Trọng Sinh Chi Hoàn Khố
Chương 11: Miếu thờ
Rừng cây tùng phương bắc, đột ngột có một mảnh rừng cây thông liễu tươi tốt, trên đường đi tới, còn có thể thấy một màu xanh biếc trải dài.
Một người mặc trường bào màu chàm tựa vào thân cây, thở dài nản lòng, trên y bào của hắn có vài chỗ bị xé rách, mặt bầm tím, khóe miệng bị rách, hắn dùng tay sờ miệng một chút, đau đến hút khí.
Thật vất vả tìm được cờ thi đua, ngay cả cánh rừng còn chưa đi ra, đã bị người ta đoạt đi, còn hợp sức với người khác đánh mình.
Một đường đi tới sườn núi, người cướp đoạt cờ thi đua không ít, Lạc Ngọc thức thời đổi đường đi, cố gắng chạy tới những nơi ít người đi tới. Từ khi ra từ đường tới bây giờ, trong thời gian ngắn ngủi, dưới chân núi đã gõ lên ba lần chuông, trừ hắn cùng Lục Tiện, còn có sáu cây cờ, mà còn lại ba trăm người, vậy sự cạnh tranh càng kịch liệt, những chiêu trong sáng ngoài tối, hành động dơ bẩn đều sử dụng.
Hắn tiến vào rừng thông liễu, nghe thấy chỗ sâu trong rừng truyền tới thanh âm mắng người quen thuộc, hắn vốn định rời đi nhiễu loạn, bỗng nhiên nhớ lại là ai, nghe tiếng tìm tới, quả nhiên, là tiểu tử Hàn Thanh Vân.
Người bị hắn đánh chửi kia…. Là Dương Anh, má phải còn chưa hết bầm tím, mặt trái lại trúng hai cái tát. Khi hắn ở quê hương, là người có học thức hơn người được mọi người tôn kính ở nơi nơi, ai thấy đều gọi hắn một tiếng “tiểu tiên sinh,” cực nhọc vất vả thi tới kinh đô, xung quanh toàn một đống thiên chi kiêu tử không nói, còn phải chịu đựng đệ tử quan gia ương ngạnh khi nhục, hắn quen nhã nhặn theo lễ, lại gặp phải… sổ nợ rối mù này, phản kháng không được, cũng không dám phản kháng.
Hắn tìm được cờ thi đua, vì muốn an toàn nên đi đường nhỏ, kết quả không tốt đụng trúng Hàn Thanh Vân.
Thằng nhãi này bá đạo hung ác, đi lên phân bua một chút là quyền đấm cước đá, hắn cắn răng chịu đựng, bảo vệ cờ thi đua thật tốt không để đối phương phát hiện, nhưng một cái lảo đảo ngã xuống….
Hàn Thanh Vân mắt sắc, đem điểm màu hồng kia cầm lên, mạnh mẽ kéo lấy, cở thi đua tới tay.
Dương Anh kích động đỏ mặt, vội kéo lấy một góc, cầu xin: “thế tử…..”
Rồi sau đó đổi lấy một đạp rắn chắc, hắn té ngửa ra sau, nhất thời xấu hổ não phản ứng chậm chạp, chờ đến lúc đứng lên, thân ảnh Hàn Thanh Vân không thấy, trước mặt, biến thành một thiếu niên tuấn dật cẩm y hoa phục, người nọ từ trên cao nhìn xuống chính mình, một đôi mắt phượng hẹp dài bao hàm ý cười, tất cả âm trầm đều ẩn ở trong đôi mắt đen.
Thời điểm mặt trời lặn, hoàng hôn bốn phía, còn sót lại ánh nắng mỏng manh chiếu vào dưới mái hiên, tạo thành một đường sáng ở góc tường, chim chóc bay từng đàn từng đàn về rừng, nhóm người cuối cùng thi võ mới không tình nguyện đi ra.
Bảng vàng trên đài cao đã sắp xếp tên mười hai người theo thứ tự, kiểm kê số người xong, chỉ chờ chủ khảo tuyên bố kết quả cuối cùng.
Chương Tấn Phong chủ trì thi văn, Lí Vin Niên không có tới, chủ khảo thi võ là một vị Ngô thị lang khác.
Trên bảng Lạc Ngọc xếp thứ mười một, so với Hàn Đông Lâm, đừng thứ mười. Lí Hiển không có tên, hắn cùng các đệ tử khác tranh chấp đánh nhau bị đội tuần tra phát hiện, đoàn người mặt xám mày tro bị đuổi xuống núi, về phần Hàn Thanh Vân, đứng thứ bảy, hắn đứng ở giữa mọi người, đang nhận lời chúc mừng cùng khen tặng của mọi người, thích ý mười phần.
“Nếu không phải đám người tôn quý kia, ta nhất định sẽ nổi danh ở trên bảng,” Lí Hiển phẫn hận mắng, “Lần tới sẽ dạy cho nhóm hắn đẹp mặt, đồ khốn!”
Hắn đã quen kiêu ngạo ương ngạnh, trận đấu là thứ hai, thật sự khó có thể nuốt xuống cơn giận này, trong lòng hắn mắng đám người kia trăm ngàn lần không sảng khoái. Ngay khi hắn nhìn lại, thoáng thấy bọn khốn trong miệng hắn đang vui mừng vây quanh Hàn Thanh Vân, trong lòng liên tục nhổ nước miếng.
Chờ sau khi xử lý không sai biệt lắm, phó giảm khảo dặn dò Ngô thị lang, có thể tuyên đọc danh sách. Ngô thị lang ngưng giọng vuốt cằm đáp lời, cầm lấy sổ hồng đi lên đài tuyên đọc, Từ Thiệu bỗng dưng giơ tay ngăn hắn lại, giọng nói lạnh như băng ngắt lời hắn nói: “Ngô đại nhân, mời chờ một chút.”
Ngô thị lang nghi hoặc, nhưng biết rõ tính nết vị thiểu khanh đại nhân này, mặc dù trong lòng không hờn giận, cũng đáp ứng.
Từ Thiệu đưa quan binh tới, trầm giọng dặn dò, quan binh vâng mệnh, lập tức bắt Hàn Thanh Vân.
Hàn Thanh Vân đắm chìm trong vui sướng còn chưa kịp phản ứng, đã bị kéo lên đài cao sau đó lột quần áo, hắn làm sao chịu được khuất nhục này, cao giọng kêu gào giãy dụa, đầu óc giống như bột mì gặp nước…. dính thành một khối, không rõ là chuyện gì, đã thấy bọn họ từ trên người mình lấy ra một thanh đao màu đen ngắn, chưa kịp thấy rõ là cái gì, chợt nghe thấy….. “đại nhân, tìm được rồi!”
Từ Thiệu thong thả bước lên phía trước, hơi hơi xoay người nhìn xuống hắn, bàn tay thô ráp vả vào mặt hắn: “Hàn thế tử, có nhân chứng vật chứng ở đây, ngươi còn có gì để nói không?”
Hàn Thanh Vân trừng lớn mắt, không rõ lời nói của hắn, nghểnh cổ giật mình sửng sờ hỏi lại: “Cái gì?”
Từ Thiệu cười nhạo, thưởng thức cây đao thu được ở trong tay, kêu bộ hạ đem hai người lại đây, một là Dương Anh còn người kia không biết.
Dương Anh cúi đầu, xiêm y vẫn còn cởi bỏ, bên ngực bên trái trắng noãn, có một ấn kí màu xanh tím, xem hình dạng, liền biết là do thanh đao trong tay Từ Thiệu tạo ra.
Trong lòng hắn lộp bộp một tiếng, biết bên trong có trá, nghĩ muốn giải thích, lại bị bọn quan binh gặt gao đè lên đất, rồi sau đó gió lạnh vèo vèo, dưới thân hết sạch, bị nâng lên trên băng ghế, được thiết bảng chăm sóc một cách tận tình.
Những người phía sau nghe thấy tiếng khóc, hai mắt nhìn nhau, trên đài nhóm giám khảo tụ lại bàn bạc, xong, sửa bảng đổi danh sách.
Phía dưới ồ lên, ngươi một lời ta một câu đoán xem có chuyện gì xảy ra.
Tên Hàn Thanh Vân đổi thành Dương Anh, bởi vì vi phạm quy định đả thương người hơn nữa còn mang theo vũ khí, đại lý tự giải quyết theo việc chung, hủy bỏ tư cách dự thi, cùng với tội danh cất giấu vũ khí nên bị bắt vào thiên lao giam giữ nửa tháng, mà dựa theo quy định của thư viện, bọn họ trong ba năm cũng không được tham gia tỉ thí ở học viện. Người đọc sách có thể có bao nhiêu cái ba năm, huống hồ nhân tài đầy rẫy ra đấy, Trường Giang sóng sau xô sóng trước.
Đêm đó, Lạc Thừa Nam hồi phủ, Lạc Ngọc đương nhiên không tránh khỏi bị phạt, tạm thời không nói tới.
Hàn Thanh Vân bị bỏ tù, phủ Hoài Tây Vương loạn thành một đoàn, Hoài Tây Vương tức giận đến nổi điên, khi vào nhà lao thăm, suýt chút nữa là tát Hàn Thanh Vân đập vô vách tường.
Từ đêm nay, trên phố đột nhiên có lời đồn, có một vị thiếu gia quyền quý ở kinh đô cấu kết với ca kỹ Nguyệt Sương của Xuân Phong lâu, thường xuyên qua lại, Nguyệt Sương lại có thai, quý thiếu gia không biết tên gì họ gì, nhưng khách quen của Nguyệt Sương cũng có mấy người, mà lúc trước có người nhìn thấy nàng đến phủ Hoài Tây Vương, thân phận của vị này liền sáng tỏ. Đối với quyền quý mà nói, lưu luyến trốn phong nguyệt giống như là chuyện ăn cơm rất bình thường, nhưng chơi thì chơi, làm việc gì cũng phải có chừng mực, loại sự tình này, đương nhiên là không đẹp đẽ gì, trong khoảng thời gian ngắn, câu chuyện thiếu gia nhà cao cửa rộng tằng tịu với danh kỹ đã trở thành tiêu đề nóng hổi cho mọi người lúc trà dư tửu hậu.
Nhưng hai ngày sau, không thấy bóng dáng Nguyệt Sương, một người lớn sờ sờ như vậy tự dưng lại biến mất, có người nói nàng bị người của phủ Hoài Tây Vương đón đi, có người nói nàng tự mình rời khỏi kinh đô, mọi người ăn no liền nơi nơi nói chuyện phiếm, chuyện bát quái có thể nói là một sọt đầy. Ca kĩ, nhà cao cửa rộng, Ứng Thiên học phủ….
Những danh tự và những phong cảnh đặc thù ở kinh đô, có thể so với năm đó Hàn tướng quân ở trên sa trường giết địch lập công.
Còn chưa hết giận Hoài Tây Vương đã nghe tới những cái này, thiếu chút nữa là vỗ bể cái bàn.
Ngày thi đấu cuối cùng ở thư viện định là ngày hai mươi tám, hai mươi lăm hai mươi sáu là hai ngày nghỉ ngơi, vừa lúc, hai ngày này lão phu nhân đi Hàn Sơn tự thăm hỏi Vân Không đại sư, thừa dịp này mang theo Lạc Ngọc đi cầu phúc.
Hàn Sơn tự cách kinh đô khoảng một canh giờ đi đường, trời tối xuất phát, khi đến chùa thì phương đông mới nhú lên ánh rạng đông, không trung hơn phân nửa bị bao phủ bới màu xanh lam, trong núi sương mù lượn lờ trắng xóa, đem tầm mắt của người che đi mất, trong rừng ngẫu nhiên có mấy con chim bay ra, thủ thỉ gọi nhau.
Xe ngựa dừng lại ổn định, người đánh xe vén rèm lên, mời lão phu nhân xuống dưới.
Sáng sớm phong cảnh trong núi mặc dù tốt, nhưng khí lạnh thấm vào xương tủy, thẳng tắp chui vào trong quần áo, chui vào trong xe, khiến người cảm thấy khí lạnh dần dần làn tỏa ra bên ngoài làn da, Lạc Ngọc không khỏi hít hít hai tiếng, hắn đem lò sưởi ấm áp đưa cho lão phu nhân, đỡ lấy nàng, tổ tôn hai người cùng nhau đi vào.
Thời gian sớm như vậy, khách hành hương ở trong chùa rất nhiều, hoặc thành kính thắp hương cầu phúc, hoặc ngồi trong đại điện nghe tăng lữ tụng kinh.
Lão phu nhân nhân hương đã đốt từ tay sa di, đưa một ít cho Lạc Ngọc, đi đến trước tế đàn, cầu nguyện, dâng hương. Lúc đó trời đất trắng xóa, ánh mắt nhắm lại, hương khí lượn lờ thong thả bay về phía trước, biến mất ở trong không trung, xa xa tiếng chuông sáng sớm vang lên, tiếng chuông cổ xưa xa xa vọng vào trong đất trời, dư âm kéo dài, trong lòng Lạc Ngọc chấn động, trước kia hắn không tin thần phật, mà nay trong lòng lại có ba phần kính trọng, cầm hương, hai tay chắp lại thi lễ, thiệt lòng bái lạy, sau đó trịnh trọng đem hương cắm tốt.
Cắm xong hương, theo lệ tiến vào đại điện quyên tiền dầu vừng.
Trong điện trưng bày rất nhiều tượng phận bằng vàng, trước mỗi tượng phật đều đặt một cái bồ đoàn, nhóm khách hành hương quỳ gối trên bồ đoàn, hai tay tạo thành hình chữ thập, nhắm mắt, trong lòng tập trung cầu khẩn, thăm viếng xong, sẽ thuận tay thả chút cống vật.
Vân Không đại sư đang giảng kinh, sa di dẫn theo lão phu nhân tới đại điện nghe giảng, Lạc Ngọc đối với cái này không có hứng thú, bản thân liền ở trong chùa đi dạo.
Hắn quay trở về đại điện, thời điểm đang còn sớm, hướng sư phụ qua đường hỏi thăm, phụ cận có phong cảnh rất tốt, sư phụ chỉ ở rừng trúc phía sau chùa.
Trong rừng trúc có đình cho khách hành hương nghỉ tạm, ở giữa đều có người ngồi, nhưng không có lên tiếng vì muốn hưởng thụ không khí an bình ở nơi đây, Lạc Ngọc không đi quấy rầy bọn họ, một mình nghỉ ngơi một canh giờ, uống hết hai chén chè xanh, tiếp tục đi vào bên trong đi dạo.
Tiếp tục đi vào bên trong, phía cuối rừng trúc, là một phiến rừng thông nho nhỏ, thông xanh cao ngất, cao ngất đứng thẳng.
Trong rừng thông không có một bóng người, nhưng cũng không có gì tốt, mà phía sau rừng thông là một phiến hải đường trơ trụi, lại nhàm chán, Lạc Ngọc muốn trở về, xoay người lại nghe thấy một tiêng rên rỉ. Ngân nga, giống như đau đớn giống như vui thích, giống như chuyện nửa đêm phát sinh ở trong phòng. Tiếng mèo kêu gợi tình
Một người mặc trường bào màu chàm tựa vào thân cây, thở dài nản lòng, trên y bào của hắn có vài chỗ bị xé rách, mặt bầm tím, khóe miệng bị rách, hắn dùng tay sờ miệng một chút, đau đến hút khí.
Thật vất vả tìm được cờ thi đua, ngay cả cánh rừng còn chưa đi ra, đã bị người ta đoạt đi, còn hợp sức với người khác đánh mình.
Một đường đi tới sườn núi, người cướp đoạt cờ thi đua không ít, Lạc Ngọc thức thời đổi đường đi, cố gắng chạy tới những nơi ít người đi tới. Từ khi ra từ đường tới bây giờ, trong thời gian ngắn ngủi, dưới chân núi đã gõ lên ba lần chuông, trừ hắn cùng Lục Tiện, còn có sáu cây cờ, mà còn lại ba trăm người, vậy sự cạnh tranh càng kịch liệt, những chiêu trong sáng ngoài tối, hành động dơ bẩn đều sử dụng.
Hắn tiến vào rừng thông liễu, nghe thấy chỗ sâu trong rừng truyền tới thanh âm mắng người quen thuộc, hắn vốn định rời đi nhiễu loạn, bỗng nhiên nhớ lại là ai, nghe tiếng tìm tới, quả nhiên, là tiểu tử Hàn Thanh Vân.
Người bị hắn đánh chửi kia…. Là Dương Anh, má phải còn chưa hết bầm tím, mặt trái lại trúng hai cái tát. Khi hắn ở quê hương, là người có học thức hơn người được mọi người tôn kính ở nơi nơi, ai thấy đều gọi hắn một tiếng “tiểu tiên sinh,” cực nhọc vất vả thi tới kinh đô, xung quanh toàn một đống thiên chi kiêu tử không nói, còn phải chịu đựng đệ tử quan gia ương ngạnh khi nhục, hắn quen nhã nhặn theo lễ, lại gặp phải… sổ nợ rối mù này, phản kháng không được, cũng không dám phản kháng.
Hắn tìm được cờ thi đua, vì muốn an toàn nên đi đường nhỏ, kết quả không tốt đụng trúng Hàn Thanh Vân.
Thằng nhãi này bá đạo hung ác, đi lên phân bua một chút là quyền đấm cước đá, hắn cắn răng chịu đựng, bảo vệ cờ thi đua thật tốt không để đối phương phát hiện, nhưng một cái lảo đảo ngã xuống….
Hàn Thanh Vân mắt sắc, đem điểm màu hồng kia cầm lên, mạnh mẽ kéo lấy, cở thi đua tới tay.
Dương Anh kích động đỏ mặt, vội kéo lấy một góc, cầu xin: “thế tử…..”
Rồi sau đó đổi lấy một đạp rắn chắc, hắn té ngửa ra sau, nhất thời xấu hổ não phản ứng chậm chạp, chờ đến lúc đứng lên, thân ảnh Hàn Thanh Vân không thấy, trước mặt, biến thành một thiếu niên tuấn dật cẩm y hoa phục, người nọ từ trên cao nhìn xuống chính mình, một đôi mắt phượng hẹp dài bao hàm ý cười, tất cả âm trầm đều ẩn ở trong đôi mắt đen.
Thời điểm mặt trời lặn, hoàng hôn bốn phía, còn sót lại ánh nắng mỏng manh chiếu vào dưới mái hiên, tạo thành một đường sáng ở góc tường, chim chóc bay từng đàn từng đàn về rừng, nhóm người cuối cùng thi võ mới không tình nguyện đi ra.
Bảng vàng trên đài cao đã sắp xếp tên mười hai người theo thứ tự, kiểm kê số người xong, chỉ chờ chủ khảo tuyên bố kết quả cuối cùng.
Chương Tấn Phong chủ trì thi văn, Lí Vin Niên không có tới, chủ khảo thi võ là một vị Ngô thị lang khác.
Trên bảng Lạc Ngọc xếp thứ mười một, so với Hàn Đông Lâm, đừng thứ mười. Lí Hiển không có tên, hắn cùng các đệ tử khác tranh chấp đánh nhau bị đội tuần tra phát hiện, đoàn người mặt xám mày tro bị đuổi xuống núi, về phần Hàn Thanh Vân, đứng thứ bảy, hắn đứng ở giữa mọi người, đang nhận lời chúc mừng cùng khen tặng của mọi người, thích ý mười phần.
“Nếu không phải đám người tôn quý kia, ta nhất định sẽ nổi danh ở trên bảng,” Lí Hiển phẫn hận mắng, “Lần tới sẽ dạy cho nhóm hắn đẹp mặt, đồ khốn!”
Hắn đã quen kiêu ngạo ương ngạnh, trận đấu là thứ hai, thật sự khó có thể nuốt xuống cơn giận này, trong lòng hắn mắng đám người kia trăm ngàn lần không sảng khoái. Ngay khi hắn nhìn lại, thoáng thấy bọn khốn trong miệng hắn đang vui mừng vây quanh Hàn Thanh Vân, trong lòng liên tục nhổ nước miếng.
Chờ sau khi xử lý không sai biệt lắm, phó giảm khảo dặn dò Ngô thị lang, có thể tuyên đọc danh sách. Ngô thị lang ngưng giọng vuốt cằm đáp lời, cầm lấy sổ hồng đi lên đài tuyên đọc, Từ Thiệu bỗng dưng giơ tay ngăn hắn lại, giọng nói lạnh như băng ngắt lời hắn nói: “Ngô đại nhân, mời chờ một chút.”
Ngô thị lang nghi hoặc, nhưng biết rõ tính nết vị thiểu khanh đại nhân này, mặc dù trong lòng không hờn giận, cũng đáp ứng.
Từ Thiệu đưa quan binh tới, trầm giọng dặn dò, quan binh vâng mệnh, lập tức bắt Hàn Thanh Vân.
Hàn Thanh Vân đắm chìm trong vui sướng còn chưa kịp phản ứng, đã bị kéo lên đài cao sau đó lột quần áo, hắn làm sao chịu được khuất nhục này, cao giọng kêu gào giãy dụa, đầu óc giống như bột mì gặp nước…. dính thành một khối, không rõ là chuyện gì, đã thấy bọn họ từ trên người mình lấy ra một thanh đao màu đen ngắn, chưa kịp thấy rõ là cái gì, chợt nghe thấy….. “đại nhân, tìm được rồi!”
Từ Thiệu thong thả bước lên phía trước, hơi hơi xoay người nhìn xuống hắn, bàn tay thô ráp vả vào mặt hắn: “Hàn thế tử, có nhân chứng vật chứng ở đây, ngươi còn có gì để nói không?”
Hàn Thanh Vân trừng lớn mắt, không rõ lời nói của hắn, nghểnh cổ giật mình sửng sờ hỏi lại: “Cái gì?”
Từ Thiệu cười nhạo, thưởng thức cây đao thu được ở trong tay, kêu bộ hạ đem hai người lại đây, một là Dương Anh còn người kia không biết.
Dương Anh cúi đầu, xiêm y vẫn còn cởi bỏ, bên ngực bên trái trắng noãn, có một ấn kí màu xanh tím, xem hình dạng, liền biết là do thanh đao trong tay Từ Thiệu tạo ra.
Trong lòng hắn lộp bộp một tiếng, biết bên trong có trá, nghĩ muốn giải thích, lại bị bọn quan binh gặt gao đè lên đất, rồi sau đó gió lạnh vèo vèo, dưới thân hết sạch, bị nâng lên trên băng ghế, được thiết bảng chăm sóc một cách tận tình.
Những người phía sau nghe thấy tiếng khóc, hai mắt nhìn nhau, trên đài nhóm giám khảo tụ lại bàn bạc, xong, sửa bảng đổi danh sách.
Phía dưới ồ lên, ngươi một lời ta một câu đoán xem có chuyện gì xảy ra.
Tên Hàn Thanh Vân đổi thành Dương Anh, bởi vì vi phạm quy định đả thương người hơn nữa còn mang theo vũ khí, đại lý tự giải quyết theo việc chung, hủy bỏ tư cách dự thi, cùng với tội danh cất giấu vũ khí nên bị bắt vào thiên lao giam giữ nửa tháng, mà dựa theo quy định của thư viện, bọn họ trong ba năm cũng không được tham gia tỉ thí ở học viện. Người đọc sách có thể có bao nhiêu cái ba năm, huống hồ nhân tài đầy rẫy ra đấy, Trường Giang sóng sau xô sóng trước.
Đêm đó, Lạc Thừa Nam hồi phủ, Lạc Ngọc đương nhiên không tránh khỏi bị phạt, tạm thời không nói tới.
Hàn Thanh Vân bị bỏ tù, phủ Hoài Tây Vương loạn thành một đoàn, Hoài Tây Vương tức giận đến nổi điên, khi vào nhà lao thăm, suýt chút nữa là tát Hàn Thanh Vân đập vô vách tường.
Từ đêm nay, trên phố đột nhiên có lời đồn, có một vị thiếu gia quyền quý ở kinh đô cấu kết với ca kỹ Nguyệt Sương của Xuân Phong lâu, thường xuyên qua lại, Nguyệt Sương lại có thai, quý thiếu gia không biết tên gì họ gì, nhưng khách quen của Nguyệt Sương cũng có mấy người, mà lúc trước có người nhìn thấy nàng đến phủ Hoài Tây Vương, thân phận của vị này liền sáng tỏ. Đối với quyền quý mà nói, lưu luyến trốn phong nguyệt giống như là chuyện ăn cơm rất bình thường, nhưng chơi thì chơi, làm việc gì cũng phải có chừng mực, loại sự tình này, đương nhiên là không đẹp đẽ gì, trong khoảng thời gian ngắn, câu chuyện thiếu gia nhà cao cửa rộng tằng tịu với danh kỹ đã trở thành tiêu đề nóng hổi cho mọi người lúc trà dư tửu hậu.
Nhưng hai ngày sau, không thấy bóng dáng Nguyệt Sương, một người lớn sờ sờ như vậy tự dưng lại biến mất, có người nói nàng bị người của phủ Hoài Tây Vương đón đi, có người nói nàng tự mình rời khỏi kinh đô, mọi người ăn no liền nơi nơi nói chuyện phiếm, chuyện bát quái có thể nói là một sọt đầy. Ca kĩ, nhà cao cửa rộng, Ứng Thiên học phủ….
Những danh tự và những phong cảnh đặc thù ở kinh đô, có thể so với năm đó Hàn tướng quân ở trên sa trường giết địch lập công.
Còn chưa hết giận Hoài Tây Vương đã nghe tới những cái này, thiếu chút nữa là vỗ bể cái bàn.
Ngày thi đấu cuối cùng ở thư viện định là ngày hai mươi tám, hai mươi lăm hai mươi sáu là hai ngày nghỉ ngơi, vừa lúc, hai ngày này lão phu nhân đi Hàn Sơn tự thăm hỏi Vân Không đại sư, thừa dịp này mang theo Lạc Ngọc đi cầu phúc.
Hàn Sơn tự cách kinh đô khoảng một canh giờ đi đường, trời tối xuất phát, khi đến chùa thì phương đông mới nhú lên ánh rạng đông, không trung hơn phân nửa bị bao phủ bới màu xanh lam, trong núi sương mù lượn lờ trắng xóa, đem tầm mắt của người che đi mất, trong rừng ngẫu nhiên có mấy con chim bay ra, thủ thỉ gọi nhau.
Xe ngựa dừng lại ổn định, người đánh xe vén rèm lên, mời lão phu nhân xuống dưới.
Sáng sớm phong cảnh trong núi mặc dù tốt, nhưng khí lạnh thấm vào xương tủy, thẳng tắp chui vào trong quần áo, chui vào trong xe, khiến người cảm thấy khí lạnh dần dần làn tỏa ra bên ngoài làn da, Lạc Ngọc không khỏi hít hít hai tiếng, hắn đem lò sưởi ấm áp đưa cho lão phu nhân, đỡ lấy nàng, tổ tôn hai người cùng nhau đi vào.
Thời gian sớm như vậy, khách hành hương ở trong chùa rất nhiều, hoặc thành kính thắp hương cầu phúc, hoặc ngồi trong đại điện nghe tăng lữ tụng kinh.
Lão phu nhân nhân hương đã đốt từ tay sa di, đưa một ít cho Lạc Ngọc, đi đến trước tế đàn, cầu nguyện, dâng hương. Lúc đó trời đất trắng xóa, ánh mắt nhắm lại, hương khí lượn lờ thong thả bay về phía trước, biến mất ở trong không trung, xa xa tiếng chuông sáng sớm vang lên, tiếng chuông cổ xưa xa xa vọng vào trong đất trời, dư âm kéo dài, trong lòng Lạc Ngọc chấn động, trước kia hắn không tin thần phật, mà nay trong lòng lại có ba phần kính trọng, cầm hương, hai tay chắp lại thi lễ, thiệt lòng bái lạy, sau đó trịnh trọng đem hương cắm tốt.
Cắm xong hương, theo lệ tiến vào đại điện quyên tiền dầu vừng.
Trong điện trưng bày rất nhiều tượng phận bằng vàng, trước mỗi tượng phật đều đặt một cái bồ đoàn, nhóm khách hành hương quỳ gối trên bồ đoàn, hai tay tạo thành hình chữ thập, nhắm mắt, trong lòng tập trung cầu khẩn, thăm viếng xong, sẽ thuận tay thả chút cống vật.
Vân Không đại sư đang giảng kinh, sa di dẫn theo lão phu nhân tới đại điện nghe giảng, Lạc Ngọc đối với cái này không có hứng thú, bản thân liền ở trong chùa đi dạo.
Hắn quay trở về đại điện, thời điểm đang còn sớm, hướng sư phụ qua đường hỏi thăm, phụ cận có phong cảnh rất tốt, sư phụ chỉ ở rừng trúc phía sau chùa.
Trong rừng trúc có đình cho khách hành hương nghỉ tạm, ở giữa đều có người ngồi, nhưng không có lên tiếng vì muốn hưởng thụ không khí an bình ở nơi đây, Lạc Ngọc không đi quấy rầy bọn họ, một mình nghỉ ngơi một canh giờ, uống hết hai chén chè xanh, tiếp tục đi vào bên trong đi dạo.
Tiếp tục đi vào bên trong, phía cuối rừng trúc, là một phiến rừng thông nho nhỏ, thông xanh cao ngất, cao ngất đứng thẳng.
Trong rừng thông không có một bóng người, nhưng cũng không có gì tốt, mà phía sau rừng thông là một phiến hải đường trơ trụi, lại nhàm chán, Lạc Ngọc muốn trở về, xoay người lại nghe thấy một tiêng rên rỉ. Ngân nga, giống như đau đớn giống như vui thích, giống như chuyện nửa đêm phát sinh ở trong phòng. Tiếng mèo kêu gợi tình
Bình luận truyện