì không, lẽ nào muốn gây sự chú ý cho những thứ đó khiến cho toàn quân bị diệt sao?"
Lâm Siêu có thể thấy, cô gái tên Tưởng Nguyệt này có thể chất cao nhất gấp mười lăm lần, cùng cấp bậc với Lâm Thi Vũ. Thật sự khó tưởng tượng nàng dùng cách nào để nâng cao thể chất đến mức này. Lúc này, khi nàng mắng hai người đàn ông đang cãi nhau khiến cho họ ngay lập tức ngậm miệng lại và quay đầu sang chỗ khác.
Tưởng Nguyệt quay đầu nhìn Lâm Siêu nói: "Tôi tin tưởng mấy người, xin lỗi vì chuyện vừa rồi, mấy người đồng ý gia nhập với chúng tôi sao, căn cứ của chúng tôi ngay gần đây, ở đó có rất nhiều Tiến Hóa Giả, cùng với các loại thiết bị, rất an toàn hơn nữa còn có những đồ vật thật sự rất thần kỳ mà các người không tưởng tượng nổi."
"Đồ vật thần kỳ!"
Mắt Lâm Siêu sáng lên, điều này ám chỉ là vật phẩm bên trong di tích, xem ra người ở bên trong Khu tập trung quả nhiên đã phát hiện ra di tích!
"Được!" Lâm Siêu gật đầu nói.
Tưởng Nguyệt khẽ mỉm cười nói: "Hiện tại, trước tiên các người lui ra sau, chúng tôi hiện đang thi hành một nhiệm vụ quan trọng, xung quanh đây có một đám Hủ thi, chờ sau khi chúng tôi giải quyết xong chúng nó, chúng ta sẽ di chuyển đến căn cứ."
"Đám Hủ thi!"
Lâm Siêu cau mày nói:"Các người làm sao biết?"
Tưởng Nguyệt đã coi đám người Lâm Siêu là người của mình, quyết định không giấu diếm điều gì cười nói : " Chúng tôi có tiến hành thám thính nên biết được, chờ sau khi trở lại căn cứ, tôi sẽ nói lại tường tận!"
Mắt Lâm Siêu sáng lên, căn cứ này không giống với căn cứ lúc trước khi hắn gặp Phạm Hương Ngữ, chỉ là một đám người may mắn sống sót không có tổ chức, sớm muộn gì cũng sẽ bị lũ Hủ thi xóa sổ hết. Mà căn cứ này, dường như được xây dựng có tổ chức giống như thời đại trước, tuy rằng lực lượng vũ trang của họ không mạnh, nhưng về cơ bản tổ chức vẫn giữ được sự trật tự và phân công rõ ràng.
Lúc này tiểu đội của Tưởng Nguyệt đã vượt qua mấy người Lâm Siêu, lần lượt lấy ra vũ khi sau lưng, dường như đã có sự bàn bạc tính toán từ trước, đội ngũ cẩn thận từng bước đi vào bên trong toàn nhà lớn.
Nhìn hành động của bọn họ, ba người Hắc Nguyệt, Phạm Hương Ngữ cùng Lâm Thi Vũ mắt mở to kinh ngạc, lẽ nào lời bọn Tưởng Nguyệt nói lại chính là đám Hủ thi trong tòa nhà này.
Rất nhanh đám người Tưởng Nguyệt đã tiến vào trong tòa nhà lớn, nhưng cảnh tượng đập vào mắt làm bọn họ giật nảy mình, chỉ thấy bên trong khắp nơi cháy đen, từng cỗ thi thể cháy xém vẫn đang bốc khói, còn có những Hủ thi đầu hoặc thân trực tiếp chém làm hai khúc!
"Làm sao có khả năng này!"
Đám người Tưởng Nguyệt có cảm giác như mình đang nằm mơ.
Rất nhanh Tưởng Nguyệt dường như nghĩ đến điều gì đó, đi tới thi thể của con Hủ thi ở trước mặt, móc dao găm, bắt đầu mổ bụng nó, sau đó đeo găng tay bằng cao su rồi thọc vào bên trong ngực nó tìm kiếm, sau một chốc vẫn không tìm thấy gì.
Sắc mặt nàng hơi biến đổi, vội vã chạy đến xác con Hủ thi thứ hai, tiếp tục tìm kiếm, thế nhưng kết quả nàng vẫn không tìm thấy gì.
"Không tìm thấy nguồn năng lượng tiến hóa?"
Tưởng Nguyệt đứng dậy, sắc mặt có phần phức tạp, nói: "Bị người khác nhanh chân tới trước, chẳng lẽ là người ở Khu tập trung khác lén lút tới địa bàn của chúng ta?"
Lão Giang quay đầu nhìn mấy người Lâm Siêu đứng bên ngoài tòa nhà, sắc mặt âm trầm nói: "Có thể hay không do mấy người bọn hắn giết?"
Tưởng Nguyệt run run trong mắt lộ ra vẻ nghi ngờ.
Người trẻ tuổi lúc trước từng tranh cãi với Lão Giang cười lạnh một tiếng, nói :" Thật là chuyện buồn cười, bọn họ có mấy người? Thêm vào bé gái kia, tổng cộng mới có bốn người? Ông cảm thấy mấy người bọn họ có khả năng giết chết nhiều Hủ thi đến như vậy?"
Lão Giang trên mặt lộ vẻ phẫn nộ nói:" Tại sao không thể? Nếu như là Đổng thủ lĩnh, lấy một Đổng thủ lĩnh có thể giết chết những con Hủ thi này!"
" Ông nói chỉ có Đổng thủ lĩnh mới làm được những chuyện như vậy, ông nghĩ thực lực bọn họ có thể sánh ngang với Đổng thủ lĩnh hay sao, ông lẽ nào không nhìn thấy trang phục trên người bọn họ quá sạch sẽ? Một vết bẩn cũng không có, kể cả là Đổng thủ lĩnh ra tay cũng không thể giết chết được nhiều Hủ thi như vậy mà trên người không dính một tí vết máu nào? Ông có thể tìm thấy vết máu trên trang phục bọn họ không?" Người đàn ông trẻ tuổi châm chọc đùa cợt nói.
Lão Giang tức giận đén nỗi ngón tay run lẩy bẩy, oán giận nhìn hắn.
Tưởng Nguyệt cau mày nói: "Được rồi, tôi tin tưởng Hạ Điềm, cô ấy nói bọn họ không phải là gián điệp nằm vùng, liền chắc chắn là không phải. Nguồn năng lượng tiến hóa bên trong cơ thể của những con Hủ thi này có thể đã bị người khác lấy mất, chúng ta mau trở về báo cáo với thủ lĩnh, tránh gây ra sai lầm không đáng có!"
Nói rồi nàng đi ra khỏi tòa nhà.
Phạm Hương Ngữ nhìn bọn họ quay lại, giọng nhỏ bé thì thầm nói: "Không nghĩ tới bọn họ nói nơi tụ tập Hủ thi lại chính là lũ tiểu lâu la này, hừ, nếu nhưng không phải chúng ta đến trước, chỉ bằng mấy người bọn hắn, vừa đi đến cửa đã bị điện giật chết hết rồi."
Ánh mắt Lâm Siêu lạnh lẽo, những người này biết đến bí mật của nguồn năng lượng tiến hóa, có thể thấy được ở sâu bên trong vùng đất này, có di tích xuất hiện, hơn nữa còn bị người khám phá ra. Chỉ không biết tòa di tích này là di tích Maya hay là những di tích khác.
Tưởng Nguyệt đi tới trước mặt mấy người Lâm Siêu, mắt nàng nhìn Lâm Siêu thật lâu rồi nói: "Đi thôi, quay về căn cứ của chúng ta."
Bình luận truyện