Trọng Sinh Chi Hoàn Khố
Chương 8: Đồn đãi
Cửa son phủ thừa tướng thoáng mát rộng lớn, ngọn đèn dầu sáng sủa, A Lương và ba người hầu đang chờ thiếu gia nhà mình, hắn ở cửa hàng lương thực cùng dầu mỡ học một ngày, trải qua sự thử thách của số học, đầu óc hắn sắp to lên nghìn lần. Khi Lạc Ngọc học vỡ lòng, hắn đi theo nghe qua giờ học một hồi, cũng học được một ít chữ đơn giản, nhưng số học thì, vẫn đang ở giai đoạn đếm ngón tay.
Haiz, kêu hắn học nhớ sổ sách còn không bằng hầu hạ thiếu gia đâu.
Tính tình Lí quản sự nóng nảy nghiêm khắc, nhìn thấy hắn chậm chạp, liền vừa mắng vừa dạy, tiểu thiếu gia thật tìm chuyện, khiến cho hắn phải phiền toái như vậy.
Vào đông trời lạnh, đứng trong trời đất đóng băng, bọn người hầu ôm ngực lui cổ, đôi mắt trông mong nhìn nhìn ngoài cửa, y vọng tiểu thiếu gia đến sớm một chút.
Bởi vì trước kia không có huấn luyện, quản gia đánh xe ngựa hết hơn phân nửa thời gian mới quay lại An phố, nghe được tiếng bánh xe lộc cộc, mọi người nháy mắt híp đôi lông mày, nhanh nhẹn đón xe.
Lạc Ngọc khép chặt áo lông, xuống xe, đi tiền thính.
Trong tiền thính đã sỡm chuẩn bị đồ ăn nóng hổi, nha hoàn gã sai vặt đứng ở hai bên bưng trà đưa nước, người phú quý chú ý phô trương, ăn cơm, ngủ, thay quần áo…. Nối liền liên tục cũng đều có hạ nhân hầu hạ.
Mỗi người có số mệnh khác nhau, có người sinh ra số đã khổ, như nha hoàn gã sai vặt, có người sinh ra đã phú quý, như Lạc Ngọc, cũng có người sinh ra trong phú quý nhưng số lại khổ, như Hàn Đông Lâm, cái gọi là số mệnh, nhưng đều có số mạng, chắc chắn năm sau, người thê thảm thất vọng sẽ là Lạc Ngọc, người được mọi người coi như thần sẽ là Hàn Đông Lâm, cái đó gọi là chuyện xấu.
“Hôm nay huấn luyện như thế nào? Có thích ứng không?” Lạc phu nhân tiến vào, trong tay bưng bát canh, trong bát canh còn đang bốc lên nhiệt khí. Tất cả những người làm cha mẹ, phần lớn đều thiên vị đứa nhỏ, vừa chấp nhận, thuận theo, chậm rãi thiên vị sẽ biến thành cưng chiều, Lạc phu nhân chính là một trong số đó, nàng xuất thân tiểu thư khuê các, ngày thường ở trong phủ, ra ngoài cũng chỉ cùng mấy phu nhân nhà quan quen biết uống trà ngắm hoa, hôm nay ở Hương Cư lâu mới nghe được đứa con nhà mình lại gây chuyện.
“Cũng được, nhìn ngựa, làm quen trước một chút.” Lạc Ngọc trả lời qua loa nói.
“Buổi chiều ta cùng các phu nhân uống trà, nghe Chương phu nhân khóc lóc kể lể, Chương Duyên ở thư viện cái nhau với ngươi.”
Lạc Ngọc sửng sốt, xiết chặt đũa bạc, im lặng không nói.
“Ta nhớ trước đây ngươi cùng Chương Duyên chơi với nhau rất tốt, sao lại có hành động như vậy.” Lạc phu nhân ôn nhu nói, nghĩ đứa con đọc sách huấn luyện mệt nhọc, không đành lòng trách cứ.
Lạc Ngọc mím môi, sau một lúc lâu, từ trong kẽ răng nặn ra vài từ nói: “Hắn tự tìm.”
Lạc phu nhân nhíu mày, cảm thấy hắn là đang ngụy biện.
“Có cái gì không thể từ từ nói, làm sao lại phải đánh người. Lại nói, Chương thượng thư là môn sinh nhà chúng ta, cũng là đồng nghiệp của cha ngươi, ngươi đánh Chương Dương, cha ngươi phải ăn nói như thế nào với Chương thượng thư?”
“Hắn gây chuyện trước, lăng nhục đồng học, người hỏi Lí Hiển cùng những đồng học khác xem, hỏi xem có nên đánh hay không.” Lạc Ngọc tức giận lên, Chương Duyên ngươi thật giỏi, cảm giám cáo trạng.
Hắn nói rất chắc chắn, còn không nghĩ lại, ai là người chủ mưu thường khi dễ người, nói tới đây, Lạc phu nhân đương nhiên không tin.
“Hắn gây chuyện ngươi cũng không thể đánh, quan hệ trong triều đình rất rắc rối phức tạp, đánh hắn chính là đánh vào mặt Chương thượng thư, như vậy cha ngươi rất khó dạy dỗ người khác, còn không hiểu sao?” Lạc phu nhân nói, thuận tay múc bát canh cho hắn, “Ta đã sai người tặng đồ sang Chương gia, ngày mai ngươi theo ta sang xin lỗi, nếu không khi cha ngươi trở về, nhất định sẽ xử lý ngươi.”
Lạc Ngọc cùng nàng nói không thông, thành thật cúi đầu ăn cơm, đến nhà giải thích, không có chuyện đó đâu!
Lạc phu nhân thở dài, thầm nghĩ nên làm như thế nào mới tốt đây.
“Trong cung gởi thư, cha ngươi này mốt hồi phủ, tự bản thân ngươi nghĩ lại đi.”
Lạc Thừa Nam tuy rằng yêu thương hắn, nhưng luôn luôn thưởng phạt rõ ràng, một khi làm sai chuyện, không tránh được bị đánh, mới trước đây, Lạc Ngọc còn có thể kêu khóc cầu xin tha thứ, lớn lên, da dầy mặt dầy, lại lợn chết không sợ nước sôi, tình nguyện bị đánh cũng muốn gây chuyện thị phi, khiến người đau đầu.
Đánh thì đánh, cắn môi một chút là vượt qua được, Lạc Ngọc không sao cả.
Ban đêm, phủ thừa tướng yên tĩnh, thị vệ tuần tra ban đêm đi qua đi lại bên trong phủ, đi qua Bắc viện, bên trong đèn vẫn sáng. Vì lí do an toàn, thị vệ trưởng đi vào xem xét, thì ra tiểu thiếu gia đang ôn bài.
Thế nhưng là lật giở vài tờ lung tung, Lạc Ngọc cảm thấy buồn ngủ, hắn chống cằm, ngón tay màu xanh nhạt ngẫu nhiên lật tờ giấy màu vàng, suy nghĩ xa dần.
Hắn đã từng đọc rất nhiều sách hương diễm, “thâu hương thiết ngọc”, “ngọc kiều kỉ sự”, “phong lâm mật sử”….. đều là giữ kín như bưng, phấn khích phóng túng, viết chuyện nam nữ này kia, càng xem càng có tinh thần, đang ngủ còn có thể ở trong mộng hiểu ra, nhưng xem những sách đứng đắn, liền cảm thấy nổi nóng, chi, hồ, giả, dã, toàn là những từ ngữ tối nghĩa khó hiểu, làm cho đầu người ta càng to ra.
“Đạo đức kinh”, “Sở từ” sách bày đầy trên bàn, hắn một quyển cũng không động, mờ mịt sờ soạng nửa buổi tối, liền nằm úp sấp trên bàn học ngủ, ngủ như thế đến bốn canh giờ, khi nhích người suýt nữa ngã xuống mới giật mình tỉnh dậy, vô tri vô giác đi tới bên giường ngủ.
Sáng sớm hôm sau, A Lương đánh thức hắn, hắn mệt mỏi, lề mề nửa ngày mới chịu dậy.
“Thiếu gia, cũng một thời gian rồi không đi Bích Quỳnh Uyển thỉnh an lão phu nhân, nếu không sáng nay đi thỉnh an đi?” A Lương nói, một bên buộc tóc cho Lạc Ngọc.
Lạc Ngọc mệt rã rời, ê a trả lời vài câu.
Rửa mặt chải đầu xong, thay quần áo xong, cầm lấy cuốn sách tối hôm qua đã xem lên, chủ tớ hai người chầm chậm đến Bích Quỳnh Uyển thỉnh an.
Lão phu nhân mới sáng sớm đã rời giường, khi bọn họ đến, nàng đã sắp đồ ăn sáng xong, thấy Lạc Ngọc đến, liền dặn dò lấy thêm bát thêm đũa.
“Hôm nay làm sao lại rảnh rỗi đến đây?” Lão phu nhân múc cháo cho hắn, vẻ mặt vui mừng.
Lạc Ngọc vội cầm lấy bát cháo của mình, một hơi liền uống phân nửa bát, trả lời: “Tôn nhi lúc nào cũng nhớ đến tổ mẫu, mới vừa khai giảng bài học nặng nề, còn phải đến mã tràng huấn luyện, sớm đi tối về, buổi sáng lại sợ quầy rầy giấc mộng của ngài, buổi tối lại sợ quấy rầy ngài nghỉ ngơi, vừa mới rời giường liền kêu A Lương lại đây thỉnh an, ngài đã thức dậy, liền nhanh chóng đến đây.”
Lão phu nhân buồn cười, biết là đang dỗ mình, nhưng trong lòng lại an ủi, lại giả vờ tức giận nói: “Ngươi nói nhiều như vậy, lại lấy ra một đống lý do, không có câu nào nói thật.”
“Nào dám, tuyệt đối là rất thiệt tình.” Lạc Ngọc còn nghiêm túc nói.
Làm cho lão phu nhân cười mắng, hắn còn muốn đi học, lão phu nhân không giữ hắn ở lâu, ăn xong đồ ăn sáng liền tiễn hắn ra cửa.
Xe ngựa rất nhanh đi tới Ứng Thiên thư viện, Lạc Ngọc ôm sách đi vào, trên đường vào rừng Tĩnh Tâm, đệ tử ngồi rải rác ở trong đình đọc sách hoặc đọc diễn cảm, những đồng học quen biết nhìn thấy hắn, xa xa gật đầu chào hỏi.
Bên ngoài huấn đường, cây cổ thụ già cuộn tròn mọc lên những mầm non, mầm non xanh biếc mọc lên trên những cành cây trụi lủi, sức sống mạnh mẽ.
Lạc Ngọc đem sách xếp chính tề, đặt lên trên bàn học, đem cẩm bảo cởi ra, ngồi xuống.
Hàn Đông Lâm tới trước hắn, đang hết sức chăm chú xem sách, một tờ xem xong, tay dài nhẹ nhàng lật sang trang khác, nhã nhặn tao nhã, tư thế nhanh nhẹn.
Không giống Lạc Ngọc, lật sách giống như làm phản, rầm rầm, nóng nảy phập phồng động tác rất lớn.
Nhận thấy có người đang nhìn, hắn giương mắt, vừa vặn đối diện với Lạc Ngọc, Lạc Ngọc mỉm cười nhếch lông mày, mặt mang ý đùa, thật là lỗ mãng phóng đãng, vì thế liền cúi đầu thu lại ánh mắt, không để ý tới.
Thừa dịp còn chưa vào học, phía trước còn có bốn năm đệ tử tụ lại một chỗ nói chuyện phiếm.
Lạc Ngọc không có thói quen bát quái, liền tính toán nằm úp sấp ở trên bàn nhắm mắt một chút, dưỡng dưỡng thần, thế nhưng thanh âm bọn họ quá lớn, hắn không muốn nghe cũng khó.
“Chuyện của Quách gia ngươi đã nghe chưa?” Một người vẻ mặt thần bí nói.
Người còn lại tiếp tục ghé qua, sợ có người nghe được.
“Quách gia? Quách gia thành nam?”
“Đúng vậy.” Người nó ngõ trái ngó phải, xác định Lưu Thụy Đường không có tới, tiếp tục nói: “Buổi chiều hôm kia, tiệc rượu ở Quách gia, Quách Uyên dẫn thiêu một tiểu sinh mặt mày sáng sủa về nhà, làm trò trước mặt tân khách, nói muốn kết hôn với tiểu sinh kia!”
Mọi người ồ lên, đều kinh ngạc, tặc lưỡi không thôi.
Thời đại hiện nay rất cởi mở, xàm sỡ nam sủng, bão dưỡng trai lỡ cũng không có gì đáng ngạc nhiên, nhiều lắm cũng chỉ coi là phong lưu thánh tánh, có những người mạnh mẽ có thể chơi với cả đàn ông và phụ nữ, kiều thiếp mềm mại đáng yêu cùng gã sai vặt tuấn mĩ ở hậu viện đều có cả, nhưng dù sao cũng không phơi bày ra, cũng không đưa lên mặt bàn, chỉ có thể lén lút làm, thú nam thê, vẫn là lần đầu tiên nghe thấy.
Từ xưa con nối dòng kéo dài huyết mạnh là chuyện rất trọng đại, lấy nam thê, là trái với lẽ thường.
“Chậc chậc, đầu óc Quách Uyên bị nước vào hay là cử chỉ điên rồ, lấy nam nhân, bị điên mới làm như vậy.”
“Cũng không phải, nuôi gà để đẻ trứng, nuôi lão bà sinh con, nuôi nam nhân có thể làm cái gì?”
“quả thực là trái với đạo trời với lý lẽ làm người, không biết lễ giáo cảm thấy thẹn thay cho hắn!”
Bọn họ ngươi một lời ta một chữ, giống như là một đàn vịt, kêu to cạc cạc, nói đến đỏ mặt tía tai, lòng đầy căm phẫn, giống như là phần mộ tổ tiên của nhà mình bị đào lên.
Không bao lâu, bọn họ nói đủ, im miệng, tiếp tục nghe người nọ nói tiếp.
“Ngươi ở đây nói nhiều như vậy, có thể nói là mặt mũi của Quách lão gia mất hết, Quách lão gia nổi trận lôi đình, đánh cho hai người một trận, quả thực thảm thiết, chân Quách Uyên bị gãy, còn nằm lại tế thế đường.”
Mọi người trừng lớn ánh mắt, vẻ mặt rất là khoa trương.
“Ôi, Quách lão gia không phải coi hắn là bảo bối sao, thiệt hay giả?”
“Thiệt—- Quách Uyên coi như nhẹ, tiểu sinh kia mới là thật thảm, bị đánh cho toàn thân không có khối thịt nào là lành lặn, Quách gia còn thừa dịp ban đêm trời tối, đem người ném vào trong sông bảo vệ thành.” Hắn nói giống như thật, nói xong còn khoa tay múa chân, làm cho người nghe cũng phải biến sắc mặt.
Nếu là sự thật, rõ ràng là một mạng người, theo luật pháp, chính là sử dụng hình phạt riêng, Quách gia như vậy là phạm pháp. Nhưng người ta dám làm, đương nhiên là phải làm sạch sẽ, người tung tin đồn, lại không có chứng cứ.
“Nhưng thật là đáng tiếc…..” Một đệ tử vừa đen vừa thấp lùn tiếc hận lắc đầu.
Người bên ngoài giễu cợt: “Làm sao vậy, Vạn huynh là đang thương hương tiếc ngọc động lòng chắc ẩn sao?”
Vạn Sinh cười cười, có ý tứ hàm xúc khác, những người còn lại thì cúi đầu nói nhỏ, toàn là những lời tục tĩu khó nghe, khiến có cả huấn đường rất là ồn ào.
Mặt ngoài tự nhân là chính nhân quân tử, bên trong lại tanh tưởi bẩn thỉu, Lạc Ngọc nghe lời bọn họ nói thật chói tai, âm thầm mắng, một đám người mặt chó bẩn thỉu, thực nghĩ chính mình rất cao thượng sao, khi bụng dưới chiến đấu hăng hái với quán kĩ, còn không phải kêu tâm cản bảo bổi, tổ tông, thân nương, nãi nãi, nói lễ nghĩa liêm sỉ cái gì, phi!
Lạc Thụy Đường cầm sách vở tiến vào lớp học, khuôn mặt như bản khắc, không giận tự uy, mọi người lập tức không lên tiếng.
Hắn quét tới bốn năm người kia, trầm giọng nói; “Tranh cãi ồn ào ầm ĩ, còn ra thể thống gì, một người chép phạt một lần “Huấn giới”, lầy làm cảnh cáo, trước khi kết thúc buổi học thì nộp lên.”
“Vâng.” Mấy người kia cùng lên tiếng trả lời.
Mấy đệ tử khác cười trộm, vui sướng khi người gặp họa.
Lạc Ngọc lặng lẽ quan sát vẻ mặt Hàn Đông Lâm, hắn nghe được những lời vừa rồi, nhưng Hàn Đông Lâm lại lạnh nhạt thong dong, vô ba vô lan, xem ra là say mê xem sách không chú ý, Lạc Ngọc cảm thấy nhẹ nhõm.
Haiz, kêu hắn học nhớ sổ sách còn không bằng hầu hạ thiếu gia đâu.
Tính tình Lí quản sự nóng nảy nghiêm khắc, nhìn thấy hắn chậm chạp, liền vừa mắng vừa dạy, tiểu thiếu gia thật tìm chuyện, khiến cho hắn phải phiền toái như vậy.
Vào đông trời lạnh, đứng trong trời đất đóng băng, bọn người hầu ôm ngực lui cổ, đôi mắt trông mong nhìn nhìn ngoài cửa, y vọng tiểu thiếu gia đến sớm một chút.
Bởi vì trước kia không có huấn luyện, quản gia đánh xe ngựa hết hơn phân nửa thời gian mới quay lại An phố, nghe được tiếng bánh xe lộc cộc, mọi người nháy mắt híp đôi lông mày, nhanh nhẹn đón xe.
Lạc Ngọc khép chặt áo lông, xuống xe, đi tiền thính.
Trong tiền thính đã sỡm chuẩn bị đồ ăn nóng hổi, nha hoàn gã sai vặt đứng ở hai bên bưng trà đưa nước, người phú quý chú ý phô trương, ăn cơm, ngủ, thay quần áo…. Nối liền liên tục cũng đều có hạ nhân hầu hạ.
Mỗi người có số mệnh khác nhau, có người sinh ra số đã khổ, như nha hoàn gã sai vặt, có người sinh ra đã phú quý, như Lạc Ngọc, cũng có người sinh ra trong phú quý nhưng số lại khổ, như Hàn Đông Lâm, cái gọi là số mệnh, nhưng đều có số mạng, chắc chắn năm sau, người thê thảm thất vọng sẽ là Lạc Ngọc, người được mọi người coi như thần sẽ là Hàn Đông Lâm, cái đó gọi là chuyện xấu.
“Hôm nay huấn luyện như thế nào? Có thích ứng không?” Lạc phu nhân tiến vào, trong tay bưng bát canh, trong bát canh còn đang bốc lên nhiệt khí. Tất cả những người làm cha mẹ, phần lớn đều thiên vị đứa nhỏ, vừa chấp nhận, thuận theo, chậm rãi thiên vị sẽ biến thành cưng chiều, Lạc phu nhân chính là một trong số đó, nàng xuất thân tiểu thư khuê các, ngày thường ở trong phủ, ra ngoài cũng chỉ cùng mấy phu nhân nhà quan quen biết uống trà ngắm hoa, hôm nay ở Hương Cư lâu mới nghe được đứa con nhà mình lại gây chuyện.
“Cũng được, nhìn ngựa, làm quen trước một chút.” Lạc Ngọc trả lời qua loa nói.
“Buổi chiều ta cùng các phu nhân uống trà, nghe Chương phu nhân khóc lóc kể lể, Chương Duyên ở thư viện cái nhau với ngươi.”
Lạc Ngọc sửng sốt, xiết chặt đũa bạc, im lặng không nói.
“Ta nhớ trước đây ngươi cùng Chương Duyên chơi với nhau rất tốt, sao lại có hành động như vậy.” Lạc phu nhân ôn nhu nói, nghĩ đứa con đọc sách huấn luyện mệt nhọc, không đành lòng trách cứ.
Lạc Ngọc mím môi, sau một lúc lâu, từ trong kẽ răng nặn ra vài từ nói: “Hắn tự tìm.”
Lạc phu nhân nhíu mày, cảm thấy hắn là đang ngụy biện.
“Có cái gì không thể từ từ nói, làm sao lại phải đánh người. Lại nói, Chương thượng thư là môn sinh nhà chúng ta, cũng là đồng nghiệp của cha ngươi, ngươi đánh Chương Dương, cha ngươi phải ăn nói như thế nào với Chương thượng thư?”
“Hắn gây chuyện trước, lăng nhục đồng học, người hỏi Lí Hiển cùng những đồng học khác xem, hỏi xem có nên đánh hay không.” Lạc Ngọc tức giận lên, Chương Duyên ngươi thật giỏi, cảm giám cáo trạng.
Hắn nói rất chắc chắn, còn không nghĩ lại, ai là người chủ mưu thường khi dễ người, nói tới đây, Lạc phu nhân đương nhiên không tin.
“Hắn gây chuyện ngươi cũng không thể đánh, quan hệ trong triều đình rất rắc rối phức tạp, đánh hắn chính là đánh vào mặt Chương thượng thư, như vậy cha ngươi rất khó dạy dỗ người khác, còn không hiểu sao?” Lạc phu nhân nói, thuận tay múc bát canh cho hắn, “Ta đã sai người tặng đồ sang Chương gia, ngày mai ngươi theo ta sang xin lỗi, nếu không khi cha ngươi trở về, nhất định sẽ xử lý ngươi.”
Lạc Ngọc cùng nàng nói không thông, thành thật cúi đầu ăn cơm, đến nhà giải thích, không có chuyện đó đâu!
Lạc phu nhân thở dài, thầm nghĩ nên làm như thế nào mới tốt đây.
“Trong cung gởi thư, cha ngươi này mốt hồi phủ, tự bản thân ngươi nghĩ lại đi.”
Lạc Thừa Nam tuy rằng yêu thương hắn, nhưng luôn luôn thưởng phạt rõ ràng, một khi làm sai chuyện, không tránh được bị đánh, mới trước đây, Lạc Ngọc còn có thể kêu khóc cầu xin tha thứ, lớn lên, da dầy mặt dầy, lại lợn chết không sợ nước sôi, tình nguyện bị đánh cũng muốn gây chuyện thị phi, khiến người đau đầu.
Đánh thì đánh, cắn môi một chút là vượt qua được, Lạc Ngọc không sao cả.
Ban đêm, phủ thừa tướng yên tĩnh, thị vệ tuần tra ban đêm đi qua đi lại bên trong phủ, đi qua Bắc viện, bên trong đèn vẫn sáng. Vì lí do an toàn, thị vệ trưởng đi vào xem xét, thì ra tiểu thiếu gia đang ôn bài.
Thế nhưng là lật giở vài tờ lung tung, Lạc Ngọc cảm thấy buồn ngủ, hắn chống cằm, ngón tay màu xanh nhạt ngẫu nhiên lật tờ giấy màu vàng, suy nghĩ xa dần.
Hắn đã từng đọc rất nhiều sách hương diễm, “thâu hương thiết ngọc”, “ngọc kiều kỉ sự”, “phong lâm mật sử”….. đều là giữ kín như bưng, phấn khích phóng túng, viết chuyện nam nữ này kia, càng xem càng có tinh thần, đang ngủ còn có thể ở trong mộng hiểu ra, nhưng xem những sách đứng đắn, liền cảm thấy nổi nóng, chi, hồ, giả, dã, toàn là những từ ngữ tối nghĩa khó hiểu, làm cho đầu người ta càng to ra.
“Đạo đức kinh”, “Sở từ” sách bày đầy trên bàn, hắn một quyển cũng không động, mờ mịt sờ soạng nửa buổi tối, liền nằm úp sấp trên bàn học ngủ, ngủ như thế đến bốn canh giờ, khi nhích người suýt nữa ngã xuống mới giật mình tỉnh dậy, vô tri vô giác đi tới bên giường ngủ.
Sáng sớm hôm sau, A Lương đánh thức hắn, hắn mệt mỏi, lề mề nửa ngày mới chịu dậy.
“Thiếu gia, cũng một thời gian rồi không đi Bích Quỳnh Uyển thỉnh an lão phu nhân, nếu không sáng nay đi thỉnh an đi?” A Lương nói, một bên buộc tóc cho Lạc Ngọc.
Lạc Ngọc mệt rã rời, ê a trả lời vài câu.
Rửa mặt chải đầu xong, thay quần áo xong, cầm lấy cuốn sách tối hôm qua đã xem lên, chủ tớ hai người chầm chậm đến Bích Quỳnh Uyển thỉnh an.
Lão phu nhân mới sáng sớm đã rời giường, khi bọn họ đến, nàng đã sắp đồ ăn sáng xong, thấy Lạc Ngọc đến, liền dặn dò lấy thêm bát thêm đũa.
“Hôm nay làm sao lại rảnh rỗi đến đây?” Lão phu nhân múc cháo cho hắn, vẻ mặt vui mừng.
Lạc Ngọc vội cầm lấy bát cháo của mình, một hơi liền uống phân nửa bát, trả lời: “Tôn nhi lúc nào cũng nhớ đến tổ mẫu, mới vừa khai giảng bài học nặng nề, còn phải đến mã tràng huấn luyện, sớm đi tối về, buổi sáng lại sợ quầy rầy giấc mộng của ngài, buổi tối lại sợ quấy rầy ngài nghỉ ngơi, vừa mới rời giường liền kêu A Lương lại đây thỉnh an, ngài đã thức dậy, liền nhanh chóng đến đây.”
Lão phu nhân buồn cười, biết là đang dỗ mình, nhưng trong lòng lại an ủi, lại giả vờ tức giận nói: “Ngươi nói nhiều như vậy, lại lấy ra một đống lý do, không có câu nào nói thật.”
“Nào dám, tuyệt đối là rất thiệt tình.” Lạc Ngọc còn nghiêm túc nói.
Làm cho lão phu nhân cười mắng, hắn còn muốn đi học, lão phu nhân không giữ hắn ở lâu, ăn xong đồ ăn sáng liền tiễn hắn ra cửa.
Xe ngựa rất nhanh đi tới Ứng Thiên thư viện, Lạc Ngọc ôm sách đi vào, trên đường vào rừng Tĩnh Tâm, đệ tử ngồi rải rác ở trong đình đọc sách hoặc đọc diễn cảm, những đồng học quen biết nhìn thấy hắn, xa xa gật đầu chào hỏi.
Bên ngoài huấn đường, cây cổ thụ già cuộn tròn mọc lên những mầm non, mầm non xanh biếc mọc lên trên những cành cây trụi lủi, sức sống mạnh mẽ.
Lạc Ngọc đem sách xếp chính tề, đặt lên trên bàn học, đem cẩm bảo cởi ra, ngồi xuống.
Hàn Đông Lâm tới trước hắn, đang hết sức chăm chú xem sách, một tờ xem xong, tay dài nhẹ nhàng lật sang trang khác, nhã nhặn tao nhã, tư thế nhanh nhẹn.
Không giống Lạc Ngọc, lật sách giống như làm phản, rầm rầm, nóng nảy phập phồng động tác rất lớn.
Nhận thấy có người đang nhìn, hắn giương mắt, vừa vặn đối diện với Lạc Ngọc, Lạc Ngọc mỉm cười nhếch lông mày, mặt mang ý đùa, thật là lỗ mãng phóng đãng, vì thế liền cúi đầu thu lại ánh mắt, không để ý tới.
Thừa dịp còn chưa vào học, phía trước còn có bốn năm đệ tử tụ lại một chỗ nói chuyện phiếm.
Lạc Ngọc không có thói quen bát quái, liền tính toán nằm úp sấp ở trên bàn nhắm mắt một chút, dưỡng dưỡng thần, thế nhưng thanh âm bọn họ quá lớn, hắn không muốn nghe cũng khó.
“Chuyện của Quách gia ngươi đã nghe chưa?” Một người vẻ mặt thần bí nói.
Người còn lại tiếp tục ghé qua, sợ có người nghe được.
“Quách gia? Quách gia thành nam?”
“Đúng vậy.” Người nó ngõ trái ngó phải, xác định Lưu Thụy Đường không có tới, tiếp tục nói: “Buổi chiều hôm kia, tiệc rượu ở Quách gia, Quách Uyên dẫn thiêu một tiểu sinh mặt mày sáng sủa về nhà, làm trò trước mặt tân khách, nói muốn kết hôn với tiểu sinh kia!”
Mọi người ồ lên, đều kinh ngạc, tặc lưỡi không thôi.
Thời đại hiện nay rất cởi mở, xàm sỡ nam sủng, bão dưỡng trai lỡ cũng không có gì đáng ngạc nhiên, nhiều lắm cũng chỉ coi là phong lưu thánh tánh, có những người mạnh mẽ có thể chơi với cả đàn ông và phụ nữ, kiều thiếp mềm mại đáng yêu cùng gã sai vặt tuấn mĩ ở hậu viện đều có cả, nhưng dù sao cũng không phơi bày ra, cũng không đưa lên mặt bàn, chỉ có thể lén lút làm, thú nam thê, vẫn là lần đầu tiên nghe thấy.
Từ xưa con nối dòng kéo dài huyết mạnh là chuyện rất trọng đại, lấy nam thê, là trái với lẽ thường.
“Chậc chậc, đầu óc Quách Uyên bị nước vào hay là cử chỉ điên rồ, lấy nam nhân, bị điên mới làm như vậy.”
“Cũng không phải, nuôi gà để đẻ trứng, nuôi lão bà sinh con, nuôi nam nhân có thể làm cái gì?”
“quả thực là trái với đạo trời với lý lẽ làm người, không biết lễ giáo cảm thấy thẹn thay cho hắn!”
Bọn họ ngươi một lời ta một chữ, giống như là một đàn vịt, kêu to cạc cạc, nói đến đỏ mặt tía tai, lòng đầy căm phẫn, giống như là phần mộ tổ tiên của nhà mình bị đào lên.
Không bao lâu, bọn họ nói đủ, im miệng, tiếp tục nghe người nọ nói tiếp.
“Ngươi ở đây nói nhiều như vậy, có thể nói là mặt mũi của Quách lão gia mất hết, Quách lão gia nổi trận lôi đình, đánh cho hai người một trận, quả thực thảm thiết, chân Quách Uyên bị gãy, còn nằm lại tế thế đường.”
Mọi người trừng lớn ánh mắt, vẻ mặt rất là khoa trương.
“Ôi, Quách lão gia không phải coi hắn là bảo bối sao, thiệt hay giả?”
“Thiệt—- Quách Uyên coi như nhẹ, tiểu sinh kia mới là thật thảm, bị đánh cho toàn thân không có khối thịt nào là lành lặn, Quách gia còn thừa dịp ban đêm trời tối, đem người ném vào trong sông bảo vệ thành.” Hắn nói giống như thật, nói xong còn khoa tay múa chân, làm cho người nghe cũng phải biến sắc mặt.
Nếu là sự thật, rõ ràng là một mạng người, theo luật pháp, chính là sử dụng hình phạt riêng, Quách gia như vậy là phạm pháp. Nhưng người ta dám làm, đương nhiên là phải làm sạch sẽ, người tung tin đồn, lại không có chứng cứ.
“Nhưng thật là đáng tiếc…..” Một đệ tử vừa đen vừa thấp lùn tiếc hận lắc đầu.
Người bên ngoài giễu cợt: “Làm sao vậy, Vạn huynh là đang thương hương tiếc ngọc động lòng chắc ẩn sao?”
Vạn Sinh cười cười, có ý tứ hàm xúc khác, những người còn lại thì cúi đầu nói nhỏ, toàn là những lời tục tĩu khó nghe, khiến có cả huấn đường rất là ồn ào.
Mặt ngoài tự nhân là chính nhân quân tử, bên trong lại tanh tưởi bẩn thỉu, Lạc Ngọc nghe lời bọn họ nói thật chói tai, âm thầm mắng, một đám người mặt chó bẩn thỉu, thực nghĩ chính mình rất cao thượng sao, khi bụng dưới chiến đấu hăng hái với quán kĩ, còn không phải kêu tâm cản bảo bổi, tổ tông, thân nương, nãi nãi, nói lễ nghĩa liêm sỉ cái gì, phi!
Lạc Thụy Đường cầm sách vở tiến vào lớp học, khuôn mặt như bản khắc, không giận tự uy, mọi người lập tức không lên tiếng.
Hắn quét tới bốn năm người kia, trầm giọng nói; “Tranh cãi ồn ào ầm ĩ, còn ra thể thống gì, một người chép phạt một lần “Huấn giới”, lầy làm cảnh cáo, trước khi kết thúc buổi học thì nộp lên.”
“Vâng.” Mấy người kia cùng lên tiếng trả lời.
Mấy đệ tử khác cười trộm, vui sướng khi người gặp họa.
Lạc Ngọc lặng lẽ quan sát vẻ mặt Hàn Đông Lâm, hắn nghe được những lời vừa rồi, nhưng Hàn Đông Lâm lại lạnh nhạt thong dong, vô ba vô lan, xem ra là say mê xem sách không chú ý, Lạc Ngọc cảm thấy nhẹ nhõm.
Bình luận truyện