Trọng Sinh Đích Nữ Không Ngoan

Chương 54-2: Cùng nhau té ngã (2)



Thị vệ thủ lĩnh cảm thấy kế này rất hay, liền để lại hai người canh chừng phía trước, còn bản thân thì dẫn người ra sau đập tường. Ngôi đình rơm này vốn là dùng cây trúc làm sườn, hơn nữa đã bị cháy, đập vỡ thật ra không khó, rất nhanh liền chặt ra một lỗ hổng, không khí trong lành, rét lạnh nhưng mới mẻ lập tức ào vào, tất cả mọi người nhịn không được há mồm hô hấp.

"Mau, lửa sắp cháy lại đây rồi." Thị vệ thủ lĩnh thúc giục đám thiên kim đến giờ phút này còn dùng bước nhỏ để chạy.

Thược Dược và Đỗ Quyên liền cùng nhau đỡ Tào lão thái thái chui ra ngoài trước, sau đó đến phiên Trương thị, Trương phu nhân và các tỷ muội Tào gia, còn Du Tiểu Vãn thì đi ở cuối cùng. Nhưng đúng lúc này, đám thích khách ở phía trước tựa hồ đã phát hiện có chuyện không ổn, liền trực tiếp xông vào, vài tên thị vệ vội rút kiếm ứng chiến.

Hai gã thích khách xông vào có võ công cao cường, một đường dễ dàng vượt ải trảm tướng, xông thẳng về hướng bức tường phía sau. Du Tiểu Vãn kịp thời lắc mình ra khỏi lỗ hổng bức tường, vội hô to về phía đoàn người đang định ngồi xuống nghỉ ngơi: "Chạy mau!"

Các phu nhân và tiểu thư thế này mới lấy lại tinh thần, hoảng hốt chạy vào sâu trong Mai Lâm, nhưng thật sự là chạy quá chậm, Du Tiểu Vãn bất đắc dĩ, đành phải nhặt lấy vài mảnh băng cứng trên mặt đất, phóng về phía lỗ hổng trên bức tường, ngăn cản thích khách lao tới.

Đáng tiếc, hai gã thích khách kia là cao thủ mà ngay cả sáu gã thị vệ đều ngăn không được, hành động này của Du Tiểu Vãn chỉ có thể trì hoãn nhất thời, hai tên nọ rất nhanh liền vọt ra, lại còn xông thẳng về hướng Du Tiểu Vãn. Du Tiểu Vãn vội chạy về phía trước, hy vọng nhanh đến chỗ Nhiếp Chính Vương, dù sao ở đó cũng có nhiều thị vệ hơn. Chỉ tiếc, thời gian nàng luyện võ quá ngắn, rất nhanh đã bị hai gã thích khách đuổi kịp, nàng đành phải lấy một ống trúc từ trong áo ra, hù dọa: "Các ngươi nếu dám bước thêm một bước nữa, ta liền tung bột phấn Ngàn Thi Trăm Giòi này lên người các ngươi."

Hai gã thích khách không khỏi đứng sững tại chỗ, trong lòng kinh nghi, vị thiên kim lớn lên trong khuê phòng kia, làm sao biết được thứ âm độc vật trong giang hồ này?

Du Tiểu Vãn thấy chiêu của mình hữu hiệu, khẽ nhẹ nhàng thở ra, uy hiếp giương tay quơ quơ, hai tên kia thật sự lui ra sau hai bước. Du Tiểu Vãn cảm thấy khoảng cách này không đủ an toàn, lại lúc lắc tay hai cái, không cẩn thận để bột phấn ngứa bay ra. Hai thích khách hoảng sợ tới mức lui ra xa một trượng, nhưng khi ngước lên, thấy Du Tiểu Vãn không có việc gì, căn bản không có triệu chứng toàn thân nổi mụn nhọt chảy mủ, liền biết mình đã bị lừa, trong lòng tức giận không thôi. Hai người đang định xông lại, sau lưng bỗng nhiên bừng sáng như ban ngày, nguyên lai là cấm vệ quân chạy đến hỗ trợ.

Một vị tướng quân cưỡi ngựa chạy tới, lớn tiếng kêu gọi: "Mau mau buông binh khí, thúc thủ chịu trói!"

Hai thích khách nhìn nhau, ánh mắt bén ngót, quyết định bắt tiểu cô nương này ra làm tấm mộc.

Tào Trung Duệ vừa vặn lúc này đuổi tới, thấy tình hình như vậy, trong lòng liền vui vẻ, cấm vệ sau lưng hắn đã bố trí xong dàn bắn tên, hai người này căn bản không dám lộn xộn, giờ chính là thời cơ tốt để hắn làm anh hùng cứu mỹ nhân, làm cho mỹ nhân vô cùng cảm kích, lấy thân báo đáp.

Hắn lập tức hét lớn một tiếng, "Tặc tử, mau buông biểu muội ra."

Hai mắt Du Tiểu Vãn nhất thời dâng lên trào phúng, ta lại không có bị bắt, thì buông ra cái gì.

Bỗng một giọng nam êm tai có chút không để ý vang lên: "Tào Nhị công tử còn đứng ở đó nói làm gì, mau đi qua giải cứu biểu muội nhà ngươi đi." Tiếng nói vừa dứt, người cũng lắc lư đi ra từ phía sau đội ngũ cấm vệ quân. Dưới ánh sáng lập lòe của ngọn đuốc, hai mắt người này tựa như sóng nước lưu chuyển, khuôn mặt như được tạc từ ngọc, khóe môi khẽ cong lên, đầy ý giễu cợt, giống như một đóa hoa mai, đỏ tươi mà tao nhã.

Mặt Tào Trung Duệ thoáng hiện một tia xấu hổ, "Quân Nhị công tử nói đùa." Dọc theo đường đi nãy giờ, hắn đã thấy mấy tên thị vệ cả người đầy máu, hắn nào dám thực tiến lên.

Quân Dật Chi bất mãn bĩu môi, "Ta làm người rất đứng đắn, không thích nhất là nói giỡn, sao ngươi cứ luôn nói là ta nói giỡn?"

Tào Trung Duệ tức giận ngậm chặt miệng, đúng là không thể nói lý với người này, lúc nào cũng nhằm vào ta như vậy! Nghe nói hắn cũng bất hòa với Hàn Nhị công tử, nhất định là vì ngực không vết mực*, cho nên ghen tị hai chúng ta.

* ngực không vết mực = ít học, dốt nát

Quân Dật Chi hừ một tiếng, chắp hai tay ra sau lưng, lắc lư xiêu vẹo bước tới. Loại dáng đi lưu manh này, ở trên người hắn, cũng là có một phen hương vị phong lưu phóng khoáng. Hai gã thích khách cũng nhìn cả trợn mắt, chưng hửng nhìn hắn đi đến trước mặt Du Tiểu Vãn. Quân Dật Chi lắc đầu khinh bỉ nói với Du Tiểu Vãn, "Thực không thấy nữ hài tử nào ngốc như ngươi, ngươi hoặc là bỏ chạy nhanh một chút, hoặc là cứ ở yên với mọi người, dù chết cũng có người khác ra đỡ trước cho mình nha. Ngươi một mình chạy đến nơi này làm cái gì?"

Hai gã thích khách cuối cùng cũng phục hồi tinh thần, không nói hai lời, giơ đao liền vọt lại đây. Lúc trước chỉ có một nữ hài tử, bọn họ còn không nắm chắc bắt về có dùng được không, giờ nếu bắt lấy thiếu niên tuyệt mỹ ăn mặc hoa lệ này, khẳng định dùng được!

Du Tiểu Vãn thực tự giác trốn ra sau lưng Quân Dật Chi, nào biết tên Quân Dật Chi này lại ngây ngốc đứng bất động, hai tay khua khoắng loạn xạ, "Mau bắn tên! Mau bắn tên!"

Du Tiểu Vãn tức muốn chết rồi, cái gì mà bắn tên, không sợ bắn hai chúng ta thành tổ ong sao!

Nàng đành phải kéo Quân Dật Chi xoay người bỏ chạy, ban đêm trời tối, không thấy rõ đường, đang chạy đột nhiên bị hụt chân, cả người liền rơi xuống, còn kéo theo Quân Dật Chi cùng rơi xuống.

"Nhị thiếu gia!"

"Dật Chi!"

"Vãn Nhi!"

Trên sườn núi nhất thời òa lên tiếng kêu la.

Pháp Nguyên Tự được xây dựa theo chân núi, địa thế không cao, nơi này cũng bất quá là một triền núi có chút dốc, cao chỉ chừng hai, ba trượng, phía dưới có một phiến rừng cây nhỏ, hai người lăn xuống đáy dốc, cũng chỉ bị trầy da chút đỉnh.

Cuộc chiến phía trên sườn núi rất nhanh chấm dứt, đại đội binh lính giơ đuốc lên cao đứng ở trên mép, có người đã bắt đầu cột dây thừng vào lưng, chuẩn bị nhảy xuống. Quân Dật Chi giương giọng nói: "Không cần đâu, chuẩn bị hai cỗ kiệu xuống chân núi đón chúng ta đi." Nói xong, quay sang hỏi Du Tiểu Vãn, "Ngươi có thể đi được không?"

Du Tiểu Vãn gật đầu, đôi mày thanh tú lại nhăn thành một đoàn, trên bàn tay truyền lên từng trận đau nhói, có thể là bị mảnh gỗ gì đó ghim vào lòng bàn tay.

Quân Dật Chi âm thầm hướng lên trời liếc một cái xem thường, nữ nhân đúng là phiền toái. Hắn thờ phì phì hỏi, "Đau ở đâu cứ việc nói thẳng."

Du Tiểu Vãn lắc đầu, "Không sao." Kiên trì đòi đi, sau đó nghĩ nghĩ, nói, "Cám ơn ngươi."

Nàng cảm giác được trong lúc rơi xuống có một cỗ lực đẩy nàng nổi lên, cho nên nàng mới không bị đụng phải những gốc cây dưới đáy dốc, bằng không thế nào trên người cũng bị bầm tím một mảng lớn.

Quân Dật Chi liếc mắt nhìn nàng, "Thật không biết ngươi nói cái gì."

Du Tiểu Vãn trừng mắt nhìn hắn, không nói gì nữa. Lần trước ở Đàm Chá Tự, Quân Dật Chi đã dùng truyền âm nhập mật để nói chuyện với này, nàng từng quấn quít lấy Tương Đại nương, Tương Đại nương nói cho nàng, để làm được việc này phải có nội lực rất cao thâm mới được, nhưng vừa rồi, khi Quân Dật Chi ở trên sườn núi, mỗi biểu hiện đều tỏ ra bản thân chẳng có võ công gì, còn khoa tay múa chân rất ngu ngốc...... Có lẽ hắn có lý do gì phải giấu diếm, nàng cũng không muốn vạch trần.

Quân Dật Chi kín đáo đảo mắt quan sát nàng từ trên xuống dưới vài lần, rốt cục phát hiện ở chỗ ống tay áo của nàng có một ít vỏ cây lau, có thể là bàn tay bị thương. Hắn lấy ra hỏa sổ con từ trong áo ra, bật lửa lên, thô lỗ kéo lấy tay nàng, lật ra xem, bĩu môi nói: "Chỉ là vào mảnh gỗ mà thôi, ta cứ nghĩ là trọng thương nhiều lắm."

Du Tiểu Vãn cảm thấy có chút thiếu kiên nhẫn, người này nói chuyện rất khiến người nổi điên, nàng dùng sức rút tay lại, "Ta lại chưa nói là ta bị thương."

"Đừng nhúc nhích. Cầm." Hắn đem hỏa sổ con nhét vào tay kia của nàng, rút cây trâm ngọc cài tóc trên đầu xuống, dùng mũi trâm gỡ mảnh gỗ, miệng còn hù dọa nàng, "Đừng lộn xộn, nếu có đau cũng là tại ngươi thôi."

Thấy động tác của hắn có vẻ thực thô lỗ, hai mắt Du Tiểu Vãn liền nheo lại, răng nanh cũng cắn chặt, miễn cho bản thân chịu đau không nổi, kêu ra thành tiếng. Nhưng mũi trâm chạm vào lòng bàn tay nàng lại rất nhẹ nhàng, rất nhanh gạt đi những mảnh gỗ lớn, từng chút từng chút một gỡ ra những mảnh gỗ nhỏ ghim vào trong da thịt.

Hắn thình lình trở nên ôn nhu khiến nàng sửng sốt vô cùng, nhấc mắt lên nhìn về phía hắn. Hắn cúi nửa đầu, hàng lông mi vừa dài vừa cong khẽ rủ xuống, tạo thành một cái bóng mờ hình quạt trên gương mặt tuấn tú; hàng lông mày rậm đen sẫm, đặt trên gương mặt như bạch ngọc, quả thật xinh đẹp nói không nên lời. Ánh lửa bập bùng khẽ chớp lên chớp xuống, phản chiếu lên gương mặt của hắn, lúc sáng lúc tối, đúng là tuyệt thế tao nhã.

Hắn tựa hồ phát hiện nàng đang nhìn lén hắn, đột ngột ngẩng đầu lên, cặp mắt phượng trong suốt cứ như vậy nhìn chằm chằm nàng, "Vạn vạn đừng say mê ta, hồng nhan tri kỷ của ta nhiều lắm, ta giờ có chút không đếm xuể."

Du Tiểu Vãn vội vàng cúi đầu, hai gò má như phát sốt. Người này, nói cái gì đều làm ra vẻ đúng lý hợp tình, chuyện như vậy mà cũng nói ra miệng được.

Quân Dật Chi đắc ý lại cúi đầu xuống, cẩn thận giúp nàng gỡ hết mảnh gỗ ra, rồi dùng ngón tay nhẹ nhàng sờ khắp lòng bàn tay của nàng, xác nhận không để lọt lưới con cá nào, thế này mới buông tay nàng ra, vừa cài tóc lại vừa đắc ý giơ mặt lên, "Một chút việc nhỏ cũng làm không xong, chưa thấy nữ nhân nào ngốc như ngươi."

Người này! Du Tiểu Vãn một khắc trước còn đang vì ngón tay của hắn xoa nắn bàn tay mình mà ngượng ngùng, một khắc sau liền dựng thẳng chân mày lên.

Quân Dật Chi đã đi lên phía trước dẫn đường, miệng còn nói thầm, "Đúng là không hay ho, gặp được ngươi là y như rằng không có chuyện tốt."

Du Tiểu Vãn hít sâu mấy cái, không cần tức không cần tức, không việc gì phải so đo với hắn.

Chờ nàng hết giận, cũng quên mất nên nói cảm tạ.

Hai người bước thấp bước cao về phía trước, nhìn núi thì gần, đi đường thì xa, từ chỗ triền núi này xuống dưới chân núi cũng chừng mấy lý*. Đêm đông đặc biệt tối, giơ tay ra không thấy nổi năm ngón tay, chỉ có một đốm lửa nhỏ trên hỏa sổ con tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, Du Tiểu Vãn nỗ lực giơ cao lên một chút, miễn cho Quân Dật Chi đi ở phía trước nhìn không thấy đường.

* 1 lý = 500 mét

Quân Dật Chi không kiên nhẫn nói: "Ngươi chỉ cần rọi thấy đường dưới chân ngươi là đủ, nhìn kỹ ta đi, nhớ đi theo bước chân của ta."

"Ừm." Du Tiểu Vãn cũng biết đường núi không ít chỗ lồi lõm, liền nhìn kỹ bước chân hắn, đi đúng vào dấu chân của hắn.

Quân Dật Chi quay đầu nhìn thoáng qua, thế này mới tỏ vẻ vừa lòng, "Vậy mới được, có ngốc một chút nhưng cũng biết nghe lời."

Đi tìm chết đi!

Du Tiểu Vãn nhìn cái lưng hắn mà trợn trắng mắt.

Quân Dật Chi đắc ý hừ hừ, "Lưng của ta không có mắt, ngươi dù có trợn trắng mắt, ta cũng không nhìn thấy."

Du Tiểu Vãn chưng hửng, nghẹn một lúc lâu bỗng nhiên lại cảm thấy buồn cười, nhịn không được bật cười khanh khách thành tiếng. Tiếng cười của nàng như tiếng chuông bạc, thanh thúy dễ nghe, Quân Dật Chi cũng khó nén nổi cười theo, "Ngu ngốc."

Du Tiểu Vãn bị mắng, có chút phẫn nộ, "Ngươi làm sao biết ta đang trợn trắng mắt?"

"Bởi vì nếu có người nào nói với ta như vậy, ta khẳng định sẽ mắt trợn trắng."

Du Tiểu Vãn lại phì cười. Không khí giữa hai người bỗng nhiên trở nên hài hòa, Du Tiểu Vãn cũng nhớ lại mình nên cảm tạ người ta, "Đa tạ ngươi a."

Quân Dật Chi không ngờ nàng sẽ nói một câu như vậy, có chút không biết ứng đối thế nào, chỉ "Ừ" một tiếng.

Đột nhiên nghĩ đến chuyện lúc sáng, Du Tiểu Vãn liền hỏi, "Kỳ thật tâm địa ngươi không tệ a, ngươi vì sao không đỡ Trinh biểu tỷ một chút?"

Giọng nói Quân Dật Chi lập tức lạnh xuống, "Ta chán ghét bị người khác tính kế!"

Du Tiểu Vãn ngẩn ra, đúng vậy, nếu hắn lúc đó đỡ Trinh biểu tỷ, bên cạnh đường lớn, nam ủng nữ ôm, tuy nói Trinh biểu tỷ là thứ xuất, nhưng vẫn là thiên kim nhà quan, hắn phải cho Trinh biểu tỷ một danh phận. Lúc trước mình chỉ đứng ở lập trường của nữ tử mà nhìn nhận vấn đề, đã quên mất người bị tính kế, bỗng dưng bị ép nhận lấy một thiếp thất, trong lòng cũng không thoải mái.

Quân Dật Chi đang định hỏi chuyện phụ thân nàng trước lúc lâm chung, Du Tiểu Vãn đột nhiên cười nói: "Sắp đến rồi."

Phía trước đã có ánh lửa, cũng vọng đến tiếng gọi, Quân Dật Chi khẽ nhếch môi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện