Trọng Sinh Chi Hoàn Khố

Chương 9: Răn dạy



“Thủ tục khai giảng nhiều, ngày mai lại lựa chọn thi đấu, cho nên thư viện đem chương trình học của mọi người gác qua một bên, để cho các người có thêm thời gian,” vẻ mặt Lưu Thụy Đương cương trực, nhìn quét nội đường một vòng, “Thư viện chính là nơi thành hiền, cũng là trường học đọc sách của chư vị, không phải quán trà tửu lâu, cho các người nói chuyện phiếm cười đùa.”

Nói xong, hắn liếc nhìn bốn người kia một cái, lại ở trên người Lạc Ngọc cùng Hàn Thanh Vân tạm dừng một chút, ý tứ không cần nói cũng biết.

“Vẫn mong chư vị ghi nhớ, tự giải quyết cho tốt.”

Nghe lời này, vẻ mặt Hàn Thanh Vân nhất thời đen trắng, trong mắt có phẫn hận.

“Buổi sáng ngày mai thi văn, sau cơm trưa huấn luyện viên sẽ đến huấn đường giảng giải những thủ tục liên quan, hôm nay tạm thời nghỉ học, các ngươi ở lại huấn đường tự học hoặc là đi rừng Tĩnh Tâm đọc sách, đều được, nhưng không được rời đi trước, nếu như trái lời, ghi tội, cũng hủy bỏ tư cách dự thi.” Lưu Thụy Đường nói, nói xong, đem sách vở giáo an để ở trên bàn, “Có vần đề gì hoang mang, có thể cùng bỉ nhân thảo luận.”

Những đệ tử ở dưới đường cung kính đáp lại, hoặc ở  lại Huấn Đường, hoặc là cùng đi rừng Tĩnh Tâm yên tĩnh.

Lạc Ngọc cùng Lí Hiển thi võ, không cần đọc sách, vì thế đi ra ngoài, còn chưa đi tới cửa, chợt nghe Lưu Thụy Đường thong dọng gọi: “Lạc Ngọc, Hàn Thanh Vân, hai người các ngươi ở lại huấn đường.”

Lạc Ngọc căm giận, lão nhân này tuyệt đối là cố ý.

“Buổi trưa ta lại đến tìm ngươi.” Lí Hiển nói, không phúc hậu bỏ lại hắn.

Tính cả hai người bọn họ, ở lại huấn đường là có tám người, Lạc Ngọc đi về chỗ ngồi ngồi xuống, Hàn Đông Lâm bên phải chuyên tâm đọc sách.

Hắn tùy tiện lật lật sách, nhàn chán đến cực điểm, tối hôm qua thức đêm đọc sách, hắn quả thực đã đi nửa cái mạng, lúc này một chữ cũng không nhìn vào, một quyển sách liền lật tới lật lui, không yên tĩnh.

Lưu Thụy Đường đang cùng đệ tử giải đáp, nghe thanh âm lật sách không dứt, nhíu mày, lên tiếng răn dạy: “Lạc Quân Nghi, ngươi nếu tay ngứa liền luyện chữ, đừng có quấy rầy những người khác.”

“A.” Hắn nản lòng đáp, cũng thật nghe lời, thực sự lấy bút và mực tàu ra cọ sát.

Hắn đọc sách không được, lại có một tay viết chữ rất tốt, mây bay nước chảy lưu loát rất là sinh động, mạnh mẽ hữu lực, những thi họa ở đại sảnh trong phủ tất cả đều là bút tích của hắn. Hắn lưu loát múa bút, vừa nhìn thấy, rất có phong phạm, kỳ thật là viết một chút thơ tình tươi đẹp, rõ ràng phóng đãng, nếu Lưu Thụy Đường nhì thấy, thế nào cũng sẽ bị tức sinh bệnh.

Thiếu niên mười bốn tuổi, còn chưa buộc tóc, hắn lười nhác quen, đem tóc bện thành đuôi sam thả xuống ở sau lưng,  mặt mũi lại ôn nhu, nhưng khuyết thiếu anh khí, rất có cảm giác thiếu quyết đoán.

Hết sức chăm chú viết chữ, im lặng trầm ổn, làm cho người ta cảm thấy một loại văn nhã.

Nhưng mà văn nhã không được nửa canh giờ, mông hắn giống như là bị lở loét, nhích tới nhích lui, trong chốc lát lấy sách trong chốc lát lại thả sách.

Cũng không cách xa gì, hai bên trái phải cũng bị ảnh hưởng, rốt cục, Hàn Đông Lâm tâm tư chìm trong sách vở buông sách, cúi đầu trách mắng: “Ngươi im lặng chút.”

Hắn lập tức bất động, ngoan ngoãn ngồi ở chỗ của mình, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy “Đạo Đức Kinh” đêm qua xem, linh quang chợt lóe, cầm sách hỏi Hàn Đông Lâm.

“Này….” Hắn chỉ vào sách nói, mượn cơ hội xúm đến bên người người ta, “Này là ý gì?”

Hắn nhớ tới lời nói trên xe ngựa của Hàn Đông Lâm, lung tung chỉ một chỗ hỏi, trên mặt chính là bộ dạng ham học hỏi, chân thành tha thiết.

Trang hắn chỉ trên sách kia, “Thượng đức bất đức, thị dĩ hữu đức…. Cố khử bỉ thủ thử.” Đại ý dạy là nhân nghĩa đạo đức, nội dung cùng với những chữ ở trên bàn của hắn khác một trời một vực.

Hàn Đông Lâm không khỏi nhìn hắn một cái, nghi hoặc, những thứ này trước đây hắn là có học qua, thế nhưng nghĩ lại tư thế đi học của Lạc Ngọc, không hiểu cũng là bình thường, cho nên giải thích lại từ đầu cho hắn một lần.

“À à,” Lạc Ngọc gật đầu, nghe xong lại chỉ một chỗ, “Vậy đây? Cùng đại oán, tất có dư oán.”

“Ý là…. Hóa giải hết oán hận, cho dù làm như thế nào, đều sẽ có chỗ không thể chú ý.”

“Vậy đây?” hắn lại nhanh chóng lật vài tờ, tùy tiện chỉ.

Hàn Đông Lâm nhíu mi, nhẫn nại tính tình giải đáp, là muốn trả ân tình Lạc Ngọc cho hắn đi nhờ xe, nhưng người này lại cợt nhả hỏi lung tung, như là cố ý đùa giỡn.

Nhận thấy tình tự của hắn, Lạc Ngọc thu ý cười, nghiêm trang nói: “Nói cũng không sợ ngươi cười, ta trước kia cũng không học được gì, vừa rồi chỉ loạn, kỳ thật…. kỳ thật chính là cả quyển sách này ta xem không hiểu.”

Hàn Đông Lâm:…..

———….

Buổi trưa, Lạc Ngọc cùng Lí Hiển đi phòng ăn ăn cơm, có lẽ là mọi người vội vàng chuẩn bị cho trận đấu, người ở phòng ăn rất ít.

“Ta thấy gần đây Hàn Thanh Vân sẽ cố ý gây chuyện với ngươi, tối hôm qua ta theo ca ta đi tửu lâu bàn chuyện, gặp được hắn, hẳn là đã uống nhiều, miệng nói kháy, ta nghe cũng không rõ ràng, mơ hồ nghe thấy hắn nói tên ngươi.” Lí Hiển nói, hắn hà hơi ấm vào lòng bàn tay, hôm nay càng lạnh, thời điểm tuyết rơi thì tốt hơn chút, không rơi tuyết thì không khí đều lạnh như băng.

Lạc Ngọc chậm rãi quấy canh ở trong chén, giọng mỉa mai nói: “Sợ là hắn không ăn được ta.”

“Vậy thật không dám,” Lí Hiển cười, ngược lại ôm canh nóng sưởi ấm, “Chỉ sợ tiểu tử kia chơi chiêu ngầm. A, đúng rồi, chuyện Chương Dương thế nào? Cha ngươi không phạt ngươi? Chương phu nhân gặp người đều nói ngươi ức hiếp Chương Duyên, nương ta nghe xong trở về còn dạy dỗ ta một phen, nói ta đồng lõa, thực nên đánh một trận!”

“Không có, ca ta quay về Võ Lăng, cha ta còn đang ở trong cung, không biết, ngày mai mới về.”

Lí Hiển nhún vai, tỏ vẻ đồng tình: “Ngươi bảo trọng.”

Lạc Ngọc không nói tiếp, thật lâu sau, nghĩ tới cái gì, mở miệng: “Chờ tỉ thí ở học viện chấm dứt, ngươi giúp ta mở một cửa hàng rộng ở bên thành đông, phải hai tầng lầu, giá cả không thành vấn đề, trước hai ngày ta sẽ đưa bạc cho ngươi.”

“Mở cửa hàng? Ngươi muốn làm ăn?” Lí Hiển kinh ngạc, dựa theo thân phận của Lạc Ngọc, tiền ở trong nhà tiêu xài qua ngày cũng không hết, làm sao phải buôn bán cực khổ.

“Ừ, làm việc bí mật, đừng để cho người khác biết, bao gồm cả cha ta.”

“Được được, bên kia có người quen, bảo đảm làm tốt cho ngươi.” Lí Hiển đáp, tuy rằng tò mò, nhưng không hỏi nhiều.

Lạc Ngọc đầy là chuẩn bị, hai năm này hòa bình, buôn bán kinh thương dễ dàng, Lạc gia giàu có và đông đúc, mặc dù suy sụp, sản nghiệp ở Võ Lăng cũng đủ cả nhà qua nửa đời sau, hắn mở cửa hàng là có tính toán khác.

Cơm nước xong, quay về huấn đường, nửa đường gặp người ngồi cùng bàn với Lí Hiển, người ngồi cùng bàn họ Dương, tên là Anh, là người bên ngoài, là mầm non đi ra từ xóm nghèo, là một người ôn hòa, cùng các học sinh quan hệ cũng không sai. Hắn đi phòng ăn ăn cơm, nhưng lại cúi đầu, che che dấu dấu, vừa lúc đụng vào Lí Hiển.

“Thực…. thực xin lỗi….” hắn áy náy nói, nói xong nhanh chóng chạy đi, gắt gao cúi đầu.

Lí Hiển nắm sau áo hắn, đem người kéo trở về: “Gặp quỷ hay sao mà hoảng sợ như vậy?”

Dương Anh ôm mặt, thu mắt cúi đầu không đáp lại.

“Ngẩng đầu lên.” Lạc Ngọc nghiêng đầu nhìn thấy, lạnh lùng nói, giọng nói khẽ nâng cao.

Dương Anh giống như đầu gỗ, khó xử, cố gắng che dấu.

Lạc Ngọc không kiên nhẫn, đem tay hắn đẩy ra, nắm cằm hắn buộc hắn ngẩng đầu.

Mắt bên phải Dương Anh bầm tím có thể so với trứng chim, trên mặt trắng gầy còn in rõ một bàn tay, hắn bị người đánh. Bị lòng tự trọng lên cao, hắn không muốn người khác nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình, cố gắng dãy dụa không có kết quả, nhưng lại khóc.

Lí Hiển nói: “Này này này, không đánh không chửi ngươi, khóc cái gì mà khóc!”

Một bên nói một bên buông người ra, lại hỏi: “Ai đánh người?”

Dương Anh lau lau nước mắt, nghiêng người không cho bọn họ thấy mặt bên phải, giọng nói thô ách nói: “Không, vừa này không thấy đường, bị xảy chân.”

Dấu ấn bàn tay còn đây, nói bậy bạ. Lí Hiển đang muốn nói hắn, Dương Anh lại vội vàng tránh ra.

“Người kì quái, quan tâm còn không cảm kích, túi trút giận.”

Cử chỉ Dương Anh kì quái, hai người trở lại huấn đường, mới rõ ràng.

Lạc Ngọc, Lưu Thụy Đường đi rồi, Dương Anh thu dọn sách vở đi rừng Tĩnh Tâm, đi tới cửa không cẩn thận đụng vào Hàn Thanh Vân, kết quả bị Hàn Thanh Vân hành hung, người chung quanh không dám khuyên can.

Khó trách Dương Anh lại che che lấp lấp, đối phương quyền thế lớn, hắn là một người bình dân, mặc dù có thể vào Ứng Thiên thư viện, sau này, khẳng định sẽ không thể qua những ngày tốt.

Lí Hiển nhìn Lạc Ngọc, đồng học cùng lớp chung quanh hắn không quyền không thế chỉ có Dương Anh liền khi dễ hắn, Hàn Thanh Vân đây là đánh Dương Anh đúng là muốn trút giận với hắn.

Mặt Lạc Ngọc lúc này nhiễm sương lạnh, hàm răng cắn chặt, ngày mai thi võ, nhìn hắn sẽ thu dọn tên âm hiểm này như thế nào.

Cơm trưa qua đi, đệ tử huấn đường lục tục đến đông đủ, Lưu Thụy Đường dẫn một gã nam nhân lớp giữa dáng người như dê rừng tiến vào, dê rường nói đến quy định thi đấu trước, thi văn là thi từ ca phú luận, địa điểm ở rừng Tĩnh Tâm, thi võ thi đoạt cờ, địa điểm là phía sau núi, tiếp tục nói về quy định thi đầu, cẩm tổ đội ẩu đả, dối trá, một khi thẩm tra ra sẽ phạt nặng, mỗi người dự thi dựa vào mệnh lệnh tiến vào trường thi đấu, đến lúc đó trận đấu ở thư viện, lễ bộ cùng kiểm tra đánh giá, đại lý tự phụ trách giám thị.

Chờ dê rừng dời đi, tiếng khe khẽ nói nhỏ vang lên, quy định năm nay so với năm rồi khắc nghiệt hơn, đương nhiên có người vui mừng có người sầu.

“Haiz, đại bá ta làm ở lễ bộ thượng thư, ngươi nói hắn có thể đến hay không?” Lí Hiển nói nhỏ, Lí Vinh Niên là lễ bộ thị lang, theo lý, chọn lựa thi đấu hắn hẳn  là đến chủ trì.

Lạc Ngọc cùng vị cậu này không thân thiết, tới hay không hắn cũng không quan tâm, lễ bộ thượng thư Chương Tấn Phong, là cha ruột của Chương Duyên, chỉ sợ tới là hắn.

“Có thể, Chương Tẩn Phong  hẳn là sẽ đến, ngày mai kiềm chế một chút.” Lạc Ngọc nói, tính tình họ Chương có thù tất báo, vả lại Chương Duyên thi văn, Chương Tấn Phong hơn phân nửa muốn tới, cho rằng hắn không dám chơi ám chiêu, chính là….. Lạc Ngọc nhìn mắt Hàn Đông Lâm.

“Gặp quỷ, quên mất hắn!” Lí Hiển ảo não, Chương Duyên hai ngày nay không tới thư viện, ở nhà dưỡng thương, Chương Tấn Phong chỉ có một đứa con bảo bối như vậy, chỉ sợ tâm muốn làm thịt bọn họ cũng có.

“Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn, có đại lý tự giám thị, Chương Tấn Phong nếu dám làm cái gì cũng phải suy nghĩ một chút.”

Tuyển chọn sắp tới, không khí trong thư viện rất là khẩn trương, đệ tử tư chất bình thường cũng còn chuẩn bị, đi đường đều cầm sách, e sợ để lọt một chỗ. Buổi chiều ở phóng đường, đại lý tự cử quan binh đến quét sạch sân, thư viện đóng cửa, cho đến khi tỉ thí bắt đầu.

Hôm nay Lạc Ngọc không cần đi mã tràng, hắn không muốn lưu lại ở bên ngoài lâu, nên hồi phủ sớm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện