Trùng Sinh Chi Tinh Tế Sủng Hôn [Vòng Giải Trí]

Chương 67



Hạ Bách Thâm tổng cộng lưu lại trong đoàn phim 《Tiếng vọng nơi góc biển》 ba ngày, anh chỉ ngồi bên cạnh ghế của Sở Ngôn quan sát chứ không nhúng tay vào bất luận việc gì, càng ít giao tiếp cùng người khác, thế nhưng lại không ai có thể bỏ qua sự hiện hữu của anh.

Ngày đầu khi vừa tới, Hạ Bách Thâm quả thực có ăn mặc hơi ít một chút, thế nhưng vừa đến hôm sau trên người anh đã phủ thêm một cái áo khoác dài tới gối, kiểu dáng và chất liệu thượng hạng xuất hiện giữa đoàn phim. Hạ Bách Thâm vốn sở hữu gương mặt ngay cả trong giới giải trí cũng là hiếm có, cộng thêm khí tràng của người mẫu siêu cấp, khi anh đứng cùng một chỗ với Sở Ngôn, từ xa nhìn tới chỉ cảm thấy như một đạo phong cảnh đẹp đẽ, mỹ lệ không sao tả xiết.

Trong đoàn phim lần này, ngoại trừ đôi ‘tình nhân’ Sở Ngôn và Hạ Bách Thâm quan hệ kỳ quái ra vẫn còn một cặp khác đang yêu đương trong bí mật, đó chính là nam chính Tần Bác Dung và nữ chính Liễu Mộng.

Lúc bọn họ đối diễn, Liễu Mộng nhịn không được lén nhìn về phía Sở Ngôn vài lần, nói: “Em không ngờ Hạ tiên sinh vốn nổi danh ‘tuyệt không làm kim chủ’ trong giới lại đối với Tiểu Ngôn nói gì nghe nấy như vậy.”

Tần Bác Dung nghe thế cũng ngước mắt lên nhìn bên kia một chút, sau đó cười cười: “Không phải nói là Sở Ngôn bao dưỡng Hạ tiên sinh sao?”

Liễu Mộng nghe thế cũng phì cười, cô liếc nhẹ bạn trai nhà mình, nói: “Lời như vậy anh cũng tin? Bác Dung, người như Hạ tiên sinh còn cần kẻ khác bao dưỡng sao, minh tinh muốn được ngài ấy bao dưỡng có thể xếp hàng từ Hoa quốc đến tận Mỹ quốc, thậm chí có thể vươn thẳng ra dãy ngân hà!”

Thế nhưng sau khi Liễu Mộng dứt lời, Tần Bác Dung cũng nghiêm túc lắc đầu. Anh ngước mắt nhìn về phía Sở Ngôn và Hạ Bách Thâm đang đứng cách đó không xa, cười đến ý vị thâm trường, nói: “Tiểu Mộng, bất luận em cho rằng quan hệ của bọn họ là thế nào, em chỉ cần biết đối với Hạ tiên sinh mà nói, nếu ngài ấy đã tuyên bố bọn họ đang yêu nhau, là Sở Ngôn đang bao nuôi mình, như vậy đó chính là sự thật. Vì sao em không tin tưởng bọn họ là đang thực sự yêu nhau chứ?”

Liễu Mộng nghe vậy có hơi giật mình, nhất thời không nói nên lời.

Tần Bác Dung cũng nhìn về phía Sở Ngôn hồi lâu rồi mới dời mắt đi.

Mà sau khi Tần Bác Dung nhìn về phía khác, Sở Ngôn có chút hờ hững nhìn thoáng về phía bọn họ, sau đó lần đầu tiên trong suốt ba ngày qua nhìn về phía Hạ Bách Thâm, nói: “Anh cứ trực tiếp công khai quan hệ như vậy, không sợ tôi tức giận?”

Hạ Bách Thâm ngước mắt: “Em giận sao?”

Sở Ngôn thần sắc bình tĩnh: “Giận chứ, vậy nên mới làm lơ a.”

Hạ Bách Thâm nhẹ nhàng “À” một tiếng, sau đó châm dầu vào lửa nói: “Nhưng đáng tiếc rằng, từ giờ trở đây toàn bộ người của giới giải trí Hoa quốc đều biết em đang yêu đương với tôi. Lại qua một tuần, người trong giới giải trí toàn Tinh hệ cũng sẽ biết, em đã bị Hạ Bách Thâm tôi bao trọn.”

Những lời này có nghe thế nào cũng không được tự nhiên, hơn nữa còn rất quen tai, cuối cùng Sở Ngôn không tự chủ được nói: “Nhà anh có ao cá sao?” Thói quen đùa cợt của một nghìn năm trước Hạ Bách Thâm tự nhiên không hiểu rõ (Mèo cũng không hiểu), Sở Ngôn cũng không trông cậy đối phương có thể nghe rõ ý tứ của mình, vậy nên tiếp tục nói: “Tôi nhớ rõ hình như mới ba ngày trước, cũng không biết là ai đã công khai thừa nhận do tôi bao dưỡng anh ta?”

Trong đồng tử đen kịt thâm trầm hiện lên một tia tiếu ý, Hạ Bách Thâm thấp giọng nói: “Em biết cái giá để bao dưỡng tôi là gì không?”

Sở Ngôn nghe vậy, đôi mắt đẹp đẽ hơi cong lên, khóe miệng vẽ ra một nụ cười đường hoàng sáng lạn. Y không chút để tâm khẽ nâng lông mày, dùng ánh mắt bình tĩnh trấn định nhìn chăm chú vào người đàn ông trước mặt, nói: “Không muốn biết, thế nhưng tôi chắc chắn là tôi có thể trả nổi.”

Hạ Bách Thâm cười nhạt không nói.

—— quả thực có thể trả được, sau này bọn họ còn có rất nhiều thời gian chậm – rãi – trả – lại.

Rất nhanh đã đến phiên Sở Ngôn ra diễn, nhân viên trang điểm hơi chút chỉnh sửa quần áo và tạo hình của y, sau đó vội vàng rời khỏi, để không gian lại quay cảnh đầu tiên của hôm nay.

Màn này kể về Cừu Phục chộp được vai chính Kha Nguyên Vũ, cưỡng dép đối phương giao ra văn vặt thất lạc trong sự kiện cướp túi xách. Văn vật này là đạo cụ Cừu Phục dùng để hãm hại con trai của Đại đương gia, y hoàn toàn không thèm để ý cái văn vật gì gì đó có được bảo quản tốt hay không, y chỉ ước gì cái văn vật kia ở trong tay con trai của Đại đương gia bị vỡ làm vài mảnh, tổn hại không thể phục hồi.

Buôn lậu văn vật và chất cấm, đây là hai điều cấm mà Hồng Nghĩa xã tuyệt đối không cho phép.

Đem những thứ lão tổ tông lưu lại bán cho người ngoại quốc, tội này phải bị chặt đứt ngón tay đuổi khỏi xã đoàn. Mà nếu như buôn bán chất cấm cũng sẽ bị chặt một chân, trục xuất xã đoàn. Điều răn cao nhất của Hồng Nghĩa xã chính là nghĩa khí và nhân nghĩa, không làm chuyện đuối lý cũng không làm chuyện tổn hại đến quốc gia.

Trong sự kiện giật túi, văn vật được bố trí sẵn bỗng nhiên biến mất, hiện trường tổng cộng có chín người qua đường, mà Kha Nguyên Vũ là một trong số đó. Kha Nguyên Vũ kỳ thực cũng không biết văn vật đã bị lẫn vào trong túi của mình, bởi vì bản thân y cũng đã mua không ít trâm cài mạ vàng chuẩn bị làm buôn bán, nào ngờ được cây trâm vàng văn vật có thể bị rơi vào đâu chứ.

Cây trâm kia từng được Hoàng hậu của Hán cao tổ cài qua, giá trị không thể đo lường.

Mà cây trâm tổ đạo cụ chuẩn bị cũng được phỏng chế vô cùng tỉ mỉ, ngay cả Hạ tiên sinh là người yêu thích văn vật nhưng khi cầm cây trâm kia quan sát hồi lâu cũng phải khen ngợi “Cho dù là giả thế nhưng cảm xúc rất thật”.

Tất cả chi tiết đã ăn khớp, cả đoàn phim lập tức vận động nhịp nhàng.

Hạ Bách Thâm trong lúc âm thầm đã không ít lần xem phim Sở Ngôn diễn, thế nhưng mỗi lần có cơ hội nhìn lại,  ánh mắt của anh đều không nhịn được tập trung lên người thiếu niên kia, khó thể dời đi.

Ban đầu chính là Chử Thần, sau lại Ti Tích, Phượng Tu, còn có ăn mặc nữ trang Tần Mộ Nghiên… lúc quan sát những nhân vật này trong rạp chiếu phim tư nhân, Hạ Bách Thâm đều sẽ không kềm lòng được chìm đắm vào nội dung cốt truyện. Có thể đầu tiên là do thiết đặt nhân vật hấp dẫn không thể dứt ra, nhưng đến sau lại hoàn toàn là bị thiếu niên kia hấp dẫn, trong ngực bất tri bất giác nhiều thêm thân ảnh của cậu.

Hạ Bách Thâm đã sống hơn hai mươi năm, thiên chi kiều tử từng gặp cũng rất nhiều, thế nhưng chưa từng gặp người nào hợp tâm ý như Sở Ngôn vậy. Giống như một món trang sức đính đá quý trời sinh khuyết thiếu, có một  ngày chợt gặp được viên kim cương tỏa sáng lấp lánh vô cùng phù hợp, hai bên vừa khớp vào nhau, toàn bộ khoảng trống đều bị đền bù, từ đó về sau liền hợp thành một sinh mệnh hoàn chỉnh.

Loại chuyện như cảm tình này khi nói ra quả thực quá trừu tượng, khi Sở Ngôn nhìn thấy Hạ Bách Thâm lần đầu tiên liền biết người này là kiểu mình thích nhất. Mà ngược lại, Hạ Bách Thâm cũng là như vậy.

Có một loại duyên phận kỳ diệu chính là: Ở trước khi nhìn thấy người, ta không biết mình thích kiều người nào, mà sau khi nhìn thấy người ta chợt hiểu, hóa ra ta chọn ba lấy bốn lần lữa nhiều năm như vậy, mèo khen mèo dài đuôi kiêu ngạo nhiều năm như vậy, đến tột cùng đều vì chờ đợi gặp người.

Giữa trường quay, quá trình quay chụp đã bắt đầu được một hồi. Trong lúc Sở Ngôn diễn xuất, y hoàn toàn đánh mất bản thân mình mà thực sự hóa thân vào nhân vật kia, vô luận là thanh âm hay động tác, ngay cả nhịp độ hô hấp cũng giống như biến thành một người khác. Cũng giống như hiện tại, hô hấp của y đã trùng khớp với thói quen của Cừu Phục, gấp rút, ngắn cạn.

Tính tình của Cừu Phục rất táo bạo, tuy rằng bề ngoài nhìn có vẻ bình tĩnh thế nhưng vừa nổi giận liền lập tức điên cuồng.

Tựa như lúc này, khi biết được cây trâm vàng không biết đã lọt vào tay kẻ nào, y liền lập tức rút súng của gã tay chân bên cạnh ra, ‘pằng ——” một tiếng liền đem một người qua đường đang run rẩy cầu xin tha thứ bắn chết. Thanh niên tóc đen sở hữu lệ khí ngập trời, ánh mắt là tàn bạo, máu là tàn nhẫn, hành động mang theo cảm giác thần kinh bạo liệt bẻ bẻ khớp cổ của mình, sau đó gương mặt tái nhợt khẽ xoay, nhìn về phía người qua đường thứ hai đang sợ đến tè ra quần.

Đợi đến người thứ hai, cũng là một phát toi mạng.

Tiếp theo là người thứ ba, thứ tư, thứ năm…

Mãi đến người qua đường thứ chín có hào quang nam chủ bao bọc, Kha Nguyên Vũ.

Giờ khắc này, gương mặt của Cừu Phục đã dính không ít máu, bất quá chi tiết này không chỉ không khiến y trông có vẻ càng thêm kinh khủng mà ngược lại nhuốm lên một tầng sát ý mỹ lệ. Màu đỏ chính là huyết hoa rừng rực, điểm lên gương mặt trắng nõn càng tôn lên sự mỹ lệ động nhân, có một chút đẹp đến kinh tâm động phách.

Hô hấp của Hạ Bách Thâm thoáng dồn dập một chút, thế nhưng biểu hiện bên ngoài lại không khác gì người khác. Kết thúc của màn diễn này hiển nhiên là cảnh sát nghe được tin tức ập tới, lúc rời đi Cừu Phục còn tiện tay bắn Kha Nguyên Vũ một phát, bất quá không túng chỗ yếu hại, Kha Nguyên Vũ nhặt về một mạng.

Gương mặt Sở Ngôn còn vương vết máu, y cứ như vậy rời khỏi khu vực quay phim, uống nước nghỉ ngơi. Uống được vài hớp, Sở Ngôn liền phát hiện Hạ Bách Thâm đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt sâu thẳm phảng phất đang dâng lên tâm tình nồng đậm gì đó.

Trong lòng khẽ động, Sở Ngôn ra vẻ tùy tiện hỏi một câu: “Anh  thích Cừu Phục?”

Một giây kế tiếp đã thấy Hạ Bách Thâm hơi cong khóe môi, nói: “Tôi thích em.”

Trong sát na, động tác giơ chai nước của Sở Ngôn đình trệ giữa không trung.

Đây là lần đầu tiên tỏ tình, là lần đầu tiên giữa hai người, hơn nữa còn không phải do y mở miệng mà là Hạ Bách Thâm lên tiếng.

Sở Ngôn nhanh chóng che giấu sự thất thần trong một chốc của mình, y cảm nhận được trái tim giống như có chút nhũn ra, một loại sung sướng kỳ diệu đâm rễ nảy mầm từ sâu trong đáy lòng, tựa như hoa xuân nở rộ, cũng tựa ngày xuân rực rỡ.

Sở Ngôn chợt nói: “Lần đầu gặp anh, tôi cảm thấy người này quả thực quá đáng ghét, rất ngạo mạn.”

Hạ Bách Thâm nhướn mày: “Em cũng rất ngạo mạn.”

Sở Ngôn không để ý tới anh: “Anh đem suy nghĩ của mình gán lên người tôi, cho rằng có thể hoàn toàn nắm tôi trong lòng bàn tay, từ trong đáy lòng anh chưa từng đặt tôi tại vị trí bình đẳng. Hạ Bách Thâm, tôi không nói sai chứ?”

Người đàn ông cười nhẹ, không trả lời loại vấn đề rõ ràng là bẫy rập này.

Dừng lại một chút, Sở Ngôn đột ngột hỏi: “Anh thích điểm nào ở tôi nhất?”

Hạ Bách Thâm ngước mắt: “Bình thường sau khi nói ra những lời này không phải còn một câu ‘Anh thích tôi chỗ nào, tôi sửa còn không được sao’ ư?”

Sở Ngôn than buông tay: “Muốn nói hay không tùy anh.”

Lại có thêm một khoản lợi tức ghi vào sổ sách, màu mắt của Hạ Bách Thâm sâu thêm, mở miệng nói: “Không cho em biết.” Dừng một chút anh lại hỏi: “Vậy em thích chỗ nào ở tôi nhất?”

Mắt phượng của Sở Ngôn hơi nhấc, giả vờ kinh ngạc hỏi: “Vị tiên sinh này, ngài có phải quá tự luyến rồi không? Tôi thích ngài sao? Ai đã báo cái tin tức giả này cho ngài vậy?”

Hạ Bách Thâm không để ý đến sự giễu cợt của Sở Ngôn, lúc này anh trực tiếp đứng dậy, nắm cổ tay thiếu niên kéo thẳng ra khỏi trường quay. Người trong đoàn phim tự nhiên không dám ngăn cản bọn họ, vốn dĩ địa vị của Sở Ngôn trong đoàn phim đã rất cao, diễn xuất của cậu tốt, thái độ làm người cũng không sai, địa vị có thể bày ngang với đạo diễn, nhà sản xuất và nam nữ vai chính. Mà hiện tại lại thêm một tầng quan hệ với Hạ Bách Thâm, những người khác càng là nhiều lên vài phần tôn kính.

Lôi kéo một chốc, Hạ Bách Thâm lao thẳng đến một đoạn ban công bên ngoài phim trường, dừng chân lại.

Phía sau chính là vực sâu vạn trượng —— trường quay hôm nay vừa vặn trên sân thượng của một tòa nhà chọc trời, tổng cộng có đến 88 tầng. Mà đứng trước mặt Sở Ngôn chính là một người đàn ông cao ngất tuấn mỹ, y hơi ngửa đầu, không để mất một tia khí thế nào, cứ như vậy đối diện với người nọ.

“Em không thích tôi?”

Sở Ngôn thần sắc bình tĩnh trả lời: “Tôi đã từng thích anh sao?”

Hạ Bách Thâm cười nhẹ một tiếng, giọng nói mang theo chút bất đắc dĩ: “Thực sự quá tùy hứng.”

Sở Ngôn không để ý tới sự khích tướng của anh, lại nói: “Có lẽ người tùy hứng là anh.”

“Em nói như vậy tôi sẽ rất đau lòng.”

“Vậy không bằng anh tìm một chỗ tự khóc tự an ủi?”

Giây tiếp theo, ý cười bên môi Hạ Bách Thâm dần dần thu lại, anh dùng ánh mắt vừa phức tạp vừa thâm thúy đặt lên người thiếu niên trước mặt, thật lâu không lên tiếng. Đôi mắt hẹp dài bén nhọn kia tựa hồ thật sực bắt đầu dâng lên một tầng hơi nước, mà ngay một giây trước khi Hạ Bách Thâm thật sự rơi nước mắt, Sở Ngôn lại bật cười giòn giã, mạnh mẽ nghiêng người tới trước, thoáng cái hôn lên môi đối phương.

Nụ hôn này do Sở Ngôn bắt đầu, y cũng không định giao lại quyền khống chế cho người nọ.

Đầu lưỡi thân mật chơi đùa hút vào, hô hấp của hai người càng lúc càng nặng nề, Sở Ngôn đem Hạ Bách Thâm ép vào ban công sắt dùng sức hôn môi, tư thế mạnh mẽ bá đạo, cho dù y có lùn hơn nữa cái đầu cũng trực tiếp dùng tay kéo cổ áo đối phương xuống, khiến người nọ không thể không cúi đầu hôn y.

Mà sau khi thiếu niên thành công khống chế một thoáng, Hạ Bách Thâm bất chợt dùng sức đảo người ép Sở Ngôn ngược lại lên ban công. Sở Ngôn bị đau hừ khẽ một tiếng, vừa mở miệng đinh mắng ‘Hạ Bách Thâm, rất đau đấy’, thì đôi môi đã nhanh chóng bị đối phương lần nữa nuốt trọn.

Nụ hôn này càng dần về sau, ngoại trừ cảm xúc khó thể chia lìa ra còn có một loại cố chấp không ai muốn thối lui trước. Việc đối phương nương theo ưu thế chiều cao để áp bách mình khiến Sở Ngôn hết sức bất mãn, càng về sau y còn trực tiếp cắn rách môi của Hạ Bách Thâm, ngào ngờ lúc này Hạ Bách Thâm cư nhiên không thèm để ý, tiếp tục nụ hôn máu của bọn họ.

Cảm giác tê dại bắt đầu xuất hiện từ vành tai lan tràn đến toàn thân, ngay khi bầu không khí tươi đẹp dày đặc đến trình độ nhất định, tình dục cũng theo đó sinh sôi. Kết quả phù hợp gene trăm phần trăm cuối cùng cũng phải có nguyên nhân, ngay khi hôn môi cùng đối phương, vô luận là Hạ Bách Thâm hay Sở Ngôn đều không muốn tách ra, trong đầu chỉ còn suy nghĩ nhất định phải chinh phục đối phương.

Tối hôm đó, sau khi Hạ Bách Thâm rời đi môi của Sở Ngôn cũng đã bị hôn đến đầy thương tích. Mà Hạ Bách Thâm còn thảm hại hơn, môi dưới có một vết rách thật sâu, hai người tuy không hề đạt được chỗ tốt gì, thế nhưng trong lúc tạm biệt đều rất ăn ý mà không nhắc tới loại chuyện ấu trĩ này.

Trước khi đi, Hạ Bách Thâm còn giống như vô tình hỏi một câu: “Lúc nào thực hiện nghĩa vụ hôn nhân?”

Sở Ngôn nghe vậy ý cười dào dạt: “Ồ? Anh nóng lòng muốn thực hiện như vậy?”

Hạ Bách Thâm giả vờ nghe không hiểu thâm ý trong lời nói của Sở Ngôn, chỉ nhẹ cười một tiếng, lần nữa ấn lên một nụ hôn nhẹ coi như cáo biệt.

Phi thuyền biến mất khỏi nền trời vô biên vô tận, đợi Hạ Bách Thâm đi rồi, Sở Ngôn lại lần nữa đầu nhập vào lịch trình quay phim bận rộn, đồng thời cũng phải bắt đầu chính thức đối mặt với người đại diện đã giữ nguyên gương mặt đen như đáy nồi suốt ba hôm nay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện