Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Chương 567: Tư tưởng mới
"Anh xác định là cô ấy?"
Tỏi quay đầu lại nhìn Luigi. trên thế giới này lại có chuvện trùng hợp nhu vậv sao!
"Tôi nhớ kỹ, bởi vì cò gái nàv cùng nói tiếng Ý, làm cho tôi ấn tượng tương đổi sâu sắc!"
Luigi nói:
"Hơn nữa cô gái này vô cùng thoải mái. hàn huvên với tôi rất nhiều về phong cảnh địa phương!"
Biết tiếng Ý? Thoải mái? Nếu như không phải có sự khẳng định của Luigi. thì tôi không dám liên tường, đây lại là Dương Mân. Bởi tính cách của nàng không phải là như vậv!
Dương Mân biết tiếng Ý? Tại sao tôi chưa bao giờ nghe nói qua? Dương Mân rất thoải mái sao? Hóa ra là, thế nhưng hiện tại... Đáng nhẽ nàng phải vô cùng buồn mới đúng chứ!
"Cô ấy có nói tên với anh không?" Tôi muốn xác định lại một chút. xem người mà Luigi nói có phải là Dương Mân không.
"Cô gái nàv hình như cùng có nói. nhung tôi không nhớ được. tên của nước các người đều vô cùng kỳ lạ, nên tôi không có ấn tượng gì cả!" Luigi nhún vai, xoa tay nói: "Thật ngại quá! Vô cùng xin lỗi."
"Chuyện này không có gì. tập quán bất đồng mà!" Tôi cười nói:
"Nếu như anh nói như vậv thì... ít nhất... chúng ta đà có một đầu mối. đó là nàng vẫn còn ờ Venice!"
"Nếu như vậy, tại sao anh không đăng báo tìm người?" Mark suy nghĩ một chút. nói.
"Đăng báo?"
Tòi cười khổ một cái. tại sao tôi lại không muốn chứ! Thế nhung nếu như tòi làm thanh thế quá lớn, Dương Mân mà biết. nàng chắc chắn sẽ rời đi, nên tôi nói: "Tôi sợ sau khi nàng biết, sè rời khói nơi này!"
"Hóa ra là như vậy! Thật ra tôi có một chủ ý, nhưng mà..." Luigỉ do dự một chút nói.
"Nhung mà cái gì? Nói nghe một chút?" Tôi vội vàng hòi. Bây giờ không phải là lúc nghĩ biện pháp. có được ý kiến nào hay cái đó.
"Là thế này, tài xế ờ còng ty chúng tôi đều có liên hệ với nhau! Tôi có thể đem ảnh chụp đưa tới trong tav họ. sau đó nhờ họ lưu ý!"
Luigi thấy tôi vô cùng chăm chú lắng nghe. cho nên tiếp tục nói:
"Nếu như trong số họ. có ai nhìn thấv bạn gái của anh. thì chúng ta sè biết!"
"Đây cũng là một biện pháp!" Tôi gật đầu nói:
"Cứ dựa theo phương pháp của anh làm đi!"
"Thế nhung, có chuyện này, tôi phải nói trước một chút!" Luigi nhìn tôi nói:
"Những người ờ đây mỗi khi làm việc, đều coi trọng thù lao!"
Tôi nghe xong cười. dân chúng ờ các quốc gia tu bản đều là như vậy: "Nói đi. anh cần bao nhiêu?"
"Tiên sinh. anh hiểu lầm rỗi, tôi và anh Mark đã thu tiền rỗi, thì chúng tòi sè không nhận nữa!"
Luigi vội vã lắc đẩu nói:
"Tôi nói là cho những anh em trong công ty, nếu như họ tìm được người, thì họ phải có thù lao tương ứng!"
"Hóa ra là nhưvậv!" Tôi gặt đầu cười nói
"Vậy thì không sao. cứ theo giá thị trường mà làm là được rồi!"
"Vậy là được rồi!" Luigi vui vẻ nói.
Tôi giao cho Luigi phụ trách chuyện này, tuy rằng Luigi nói là không cần thù lao. nhung hắn cùng cẩn kinh phí hoạt động, nên tôi giao cho hắn một khoản, làm cho hắn vui mừng vô cùng.
Quả nhiên, hiệu quả lặp tức tới, có hai người tài xế nói là đa gặp Dương Mân. nhưng mà đáng tiếc là. đó là quá khứ.
Lúc này tôi đang suy nghĩ. Dương Mân đi du lịch, nên hành tung vô cùng khó nắm bắt. càng khó hơn cho công việc tìm kiếm. ở?
Nàng đương nhiên phải giống tôi, mồi ngày đều phải ờ lại khách sạn. như vậy chi cẩn tìm tới khách sạn. là có thể tìm được Dương Mân!
Được rồi, muốn ở trong khách sạn. thì phải đăng ký, tôi cứ tìm khắp các khách sạn. là có thể tìm được Dương Mân!
Nghĩ tới đâu, tôi vội vàng gọi Mark cùng tôi đi tới các khách sạn ở quanh đâu. Mark không hiểu ý của tôi, nhưng vẫn mang tôi tới các khách sạn ở xung quanh.
Tôi bước vào trong một khác sạn. nhìn cô gái tiếp tân nói: "Xin chào. tôi muốn hói một chút. ờ đây có 3 người khách nào là người Hoa hay không?"
"Ngài là ai?" Cò gái tiếp tân hỏi.
"Tôi là bạn của họ." Tôi cho là có. liền vội vàng hỏi.
"Xin lỗi, ngài không phải là cảnh sát. nên không có quyền điều tra. xin thứ cho tôi không thể tra lời càu hỏi của ngài." Cô gái tiếp tân nghiêm trang nói.
"Tôi thực sụ là có việc gấp. có thể châm chước cho tôi được không?" Tôi đặt một tấm chi phiếu lên mặt bàn.
"Thật ngại quá. bán đứng khách hàng là việc tôi không làm được. xin mời đi cho!" Cô gái tiếp tân nói.
Lúc này, Mark ở bên cạnh tôi đã hiểu ý của tôi! Mark thấy kết cục như vậy, bất đắc dĩ lắc đầu. cằm lấy số tiền trên bàn. xin lỗi cô gái kia. rồi kéo tôi ra ngoài. Ra cửa. hắn mới nhìn tôi nói:
"Hóa ra anh muốn làm chuyện nàv sao! Không được đâu!"
"Thế nào? Có vấn đề gì gì à?" Tôi không nghĩ tới cô gái vừa rồi lại quật cường như vậy.
"Đương nhiên là có vấn đề, người ở đây coi trọng tiền nhung cũng phải là do tiền mình làm ra, với lại ở đây có quy định, khách sạn không được phép tiết lộ lý lịch của khách hàng! Nếu như làm trái quy định này, sè bị xử phạt nghiêm khắc. thậm chí là ngừng kinh doanh"
Mark lắc đầu giải thích.
"Lại có chuvện nhưvậv sao!" Lúc này tôi mới hiểu. tại sao cô gái kia lại có thái độ như vậy, nên tôi nói: "Nhung mà tại sao Luigi hôm nay có thể thông qua khách sạn tìm được tôi"
"Ha hả. đó là do nó nói tên và số phòng của anh, sau đó nhờ tồng đài giúp!" Mark nói:
"Nếu như không biết số phòng của đổi phương, thì đừng hòng moi được tin tức gì!"
Giữa lúc tôi chuẩn bị rời đi. thì có mấy người mặc đồ đen đẩy cửa đi vào trong khách sạn. Họ nói với cô gái kia vài câu. cô gái kia vội vã gọi điện thoại, tươi cười mời họ vào trong.
"Bon họ là ai?" Tôi thuận miệng hòi.
"Thành viên hắc bang địa phương, công ty của chúng tôi cũng phải định kỳ giao nộp phí bảo hộ cho họ!" Mark nói
"Mafia?"
Tòi biết ờ Ý. thường có những tổ chức giống như Mafia.
"Đương nhiên không phải. Mafia sè không làm chuvện như thế này, chỉ có các tiểu bang phái mới thu tiền phí bảo hộ!" Mark lắc đấu.
"Tiểu bang phái cũng có thể thu phí bảo hộ? Các người phải định kỳ giao nộp?" Tòi có chút kỳ quái.
"Đừng coi họ là tiểu bang phái. bời vì chuyện gì họ cũng có thể làm. đập phá. phóng hỏa. ngay cả cảnh sát cũng không làm gì được. chúng tôi dùng tiền mua bình an!" Mark cười khổ nói:
"Chuyện nàv cùng đã là thói quen rồi!"
Đang nói chuyện, có một trung niên đeo cà vạt đi tới, và nói chuvện với mấy tên áo đen vài câu. sau đó đưa cho họ một cái túi to. Mấy người mặc áo đen nhặn lấy, xem qua một chút. hài lòng gật đấu rời đi, trung niên đi theo đưa tiễn.
Tòi bỗng nhiên nghĩ tới một chủ ý, nhìn Mark nói: "Đi. chúng ta qua xem!"
"Quá đấy xem? Bọn họ đều là thành viên của hắc bang đấy!" Mark vội vàng ngăn cản tôi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện Bất Hủ chấm cơm.
"Không sao đàu!"
Tôi vỗ vỗ vai Mark cười cười. sau đó thẳng đi tói. Hắc bang? Hiện giờ tôi là thủ lĩnh của hắc bang.
Mark bất đắc dĩ, đành phải đi theo phía sau của tôi.
"Mấy vị xin dừng bước!" Tòi tiến tới trước mặt mấy người mặc áo đen. nói.
Tỏi quay đầu lại nhìn Luigi. trên thế giới này lại có chuvện trùng hợp nhu vậv sao!
"Tôi nhớ kỹ, bởi vì cò gái nàv cùng nói tiếng Ý, làm cho tôi ấn tượng tương đổi sâu sắc!"
Luigi nói:
"Hơn nữa cô gái này vô cùng thoải mái. hàn huvên với tôi rất nhiều về phong cảnh địa phương!"
Biết tiếng Ý? Thoải mái? Nếu như không phải có sự khẳng định của Luigi. thì tôi không dám liên tường, đây lại là Dương Mân. Bởi tính cách của nàng không phải là như vậv!
Dương Mân biết tiếng Ý? Tại sao tôi chưa bao giờ nghe nói qua? Dương Mân rất thoải mái sao? Hóa ra là, thế nhưng hiện tại... Đáng nhẽ nàng phải vô cùng buồn mới đúng chứ!
"Cô ấy có nói tên với anh không?" Tôi muốn xác định lại một chút. xem người mà Luigi nói có phải là Dương Mân không.
"Cô gái nàv hình như cùng có nói. nhung tôi không nhớ được. tên của nước các người đều vô cùng kỳ lạ, nên tôi không có ấn tượng gì cả!" Luigi nhún vai, xoa tay nói: "Thật ngại quá! Vô cùng xin lỗi."
"Chuyện này không có gì. tập quán bất đồng mà!" Tôi cười nói:
"Nếu như anh nói như vậv thì... ít nhất... chúng ta đà có một đầu mối. đó là nàng vẫn còn ờ Venice!"
"Nếu như vậy, tại sao anh không đăng báo tìm người?" Mark suy nghĩ một chút. nói.
"Đăng báo?"
Tòi cười khổ một cái. tại sao tôi lại không muốn chứ! Thế nhung nếu như tòi làm thanh thế quá lớn, Dương Mân mà biết. nàng chắc chắn sẽ rời đi, nên tôi nói: "Tôi sợ sau khi nàng biết, sè rời khói nơi này!"
"Hóa ra là như vậy! Thật ra tôi có một chủ ý, nhưng mà..." Luigỉ do dự một chút nói.
"Nhung mà cái gì? Nói nghe một chút?" Tôi vội vàng hòi. Bây giờ không phải là lúc nghĩ biện pháp. có được ý kiến nào hay cái đó.
"Là thế này, tài xế ờ còng ty chúng tôi đều có liên hệ với nhau! Tôi có thể đem ảnh chụp đưa tới trong tav họ. sau đó nhờ họ lưu ý!"
Luigi thấy tôi vô cùng chăm chú lắng nghe. cho nên tiếp tục nói:
"Nếu như trong số họ. có ai nhìn thấv bạn gái của anh. thì chúng ta sè biết!"
"Đây cũng là một biện pháp!" Tôi gật đầu nói:
"Cứ dựa theo phương pháp của anh làm đi!"
"Thế nhung, có chuyện này, tôi phải nói trước một chút!" Luigi nhìn tôi nói:
"Những người ờ đây mỗi khi làm việc, đều coi trọng thù lao!"
Tôi nghe xong cười. dân chúng ờ các quốc gia tu bản đều là như vậy: "Nói đi. anh cần bao nhiêu?"
"Tiên sinh. anh hiểu lầm rỗi, tôi và anh Mark đã thu tiền rỗi, thì chúng tòi sè không nhận nữa!"
Luigi vội vã lắc đẩu nói:
"Tôi nói là cho những anh em trong công ty, nếu như họ tìm được người, thì họ phải có thù lao tương ứng!"
"Hóa ra là nhưvậv!" Tôi gặt đầu cười nói
"Vậy thì không sao. cứ theo giá thị trường mà làm là được rồi!"
"Vậy là được rồi!" Luigi vui vẻ nói.
Tôi giao cho Luigi phụ trách chuyện này, tuy rằng Luigi nói là không cần thù lao. nhung hắn cùng cẩn kinh phí hoạt động, nên tôi giao cho hắn một khoản, làm cho hắn vui mừng vô cùng.
Quả nhiên, hiệu quả lặp tức tới, có hai người tài xế nói là đa gặp Dương Mân. nhưng mà đáng tiếc là. đó là quá khứ.
Lúc này tôi đang suy nghĩ. Dương Mân đi du lịch, nên hành tung vô cùng khó nắm bắt. càng khó hơn cho công việc tìm kiếm. ở?
Nàng đương nhiên phải giống tôi, mồi ngày đều phải ờ lại khách sạn. như vậy chi cẩn tìm tới khách sạn. là có thể tìm được Dương Mân!
Được rồi, muốn ở trong khách sạn. thì phải đăng ký, tôi cứ tìm khắp các khách sạn. là có thể tìm được Dương Mân!
Nghĩ tới đâu, tôi vội vàng gọi Mark cùng tôi đi tới các khách sạn ở quanh đâu. Mark không hiểu ý của tôi, nhưng vẫn mang tôi tới các khách sạn ở xung quanh.
Tôi bước vào trong một khác sạn. nhìn cô gái tiếp tân nói: "Xin chào. tôi muốn hói một chút. ờ đây có 3 người khách nào là người Hoa hay không?"
"Ngài là ai?" Cò gái tiếp tân hỏi.
"Tôi là bạn của họ." Tôi cho là có. liền vội vàng hỏi.
"Xin lỗi, ngài không phải là cảnh sát. nên không có quyền điều tra. xin thứ cho tôi không thể tra lời càu hỏi của ngài." Cô gái tiếp tân nghiêm trang nói.
"Tôi thực sụ là có việc gấp. có thể châm chước cho tôi được không?" Tôi đặt một tấm chi phiếu lên mặt bàn.
"Thật ngại quá. bán đứng khách hàng là việc tôi không làm được. xin mời đi cho!" Cô gái tiếp tân nói.
Lúc này, Mark ở bên cạnh tôi đã hiểu ý của tôi! Mark thấy kết cục như vậy, bất đắc dĩ lắc đầu. cằm lấy số tiền trên bàn. xin lỗi cô gái kia. rồi kéo tôi ra ngoài. Ra cửa. hắn mới nhìn tôi nói:
"Hóa ra anh muốn làm chuyện nàv sao! Không được đâu!"
"Thế nào? Có vấn đề gì gì à?" Tôi không nghĩ tới cô gái vừa rồi lại quật cường như vậy.
"Đương nhiên là có vấn đề, người ở đây coi trọng tiền nhung cũng phải là do tiền mình làm ra, với lại ở đây có quy định, khách sạn không được phép tiết lộ lý lịch của khách hàng! Nếu như làm trái quy định này, sè bị xử phạt nghiêm khắc. thậm chí là ngừng kinh doanh"
Mark lắc đầu giải thích.
"Lại có chuvện nhưvậv sao!" Lúc này tôi mới hiểu. tại sao cô gái kia lại có thái độ như vậy, nên tôi nói: "Nhung mà tại sao Luigi hôm nay có thể thông qua khách sạn tìm được tôi"
"Ha hả. đó là do nó nói tên và số phòng của anh, sau đó nhờ tồng đài giúp!" Mark nói:
"Nếu như không biết số phòng của đổi phương, thì đừng hòng moi được tin tức gì!"
Giữa lúc tôi chuẩn bị rời đi. thì có mấy người mặc đồ đen đẩy cửa đi vào trong khách sạn. Họ nói với cô gái kia vài câu. cô gái kia vội vã gọi điện thoại, tươi cười mời họ vào trong.
"Bon họ là ai?" Tôi thuận miệng hòi.
"Thành viên hắc bang địa phương, công ty của chúng tôi cũng phải định kỳ giao nộp phí bảo hộ cho họ!" Mark nói
"Mafia?"
Tòi biết ờ Ý. thường có những tổ chức giống như Mafia.
"Đương nhiên không phải. Mafia sè không làm chuvện như thế này, chỉ có các tiểu bang phái mới thu tiền phí bảo hộ!" Mark lắc đấu.
"Tiểu bang phái cũng có thể thu phí bảo hộ? Các người phải định kỳ giao nộp?" Tòi có chút kỳ quái.
"Đừng coi họ là tiểu bang phái. bời vì chuyện gì họ cũng có thể làm. đập phá. phóng hỏa. ngay cả cảnh sát cũng không làm gì được. chúng tôi dùng tiền mua bình an!" Mark cười khổ nói:
"Chuyện nàv cùng đã là thói quen rồi!"
Đang nói chuyện, có một trung niên đeo cà vạt đi tới, và nói chuvện với mấy tên áo đen vài câu. sau đó đưa cho họ một cái túi to. Mấy người mặc áo đen nhặn lấy, xem qua một chút. hài lòng gật đấu rời đi, trung niên đi theo đưa tiễn.
Tòi bỗng nhiên nghĩ tới một chủ ý, nhìn Mark nói: "Đi. chúng ta qua xem!"
"Quá đấy xem? Bọn họ đều là thành viên của hắc bang đấy!" Mark vội vàng ngăn cản tôi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện Bất Hủ chấm cơm.
"Không sao đàu!"
Tôi vỗ vỗ vai Mark cười cười. sau đó thẳng đi tói. Hắc bang? Hiện giờ tôi là thủ lĩnh của hắc bang.
Mark bất đắc dĩ, đành phải đi theo phía sau của tôi.
"Mấy vị xin dừng bước!" Tòi tiến tới trước mặt mấy người mặc áo đen. nói.
Bình luận truyện