Chương 145: Đừng kiếm chuyện.
Sau khi vào mùa đông, ngày ngắn hơn. Chu kì quay của "Thủ Vọng" cũng vượt quá dự kiến. Dự kiến là đóng máy một phần vào tháng mười một. Thoáng một cái, chắc là phải kéo đến giữa tháng mười hai. Đừng nói là lập đông*, chắc đông chí** cũng phải ở trong ngọn núi nhỏ này. Bộ phim này cũng quay từ lúc nóng nhất đến lúc lạnh nhất.
*Lập đông: Bắt đầu khoảng từ ngày 7 hay 8 tháng 11. Kết thúc vào khoảng ngày 22 hay 23 tháng 11. Ý nghĩa là bắt đầu mùa đông.
**Đông chí: Bắt đầu khoảng từ ngày 21 hay 22 tháng 12. Kết thúc vào ngày 5 hay 6 tháng 1. Ý nghĩa là giữa mùa đông.
"Em đừng đụng chị." Trình Cẩm Chi quấn chăn, hét lên.
Mùa hè, Trình Cẩm Chi rất muốn gần kề Dung Tự. Vì người Dung Tự rất mát. Nhưng đến mùa đông, nàng khao khát muốn ném Dung Tự ra khỏi căn phòng này. Khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng này của Dung Tự, vừa đứng vào phòng, phòng sẽ giảm hơn tám độ. Dung Tự còn chưa ngồi lên giường, Trình Cẩm Chi đã run run, hét lên. Trong phòng cũng không có thiết bị sưởi ấm gì, ngoại trừ cái bếp lò ở cạnh bàn, cơ bản là phải run rẩy.
Bắt đầu từ lập đông, Trình Cẩm Chi và Dung Tự đã chia chăn ngủ. Giờ nghĩ lại, chia chăn làm gì, nàng có thể cho Dung Tự cút về phòng của mình: "Em đừng đến đây, về phòng của em đi."
"Ừ." Dung Tự ôm một cái chăn mỏng nhất. Mùa hè, chăn vẫn còn khá nhiều. Đến mùa đông, người người đều cần chăn, chia cho hai người cũng có bốn cái. Giờ trên giường cũng chỉ có ba cái chăn, một cái khác đã bị Dung Tự đưa cho đạo diễn Vương Chương, hiện giờ đạo diễn Vương Chương vẫn đang đắp chăn mỏng mùa hè. Lúc Dung Tự đi đưa, Trình Cẩm Chi còn liếc. Ban đầu Vương Chương vẫn không biết, hiện giờ tám phần mười là biết hai người ngủ chung.
Không biết có phải do tác dụng tâm lý không, Dung Tự rời phòng, Trình Cẩm Chi cảm thấy căn phòng ấm áp hơn. Khi Trình Cẩm Chi sắp nằm xuống, Dung Tự lại đến nữa, Dung Tự còn xách một cái bếp lò đến, đặt ổn thỏa trong phòng Trình Cẩm Chi.
"Em làm gì vậy?"
"Em nhóm thêm một bếp cho chị." Dung Tự đặt bình giữ nhiệt lên bàn, hé cửa sổ một tí: "Nửa đêm, em sẽ đến nữa."
"Vậy phòng em có bếp không?"
"Em có chăn."
"Chỉ cái chăn em mới ôm đi?" Mỏng như vậy.
Dung Tự gật đầu.
"Em cậy mạnh đi." Trình Cẩm Chi nằm xuống: "Nếu em đóng băng, chị cũng không thương."
"Ừ, chị ngủ đi." Dung Tự nói.
Quả thật trong phòng rất ấm, đến khi Dung Tự đi, Trình Cẩm Chi ngủ ngay sau khi nhắm mắt lại. Đến nửa đêm, Trình Cẩm Chi bị khát làm dậy. Có lẽ do ấm quá. Trình Cẩm Chi ngồi dậy, nhớ đến bình giữ nhiệt trên bàn. Bình giữ nhiệt do Dung Tự đặt. Dung Tự thật đúng là một người "nhúng tay vào tất cả mọi thứ". Thảo nào lúc trước bại trong tay Dung Tự. Bình giữ nhiệt vẫn còn khá ấm, uống mấy hớp, Trình Cẩm Chi cũng cảm thấy thoải mái. Khi nàng chui vào chăn lại, nàng nhớ đến Dung Tự ở một căn phòng khác. Phòng của Dung Tự không có bếp lò, chỉ đắp một cái chăn mỏng như vậy.
Liên quan gì nàng, do tự Dung Tự muốn cậy mạnh. Không suy nghĩ. Trình Cẩm Chi lại nhắm mắt lại. Sau mấy ngày, ban ngày quay, Dung Tự có phần mất tinh thần, sắc mặt cũng không tốt lắm. Lúc ăn cơm, Dung Tự còn ho mấy tiếng. Trình Cẩm Chi hơi lo lắng, Dung Tự sẽ không bị cảm chứ? Đừng, cảm một cái lại phải trễ kế hoạch quay. Kéo rồi kéo, đừng nghĩ đến việc trở về vào năm tới.
"Chị nói cho em biết, chị lo việc quay phim thôi." Trình Cẩm Chi nhìn Dung Tự trên giường. Nàng thấy Dung Tự hơi vội vã. Hối hận. Nàng cảm thấy là Dung Tự cố tình yếu đuối: "Nếu không..."
Trình Cẩm Chi còn chưa nói hết, Dung Tự đã nhào đến. Vốn Dung Tự cao hơn Trình Cẩm Chi, bổ nhào một cái che Trình Cẩm Chi dưới thân, giấu kín kín đáo đáo. Dung Tự kéo chăn, phủ lên cả hai: "Em biết."
"..." Em biết gì? Về chăn của em đi, đừng chen vào chăn của chị.
Dung Tự yên dạ yên lòng ôm Trình Cẩm Chi, ngủ trong chăn của Trình Cẩm Chi: "Người em ấm, mình ngủ đi."
Tay Trình Cẩm Chi đặt trên vai Dung Tự, vốn định đẩy Dung Tự ra. Chạm vào Dung Tự, quả nhiên ấm hơn nhiều. Giường quá cứng, chui vào lòng Dung Tự cũng thoải mái hơn. Dù sao Dung Tự cũng ấm.
"Cô Dung, có phải cô bị thượng hỏa* không?" Đạo diễn Vương Chương trợn tròn mắt, nhìn Dung Tự.
*Thượng hỏa: Theo Đông y, thượng hỏa là một loại bệnh mà một trong những triệu chứng của nó là mắt sưng, đỏ. Bệnh thường mắc vào mùa đông, hay khi thời tiết liên tục thay đổi.
Trình Cẩm Chi cũng nhìn Dung Tự, đạo diễn không nói còn không biết, nàng cũng cảm thấy Dung Tự bị thượng hỏa. Mắt sưng đỏ, còn có tơ máu trong mắt. Đêm đó mới biết được, trước khi lên giường, Dung Tự sẽ ngồm xổm bên bếp hơ một lúc, hơ cho cơ thể ấm lên.
Nhìn Dung Tự co rúc bên cạnh bếp, Trình Cẩm Chi liếc mắt, tóm Dung Tự lên giường: "Đừng hơ."
"Người em chưa ấm."
"Dung Tự, chị cảnh cáo em, em đừng kiếm chuyện." Trình Cẩm Chi gõ đầu Dung Tự hai cái. Lần trước xuống ruộng với nàng, kết quả là đạp trúng hàng rào. Bị Trình Cẩm Chi gõ, Dung Tự cũng ngoan hơn, cô rúc vào chăn của Trình Cẩm Chi. Cẩn thận ôm Trình Cẩm Chi.
Lúc đông chí, cảnh quay của "Thủ Vọng" trong ngọn núi nhỏ cũng gần xong. Vương Chương vui vẻ, đến phòng của Dung Tự và Trình Cẩm Chi. Không biết đạo diễn lấy cái bếp lẩu từ đâu, nói muốn ăn mừng. Bên ngoài có một lớp tuyết mỏng, trong phòng là khói sương lượn lờ. Mùi vị lan tỏa.
"Đây là rượu ngon, hai cô nếm thử đi." Nói là nếm, nhưng Vương Chương cũng rót đầy ly cho Trình Cẩm Chi và Dung Tự.
"Đạo diễn, ngày mai còn phải quay đó."
"Mai không quay, nghỉ một ngày." Vương Chương nói: "Liên tục đẩy nhanh tiến độ, để mọi người nghỉ ngơi đi."
Trình Cẩm Chi muốn quay xong sớm, về nhà sớm. Nhưng đạo diễn đã lên tiếng rồi, nàng không thể làm gì khác hơn là chạm ly với đạo diễn. Rượu là rượu ngon, nhưng hơi mạnh. Dung Tự uống một hớp nhỏ, cô nhúng thịt vào nồi, sau đó gắp cho Trình Cẩm Chi và Vương Chương. Dung Tự cũng không nói, thỉnh thoảng mới thêm vào đôi câu, trông như nhân viên gắp đồ ăn cho Trình Cẩm Chi và Vương Chương. Một khi bắt đầu nói thì không dừng lại được. Bầu không khí trước cái lẩu là tốt nhất. Cuộc nói chuyện này nói đến hai ba giờ khuya. Đạo diễn Vương Chương uống không ít, vẫn do trợ lý đưa cô về. Tắm rửa xong, Dung Tự lại bế Trình Cẩm Chi về giường. Bên ngoài hơi yên tĩnh, chỉ có tiếng tuyết rơi. Thảo nào đạo diễn nói ngày mai không quay. Chắc trận tuyết này sẽ rơi đến ban ngày. Trưởng thôn nói đoàn phim của họ là phúc tinh*, đã rất lâu trong thôn không rơi nhiều tuyết như vậy. Mặt của Trình Cẩm Chi hồng hồng. Trình Cẩm Chi không có trang điểm, trông rất trẻ, như vẫn đang học đại học.
*Phúc tinh: Người hoặc vật mang lại hạnh phúc hoặc hi vọng cho người khác.
Dung Tự cọ đôi má của Trình Cẩm Chi, Trình Cẩm Chi rên một tiếng, lại chui vào lòng cô. Lửa trong lò còn đang nhảy nhót, tuyết bay lả tả, mới chớp mắt, đã qua nhiều năm như vậy.
Trình Cẩm Chi ngủ thẳng đến giữa trưa, mơ mơ màng màng, chỉ nhớ rõ buổi sáng Dung Tự đút nàng ăn một chút cháo. Tuyết đã ngừng rơi, Trình Cẩm Chi đứng ở cửa giơ tay lên, tuyết đầy sân hơi chói mắt. Mây trắng trên trời, rơi xuống sạch sẽ. Trình Cẩm Chi chà chà đôi tay, đi ra ngoài, tuyết hơi sâu, đi một bước một dấu chân. Nàng nhìn ruộng lúa cách đó không xa, sau đó hà hà hơi vào lòng bàn tay. Tuyết rơi, thời tiết trở nên ấm hơn. Lúc này, Dung Tự cũng đi ra. Cô đứng cạnh Trình Cẩm Chi. Họ đứng bên ngoài, Trình Cẩm Chi quay đầu, chạm vào ánh mắt của Dung Tự. Dung Tự chà chà đôi tay, lấy tay ôm lấy đôi tai của Trình Cẩm Chi. Tai Trình Cẩm Chi bị lạnh đỏ: "Lạnh không?"
Có lẽ Dung Tự mới nấu cơm xong, lòng bàn tay vẫn còn ấm: "Cũng ổn."
"Mình vào ăn cơm đi." Dung Tự nói.
"Ừ."
Quay thêm hai ngày nữa, cảnh quay cuối cùng ở ngọn núi nhỏ cũng kết thúc. Hôm kết thúc, trưởng thôn hiếu khách mở tiệc. Trình Cẩm Chi ăn tiệc xong, lập tức trở về thu dọn hành lý. Ngày mai DC sẽ đến, cũng đã đặt vé máy bay cho nàng. Về nhà nghỉ ngơi mấy ngày, sau đó sẽ đi chạy show. Mấy tháng quay này, đã dồn rất nhiều lịch trình.
Cũng không có gì muốn dọn. Trình Cẩm Chi dọn xong, đa số các vật dụng của nàng đều có thể đưa cho thôn dân. Ở lâu như vậy, luôn cảm thấy như phần cuối của tác phẩm, có thể coi như câu chữ trên bức tranh*. Nếu nói không nỡ, nhất định sẽ có một xíu như vậy. Nhưng hầu hết tâm trạng vẫn là, rốt cuộc cũng được rời khỏi cái nơi quỷ quái này. Hoài niệm về những thứ này sau khi rời đi. Lúc ngủ, Dung Tự lại đến.
*Câu chữ trên bức tranh: Viết tên, ngày tháng hay những điều muốn gửi gắm lên bức tranh để hoàn thành bức tranh.
"Em không thu dọn đồ đạc à?" Dung Tự về hơi trễ, Trình Cẩm Chi còn nghĩ rằng đêm nay Dung Tự ngủ ở phòng của mình.
Đôi má của Dung Tự ửng đỏ, trên người còn có chút mùi rượu. Cô bước đến nâng mặt Trình Cẩm Chi lên, cô ngậm môi lấy môi nàng.
"Cẩm Chi." Đầy tiếng nỉ non không đành.
Rất nhanh, Trình Cẩm Chi bị Dung Tự đặt dưới thân. Đêm nay Dung Tự hưng phấn khác thường, dày vò nàng đến hai ba giờ sáng.
"Dung Tự em nhẹ chút..."
"Ngày mai, chị sẽ đi." Dung Tự đang nâng đôi má của Trình Cẩm Chi.
"Không lẽ em không về?"
"Em không thể nhìn thấy chị."
Trình Cẩm Chi cười, lại đặt Dung Tự dưới thân. Ngón tay của Trình Cẩm Chi vuốt ve cằm Dung Tự: "Sao vậy được, chị sẽ không để em thoát khỏi lòng bàn tay của chị."
Ngay sau khi hạ cánh, truyền thông và fan lập tức xông đến. Ở trong rừng sâu núi thẳm lâu, cũng một thời gian rồi mới có cảm giác được vây quanh như vậy: "Cô Trình quay "Thủ Vọng" xong rồi à?"
"Cám ơn các bạn phóng viên quan tâm, "Thủ Vọng" vẫn còn đang trong quá trình quay." Vẫn còn một số cảnh phải hoàn thành ở phim trường.
"Cẩm Chi, bạn xuất hiện thật tốt quá. Chúng tôi nhớ bạn muốn chết." Những fan hâm mộ nói: "Lần này về nhà, phải nghỉ ngơi cho tốt. Có rảnh thì đăng weibo, lâu lắm rồi không có đăng gì cả. Bạn không quên mật khẩu chứ?"
"Không có." Trình Cẩm Chi bật cười: "Tín hiệu trong núi không tốt lắm."
"Vậy chắc chán lắm?"
"Cũng không chán lắm." Mấy tháng quay, Dung Tự "giải không ít sầu" cho nàng.
Video kết thúc, Dung Tự tựa vào bàn làm việc xem một số tin tức khác. Trình Cẩm Chi lên bảng xếp hạng tìm kiếm, Dung Tự mở video của bảng xếp hạng tìm kiếm. Là video đổi máy bay vào buổi trưa của Trình Cẩm Chi. Trình Cẩm Chi trong video mang kính râm, kính râm hơi lớn, sắp che hết cả khuôn mặt nàng.
Video hơi rung lắc, chẳng bao lâu đã phát ra tiếng của người quay. Có lẽ là fan của Trình Cẩm Chi: "Bị bỏ rồi, không quay được mặt của Cẩm Meo Meo."
Dường như Trình Cẩm Chi đã nghe thấy tiếng của fan, bước chân cũng chậm lại. Nàng cởi kính xuống, quay đầu lại nhìn fan: "Hả?"
"Quay được rồi quay được rồi." Người quay hơi kích động, thét lên.
Trình Cẩm Chi nhếch môi lên, một nụ cười rất tươi sáng. Nàng quay người sau đó bước nhanh hơn, có vẻ muốn kịp chuyến bay. Video này được các tài khoản thương mại lớn chia sẻ. Với chủ đề #mất máu với Trình Cẩm Chi.
Bình luận truyện