Trọng Sinh Chi Hoàn Khố
Chương 12: Hải đường
Bởi vì thanh âm không lớn không rõ ràng, cho rằng là bị huyễn hoặc, khi giày chìm trong tuyết đọng, lại có một tiếng ồ ồ gầm nhẹ khó có thể kiềm chế.
Chuyện sai trái không nên nhìn, hắn rõ ràng biết nơi này đang làm cái gì, giờ phút này người sáng suốt nên làm chính là nhanh chóng rời đi, chớ pha hư chuyện tốt của người khác, nếu gặp phải người quen, lại càng tăng xấu hổ, nhưng dưới chân như mọc rễ, quả thực là không chịu thua kém, hắn không có cách, oán giận quá mức câu nhân.
Càng đi vào bên trong, cây hải đường càng dày, cành cây phồn thịnh kéo dài, đang lúc nở hoa, cảnh đẹp nơi này giống như hồng hải lúc bình minh, vừa yêu kiều mà lại tươi đẹp. Vẻn vẹn hơn mười bước, hắn liền nhìn thấy toàn cảnh mật sự trong rừng….. áo lông lớn màu xanh đen mềm mại trải trên nền tuyết trắng, bên trên có hai người đang lưu luyến dây dưa, dục niệm vào đầu, tùy ý vui sướng, người bên trên quần áo mở ra suy sụp, lộn xộn ngổn ngang, lộ ra nửa vai trắng noãn, tóc đen như mực rối tung, hắn vịn chặt vào tấm lưng rộng lớn rắn chắc của đối phương, theo luận động, ngửa đầu há mồm thở dốc, ánh mắt mơ hồ mê ly.
Mà người bên dưới, vong eo hẹp gầy kéo chặt hắn, vùi đầu vào trong ngực hắn, ra sức căn nghiền cọ sát, cường thế mà hung ác.
Chỉ cần bọn họ liếc mắt về bên này một cái, là có thể phát hiện ra Lạc Ngọc nhìn trộm, nhưng hai người đã sa vào vui thích. Trộn lẫn vào bên trong vui thích, ai cũng không nhìn thấy.
Cảnh tượng kiều diễm trước mắt, khiến cho Lạc Ngọc kinh ngạc vài phần, người đưa lưng về phía hắn kia, đúng là trạng nguyên lang tuấn mĩ trẻ tuổi năm trước, mà này đường làm quan rộng mở hộ bộ thị lang Tô Minh Trác, một vị khác, sau này quật khởi rất mạnh nhị hoàng tử điện hạ Triệu Thiên Dận.
Trong kinh đều nói Tô Minh Trác là người ngay thẳng chính trực, liêm khiết làm theo việc công, lại tài trí hơn người, bộ dáng làm quan theo chính phái, giành được sự đánh giá cao cùng sự kính yêu của dân chúng, là hiền sĩ xuất sắc.
Đối với vị quan thanh liêm này, Lạc Ngọc không có nhiều tiếp xúc lắm, lần gặp đầu tiên đó, là ở bữa tiệc quan lại ở trong cung, khi đó đường làm quan của Tô Minh Trác rộng mở, mời vừa thăng chức Văn Uyên đại học sĩ, bị hoàng đế sai khiến làm lão sư cho Lục hoàng tử, trên thân lại có quang vinh đặc thù đương nhiên là con đường phía trước rộng mở vô hạn. Sau đó lục hoàng tử kế vị, đối với ân sư khao thưởng nhiều lần, phong quan thêm tước, nhất thời Tô Minh Trác liền quyền khuynh triều dã, cùng Hàn Đông Lâm, Lục Tiện cùng trở thành tam đại quyền thần.
Chỉ tiếc sau khi Tô Minh Trác trải qua chìm nổi cùng hiểm ác ở quan trường, nhìn thấu cùng chán ghét người lừa ta gạt ở triều đình, chờ lúc hoàng tử ngồi vững vị trí, liền viết thư trí sĩ hồi hương, quy ẩn sơn thủy hương dã, cũng chưa bao giờ bước vào kinh đô nửa bước.
Thái độ làm quan cùng làm người của Tô Minh Trác như thế nào hắn không quan tâm, trùng hợp gặp phải chuyện này, không khỏi suy nghĩ sâu xa, lúc này Lục hoàng tử vẫn còn là tiểu nhi tóc trái đào sáu bảy tuổi, được mẹ nuôi là Đông quý phi nuôi dưỡng ở Di Hòa cung, chỉ sợ là không bao giờ xuất hiện cùng Tô Minh Trác, mặc dù có, búp bê sữa choai choai, có thể làm được gì? Chẳng lẽ Tô Minh Trác đã ủng hộ nhị hoàng tử.
Nhưng tương lại hắn tận tâm, toàn lực phụ ta lục hoàng tử, trung thành với một đứa bé sơ sinh không giống làm bộ, trong này nhất định có một câu chuyện xưa khác.
“Ngươi không….” Tô Minh Trác ăn đau, thanh âm nhẹ mà khàn khàn, cẳng chân dài nhỏ trắng nõn ngồi chồm hổm, đầu gối bị đè ửng đỏ, “Ngươi là chó sao, cố gắng cắn người như vậy, a….”
Triệu Thiên Dận hôn môi cùng cằm trơn bóng của hắn, rồi sau đó lưu luyến ở cổ non mềm của hắn, làm càn ngửi.
Chỉ cần thoáng nghiêng đầu, có thể nhìn thấy Lạc Ngọc ở sau cành cây rậm rạp.
Bỗng nhiên trong rừng bay ra một đám chim đi kiếm ăn, Lạc Ngọc kinh hãi, vội vàng lui về phía sau hai bước, tảng đá lớn bị xói mòn nghiêm trọng bên cạnh vươn ra một cánh tay, mạnh mẽ đem hắn kéo qua, lảo đảo chênh vênh, hắn sững sờ bổ nhào vào, dưới thân bỗng dưng bị ép sát vào…..
Hai người chặt chẽ kề sát nhau, tư thế vô cùng thân thiết, hơi thở thở ra quanh quẩn giữa hai n gười, khoảng cách gần như thế, thậm chí có thể cảm nhận tiếng tim đập mỏng manh của đối phương.
Ý niệm trong đầu giống như là con mãnh thú và dòng nước lũ cọ rửa, Lạc Ngọc cố ý vô tình tới gần, chỉ cần một tia xúc động, liền có thể nhấm nháp tự vị gắn bó với hắn.
Nhưng Hàn Đông Lâm đã thực hiện bước thúc đẩy đó sau tất cả, hắn đem mặt hơi hơi nghiêng qua một bên, đóng lại tất cả suy nghĩ, ánh sáng ban ngày mỏng manh tạo ra một bóng mờ từ sống mũi đến hàng mi dày.
“Đứng lên.” Hắn nhẹ nhàng trầm giọng nói, đôi mắt không gợn sóng bình tĩnh.
Lạc Ngọc dừng tâm tư xấu xa lại, cổ họng co rút, hai tay dùng sức đứng lên, hai người lặng lẽ tránh đến phía sau tảng đá.
Bên kia khí thế ngất trời, liều chết triền miên, bên này lại trầm mặc vi diệu. Hơi thở mê loạn bay vào tai, khiến Hàn Đông Lâm xấu hổ đến đỏ mặt, tim bịch bịch nhảy loạn, hô hấp cũng trở nên dồn dập, y phục ở trên người đều bị mồ hôi thấm ra làm ướt.
Hắn được dạy dỗ lễ giáo mười mấy năm, âm dương giao hợp, quan niệm nam nữ thành đôi đã sớm khắc vào trong khung, quả thực không dám nghĩ đến chuyện đoạn tụ này, mới vừa rồi tự mình hiểu biết một hồi, có thể nói là kịch liệt đánh sâu vào. Hắn khẽ vuốt ngực, nhắm mắt lại, đem tiếng kêu lả lướt ở phía sau ngăn cách.
….
Ánh mặt trời bên ngoài đặc biệt trói mắt, chỉ cần nhắm hai mắt lại, sẽ có cảm giác chóng mặt, những hòn đó từ trên tảng đá lớn bị xói mòn theo tuyết rơi xuống, đọng lại trên mu bàn tay, thật là lạnh lẽo.
Sáng sớm còn lạnh muốn chết, khi có mặt trời dần dần đi lên thì ấm áp hơn, cành hải đường không chịu nổi bị tuyết đè nặng, liền cong xuống, gần như là muốn chạm đến trên mặt đất, một khi thoát khỏi xiềng xích tuyết đọng, nhánh cây phút chốc bắn ra, rời đi mặt tuyết.
Chờ hai người Tô Minh Trác rời đi, hai người bọn họ mới đứng dậy, một trước một sau đi ra ngoài.
Hàn Đông Lâm thản nhiên, đem Lạc Ngọc để lại ở phía sau thật xa.
“Ngươi đi nhanh như vậy làm chi?” Lạc Ngọc oán giận, chạy chậm đuổi theo.
Hắn như cũ không nói gì, chính là càng đi nhanh hơn, hình như không muốn phản ứng lại. Lạc Ngọc ngăn hắn lại, thở hổn hển hỏi: “Ta làm gì sai khiến ngươi nổi giận sao, nói rõ ràng đi.”
Có thể là do tức giận cũng có thể là hổ thẹn, vẻ mặt Hàn Đông Lâm phức tạp, miệng ngập ngừng mấp máy một lúc lâu, liền phun ra một câu khô cằn: “Không có.”
Lách qua đối phương, liền lưu lại bóng dáng vội vàng.
Lạc Ngọc nhếch mày, nhìn hắn hốt hoảng lại lộ ra vẻ mặt trấn định, thầm nghĩ…. Tiểu hài nhi chính là không được tự nhiên.
Bọn họ đi chính là đường nhỏ, ra khỏi rừng hải đường, theo bậc thang khúc khuỷu đi xuống, trở về rừng trúc. Hàn Đông Lâm chạy trối chết nhanh chóng biến mất, Lạc Ngọc không đuổi theo hắn, nghĩ lão phu nhân còn đang nghe kinh, tìm một tòa đình không người, cho cá ăn uống trà ngồi chờ.
Hồ tuy nhỏ, nhưng nuôi rất nhiều cá chép, màu hồng màu trắng, tung vụn bánh mì một phen, thoáng chốc sẽ hiện ra một đóa hoa cá chép đang đùa nghịch, nhóm cá chép sau khi thưởng thức bánh mì xong, lại nhanh chóng bơi đi hoặc là bơi tới nơi có đồ ăn kế tiếp.
Lạc Ngọc ngồi ở trong đình, trước định lại mọc một cái cây dại không rõ lý do, nghĩ tới có thể là khách hành hương nào đó ăn xong mận lại ném hột lại, khí hậu thích hợp, hột mọc rễ này mầm, lại qua một năm lại một năm mùa đông, mới trưởng thành rậm rạp như vậy.
Ngẫu nhiên có nữ khách hành hương kết bạn đi qua nơi này, nhìn thấy một công tử tuấn tú môi hồng răng trắng, nói nhỏ với nhau, cười đùa, thường thường nhìn một cái, thế nhưng da mặt lại mỏng, ngượng ngùng không dám chào hỏi.
Sư phụ bị hỏi đường lúc trước dẫn theo một thanh niên mặc áo bào trắng đi vào rừng trúc, một bên nói chuyện một bên đi tới bên này.
Tới gần mới nhìn rõ bộ dáng thanh niên, thật là khéo, mới vừa rồi bọn họ vừa nghe góc tường của vị kia, là trạng nguyên lang Tô Minh Trác.
Lạc Ngọc không khỏi tặc lưỡi, chỉ trong một chốc lát, đã thay đổi xiêm ý mới.
Trường bào cổ lọ đơn giản cùng với mũ trùm bên ngoài, hoa lan trắng thuần khiết thiêu ở bên góc, bên trong mặc áo lót màu xanh, bên hông đeo bạch ngọc vân văn, tóc đen được buộc rất chỉnh tề không qua loa, quả nhiên là văn nhã hào phóng, ngọc thụ chi lan. Nhưng cho dù đã chỉnh lý qua, môi vẫn sưng đỏ như cũ, đăng sau tai còn lưu lại dấu, bước chân nhẹ nhàng, nên khiến cho quá mức.
Sư phụ dừng bước, hướng Lạc Ngọc ở dưới tàng cây chắp tay thi lễ: “Lạc thí chủ khỏe.”
“Đại sư.” Lạc Ngọc trả lễ, nhìn kỹ mắt Tô Minh Trác, “Nhi vị cũng tới uống tra cho cá ăn sao?”
Sư phụ cười nói: “Không, làm xong công khóa gặp Tô thị lang, liền tiện đương mang Tô thị lang đi khách phòng.”
Khách phòng nằm ở phía đông rừng trúc, thanh tịnh, nhưng gần trai đường, là nơi ngủ lại của khách hành hương.
Lạc Ngọc giả vờ vui mừng, hơi hơi gật đầu, tiến lên nói: “Thì ra là thị lang đại nhân, đã nghe qua mỹ danh của Tô đại nhân đã lâu, nhưng lại không thể nhận ra, thất kính thất kính.” Hắn giũ giũ ống tay áo, vươn ra hai tay trắng nõn thon dài, làm ra tư thế mời, “Bỉ nhân Lạc Ngọc, không biết đại nhân có nể mặt uống hai chén trà thô không?”
Quần áo hắn kiêu xa danh hào quả thực vang xa khắp nơi, Tô Minh Trác vừa nghe đã không vui, hai hàng lông mày đã nhanh nhíu lại, nhưng trong nháy mắt đã khôi phục như thường, nhanh nhẹn bước vào đình, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng nói: “Vậy đa tạ Lạc thiếu gia đã mời.”
“Đại sư mời.” Lạc Ngọc nói.
Sư phụ cười tủm tỉm đồng ý, thi lễ, ngồi xuống theo.
Lạc Ngọc châm trà cho hai người, trà vừa mới kêu, nóng bỏng, chảy vào chén trà, khí nóng màu trắng cũng từ từ bay lên, lá trà trong chùa là loại trà hoa lài tự chế, mùi thơm ngát hợp lòng người. Bời vì rất nóng, hắn chỉ có thể nắm ở miệng chén trà đưa cho Tô Minh Trác, ngón tay không cẩn thận chạm vào, tay Tô Minh Trác nhưng lại lạnh như băng, giống như là đụng phải bột băng ở trên bàn, tâm đoán rằng, người này không phải là có bệnh gì chứ.
Nhưng hắn không có hỏi, tìm đề tài bắt chuyện với hai người.
Tính tình Tô Minh Trác thanh cao, lại đối lập với Lạc Ngọc, ngồi nửa ngày cũng không nói được mấy câu, nhưng thật ra vị sư phụ pháp danh Vĩnh Chân này trò chuyện cùng hắn thật vui.
Giữa trưa, sương mù bao phủ quanh núi tiêu tan hoàn toàn, mặt trời nhô lên cao phẩn chiếu ánh sáng trên mặt hồ, trong vắt nhẹ nhàng khoan khoái, cá chép trong nước nhảy lên mặt hồ, phun ra bọt khí liên tiếp, khi cái đuôi chui vào đáy hồ, liền vẽ ra tướng trận gợn sóng, trai đường truyền tới mùi thơm đồ ăn, chuông nhập đường đồng thời vang lên.
Thời gian ngọ thiện, ba người chấm dứt nói chuyện phiếm, cùng đi trai đường dùng cơm.
Ăn cơm xong, Lạc Ngọc đi đại điện tìm lão phu nhân, Vân Không đại sư mới giảng xong kinh, thừa dịp buổi trưa, giải thích nghi hoặc về kinh điển nho gia cho lão phu nhân, hắn chỉ đành chờ ở ngoài đại điện.
Chuyện sai trái không nên nhìn, hắn rõ ràng biết nơi này đang làm cái gì, giờ phút này người sáng suốt nên làm chính là nhanh chóng rời đi, chớ pha hư chuyện tốt của người khác, nếu gặp phải người quen, lại càng tăng xấu hổ, nhưng dưới chân như mọc rễ, quả thực là không chịu thua kém, hắn không có cách, oán giận quá mức câu nhân.
Càng đi vào bên trong, cây hải đường càng dày, cành cây phồn thịnh kéo dài, đang lúc nở hoa, cảnh đẹp nơi này giống như hồng hải lúc bình minh, vừa yêu kiều mà lại tươi đẹp. Vẻn vẹn hơn mười bước, hắn liền nhìn thấy toàn cảnh mật sự trong rừng….. áo lông lớn màu xanh đen mềm mại trải trên nền tuyết trắng, bên trên có hai người đang lưu luyến dây dưa, dục niệm vào đầu, tùy ý vui sướng, người bên trên quần áo mở ra suy sụp, lộn xộn ngổn ngang, lộ ra nửa vai trắng noãn, tóc đen như mực rối tung, hắn vịn chặt vào tấm lưng rộng lớn rắn chắc của đối phương, theo luận động, ngửa đầu há mồm thở dốc, ánh mắt mơ hồ mê ly.
Mà người bên dưới, vong eo hẹp gầy kéo chặt hắn, vùi đầu vào trong ngực hắn, ra sức căn nghiền cọ sát, cường thế mà hung ác.
Chỉ cần bọn họ liếc mắt về bên này một cái, là có thể phát hiện ra Lạc Ngọc nhìn trộm, nhưng hai người đã sa vào vui thích. Trộn lẫn vào bên trong vui thích, ai cũng không nhìn thấy.
Cảnh tượng kiều diễm trước mắt, khiến cho Lạc Ngọc kinh ngạc vài phần, người đưa lưng về phía hắn kia, đúng là trạng nguyên lang tuấn mĩ trẻ tuổi năm trước, mà này đường làm quan rộng mở hộ bộ thị lang Tô Minh Trác, một vị khác, sau này quật khởi rất mạnh nhị hoàng tử điện hạ Triệu Thiên Dận.
Trong kinh đều nói Tô Minh Trác là người ngay thẳng chính trực, liêm khiết làm theo việc công, lại tài trí hơn người, bộ dáng làm quan theo chính phái, giành được sự đánh giá cao cùng sự kính yêu của dân chúng, là hiền sĩ xuất sắc.
Đối với vị quan thanh liêm này, Lạc Ngọc không có nhiều tiếp xúc lắm, lần gặp đầu tiên đó, là ở bữa tiệc quan lại ở trong cung, khi đó đường làm quan của Tô Minh Trác rộng mở, mời vừa thăng chức Văn Uyên đại học sĩ, bị hoàng đế sai khiến làm lão sư cho Lục hoàng tử, trên thân lại có quang vinh đặc thù đương nhiên là con đường phía trước rộng mở vô hạn. Sau đó lục hoàng tử kế vị, đối với ân sư khao thưởng nhiều lần, phong quan thêm tước, nhất thời Tô Minh Trác liền quyền khuynh triều dã, cùng Hàn Đông Lâm, Lục Tiện cùng trở thành tam đại quyền thần.
Chỉ tiếc sau khi Tô Minh Trác trải qua chìm nổi cùng hiểm ác ở quan trường, nhìn thấu cùng chán ghét người lừa ta gạt ở triều đình, chờ lúc hoàng tử ngồi vững vị trí, liền viết thư trí sĩ hồi hương, quy ẩn sơn thủy hương dã, cũng chưa bao giờ bước vào kinh đô nửa bước.
Thái độ làm quan cùng làm người của Tô Minh Trác như thế nào hắn không quan tâm, trùng hợp gặp phải chuyện này, không khỏi suy nghĩ sâu xa, lúc này Lục hoàng tử vẫn còn là tiểu nhi tóc trái đào sáu bảy tuổi, được mẹ nuôi là Đông quý phi nuôi dưỡng ở Di Hòa cung, chỉ sợ là không bao giờ xuất hiện cùng Tô Minh Trác, mặc dù có, búp bê sữa choai choai, có thể làm được gì? Chẳng lẽ Tô Minh Trác đã ủng hộ nhị hoàng tử.
Nhưng tương lại hắn tận tâm, toàn lực phụ ta lục hoàng tử, trung thành với một đứa bé sơ sinh không giống làm bộ, trong này nhất định có một câu chuyện xưa khác.
“Ngươi không….” Tô Minh Trác ăn đau, thanh âm nhẹ mà khàn khàn, cẳng chân dài nhỏ trắng nõn ngồi chồm hổm, đầu gối bị đè ửng đỏ, “Ngươi là chó sao, cố gắng cắn người như vậy, a….”
Triệu Thiên Dận hôn môi cùng cằm trơn bóng của hắn, rồi sau đó lưu luyến ở cổ non mềm của hắn, làm càn ngửi.
Chỉ cần thoáng nghiêng đầu, có thể nhìn thấy Lạc Ngọc ở sau cành cây rậm rạp.
Bỗng nhiên trong rừng bay ra một đám chim đi kiếm ăn, Lạc Ngọc kinh hãi, vội vàng lui về phía sau hai bước, tảng đá lớn bị xói mòn nghiêm trọng bên cạnh vươn ra một cánh tay, mạnh mẽ đem hắn kéo qua, lảo đảo chênh vênh, hắn sững sờ bổ nhào vào, dưới thân bỗng dưng bị ép sát vào…..
Hai người chặt chẽ kề sát nhau, tư thế vô cùng thân thiết, hơi thở thở ra quanh quẩn giữa hai n gười, khoảng cách gần như thế, thậm chí có thể cảm nhận tiếng tim đập mỏng manh của đối phương.
Ý niệm trong đầu giống như là con mãnh thú và dòng nước lũ cọ rửa, Lạc Ngọc cố ý vô tình tới gần, chỉ cần một tia xúc động, liền có thể nhấm nháp tự vị gắn bó với hắn.
Nhưng Hàn Đông Lâm đã thực hiện bước thúc đẩy đó sau tất cả, hắn đem mặt hơi hơi nghiêng qua một bên, đóng lại tất cả suy nghĩ, ánh sáng ban ngày mỏng manh tạo ra một bóng mờ từ sống mũi đến hàng mi dày.
“Đứng lên.” Hắn nhẹ nhàng trầm giọng nói, đôi mắt không gợn sóng bình tĩnh.
Lạc Ngọc dừng tâm tư xấu xa lại, cổ họng co rút, hai tay dùng sức đứng lên, hai người lặng lẽ tránh đến phía sau tảng đá.
Bên kia khí thế ngất trời, liều chết triền miên, bên này lại trầm mặc vi diệu. Hơi thở mê loạn bay vào tai, khiến Hàn Đông Lâm xấu hổ đến đỏ mặt, tim bịch bịch nhảy loạn, hô hấp cũng trở nên dồn dập, y phục ở trên người đều bị mồ hôi thấm ra làm ướt.
Hắn được dạy dỗ lễ giáo mười mấy năm, âm dương giao hợp, quan niệm nam nữ thành đôi đã sớm khắc vào trong khung, quả thực không dám nghĩ đến chuyện đoạn tụ này, mới vừa rồi tự mình hiểu biết một hồi, có thể nói là kịch liệt đánh sâu vào. Hắn khẽ vuốt ngực, nhắm mắt lại, đem tiếng kêu lả lướt ở phía sau ngăn cách.
….
Ánh mặt trời bên ngoài đặc biệt trói mắt, chỉ cần nhắm hai mắt lại, sẽ có cảm giác chóng mặt, những hòn đó từ trên tảng đá lớn bị xói mòn theo tuyết rơi xuống, đọng lại trên mu bàn tay, thật là lạnh lẽo.
Sáng sớm còn lạnh muốn chết, khi có mặt trời dần dần đi lên thì ấm áp hơn, cành hải đường không chịu nổi bị tuyết đè nặng, liền cong xuống, gần như là muốn chạm đến trên mặt đất, một khi thoát khỏi xiềng xích tuyết đọng, nhánh cây phút chốc bắn ra, rời đi mặt tuyết.
Chờ hai người Tô Minh Trác rời đi, hai người bọn họ mới đứng dậy, một trước một sau đi ra ngoài.
Hàn Đông Lâm thản nhiên, đem Lạc Ngọc để lại ở phía sau thật xa.
“Ngươi đi nhanh như vậy làm chi?” Lạc Ngọc oán giận, chạy chậm đuổi theo.
Hắn như cũ không nói gì, chính là càng đi nhanh hơn, hình như không muốn phản ứng lại. Lạc Ngọc ngăn hắn lại, thở hổn hển hỏi: “Ta làm gì sai khiến ngươi nổi giận sao, nói rõ ràng đi.”
Có thể là do tức giận cũng có thể là hổ thẹn, vẻ mặt Hàn Đông Lâm phức tạp, miệng ngập ngừng mấp máy một lúc lâu, liền phun ra một câu khô cằn: “Không có.”
Lách qua đối phương, liền lưu lại bóng dáng vội vàng.
Lạc Ngọc nhếch mày, nhìn hắn hốt hoảng lại lộ ra vẻ mặt trấn định, thầm nghĩ…. Tiểu hài nhi chính là không được tự nhiên.
Bọn họ đi chính là đường nhỏ, ra khỏi rừng hải đường, theo bậc thang khúc khuỷu đi xuống, trở về rừng trúc. Hàn Đông Lâm chạy trối chết nhanh chóng biến mất, Lạc Ngọc không đuổi theo hắn, nghĩ lão phu nhân còn đang nghe kinh, tìm một tòa đình không người, cho cá ăn uống trà ngồi chờ.
Hồ tuy nhỏ, nhưng nuôi rất nhiều cá chép, màu hồng màu trắng, tung vụn bánh mì một phen, thoáng chốc sẽ hiện ra một đóa hoa cá chép đang đùa nghịch, nhóm cá chép sau khi thưởng thức bánh mì xong, lại nhanh chóng bơi đi hoặc là bơi tới nơi có đồ ăn kế tiếp.
Lạc Ngọc ngồi ở trong đình, trước định lại mọc một cái cây dại không rõ lý do, nghĩ tới có thể là khách hành hương nào đó ăn xong mận lại ném hột lại, khí hậu thích hợp, hột mọc rễ này mầm, lại qua một năm lại một năm mùa đông, mới trưởng thành rậm rạp như vậy.
Ngẫu nhiên có nữ khách hành hương kết bạn đi qua nơi này, nhìn thấy một công tử tuấn tú môi hồng răng trắng, nói nhỏ với nhau, cười đùa, thường thường nhìn một cái, thế nhưng da mặt lại mỏng, ngượng ngùng không dám chào hỏi.
Sư phụ bị hỏi đường lúc trước dẫn theo một thanh niên mặc áo bào trắng đi vào rừng trúc, một bên nói chuyện một bên đi tới bên này.
Tới gần mới nhìn rõ bộ dáng thanh niên, thật là khéo, mới vừa rồi bọn họ vừa nghe góc tường của vị kia, là trạng nguyên lang Tô Minh Trác.
Lạc Ngọc không khỏi tặc lưỡi, chỉ trong một chốc lát, đã thay đổi xiêm ý mới.
Trường bào cổ lọ đơn giản cùng với mũ trùm bên ngoài, hoa lan trắng thuần khiết thiêu ở bên góc, bên trong mặc áo lót màu xanh, bên hông đeo bạch ngọc vân văn, tóc đen được buộc rất chỉnh tề không qua loa, quả nhiên là văn nhã hào phóng, ngọc thụ chi lan. Nhưng cho dù đã chỉnh lý qua, môi vẫn sưng đỏ như cũ, đăng sau tai còn lưu lại dấu, bước chân nhẹ nhàng, nên khiến cho quá mức.
Sư phụ dừng bước, hướng Lạc Ngọc ở dưới tàng cây chắp tay thi lễ: “Lạc thí chủ khỏe.”
“Đại sư.” Lạc Ngọc trả lễ, nhìn kỹ mắt Tô Minh Trác, “Nhi vị cũng tới uống tra cho cá ăn sao?”
Sư phụ cười nói: “Không, làm xong công khóa gặp Tô thị lang, liền tiện đương mang Tô thị lang đi khách phòng.”
Khách phòng nằm ở phía đông rừng trúc, thanh tịnh, nhưng gần trai đường, là nơi ngủ lại của khách hành hương.
Lạc Ngọc giả vờ vui mừng, hơi hơi gật đầu, tiến lên nói: “Thì ra là thị lang đại nhân, đã nghe qua mỹ danh của Tô đại nhân đã lâu, nhưng lại không thể nhận ra, thất kính thất kính.” Hắn giũ giũ ống tay áo, vươn ra hai tay trắng nõn thon dài, làm ra tư thế mời, “Bỉ nhân Lạc Ngọc, không biết đại nhân có nể mặt uống hai chén trà thô không?”
Quần áo hắn kiêu xa danh hào quả thực vang xa khắp nơi, Tô Minh Trác vừa nghe đã không vui, hai hàng lông mày đã nhanh nhíu lại, nhưng trong nháy mắt đã khôi phục như thường, nhanh nhẹn bước vào đình, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng nói: “Vậy đa tạ Lạc thiếu gia đã mời.”
“Đại sư mời.” Lạc Ngọc nói.
Sư phụ cười tủm tỉm đồng ý, thi lễ, ngồi xuống theo.
Lạc Ngọc châm trà cho hai người, trà vừa mới kêu, nóng bỏng, chảy vào chén trà, khí nóng màu trắng cũng từ từ bay lên, lá trà trong chùa là loại trà hoa lài tự chế, mùi thơm ngát hợp lòng người. Bời vì rất nóng, hắn chỉ có thể nắm ở miệng chén trà đưa cho Tô Minh Trác, ngón tay không cẩn thận chạm vào, tay Tô Minh Trác nhưng lại lạnh như băng, giống như là đụng phải bột băng ở trên bàn, tâm đoán rằng, người này không phải là có bệnh gì chứ.
Nhưng hắn không có hỏi, tìm đề tài bắt chuyện với hai người.
Tính tình Tô Minh Trác thanh cao, lại đối lập với Lạc Ngọc, ngồi nửa ngày cũng không nói được mấy câu, nhưng thật ra vị sư phụ pháp danh Vĩnh Chân này trò chuyện cùng hắn thật vui.
Giữa trưa, sương mù bao phủ quanh núi tiêu tan hoàn toàn, mặt trời nhô lên cao phẩn chiếu ánh sáng trên mặt hồ, trong vắt nhẹ nhàng khoan khoái, cá chép trong nước nhảy lên mặt hồ, phun ra bọt khí liên tiếp, khi cái đuôi chui vào đáy hồ, liền vẽ ra tướng trận gợn sóng, trai đường truyền tới mùi thơm đồ ăn, chuông nhập đường đồng thời vang lên.
Thời gian ngọ thiện, ba người chấm dứt nói chuyện phiếm, cùng đi trai đường dùng cơm.
Ăn cơm xong, Lạc Ngọc đi đại điện tìm lão phu nhân, Vân Không đại sư mới giảng xong kinh, thừa dịp buổi trưa, giải thích nghi hoặc về kinh điển nho gia cho lão phu nhân, hắn chỉ đành chờ ở ngoài đại điện.
Bình luận truyện