Trúc Mã Này Ta Không Cần Nữa

Chương 18: Chương 18:



Trình Trí An nói: “Được, cảm ơn.”
Hai cái bánh bao chỉ đựng trong một túi nilong trong suốt hơi mỏng, Lưu Tiêu Di để hai cái bánh bao qua hai bên, dùng sức xé đôi bao nilong, đem nữa cái bao nolong đựng bánh bao đưa cho Trình Trí An.
Lưu Trạch Hằng đứng ngoài hành lang phòng vẽ tranh, từ ba lô móc ra quyển từ điển học từ đơn. Lưu Trạch Hằng tuy là học bá, nhưng kiến thức cấp ba đã bỏ qua mười năm, khó tránh khỏi có chút mới lạ, nhưng cũng rất nhanh anh đã ôn tập tốt, cuối tháng bắt đầu thi thử, chỉ cần tốn chút thời gian học tập vẫn có thể năm chắc vị trí thứ nhất.
Anh lơ đãng liếc nhìn vào phòng vẽ tranh, thấy Lưu Tiêu Di đem bánh bao nhân trứng sữa chia cho bạn học mới.
Buồn bực, vì sao không cho bạn học khác, lại chia cho bạn học mới tới này, không phải nói là không quen biết sao?

Huống hồ, bạn học mời lại là nam sinh!
Nếu là Lưu Tiêu Di trước đây, Lưu Trạch Hằng mua đồ ăn cho cô, cô khẳng định sẽ rất trân trọng, một chút cũng không muốn chia cho người khác, chính mình cũng không nỡ mà đem ăn. Hiện tại lại hào phóng mà đem đồ ăn anh cố ý mua cho cô đem chia sẽ cho bạn học khác?
Hiện giờ Lưu Tiêu Di thật sự không để ý anh như lúc trước.
Lưu Trạch Hằng cũng không phân biệt được đây là do Lưu Tiêu Di chọc tức, hay là không ăn cơm chiều đúng giờ, dạ dày có cảm giác hơi đau đau.
Nghĩ đến khả năng Lưu Tiêu Di không yêu anh, đầu càng đau.
Phòng vẽ tranh bắt đầu từ lúc học buổi chiều vẫn luôn bật đèn, là vì phòng ngừa cái bóng đồ vật sẽ thay đổi khi mặt trời di chuyển. Khi mọi người vẽ xong bài tập đều lục tục rời lớp vẽ tranh, Lưu Tiêu Di và Trình Trí An thu thập dụng cụ vẽ tranh xong đi ra khỏi lớp mới phát hiện bên ngoài trời đã tối.
Lưu Trạch Hằng đứng dựa vào cửa kính của phòng vẽ tranh, nương theo ánh đèn bên trong lớp đọc sách, thấy một đôi nam nữ trẻ tuổi từ phòng vẽ tranh ra tới, vừa nói vừa cười.
Lưu Tiêu Di đã thật lâu không có cười, Lưu Trạch Hằng nghe được tiếng cười của Lưu Tiêu Di, còn tưởng rằng là ảo giác. Anh ngẩng đầu thấy quả thật là Lưu Tiêu Di đang nói chuyện phiếm  cùng Trình Trí An, còn xem nhẹ anh, cùng bạn học nam mới tới đi đến cầu thang.
Lưu Trạch Hằng ngạc nhiên, trọng sinh trở về một đoạn thời gian, Lưu Tiêu Di cơ hồ không cười qua. Hiện giờ, cô lại cùng bạn học mới chuyển tới ở chung nữa ngày cười cười nói nói, đây là  …… Sao lại thế này?

Lưu Trạch Hằng nhớ tới, trước kia Lưu Tiêu Di hầu như sẽ không đi theo nam sinh khác, lúc học đại học cô cùng người khác giao lưu tìm hiểu, uống say mèm gọi điện thoại cho anh bảo tới đón cô. Nhưng anh biết Lưu Tiêu Di chỉ làm bộ sau, sẽ không cùng nam sinh khác làm loạn, chỉ là muốn làm cho anh chú ý đến cô.
Nhớ tới những việc trước kia, phát giác trái tim mình thật rộng rãi. Trước khi cưới sẽ tùy ý cô hồ nháo, chỉ cần cô chăm sóc bản thân mình tốt là được rồi, anh tận tâm học tập nghiên cứu để có thể ổn định cuộc sống trong tương lai. Cho đến khi kết hôn, cảm thấy nữ nhân không nê chung chạ với nam nhân khác, yêu cầu cô về sau không cần đến hộp đêm chơi, sẽ bj lừa gạt. cô cũng rất nghe lời mà không đi nữa.
Không biết lai lịch của học sinh mới tới như thế nào, mà cậu ta đã câu dẫn vợ anh mất tiêu rồi.
“Tiêu Di.” Lưu Trạch Hằng hướng về bóng dáng hai người phía trước gọi một tiếng.
Lưu Tiêu Di quay đầu nhìn lại, là Lưu Trạch Hằng.
Vừa rồi vẽ tranh quá tập trung, lại gặp gỡ bạn học cũ ( tương lai ) cũng nói rất nhiều chuyện, hoàn toàn quên mất Lưu Trạch Hằng đang đợi cô.

Bất quá, gần đây không biết Đại Băng Sơn bị cái gì, cho dù cô có việc không thể tan học đúng giờ, anh cũng sẽ chờ cô, Nếu là trước đây, nhất định anh sẽ đi trước một mình, nghiêm túc tuân thủ thời gian biểu anh đã đặt ra, về nhà nấu cơm ăn cơm tắm rửa làm bài tập ngủ.
Ngoại trừ hỏa hoạn động đất ra, ai cũng không thể phá vỡ lịch trình của anh.
Lưu Tiêu Di vốn đã hẹn với Trình Trí An sẽ đi tiệm thức ăn ngoài trường ăn cái gì đó trước rồi mới về nhà. Hiện tại là không có khả năng đi được, cô nói với Trình Trí An:  “Tôi phải về nhà với cậu ấy, cậu đi trước đi, chúng ta hẹn lần sau nha.”
Lưu Trạch Hằng ở một bên nhíu mày……
Hẹn? Hẹn cái gì?
Trình Trí An tò mò hỏi: “Cậu mới nãy đã nói cậu ta không phải là bạn trai của cậu? sao bây giờ hai người lại cùng nhau về nhà?”
Lưu Tiêu Di giải thích: “Cậu ấy là con trai của bạn ba tôi, ba tôi muốn tôi về nhà cùng cậu ấy.”

Huyệt Thái Dương của Lưu Trạch Hằng ẩn ẩn đau, lần trước không cho cô nói hai người là an hem, lần này khen ngược, nói là con trai của bạn ba cô, so với quan hệ an hem còn xa cách hơn.
Quan hệ thật sự là như vậy.
Anh lại không thể nói đây là vợ tương lai của tôi, không ai được động đến cô ấy?
Trình Trí An từ biệt: “Vậy được, mai gặp lại.”
Lưu Tiêu Di gật đầu: “Ngày mai gặp.”
Lưu Tiêu Di đi theo Lưu Trạch Hằng đến bãi gởi xe, trời đã tối đen, đèn trong sân trường sáng mờ mờ, tan học đã lâu, trên sân trường không có bao nhiêu người, ngẫu nhiên có một hai học sinh học nội trú đi ngang qua họ.
Đêm mùa hè không có gió nóng nực. Nghe nói có một cơn bão đang hình thành ở biển Philippines, chưa tới hai ba ngày nữa sẽ đổ bộ đến thành phố Giang Hộ.
Ở bên cạnh Lưu Trạch Hằng, hai người không nói lời nào, rất an tĩnh, giống như sự yên tình trước áp lực của một cơn bão, làm người khác không thể thở nổi, Cô đã không còn giống lúc trước, mỗi ngày đều nghĩ nát óc tìm đề tài để nói chuyện với anh, có đôi khi anh thấy đề tài quá ngây thơ sẽ trầm mặc không nói, cô vẫn luôn mặc dày cười nói ríu rít bên cạnh anh.
An tĩnh đến mức làm cho Lưu Trạch Hằng cũng chịu không nổi, cô rõ ràng vừa nãy còn cười nói vui vẻ với bạn học mới, sao đến trước mặt anh lại im lặng như tờ?
Lưu Trạch Hằng đột nhiên dừng lại, Lưu Tiêu Di đi theo phía sau không để ý, liền đụng phải lưng anh, vuốt cái mũi bị đụng đau không nói lời nào.
Lưu Trạch Hằng xoay người, hỏi: “Cậu có chuyện gì muốn nói với tôi không?”
Lưu Tiêu Di ngẩng đầu nhìn anh, có chút thờ ơ, không biết sao anh lại hỏi vậy, lắc đầu.
“Nói cái gì đều được, cậu có muốn nói chuyện với tôi không?” trong mắt Lưu Trạch Hằng toát ra mộtchút chờ mong, anh cũng muốn nói chuyện phiếm với cô, giống như cô vừa rồi nói với bạn mới chuyển trường vậy, có cười lại nói.

“Tớ…… Đã đói bụng.” Lưu Tiêu Di cúi xuống đầu nói, vừa rồi chia một cái bánh bao cho Trình Trí An, không đủ ăn.
“Ọc——”
Cũng không biết là ai bụng kêu, hai người xấu hổ nhìn nhau.
Lưu Tiêu Di nâng lên tay cào cào cái ót, nói: “Hình như không phải tôi bụng kêu.”
Lời ngầm: Không phải bụng tôi, chính là bụng cậu,
Lưu Trạch Hằng sẽ không thừa nhận mình chịu đói đợi Lưu Tiêu Di thật lâu, không đợi này trả lời đã nói tiếp: “Chúng ta đi ăn Ma Lạt Thang đi.”
Mắt Lưu Tiêu Di lập lòe ánh sáng, hưng phấn mà hỏi: “Có thể chứ? Không trở về nhà làm bài tập sao?”
Lưu Trạch Hằng hỏi: “Vậy cậu đã làm xong chưa?”
Lưu Tiêu Di gật gật đầu: “lúc nghỉ trưa làm xong rồi.”
“Vậy đi thôi, thuận tiện đi mua chút văn phòng phẩm đi.”
Lưu Tiêu Di cảm thấy Đại Băng Sơn gần đây thay đổi, trở nên rất kỳ quái, đi ra ngoài ăn ma lạt thang? Đi ra ngoài mua văn phòng phẩm?
Đại Băng Sơn có thói ở sạch, là người có khẩu vị kén chọn, không thích ra ngoài quán ăn ăn cơm, trừ phi đi nhà hàng 5 sao ăn cơm. Sau khi cưới, Lưu Tiêu DI tự giác ôm đòm việc nhà, giao gồm nấu cơm. Tuy rằng cơm cô làm hương vị không được tốt lắm, có đôi khi không phải quát nhạt thì là quá mặn, nhưng ít nhất sẽ vệ sinh. Đại Băng Sơn không có một câu oán hân, đều sẽ đem đồ ăn cô làm ăn sạch sẽ.
Còn về văn phòng phẩm, nói thật ra, đời trước Lưu Trạch Hằng hầu như sẽ không tự mình đi mua văn phòng phẩm, trước kia đi học, Lưu Tiêu Di nói muốn cùng bạn bè đi dạo phố, anh sẽ liệt kê một trang danh sách các loại văn phòng phẩm cần mua, nhờ Lưu Tiêu Di mua đủ số lượng văn phòng phẩm cần dùng trong một học kỳ.
Sau khi lấy ra xe đạp xong, hai người dừng ở cửa hạy bán Ma lạt Thang gần trường. cửa hàng này đã khai trương nhiều năm, vách tường trắng tinh bị khói dầu hun quanh năm suốt tháng trở thành đen thui, Lưu Trạch Hằng đứng ở mặt tiền cửa hàng, biểu tình trầm trọng lại nghẹn khuất.
Lưu Tiêu Di nhìn ra được trong long anh có chút chống cự, nhưng lại không biết vì sao anh lại đề nghị tới đâu ăn. Cô đồng cảm nói: “Nếu cậu không muốn ăn cái này, chúng ta có thể đi tiệm bánh đằng trước mua bánh mì ăn cũng được.”
Tiệm bánh mì đằng trước mới khai trương, là chuỗi cửa hàng nổi tiếng, trang hoàng đẹp, lại vệ sinh, rất thích hợp với thói ở sạch lại kén ăn của Lưu Trạch Hằng.

Lưu Trạch Hằng hít sâu một hơi, bất chấp nói: “Liền nhà này đi.”
Không có biện pháp, ai kêu Lưu Tiêu Di thích ăn loại ăn vặt lề đường này. Lần trước ở khu dạy học, Lưu Tiêu Di cùng Lý Lê ở hành lang nói chuyện phiếm, Lưu Trạch Hằng đi ngang qua nghe được cô nói mỗi ngày ở nhà ăn cơm, hương vị thanh đạm, ăn nhiều thực phiền chán, muốn ăn khẩu vị nặng một chút.
Lưu Tiêu Di vào tiệm, nhìn thịt mới mẻ trong tủ đông, hỏi: “Cậu muốn ăn cái gì?”
“Cậu quyết định đi.”
Lưu Trạch Hằng tìm một chổ ngồi gần cái quạt, không có ngồi xuống liền, mà móc khăn giấy ướt trong ba lô, tháo ra lau bàn ghế. Lau xong nhìn tờ khăn ướt đen thui, thật sốt ruột.
Lưu Tiêu Di chọn xong thức ăn đi tới, nhìn đến Lưu Trạch Hằng dùng ba bốn tấm khăn ướt lau bàn ghế. Lau xong dùng giấy gói gói hết mấy tờ giấy dơ vứt vào thùng rác.
Cô cũng không biết hôm nay tại sao anh lại đi tìm ngược, chẳng lẽ áp lực học tập lớn quá?
Aizz, không hiểu, thế giới của học bá rất khó hiểu khó hiểu. Trước kia cô sớm chiều ở chung 27 năm với Lưu Trạch Hằng vẫn không thể hiểu anh.
Có khả năng phải đợi kiếp sau, đầu thai một lần nữa, ông trời cho cô một cái đầu thông minh mới có thể hiểu được ý nghĩ của anh.
Đã qua thời gian ăn cơm chiều, trong tiệm chỉ có hai người khách là Lưu Tiêu Di, hai chén ma lạt thang rất nhanh đưa tới trước mặt bọn họ.
Thành phố Giang Hộ là một thành phố không ăn thức ăn cay, đồ ăn cay bên này ít cay hơn bên Từ Xuyên hay Trùng Khánh nhiều, bên này dùng nước canh nấu chính thịt, gia vị cay do khách hàng tự mình tăng thêm.
Sau khi phục vụ bưng lên hai bát súp cay, Lưu Tiêu Di nhìn thấy chai ớt trên bàn ăn, cầm lấy cái muỗng nhỏ them hai thìa tương ót vào bát của mình.
Lưu Tiêu Di để muỗng nhỏ lại vào trong lọ ớt, ngước nhìn anh hỏi: “Cậu có ăn ớt không?”
Lời ngầm chính là, nếu cậu muốn, tớ sẽ múc cho cậu một ít.
Lưu Trạch Hằng nhìn tương ớt đỏ rực, dạ dày ẩn ẩn đau, lắc đầu: “Không ăn.”
Hai người từ nhỏ đến lớn đều cùng nhau ăn cơm, khẩu vị  của cô sao lại nặng như vậy?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện