Trọng Sinh Chi Quân Tẩu
Chương 56: Ngược cẩu
Editor: Tứ Phương Team
Ngay sau hành động ngược cẩu đó, Triệu Minh Lượng liền vào thẳng vấn đề: “Có phải nên nói chuyện chính rồi không?” Tâm tư hắn sớm đã rối bời hết rồi.
Hứa Hân chớp mắt nhìn, đôi mắt cô mở to hồ như đôi mắt mèo long lanh đẫm nước, nhìn vào cả người đều thấy có chút dao động. Thiệu Kiến Quốc mỗi ngày đều cảm thấy trong tâm can như một mớ hỗn độn, đối với ánh mắt ấy, anh ngoài suy nghĩ muốn ôm hôn cô thì những việc khác đều không màng tới.
Nghe Triệu Minh Lượng nói xong mới hoàn hồn lại một chút, hai người họ là đang làm cái gì ấy nhỉ, nơi này là nơi nào, tôi là ai? Lúc sau Thiệu Kiến Quốc mới nhớ ra mình đang làm việc gì: “Đúng rồi, em có tiền không, Triệu Minh Lượng ngày mai xin nghỉ về nhà, anh muốn đưa cậu ấy chút tiền.” Chi phí trong nhà thông thường Thiệu Kiến Quốc đều là đưa cô giữ, gần như một đồng cũng không cầm, có lúc cần dùng tiền thì cũng phải nói cô đưa, thật sự không khác một đứa nhỏ.
Thật ra cô cũng muốn đưa anh giữ, nhưng anh bảo cả ngày ở ngoài lăn lê bò trườn dễ làm mất, cho nên Hứa Hân liền giữ giúp. Hơn nữa cô cũng đã một mực nói chi phí tiêu dùng trong nhà đều đặt trong ngăn kéo, nhưng anh hết thảy đều không động tới.
Người đàn ông này thật là thành thực tới cực điểm rồi, Hứa Hân liền mở ngăn kéo ra rồi nói: “Một trăm đúng không? Nhưng qua năm không phải anh còn lo chuyện hôn sự nữa, không bằng liền lấy hai trăm đi?”
“Được được.” Thiệu Kiến Quốc quả thực vô cùng hài lòng, cậu ta về nhà tổ chức mấy bàn tiệc rượu thì một trăm đồng này đã là đủ dùng rồi. Cô vợ trẻ này đích thực rộng lượng, mà cũng không cần để chính mình phải nói thêm điều gì liền tự quyết định được, thực có tài lãnh đạo.
Nhà bọn họ chính là thiếu sự lãnh đạo này, điểm ấy khiến anh mười phần vừa lòng. Ở bên kia Triệu Minh Lượng nhìn thấy bằng hữu của mình cho ngậm một miệng “cẩu lương”, rất nhanh liền kêu cứu.
Nhưng mà Hứu Hân bọn họ lại còn tiếp tục, Thiệu Kiến Quốc vừa cầm lấy tiền liền quay sang cẩn thận hỏi: “Nhà chúng ta cũng cần mừng năm mới, em còn tiền không?”
Triệu Minh Lượng thầm nghĩ: “Tiền phụ cấp của anh một ngày nhiều ít bao nhiêu chẳng lẽ trong lòng không rõ, lại còn hỏi cái gì mà hỏi?”
Hứa Hân đáp: “Không sao, em góp tiền cũng đủ mừng năm mới rồi. Kìa, đưa Minh Lượng nhận đi.”
Thiệu Kiến Quốc kéo cô vào phòng trong nhỏ giọng nói, gia đình Triệu Minh Lượng kia quả thật là một cái hang không đáy, nếu như lần này không phải là không có tiền thì cũng không đến đây, huống hồ lộ phí đi đường cũng không ít.
Anh cũng từng mượn tiền Triệu Minh Lượng nhưng sau đó lại không dùng đến. Dù sao thì cũng nên đưa một ít a. Vốn dĩ đang giận nhưng Hứa Hân cũng biết Triệu Minh Lương kiếp trước từng giúp đỡ Thiệu Kiến Quốc thế nào.
Lúc trước bản thân trốn đi đem theo ít tiền, hay là do Triệu Minh Lượng cho Thiệu Kiến Quốc mượn. Nói là mượn nhưng hắn từ trước đến nay cũng không đòi lại, bằng hữu làm được điều này cũng xem như hảo bằng hữu. “Năm mươi đồng đủ không?”
“Đưa hai mươi là được.” Thiệu Kiến Quốc ngẩn ra một chút, trong lòng có chút cảm động, cô vợ này thực hiểu rõ mình.
“Liền đưa năm mươi đồng đi, nhân tình quá lớn.” Kiếp trước lúc mình khó khăn nhất không ai giúp đỡ, thời điểm đó cô cảm thấy thỉnh thoảng chìa tay giúp đỡ người khác một chút cũng rất cần thiết. Cho nên, cô đưa năm mươi đồng cho Thiệu Kiến Quốc.
Sau đó Thiệu Kiến Quốc đưa tiền cho Triệu Minh Lượng, gương mặt lạnh so với lúc nói chuyện với Hứa Hân thật là hai thái cực khác nhau.
“Không phải bảo là hai trăm đồng sao lại dư năm mươi đồng?”
“Cậu cầm đi, số tiền kia mang về cơ bản là không đủ dùng, lại nói trước kia tôi mượn hai mươi đồng còn chưa trả.”
“Vậy thì đưa hai mươi đồng, anh đưa năm mươi đồng làm gì, coi tôi nghèo?”
“Chị dâu đưa thì cứ cầm lấy đi, giữ lại một ít, đừng dùng hết.”
Triệu Minh Lượng nghĩ đến cái nhà kia thì lạnh cả người, nhưng vẫn gật đầu đáp: “Được.” Hắn sớm xuất ngũ, về sau cũng không biết sẽ bị điều đến đơn vị nào.
Kì thực hắn muốn ở trong quân ngũ cả đời, thậm chí việc kết hôn lấy vợ cũng không nghĩ đến, đáng tiếc là hắn ở trong quân ngũ công trạng quá ít, trình độ học vấn cũng thấp rất khó đi lên.
Nghĩ đến đây liền quay sang Hứa Hân: “Cảm ơn chị dâu.” Sau đó vỗ vai Thiệu Kiến Quốc, nhìn thấy anh em có cuộc sống yên ổn hắn thấy cũng an lòng. Triệu Minh Lượng gật đầu tỏ vẻ phải đi, nhưng Hứa Hân gọi: “Ở lại dùng bữa đi, hôm nay tôi nấu cơm ăn với dưa chua.”
“Được.” Lần này hắn không khách khí nữa, vì hắn cũng rất thích ăn dưa chua.
Không nghĩ đến Hứa Hân làm dưa chua còn có một tí thịt ba chỉ, không những có thịt mà còn có ruột già. Hắn ngạc nhiên hỏi: “Ruột này mua ở đâu đấy?”
“Tôi mua ở trong thôn, hiện đang mùa giết lợn.”
“Phải ha, thật không nghĩ chị làm được mấy việc này.”
Thiệu Kiến Quốc không lên tiếng, gắp miếng ớt cùng ít dưa chua rồi bắt đầu ăn.
Triệu Minh Lượng gắp một miếng ớt vào trong chén cùng một ít đồ chua rồi cũng bắt đầu ăn cơm. Không đến một lúc sau, ba bát cơm liền cứ vậy mà vơi sạch, Hứa Hân trợn tròn hai mắt nhìn hắn ta như thể điều gì kì quái lắm.
Biết là người ở thời kỳ này thiếu ăn thiếu mặc nên đặc biệt thích dùng bát lớn, nhà cô cũng dùng bát thật lớn, ước chừng phải bằng hai bát thông thường.
Bình thường cô ăn được nửa bát, Thiệu Kiến Quốc ăn được hai bát, người này lại ăn được ba bát, cái bụng có cần phải vá lại rồi không?
Rõ ràng là không mà, Triệu Minh Lượng ăn xong còn mặt dày nói: “Về sau hay là không có việc gì lại đến nhà anh dùng cơm.” Cơm ngon, đủ độ béo, gia vị nêm vừa phải, thật phù hợp với khẩu vị.
“Được thôi, phiếu lương thực nhất định phải mang đến nhiều đấy, nếu không cơm tôi cũng không cho ăn.” Hứa Hân ngẩng mặt nói.
“Được được, nhất định mang nhiều phiếu đến.” Thật ra hắn cũng hiểu đây là Hứa Hân đang nói đùa, chứ nhà của bọn họ cũng không thiếu thứ gì. Không phải nói Thiệu Kiến Quốc dựa vào nhà bố vợ mà nhà họ tiện nghi thế này, mà nghe nói Hứa Hân một tháng vẽ tranh cũng kiếm được hơn một trăm đồng. Hơn nữa tiền trợ cấp của Thiệu Kiến Quốc cơ bản là hai người cũng dùng không hết, cũng có thể thiếu vài phiếu, nhưng có tiền thì đại khá cũng đổi được vài phiếu này, rốt cuộc hiện tại một số thứ cũng có thể mua được mà không cần dùng phiếu.
Lại nói hai người họ mới kết hôn, cái gì cũng có, trong nhà cơ bản chẳng thiếu thứ gì, người khác thật sự mơ mà không được.
Đến lúc mình có phiếu liền đưa cho họ vài phiếu, đến dùng bữa cũng không thiệt.
Ăn xong bữa cơm nóng hổi, hắn liền rời nhà Thiệu Kiến Quốc, đến trạm xe lửa mua vé quay về nhà.
Đợi người đi rồi Hứa Hân liền nhắc tới chuyện Quan Bội Bội, hỏi: “Kiến Quốc, có phải anh cùng Phùng phó đoàn trưởng có khúc mắc gì không, sao vợ hắn Quan Bội Bội xem em như kẻ thù. Hôm nay em xuống lầu đổ rác bị đổ nước lên đầu, cô ta rõ ràng không giúp còn sung sướng đứng nhìn, rõ ràng là không bình thường.”
Thiệu Kiến Quốc lắc đầu thể hiện anh ta cùng Phùng phó đoàn trưởng kia không có gì cả, huống hồ anh ta mới được điều đến đây không lâu.
Hứa Hân có chút khó hiểu, tốt nhất vẫn là sau này ít tiếp xúc với người này lại, nhất định là có uẩn khúc.
Năm mới trong quân đội cũng tổ chức hoạt động, quân nhân cùng quân tẩu tổ chức liên hoan, mỗi năm đều thực hiện.
Thiệu Kiến Quốc hỏi Hứa Hân có muốn tham gia không, Hứa Hân suy nghĩ chút rồi trả lời: “Tất nhiên tham gia rồi, chúng ta không tham gia thì không hợp lý chút nào.”
Kiếp trước cô luôn tự cho mình là đúng, xem thường cái này, khinh thường cái kia, đến cuối cùng không phải là tự chính mình cô lập chính mình sao?
Kì thực hiện tại phân tích bản thân của kiếp trước, thời điểm đó tuy rằng nhìn thì kiêu ngạo tự cao nhưng không bằng nói rằng bản thân có chút tự ti. Bởi vì cảm thấy bị bỏ rơi nên muốn tìm chút lòng tự trọng từ người khác, tiếc thay cô không tôn trọng người khác thì còn có người nào tôn trọng cô?
“Có chút hồ đồ mà…” Hứa Hân tự kiểm điểm lại bản thân mình trước kia.
“Cái gì?”
“Em nói là trước kia bản thân có chút hồ đồ.”
“Không, trước giờ vợ anh đều rất thông minh.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo đường nét trẻ tuổi, thoạt nhìn cũng rất mê người.
“Anh lúc trước thật là chỉ nhìn một tấm ảnh mà nhìn trúng em ư? Lúc đó cảm giác thế nào?” Tấm hình căn bản không phải người thật, anh thế nào lại nhìn trúng cô được chứ?
Thiệu Kiến Quốc bị nhắc tới việc này mặt liền nóng bừng, sau đó ho nhẹ một tiếng đáp: “Chính là cảm thấy em rất đẹp, dáng vẻ tươi cười có thể làm dịu lòng anh, sau đó trong đầu anh liền chỉ nghĩ về em.”
“Nhìn thấy người thật, anh có thất vọng không?”
“Không, người thật còn đẹp hơn trong ảnh.”
“Thiệu Kiến Quốc, anh thật sự không có mắt nhìn mà.” Mà cô thì kiếp trước không phải cũng là không có mắt nhìn sao.
Thiệu Kiến Quốc có chút không phục liền đáp: “Không, em là tốt nhất rồi, ít nhất là trong tim anh cảm thấy thế.”
“Đồ ngốc này, em phải đối xử với anh như thế nào mới tốt đây.”
Hứa Hân khẩu khí lộ ra mấy phần cam chịu, cảm thấy Thiệu Kiến Quốc trước mắt thật là tên ngốc số một thiên hạ, nhưng là vừa ngốc lại vừa đáng yêu.
Thiệu Kiến Quốc ôm lấy cô: “Này, cho anh hôn một cái nhé?”
Hứa Hân cảm động nhưng ngại ngùng gạt ra: “Không bàn nữa.” Cái gì mà hôn nhẹ một cái chứ, căn bản là mượn danh hôn nhẹ để hành hung người ta, cô còn lạ gì mà không biết mục đích của anh nữa.
Nhưng mà Thiệu Kiến Quốc vẫn mặt dày càng ngày càng ôm chặt lấy cô. Mới vừa lúc trước hai người vừa ăn cơm xong mà đã lên giường vận động để giảm béo rồi.
Đến ngày thứ hai tiểu chiến sĩ hỏi Hứa Hân muốn biểu diễn tiết mục nào, cô liền mơ hồ chớp mắt, hôm qua hai người bọn họ lăn qua lộn lại cơ bản là không nghĩ tới cần phải biểu diễn tiết mục nào.
Hiện tại phổ biến nhất vẫn là hát một bài hát, quân tẩu rất ít người nhảy múa. Nhưng mà Hứa Hân cảm thấy khả năng ca hát của cô có chút không ổn, bảo ca hát chi bằng chạy bộ còn hơn. Nghĩ một lúc liền đáp: “Nếu không thì để tôi biểu diễn ảo thuật đi.”
Kiếp trước có học qua một số kỹ xảo, biến ra bông hoa hay cái gì cũng có thể làm.”
“Ảo thuật ư? Chị dâu thật lợi hại, chúng ta vẫn chưa có người biểu diễn ảo thuật nha.” Tiểu chiến sĩ ghi chép trong sổ một chút sau đó nghiêm chào Hứa Hân rồi đi tới chỗ quân tẩu khác. Quân đội quả thực rất quan tâm đến quân nhân, đồng thời cũng quan tâm đến chuyện hôn nhân của các chàng trai trong quân đội, nên mỗi năm họ đều mời người dân địa phương tới tham gia biểu diễn văn nghệ.
Hứa Hân sở dĩ biết được điều này là do Khúc Mai công tác ở đoàn văn nghệ, lúc đó cô còn chưa lấy chồng, mỗi năm đều có các lãnh đạo trong quân đội đến tìm để mời các cô nương cùng trong đoàn văn nghệ. Sau đó còn sống chết tự khen ngợi các chiến sĩ của mình tốt đến mức nào, có tốt chất ra sao, nhưng mà vẫn chưa có đối tượng. Những cô nương này hầu hết là chưa kết hôn, người đã có đối tượng rất ít nên trở thành trung điểm chú ý.
Năm nay xem chừng lãnh đạo của quân đội cũng sẽ tìm một đoàn văn nghệ. Vị thủ trưởng này vì cấp dưới của mình cũng hao tâm tổn sức. Không khỏi nhớ tới kiếp trước, những người này tính tình vốn rất nóng nảy, thế mà lúc gặp những cô nương này ngay cả thở mạnh cũng không dám, một lần mời không được thì còn đến lần hai lần ba, thật sự dày mặt mà lôi kéo.
Song những cô nương này thật sự xinh đẹp, đáng tiếc là Triệu Minh Lượng chẳng chút ái mộ, đột ngột xin nghỉ phép về nhà. Hay là tìm người phù hợp rồi giới thiệu cho hắn, tính tình cũng không tồi, chỉ là nói năng có chút thẳng tính quá.
Nhân lúc không có ai Hứa Hân tranh thủ dùng mấy bông hoa giả mà tập luyện, nhưng vẫn là đạo cụ rất quan trọng, có thời gian thì vẫn nên đi chợ tìm một chút vẫn tốt hơn. Mà nhắc đến đi chợ là Hứa Hân lại thấy phiền muộn bởi vì e là gặp phải những người kiếp trước từng hại cô, thật hy vọng lấy lưới bắt hết bọn họ cho rồi.
Đang nghĩ ngợi thì có tiểu chiến sĩ tới gõ cửa nói ở phòng thường trực có người gọi điện cho cô, Hứa Hân vội để hoa xuống đi nghe điện thoại.
“Em gái,… Em đang ở nhà à?”
“Đúng vậy.” Thật phí lời, cô không ở nhà thì còn ở đâu được? Người anh này có phải là làm điều gì có lỗi với cô rồi không, làm sao mà khẩu khí lại ấp úng, lại còn có chút khẩn trương?
“Khụ, là thế này. Anh có chuyện muốn nói với em, nhưng mà em có thể đừng kích động không?”
“Anh nói đi.” Hứa Hân tự cảm thấy có chút kì quặc nên cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi.
“Tiểu Linh thắt cổ rồi.” Hứa Bân nói xong Hứa Hân liền nheo mắt, khá lắm “tiểu bạch hoa” tàn nhẫn với bản thân, đã dùng tới chiêu thắt cổ này rồi.
Tốt lắm, rất lợi hại. Biết chính mình không thể giành được sự ưu ái của đại ca liền lo sợ sẽ bị cha mẹ bỏ mặc liền lập tức ngược đãi bản thân để đoạt lấy sự đồng cảm, thảo nào kiếp trước đấu không lại cô ta, đẳng cấp quả thật rất cao.
Còn cô thì sao, chỉ là cảm thấy tình thương đó vốn dĩ là của mình, mãi mãi không thay đổi, cho nên bốc đồng làm loạn cũng chính là do muốn về nhà. Mà Tống Tiểu Linh từ ban đầu đã biết gia đình đó vốn không thuộc về cô ta, không ngừng dùng mọi biện pháp để đoạt được, từ điểm này Hứa Hân của kiếp trước đã thua toàn tập rồi.
Trên đời này vốn không có tình yêu vĩnh cửu cũng không có thù hận vĩnh cửu, miễn là bạn luôn vun đắp thì tình cảm này mới có thể bền lâu, nếu như bạn không ngừng giành giựt, càng ngày càng hận, thì ngay cả cha mẹ thân sinh cũng sẽ có ngày thấy phiền toái.
Đúng rồi, Thiệu Kiến Quốc thì lại khác, có thể hoàn toàn không tính vào. Cho dù cô không sinh con cho anh, cho dù hai người có ly hôn nhưng cô biết là kiếp trước Thiệu Kiến Quốc vẫn rất yêu cô, chỉ cần cô hối hận, bất cứ lúc nào đưa tay ra cũng sẽ thấy anh quay đầu lại.
Đáng tiếc là về sau lại không hề gặp anh, mà anh cũng biết bản thân bị oán hận nên cũng không đến gặp cô.
Cứ như vậy mà lãng phí nửa đời, đến cuối cùng bản thân cũng chết già mà anh cũng không biết sẽ sống thế nào đến cuối đời.
Được rồi, suy nghĩ hơi xa rồi.
Cô dường như hồi tỉnh lại rồi tự hỏi:” Phải vậy không, vậy em phải làm thế nào?”
Ngay sau hành động ngược cẩu đó, Triệu Minh Lượng liền vào thẳng vấn đề: “Có phải nên nói chuyện chính rồi không?” Tâm tư hắn sớm đã rối bời hết rồi.
Hứa Hân chớp mắt nhìn, đôi mắt cô mở to hồ như đôi mắt mèo long lanh đẫm nước, nhìn vào cả người đều thấy có chút dao động. Thiệu Kiến Quốc mỗi ngày đều cảm thấy trong tâm can như một mớ hỗn độn, đối với ánh mắt ấy, anh ngoài suy nghĩ muốn ôm hôn cô thì những việc khác đều không màng tới.
Nghe Triệu Minh Lượng nói xong mới hoàn hồn lại một chút, hai người họ là đang làm cái gì ấy nhỉ, nơi này là nơi nào, tôi là ai? Lúc sau Thiệu Kiến Quốc mới nhớ ra mình đang làm việc gì: “Đúng rồi, em có tiền không, Triệu Minh Lượng ngày mai xin nghỉ về nhà, anh muốn đưa cậu ấy chút tiền.” Chi phí trong nhà thông thường Thiệu Kiến Quốc đều là đưa cô giữ, gần như một đồng cũng không cầm, có lúc cần dùng tiền thì cũng phải nói cô đưa, thật sự không khác một đứa nhỏ.
Thật ra cô cũng muốn đưa anh giữ, nhưng anh bảo cả ngày ở ngoài lăn lê bò trườn dễ làm mất, cho nên Hứa Hân liền giữ giúp. Hơn nữa cô cũng đã một mực nói chi phí tiêu dùng trong nhà đều đặt trong ngăn kéo, nhưng anh hết thảy đều không động tới.
Người đàn ông này thật là thành thực tới cực điểm rồi, Hứa Hân liền mở ngăn kéo ra rồi nói: “Một trăm đúng không? Nhưng qua năm không phải anh còn lo chuyện hôn sự nữa, không bằng liền lấy hai trăm đi?”
“Được được.” Thiệu Kiến Quốc quả thực vô cùng hài lòng, cậu ta về nhà tổ chức mấy bàn tiệc rượu thì một trăm đồng này đã là đủ dùng rồi. Cô vợ trẻ này đích thực rộng lượng, mà cũng không cần để chính mình phải nói thêm điều gì liền tự quyết định được, thực có tài lãnh đạo.
Nhà bọn họ chính là thiếu sự lãnh đạo này, điểm ấy khiến anh mười phần vừa lòng. Ở bên kia Triệu Minh Lượng nhìn thấy bằng hữu của mình cho ngậm một miệng “cẩu lương”, rất nhanh liền kêu cứu.
Nhưng mà Hứu Hân bọn họ lại còn tiếp tục, Thiệu Kiến Quốc vừa cầm lấy tiền liền quay sang cẩn thận hỏi: “Nhà chúng ta cũng cần mừng năm mới, em còn tiền không?”
Triệu Minh Lượng thầm nghĩ: “Tiền phụ cấp của anh một ngày nhiều ít bao nhiêu chẳng lẽ trong lòng không rõ, lại còn hỏi cái gì mà hỏi?”
Hứa Hân đáp: “Không sao, em góp tiền cũng đủ mừng năm mới rồi. Kìa, đưa Minh Lượng nhận đi.”
Thiệu Kiến Quốc kéo cô vào phòng trong nhỏ giọng nói, gia đình Triệu Minh Lượng kia quả thật là một cái hang không đáy, nếu như lần này không phải là không có tiền thì cũng không đến đây, huống hồ lộ phí đi đường cũng không ít.
Anh cũng từng mượn tiền Triệu Minh Lượng nhưng sau đó lại không dùng đến. Dù sao thì cũng nên đưa một ít a. Vốn dĩ đang giận nhưng Hứa Hân cũng biết Triệu Minh Lương kiếp trước từng giúp đỡ Thiệu Kiến Quốc thế nào.
Lúc trước bản thân trốn đi đem theo ít tiền, hay là do Triệu Minh Lượng cho Thiệu Kiến Quốc mượn. Nói là mượn nhưng hắn từ trước đến nay cũng không đòi lại, bằng hữu làm được điều này cũng xem như hảo bằng hữu. “Năm mươi đồng đủ không?”
“Đưa hai mươi là được.” Thiệu Kiến Quốc ngẩn ra một chút, trong lòng có chút cảm động, cô vợ này thực hiểu rõ mình.
“Liền đưa năm mươi đồng đi, nhân tình quá lớn.” Kiếp trước lúc mình khó khăn nhất không ai giúp đỡ, thời điểm đó cô cảm thấy thỉnh thoảng chìa tay giúp đỡ người khác một chút cũng rất cần thiết. Cho nên, cô đưa năm mươi đồng cho Thiệu Kiến Quốc.
Sau đó Thiệu Kiến Quốc đưa tiền cho Triệu Minh Lượng, gương mặt lạnh so với lúc nói chuyện với Hứa Hân thật là hai thái cực khác nhau.
“Không phải bảo là hai trăm đồng sao lại dư năm mươi đồng?”
“Cậu cầm đi, số tiền kia mang về cơ bản là không đủ dùng, lại nói trước kia tôi mượn hai mươi đồng còn chưa trả.”
“Vậy thì đưa hai mươi đồng, anh đưa năm mươi đồng làm gì, coi tôi nghèo?”
“Chị dâu đưa thì cứ cầm lấy đi, giữ lại một ít, đừng dùng hết.”
Triệu Minh Lượng nghĩ đến cái nhà kia thì lạnh cả người, nhưng vẫn gật đầu đáp: “Được.” Hắn sớm xuất ngũ, về sau cũng không biết sẽ bị điều đến đơn vị nào.
Kì thực hắn muốn ở trong quân ngũ cả đời, thậm chí việc kết hôn lấy vợ cũng không nghĩ đến, đáng tiếc là hắn ở trong quân ngũ công trạng quá ít, trình độ học vấn cũng thấp rất khó đi lên.
Nghĩ đến đây liền quay sang Hứa Hân: “Cảm ơn chị dâu.” Sau đó vỗ vai Thiệu Kiến Quốc, nhìn thấy anh em có cuộc sống yên ổn hắn thấy cũng an lòng. Triệu Minh Lượng gật đầu tỏ vẻ phải đi, nhưng Hứa Hân gọi: “Ở lại dùng bữa đi, hôm nay tôi nấu cơm ăn với dưa chua.”
“Được.” Lần này hắn không khách khí nữa, vì hắn cũng rất thích ăn dưa chua.
Không nghĩ đến Hứa Hân làm dưa chua còn có một tí thịt ba chỉ, không những có thịt mà còn có ruột già. Hắn ngạc nhiên hỏi: “Ruột này mua ở đâu đấy?”
“Tôi mua ở trong thôn, hiện đang mùa giết lợn.”
“Phải ha, thật không nghĩ chị làm được mấy việc này.”
Thiệu Kiến Quốc không lên tiếng, gắp miếng ớt cùng ít dưa chua rồi bắt đầu ăn.
Triệu Minh Lượng gắp một miếng ớt vào trong chén cùng một ít đồ chua rồi cũng bắt đầu ăn cơm. Không đến một lúc sau, ba bát cơm liền cứ vậy mà vơi sạch, Hứa Hân trợn tròn hai mắt nhìn hắn ta như thể điều gì kì quái lắm.
Biết là người ở thời kỳ này thiếu ăn thiếu mặc nên đặc biệt thích dùng bát lớn, nhà cô cũng dùng bát thật lớn, ước chừng phải bằng hai bát thông thường.
Bình thường cô ăn được nửa bát, Thiệu Kiến Quốc ăn được hai bát, người này lại ăn được ba bát, cái bụng có cần phải vá lại rồi không?
Rõ ràng là không mà, Triệu Minh Lượng ăn xong còn mặt dày nói: “Về sau hay là không có việc gì lại đến nhà anh dùng cơm.” Cơm ngon, đủ độ béo, gia vị nêm vừa phải, thật phù hợp với khẩu vị.
“Được thôi, phiếu lương thực nhất định phải mang đến nhiều đấy, nếu không cơm tôi cũng không cho ăn.” Hứa Hân ngẩng mặt nói.
“Được được, nhất định mang nhiều phiếu đến.” Thật ra hắn cũng hiểu đây là Hứa Hân đang nói đùa, chứ nhà của bọn họ cũng không thiếu thứ gì. Không phải nói Thiệu Kiến Quốc dựa vào nhà bố vợ mà nhà họ tiện nghi thế này, mà nghe nói Hứa Hân một tháng vẽ tranh cũng kiếm được hơn một trăm đồng. Hơn nữa tiền trợ cấp của Thiệu Kiến Quốc cơ bản là hai người cũng dùng không hết, cũng có thể thiếu vài phiếu, nhưng có tiền thì đại khá cũng đổi được vài phiếu này, rốt cuộc hiện tại một số thứ cũng có thể mua được mà không cần dùng phiếu.
Lại nói hai người họ mới kết hôn, cái gì cũng có, trong nhà cơ bản chẳng thiếu thứ gì, người khác thật sự mơ mà không được.
Đến lúc mình có phiếu liền đưa cho họ vài phiếu, đến dùng bữa cũng không thiệt.
Ăn xong bữa cơm nóng hổi, hắn liền rời nhà Thiệu Kiến Quốc, đến trạm xe lửa mua vé quay về nhà.
Đợi người đi rồi Hứa Hân liền nhắc tới chuyện Quan Bội Bội, hỏi: “Kiến Quốc, có phải anh cùng Phùng phó đoàn trưởng có khúc mắc gì không, sao vợ hắn Quan Bội Bội xem em như kẻ thù. Hôm nay em xuống lầu đổ rác bị đổ nước lên đầu, cô ta rõ ràng không giúp còn sung sướng đứng nhìn, rõ ràng là không bình thường.”
Thiệu Kiến Quốc lắc đầu thể hiện anh ta cùng Phùng phó đoàn trưởng kia không có gì cả, huống hồ anh ta mới được điều đến đây không lâu.
Hứa Hân có chút khó hiểu, tốt nhất vẫn là sau này ít tiếp xúc với người này lại, nhất định là có uẩn khúc.
Năm mới trong quân đội cũng tổ chức hoạt động, quân nhân cùng quân tẩu tổ chức liên hoan, mỗi năm đều thực hiện.
Thiệu Kiến Quốc hỏi Hứa Hân có muốn tham gia không, Hứa Hân suy nghĩ chút rồi trả lời: “Tất nhiên tham gia rồi, chúng ta không tham gia thì không hợp lý chút nào.”
Kiếp trước cô luôn tự cho mình là đúng, xem thường cái này, khinh thường cái kia, đến cuối cùng không phải là tự chính mình cô lập chính mình sao?
Kì thực hiện tại phân tích bản thân của kiếp trước, thời điểm đó tuy rằng nhìn thì kiêu ngạo tự cao nhưng không bằng nói rằng bản thân có chút tự ti. Bởi vì cảm thấy bị bỏ rơi nên muốn tìm chút lòng tự trọng từ người khác, tiếc thay cô không tôn trọng người khác thì còn có người nào tôn trọng cô?
“Có chút hồ đồ mà…” Hứa Hân tự kiểm điểm lại bản thân mình trước kia.
“Cái gì?”
“Em nói là trước kia bản thân có chút hồ đồ.”
“Không, trước giờ vợ anh đều rất thông minh.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo đường nét trẻ tuổi, thoạt nhìn cũng rất mê người.
“Anh lúc trước thật là chỉ nhìn một tấm ảnh mà nhìn trúng em ư? Lúc đó cảm giác thế nào?” Tấm hình căn bản không phải người thật, anh thế nào lại nhìn trúng cô được chứ?
Thiệu Kiến Quốc bị nhắc tới việc này mặt liền nóng bừng, sau đó ho nhẹ một tiếng đáp: “Chính là cảm thấy em rất đẹp, dáng vẻ tươi cười có thể làm dịu lòng anh, sau đó trong đầu anh liền chỉ nghĩ về em.”
“Nhìn thấy người thật, anh có thất vọng không?”
“Không, người thật còn đẹp hơn trong ảnh.”
“Thiệu Kiến Quốc, anh thật sự không có mắt nhìn mà.” Mà cô thì kiếp trước không phải cũng là không có mắt nhìn sao.
Thiệu Kiến Quốc có chút không phục liền đáp: “Không, em là tốt nhất rồi, ít nhất là trong tim anh cảm thấy thế.”
“Đồ ngốc này, em phải đối xử với anh như thế nào mới tốt đây.”
Hứa Hân khẩu khí lộ ra mấy phần cam chịu, cảm thấy Thiệu Kiến Quốc trước mắt thật là tên ngốc số một thiên hạ, nhưng là vừa ngốc lại vừa đáng yêu.
Thiệu Kiến Quốc ôm lấy cô: “Này, cho anh hôn một cái nhé?”
Hứa Hân cảm động nhưng ngại ngùng gạt ra: “Không bàn nữa.” Cái gì mà hôn nhẹ một cái chứ, căn bản là mượn danh hôn nhẹ để hành hung người ta, cô còn lạ gì mà không biết mục đích của anh nữa.
Nhưng mà Thiệu Kiến Quốc vẫn mặt dày càng ngày càng ôm chặt lấy cô. Mới vừa lúc trước hai người vừa ăn cơm xong mà đã lên giường vận động để giảm béo rồi.
Đến ngày thứ hai tiểu chiến sĩ hỏi Hứa Hân muốn biểu diễn tiết mục nào, cô liền mơ hồ chớp mắt, hôm qua hai người bọn họ lăn qua lộn lại cơ bản là không nghĩ tới cần phải biểu diễn tiết mục nào.
Hiện tại phổ biến nhất vẫn là hát một bài hát, quân tẩu rất ít người nhảy múa. Nhưng mà Hứa Hân cảm thấy khả năng ca hát của cô có chút không ổn, bảo ca hát chi bằng chạy bộ còn hơn. Nghĩ một lúc liền đáp: “Nếu không thì để tôi biểu diễn ảo thuật đi.”
Kiếp trước có học qua một số kỹ xảo, biến ra bông hoa hay cái gì cũng có thể làm.”
“Ảo thuật ư? Chị dâu thật lợi hại, chúng ta vẫn chưa có người biểu diễn ảo thuật nha.” Tiểu chiến sĩ ghi chép trong sổ một chút sau đó nghiêm chào Hứa Hân rồi đi tới chỗ quân tẩu khác. Quân đội quả thực rất quan tâm đến quân nhân, đồng thời cũng quan tâm đến chuyện hôn nhân của các chàng trai trong quân đội, nên mỗi năm họ đều mời người dân địa phương tới tham gia biểu diễn văn nghệ.
Hứa Hân sở dĩ biết được điều này là do Khúc Mai công tác ở đoàn văn nghệ, lúc đó cô còn chưa lấy chồng, mỗi năm đều có các lãnh đạo trong quân đội đến tìm để mời các cô nương cùng trong đoàn văn nghệ. Sau đó còn sống chết tự khen ngợi các chiến sĩ của mình tốt đến mức nào, có tốt chất ra sao, nhưng mà vẫn chưa có đối tượng. Những cô nương này hầu hết là chưa kết hôn, người đã có đối tượng rất ít nên trở thành trung điểm chú ý.
Năm nay xem chừng lãnh đạo của quân đội cũng sẽ tìm một đoàn văn nghệ. Vị thủ trưởng này vì cấp dưới của mình cũng hao tâm tổn sức. Không khỏi nhớ tới kiếp trước, những người này tính tình vốn rất nóng nảy, thế mà lúc gặp những cô nương này ngay cả thở mạnh cũng không dám, một lần mời không được thì còn đến lần hai lần ba, thật sự dày mặt mà lôi kéo.
Song những cô nương này thật sự xinh đẹp, đáng tiếc là Triệu Minh Lượng chẳng chút ái mộ, đột ngột xin nghỉ phép về nhà. Hay là tìm người phù hợp rồi giới thiệu cho hắn, tính tình cũng không tồi, chỉ là nói năng có chút thẳng tính quá.
Nhân lúc không có ai Hứa Hân tranh thủ dùng mấy bông hoa giả mà tập luyện, nhưng vẫn là đạo cụ rất quan trọng, có thời gian thì vẫn nên đi chợ tìm một chút vẫn tốt hơn. Mà nhắc đến đi chợ là Hứa Hân lại thấy phiền muộn bởi vì e là gặp phải những người kiếp trước từng hại cô, thật hy vọng lấy lưới bắt hết bọn họ cho rồi.
Đang nghĩ ngợi thì có tiểu chiến sĩ tới gõ cửa nói ở phòng thường trực có người gọi điện cho cô, Hứa Hân vội để hoa xuống đi nghe điện thoại.
“Em gái,… Em đang ở nhà à?”
“Đúng vậy.” Thật phí lời, cô không ở nhà thì còn ở đâu được? Người anh này có phải là làm điều gì có lỗi với cô rồi không, làm sao mà khẩu khí lại ấp úng, lại còn có chút khẩn trương?
“Khụ, là thế này. Anh có chuyện muốn nói với em, nhưng mà em có thể đừng kích động không?”
“Anh nói đi.” Hứa Hân tự cảm thấy có chút kì quặc nên cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi.
“Tiểu Linh thắt cổ rồi.” Hứa Bân nói xong Hứa Hân liền nheo mắt, khá lắm “tiểu bạch hoa” tàn nhẫn với bản thân, đã dùng tới chiêu thắt cổ này rồi.
Tốt lắm, rất lợi hại. Biết chính mình không thể giành được sự ưu ái của đại ca liền lo sợ sẽ bị cha mẹ bỏ mặc liền lập tức ngược đãi bản thân để đoạt lấy sự đồng cảm, thảo nào kiếp trước đấu không lại cô ta, đẳng cấp quả thật rất cao.
Còn cô thì sao, chỉ là cảm thấy tình thương đó vốn dĩ là của mình, mãi mãi không thay đổi, cho nên bốc đồng làm loạn cũng chính là do muốn về nhà. Mà Tống Tiểu Linh từ ban đầu đã biết gia đình đó vốn không thuộc về cô ta, không ngừng dùng mọi biện pháp để đoạt được, từ điểm này Hứa Hân của kiếp trước đã thua toàn tập rồi.
Trên đời này vốn không có tình yêu vĩnh cửu cũng không có thù hận vĩnh cửu, miễn là bạn luôn vun đắp thì tình cảm này mới có thể bền lâu, nếu như bạn không ngừng giành giựt, càng ngày càng hận, thì ngay cả cha mẹ thân sinh cũng sẽ có ngày thấy phiền toái.
Đúng rồi, Thiệu Kiến Quốc thì lại khác, có thể hoàn toàn không tính vào. Cho dù cô không sinh con cho anh, cho dù hai người có ly hôn nhưng cô biết là kiếp trước Thiệu Kiến Quốc vẫn rất yêu cô, chỉ cần cô hối hận, bất cứ lúc nào đưa tay ra cũng sẽ thấy anh quay đầu lại.
Đáng tiếc là về sau lại không hề gặp anh, mà anh cũng biết bản thân bị oán hận nên cũng không đến gặp cô.
Cứ như vậy mà lãng phí nửa đời, đến cuối cùng bản thân cũng chết già mà anh cũng không biết sẽ sống thế nào đến cuối đời.
Được rồi, suy nghĩ hơi xa rồi.
Cô dường như hồi tỉnh lại rồi tự hỏi:” Phải vậy không, vậy em phải làm thế nào?”
Bình luận truyện