Chương 62: 62: Chương 60
Lúc Long Nghị về nhà, Tần Thiên đang thái thịt.
Trên tường treo hai quả cà chua, trong nồi có bò nạm đang hầm, hương thịt thơm ngào ngạt sực nức khắp căn bếp.
Lập xuân, thời tiết bắt đầu ấm lên.
Thanh niên không khoác thêm áo ngoài mà chỉ mặc độc một chiếc áo len xám có họa tiết, kéo tay áo cao tới khuỷu tay, dáng lưng gầy thẳng tắp, cái đầu hơi cúi thấp quan sát món ăn chăm chú.
Cái buốt lạnh trên gương mặt vì gió rét của Long Nghị dần tan đi, đôi mày cau chặt cũng ôn dịu buông lỏng.
Tiếng bước chân vẫn rõ ràng nhưng dường như Tần Thiên hoàn toàn không phát giác anh đã về, mải tiếp tục chế biến đồ ăn.
Đến tận khi Long Nghị tới sau lưng đứa nhỏ và nhìn thấy tay cậu đang làm gì, tâm trạng bỗng căng thẳng ngay tức khắc.
Củ khoai tây trên thớt bị xẻ thành sáu bảy khúc to nhỏ xiên xẹo, có khúc mỏng dính như thái lát.
Dao phay đang giơ giữa không trung chuẩn bị hạ xuống, lưỡi dao bén ngót cận ngay trên đầu ngón tay đang giữ miếng khoai.
"Buông tay."
Long Nghị giật lấy dao trong tay Tần Thiên ném sang bên cạnh, tiếp đó cầm tay đứa nhỏ lên săm soi chăm chú.
"Ấy, anh Long, anh về rồi à?"
Tần Thiên hoàn hồn, thấy người đàn ông cau mày có vẻ đang giận bèn chột dạ rụt rụt ngón tay: "Em không sao, không cắt phải mà."
Long Nghị không cho phép cậu từ chối: "Em đi xem ti vi đi, ở đây để anh."
Tần Thiên đối diện với đôi mắt của người đàn ông, mắt trái mờ sương, mắt phải u tối, không thấu được cảm xúc bên trong khiến trái tim cậu run lên.
"Ồ, vâng ạ."
Thịt bò hầm khoai tây cà chua cho bữa tối thơm phức, Tần Thiên lại chẳng ăn được mấy miếng.
Cậu nghĩ muốn giải thích sự bất thường của bản thân với anh Long, nhưng câu chuyện chực chờ đến khóe miệng nhiều lần chợt bị người đàn ông chặn cứng.
"Ăn cho ngon." Bát bị ai kia chất đầy cả đống khoai tây, Tần Thiên nghe người đàn ông ngồi phía đối diện dịu giọng bảo mình: "Có gì ăn xong hãy nói."
Tần Thiên đăm đăm nhìn khoai tây trong bát, bao nhiêu nặng nề dằn trong lòng suốt ngày dài biến tan đi.
Cậu hít vào một hơi sâu, ngẩng mặt lên cong mắt cười với người đàn ông: "Anh Long ơi, em muốn ăn thịt bò."
Long Nghị đưa tay, mau chóng gắp cho cậu một miếng bò thái vừa ăn.
"Đây là thịt ở hàng tụi mình vẫn hay mua đó anh.
Ông chủ mới về quê lên, nói bò này tươi lắm."
Tần Thiên gắp chung với khoai tây cho vào miệng, nét mặt lại tươi tắn sáng sủa như thường ngày, luôn miệng kể những chuyện vặt vãnh với Long Nghị.
"Ừm, hầm hơi nhừ."
Long Nghị múc một muỗng canh vào bát cơm, khẽ đáp lời.
"Khụ, em không để ý, nên là nấu hơi lâu một tẹo..."
Tần Thiên xoa mũi, chột dạ nhận sai.
Cậu cứ mải mê nghĩ về chuyện hộ 201, đúng thật bị phân tâm đi đâu mất.
Đáy mắt Long Nghị thoáng lóe một chút bất đắc dĩ, nhưng khi nghĩ về tin báo vừa nghe được ban chiều tất cả cảm xúc đều hóa thành lo giận.
Sau bữa ăn Tần Thiên giành rửa chén, Long Nghị không tranh việc.
Cậu lau tay ra khỏi bếp thì người đàn ông đã đang ở trong phòng ngủ.
Trên ti vi chiếu mục phỏng vấn tiêu điểm, đúng lúc về chuyên án buôn lậu ma túy rất lớn vừa phá.
Phóng viên phỏng vấn nghi can tại trại cai nghiện: "Anh có hối hận không?"
