Trùng Sinh Chi Thương Lam
Chương 60
Thương Lam bị áp dưới thân thể trừng lớn mắt, rất sợ anh sẽ làm ra cái gì, nắm chặt vạt áo trước ngực anh không dám nhúc nhích.
Triển Mộ mắt sáng như đuốc nhìn người con gái phía dưới, bàn tay to nhịn không được vuốt lên hai gò má trắng nõn của cô, Thương Lam tuy là gầy, nhưng dáng người rất tốt, thiếu nữ mười sáu tuổi nên địa phương cũng đã bắt đầu trổ mã hai cái bánh bao nhỏ tròn trịa dấu ở trong áo, hai chân vừa mảnh vừa dài...
Hình dáng lông mi thanh tú bắt đầu hơi nhíu, cô ngoảnh khuôn mặt sang một bên né tránh bàn tay thô to của anh, trong đôi mắt thật to viết đầy bất mãn đối với anh.
Thấy vậy, Triển Mộ cũng không giận, cười thật thấp ra tiếng, tìm kiếm dọc theo cổ mảnh khảnh đi xuống, trước kia không có trợ cấp của Thương Trung Tín, cuộc sống của anh buông thả một thời gian.
Lúc còn trẻ vì mạng sống cái gì cũng làm, giết người qua, bán ma tuý qua... Trên người tất cả đều là vết thương lớn nhỏ, vết chai thô ráp ở lòng bàn tay nhẹ nhàng ma sát làn da nhẵn nhụi của cô, cặp mắt trở nên nóng như lửa.
"Tại sao muốn lừa anh?" Anh hỏi rất nhẹ rất nhẹ, giọng lạnh như băng làm người ta sợ run lên.
Với Thương Lam, anh có một loại chấp niệm tận xương tủy, đời trước anh phụ lòng cô, sau khi sống lại anh nghĩ phải đến bù thật tốt, toàn tâm toàn ý đi đối tốt với cô, cho cô hạnh phúc.
Tuổi cô còn nhỏ anh có thể chờ, nhưng như vậy không có nghĩa là cô có thể vứt anh đi mà ôm ấp hoài bão với người đàn ông khác, chỉ là nghĩ đến có một ngày Thương Lam gả cho người đàn ông khác, biết nằm dưới thân người đàn ông khác tận lực hầu hạ...
Trong con ngươi không khỏi hiện lên một tia sáng khát máu, anh muốn, nếu thật sự có một ngày như vậy, anh sẽ giết người.
Cô muốn tương lai, muốn hạnh phúc, có thể!
Nhưng mà tương lai, hạnh phúc của cô phải từ anh dành cho cô.
"Em không hiểu ý của anh... " Thương Lam nhìn hầu kết của anh nổi lên, không được tự nhiên giật giật thân thể, bọn họ bây giờ cách nhau rất gần, mỗi câu nói của anh đều thở ra khí nóng lên mặt của cô.
"Tiểu Lam, không phải phải cùng anh giả vờ ngốc, em biết là thời gian qua anh không có kiên nhẫn." Đầu lưỡi liếm trên vành tai của cô, một bên thịt non mềm nhanh chóng nổi lên đỏ ửng, yếu ớt không đỡ nổi một đòn, bàn về tán tỉnh, sao cô có thể là đối thủ của anh.
"Chỉ là một bữa cơm." Thương Lam yếu ớt thở dốc nói.
“Anh đã cam đoan qua."
"Em nói với anh cam đoan ở đây?" Triển Mộ thu lại dưới lông mày:"Vậy cam đoan của em đâu? Em đã đáp ứng cái gì với anh? "
Cô biết anh đang nói chuyện của Lam Trí, nhưng cô không hiểu, tại sao anh lai hỏi cái này.
Thương Lam ngoảnh khuôn mặt đi.
"Em không hiểu anh đang nói cái gì?"
"Em không hiểu?" Triển Mộ sắc mặt lạnh lùng âm trầm, toàn thân tản mát ra ý lạnh, nguy hiểm nhìn cô chằm chằm, bàn tay to vuốt ve nhẹ nhàng trên cổ của cô, bốn phía tràn ngập sát ý nồng nặc.
Khiếp sợ loại khí thế kinh người như vậy, cô ở dưới thân anh thở dồn dập.
Sắc mặt Triển Mộ tái xanh nhìn cô, giống như là muốn nhìn vào tận trong xương của cô.
Trước kia không bao giờ Thương Lam nói dối anh...
Đột nhiên, anh buông ra sự kiềm chế đối với cô ngồi dậy, lấy túi văn kiện trên bàn ném vào người cô.
Thương Lam định thần nhìn lại, trong nháy mắt sắc mặt tái nhợt.
"Bây giờ đã hiểu?" Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói hết sức lạnh lẽo của Triển Mộ.
Cô tức giận nhận lấy ánh mắt bức người của anh, khàn giọng nói.
"Triển Mộ, anh có ý gì đây?"
Triển Mộ không vui nheo mắt lại, là ai được nuông chiều có xảy ra thói quen tật xấu, phạm lổi không thừa nhận cũng cho qua, lại còn dám dùng loại thái độ này nói chuyện với anh.
“Em muốn ở chung một chỗ với ai là chuyện của em, anh không có quyền gì theo dõi em."
Lồng ngực không ngừng phập phồng, Thương Lam đang rất tức giận, thế cho nên không nhìn thấy anh chợt trầm mặt xuống.
"Tiểu Lam, anh không muốn ra tay với em... " Trong tròng mắt bắn ra ý lạnh, anh bình tĩnh nói:"Xin lỗi, anh có thể coi như mọi thứ đều chưa xảy ra."
"Em không sai!" Cô quật cường trả lời.
Nhìn cô trợn tròn mắt, Triển Mộ không những không giậ mà còn cười.
"Tốt, em cảm thấy anh không có cách bắt buộc em phải không?" Ôn nhu đứng đắng xoa tóc cô, anh nắm cằm của cô buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt anh.
"Anh sẽ cho em một cơ hội, xin lỗi."
Lông mày rậm giống như cây quạt nhr rung động không ngừng, Thương Lam mím chặt môi nỗ lực phân rõ phải trái với anh.
"Triển đại ca, tình cảm là không thể miễn cưỡng, đối với anh em không có cảm giác, em thích Lam Trí, muốn đi cùng với anh ấy, xin tác thành cho chúng em, sau này em sẽ đối xử với anh như anh trai ruột thịt, em..."
"A!"
Lời của cô còn chưa lên tiếng đã bị Triển Mộ nắm tóc kéo từ trên ghế sopha xuống.
Anh nắm chặt đuôi tóc của cô, thủ hạ không lưu tình kéo cô xuống thảm, sau đó cả người đè lên cố định.
"Câm miệng!" Mắt anh đỏ ngầu nhìn chằm chằm cô, như là tâm hồn ác quỷ trong ngày mùa đông, chỉ là nhìn thôi cũng khiến cô rợn cả tóc gáy.
“Anh không phải họ Thương."
Anh đang tức giận nên không không chế được sức lực trong tay, da đầu Thương Lam bị kéo đau, nước mắt nhịn không được tràn ra,nhưng lúc này cô không thể tỏ ra mình yếu đuối, cô phải làm cho anh hiểu rõ lập trường của mình.
Cô đang tự do, anh không có quyền đối với cô như vậy.
"Tiểu Lam, em đừng ép anh." Thân hình to lớn của anh sát gần cô, bàn tay to không chút khách khí tập kích trên thân thể của cô, thăm dò vào bên trong quần áo của cô.
"Em không sai, em có quyền đi quen người đàn ông khác, anh không thể đối xử với em như vậy."
Mắt Thương Lam tràn đầy nước mắt, quật cường nhìn chằm chằm anh, cô co rúc ở dưới người anh nhẹ nhàng khóc sụt sùi, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng lấy không khí mỏng manh.
Triển Mộ cầm bầu ngực của cô vững vàng nắm trong tay, hoặc nhẹ hoặc nặng giày vò, bên tai truyền đến giọng anh trâm thấp khàn khàn.
"Nếu để cho Lam Trí biết... Em nói cậu ta còn muốn em nữa hay không?"
"Em sẽ tố cáo anh, ba ba sẽ không bỏ qua anh!" Thương Lam một bên giãy giụa một bên kêu khóc.
"Tố cáo anh? Em có chứng cứ sao?" Giam giữ eo thon của cô, anh đói khát hôn cô, đầu lưỡi nặng nề chui vào miệng trêu chọc lấy cái lưỡi của cô, đầu răng đâm rách khóe môi của cô, Thương Lam đau đến liên tục khóc nức nở, chỉ cảm thấy trong miệng hỗn tạp mùi vị của máu và nước mắt.
"Em có thể nói cho Thương Trung Tín biết, anh không để bụng, nhưng emdám không?" Từng cái quần áo bị cởi ra, lộ ra da thịt tuyết trắng tinh tế, hai mắt Triển Mộ hiện lên ánh sáng, muốn ngất – nhìn lên phía đùi của cô không ngừng ma sát.
Thương Lam vừa thẹn vừa vội, làm thế nào cũng không tránh thoát cấm chế của anh, áo khoác len trên người bị xé ra thô lỗ, nút buộc màu trắng văng đầy đất, váy đồng phục học sinh bị kéo đén bắp đùi, lộ ra cái quần lót xanh trắng nhỏ.
Nghe trong không khí có tiếng xé rách của vải vóc, quần áo cô không đủ che thân, lộ ra một thân thịt non mềm, không chói mắt.
Không hổ là thiếu nữ được nuông chiều, một thân da trắng như tuyết vào tay tinh tế mềm mại, thân thể trẻ tuổi tràn ngập co dãn, bên trên tất cả đều là vết đỏ anh gây ra.
Người đàn ông không ý thức được nhìn ngây người, lửa nóng trong mắt như muốn ăn thịt người.
"Không muốn... Triển Mộ... Không muốn!" Thương Lam đau khổ tột cùng thét chói tai, hốt hoảng bò về phía gầm bàn.
Tuyệt vọng ngập đầu ép đến cô không thể thở nổi.
Đúng như anh nói, cô không dám!
Thương Trung Tín cần không phải là con gái mà là người thừa kế chính thống.
Cô không dám cùng Thương Trung Tín nói chuyện này, cô không chịu nỗi hậu quả kia!
Cô biết sẽ không có người tin tưởng cô, Thương Trung Tín sẽ không, Thương Hồng lại không biết!
Câu dẫn vị hôn phu của em gái là tội danh cô không chịu được, cái tội trạng này sẽ làm cô hãm sâu vào địa ngục!
Trên mặt tràn đầy nước mắt, chân nhỏ bị anh ép đau, Thương Lam chạy không thoát, không nhúc nhích được, giống như con cá đóng đinh trên thớt, chỉ có thể mặc cho người khác làm thịt.
Triển Mộ lại gần thân thể cô, tìm môi hồng của cô hung hăng hôn lên.
Thực ra anh cũng không có ý định muốn cô vào lúc này, anh là một người coi trọng tiền tài giảo hoạt như vậy, cũng chính bởi vì anh coi trọng tiền tài, sẽ không vì vui vẻ nhất thời mà buông tha cả đời vinh hoa.
Thương Thị, anh muốn.
Thương Lam, anh cũng muốn!
Nhưng không phải bây giờ...
Vài chục năm cũng chờ qua rồi, ba năm thì tính là cái gì.
Nhưng người con gái dưới thân gần đây rất không ngoan, anh phải cho cô một chút dạy dỗ, anh phải cho cô biết, ở giữa bọn họ, rốt cuộc là người nào mới được định đoạt.
Nhận thấy được quần lót bị anh kéo xuống, Thương Lam khóc, thái độ mềm nhũn ra, cô khàn giọng cầu khẩn nói.
"Triển ca ca, em sai rồi, anh không nên như vậy!"
"Sai cái nào rồi?" Triển Mộ hừ nhẹ, không chút khách khí thăm dò vào giữa chân của cô, tinh tế vuốt phẳng.
Thương Lam khóc đến toàn thân đều run rẩy, thẹn đến muốn chui xuống đất, trên mặt lúc trắng lúc xanh.
“Em không nên nói dối, sau này cũng không nói dối!" Cô hỏng mất kêu, trong tay nắm thật chặt thảm thượng hạng chất vải lông dê, mười ngón tay trở nên trắng bệch.
"Còn gì nữa không?" Triển Mộ không dễ dàng như vậy buông tha cô.
Thương Lam một mực khóc, nghẹn ngào đã nói không ra lời.
“Em... Em sẽ không gặp Lam Trí nữa... Em... Sau này tất cả mọi chuyện em sẽ nghe lời anh...."
Đạt được câu trả lời hài lòng, Triển Mộ theo lời buông lỏng sự kiềm chế đối với cô, Thương Lam vừa được tự do, vội vã ôm chặt chính mình rúc dưới gầm bàn.
Ngoài miệng hàng loạt đau đớn cùng mùi máu tươi trong miệng tự nói với mình, môi của cô bị anh cắn rách không nhỏ.
Nhìn dáng vẻ cô bé sợ hãi co lại thành một đoàn, anh đứng lên, thanh thản dựa vào ghế sa lon bằng da thật, nhẹ nhàng cười ra tiếng.
"Em muốn tự mình qua đây hay để anh ra tay."
Giọng nói của anh rất ôn hòa, bề ngoài của anh rất lịch sự, nhưng Thương lam biết, những thứ này chỉ là vẻ ngoài của Triển Mộ, Triển Mộ chân chính rất bá đạo, ghen tị, giảo hoạt, hèn hạ, anh lòng dạ hẹp hòi có thù tất báo, trong mắt anh quyền lợi vĩnh viễn đặt đầu tiên, đời trước, anh vì đạt được Thương Thị có thể khúm núm đối với Thương Trung Tín, thậm chí không tiếc hi sinh hôn nhân và gia đình của mình.
Vì tiền, quyền, Thương Lam không nghĩ tới anh còn có cái gì là không thể buông tha.
Triển Mộ kéo lấy cơ thể cô, giam giữ cằm của cô hôn lên đôi môi trơn bóng phấn hồng.
"Em là ai?" Anh khẽ liếm lấy vết thương trên môi cô, ánh mắt tràn ngập lửa nóng rơi trên khuôn mặt tái nhợt của cô.
"... " Thu lại hận ý trong mắt, hai tay cô vô lực đẩy lồng ngực của anh.
Vì sao!
Đời này rõ ràng cô an phận thủ thường không có đi trêu chọc anh, thậm chí trăm phương ngàn kế giúp anh có được tình yêu với Thương Hồng, anh không biết cảm ơn cũng bỏ qua, tại sao muốn đối với cô như thế.
Triển Mộ bắt bàn tay nhỏ bé của cô xoa bụng của mình, cảm giác được vật nóng rực nổi lên, dục vọng rõ ràng của người đàn ông -- muốn
Trong lòng Thương Lam cả kinh, muốn lấy tay lại nhưng lại bị anh gắt gao giữ chặt, anh cắn lỗ tai của cô, giọng nói thô ráp.
"Bảo bối, giúp anh một chút."
Triển Mộ mắt sáng như đuốc nhìn người con gái phía dưới, bàn tay to nhịn không được vuốt lên hai gò má trắng nõn của cô, Thương Lam tuy là gầy, nhưng dáng người rất tốt, thiếu nữ mười sáu tuổi nên địa phương cũng đã bắt đầu trổ mã hai cái bánh bao nhỏ tròn trịa dấu ở trong áo, hai chân vừa mảnh vừa dài...
Hình dáng lông mi thanh tú bắt đầu hơi nhíu, cô ngoảnh khuôn mặt sang một bên né tránh bàn tay thô to của anh, trong đôi mắt thật to viết đầy bất mãn đối với anh.
Thấy vậy, Triển Mộ cũng không giận, cười thật thấp ra tiếng, tìm kiếm dọc theo cổ mảnh khảnh đi xuống, trước kia không có trợ cấp của Thương Trung Tín, cuộc sống của anh buông thả một thời gian.
Lúc còn trẻ vì mạng sống cái gì cũng làm, giết người qua, bán ma tuý qua... Trên người tất cả đều là vết thương lớn nhỏ, vết chai thô ráp ở lòng bàn tay nhẹ nhàng ma sát làn da nhẵn nhụi của cô, cặp mắt trở nên nóng như lửa.
"Tại sao muốn lừa anh?" Anh hỏi rất nhẹ rất nhẹ, giọng lạnh như băng làm người ta sợ run lên.
Với Thương Lam, anh có một loại chấp niệm tận xương tủy, đời trước anh phụ lòng cô, sau khi sống lại anh nghĩ phải đến bù thật tốt, toàn tâm toàn ý đi đối tốt với cô, cho cô hạnh phúc.
Tuổi cô còn nhỏ anh có thể chờ, nhưng như vậy không có nghĩa là cô có thể vứt anh đi mà ôm ấp hoài bão với người đàn ông khác, chỉ là nghĩ đến có một ngày Thương Lam gả cho người đàn ông khác, biết nằm dưới thân người đàn ông khác tận lực hầu hạ...
Trong con ngươi không khỏi hiện lên một tia sáng khát máu, anh muốn, nếu thật sự có một ngày như vậy, anh sẽ giết người.
Cô muốn tương lai, muốn hạnh phúc, có thể!
Nhưng mà tương lai, hạnh phúc của cô phải từ anh dành cho cô.
"Em không hiểu ý của anh... " Thương Lam nhìn hầu kết của anh nổi lên, không được tự nhiên giật giật thân thể, bọn họ bây giờ cách nhau rất gần, mỗi câu nói của anh đều thở ra khí nóng lên mặt của cô.
"Tiểu Lam, không phải phải cùng anh giả vờ ngốc, em biết là thời gian qua anh không có kiên nhẫn." Đầu lưỡi liếm trên vành tai của cô, một bên thịt non mềm nhanh chóng nổi lên đỏ ửng, yếu ớt không đỡ nổi một đòn, bàn về tán tỉnh, sao cô có thể là đối thủ của anh.
"Chỉ là một bữa cơm." Thương Lam yếu ớt thở dốc nói.
“Anh đã cam đoan qua."
"Em nói với anh cam đoan ở đây?" Triển Mộ thu lại dưới lông mày:"Vậy cam đoan của em đâu? Em đã đáp ứng cái gì với anh? "
Cô biết anh đang nói chuyện của Lam Trí, nhưng cô không hiểu, tại sao anh lai hỏi cái này.
Thương Lam ngoảnh khuôn mặt đi.
"Em không hiểu anh đang nói cái gì?"
"Em không hiểu?" Triển Mộ sắc mặt lạnh lùng âm trầm, toàn thân tản mát ra ý lạnh, nguy hiểm nhìn cô chằm chằm, bàn tay to vuốt ve nhẹ nhàng trên cổ của cô, bốn phía tràn ngập sát ý nồng nặc.
Khiếp sợ loại khí thế kinh người như vậy, cô ở dưới thân anh thở dồn dập.
Sắc mặt Triển Mộ tái xanh nhìn cô, giống như là muốn nhìn vào tận trong xương của cô.
Trước kia không bao giờ Thương Lam nói dối anh...
Đột nhiên, anh buông ra sự kiềm chế đối với cô ngồi dậy, lấy túi văn kiện trên bàn ném vào người cô.
Thương Lam định thần nhìn lại, trong nháy mắt sắc mặt tái nhợt.
"Bây giờ đã hiểu?" Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói hết sức lạnh lẽo của Triển Mộ.
Cô tức giận nhận lấy ánh mắt bức người của anh, khàn giọng nói.
"Triển Mộ, anh có ý gì đây?"
Triển Mộ không vui nheo mắt lại, là ai được nuông chiều có xảy ra thói quen tật xấu, phạm lổi không thừa nhận cũng cho qua, lại còn dám dùng loại thái độ này nói chuyện với anh.
“Em muốn ở chung một chỗ với ai là chuyện của em, anh không có quyền gì theo dõi em."
Lồng ngực không ngừng phập phồng, Thương Lam đang rất tức giận, thế cho nên không nhìn thấy anh chợt trầm mặt xuống.
"Tiểu Lam, anh không muốn ra tay với em... " Trong tròng mắt bắn ra ý lạnh, anh bình tĩnh nói:"Xin lỗi, anh có thể coi như mọi thứ đều chưa xảy ra."
"Em không sai!" Cô quật cường trả lời.
Nhìn cô trợn tròn mắt, Triển Mộ không những không giậ mà còn cười.
"Tốt, em cảm thấy anh không có cách bắt buộc em phải không?" Ôn nhu đứng đắng xoa tóc cô, anh nắm cằm của cô buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt anh.
"Anh sẽ cho em một cơ hội, xin lỗi."
Lông mày rậm giống như cây quạt nhr rung động không ngừng, Thương Lam mím chặt môi nỗ lực phân rõ phải trái với anh.
"Triển đại ca, tình cảm là không thể miễn cưỡng, đối với anh em không có cảm giác, em thích Lam Trí, muốn đi cùng với anh ấy, xin tác thành cho chúng em, sau này em sẽ đối xử với anh như anh trai ruột thịt, em..."
"A!"
Lời của cô còn chưa lên tiếng đã bị Triển Mộ nắm tóc kéo từ trên ghế sopha xuống.
Anh nắm chặt đuôi tóc của cô, thủ hạ không lưu tình kéo cô xuống thảm, sau đó cả người đè lên cố định.
"Câm miệng!" Mắt anh đỏ ngầu nhìn chằm chằm cô, như là tâm hồn ác quỷ trong ngày mùa đông, chỉ là nhìn thôi cũng khiến cô rợn cả tóc gáy.
“Anh không phải họ Thương."
Anh đang tức giận nên không không chế được sức lực trong tay, da đầu Thương Lam bị kéo đau, nước mắt nhịn không được tràn ra,nhưng lúc này cô không thể tỏ ra mình yếu đuối, cô phải làm cho anh hiểu rõ lập trường của mình.
Cô đang tự do, anh không có quyền đối với cô như vậy.
"Tiểu Lam, em đừng ép anh." Thân hình to lớn của anh sát gần cô, bàn tay to không chút khách khí tập kích trên thân thể của cô, thăm dò vào bên trong quần áo của cô.
"Em không sai, em có quyền đi quen người đàn ông khác, anh không thể đối xử với em như vậy."
Mắt Thương Lam tràn đầy nước mắt, quật cường nhìn chằm chằm anh, cô co rúc ở dưới người anh nhẹ nhàng khóc sụt sùi, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng lấy không khí mỏng manh.
Triển Mộ cầm bầu ngực của cô vững vàng nắm trong tay, hoặc nhẹ hoặc nặng giày vò, bên tai truyền đến giọng anh trâm thấp khàn khàn.
"Nếu để cho Lam Trí biết... Em nói cậu ta còn muốn em nữa hay không?"
"Em sẽ tố cáo anh, ba ba sẽ không bỏ qua anh!" Thương Lam một bên giãy giụa một bên kêu khóc.
"Tố cáo anh? Em có chứng cứ sao?" Giam giữ eo thon của cô, anh đói khát hôn cô, đầu lưỡi nặng nề chui vào miệng trêu chọc lấy cái lưỡi của cô, đầu răng đâm rách khóe môi của cô, Thương Lam đau đến liên tục khóc nức nở, chỉ cảm thấy trong miệng hỗn tạp mùi vị của máu và nước mắt.
"Em có thể nói cho Thương Trung Tín biết, anh không để bụng, nhưng emdám không?" Từng cái quần áo bị cởi ra, lộ ra da thịt tuyết trắng tinh tế, hai mắt Triển Mộ hiện lên ánh sáng, muốn ngất – nhìn lên phía đùi của cô không ngừng ma sát.
Thương Lam vừa thẹn vừa vội, làm thế nào cũng không tránh thoát cấm chế của anh, áo khoác len trên người bị xé ra thô lỗ, nút buộc màu trắng văng đầy đất, váy đồng phục học sinh bị kéo đén bắp đùi, lộ ra cái quần lót xanh trắng nhỏ.
Nghe trong không khí có tiếng xé rách của vải vóc, quần áo cô không đủ che thân, lộ ra một thân thịt non mềm, không chói mắt.
Không hổ là thiếu nữ được nuông chiều, một thân da trắng như tuyết vào tay tinh tế mềm mại, thân thể trẻ tuổi tràn ngập co dãn, bên trên tất cả đều là vết đỏ anh gây ra.
Người đàn ông không ý thức được nhìn ngây người, lửa nóng trong mắt như muốn ăn thịt người.
"Không muốn... Triển Mộ... Không muốn!" Thương Lam đau khổ tột cùng thét chói tai, hốt hoảng bò về phía gầm bàn.
Tuyệt vọng ngập đầu ép đến cô không thể thở nổi.
Đúng như anh nói, cô không dám!
Thương Trung Tín cần không phải là con gái mà là người thừa kế chính thống.
Cô không dám cùng Thương Trung Tín nói chuyện này, cô không chịu nỗi hậu quả kia!
Cô biết sẽ không có người tin tưởng cô, Thương Trung Tín sẽ không, Thương Hồng lại không biết!
Câu dẫn vị hôn phu của em gái là tội danh cô không chịu được, cái tội trạng này sẽ làm cô hãm sâu vào địa ngục!
Trên mặt tràn đầy nước mắt, chân nhỏ bị anh ép đau, Thương Lam chạy không thoát, không nhúc nhích được, giống như con cá đóng đinh trên thớt, chỉ có thể mặc cho người khác làm thịt.
Triển Mộ lại gần thân thể cô, tìm môi hồng của cô hung hăng hôn lên.
Thực ra anh cũng không có ý định muốn cô vào lúc này, anh là một người coi trọng tiền tài giảo hoạt như vậy, cũng chính bởi vì anh coi trọng tiền tài, sẽ không vì vui vẻ nhất thời mà buông tha cả đời vinh hoa.
Thương Thị, anh muốn.
Thương Lam, anh cũng muốn!
Nhưng không phải bây giờ...
Vài chục năm cũng chờ qua rồi, ba năm thì tính là cái gì.
Nhưng người con gái dưới thân gần đây rất không ngoan, anh phải cho cô một chút dạy dỗ, anh phải cho cô biết, ở giữa bọn họ, rốt cuộc là người nào mới được định đoạt.
Nhận thấy được quần lót bị anh kéo xuống, Thương Lam khóc, thái độ mềm nhũn ra, cô khàn giọng cầu khẩn nói.
"Triển ca ca, em sai rồi, anh không nên như vậy!"
"Sai cái nào rồi?" Triển Mộ hừ nhẹ, không chút khách khí thăm dò vào giữa chân của cô, tinh tế vuốt phẳng.
Thương Lam khóc đến toàn thân đều run rẩy, thẹn đến muốn chui xuống đất, trên mặt lúc trắng lúc xanh.
“Em không nên nói dối, sau này cũng không nói dối!" Cô hỏng mất kêu, trong tay nắm thật chặt thảm thượng hạng chất vải lông dê, mười ngón tay trở nên trắng bệch.
"Còn gì nữa không?" Triển Mộ không dễ dàng như vậy buông tha cô.
Thương Lam một mực khóc, nghẹn ngào đã nói không ra lời.
“Em... Em sẽ không gặp Lam Trí nữa... Em... Sau này tất cả mọi chuyện em sẽ nghe lời anh...."
Đạt được câu trả lời hài lòng, Triển Mộ theo lời buông lỏng sự kiềm chế đối với cô, Thương Lam vừa được tự do, vội vã ôm chặt chính mình rúc dưới gầm bàn.
Ngoài miệng hàng loạt đau đớn cùng mùi máu tươi trong miệng tự nói với mình, môi của cô bị anh cắn rách không nhỏ.
Nhìn dáng vẻ cô bé sợ hãi co lại thành một đoàn, anh đứng lên, thanh thản dựa vào ghế sa lon bằng da thật, nhẹ nhàng cười ra tiếng.
"Em muốn tự mình qua đây hay để anh ra tay."
Giọng nói của anh rất ôn hòa, bề ngoài của anh rất lịch sự, nhưng Thương lam biết, những thứ này chỉ là vẻ ngoài của Triển Mộ, Triển Mộ chân chính rất bá đạo, ghen tị, giảo hoạt, hèn hạ, anh lòng dạ hẹp hòi có thù tất báo, trong mắt anh quyền lợi vĩnh viễn đặt đầu tiên, đời trước, anh vì đạt được Thương Thị có thể khúm núm đối với Thương Trung Tín, thậm chí không tiếc hi sinh hôn nhân và gia đình của mình.
Vì tiền, quyền, Thương Lam không nghĩ tới anh còn có cái gì là không thể buông tha.
Triển Mộ kéo lấy cơ thể cô, giam giữ cằm của cô hôn lên đôi môi trơn bóng phấn hồng.
"Em là ai?" Anh khẽ liếm lấy vết thương trên môi cô, ánh mắt tràn ngập lửa nóng rơi trên khuôn mặt tái nhợt của cô.
"... " Thu lại hận ý trong mắt, hai tay cô vô lực đẩy lồng ngực của anh.
Vì sao!
Đời này rõ ràng cô an phận thủ thường không có đi trêu chọc anh, thậm chí trăm phương ngàn kế giúp anh có được tình yêu với Thương Hồng, anh không biết cảm ơn cũng bỏ qua, tại sao muốn đối với cô như thế.
Triển Mộ bắt bàn tay nhỏ bé của cô xoa bụng của mình, cảm giác được vật nóng rực nổi lên, dục vọng rõ ràng của người đàn ông -- muốn
Trong lòng Thương Lam cả kinh, muốn lấy tay lại nhưng lại bị anh gắt gao giữ chặt, anh cắn lỗ tai của cô, giọng nói thô ráp.
"Bảo bối, giúp anh một chút."
Bình luận truyện