Trọng Sinh Mạt Thế Chi Ngã Đích Băng Sơn Tình Nhân
Chương 18: Là ai phá đám
“Tạm được, không đến nỗi giống như địa ngục trần gian, bất quá cũng nhanh thôi.”
Mao Bân cùng Tiểu Võ chạy tới, tự mình xem thử.
Dạ Mặc Nhiễm đi đến chỗ đậu xe, từ ghế sau lấy ra bánh quy, bánh mì cùng nước để trong túi vứt cho bọn họ, còn hắn thì tự nhiên cầm một quả táo lên gặm.
Tiểu Võ nhìn thấy thức ăn liền chạy xuống ngay.
“Bên ngoài tang thi hình như đã ít hơn hôm qua, nếu giờ chạy đi có lẽ sẽ thoát được. Dạ Mặc Nhiễm, anh rốt cuộc định đi làm gì mà lại mang nhiều đồ ăn như thế?”
Mao Bân tay cầm bánh quy tay cầm bánh mì cắn cả miếng lớn, vừa ăn vừa uống nước, nghe được Tiểu Võ hỏi cũng kỳ quái nhìn Dạ Mặc Nhiễm.
“Ôi chao? Dạ Mặc Nhiễm, anh thay quần áo lúc nào vậy? Quần áo ở đâu ra thế?”
Bọn họ lúc này mới phát hiện bộ quần áo Dạ Mặc Nhiễm đang mặc không phải là bộ đồ thể thao bị bẩn ngày hôm qua, hắn giờ đây mặc một cái áo phông màu hồng cổ chữ V cùng chiếc quần kaki thoải mái, thoạt nhìn trông càng thêm trắng trẻo đẹp trai.
Nhìn nhìn lại chính mình, cả đám đều giống nhau như kiểu vừa mới lăn ra từ đống rác, vì thế ánh mắt nhìn hắn lại càng có thêm phần ai oán.
Dạ Mặc Nhiễm cự tuyệt trả lời loại vấn đề ngu ngốc này, chỉ thò tay lấy tấm bản đồ đã chuẩn bị trước từ trong túi ra.
Hắn cố gắng chọn những đường có ít người qua lại, có lẽ như thế sẽ an toàn hơn.
Tiểu Võ miệng đầy thức ăn nhìn hắn xem bản đồ, kỳ quái hỏi: “Anh muốn đi đâu? Anh mang nhiều thứ linh tinh như thế chẳng lẽ là chuẩn bị đi dã ngoại sao?”
Dạ Mặc Nhiễm liếc liếc mắt, ánh mắt như nhìn thấy mấy kẻ ngu ngốc: “Cậu ngoại trừ đánh nhau ra cũng chỉ biết ăn thôi sao? Hay là quen thói chẳng bao giờ chịu suy nghĩ nên đầu óc lú lẫn rồi?”
Tiểu Võ không biết là bị Dạ Mặc Nhiễm nói đểu nên phát nghẹn hay do nuốt vội quá mà thống khổ vỗ vỗ ngực.
Lý Băng Băng vội vã đưa nước cho hắn uống: “Cậu chậm một chút, không ai tranh với cậu đâu!”
Sau khi uống vài hớp, cuối cùng Tiểu Võ cũng đem thức ăn nuốt xuống: “Ai u mẹ ơi! Nghẹn chết tôi rồi! Dạ Mặc Nhiễm, anh đây là gián tiếp mưu sát! Tôi chỉ hiếu kỳ hỏi một chút thôi mà!”
Dạ Mặc Nhiễm nhớ rõ mấy đường đi cơ bản, sau đó gấp bản đồ lại.
“Mọi người khỏe rồi chứ? Bây giờ đi được chưa đây!”
Phó Nhất Hàng nhìn mọi người đều đã ăn uống no đủ, liền quăng chìa khóa xe cho Vương Võ Thắng, nói:
“Chờ mọi người lên xe xong tôi sẽ chạy ra mở cửa, cửa vừa mở ra thì cố lao nhanh ra nhé, tình huống bên ngoài ra sao chúng ta đều không biết, chỉ có thể tùy theo hoàn cảnh mà hành sự, còn có ai thắc mắc gì không?”
“Có!” Tiểu Võ vội vàng đáp, tất cả mọi người lập tức nhìn về phía hắn.
Tiểu Võ bị mọi người chú ý nên có chút ngượng ngùng nói: “Khụ khụ, tôi muốn ngồi xe của Dạ Mặc Nhiễm.”
Mọi người nhất thời đầu đầy hắc tuyến, trực tiếp không thèm nhìn mà đi ra xe.
Tiểu Võ vội vàng đoạt chỗ ngồi phía trước của Mao Bân, Mao Bân trừng mắt liếc hắn rồi cùng Lý Băng Băng ngồi xuống ghế sau.
Mấy người còn lại thì lên xe của Phó Nhất Hàng. Phó Nhất Hàng thấy mọi người đều đã chuẩn bị tốt, giật mở cửa rồi lập tức chạy chối chết lên xe của mình.
Vương Võ Thắng xung phong lao ra trước, Dạ Mặc Nhiễm theo ở phía sau.
Vừa mới chạy ra đến sân thể dục, họ đã thấy tốp năm tốp ba tang thi ở xung quanh chạy về hướng bọn họ.
Tiểu Võ nhìn cảnh tượng mà da đầu tê dại, đám này hoàn toàn không cùng cấp bậc so với ngày hôm qua: “Thượng đế ơi! Bọn chúng tiến hóa cũng quá nhanh rồi! Có để cho người khác sống nữa hay không chứ!”
Thấy rõ ràng những tang thi càng thêm đáng sợ cùng sân trường bị nhuộm đỏ máu, Lý Băng Băng mặt mũi trắng bệch
“Tại sao có thể như vậy, chuyện này… chúng ta phải làm gì bây giờ?”
Dạ Mặc Nhiễm mở radio, điều chỉnh đến kênh tin tức.
[… Mọi người dân không nên hoảng loạn, nếu phát hiện người bệnh bị nhiễm thì lập tức phải đưa tới bệnh viện, tận lực không nên ra ngoài, chú ý đóng cửa kĩ càng đề phòng những việc bất ngờ có thể xảy ra. Chính phủ sẽ đẩy nhanh tốc độ, nhanh chóng nghiên cứu ra phương án trị liệu bệnh điên này…]
Mao Bân nhìn những tang thi đang không ngừng nỗ lực tới gần bên ngoài cửa sổ, trào phúng cười.
“Bệnh điên? Phương pháp trị liệu? Cái chính phủ chó má đến bao giờ mới biết nói thật một câu chứ!”
Tiểu Võ quay đầu lại nháy mắt với Mao Bân: “Nếu như ngày nào đó bọn họ không lừa dối chúng ta, vậy chứng minh thế giới này đã hoàn toàn hết thuốc chữa rồi.”
Đột nhiên xe đảo mạnh một cái, bọn họ nghe thấy cả tiếng bánh xe rít lên rồi từ từ dừng lại đứng yên ở giữa đường.
Tiểu Võ khủng hoảng nhìn Dạ Mặc Nhiễm: “Thượng đế ơi! Người ngàn vạn lần đừng nói cho con trong lúc quan trọng này xe lại không chạy nổi đó nhé?”
Dạ Mặc Nhiễm nhíu mày, trong mắt tản ra khí tức nguy hiểm: “Có người động thủ động cước, nổ lốp rồi.”
Lý Băng Băng nhìn qua cửa sổ thấy những tang thi đang vây quanh xe mãnh liệt, thấy càng ngày càng có nhiều tang thi cấp cao hơn nên rất hoang mang lo sợ.
Mao Bân thanh âm run run hỏi: “Làm sao bây giờ? Chờ chết sao?”
Dạ Mặc Nhiễm cõng túi lên lưng, xốc thảm trải lên, ném ống tuýp sắt cho hắn, chính mình cũng cầm một thanh thép lớn.
“Hồn ai nấy giữ, xe của Phó Nhất Hàng đã chạy phía trước, chúng ta nhanh lên một chút còn có thể đuổi theo, chuẩn bị cho tốt rồi hãy xuống xe.”
Mao Bân cùng Tiểu Võ chạy tới, tự mình xem thử.
Dạ Mặc Nhiễm đi đến chỗ đậu xe, từ ghế sau lấy ra bánh quy, bánh mì cùng nước để trong túi vứt cho bọn họ, còn hắn thì tự nhiên cầm một quả táo lên gặm.
Tiểu Võ nhìn thấy thức ăn liền chạy xuống ngay.
“Bên ngoài tang thi hình như đã ít hơn hôm qua, nếu giờ chạy đi có lẽ sẽ thoát được. Dạ Mặc Nhiễm, anh rốt cuộc định đi làm gì mà lại mang nhiều đồ ăn như thế?”
Mao Bân tay cầm bánh quy tay cầm bánh mì cắn cả miếng lớn, vừa ăn vừa uống nước, nghe được Tiểu Võ hỏi cũng kỳ quái nhìn Dạ Mặc Nhiễm.
“Ôi chao? Dạ Mặc Nhiễm, anh thay quần áo lúc nào vậy? Quần áo ở đâu ra thế?”
Bọn họ lúc này mới phát hiện bộ quần áo Dạ Mặc Nhiễm đang mặc không phải là bộ đồ thể thao bị bẩn ngày hôm qua, hắn giờ đây mặc một cái áo phông màu hồng cổ chữ V cùng chiếc quần kaki thoải mái, thoạt nhìn trông càng thêm trắng trẻo đẹp trai.
Nhìn nhìn lại chính mình, cả đám đều giống nhau như kiểu vừa mới lăn ra từ đống rác, vì thế ánh mắt nhìn hắn lại càng có thêm phần ai oán.
Dạ Mặc Nhiễm cự tuyệt trả lời loại vấn đề ngu ngốc này, chỉ thò tay lấy tấm bản đồ đã chuẩn bị trước từ trong túi ra.
Hắn cố gắng chọn những đường có ít người qua lại, có lẽ như thế sẽ an toàn hơn.
Tiểu Võ miệng đầy thức ăn nhìn hắn xem bản đồ, kỳ quái hỏi: “Anh muốn đi đâu? Anh mang nhiều thứ linh tinh như thế chẳng lẽ là chuẩn bị đi dã ngoại sao?”
Dạ Mặc Nhiễm liếc liếc mắt, ánh mắt như nhìn thấy mấy kẻ ngu ngốc: “Cậu ngoại trừ đánh nhau ra cũng chỉ biết ăn thôi sao? Hay là quen thói chẳng bao giờ chịu suy nghĩ nên đầu óc lú lẫn rồi?”
Tiểu Võ không biết là bị Dạ Mặc Nhiễm nói đểu nên phát nghẹn hay do nuốt vội quá mà thống khổ vỗ vỗ ngực.
Lý Băng Băng vội vã đưa nước cho hắn uống: “Cậu chậm một chút, không ai tranh với cậu đâu!”
Sau khi uống vài hớp, cuối cùng Tiểu Võ cũng đem thức ăn nuốt xuống: “Ai u mẹ ơi! Nghẹn chết tôi rồi! Dạ Mặc Nhiễm, anh đây là gián tiếp mưu sát! Tôi chỉ hiếu kỳ hỏi một chút thôi mà!”
Dạ Mặc Nhiễm nhớ rõ mấy đường đi cơ bản, sau đó gấp bản đồ lại.
“Mọi người khỏe rồi chứ? Bây giờ đi được chưa đây!”
Phó Nhất Hàng nhìn mọi người đều đã ăn uống no đủ, liền quăng chìa khóa xe cho Vương Võ Thắng, nói:
“Chờ mọi người lên xe xong tôi sẽ chạy ra mở cửa, cửa vừa mở ra thì cố lao nhanh ra nhé, tình huống bên ngoài ra sao chúng ta đều không biết, chỉ có thể tùy theo hoàn cảnh mà hành sự, còn có ai thắc mắc gì không?”
“Có!” Tiểu Võ vội vàng đáp, tất cả mọi người lập tức nhìn về phía hắn.
Tiểu Võ bị mọi người chú ý nên có chút ngượng ngùng nói: “Khụ khụ, tôi muốn ngồi xe của Dạ Mặc Nhiễm.”
Mọi người nhất thời đầu đầy hắc tuyến, trực tiếp không thèm nhìn mà đi ra xe.
Tiểu Võ vội vàng đoạt chỗ ngồi phía trước của Mao Bân, Mao Bân trừng mắt liếc hắn rồi cùng Lý Băng Băng ngồi xuống ghế sau.
Mấy người còn lại thì lên xe của Phó Nhất Hàng. Phó Nhất Hàng thấy mọi người đều đã chuẩn bị tốt, giật mở cửa rồi lập tức chạy chối chết lên xe của mình.
Vương Võ Thắng xung phong lao ra trước, Dạ Mặc Nhiễm theo ở phía sau.
Vừa mới chạy ra đến sân thể dục, họ đã thấy tốp năm tốp ba tang thi ở xung quanh chạy về hướng bọn họ.
Tiểu Võ nhìn cảnh tượng mà da đầu tê dại, đám này hoàn toàn không cùng cấp bậc so với ngày hôm qua: “Thượng đế ơi! Bọn chúng tiến hóa cũng quá nhanh rồi! Có để cho người khác sống nữa hay không chứ!”
Thấy rõ ràng những tang thi càng thêm đáng sợ cùng sân trường bị nhuộm đỏ máu, Lý Băng Băng mặt mũi trắng bệch
“Tại sao có thể như vậy, chuyện này… chúng ta phải làm gì bây giờ?”
Dạ Mặc Nhiễm mở radio, điều chỉnh đến kênh tin tức.
[… Mọi người dân không nên hoảng loạn, nếu phát hiện người bệnh bị nhiễm thì lập tức phải đưa tới bệnh viện, tận lực không nên ra ngoài, chú ý đóng cửa kĩ càng đề phòng những việc bất ngờ có thể xảy ra. Chính phủ sẽ đẩy nhanh tốc độ, nhanh chóng nghiên cứu ra phương án trị liệu bệnh điên này…]
Mao Bân nhìn những tang thi đang không ngừng nỗ lực tới gần bên ngoài cửa sổ, trào phúng cười.
“Bệnh điên? Phương pháp trị liệu? Cái chính phủ chó má đến bao giờ mới biết nói thật một câu chứ!”
Tiểu Võ quay đầu lại nháy mắt với Mao Bân: “Nếu như ngày nào đó bọn họ không lừa dối chúng ta, vậy chứng minh thế giới này đã hoàn toàn hết thuốc chữa rồi.”
Đột nhiên xe đảo mạnh một cái, bọn họ nghe thấy cả tiếng bánh xe rít lên rồi từ từ dừng lại đứng yên ở giữa đường.
Tiểu Võ khủng hoảng nhìn Dạ Mặc Nhiễm: “Thượng đế ơi! Người ngàn vạn lần đừng nói cho con trong lúc quan trọng này xe lại không chạy nổi đó nhé?”
Dạ Mặc Nhiễm nhíu mày, trong mắt tản ra khí tức nguy hiểm: “Có người động thủ động cước, nổ lốp rồi.”
Lý Băng Băng nhìn qua cửa sổ thấy những tang thi đang vây quanh xe mãnh liệt, thấy càng ngày càng có nhiều tang thi cấp cao hơn nên rất hoang mang lo sợ.
Mao Bân thanh âm run run hỏi: “Làm sao bây giờ? Chờ chết sao?”
Dạ Mặc Nhiễm cõng túi lên lưng, xốc thảm trải lên, ném ống tuýp sắt cho hắn, chính mình cũng cầm một thanh thép lớn.
“Hồn ai nấy giữ, xe của Phó Nhất Hàng đã chạy phía trước, chúng ta nhanh lên một chút còn có thể đuổi theo, chuẩn bị cho tốt rồi hãy xuống xe.”
Bình luận truyện