Chương 54-1: Cùng nhau té ngã (1)
"Ngươi nha, thật là hồ nháo." Thấy tình cảnh có chút xấu hổ yên lặng xuống, Nhiếp Chính Vương phi liền nói một câu ba phải, cười mắng Quân Dật Chi một câu.
Hàn Thừa tướng và cả nhà Tào gia vừa mới nhẹ nhàng thở ra, Vương phi lại nói tiếp: "Bất quá nếu thật sự là do Viên Đức đại sư chỉ mệnh, nhất định là chuẩn. Nếu đã là mối nhân duyên tam sinh tam thế mới tu luyện thành, Vương gia mau giúp hai người tứ hôn đi, coi như thành toàn một chuyệt tốt."
Quân Dật Chi cười cam đoan, "Đương nhiên là đích thân Viên Đức đại sư chỉ mệnh."
Nhiếp Chính Vương bừng tỉnh, khuôn mặt như có chút buồn cười, khẽ nhíu mày hỏi: "Ái phi thực cảm thấy thích hợp sao?" Không hỏi đương sự lại hỏi ái phi, gián tiếp biểu lộ lập trường của mình.
Vương phi lại cười nói: "Thích hợp a. Hà cô nương tài mạo song toàn , Tào Nhị công tử thiếu niên danh sĩ, đúng là trời đất tạo nên một đôi."
Khuôn mặt tuấn tú của Tào Trung Duệ đều sắp nhăn nhó vắt ra nước, bất an nhìn trừng trừng phụ thân. Hà cô nương cúi đầu, đem tâm tư của mình giấu vào trong ánh đèn.
Cái gì mà trời đất tạo nên một đôi? Du Tiểu Vãn thiếu chút nữa cười sặc sụa, cúi thấp đầu cực lực nhẫn nại. Trong lòng cũng ẩn ẩn hiểu được, chuyện này căn bản không phải là Quân Dật Chi có mặt mũi, cầu được Nhiếp Chính Vương phi tương trợ, mà là Nhiếp Chính Vương cần một cửa hôn nhân như vậy, để có thể đột phá tuyến phòng vệ của đối phương. Người của hai phái kết làm thông gia, dù là kết duyên cho hai người đã có tình ý với nhau hoặc là ép khiến đối phương ném chuột sợ vỡ đồ, đều giống nhau mà thôi. Tóm lại, đối với Nhiếp Chính Vương mà nói, không có chỗ hỏng. Nhưng Nhiếp Chính Vương không phải hoàng đế, không có quyền úy tuyệt đối, nếu hắn chỉ hôn, quan viên phía đối phương vô cùng có khả năng phản đối, nói vậy, Nhiếp Chính Vương chính là mất hết thể diện mất hết. Chỉ có vị thiên kim này của Hà đại nhân, là người Hà đại nhân hận không thể hôm nay gả ngay ra ngoài, là đối tượng hôn phối tốt nhất. Về phần người bên này là ai, quả thực không trọng yếu. Có thể nguyện ý vì Nhiếp Chính Vương mà dâng lên thân thể, cưới Hà cô nương, cũng là một loại biểu hiện lòng trung thành đối với Nhiếp Chính Vương, coi như là một kiểu dùng đá thử vàng. Ít nhất, trước mắt xem ra, cậu vẫn là làm cho Nhiếp Chính Vương vừa lòng.
Đương nhiên, đề xướng hoang đường như vậy nếu là do Nhiếp Chính Vương hoặc Vương phi nêu ra, sẽ trở thành trò cười cho người trong nghề, chỉ có tên Quân Dật Chi này - một kẻ tuổi không lớn, lại là có tiếng ăn chơi trác táng - mở miệng, lại mượn tên Viên Đức đại sư, mới có thể thuận tiện kéo dây tơ hồng.
Tào Thanh Nho đại khái cũng nghĩ thông suốt điều này, liền thấp giọng nói: "Hà cô nương xác thực tài mạo song toàn, chính là lớn hơn khuyển tử sáu tuổi. Cho nên...... Cái kia...... Kỳ thật, trưởng tử Trung Mẫn còn chưa đính hôn, tuổi tác cũng thích hợp hơn một ít."
Du Tiểu Vãn khẽ che lại vẻ trào phúng trong mắt, Tào Trung Duệ sáng hai mắt lên, Tào Trung Mẫn kháp chặt ngón tay vào lòng bàn tay. Nguyên lai cho dù thuở nhỏ hầu hạ dưới gối, cho dù sang năm tế tổ là lúc sửa lại gia phả, ở trong lòng phụ thân, ta vẫn chỉ là một thứ tử...... Chẳng lẽ, là vì mẫu thân xuất thân từ thương hộ? Hắn lập tức cúi đầu cẩn thận đếm hạt cơm còn lại trong bát cơm làm bằng gỗ đàn hương, làm ngơ mọi việc.
Quân Dật Chi cợt nhả nói: "Tào đại nhân hẳn là đã nghe qua lời này: nữ đại tam, ôm kim chuyên. Vị Hà cô nương này, một cái ôm chính là hai kim chuyên, là điềm lành a." Lại quay sang cười cười với Vương phi: "Hoàng thẩm, ta nói đúng không?"
Nhiếp Chính Vương phi cười nhìn hắn một cái, khẽ gật gật đầu, đây là đáp ứng hắn sẽ không đổi người.
Tào Thanh Nho siết chặt hai nắm tay, cổ họng giật giật, rốt cuộc vẫn nuốt lời nói vào trong bụng. Tính tình táo bạo của hắn là chỉ dùng với người trong nhà, không thể nhằm vào người quyền quý.
Trương thị thấy sự tình sắp không thể khống chế, nhịn không nổi nữa, đi đến trước mặt Nhiếp Chính Vương, quỳ sát xuống, ngữ khí ai uyển nói: "Vương gia, thứ thần phụ lớn mật hỏi một câu, nếu ngài có một đứa con trai mười ba tuổi, ngài sẽ nguyện ý để hắn cưới Hà cô nương làm vợ sao?"
Tào Thanh Nho quýnh lên, gầm nhẹ, "Trương thị, ngươi làm cái gì! Còn không mau tạ tội với Vương gia."
Tào lão thái thái cũng không nguyện ý cửa hôn nhân này, nhưng Trương thị làm vậy nhất định mạo phạm Nhiếp Chính Vương, chỉ sợ về sau ngay cả Tước gia đều phải chịu liên lụy.
Nhiếp Chính Vương lại tỏ vẻ lơ đễnh đối với hành vi vô lễ của Trương thị, lạnh nhạt nói: "Có gì mà không muốn, cưới vợ phải cưới vợ hiền." Hắn tự mình chọn năm vị trắc phi đều là những tiểu mỹ nhân vạn dặm mới tìm được, con trai hắn còn chưa biết ở trong bụng vị trắc phi nào đâu, cho nên nói chuyện tuyệt không cong thắt lưng.
Trương thị tuyệt vọng đặt mông ngồi bệt xuống, Tào lão thái thái lập tức ra lệnh cho Khúc ma ma, "Còn không mau đỡ chủ tử nhà ngươi lại đây." Khúc ma ma vội cùng Bích Nhi đi qua, đỡ Trương thị trở về chỗ ngồi.
Thấy không còn dị nghị nữa, Nhiếp Chính Vương liền mỉm cười ban ra ý chỉ tứ hôn, tổng quả nội thị đứng bên cạnh lập tức ghi xuống, đợi ngày mai lâm triều sẽ tuyên bố. Hàn Thừa tướng liếc nhìn Hà đại nhân một cái, thấy khuôn mặt vốn nghiêm túc của Hà đại nhân lộ ra một chút ý cười, ông liền khẽ giơ chén rượu lên, "Hà đại nhân, chúc mừng."
Các thiếu niên ngồi cùng bàn cũng giơ chén rượu lên chúc mừng Tào Trung Duệ. Huynh đễ Trương gia không biết nên nói cái gì cho phải, có đồng tình, cũng có hưng tai nhạc họa*. Quân Dật Chi thì khỏi phải nói, người vui vẻ nhất chính là hắn, hắn cụng chén rượu với Tào Trung Duệ xong, liền quay sang nâng chén rượu về phía Du Tiểu Vãn, đắc ý dào dạt uống một hơi cạn sạch.
* hưng tai nhạc họa = vui vẻ khi thấy người khác gặp nạn
Hàn Thế Chiêu cũng thật tình chúc mừng, mà chân thành nhất và tha thiết nhất thì phải là Tào Trung Mẫn, "Chúc mừng Nhị đệ ngày sau có người nâng đỡ."
Đây coi như là niềm an ủi duy nhất. Trong lòng Tào Trung Duệ lúc này đầy chua sót, nhưng trên mặt vẫn phải giả lả tươi cười. Vị hôn thê trên danh nghĩa kia của hắn đang ngồi ngay tại bàn bên, nhưng hắn ngay cả liếc trộm một cái đều không có hứng thú, ánh mắt lại không biết vì sao lại nhìn sang dung nhan thanh lệ của Du Tiểu Vãn, đầu óc nháy mắt phiêu miểu đến tận chân trời xa. Hắn nghĩ, nếu đêm đó không nhất thời nảy ra ý đồ xấu, có lẽ, mình và Vãn Nhi muội muội có thể đã được lưỡng tình tương duyệt, như vậy mình sẽ nhất định cầu được cưới bình thê, cho dù đắc tội Nhiếp Chính Vương cũng chẳng sợ.
Ánh mắt Quân Dật Chi tình cờ chuyển sang, đúng lúc thấy được cặp mắt thơ thẩn của Tào Trung Duệ, chén rượu trong tay bất giác lắc lư mấy cái.
Hàn Thế Chiêu biết mỗi khi hắn làm động tác này, nghĩa là sắp có người bị chỉnh thảm, vì thế khóe môi nhẹ nhàng cong lên, im lặng chờ xem kịch vui.
Dùng cơm chay xong, Nhiếp Chính Vương nói: "Đi ra vườn ngắm lồng đèn hoa mai đi."
Mọi người đều nghe theo đứng dậy, Tào Trung Duệ bị kinh động, cũng vội đứng lên theo. Chợt "rầm" một tiếng, trong lúc cuống quít, hắn làm đổ bầu rượu trước mắt, rượu nho đỏ au đổ ướt tấm trường bào màu trắng. Nhiếp Chính Vương chỉ thản nhiên liếc nhìn hắn một cái, rồi dẫn đầu ra khỏi đại hương phòng, mọi người vội nối đuôi nhau đuổi theo. Tào Thanh Nho nhìn thoáng qua con, tức giận trừng mắt một cái. Tào Trung Duệ vừa xấu hổ vừa quẫn bách, hắn thực sự không phải mượn cơ hội phát giận, thật sự là vô tình. Hơn nữa, bầu rượu này làm thế nào chạy đến trước mặt mình a, hắn căn bản là không rót rượu.
Quân Dật Chi cười meo meo vỗ vỗ vai Tào Trung Duệ, "Tiểu tử nghĩ cái gì nhập thần như vậy, chíp bông táo táo." Dứt lời liền nghênh ngang rời đi.
Bích nhi và Khúc ma ma vội đi sang, dùng tay áo của mình lau đi, nhưng màu rượu đỏ đã dính lên áo, làm sao có thể lau được, lại còn ẩm ướt một mảng lớn, với thời tiết này mà ra bên ngoài còn có thể ngưng tụ thành băng. Tào Trung Duệ vạn phần uể oải, "Đem chậu than lại đây hong khô đi." Không thể cùng đi ra ngoài, không thể triển lãm tài hoa, cũng không thể giải thích mình thực sự là cố ý làm ra động tĩnh lớn.
Trương Quân Dao và Ngô Lệ Quyên không thể gặp mặt Nhiếp Chính Vương, nên cũng ở lại trong hương phòng, lúc này đi ra từ sau bình phong, ngồi xuống cùng Tào Trung Duệ nói chuyện phiếm. Trương Quân Dao đối với biểu đệ vẫn là rất đồng tình, bất quá càng nhiều là hâm mộ quyền thế của Nhiếp Chính Vương phi, từ đầu tới đuôi, đều là do nàng quyết định, ngay cả Vương gia đều hỏi ý của nàng, cư nhiên có thể được sủng ái như vậy. Trương Quân Dao âm thầm khuyến khích bản thân, ta nhất định cũng có thể như vậy, có thể đàm tiếu nhân gian, thao túng vận mệnh của người khác!
Ba người, à không, Ngô Lệ Quyên cơ bản chỉ phụ trách mỉm cười, chủ yếu là hai biểu tỷ đệ Trương Quân Dao và Tào Trung Duệ nói chuyện phiếm. Những người trong lúc nhàm chán thường cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm, Tào Trung Duệ cơ hồ sắp ngủ gục, chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng kinh hô: "Có thích khách!"
Ba người đồng thời giật mình, đứng phắt dậy. Tào Trung Duệ vừa chạy ra ngoài vừa hô: "Ta đi nhìn xem. Thuận Tử, lấy kiếm của ta đến." Thuận Tử là tùy tùng của Tào Trung Duệ, đứng hầu ở gian bên ngoài, nghe lệnh liền vội chạy tới chỗ cột ngựa cạnh tường, rút thanh trường kiếm từ trên yên ngựa xuống, giao cho thiếu gia.
Tào Trung Duệ cầm lấy kiếm liền chạy về hướng Mai Lâm. Mai Lâm ở ngay trong khu viện phía Tây, lồng đèn hoa mai là một loại đèn bằng ngọc lưu ly, mỗi viên ngọc được mài thành hình hoa mai, tỏa ra ánh sáng ngũ sắc, được treo trên cây mai, tựa như những nụ hoa lòe lòe tỏa sáng trên nhánh cây, giữa một đêm đông thế này, rất có một phen ý nhị.
Bên trong Mai Lâm có một ngôi đình rơm nhỏ, có thể tránh được gió lạnh, bên trong có đốt tám chậu than lớn đỏ rực, mọi người đang ở chỗ này để thưởng thức đèn lồng hoa mai. Chính là lúc này, tất cả mọi người đều cả kinh, chen chúc thành một đoàn. Bọn thị vệ xuất ra, chắn trước mặt Vương gia và các vị đại thần, trường kiếm của các nam nhân đều để trên yên ngựa, trong tay không có gì, không thể chống cự. Kỳ thật có kiếm cũng không chống cự nởo, các nam tử quyền quý tuy rằng được xưng là văn võ song toàn, kì thực hơn phân nửa chỉ biết khoa chân múa tay, thực chất là một cái thùng rỗng.
Đám thích khách chỉ có mười bảy tám người, nhưng lực công kích lại mạnh hơn một ngàn binh lính. Bọn họ là có chuẩn bị mà đến, đốt lửa trên những mũi tên dài, ào ào bắn lại đây, vừa chạm vào mái đình lót rơm, lửa liền lập tức bốc lên rừng rực. Tỷ muội Tào gia hốt hoảng kinh hô, Du Tiểu Vãn lúc này quyết đoán hét lên, "Mau lao ra ngoài." Nói xong liền đỡ cánh tay lão thái thái chạy ra ngoài, nếu không đi, cho dù không bị chết cháy, cũng sẽ bị khói làm cho ngạt thở.
Tỷ muội Tào thị đều có nha đầu giúp đỡ, Hà Ngữ Phương phải đi giúp đỡ Trương thị, bởi vì Khúc ma ma và Bích Nhi đều ở lại hương phòng nên bên cạnh Trương thị không có người. Trương thị quay sang thấy là Hà Ngữ Phương đỡ tay mình, lập tức dùng sức giãy ra, trợn mắt nói: "Ta tự mình có thể đi."
Một phần thị vệ đã ổn thỏa bảo vệ Nhiếp Chính Vương, Vương phi, Thừa tướng, đám người Hà Tào Trương rời khỏi đình rơm. Nhiếp Chính Vương để lại vài tên thị vệ bảo hộ nữ quyến Tào gia và Trương gia. Mục tiêu của thích khách vốn là hắn, lẽ ra sau khi hắn rời đi, nữ quyến sẽ được an toàn, nhưng cũng không ngờ, khi nhóm thị vệ bảo hộ nữ quyến vọt tới cửa, một trận hỏa tiễn lại bắn lại đây, ép đám người phải lui về bên trong đình rơm bị cháy.
"Làm sao bây giờ, cứu mạng - a!" Tào Trung Nhã thất thanh khóc rống lên. Tào Trung Yến và Tào Trung Trinh xưa nay cũng rất khắc chế, chỉ dám nhỏ giọng nức nở. Khóc càng lúc càng nồng, mắt mọi người đều đỏ lên như mắt thỏ, nhịn không được ho khan sù sụ.
Du Tiểu Vãn thầm nghĩ, như vậy không được, phải lao ra ngoài. Nàng cố nén ho khan, nheo mắt lại, vỗ vỗ tên thị vệ cầm đầu, đề nghị: "Thỉnh ngài mau đập vỡ bức tường phía sau, chúng ta từ phía sau xông ra ngoài." Vừa nói, vừa đổ nước trà vào khăn trải bàn, ý bảo bọn thị vệ dùng đao cắt nhỏ khăn trải bàn ra, chia cho mỗi người một khối để che miệng.
Bình luận truyện