Thanh niên trẻ tuổi thoạt trông chỉ hơn hai mươi tuổi che mặt bằng hai bàn tay gầy trơ xương: "Hối hận...!con xin lỗi gia đình..."
"Tại sao khi ấy lại lâm vào con đường hút chích?"
"Khi đó còn nhỏ...!bị bạn bè dụ dỗ, lại sĩ diện...!Mọi người đều hút chích mà mình không hút thì không hòa nhập được..."
"Khi đó anh có nhận thức được sự nguy hiểm của ma túy không?"
"Haha, biết nó không phải thứ tốt lành...!Nhưng thời đó còn chưa tốt nghiệp cấp hai, học hành thì bết bát, gia đình làm nông, tôi càng không phải người có học.
Cứ cho rằng nó không phải thứ gì to tát, muốn cai thì sẽ cai được thôi..."
"Sau đó thì thế nào?"
"Sau đó...!đương nhiên không cai được..."
Thanh niên trẻ tuổi ấy như lại lên cơn thèm thuốc, hai tay hai chân bắt đầu run lẩy bẩy như động kinh.
Thế là phóng viên chuyển sang phỏng vấn người khác.
Tần Thiên đứng trước cửa, mắt đăm đăm nhìn màn hình ti vi, sắc mặt đầy căm ghét nhưng thương xót và buồn đau chiếm phần hơn.
"Em lại đây ngồi."
Chỗ ở nhỏ, bàn ghế ngoài phòng khách chỉ đủ chỗ ăn cơm nên ngồi thời gian dài sẽ khó chịu.
Long Nghị lây một chút sự dễ dãi tùy tiện của thanh niên lúc này đang ngồi trên chiếc giường chưa trải chăn, anh vỗ vỗ nệm, vẫy tay gọi Tần Thiên.
Tần Thiên nghe lời bước lại, cởi dép lê khoanh chân ngồi xếp bằng trước mặt người đàn ông.
"Anh Long ơi..."
Đầu óc cậu đang rất rối, ậm ừ chuẩn bị nói gì đó thì bị người đàn ông ôm choàng lấy eo, chúi nhủi về phía trước.
"Em ngồi xích lại đây."
Long Nghị gồng sức, kéo đứa nhỏ lại: "Nhìn anh."
Tần Thiên ngoan ngoãn ngẩng đầu, đối diện với con mắt một trắng một đen sâu thẳm của người đàn ông.
"Em là người trưởng thành rồi, em có chính kiến riêng của mình.
Em không định nói cho anh biết anh cũng không muốn hỏi..." Vẻ mặt Long Nghị bình tĩnh, trái lại lòng dạ Tần Thiên cứ vừa ngượng ngập vừa rối tung hết cả lên.
"Anh Long, không đâu, không phải không nói cho anh biết đâu." Cậu vội vã, "Em, chỉ là em chưa nghĩ ra nên nói thế nào..."
"Nghe anh nói hết."
Đốt ngón tay ám mùi thuốc kề trên môi Tần Thiên: "Nhưng chuyện này dính líu đến an toàn của em...!Còn nhớ rõ những gì anh đã nói trong phòng bệnh không?"
Giọng nói của đàn ông như đầm lầy thẳm sâu, vững chãi, nhưng hàm chứa sự nguy hiểm.
Môi Tần Thiên run lên: "Chưa quên ạ."
"Anh đã nói gì?"
Bốn chữ không có bất kỳ cảm xúc gì, nhưng Tần Thiên nghe ra ý chất vấn.
"Trước khi muốn bảo, bảo vệ người khác...!phải, phải bảo vệ được bản thân mình."
Tần Thiên nuốt nước bọt, cảm thấy người đàn ông với vẻ mặt lạnh tanh trước mắt hơi đáng sợ, nhưng gợi cảm lạ thường.
"Không đúng."
Không đúng?
Tần Thiên cố gắng nhớ lại, thế mà chỉ nhớ rõ câu này.
"Không có lần sau..."
"Gì ạ?"
"Câu khi đó anh nói..." Long Nghị lặp lại lần nữa: "Là không có lần sau."
Tần Thiên căng thẳng.
Long Nghị tựa người lên cạnh đầu giường, khẽ thở dài: "Tiểu Thiên, anh không giỏi giang, có lẽ cũng không giúp được gì."
"Em muốn nói ra bao nhiêu cũng được." Anh áp lòng bàn tay lên cổ Tần Thiên, dịu dàng xoa nắn, "Nhưng đừng để anh không hay biết gì, chỉ biết lo cho em.".
Bình luận truyện