Trùng Sinh Chi Thương Lam

Chương 70



Đêm hôm đó, Thương Lam bị bệnh.

Thương Hồng mang một ly nước nóng đến bên giường trông cô, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, chán toát mồ hôi ra, thấy Thương Lam muốn đưa tay vén chăn, cô ta vội vàng để chén nước xuống đi tới ngăn cản.

Cô ta nhẹ nhàng khuyên nhủ, trong mắt đầu lộ vẻ trách móc.

“Không được, không được, nội nói phải che mới nhanh khỏi bệnh được.”

Con mắt mở ra một cái, Thương Lam nhìn chính mình đắp hai tầng chăn dày trên người, cô khó chịu ngọ nguậy.

“Nóng…Nước…Nước”

Ở quê chăn bông đều rất dày, hai tầng nặng nề áp lên người thật khó thở.

Thương Hồng rút một cái gối ra đệm sau lưng cô, cầm ly nước nóng bên cạnh đút cô uống từng ngụm nhỏ một, giống như là lâu ngày không nếm vị ngọt, cô nhận lấy ly nước uống từng ngụm từng ngụm, chỉ sợ cô sặc, Thương Hồng nhanh lấy tay vỗ nhẹ lên lưng cô, nghi hoặc khó hiểu chờ đợi.

Rốt cuộc lần này trở về đã có chuyện gì xảy ra?

Thương Lam uống nước xong, Thương Hồng vội đỡ cô nằm xuống, cô nằm xuống không bao lâu đã ngủ mất rồi, nghe tiếng hít thở nhẹ nhẹ nhành của cô ấy, cô không nhịn được suy nghĩ.

Cô nghĩ tới cảnh tối qua.

Tối qua mưa rất lớn, không ngừng đập vào mặt cửa sổ thủy tinh khiến ai cũng không thể ngủ được.

Thật sự Thương Hồng không ngủ được, đành khoác thêm áo ngoài ra phòng khách uống nước, ai ngờ ngoài sân cô đã thấy Thương Lam.

Ngoài trời mưa như trút nước, thiếu nữ quần áo mỏng manh đứng trong mưa, từng giọt mưa nặng nề rơi trên người cô, chỉ một bộ quần áo sơ mi, vải ướt dính chặt trên người cô lộ ra đườn cong nóng bỏng, dưới ánh trăng, Thương Hồng cảm thấy cô gái trước mặt trong sáng như một bức tranh, nếu như cô ấy không phải là chị mình, nếu như bên ngoài nhiệt độ dưới 0 độ, cô nghĩ mình thật sự muốn tiếp tục thưởng thức tác phẩm nghệ thuật này.

Thương Hồng rất nhanh lấy lại tinh thần, ngay cả ô cũng không kịp lấy, vội chạy ra ngoài nắm lấy eo Thương Lam, dùng sức đem cô ấy vào phòng.

“Chị, chị làm chuyện điên rồ gì vậy?”

Dường như không nghe thấy cô nói gì, bàn tay nhỏ nhắn không ngừng chà xát lên người, miệng lẩm bẩm cô không nghe rõ, chỉ nghe thấy những chữ đứt quãng cô nói.

“Bẩn…thật bẩn”

“Ba, ba.”

Vừa dứt lời, tầm mắt nhìn tới hai chị em trong mưa, bỗng nhiên ông nghĩ tới gì đó, miệng quở trách thu lại, bước nhanh ôm ngang Thương Lam đi tới phòng ngủ.

Ngấm mưa cả đêm, quả nhiên Thương Lam phát sốt cực kỳ nghiêm trọng, điều kiện khám bệnh ở thôn nhỏ không phát triển, bà nội Thương Lam đành dùng phương pháp đơn giản, đút cô nước ngừng rồi đắp thêm hai tầng chăn dày lên người cô, đợi sang mai, Thương Trung Tín lái xe đưa đến bệnh viện thành phố. 

Thương Trung Tín đuổi Thương Hồng bên người đi, một mình trông Thương Lam bên người, ông sờ chán cô nói rằng.

“Tiểu Lam yên tâm, ba sẽ khiến nó phải chịu trách nhiệm.”

Nghe vậy, đột nhiên Thương Lam mới ngủ sâu mở mắt nắm lấy bàn tay đặt trên trán mình, nước mắt tràn ra.

“Ba ba…con không muốn anh ta….không muốn anh ta chịu trách nhiệm.”

Nghe vậy, trong mắt Thương Trung Tín chợt loé tinh quang.

Năng lực làm việc của Triển Mộ ông rất hài lòng, hơn nữa anh còn là con trai của Tĩnh Di, lập tức ông gả con gái qua, Thương thị rơi trên tay hai cô con gái của ông cũng sẽ biến thành của người khác, mặc chúng cắt xé. 

Ông biết con gái lớn của mình vẫn luôn thích Triển Mộ, nhưng ông cảm thấy tính cách hai người không hợp lắm, một người quá mạnh mẽ, một người lại quá yếu đuối, nếu hai người cãi nhau, chỉ sợ Thương Lam chịu ủy khuất. Có nhiều lúc ông cũng không thể ra mặt bảo vệ hạnh phúc nửa đời sau của con gái ông.

Cũng có thể, tư tưởng Thương Trung Tín hơi bảo thủ, nếu thân thể con gái cho anh ta, thì không gả cho anh ta thì gả cho ai.

Ngay lập tức nổi nóng nói.

“Cậu không chịu trách nhiệm, con gái ta bị lợi dụng để người khác chịu sao?”

Thương Lam cầm tay ông lập tức không còn sức, toàn thân không có sức lực, muốn phản đối lại không thể nói được lời nào. Cuối cùng chỉ có thể lắc đầu, nước mắt không ngừng rơi.

Cô cảm thấy thế giới của mình trong nháy mắt bị phá vỡ, long đầy tuyệt vọng, dù cô chống đối như thế nào, bánh xe vận mệnh vẫn xoay chuyển, tất cả cuối cùng sẽ trở lại quỹ đạo.

Sau khi trời sang mưa cũng đã ngớt, Thương Trung Tín lái xe qua chân núi mới biết, đường tối qua đã sửa xong, điện cho thư ký cũng nói không thấy trợ lý Triển đâu.

Thương Trung Tín tắt máy nhíu mày lại, đành gọi cho Triển Mộ, thế nhưng lại không mở máy.

Ông nhìn qua gương chiếu hậu, nhìn Thương Lam nằm bên trong xe, có chút hối hận, hôm qua đuổi Triển Mộ ra ngoài, không biết cậu ta có xảy ra chuyện gì không, cũng không biết ăn nói với Tĩnh Di thế nào.

Đến tận khi Thương Trung Tín lái xe đưa Thương Lam đến bệnh viện, cũng không gọi được cho Triển Mộ, bác sĩ thông báo đơn giản đã hạ sốt, kê ít thuốc, điểm nhỏ ấy Thương Trung Tín cũng không làm thủ tục nhập viên cho Thương Lam, thanh toán xong, cả nhà lái xe về nhà.

Thương Trung Tín mới vừa vào nhà, vú Mỗ liền lên tiếp đón, ánh mắt nhìn Triển Mộ ngồi trên ghế sa lông, ông có chút ngạc nhiên, tảng đá lớn trong long cũng rơi xuống, Triển Mộ lẳng lặng ngồi trên ghê sa lông, nhìn họ vào cửa, tầm mắt nhìn đến người Thương Lam.

Sau đó vú Mỗ đau lòng cùng đỡ Thương Lam đi vào.

“Tiểu Lam...làm sao vậy?”

Chú ý tới sắc mặt ốm yếu của cô, Triển Mộ lo lắng muốn đỡ cô, ngày hôm qua còn rất tốt mà, ngày hôm nay tại sao lại bệnh.

Thương Lam nắm tay vú Mỗ, cố hết sức tránh bàn tay anh, thấy anh, cô như con nhím sợ hãi, chỉ muốn cuộn lại một đoàn thẳng đứng ánh mắt sắc bén bài xích gần hắn, cô để khuôn mặt nhỏ nhắn vùi sâu vào lòng vú Mỗ không muốn nhìn anh một lần nào.

Thương Hồng đi theo sau họ vào cửa nói rằng.

“Chị ấy, tối qua không biết nổi điên gì, chạy ra ngoài sân mưa…”

“Im miệng!”

Thương Trung Tín cắt đứt lời cô, nháy mắt với vú Mỗ: ”Mang tiểu thư về phòng.”

Sau đó quay đầu nhìn Triển Mộ nói rằng: ”Cậu theo tôi qua đây.”

Dứt lời người đã đi tới phòng sách.

Nghe vậy, đáy mắt Triển Mộ hiện lên vẻ ảm đạm, mắt vẫn sáng rực nhìn phía cô, nhìn vú Mỗ đỡ cô lên tầng, đóng cửa.

Thương Hồng nhìn theo bóng lưng họ đi xa, cô không biết mình làm sai điều gì mà hai ngày nay ba đều lớn tiếng với cô.

Triển Mộ theo Thương Trung Tín vào phòng sách, mới vừa đóng cửa, bất ngờ nhận lấy một quyền tại chỗ, không tránh, cũng tránh không kịp, cứ như vậy.

Hồi trẻ Thương Trung Tín thường hay ẩu đả, tuy không theo kịp năm đó, nhưng lực đạo cũng không nhẹ, một đòn làm khóe miệng Triển Mộsưng lên.

Sau quyền đó, Thương Trung Tín còn chưa hả giận, lại tát má phải anh một cái, Triển Mộ không tránh né ngay lập tức ở giữua tùy ý ông đánh.

Trừng mắt liếc anh một cái, Thương Trung Tín thở hổn hển đi tới ngăn bàn kéo ra lấy một tấm thẻ ngân hàng ném tới chỗ anh.

“Ở đây có một triệu, cháu lấy đi.”

Triển Mộ có nghĩ tới Thương Trung Tín sẽ đánh, mắng anh nhưng không nghĩ tới lại ném cho anh một khoản tiền.

“Chú Thương, ý chú là sao?”

“Nếu như không phải nể mặt Tĩnh Di, buổi sáng liền tìm cháu, cháu cầm tiền này rồi rời khỏi Thương thị ngay…”

Không đợi Thương Trung Tín nói hết, Triển Mộ đã bẻ gãy thẻ ngân hàng trong tay, con ngươi mang theo sát ý.

“Cháu không muốn tiền của chú, muốn đi cháu cũng sẽ mang theo Tiểu Lam cùng đi.”

Thương Trung Tín chống lại ánh mắt sắc bén của anh, thầm than tuổi trẻ đã có khí thế như vậy.

“Cháu hiểu lầm ý chú rồi.”

Kéo ghế da ngồi xuống rồi tiếp tục nói.

“Chú đồng ý gả Tiểu Lam cho cháu, nhưng mà…”

Triển Mộ không ngờ thái độ của ông đột biến, tim đập loạn nhịp rồi bình tĩnh lại.

“Chú Thương, ý của chú là?”

Thương Trung Tín hớp một ngụm trà, không nặng không nhẹ trả lời.

“Bốn năm sau, không cần biết cháu dùng phương pháp nào, phải kiếm được một trăm triệu, chú sẽ gả Tiểu Lam cho cháu.”

“Cháu đã không cần tiền vốn của chú, vậy thì bản thân tự nghĩ cách đi, chú già rồi, không quản được chuyện của các cháu…”

………………………………………………………………………………………..

Vú Mỗ chăm sóc Thương Lam ngủ, rồi đóng cửa ra ngoài.

“Trợ lý Triển?”

Bà quay lại đối mặt với Triển Mộ ôn hào cười nói.

“Trợ lý Triển bàn xong công việc với ông chủ rồi sao?”

“Đúng vậy, Tiểu Lam đã ngủ?” Triển Mộ nhẹ nhàng hỏi: ”Bà đi làm việc đi, cháu vào xem cô ấy.”

Vú Mỗ bưng khay nghiêng người sang gật đầu, nhường đường.

“Cháu nhẹ nhàng chút, nó thật vất vả mới ngủ được.”

“Được, bà đi làm việc đi.”

Nhìn theo bóng lưng vú Mỗ, Triển Mộ nhẹ nhàng mở khóa.

Thương Lam ngủ không yên ổn, trong mộng có một con rắn độc đuổi theo cô, dù cô chạy thể nào nó vẫn đuổi kịp, cô điên cuồng chạy, dưới chân nặng như chì, làm sao cũng không chạy xa được, không nhịn được quay đầu nhìn lại, đối mặt với con mắt lạnh lẽo âm độc của con rắn.

Bỗng nhiên, cô bừng tỉnh dậy, đối diện với khuôn mặt tuấn tú của Triển Mộ.

Tâm trạng chệch nửa nhịp, tim đập thình thịch, khó thở, hoảng hốt cầm chăn lùi lại phía sau.

“Vú Mỗ…vú Mỗ.”

Thương Lam yếu ớt kêu lên, cánh cửa cách âm tốt vô cùng, giọng nói suy nhược của cô không phát được ra ngoài lại thêm người đàn ông bên giường đã đem cửa khóa chặt lại.

“Làm sao lại bệnh?” Triển Mộ nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường cô, nắm lấy tay  kéo cô qua.

“Lớn như vậy rồi sao lại đi mưa để bị ốm, lần sau khồn được như vậy biết không?” Giọng nói anh dịu dàng, không để tâm lời nói nhẹ nhàng của anh còn đáng sợ hơn tiếng gào của thú dữ.

Cách tấm chăn, anh đè lấy bắp chân cô, toàn bộ cơ thể che tới.

“Tiểu Lam, em có biết ba đã đồng ý gả em cho anh chưa?”

Anh ôm cả chăn và cô vào trong ngực, đầu lưỡi khẽ liếm xương tai cô, cười nói.

“Không phải muốn cùng anh ầm ĩ, hử? Em không chống lại được anh đâu.”

Thương Lam hai tay sít chặt vạt áo mình, nghe xong cơ thể không ngừng run rẩy.

Sao…sao lại thế…

Ba làm sao có thể đồng ý với anh!

Nghĩ vậy, cô vội vàng nắm lấy tay áo anh.

“Không phải…không phải….Triển đại ca…em không thể gả cho anh…” Cô khan giọng nói, suy yếu ngã vào lòng anh.

“Vì sao?” Triển Mộ cười hỏi, rút tay ra thăm dò trong chăn, vuốt ve cơ thể cô bởi vì phát sốt mà trở nên nóng bỏng.

Thương Lam hốt hoảng từ trong chăn bắt lấy cánh tay không an phận của anh, có lẽ sức lực nhẹ nhàng làm anh hơi dao động, cuối cùng bị bả vai anh chặn lại, cầm bàn tay tinh tế thưởng thức.

Cô không biết làm sao để chống cự, nói rằng.

“…Em…em bên trong lạnh, không thể sinh được con…”

Ánh mắt lóe lên tinh quang, Triển Mộ ngưng trệ thật sâu, anh nhớ rõ, trước khi cưới, cô không biết mình không thể sinh con được

“Chúng ta có thể chữa trị, rồi sẽ ổn thôi.” Anh hôn lên chiếc miệng nhỏ nhắn của cô.

“Không thể chữa khỏi, em xem khám qua nhiều bác sĩ đều không khỏi, Triển đại ca, em không thể gả cho anh, anh tìm người khác tốt hơn…” Tránh không khỏi sự thân mật của anh, cô bị anh ôm vào trong ngực không có chỗ để trốn.

“Không có con cũng không sao” Anh ngưng mắt nhìn cô đầy tức giận.

“Anh chỉ muốn em.”

Kỳ thực Thương Lam bệnh chỉ cần anh muốn, cũng có thể tìm người chữa trị tốt, ở kiếp trước, anh cũng không muốn Thương Lam sinh con, lấy tính cách mềm yếu của cô, sinh ra người thừa kế sẽ tốt đến đâu, cho nên vào lúc đó, anh chỉ có thể tìm đến người có điều kiện tót hơn cô - Trương Tiệp.

Thương Lam càng run rẩy nhiều hơn, đáy mắt tràn đầy tức giận, cô không tin anh.

Nhận thức vòng tay của mình chặt, anh nắm cằm cô nâng lên, hô hấp nóng bỏng phun lên mặt anh, anh nhìn sâu vào mắt cô, nhìn một cái anh đều hiểu, từ trước vì sao trong mắt cô có oán hận, giờ đã hiểu rõ, đột nhiên anh nở nụ cười.

“Tiểu Lam, không nên chọc giận anh, càng không nên cố gắng thay đổi, có chết anh cũng buông tha em.”

Suy nghĩ của tác giả: Viết truyện này làm ta đau tim quá, người đàn ông này thật bá đạo làm tim ta đạp thình thịch, bá đạo thì sao ta đều lôi ra ngoài bắn chết, bắn chết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện