Trọng Sinh Chi Phu Lang Nghĩ Ta Là Tra Nam

Chương 4



Edit: Arisassan

“Tên tuổi của công tử nhà Ninh gia ỷ thế hiếp người, bại gia chi tử không ai không biết, chỉ đáng tiếc cho Ngôn ca nhi, tại sao lại chấp nhận gả cho hắn chứ?”

“Thôi đi, không ăn được nho thì bảo nho xanh, Ninh gia như thế, tiểu ca nhi nhà ngươi có muốn cũng chưa chắc có thể trèo cao được.”

Ninh Uyên nhậm chức trong quân đội, chức quan rất cao, cả tri châu cũng phải nhường nhịn ba phần, huống chi nhà mẹ đẻ của Ninh chủ quân cũng là thế gia đại tộc, cho Ninh chủ quân đồ cưới vô cùng phong phú, nên Ninh gia vừa có tiền vừa có quyền. Người bình thường muốn tới cửa đừng nói tới chuyện làm chính quân, dù là làm thị cũng phải xem Ninh gia có để vào mắt hay không nữa.

Một tiểu tư đột nhiên chạy đến nói thầm bên tai Tống gia chủ cái gì đó, Tống gia chủ lập tức đổi sắc mặt, vội vội vàng vàng đi đến hậu viện, người xung quanh thấy thế tuy không hiểu vì sao nhưng vẫn đi theo.

Ninh Vũ nhìn biểu tình của tiểu tư kia, cũng đứng lên đi theo, vì phương hướng mà Tống gia chủ đi đến chính là sân viện của Tống Ngôn Khê.

Ninh cha không giữ Ninh Vũ lại được, sợ Ninh Vũ không biết nặng nhẹ, tuỳ ý làm bậy mà mất cả lễ nghi, liền thông báo cho người bên cạnh một tiếng, chạy về hướng Ninh Vũ vừa đi.

Ninh Vũ đi đến cửa viện của Tống Ngôn Khê, đứng từ xa đã trông thấy một đám người đang tụ tập xung quanh sân, hai mắt liền nheo lại, khuôn mặt lạnh lùng, trầm giọng nói: “Tránh ra.” Mọi người vừa trông thấy biểu tình của Ninh Vũ, theo bản năng mà tách ra chừa một lối nhỏ.

Ninh Vũ thấy Tống Ngôn Khê bị người xung quanh vây đến tận cùng, liền bước nhanh đi tới trước mặt Tống Ngôn Khê định ôm y, lại chợt nhớ tới lời cha đã dặn, dù bọn họ có hôn ước trên người, nhưng vẫn chưa thành thân, không thể vấy bẩn danh tiết của Tống Ngôn Khê được. Kiềm lại hai cánh tay đang muốn duỗi ra, lúc này hắn mới phát hiện bên cạnh Tống Ngôn Khê là một nam tử xa lạ đang đứng rụt vai, kế bên còn có một vài cây trâm cùng đồ trang sức.

Mọi người vừa nhìn hiện trạng này, liền không khỏi cảm thán trong lòng, trong lễ trưởng thành của mình mà Ngôn ca nhi lại dám hẹn gặp riêng một nam nhân xa lạ khác, khuyết thiếu đức hạnh, còn bị mọi người bắt gặp, người Ninh gia cũng trông thấy luôn, sợ là kết cục sẽ không tốt đẹp gì.

Tống gia chủ cau mày, xưa nay không ngờ được mình sẽ có một ngày như ngày hôm nay, tin đồn lén lút trao duyên cho nhau vừa truyền đi, việc hôn nhân của Ngôn Khê coi như sẽ bị huỷ bỏ, nếu muốn bảo vệ tính mạng của Ngôn Khê, lựa chọn tốt nhất chính là đưa y vào chùa miếu, quy y cửa phật, thế nhưng Ngôn Khê vẫn còn nhỏ như thế, thật hồ đồ mà.

Cũng có nhiều người đứng xem náo nhiệt thích cười trên sự đau khổ của người khác, tuy phẩm hạnh danh tiếng của công tử Ninh gia nói ra thì không thể nghe nổi, nhưng gia thế của hắn lại vô cùng tốt, còn được gả vào làm chính quân, đây là đi hưởng phúc đó, không biết Ngôn ca nhi nghĩ gì mà lại đi gặp riêng với người bên ngoài.

Đủ loại ánh mắt ngoài sáng trong tối đặt lên người Ninh Vũ, xem hắn sẽ phản ứng như thế nào. Căn cứ theo tính tình không chịu thiệt của công tử Ninh gia, sợ là sẽ không tha cho Tống gia, thế thì tốt rồi, kết thân không thành còn bị kết thù ngược lại.

“Ngươi có sao không?” Ninh Vũ không quan tâm đến những người khác, chỉ nhìn chằm chằm vào Tống Ngôn Khê, Tống Ngôn Khê vẫn mềm mại trắng nõn như lúc trước, thế nhưng ánh mắt lại tối om om, khí chất quanh thân cũng không hoạt bát đáng yêu như trong ký ức, trái lại còn lộ ra một loại trầm tĩnh cùng ngoan lệ, hai khí chất vô cùng mâu thuẫn với nhu.

Tống Ngôn Khê không nhìn hắn, luôn nghiêng đầu nhìn nam nhân xa lạ đứng bên cạnh.

Mọi người hít sâu một hơi, Ngôn ca nhi không cầu xin tha thứ hay giải thích thì thôi, tại sao vẫn tiếp tục đổ dầu vào lửa thế, trước đây Ngôn ca nhi không phải là người ngu xuẩn như vậy, chả lẽ y thật sự bị tình yêu che mất lý trí?

“Hiền chất, đây chính là thiếu sót của Tống gia ta, nể tình quan hệ từ trước đến nay giữa hai nhà, hiền chất có yêu cầu gì thì cứ việc nói ra, ta sẽ đàm luận với phụ thân ngươi, chắc chắn sẽ thành toàn cho hiền chất.”

Ninh Vũ nhìn tình cảnh trước mắt, nhớ lại sự kiện xảy ra trước khi Tống Ngôn Khê chết, cùng với sắc mặt đắc ý của ‘Ninh Vũ’ và những lời gã đã nói ra, khí chất quanh thân lập tức trầm xuống, hai mắt dữ tợn, khiến cho người xung quanh phải im phăng phắc, không nhịn được mà lặng lẽ lui về phía sau.

Tống Ngôn Hạo cũng vô cùng căng thẳng, sợ Ninh Vũ sẽ nổi giận rồi tổn thương đến Tống Ngôn Khê, liền âm thầm dời chân đến chỗ Tống Ngôn Khê đang đứng, đề phòng động tác của Ninh Vũ.

Ninh Vũ nhìn về phía Tống gia chủ: “Thị vệ Tống gia làm việc sơ suất quá, cả một tên trộm vặt như thế này cũng để lọt vào phủ được.” Vẻ mặt mọi người không khỏi trở nên kỳ dị, cả Tống Ngôn Khê cũng nhìn về phía Ninh Vũ, Ninh Vũ thì tiếp tục nói: “Bất quá hôm nay Tống phủ có đông đảo khách mời, nhiều người hỗn độn, xảy ra một ít sơ suất cũng là chuyện dễ hiểu. Mong bá phụ sẽ chú ý tới phương diện này nhiều hơn, mất chút tài vật không quan trọng, nhưng nếu tổn thương đến người trong phủ thì cái được sẽ không đủ để bù vào cái mất đâu.”

Tống gia chủ phản ứng lại rất nhanh, vỗ tay nói: “Hiền chất nói rất đúng, lão phu đã quá bất cẩn rồi, hôm nay do quá bận rộn, đại ca ngươi lại vội lo chuyện trong quân đội, sơ sẩy không để ý đến an toàn của quý phủ, mới để tặc nhân lợi dụng sơ hở mà vào. Ngôn Hạo, còn không mau áp chế người xuống, kiểm tra lại tài vật, xem có tổn thất gì nhiêu không.”

Tống Ngôn Hạo nhìn về phía Ninh Vũ, mở miệng đáp: “Vâng, thưa phụ thân.”

Tống Ngôn Hạo khiển trách hộ vệ với thị vệ một phen, phạt trừ tiền lương hàng tháng, sa thải hết mọi thị vệ trong sân viện của Tống Ngôn Khê, đuổi họ ra khỏi phủ, rồi thay một nhóm mới vào.

Trò náo nhiệt như thế chỉ kéo dài trong phút chốc, Tống cha nhanh chóng mời mọi người trở lại sảnh tiệc để tiếp tục dùng bữa.

Ninh cha cũng đứng một bên quan sát, nghe người ta nói bóng nói gió này nọ, thấy Ninh Vũ xử sự chu toàn, cũng không trực tiếp ra mặt, mà theo dòng khách mời trở lại yến hội.

Tống Ngôn Khê quay đầu trở về phòng của mình, Ninh Vũ đi theo phía sau y một cách vô cùng tự nhiên. Nghe thấy tiếng bước chân ngay phía sau, Tống Ngôn Khê liền quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Ninh Vũ: “Ngươi muốn gì? Nếu muốn hối hôn thì ta đồng ý.”

Ninh Vũ vừa nghe thấy lời này, ngọn lửa trong lòng lập tức phùng lên, tiến lên bắt lấy tay của Tống Ngôn Khê, rồi bị xúc cảm trong tay doạ sợ, ngọn lửa trong mắt cũng tắt lịm đi, lúc trước điều hắn mong ước nhất nhưng mãi mãi không thành hiện thực là được đụng vào Tống Ngôn Khê, nhưng khi thật sự được đụng vào, trong lòng hắn lại nảy ra một cảm giác hoảng hốt như đang mơ. Không phải đã cách một đời rồi sao?

Tống Ngôn Khê giật tay lại định thoát khỏi bàn tay của Ninh Vũ, thế nhưng lại bị Ninh Vũ nắm vô cùng chặt, chặt tới mức cả cổ tay của y cũng hơi cảm thấy đau.

Ninh Vũ luôn nhìn chằm chằm vào Tống Ngôn Khê từng giây từng phút, vừa trông thấy y hơi hơi cau mày, liền vội vàng buông tay ra, đổi thành nâng. Tận mắt trông thấy Tống Ngôn Khê trải qua nhiều thống khổ dằn vặt như vậy, hiện tại chuyện Ninh Vũ không thể chịu đựng được nhất là thấy Tống Ngôn Khê bị tổn thương.

Tống Ngôn Khê không ưa Ninh Vũ ra mặt, Ninh Vũ vừa buông tay, y liền rút tay ra khỏi tay của Ninh Vũ.

Ninh Vũ nhìn Tống Ngôn Khê đang lãnh lãnh đạm đạm đứng cách hắn không xa, chỉ cách một khoảng cách, vậy mà trong lòng hắn lại như đang kiềm hãm một con thú dữ không an phận, đấm đá chung quanh, chỉ muốn ôm chặt Tống Ngôn Khê vào trong lồng ngực của hắn, ôm y, cảm thụ nhiệt độ cùng xúc cảm của y.

Ninh Vũ cố gắng kiềm chế tâm tư đang rục rà rục rịch của mình, hắn không thể làm hỏng danh tiếng của Tống Ngôn Khê được, chỉ cần đợi đến lúc thành thân thôi. Lúc đó Tống Ngôn Khê sẽ là chính quân danh chính ngôn thuận của hắn, hắn muốn ôm bao nhiêu thì ôm. Ninh Vũ từng chút từng chút thuyết phục bản thân mình, không bao lâu nữa hắn sẽ được thành thân.

Tống cha xoã mái tóc dài đang cột của Tống Ngôn Khê ra, tỉ mỉ dùng lược chải thành một búi tóc vô cùng tinh xảo xinh đẹp, trịnh trọng lấy một cái trâm ra cài tóc lại.

Suốt toàn bộ quá trình, Ninh Vũ cứ chăm chú ngắm nhìn Tống Ngôn Khê, tuy trâm cài mà Tống Ngôn Khê sử dụng không phải là cái mà hắn đưa lúc trước, bất quá y vẫn vô cùng xinh đẹp, Tống Ngôn Khê mang cái gì cũng đẹp cả.

Biểu tình của Ninh Vũ cũng được chúng khách nhân trông thấy, tin đồn Ngôn ca nhi lén lút hẹn gặp nam nhân xa lạ trong lễ trưởng thành chưa đánh đã tan.

Dù sao nam nhân kia so sánh với Ninh Vũ, từ thân thế địa vị đến tướng mạo đều khác xa một trời một vực, Ninh Vũ rõ ràng dành cả tâm tư trên người Ngôn ca nhi, coi như đầu óc có vấn đề cách mấy cũng biết phải chọn như thế nào. Ngôn ca nhi sao có thể dính dáng tới nam nhân kia được chứ, xem ra chỉ là một tên trộm vặt.

Sau khi tiệc rượu kết thúc, mặc dù không muốn cỡ nào, Ninh Vũ vẫn phải cùng cha rời khỏi Tống phủ, hắn không thể để người khác lợi dụng sơ hở mà tổn hại đến Tống Ngôn Khê được.

Về đến phủ nhà mình, Ninh Vũ liền thương lượng với cha: “Cha, ta muốn thành thân với Tống Ngôn Khê càng sớm càng tốt.”

Trông thấy Ninh Vũ sốt ruột, Ninh cha liền dở khóc dở cười: “Còn nửa năm nữa thôi mà cũng không chờ được à?”

“Không, một phút cũng không chờ được.”

Ninh cha bất đắc dĩ cười chế nhạo Ninh Vũ một lúc lâu, trêu chọc xong mới nói: “Được rồi được rồi, ta sẽ đến thương nghị với Tống phủ, đổi thành sau ngày lễ bách hoa sẽ cho các ngươi thành thân.”

Ninh Vũ liền nở một nụ cười, từ khoé mắt đến đuôi mày đều là ý cười sâu sắc.

Thấy Ninh Vũ rốt cuộc cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười, Ninh cha mới thật sự yên tâm. Từ lúc Ninh Vũ sốt cao tỉnh lại, đây là nụ cười đầu tiên hắn lộ ra, cuối cùng thằng nhóc này cũng cảm thấy vui vẻ rồi. Ngôn Khê thật sự là một đứa trẻ tốt! Ninh cha không khỏi có hảo cảm hơn với Tống Ngôn Khê.

Tống phủ vừa tiễn Ninh chủ quân đi, liền gia tăng tốc độ chuẩn bị đồ cưới. Tống chủ quân cười híp mắt đi tới sân viện của Tống Ngôn Khê, nhìn Tống Ngôn Khê mà không khỏi cảm thán: “Chỉ trong nháy mắt Ngôn ca nhi của ta đã sắp thành thân rồi, thời gian trôi qua thật nhanh. Ngôn ca nhi càng lớn càng xinh đẹp, chẳng trách Ninh Vũ đứa nhóc kia vội vã đẩy ngày thành thân lên sớm, chắc chắn là vô cùng yêu Ngôn ca nhi của chúng ta.”

Tống Ngôn Khê cảm thấy cực kỳ khinh thường đối với thuyết pháp Ninh Vũ yêu thích y, thế nhưng: “Cái gì? Cha, sao ngày thành thân lại sớm hơn vậy?” Đời trước rõ ràng không phải như thế, y nghe bảo Ninh Vũ rất bất mãn với việc phải thành thân với y, do đó còn không ngại mà phản kháng Ninh gia chủ, chịu quỳ từ đường vài ngày. Lúc đó y vô cùng khó hiểu, Ninh Vũ là người bá đạo đòi đính hôn với y, tại sao người không đồng ý việc hôn nhân này cũng là hắn?

“Đương nhiên là do Ninh Vũ quấn lấy cha hắn đòi thế, nhất định là hắn trông thấy ngươi ở lễ trưởng thành rồi càng yêu thích Ngôn ca nhi của chúng ta hơn.” Thấy Tống Ngôn Khê không vui mừng lắm, Tống cha chỉ tưởng y cảm thấy kinh hoảng khẩn trương vì sắp thành thân, bèn an ủi: “Ngươi yên tâm, tuy tính tình của Ninh Vũ không tốt, nhưng rất bao che khuyết điểm, cực kỳ yêu thích ngươi, Ninh chủ quân cũng là người thông tình đạt lý, chắc chắn sẽ không để ngươi chịu uỷ khuất gì. Mặc dù gia thế Ninh gia cực thịnh, hậu viện lại vô cùng đơn giản, chỉ có Ninh Vũ là trưởng tử, Ninh gia chủ cũng chỉ có một chủ quân, không có mấy thứ ngổn ngang như thị lang với thứ tử kia. Hài tử do bọn họ dạy dỗ chắc chắn sẽ không nạp thị nuôi sủng, những năm qua ta với phụ thân ngươi đều tận mắt trông thấy Ninh Vũ lớn lên, tuy hắn bị chiều hư một chút, tác phong có hơi hướm hoàn khố, thích lêu lổng chơi đùa, bất quá ngươi xem, hắn chưa bao giờ đi tới mấy chỗ phong trần, từ trước tới nay cũng chưa từng nghe bảo hắn đi trêu chọc tiểu ca nhi khác. Ngươi cứ yên tâm.”

Sau khi nói xong, Tống chủ quân vẫn cảm thấy không yên lòng: “Chuyện xảy ra trong lễ trưởng thành tuyệt đối không thể phát sinh lại nữa, ta đã giáo huấn ca ca ngươi, cả hộ vệ trông giữ sân viện thôi cũng không chọn đàng hoàng được, uổng cho hắn làm việc ở quân doanh, ngày quan trọng như thế lại để tặc nhân lợi dụng sơ hở, doạ ngươi sợ. Ta đã phạt hắn rồi. Bất quá bản thân Ngôn ca nhi ngươi cũng phải cẩn thận, ta sẽ phái thêm tiểu thị đến hầu hạ ngươi. Đúng rồi, ngươi phải cố gắng thêu cho xong áo cưới đó, sau lễ bách hoa sẽ là ngày thành thân của các ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện