Trọng Sinh Đích Nữ Cuồng Hậu
Chương 95: Hạ độc nàng ?
“Liễu Cẩm Tú mời nàng đến phủ uống trà?” Quân Khuynh Vũ cầm trong tay bái thiếp Liễu Cẩm Tú đưa tới, nhíu mày, nhìn Lạc Khuynh Hoàng, trong mắt hàm chứa vài phần nghiền ngẫm.
Lạc Khuynh Hoàng phức tạp nhìn bái thiếptrong tay, trên mặt gợi lên một chút tươi cười, đáp, “Có thể là muốn biện hộ cho Quân Hiền Tề.”
“Vẫn nên cẩn thận thì hơn. Ta đi cùng nàng.” Quân Khuynh Vũ tùy tiện ném bái thiếpsang một bên, nhíu mày nhìn Lạc Khuynh Hoàng, bên trong con ngươi đen như mực mang theo vài phần thân thiết lo lắng.
Lạc Khuynh Hoàng không nói gì, chỉ hơi nhíu mi. Quan hệ giữa nàng và Liễu Cẩm Tú không tính là mười phần tốt, nhưng cũng không quá tệ. Ít nhất sau vài lần tiếp xúc, Liễu Cẩm Tú đem lại cho nàng cảm giác dịu dàng mà thiện lương. Huống chi nàng đã từng cứu Liễu Cẩm Tú, Liễu Cẩm Tú có lẽ sẽ không làm việc bất lợi cho nàng.
“Vẫn là để một mình ta đi thôi. Ta sẽ cẩn thận.” Lạc Khuynh Hoàng trầm mặc một hồi, nói với Quân Khuynh Vũ, cùng lắm là Liễu Cẩm Tú yêu cầu nàng buông tha Quân Hiền Tề nhỉ? Nếu nàng để Quân Khuynh Vũ đi cùng, chỉ sợ Liễu Cẩm Tú sẽ không mở miệng được .
Quân Khuynh Vũ mím môi nhìn Lạc Khuynh Hoàng, bên trong con ngươi tối đen như mực không có nửa phần gợn sóng, một mảnh đen đặc che dấu nỗi lòng hắn giờ phút này, chỉ là đôi mày nhíu lại vẫn biểu lộ hết lo lắng và quan tâm của hắn. Hắn trầm mặc một hồi, mới từ từ đáp, “Vậy Hoàng nhi phải cẩn thận.”
Sau khi Lạc Khuynh Hoàng xuất môn, Quân Khuynh Vũ lập tức gọi Mị Ảnh đi ra.
“Lập tức đưa bái thiếp cho Tư Triệt.” Quân Khuynh Vũ giao bái thiếp trong tay cho Mị Ảnh, bên trong con ngươi đen thùi mang theo một tia cao thâm, ẩn ẩn lộ ra vài phần tinh quang.
Nếu Lạc Khuynh Hoàng không muốn hắn đi theo, hắn liền không đi. Nhưng hắn vẫn lo lắng Lạc Khuynh Hoàng có chuyện ngoài ý muốn, cho nên mới đem bái thiếp giao cho Liễu Tư Triệt. Dựa vào tình ý của Liễu Tư Triệt đối với Lạc Khuynh Hoàng, tất nhiên sẽ không ngồi yên không để ý.
Nếu Liễu Cẩm Tú không có tâm tư khác, chỉ là muốn cầu Lạc Khuynh Hoàng, như vậy Liễu Tư Triệt đi, cũng sẽ không có ảnh hưởng gì. Nếu Liễu Cẩm Tú có tâm tư khác, Liễu Tư Triệt đi, tất nhiên cũng có thể ngăn cản, hơn nữa có thể khuấy lên hiềm khích giữa Liễu Tư Triệt và Liễu Cẩm Tú, như vậy đối với việc chia rẽ Liễu gia và Quân Hiền Tề, cũng là một biện pháp không tồi.
Sau khi Mị Ảnh rời khỏi, Quân Khuynh Vũ ngồi xuống ghế bên cạnh bàn đá trong viện, thản nhiên tự đắc uống trà, vẻ mặt hắn như mây trời, cao nhã mà không thể leo lên, chén trà trong tay còn tỏa ra từng làn hơi nóng, làm cho dung nhan phong hoa tuyệt đại của hắn tựa như ảo mộng.
Mà bên trong con ngươi tối đen sâu thẳm ẩn ẩn một tia lo lắng. Liễu Cẩm Tú đột nhiên mời Lạc Khuynh Hoàng ghé phủ uống trà, mục đích tuyệt không đơn thuần, dựa vàotrí tuệ của Lạc Khuynh Hoàng không thể không biết được, nhưng nàng ấy vẫn lựa chọn tin tưởng Liễu Cẩm Tú, lựa chọn một mình đi. Hoàng nhi của hắn a, đúng là vẫn chưa làm được nữ tử lãnh tâm lãnh tính a.
Mà Lạc Khuynh Hoàng lúc này đã đến phủ đệ của Quân Hiền Tề.
Liễu Cẩm Tú nhìn thấy Lạc Khuynh Hoàng một mình đến, ánh mắt có chút lóe lóe, nhẹ nhàng cắn môi, tựa hồ là đang giãy dụa, tươi cười trên mặt có chút mất tự nhiên, nghênh đón, nói với Lạc Khuynh Hoàng, “Khuynh Hoàng quận chúa, ngươi đã đến rồi?”
Lạc Khuynh Hoàng đáy mắt lướt qua một tia lương ý, bên trong con ngươi đen như mực lóe ra tinh quang, khóe môi gợi lên một chút ý vị thâm trường tươi cười, bất động thanh sắc đáp, “Không biết vương phi mời Khuynh Hoàng đến quý phủ, là có chuyện gì?”
Liễu Cẩm Tú không chú ý đến tinh quang dưới đáy mắt của Lạc Khuynh Hoàng, thấy Lạc Khuynh Hoàng nói chuyện với nàng vẫn như từ trước tới nay, cảm giác áy náy không khỏi dâng lên, ngẩn người, mới miễn cưỡng cười đáp, “Có một số việc muốn nói với Khuynh Hoàng quận chúa, không bằng chúng ta vào nhà, vừa uống trà vừa nói đi.”
Lạc Khuynh Hoàng hơi nhíu mày, bên trong con ngươi tối tăm hiện lên một tia cảnh giác, ngưng tụ thính lực nghe ngóng động tĩnh bốn phía, sắc mặt có chút trầm xuống, trong mắt mang theo vài phần ngưng trọng, khóe môi gợi lên tươi cười, từ từ nói, “Nói đến uống trà, thật ra Khuynh Hoàng có biết một chỗ, trà nghệ không tệ, không biết vương phi có nguyện ý di giá hay không?”
Liễu Cẩm Tú đương nhiên không dự đoán được Lạc Khuynh Hoàng sẽ nói như thế, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết đáp lời như thế nào.
Lạc Khuynh Hoàng nhìn Liễu Cẩm Tú thất thần không nói lời nào, trong lòng hiện lên một tia cảm giác mất mát. Liễu Cẩm Tú quả nhiên muốn động tay chân trong trà sao? Ngày xưa là nữ tử cả người nhu nhược, ngay cả phu quân cưới nữ tử khác, hại chết đứa nhỏ của mình đều không tính toán, nay làm sao có thể biến thành bộ dáng này?
Trong mắt lướt qua một tia đau xót, tươi cười trên mặt Lạc Khuynh Hoàng cũng không thay đổi, nói, “Vương phi chẳng lẽ không muốn sao?”
Liễu Cẩm Tú muốn động thủ trong trà, muốn dùng nàng để áp chế Quân Khuynh Vũ sao? Làm sao nàng có thể dễ dàng để cho Liễu Cẩm Tú như nguyện đây? Chính là nàng chưa thể trực tiếp trở mặt với Liễu Cẩm Tú, vừa rồi nàng ngưng thần nghe được một chút, bên trong viện này mai phục ít nhất mấy chục cao thủ, nếu nàng công nhiên trở mặtvới Liễu Cẩm Tú, sợ là hôm nay sẽ có đến mà không có về .
“Làm sao có thể. Chỉ là trong phủ đã chuẩn bị trà, nếu không uống, sợ là sẽ lạnh .” Liễu Cẩm Tú cười có chút mất tự nhiên, nhìn Lạc Khuynh Hoàng, tiếp tục nói, “Chỗ trà đạo Khuynh Hoàng quận chúa nói đến, ngày khác chúng ta có thể lại đi a.”
Bên trong con ngươi đen thùi của Lạc Khuynh Hoàng mang theo vài phần suy nghĩ, nếu hiện tại nàng không đi vào, như vậy cao thủ mai phục trong chỗ tối nhất định sẽ ào ạt lộ ra, đến lúc đó nàng hình như khó có thể thoát thân, không bằng hiện tại theo Liễu Cẩm Tú vào nhà, giả vờ uống xong trà, lại tùy cơ hành động.
Nghĩ đến đây, Lạc Khuynh Hoàng gợi lên bình tĩnh tự nhiêntươi cười, từ từ cười nói, “Như thế cũng tốt. Vương phi mời dẫn đường.”
Liễu Cẩm Tú vốn nghĩ Lạc Khuynh Hoàng sẽ nhìn ra manh mối, mười phần khẩn trương, bây giờ nghe Lạc Khuynh Hoàng nói như thế, lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi, tươi cười dẫn Lạc Khuynh Hoàng vào phòng.
Lạc Khuynh Hoàng cùng Liễu Cẩm Tú ngồi xuống ghế, Liễu Cẩm Tú thay Lạc Khuynh Hoàng rót một ly trà, nhưng không vội vã đưa cho Lạc Khuynh Hoàng, mà là ngưng thần nhìn Lạc Khuynh Hoàng, nói, “Khuynh Hoàng quận chúa, Cẩm Tú muốn hỏi ngươi một vấn đề.”
Lạc Khuynh Hoàng nhíu mày,bên trong con ngươi u hắc hiện lên một tia nghi hoặc, Liễu Cẩm Tú còn muốn hỏi nàng vấn đề gì? Trong lòng tuy là nghi hoặc, ở mặt ngoài vẫn bất động thanh sắc đáp, “Không biết vương phi có vấn đề gì muốn hỏi Khuynh Hoàng?”
“Thất hoàng tử thật sự không thể không đoạt đế vị sao? Nếu Hiền Tề làm đế, ta sẽ khuyên hắn đối xử tử tế với các ngươi, các ngươi có thể buông tha hay không?” Trong mắt Liễu Cẩm Tú mang theo một tia chờ đợi, ánh mắt sáng quắc nhìn Lạc Khuynh Hoàng, bàn tay nắm chặt chén trà, tựa hồ cũng không nguyện ý để Lạc Khuynh Hoàng uống chén trà này.
Lạc Khuynh Hoàng nhìn Liễu Cẩm Tú, lãnh ý dưới đáy mắt dần dần biến mất, toát ra một tia ấm áp, đáy lòng yên lặng thở dài một hơi, muốn xuống tayvới nàng, sợ cũng không phải là ý nguyện của Liễu Cẩm Tú, nếu không nàng ấy cần gì phải giãy dụa như thế, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt nàng?
Hiện tại nàng ấy rõ ràng có thể trực tiếp đưa trà cho nàng uống, nhưng vì sao muốn trước khi nàng uống lại hỏi vấn đề này, làm cho người ta nghi hoặc? Nàng ấy rõ ràng là không muốn hại nàng!
Như vậy, nguyên nhânLiễu Cẩm Tú làm như thế, sợ đều là vì Quân Hiền Tề đi. Quân Hiền Tề nạp thiếp nàng ấy có thể không oán không hối, Quân Hiền Tề tự tay hại chết đứa nhỏ của nàng, nàng ấy cũng có thể không oán không hận. Tình cảm Liễu Cẩm Tú dành cho Quân Hiền Tề, thật là có thể khiến nàng ta làm bất cứ chuyện gì .
Đáy lòng nhẹ nhàng thở dài một hơi, nhìn chờ đợi trong mắtLiễu Cẩm Tú, trong mắt Lạc Khuynh Hoàng hiện lên một chút bất đắc dĩ. Nàng đương nhiên cũng không nguyện ý đấu đến ngươi chết ta sống, nhưng hoàng tộc phân tranh từ xưa đã như vậy. Cho dù hiện tại nàng có hứa hẹn sẽ bỏ qua Quân Hiền Tề, Quân Hiền Tề sợ là cũng sẽ không bỏ qua nàng, huống chi, nàng tuyệt sẽ không thay mặt Quân Khuynh Vũ hứa hẹn như vậy, mặc kệ hứa hẹn nàylà thật hay giả.
“Đế thế năng giả cư chi (ngồi trên đế vị phải dựa vào năng lực). Ta tin tưởng Vũ so với đại hoàng tử sẽ làm tốt hơn.” Lạc Khuynh Hoàng không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp, trong mắt tràn đầy tín nhiệm cùng luyến ái đối với Quân Khuynh Vũ, nàng nhìn vào mắt Liễu Cẩm Tú, từng chữ lần lượt nói, “Nếu là Vũ kế vị, ta cũng có thể cam đoan, các ngươi áo cơm không lo!”
Liễu Cẩm Tú nghe được lời nói của Lạc Khuynh Hoàng, trong mắt hiện lên một tia do dự, cái chén nắm ở trong tay cũng có chút run run, nàng do dự nhìn Lạc Khuynh Hoàng.
Lạc Khuynh Hoàng cũng trấn định tự nhiên nhìn Liễu Cẩm Tú. Liễu Cẩm Tú thật sự không thích hợp làm chuyện như vậy, hôm nay ngồi ở chỗ này, cho dù không phải là nàng ấy, đổi lại là một người nào đó có chút tâm cơ nhân, đều có thể đủ nhìn ra chén trà này có vấn đề.
“Vương phi không bằng nên suy nghĩ về đề nghị của ta.” Lạc Khuynh Hoàng mỉm cười nhìn Liễu Cẩm Tú, trong lời nói mang theo ba phần tính kế bảy phần thân thiết nói, “Đại hoàng tử không giống với Vũ. Nếu hắn đăng cơ, ngày sau không biết sẽ có bao nhiêu phi tử, đến thời điểm đó, chỉ sợ vương phi muốn khóc cũng không kịp .”
Liễu Cẩm Tú nghe xong Lạc Khuynh Hoàng nói, càng thêm do dự.
Đúng lúc này cửa phòng bị đẩy ra, Quân Hiền Tề mang theo vẻ mặt ôn hòa đi đến, nhưng nếu cẩn thận quan sát vẫn có thể nhìn thấy khóe mắt hắn chợt lóe qua hung ác nham hiểm.
“Cẩm Tú thỉnh Khuynh Hoàng quận chúa đến phủ, sao không nói với ta một tiếng?” Quân Hiền Tề làm bộ như không biết chuyện này, liếc nhìn Lạc Khuynh Hoàng một cái, lập tức đưa lưng về phía Lạc Khuynh Hoàng, nháy mắt với Liễu Cẩm Tú.
Trong mắt Liễu Cẩm Tú lại hiện lên kịch liệt giãy dụa, Quân Hiền Tề thấy thế, một phen đoạt lấy chén trà trong tay Liễu Cẩm Tú, cười nói, “Đây không phải là tuyết sơn long tỉnh mấy ngày trước phụ vương ban thưởng sao? Cẩm Tú chiêu đãi Khuynh Hoàng quận chúa thật rất chu đáo.”
Lạc Khuynh Hoàng bất động thanh sắc nhìn Quân Hiền Tề, ngưng trọng trong mắt càng thêm rõ ràng, nhưng trên mặt ẫn bất động thanh sắc, khóe môi còn gợi lên tươi cười, từ từ nói, “Tuyết sơn long tỉnh? Này thật đúng là trà tốt khó tìm.”
Quân Hiền Tề nghe Lạc Khuynh Hoàng nói, liền đưa cái chén cho Lạc Khuynh Hoàng, Liễu Cẩm Tú trơ mắt nhìn Quân Hiền Tề đem chén trà cho Lạc Khuynh Hoàng, đôi mắt hiện lên một chút cảm xúcphức tạp, nghiêng đi hai má, không hề nhìn lại.
Lạc Khuynh Hoàng đem trà đưa tới trước mũi ngửi ngửi, làm như là đang hưởng thụ hương trà, biểu tình của nàng vô cùng thích ý, khóe môi còn gợi lên ý cười, nhưng sâu dưới đáy mắt cũng hàm chứa tinh quang.
Trà tuyết sơn long tỉnh này có hương nồng hậu, che dấu trong trà hương vị của nhuyễn cốt tán, nhưng đối với Lạc Khuynh Hoàng chuyên môn nghiên cứu độc dược, nàng vẫn có thể ngửi một chút liền nhận ra trong trà có nhuyễn cốt tán.
Khóe môi không khỏi gợi lên một chút tươi cười. Sau khi nàng đổi huyết với Tuyết Lạc Y cũng đã bách độc bất xâm , cho dù là kịch độc thì đối nàng cũng không có chút tác dụng, huống chi chỉ là nhuyễn cốt tán?
Thản nhiên tự đắc uống một ngụm, Lạc Khuynh Hoàng khóe môi giương lên tươi cười, từ từ nói, “Quả nhiên là trà ngon, hương vị thật sự là hương nùng ngon miệng.”
Quân Hiền Tề mắt thấy Lạc Khuynh Hoàng uống hết chén trà, khóe môi giương lên một tia tươi cười đắc ý không dễ phát hiện, làm bộ như ôn hòa nói, “Khuynh Hoàng quận chúa không chê là tốt rồi.”
Lạc Khuynh Hoàng mỉm cười nhìn Quân Hiền Tề, khóe mắt lướt nhanh nhìn qua một chút bài trí trong phòng, lại ngưng thần nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, đáy mắt hiện lên một chút quyết tuyệt, nàng bất động thanh sắc tiêu sái đến bên cạnh Liễu Cẩm Tú, từ từ nói, “Đó là do tay nghề vương phi tốt. Thú được một vương phi tốt như thế, đại hoàng tử phải quý trọng mới được.”
“Đó là tất nhiên. Bản điện tự nhiên sẽ hảo hảo quý trọng Cẩm Tú.” Quân Hiền Tề nghe Lạc Khuynh Hoàng nói, ôn nhu nhìn Liễu Cẩm Tú, bộ dáng thâm tình chân thành.
Liễu Cẩm Tú nhìn đến thâm tình bên trong con ngươi của Quân Hiền Tề, khóe môi lộ ra tươi cười, dịu dàng cười cười.
Lạc Khuynh Hoàng nhìn ý cười trong mắt Liễu Cẩm Tú, đáy lòng yên lặng thở dài một hơi, từ từ nói, “Nữ tử ôn nhu thiện lương như Cẩm Tú, có thể vì đại hoàng tử làm được như thế, cũng xác thực không dễ.”
Những lời này nói xong, Liễu Cẩm Tú cùng Quân Hiền Tề đồng thời thay đổi sắc mặt, trên mặt Quân Hiền Tề hiện lên một tia hung ác nham hiểm, mà tay Lạc Khuynh Hoàng đã lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai bắt lấy cổ Liễu Cẩm Tú.
“Lạc Khuynh Hoàng, ngươi làm cái gì?” Quân Hiền Tề nhìn thấy Lạc Khuynh Hoàng đột nhiên ra tay chế trụ cổ Liễu Cẩm Tú, không khỏi cả kinh nói.
Lạc Khuynh Hoàng một tay giữ chặt cổ Liễu Cẩm Tú hướng tới cửa thối lui, một bên câu môi đối với Quân Hiền Tề cười lạnh nói, “Làm cái gì? Đại hoàng tử hôm nay thỉnh Khuynh Hoàng đến là vì làm cái gì?”
“Ngươi đã biết. Vậy vì sao ngươi còn uống chén trà kia?” Quân Hiền Tề nghe Lạc Khuynh Hoàng nói, không khỏi kinh ngạc nói.
Trong mắt Lạc Khuynh Hoàng hiện lên một đạo tinh quang. Nếu nàng không uống hết chén trà kia, làm sao có cơ hội kèm hai bên Liễu Cẩm Tú, vừa rồi từ một nơi bí mật gần đó vẫn có người âm thầm bảo hộ Liễu Cẩm Tú, chỉ cần nàng vừa động thủ, sợ là lập tức sẽ có ám khí đánh úp về phía nàng.
“Nếu không uống chén tràkia, ta làm sao có thể đắc thủ?” Trong mắt Lạc Khuynh Hoàng mang theo một đạo tàn khốc, nàng nhìn Liễu Cẩm Tú, chỉ thấy Liễu Cẩm Tú sắc mặt tái nhợt, trong mắt là kinh hoảng cùng xin lỗi, trong lòng Lạc Khuynh Hoàng xẹt qua một tia không đành lòng, nhưng vẫn cứng rắn nói, “Sau khi ta rời khỏi đại hoàng tử phủ đệ tự nhiên sẽ thả vương phi trở về!”
Lạc Khuynh Hoàng kèm hai bên Liễu Cẩm Tú thối lui. Mà sát thủ mai phục trong viện nhìn thấy Lạc Khuynh Hoàng kèm hai bên Liễu Cẩm Tú cũng đều đi ra khỏi chỗ tối, Lạc Khuynh Hoàng nhìn quét sơ qua, có hơn ba mươi người, thoạt nhìn võ công cũng không tệ.
Nhóm sát thủ bao vây quanh Lạc Khuynh Hoàng cùng Liễu Cẩm Tú, chậm chạp không dám động thủ.
“Lạc Khuynh Hoàng, ngươi cho là ngươi uy hiếp Cẩm Tú là có thể rời khỏi nơi này sao?” Trong mắt Quân Hiền Tề hiện lên một tia hung ác nham hiểm, điên cuồng nhìn Lạc Khuynh Hoàng, mang theo một tia quyết tuyệt cùng ngoan ý nói, “Tiến lên cho ta, nhất định phải bắt sống Lạc Khuynh Hoàng! Nàng trúng nhuyễn cốt tán, không bao lâu sẽ mất hết khí lực!”
Lạc Khuynh Hoàng nghe Quân Hiền Tề lời nói, có chút rùng mình, lạnh giọng hỏi, “Ngươi sẽ mặc kệ sống chết của vương phi sao?”
Nghe Lạc Khuynh Hoàng nói, Liễu Cẩm Tú đang bị Lạc Khuynh Hoàng khống chế cũng nâng lên đôi mắt, nhìn Quân Hiền Tề, Quân Hiền Tề nhìn đến tầm mắtcủa Liễu Cẩm Tú, nghiêng đi hai má, tránh khỏi tầm mắt của nàng, lạnh giọng nói, “Vương phi không có còn có thể thú, nhưng ngôi vị hoàng đế này không có, e là ngay cả mệnh cũng không còn. Khuynh Hoàng quận chúa là người thông minh, người nói, bản điện sẽ chọn thế nào đây?”
“Quân Hiền Tề! Ngươi thật sự là cầm thú!” Lạc Khuynh Hoàng nghe Quân Hiền Tề nói như thế, không khỏi tức giận, trong mắt hiện lên lãnh ý, căm tức nhìn Quân Hiền Tề, lạnh giọng nói, “Ngươi làm như vậy không phải là phụ một mảnh chân tình của Cẩm Tú đối với ngươi sao?”
“Cẩm Tú? Quan hệ giữa Khuynh Hoàng quận chúa và vương phi của bản điện thì ra rất tốt sao? Như vậy, có lẽ bản điện sẽ không bởi vậy mà mất đi vương phi đâu.” Quân Hiền Tề nghe Lạc Khuynh Hoàng nói, trong mắt mang theo hung ác nham hiểm, âm hiểm cười nhìn Lạc Khuynh Hoàng.
Thời điểm Liễu Cẩm Tú nghe được Quân Hiền Tề nói câu nói kia,sắc mặt tái nhợt, không còn chút huyết sắc.
Nàng có thể chịu được Quân Hiền Tề yêu thương nữ tử khác mà vắng vẻ nàng, chỉ cần hắn còn ở bên cạnh nàng là tốt rồi. Nàng có thể chịu được Quân Hiền Tề xuống tay hại chết đứa nhỏ của nàng, chỉ cần hắn không phải cố ý là tốt rồi. Nàng thậm chí có thể vì hắn phản bội cả thiên hạ, nhưng cuối cùng thì sao, nàng có được cái gì?
Hắn nói, vương phi không có còn có thể lại thú, nhưng ngôi vị hoàng đế này không có, sợ là ngay cả mệnh cũng không còn. Khuynh Hoàng quận chúa là người thông minh, ngươi nói, bản điện sẽ chọn thế nào đây?
Thì ra nàng ở trong lòng hắn căn bản ngay cả một góc của ngôi vị hoàng đế cũng không bằng a!
Sát thủ chung quanh nghe mệnh lệnh của Quân Hiền Tề đã chuẩn bị động thủ , Lạc Khuynh Hoàng nhìn thấy sát thủ rục rịch, mày nhíu lại thật sâu. Nàng không phải thật sự muốn tính mạng của Liễu Cẩm Tú, tự nhiên sẽ không thật sự sát hại nàng ấy, khả nếu không uy hiếp Liễu Cẩm Tú, một mình nàng đối phó với bao nhiêu đây sát thủ, sợ là không dễ dàng.
Mắt thấy nhóm sát thủ toàn bộ vọt lại đây, Lạc Khuynh Hoàng thân thủ đem Liễu Cẩm Tú đẩy ra ngoài, lấy ra cây quạt mang theo bên hông, bên trong con ngươi đen thùi mang theo sát phạt, lạnh lùng đối mặt với sát thủ.
Cây quạt trong tay là Quân Khuynh Vũ đưa cho nàng. Nàng gắt gao nắm, ngưng thần nhìn sát thủ chung quanh. Nàng cùng Quân Khuynh Vũ tập võ đã gần hai năm, tuy rằng kém khá xa so với Quân Khuynh Vũ, nhưng cũng coi như là tiến bộ thần tốc, đối phó với đám sát thủ này, cũng không phải hoàn toàn không thể.
Huống chi Quân Hiền Tề nếu muốn dùng nàng để uy hiếp Quân Khuynh Vũ, tất nhiên sẽ không giết nàng, nhóm sát thủ đối phó với nàng tất nhiên là thủ hạ lưu tình, sẽ không làm nàng bị thương, nàng có thể lợi dụng điểm này, tìm cơ hội lao ra ngoài, chỉ cần rời khỏi phủ đệ của Quân Hiền Tề, bên ngoài còn có người của Phi Hoa Lâu tiếp ứng.
Cây quạt từ trong tay Lạc Khuynh Hoàng bay ra, xinh đẹp quay về, cắt đứt yết hầu ba gã sát thủ, ngay cả tơ máu còn chưa kịp bắn ra, ba gã sát thủ lập tức ngã gục, ba mươi sát thủ khác nhìn thấy một chiêu này của Lạc Khuynh Hoàng, đều ngừng lại, kinh ngạc nhìn Lạc Khuynh Hoàng.
“Khuynh Thành câu hồn phiến? Ngươi cùng Lưu Cảnh công tử có quan hệ gì?” Trong mắt sát thủ này hiện lên một tia kinh sợ, nhìn Lạc Khuynh Hoàng, tựa hồ có chút kiêng kị cây quạt trong tay Lạc Khuynh Hoàng.
Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng ôm lấy lạnh lùng tà mị tươi cười, làm cho dung nhan vốn khuynh quốc khuynh thành của nàng có vài phần yêu dị, cây quạt trong tay nàng cũng không phải là cây quạt của Quân Khuynh Vũ, chỉ là Quân Khuynh Vũ dựa theo cây quạt của hắnlàm một cái khác giống như vậy, nói là muốn tạo thành một đôi, bất quá thoạt nhìn, cây quạt này đối với những người này rất có tác dụng uy hiếp.
Lạc Khuynh Hoàng phức tạp nhìn bái thiếptrong tay, trên mặt gợi lên một chút tươi cười, đáp, “Có thể là muốn biện hộ cho Quân Hiền Tề.”
“Vẫn nên cẩn thận thì hơn. Ta đi cùng nàng.” Quân Khuynh Vũ tùy tiện ném bái thiếpsang một bên, nhíu mày nhìn Lạc Khuynh Hoàng, bên trong con ngươi đen như mực mang theo vài phần thân thiết lo lắng.
Lạc Khuynh Hoàng không nói gì, chỉ hơi nhíu mi. Quan hệ giữa nàng và Liễu Cẩm Tú không tính là mười phần tốt, nhưng cũng không quá tệ. Ít nhất sau vài lần tiếp xúc, Liễu Cẩm Tú đem lại cho nàng cảm giác dịu dàng mà thiện lương. Huống chi nàng đã từng cứu Liễu Cẩm Tú, Liễu Cẩm Tú có lẽ sẽ không làm việc bất lợi cho nàng.
“Vẫn là để một mình ta đi thôi. Ta sẽ cẩn thận.” Lạc Khuynh Hoàng trầm mặc một hồi, nói với Quân Khuynh Vũ, cùng lắm là Liễu Cẩm Tú yêu cầu nàng buông tha Quân Hiền Tề nhỉ? Nếu nàng để Quân Khuynh Vũ đi cùng, chỉ sợ Liễu Cẩm Tú sẽ không mở miệng được .
Quân Khuynh Vũ mím môi nhìn Lạc Khuynh Hoàng, bên trong con ngươi tối đen như mực không có nửa phần gợn sóng, một mảnh đen đặc che dấu nỗi lòng hắn giờ phút này, chỉ là đôi mày nhíu lại vẫn biểu lộ hết lo lắng và quan tâm của hắn. Hắn trầm mặc một hồi, mới từ từ đáp, “Vậy Hoàng nhi phải cẩn thận.”
Sau khi Lạc Khuynh Hoàng xuất môn, Quân Khuynh Vũ lập tức gọi Mị Ảnh đi ra.
“Lập tức đưa bái thiếp cho Tư Triệt.” Quân Khuynh Vũ giao bái thiếp trong tay cho Mị Ảnh, bên trong con ngươi đen thùi mang theo một tia cao thâm, ẩn ẩn lộ ra vài phần tinh quang.
Nếu Lạc Khuynh Hoàng không muốn hắn đi theo, hắn liền không đi. Nhưng hắn vẫn lo lắng Lạc Khuynh Hoàng có chuyện ngoài ý muốn, cho nên mới đem bái thiếp giao cho Liễu Tư Triệt. Dựa vào tình ý của Liễu Tư Triệt đối với Lạc Khuynh Hoàng, tất nhiên sẽ không ngồi yên không để ý.
Nếu Liễu Cẩm Tú không có tâm tư khác, chỉ là muốn cầu Lạc Khuynh Hoàng, như vậy Liễu Tư Triệt đi, cũng sẽ không có ảnh hưởng gì. Nếu Liễu Cẩm Tú có tâm tư khác, Liễu Tư Triệt đi, tất nhiên cũng có thể ngăn cản, hơn nữa có thể khuấy lên hiềm khích giữa Liễu Tư Triệt và Liễu Cẩm Tú, như vậy đối với việc chia rẽ Liễu gia và Quân Hiền Tề, cũng là một biện pháp không tồi.
Sau khi Mị Ảnh rời khỏi, Quân Khuynh Vũ ngồi xuống ghế bên cạnh bàn đá trong viện, thản nhiên tự đắc uống trà, vẻ mặt hắn như mây trời, cao nhã mà không thể leo lên, chén trà trong tay còn tỏa ra từng làn hơi nóng, làm cho dung nhan phong hoa tuyệt đại của hắn tựa như ảo mộng.
Mà bên trong con ngươi tối đen sâu thẳm ẩn ẩn một tia lo lắng. Liễu Cẩm Tú đột nhiên mời Lạc Khuynh Hoàng ghé phủ uống trà, mục đích tuyệt không đơn thuần, dựa vàotrí tuệ của Lạc Khuynh Hoàng không thể không biết được, nhưng nàng ấy vẫn lựa chọn tin tưởng Liễu Cẩm Tú, lựa chọn một mình đi. Hoàng nhi của hắn a, đúng là vẫn chưa làm được nữ tử lãnh tâm lãnh tính a.
Mà Lạc Khuynh Hoàng lúc này đã đến phủ đệ của Quân Hiền Tề.
Liễu Cẩm Tú nhìn thấy Lạc Khuynh Hoàng một mình đến, ánh mắt có chút lóe lóe, nhẹ nhàng cắn môi, tựa hồ là đang giãy dụa, tươi cười trên mặt có chút mất tự nhiên, nghênh đón, nói với Lạc Khuynh Hoàng, “Khuynh Hoàng quận chúa, ngươi đã đến rồi?”
Lạc Khuynh Hoàng đáy mắt lướt qua một tia lương ý, bên trong con ngươi đen như mực lóe ra tinh quang, khóe môi gợi lên một chút ý vị thâm trường tươi cười, bất động thanh sắc đáp, “Không biết vương phi mời Khuynh Hoàng đến quý phủ, là có chuyện gì?”
Liễu Cẩm Tú không chú ý đến tinh quang dưới đáy mắt của Lạc Khuynh Hoàng, thấy Lạc Khuynh Hoàng nói chuyện với nàng vẫn như từ trước tới nay, cảm giác áy náy không khỏi dâng lên, ngẩn người, mới miễn cưỡng cười đáp, “Có một số việc muốn nói với Khuynh Hoàng quận chúa, không bằng chúng ta vào nhà, vừa uống trà vừa nói đi.”
Lạc Khuynh Hoàng hơi nhíu mày, bên trong con ngươi tối tăm hiện lên một tia cảnh giác, ngưng tụ thính lực nghe ngóng động tĩnh bốn phía, sắc mặt có chút trầm xuống, trong mắt mang theo vài phần ngưng trọng, khóe môi gợi lên tươi cười, từ từ nói, “Nói đến uống trà, thật ra Khuynh Hoàng có biết một chỗ, trà nghệ không tệ, không biết vương phi có nguyện ý di giá hay không?”
Liễu Cẩm Tú đương nhiên không dự đoán được Lạc Khuynh Hoàng sẽ nói như thế, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết đáp lời như thế nào.
Lạc Khuynh Hoàng nhìn Liễu Cẩm Tú thất thần không nói lời nào, trong lòng hiện lên một tia cảm giác mất mát. Liễu Cẩm Tú quả nhiên muốn động tay chân trong trà sao? Ngày xưa là nữ tử cả người nhu nhược, ngay cả phu quân cưới nữ tử khác, hại chết đứa nhỏ của mình đều không tính toán, nay làm sao có thể biến thành bộ dáng này?
Trong mắt lướt qua một tia đau xót, tươi cười trên mặt Lạc Khuynh Hoàng cũng không thay đổi, nói, “Vương phi chẳng lẽ không muốn sao?”
Liễu Cẩm Tú muốn động thủ trong trà, muốn dùng nàng để áp chế Quân Khuynh Vũ sao? Làm sao nàng có thể dễ dàng để cho Liễu Cẩm Tú như nguyện đây? Chính là nàng chưa thể trực tiếp trở mặt với Liễu Cẩm Tú, vừa rồi nàng ngưng thần nghe được một chút, bên trong viện này mai phục ít nhất mấy chục cao thủ, nếu nàng công nhiên trở mặtvới Liễu Cẩm Tú, sợ là hôm nay sẽ có đến mà không có về .
“Làm sao có thể. Chỉ là trong phủ đã chuẩn bị trà, nếu không uống, sợ là sẽ lạnh .” Liễu Cẩm Tú cười có chút mất tự nhiên, nhìn Lạc Khuynh Hoàng, tiếp tục nói, “Chỗ trà đạo Khuynh Hoàng quận chúa nói đến, ngày khác chúng ta có thể lại đi a.”
Bên trong con ngươi đen thùi của Lạc Khuynh Hoàng mang theo vài phần suy nghĩ, nếu hiện tại nàng không đi vào, như vậy cao thủ mai phục trong chỗ tối nhất định sẽ ào ạt lộ ra, đến lúc đó nàng hình như khó có thể thoát thân, không bằng hiện tại theo Liễu Cẩm Tú vào nhà, giả vờ uống xong trà, lại tùy cơ hành động.
Nghĩ đến đây, Lạc Khuynh Hoàng gợi lên bình tĩnh tự nhiêntươi cười, từ từ cười nói, “Như thế cũng tốt. Vương phi mời dẫn đường.”
Liễu Cẩm Tú vốn nghĩ Lạc Khuynh Hoàng sẽ nhìn ra manh mối, mười phần khẩn trương, bây giờ nghe Lạc Khuynh Hoàng nói như thế, lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi, tươi cười dẫn Lạc Khuynh Hoàng vào phòng.
Lạc Khuynh Hoàng cùng Liễu Cẩm Tú ngồi xuống ghế, Liễu Cẩm Tú thay Lạc Khuynh Hoàng rót một ly trà, nhưng không vội vã đưa cho Lạc Khuynh Hoàng, mà là ngưng thần nhìn Lạc Khuynh Hoàng, nói, “Khuynh Hoàng quận chúa, Cẩm Tú muốn hỏi ngươi một vấn đề.”
Lạc Khuynh Hoàng nhíu mày,bên trong con ngươi u hắc hiện lên một tia nghi hoặc, Liễu Cẩm Tú còn muốn hỏi nàng vấn đề gì? Trong lòng tuy là nghi hoặc, ở mặt ngoài vẫn bất động thanh sắc đáp, “Không biết vương phi có vấn đề gì muốn hỏi Khuynh Hoàng?”
“Thất hoàng tử thật sự không thể không đoạt đế vị sao? Nếu Hiền Tề làm đế, ta sẽ khuyên hắn đối xử tử tế với các ngươi, các ngươi có thể buông tha hay không?” Trong mắt Liễu Cẩm Tú mang theo một tia chờ đợi, ánh mắt sáng quắc nhìn Lạc Khuynh Hoàng, bàn tay nắm chặt chén trà, tựa hồ cũng không nguyện ý để Lạc Khuynh Hoàng uống chén trà này.
Lạc Khuynh Hoàng nhìn Liễu Cẩm Tú, lãnh ý dưới đáy mắt dần dần biến mất, toát ra một tia ấm áp, đáy lòng yên lặng thở dài một hơi, muốn xuống tayvới nàng, sợ cũng không phải là ý nguyện của Liễu Cẩm Tú, nếu không nàng ấy cần gì phải giãy dụa như thế, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt nàng?
Hiện tại nàng ấy rõ ràng có thể trực tiếp đưa trà cho nàng uống, nhưng vì sao muốn trước khi nàng uống lại hỏi vấn đề này, làm cho người ta nghi hoặc? Nàng ấy rõ ràng là không muốn hại nàng!
Như vậy, nguyên nhânLiễu Cẩm Tú làm như thế, sợ đều là vì Quân Hiền Tề đi. Quân Hiền Tề nạp thiếp nàng ấy có thể không oán không hối, Quân Hiền Tề tự tay hại chết đứa nhỏ của nàng, nàng ấy cũng có thể không oán không hận. Tình cảm Liễu Cẩm Tú dành cho Quân Hiền Tề, thật là có thể khiến nàng ta làm bất cứ chuyện gì .
Đáy lòng nhẹ nhàng thở dài một hơi, nhìn chờ đợi trong mắtLiễu Cẩm Tú, trong mắt Lạc Khuynh Hoàng hiện lên một chút bất đắc dĩ. Nàng đương nhiên cũng không nguyện ý đấu đến ngươi chết ta sống, nhưng hoàng tộc phân tranh từ xưa đã như vậy. Cho dù hiện tại nàng có hứa hẹn sẽ bỏ qua Quân Hiền Tề, Quân Hiền Tề sợ là cũng sẽ không bỏ qua nàng, huống chi, nàng tuyệt sẽ không thay mặt Quân Khuynh Vũ hứa hẹn như vậy, mặc kệ hứa hẹn nàylà thật hay giả.
“Đế thế năng giả cư chi (ngồi trên đế vị phải dựa vào năng lực). Ta tin tưởng Vũ so với đại hoàng tử sẽ làm tốt hơn.” Lạc Khuynh Hoàng không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp, trong mắt tràn đầy tín nhiệm cùng luyến ái đối với Quân Khuynh Vũ, nàng nhìn vào mắt Liễu Cẩm Tú, từng chữ lần lượt nói, “Nếu là Vũ kế vị, ta cũng có thể cam đoan, các ngươi áo cơm không lo!”
Liễu Cẩm Tú nghe được lời nói của Lạc Khuynh Hoàng, trong mắt hiện lên một tia do dự, cái chén nắm ở trong tay cũng có chút run run, nàng do dự nhìn Lạc Khuynh Hoàng.
Lạc Khuynh Hoàng cũng trấn định tự nhiên nhìn Liễu Cẩm Tú. Liễu Cẩm Tú thật sự không thích hợp làm chuyện như vậy, hôm nay ngồi ở chỗ này, cho dù không phải là nàng ấy, đổi lại là một người nào đó có chút tâm cơ nhân, đều có thể đủ nhìn ra chén trà này có vấn đề.
“Vương phi không bằng nên suy nghĩ về đề nghị của ta.” Lạc Khuynh Hoàng mỉm cười nhìn Liễu Cẩm Tú, trong lời nói mang theo ba phần tính kế bảy phần thân thiết nói, “Đại hoàng tử không giống với Vũ. Nếu hắn đăng cơ, ngày sau không biết sẽ có bao nhiêu phi tử, đến thời điểm đó, chỉ sợ vương phi muốn khóc cũng không kịp .”
Liễu Cẩm Tú nghe xong Lạc Khuynh Hoàng nói, càng thêm do dự.
Đúng lúc này cửa phòng bị đẩy ra, Quân Hiền Tề mang theo vẻ mặt ôn hòa đi đến, nhưng nếu cẩn thận quan sát vẫn có thể nhìn thấy khóe mắt hắn chợt lóe qua hung ác nham hiểm.
“Cẩm Tú thỉnh Khuynh Hoàng quận chúa đến phủ, sao không nói với ta một tiếng?” Quân Hiền Tề làm bộ như không biết chuyện này, liếc nhìn Lạc Khuynh Hoàng một cái, lập tức đưa lưng về phía Lạc Khuynh Hoàng, nháy mắt với Liễu Cẩm Tú.
Trong mắt Liễu Cẩm Tú lại hiện lên kịch liệt giãy dụa, Quân Hiền Tề thấy thế, một phen đoạt lấy chén trà trong tay Liễu Cẩm Tú, cười nói, “Đây không phải là tuyết sơn long tỉnh mấy ngày trước phụ vương ban thưởng sao? Cẩm Tú chiêu đãi Khuynh Hoàng quận chúa thật rất chu đáo.”
Lạc Khuynh Hoàng bất động thanh sắc nhìn Quân Hiền Tề, ngưng trọng trong mắt càng thêm rõ ràng, nhưng trên mặt ẫn bất động thanh sắc, khóe môi còn gợi lên tươi cười, từ từ nói, “Tuyết sơn long tỉnh? Này thật đúng là trà tốt khó tìm.”
Quân Hiền Tề nghe Lạc Khuynh Hoàng nói, liền đưa cái chén cho Lạc Khuynh Hoàng, Liễu Cẩm Tú trơ mắt nhìn Quân Hiền Tề đem chén trà cho Lạc Khuynh Hoàng, đôi mắt hiện lên một chút cảm xúcphức tạp, nghiêng đi hai má, không hề nhìn lại.
Lạc Khuynh Hoàng đem trà đưa tới trước mũi ngửi ngửi, làm như là đang hưởng thụ hương trà, biểu tình của nàng vô cùng thích ý, khóe môi còn gợi lên ý cười, nhưng sâu dưới đáy mắt cũng hàm chứa tinh quang.
Trà tuyết sơn long tỉnh này có hương nồng hậu, che dấu trong trà hương vị của nhuyễn cốt tán, nhưng đối với Lạc Khuynh Hoàng chuyên môn nghiên cứu độc dược, nàng vẫn có thể ngửi một chút liền nhận ra trong trà có nhuyễn cốt tán.
Khóe môi không khỏi gợi lên một chút tươi cười. Sau khi nàng đổi huyết với Tuyết Lạc Y cũng đã bách độc bất xâm , cho dù là kịch độc thì đối nàng cũng không có chút tác dụng, huống chi chỉ là nhuyễn cốt tán?
Thản nhiên tự đắc uống một ngụm, Lạc Khuynh Hoàng khóe môi giương lên tươi cười, từ từ nói, “Quả nhiên là trà ngon, hương vị thật sự là hương nùng ngon miệng.”
Quân Hiền Tề mắt thấy Lạc Khuynh Hoàng uống hết chén trà, khóe môi giương lên một tia tươi cười đắc ý không dễ phát hiện, làm bộ như ôn hòa nói, “Khuynh Hoàng quận chúa không chê là tốt rồi.”
Lạc Khuynh Hoàng mỉm cười nhìn Quân Hiền Tề, khóe mắt lướt nhanh nhìn qua một chút bài trí trong phòng, lại ngưng thần nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, đáy mắt hiện lên một chút quyết tuyệt, nàng bất động thanh sắc tiêu sái đến bên cạnh Liễu Cẩm Tú, từ từ nói, “Đó là do tay nghề vương phi tốt. Thú được một vương phi tốt như thế, đại hoàng tử phải quý trọng mới được.”
“Đó là tất nhiên. Bản điện tự nhiên sẽ hảo hảo quý trọng Cẩm Tú.” Quân Hiền Tề nghe Lạc Khuynh Hoàng nói, ôn nhu nhìn Liễu Cẩm Tú, bộ dáng thâm tình chân thành.
Liễu Cẩm Tú nhìn đến thâm tình bên trong con ngươi của Quân Hiền Tề, khóe môi lộ ra tươi cười, dịu dàng cười cười.
Lạc Khuynh Hoàng nhìn ý cười trong mắt Liễu Cẩm Tú, đáy lòng yên lặng thở dài một hơi, từ từ nói, “Nữ tử ôn nhu thiện lương như Cẩm Tú, có thể vì đại hoàng tử làm được như thế, cũng xác thực không dễ.”
Những lời này nói xong, Liễu Cẩm Tú cùng Quân Hiền Tề đồng thời thay đổi sắc mặt, trên mặt Quân Hiền Tề hiện lên một tia hung ác nham hiểm, mà tay Lạc Khuynh Hoàng đã lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai bắt lấy cổ Liễu Cẩm Tú.
“Lạc Khuynh Hoàng, ngươi làm cái gì?” Quân Hiền Tề nhìn thấy Lạc Khuynh Hoàng đột nhiên ra tay chế trụ cổ Liễu Cẩm Tú, không khỏi cả kinh nói.
Lạc Khuynh Hoàng một tay giữ chặt cổ Liễu Cẩm Tú hướng tới cửa thối lui, một bên câu môi đối với Quân Hiền Tề cười lạnh nói, “Làm cái gì? Đại hoàng tử hôm nay thỉnh Khuynh Hoàng đến là vì làm cái gì?”
“Ngươi đã biết. Vậy vì sao ngươi còn uống chén trà kia?” Quân Hiền Tề nghe Lạc Khuynh Hoàng nói, không khỏi kinh ngạc nói.
Trong mắt Lạc Khuynh Hoàng hiện lên một đạo tinh quang. Nếu nàng không uống hết chén trà kia, làm sao có cơ hội kèm hai bên Liễu Cẩm Tú, vừa rồi từ một nơi bí mật gần đó vẫn có người âm thầm bảo hộ Liễu Cẩm Tú, chỉ cần nàng vừa động thủ, sợ là lập tức sẽ có ám khí đánh úp về phía nàng.
“Nếu không uống chén tràkia, ta làm sao có thể đắc thủ?” Trong mắt Lạc Khuynh Hoàng mang theo một đạo tàn khốc, nàng nhìn Liễu Cẩm Tú, chỉ thấy Liễu Cẩm Tú sắc mặt tái nhợt, trong mắt là kinh hoảng cùng xin lỗi, trong lòng Lạc Khuynh Hoàng xẹt qua một tia không đành lòng, nhưng vẫn cứng rắn nói, “Sau khi ta rời khỏi đại hoàng tử phủ đệ tự nhiên sẽ thả vương phi trở về!”
Lạc Khuynh Hoàng kèm hai bên Liễu Cẩm Tú thối lui. Mà sát thủ mai phục trong viện nhìn thấy Lạc Khuynh Hoàng kèm hai bên Liễu Cẩm Tú cũng đều đi ra khỏi chỗ tối, Lạc Khuynh Hoàng nhìn quét sơ qua, có hơn ba mươi người, thoạt nhìn võ công cũng không tệ.
Nhóm sát thủ bao vây quanh Lạc Khuynh Hoàng cùng Liễu Cẩm Tú, chậm chạp không dám động thủ.
“Lạc Khuynh Hoàng, ngươi cho là ngươi uy hiếp Cẩm Tú là có thể rời khỏi nơi này sao?” Trong mắt Quân Hiền Tề hiện lên một tia hung ác nham hiểm, điên cuồng nhìn Lạc Khuynh Hoàng, mang theo một tia quyết tuyệt cùng ngoan ý nói, “Tiến lên cho ta, nhất định phải bắt sống Lạc Khuynh Hoàng! Nàng trúng nhuyễn cốt tán, không bao lâu sẽ mất hết khí lực!”
Lạc Khuynh Hoàng nghe Quân Hiền Tề lời nói, có chút rùng mình, lạnh giọng hỏi, “Ngươi sẽ mặc kệ sống chết của vương phi sao?”
Nghe Lạc Khuynh Hoàng nói, Liễu Cẩm Tú đang bị Lạc Khuynh Hoàng khống chế cũng nâng lên đôi mắt, nhìn Quân Hiền Tề, Quân Hiền Tề nhìn đến tầm mắtcủa Liễu Cẩm Tú, nghiêng đi hai má, tránh khỏi tầm mắt của nàng, lạnh giọng nói, “Vương phi không có còn có thể thú, nhưng ngôi vị hoàng đế này không có, e là ngay cả mệnh cũng không còn. Khuynh Hoàng quận chúa là người thông minh, người nói, bản điện sẽ chọn thế nào đây?”
“Quân Hiền Tề! Ngươi thật sự là cầm thú!” Lạc Khuynh Hoàng nghe Quân Hiền Tề nói như thế, không khỏi tức giận, trong mắt hiện lên lãnh ý, căm tức nhìn Quân Hiền Tề, lạnh giọng nói, “Ngươi làm như vậy không phải là phụ một mảnh chân tình của Cẩm Tú đối với ngươi sao?”
“Cẩm Tú? Quan hệ giữa Khuynh Hoàng quận chúa và vương phi của bản điện thì ra rất tốt sao? Như vậy, có lẽ bản điện sẽ không bởi vậy mà mất đi vương phi đâu.” Quân Hiền Tề nghe Lạc Khuynh Hoàng nói, trong mắt mang theo hung ác nham hiểm, âm hiểm cười nhìn Lạc Khuynh Hoàng.
Thời điểm Liễu Cẩm Tú nghe được Quân Hiền Tề nói câu nói kia,sắc mặt tái nhợt, không còn chút huyết sắc.
Nàng có thể chịu được Quân Hiền Tề yêu thương nữ tử khác mà vắng vẻ nàng, chỉ cần hắn còn ở bên cạnh nàng là tốt rồi. Nàng có thể chịu được Quân Hiền Tề xuống tay hại chết đứa nhỏ của nàng, chỉ cần hắn không phải cố ý là tốt rồi. Nàng thậm chí có thể vì hắn phản bội cả thiên hạ, nhưng cuối cùng thì sao, nàng có được cái gì?
Hắn nói, vương phi không có còn có thể lại thú, nhưng ngôi vị hoàng đế này không có, sợ là ngay cả mệnh cũng không còn. Khuynh Hoàng quận chúa là người thông minh, ngươi nói, bản điện sẽ chọn thế nào đây?
Thì ra nàng ở trong lòng hắn căn bản ngay cả một góc của ngôi vị hoàng đế cũng không bằng a!
Sát thủ chung quanh nghe mệnh lệnh của Quân Hiền Tề đã chuẩn bị động thủ , Lạc Khuynh Hoàng nhìn thấy sát thủ rục rịch, mày nhíu lại thật sâu. Nàng không phải thật sự muốn tính mạng của Liễu Cẩm Tú, tự nhiên sẽ không thật sự sát hại nàng ấy, khả nếu không uy hiếp Liễu Cẩm Tú, một mình nàng đối phó với bao nhiêu đây sát thủ, sợ là không dễ dàng.
Mắt thấy nhóm sát thủ toàn bộ vọt lại đây, Lạc Khuynh Hoàng thân thủ đem Liễu Cẩm Tú đẩy ra ngoài, lấy ra cây quạt mang theo bên hông, bên trong con ngươi đen thùi mang theo sát phạt, lạnh lùng đối mặt với sát thủ.
Cây quạt trong tay là Quân Khuynh Vũ đưa cho nàng. Nàng gắt gao nắm, ngưng thần nhìn sát thủ chung quanh. Nàng cùng Quân Khuynh Vũ tập võ đã gần hai năm, tuy rằng kém khá xa so với Quân Khuynh Vũ, nhưng cũng coi như là tiến bộ thần tốc, đối phó với đám sát thủ này, cũng không phải hoàn toàn không thể.
Huống chi Quân Hiền Tề nếu muốn dùng nàng để uy hiếp Quân Khuynh Vũ, tất nhiên sẽ không giết nàng, nhóm sát thủ đối phó với nàng tất nhiên là thủ hạ lưu tình, sẽ không làm nàng bị thương, nàng có thể lợi dụng điểm này, tìm cơ hội lao ra ngoài, chỉ cần rời khỏi phủ đệ của Quân Hiền Tề, bên ngoài còn có người của Phi Hoa Lâu tiếp ứng.
Cây quạt từ trong tay Lạc Khuynh Hoàng bay ra, xinh đẹp quay về, cắt đứt yết hầu ba gã sát thủ, ngay cả tơ máu còn chưa kịp bắn ra, ba gã sát thủ lập tức ngã gục, ba mươi sát thủ khác nhìn thấy một chiêu này của Lạc Khuynh Hoàng, đều ngừng lại, kinh ngạc nhìn Lạc Khuynh Hoàng.
“Khuynh Thành câu hồn phiến? Ngươi cùng Lưu Cảnh công tử có quan hệ gì?” Trong mắt sát thủ này hiện lên một tia kinh sợ, nhìn Lạc Khuynh Hoàng, tựa hồ có chút kiêng kị cây quạt trong tay Lạc Khuynh Hoàng.
Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng ôm lấy lạnh lùng tà mị tươi cười, làm cho dung nhan vốn khuynh quốc khuynh thành của nàng có vài phần yêu dị, cây quạt trong tay nàng cũng không phải là cây quạt của Quân Khuynh Vũ, chỉ là Quân Khuynh Vũ dựa theo cây quạt của hắnlàm một cái khác giống như vậy, nói là muốn tạo thành một đôi, bất quá thoạt nhìn, cây quạt này đối với những người này rất có tác dụng uy hiếp.
Bình luận truyện