Chương 121
Trời bắt đầu ngả sang màu vàng cam, ngựa kéo xe cũng đã mệt rã rời nên các nàng đành phải tìm một nơi ngủ lại qua đêm. Mi Cát sớm đã đặt trước khách điếm, đợi mọi người đến thì phòng ngủ đã được chuẩn bị xong, cung nữ và thủ vệ luân phiên canh gác trong ngoài khách điếm.
Đông Phương Tầm Tuyết ngồi xe ngựa cả ngày không khỏi ê ẩm khắp người, việc đầu tiên làm là kéo tiểu ngốc cùng đi ngâm mình.
Đáng tiếc Phó Yên Ca lại đúng lúc xuất hiện cản trở.
“Bát gia có nghe Hoàng hậu nương nương nói qua chuyện đó chưa?”
“Chuyện đó?”
“Hoá ra Hoàng hậu nương nương vẫn chưa nói.” Phó Yên Ca lúng túng đảo mắt qua lại, hai má tinh xảo nhuộm hồng khả ái: “Hoàng hậu nương nương sai Yên Ca đêm nay hầu hạ bát gia nghỉ ngơi.”
“Ngươi đầu óc có bệnh sao?” Đông Phương Tầm Tuyết không giấu nổi vẻ chán ghét trong mắt: “Hoàng hậu nương nương nói gì ngươi cũng nghe? Nàng muốn ngươi chết ngươi cũng chết?”
“Nhưng chuyện này…”
“Bản vương không cần ngươi hầu hạ, đêm nay an phận nghỉ ngơi trong phòng nếu không thì đứng trách bản vương thủ hạ vô tình.”
“Bát gia!!”
Phó Yên Ca hoảng hốt đuổi theo vài bước nhưng bát gia đã nhanh hơn kéo Phó Tuyệt Ca lên lầu. Vô thức siết chặt bàn tay, được rồi, là bát gia bức nàng vậy đừng trách nàng không báo trước.
Lại nói đến Đông Phương Tầm Tuyết một mạch kéo tiểu ngốc về phòng, đầu óc có chút choáng váng, vừa vào liền ngã xuống giường nghỉ ngơi.
“Bát gia phải thay đồ trước đã.” Phó Tuyệt Ca không hài lòng kéo bát gia đứng dậy: “Giường sẽ bẩn mất, bát gia!”
Đông Phương Tầm Tuyết không ngồi dậy ngược lại còn kéo Phó Tuyệt Ca ngã xuống giường, một phát đem hai người cuộn vào trong chăn.
“Đại nương tử đừng nháo, vi phu mệt rồi, muốn ngủ.”
“Ngài thật là!” Phó Tuyệt Ca thẹn thùng đẩy gương mặt đang cố áp sát đến: “Ít nhất cũng phải thay đồ chứ.”
“Tiểu ngốc càng ngày càng không ngoan.” Đông Phương Tầm Tuyết duỗi tay chọt chọt vào má bánh bao của tiểu ngốc, xúc cảm mềm mịn khiến nàng không nỡ rời tay: “Lần nào cũng cự tuyệt ta có phải ta đã làm gì khiến ngươi tức giận?”
“Người ta mới không có.”
“Không có sao mặt lại xụ xuống?”
Phó Tuyệt Ca bĩu bĩu môi không vui, xoay người nằm xuống bên cạnh bát gia: “Nô tỳ tại sao không vui lẽ nào ngài không biết?”
“Để ta đoán xem.” Đông Phương Tầm Tuyết nửa đùa nửa thật trêu chọc: “Có phải đại nương tử ghen rồi không? Trách không được, Hoàng hậu nương nương không báo trước đã đem Phó Yên Ca đẩy vào mã xa, vi phu cũng không thể làm gì khác a.”
“Ngài không giống đang miễn cưỡng!”
“Vi phu thật sự rất miễn cưỡng nha.”
Phó Tuyệt Ca hậm hực hừ hừ hai tiếng bất mãn: “Miễn cưỡng sẽ để nhị tỷ cùng đi Hàng Châu sao? Còn cho nàng ngồi riêng một xe, ngài nhất định là đang có âm mưu gì đó không muốn cho nô tỳ biết!”
“Ây, Đại nương tử chua thật đó!” Đông Phương Tầm Tuyết nắm gò má nhéo nhéo hai cái: “Ngươi biết rõ ta không thể đuổi Phó Yên Ca được mà, cho nàng đi chỉ tốn một chiếc xe ngựa cũng đỡ phải bị Hoàng hậu nương nương làm phiền.”
“Ngài nói nghe hay thật.” Phó Tuyệt Ca khoanh tay trước ngực phụng phịu oán trách: “Lần nào cũng dỗ ngọt nô tỳ, thật không biết ngài đang nghĩ cái gì trong đầu.”
“Ta nghĩ cái gì ngươi lẽ nào không biết?”
“Không biết cũng không muốn biết!”
Đông Phương Tầm Tuyết phì cười, dang tay ôm lấy tiểu ngốc như địa long nhích qua nhích lại không chịu nằm yên: “Ta từ trước đến nay chỉ nghĩ đến duy nhất một mình ngươi, câu trả lời này có vừa ý đại nương tử không?”
“Hừ, nô tỳ mới không quan tâm!” Phó Tuyệt Ca mặc dù đã nằm gọn trong lòng bát gia nhưng vẫn giả vờ tức giận giãy dụa vài cái: “Ngài gọi ai là đại nương tử chứ? Nô tỳ còn chưa gả đi đó!”
“Sớm muộn thôi, đợi ta vỡ lòng lập tức dùng tam thư lục lễ thú ngươi vào vương phủ.”
Phó Tuyệt Ca ngượng ngùng nghiêng người giấu mặt vào hõm vai bát gia, chỉ cần nghĩ đến bản thân mặc giá y gả cho bát gia liền cảm thấy xấu hổ xen lẫn hạnh phúc khó tả.
Thiếu sót của kiếp trước dần dần được bù đắp thông qua kiếp này, những gì từng có từng mất đều chẳng còn quan trọng nữa. Trân trọng mọi thứ dù chỉ là thoáng qua, tin tưởng vào tương lai tốt đẹp cùng đối phương nắm chặt tay bước qua phong ba bão tố.
Nhân sinh trong khoảnh khắc này dường đã trọn vẹn.
…
Ban đêm gió thổi lạnh, khung cửa sổ khách điếm không chịu nổi gió lớn liên tục phát ra tiếng kêu kẽo kẹt gai người. Trằn trọc trên giường mãi không ngủ được, mắt dõi ra ngoài cửa sổ, từng đợt gió như mãnh thú điên cuồng va đập vào cửa sổ.
Phát hiện người bên giường không ngủ được, Đông Phương Tầm Tuyết chậm rãi duỗi tay kéo tiểu ngốc vào lòng dỗ dành: “Đừng sợ, chỉ là gió thổi thôi không có sao đâu.”
Phó Tuyệt Ca rụt cổ vào chăn bông dày cộm, hơi thở đột nhiên trở nên gấp gáp. Có một chuyện nàng chưa từng nói với bát gia, thật ra nàng rất sợ những ngày đông gió lớn nói đúng hơn là sợ cảnh tượng máu tanh giữa trời bão tuyết trong quá khứ. Mỗi lần gặp đêm gió lớn Phó Tuyệt Ca đều không dám ngủ, nàng sợ trong lúc bản thân mất đi ý thức bát gia sẽ biến mất.
Tiểu ngốc trong lòng vẫn không ngừng run rẩy, Đông Phương Tầm Tuyết bắt đầu lo lắng bước xuống giường kiểm tra cửa sổ.
“Đ-Đừng mở cửa sổ!”
“Hảo, ta không mở cửa sổ.” Đông Phương Tầm Tuyết quan sát tiểu ngốc cuộn trong chăn bông, hai chân mày thình lình nhíu chặt: “Có chỗ nào không khoẻ sao? Hay là ta gọi lang trung đến xem cho ngươi?”
“Nô tỳ không sao.” Phó Tuyệt Ca cố gắng kéo chăn trùm qua đầu, yếu ớt lẩm bẩm không thành tiếng: “Bát gia nghỉ ngơi đi.”
“Không được, ta đi gọi lang trung, ngươi ngoan ngoãn nằm ở đây đừng đi lung tung.”
Không để Phó Tuyệt Ca kịp lên tiếng Đông Phương Tầm Tuyết đã xoay người rời đi, không quên giúp nàng đem cửa đóng lại cẩn thận.
Phó Tuyệt Ca chậm rì rì kéo chăn xuống, môi mím chặt thành đường, nàng lại khiến bát gia lo lắng nữa rồi. Từ nhỏ đến lớn nàng chỉ biết dựa dẫm vào bát gia, bây giờ nghĩ lại không khỏi chua xót. Nghĩ ngợi một lúc quyết định xuống giường đi tìm bát gia, đã đến lúc nàng phải học cách đối diện với nỗi sợ hãi của mình.
Vẫn là cầm theo cái chăn quấn kín người, lò mò từng bước ra khỏi phòng.
Hành lang tối om không một ánh đèn, lâu lâu truyền đến tiếng gió va đập vào cạnh cửa phát sinh tiếng rầm rầm dữ dội. Phó Tuyệt Ca rụt cổ lại, ép sát người vào tường dựa theo trí nhớ tìm đường xuống cầu thang.
Kì quái, khách điếm nửa đêm sao lại tắt hết đèn như vậy?
Trong lòng nổi lên dự cảm bất an, tốc độ bước chân cố ý tăng nhanh. Chẳng biết đi tới đâu đột ngột một tia sáng ở gian phòng đối diện loé lên, ánh sáng yếu ớt chỉ đủ soi đến trước cửa. Phó Tuyệt Ca nghi hoặc bước đến gần xem thử, nương theo ánh đèn phát hiện đây là phòng của Phó Yên Ca.
Nửa đêm Phó Yên Ca thắp đèn làm gì?
Mang theo nghi hoặc nhè nhẹ đẩy cửa đủ tạo thành một khe hở nhỏ, nhân lúc hành lang vắng người mà kề sát mắt vào theo dõi. Đập vào mắt là bóng lưng của nha hoàn hầu hạ bên cạnh Phó Yên Ca, nhích người qua một chút nữa mới thấy được cảnh tượng hỗn loạn trong phòng.
Phó Yên Ca quần áo không chỉnh tề đứng đối diện một người đang nửa ngồi nửa quỳ trên sàn, trên tay cầm khăn lụa từng bước áp sát người kia.
Một luồng tin tức tố quen thuộc xông thẳng vào tuyến thể, Phó Tuyệt Ca trừng to hai mắt, bát gia sao lại ở trong phòng Phó Yên Ca?!
Chưa kịp suy nghĩ Phó Yên Ca đột nhiên quát to: “Ngài đừng cố gắng nữa, mê tình hương này không thể giải được trừ khi ngài chấp nhận cùng ta viên phòng!”
Phó Tuyệt Ca không chút do dự đẩy mạnh cửa bước vào, nha hoàn nghe động lập tức quay lại nhưng chưa kịp phản ứng đã bị nàng đạp ngã xuống sàn nhà.
Phó Yên Ca kinh hãi nhìn Phó Tuyệt Ca bước đến đến chỗ đặt mê tình hương: “Không được!!!”
Choang một tiếng rất lớn, mê tình hương trong lư bị ném vào trong chậu nước, làn khói mỏng bay lên rồi tan biến vô thanh vô thức. Dưới ánh nến yếu ớt phát hiện bát gia nửa ngồi nửa quỳ trên sàn, tay nắm chặt lưỡi đoản đao luôn mang bên người, máu từng giọt từng giọt rơi xuống nền nhà.
Lửa giận mạnh mẽ xông thẳng đến đại não, Phó Tuyệt Ca không chút do dự giáng cho Phó Yên Ca một bạt tai, âm thanh chua chát xé tan bầu không khí an tĩnh giữa đêm đông.
“Vô sỉ!”
Phó Yên Ca sững người mất một lúc mới nhận ra bản thân vừa bị Phó Tuyệt Ca đánh, hai mắt trợn lớn muốn rơi ra ngoài: “Ngươi dám đánh ta? Tiện nhân nhà ngươi dám đánh ta?”
Còn chưa nói hết lại bị Phó Tuyệt Ca tát thêm một cái.
“Ta đánh ngươi thì sao? Không ngờ trên đời còn có loại quân quý vô sỉ như ngươi!” Phó Tuyệt Ca giận dữ nhào đến túm lấy cổ áo Phó Yên Ca lôi dậy, hai mắt đỏ ngầu như muốn ăn tươi nuốt sống ả: “Ngươi không biết bát gia chưa vỡ lòng hay sao? Ngươi cho ngài tiếp xúc mê tình hương khi viên phòng cơ thể sẽ chịu tổn hại, đến lúc đó bát gia xảy ra bất trắc ngươi có gánh nổi hay không?”
“Ta cho ngài tiếp xúc mê tình hương thì sao? Chẳng phải ngươi mỗi đêm đều câu dẫn ngài?”
“Ta làm gì đều tự có chừng mực không như ngươi bất chấp thủ đoạn hãm hại bát gia!” Phó Tuyệt Ca một phát đẩy ngã Phó Yên Ca xuống đất, giận dữ rống ra ngoài cửa: “Ngươi đâu!”
Phó Yên Ca học theo Phó Tuyệt Ca rống một tiếng: “Hoàng hậu nương nương ra lệnh cho ta làm như vậy, bất cứ ai cũng không được ngăn cản!”
Chát!
Hai bên gò má bị đánh đến sưng to, Phó Yên Ca đau đến ứa nước mắt: “Tiện nhân ngươi…”
“Người đâu!!”
Lần đầu cung nữ nhìn thấy Phó Tuyệt Ca giận như vậy, lại không dám trái ý Hoàng hậu nương nương, một mực đứng quỳ bên ngoài không chịu vào phòng.
“Ha, xem đi, ai mới là Triết vương phi?” Phó Yên Ca mặc dù đau đến mặt mũi biến trắng vẫn còn tinh thần châm chọc Phó Tuyệt Ca: “Mi Cát, A Bích đều trúng mê hương ngủ rồi, bây giờ không còn ai giúp được ngươi biết điều thì cút đi.”
Liếc nhìn qua bát gia vẫn đang cố dùng đau đớn giữ chút thanh tỉnh còn sót lại, bất quá dược lực của mê tình hương quá lớn đừng nói đến đứng dậy ngay cả nói chuyện cũng không có khí lực.
Phó Tuyệt Ca vô thức siết chặt nắm tay: “Đều đến đây đi!”
Phó Yên Ca còn chưa kịp cười nhạo thì nghe đông một tiếng rất lớn, một nhóm thủ vệ nữ tính từ trên mái nhà đạp vỡ cửa sổ xông vào phòng nàng.
“Đ-Đây…”
Thủ vệ đồng loạt quỳ một chân trước mặt Phó Tuyệt Ca: “Chủ nhân.”
“Các ngươi đưa bát gia về phòng không để nàng tiếp xúc với bất kì quân quý nào, những người còn lại bắt hết bọn chúng đợi khi nào bát gia tỉnh táo sẽ xử trí.”
“Tuân mệnh!”
Thủ lĩnh và một người khác dùng sức xốc bát gia dìu ra khỏi phòng, thêm một người theo sau đem đèn hành lang toàn bộ thắp sáng.
Phó Yên Ca trơ mắt nhìn thủ vệ lạ mặt khống chế toàn bộ người trong khách điếm liền sợ đến hét toáng lên: “Phó Tuyệt Ca ngươi làm cái gì vậy hả?!”
“Ngươi có lẽ không biết bát gia vì ta mà chọn mười người tinh nhuệ nhất trong Cấm Vệ Quân âm thầm theo sau bảo vệ. Đừng nghĩ chỉ có người có thủ vệ, ta cũng có còn lợi hại hơn mấy bao gạo kia của ngươi.”
Thủ vệ nhanh chóng khống chế toàn bộ cung nữ và thủ vệ giúp đỡ Phó Yên Ca trói lại một chỗ, ngay cả Phó Yên Ca cũng bị trói chặt vào cạnh giường.
“Mau thả ta ra! Ta phụng mệnh của Hoàng hậu nương nương, ngươi không được bắt ta!”
Phó Tuyệt Ca không có tâm tình dây dưa với Phó Yên Ca, quét mắt nhìn sang thủ vệ bên cạnh: “Canh chừng bọn họ, không được cho ngủ ai dám ngủ liền lấy than đốt chân bọn chúng.”
“Vâng, chủ nhân.”
Ném cho Phó Yên Ca một cái liếc mắt rồi xoay người rời khỏi phòng.
Hiện tại bát gia đang bị mê tình hương kíƈɦ ŧɦíƈɦ nên nàng không tiện bước vào phòng, chỉ có thể đợi lang trung đến đơn giản thuật lại mọi chuyện rồi nhờ hắn chữa trị cho bát gia.
Phó Tuyệt Ca qua một gian phòng khác ngồi đợi, chốc sau thủ vệ dẫn đến A Bích và Mi Cát vẫn đang mơ màng tiến vào.
“Chết tiệt, đầu ta đau quá.” Mi Cát bất lực ôm đầu thở dốc: “Đám người đó đúng là đê tiện!”
“Các ngươi ngồi xuống trước đi, mê hương vẫn chưa tan hết đâu.”
A Bích vẫn chưa lấy lại được ý thức, liên tục hé môi muốn nói lại nói không ra chữ. Hẳn là do hít phải quá nhiều mê hương mà tạm thời mất khả năng giao tiếp.
“Bình tĩnh, ta hiểu ngươi muốn nói gì.” Phó Tuyệt Ca đẩy chén trà về phía nàng: “Uống một chút đi.”
Mi Cát một hơi quán sạch chén trà, đầu óc dường như kéo lại được chút thanh tỉnh: “Đêm nay là ta với A Bích canh cửa, khoảng tầm canh hai có người xuất hiện đánh ngất bọn ta sau đó đưa vào phòng củi cho ngửi mê hương. Cũng may là ngươi kịp thời phát hiện không thì bọn ta đã chết trong đống mê hương đó rồi.”
“Ta đêm nay không ngủ được nên bát gia mới rời khỏi phòng tìm lang trung, không ngờ lại bị Phó Yên Ca giăng bẫy hãm hại.”
“Phó Yên Ca đã làm gì?”
“Để người này nói cho ngươi nghe đi.”
Vừa dứt câu thủ vệ liền lôi một người ném đến trước mặt Phó Tuyệt Ca, thô lỗ đạp vào người ả: “Quỳ xuống!”
“Đây là…” Mi Cát nghi hoặc nhìn qua Phó Tuyệt Ca: “Thủ vệ Cấm Vệ Quân bát gia điều tới bảo vệ cho ngươi?”
“Phải, là bọn họ.”
Phó Tuyệt Ca đưa mắt nhìn nha hoàn bị đánh thành bùn nhão trên mặt đất: “Lưu Linh ngươi mau kể lại toàn bộ sự việc cho ta nghe.”
Lưu Linh bị đánh không dậy nổi, mười đầu ngón tay bị kẹp gỗ kẹp cứng không thể cử động, đau đớn phát ra mấy tiếng nức nở trong cổ họng. Từng nghe thủ vệ Cấm Vệ Quân xuất thủ tàn nhẫn nhưng không ngờ lại bạo ngược như vậy, không chỉ tay mà chân Lưu Linh cũng bị đánh gãy.
“Không nói người chịu thiệt chỉ có ngươi.”
“T-Ta sẽ không phản bội lệnh ái… A!!!”
Thủ lĩnh một cước giẫm lên chiếc kẹp gỗ, dữ tợn rống vào mặt nàng: “Còn dám không nói? Có phải muốn mất hai bàn tay?”
“Kim Đấu dừng lại.”
“Vâng, chủ nhân.”
Kim Đấu miễn cưỡng lùi về sau, không quên đạp thêm một cước vào người Lưu Linh.
“Thấy rồi chứ?” Phó Tuyệt Ca bình tĩnh nhìn Lưu Linh giãy dụa trong bãi máu tánh: “Không nói người chịu khổ chỉ có ngươi, hẳn là ngươi hiểu rõ thủ đoạn của Phó Yên Ca nhất, một khi bị thánh thượng trách tội người ả đẩy ra chính là ngươi.”
Lưu Linh thoáng run rẩy, khiếp sợ ngước mắt nhìn Phó Tuyệt Ca, nàng sắp không nhận ra thứ nữ bị chèn ép đến không thở nổi ở Phó Công tước phủ. Nha đầu này lúc nhỏ thấy nàng liền sợ đến co cụm người lại, nhốt trong phòng củi bỏ đói ba bốn ngày cũng không dám khóc một tiếng vậy mà bây giờ lại cao cao tại thượng nhìn xuống nàng.
Đều trách nhị lệnh ái không biết mưu tính, bằng không sao các nàng thê thảm đến mức này.
Bình luận truyện